Tổng Tài Bá Đạo Chiều Vợ Yêu

Chương 162


2 năm

trướctiếp

Ngôn Tiểu Nặc không nghĩ rằng bà ngoại lại hỏi cô thằng thần như vậy, cô ngạc nhiên nhìn bà ngoại, ánh mắt cô như muốn lảng tránh, giọng nói cũng rất nhỏ, “Bà ngoại, cháu không hiểu ý bà”

Lâm Nam Âm cũng cảm thấy lời bà nói hơi thẳng thắn và nghiêm nghị, một tay nuôi dưỡng đứa cháu trưởng thành, tính cách của cô bà vẫn không hiểu rõ sao?

Thở một hơi dài, Lâm Nam Âm nói “Tiểu Nặc, cháu nhìn này, giá trị của nó không hề nhỏ, đội ngũ bác sĩ đó tốt hơn nhiều so với đội ngũ lần trước. “Giọng nói của bà yếu ớt giống như cơn gió mùa thu vậy, “Trên thế giới này không có cái gì là miễn phí cả.”

“Bà ngoại, cháu không có!” Ngôn Tiểu Nặc nhanh chóng nói.

Cô không chịu bị khổ sở, nhưng cũng chưa bao giờ nghĩ sẽ yêu cầu bất cứ thứ gì từ Mặc Tây Quyết.

Lâm Nam Âm thấy cô bối rối, hối hận vì cách nói của bà, giọng nói vội vàng trở lại dịu dàng, “Tiểu Nặc bà ngoại luôn tin tưởng cháu. Nếu như Mặc Tây Quyết đối với cháu có bất kỳ ý nghĩ gì, bà ngoại vẫn phải nhắc cháu, gia cảnh khác nhau, chúng ta chỉ là những người bình thường không cảm nhận được điều gì, nhưng nhà giàu là họ coi trọng điều đó nhất.”

Ngôn Tiếu Nặc quay đầu qua chỗ khác, những con gió lùa qua những ngón tay cô, giọng nói của cô dường như cũng tan biến theo làn gió, “Bà ngoại, cháu biết, Mặc…tổng giám đốc Mặc là người coi trọng nhân tài, cổ đồng lớn nhất ở đây cũng là anh ấy.”

Lâm Nam Âm không tin những lời cô nói, nếu như chỉ coi trọng nhân tài, vậy thì dùng tiền là được rồi, cần gi phải cử một đội ngũ y bác sĩ, đổi thành một nơi ngay cả Ngôn Ngọc Thanh cũng không đến được như vậy? “Đó là Mặc Tây Quyết bà đã nhìn qua ảnh, bất luận từ bất kỳ góc độ nào mà nói, cậu ta là một thiên tài. Tuổi trẻ tài cao, tướng mạo xuất chúng, con bị cậu ta thu hút cũng là điều bình thường”, Lâm Nam Âm nói nhẹ nhàng khéo léo, “Nhưng nếu như cậu ta muốn mượn cớ bắt nạt con, vậy bà nhất quyết sẽ không đồng ý!”

Giọng nói của Lâm Nam Âm trở nên dõng dạc rứt khoát, gương mặt đỏ lên, vì giọng nói hơi quá phần kích động, bà nói xong thì bị ho. “Bà ngoại!” Ngôn Tiểu Nặc vội vàng vỗ lưng cho bà, lắc đầu, “Cháu hiểu ý của bà, cháu đối với anh ấy không hề có bất kỳ ý nghĩ gì cả.” Biểu cảm của Lâm Nam Âm cũng rất đau buồn, vuốt lên mái tóc đen sáng của cô, “Đừng trách bà ngoại độc ác, cháu và cậu ta sẽ không thể nào đến với nhau được.”

Ngôn Tiểu Nặc hơi khép đôi mắt lại và gật đầu.

Trong lòng có một sự thất vọng và buồn bã, trên đường về nhà, phong cảnh tuyệt đẹp xao xuyến lòng người, nhưng lại không hề có bất kỳ ảnh hưởng nào đến cô.

Mặc Tây Quyết thấy một phong cảnh tuyệt đẹp như tranh vẽ, trong bức tranh cảnh núi non có cây đó cô mặc một bộ váy màu xanh dương, bộ tóc đen bay nhẹ nhàng, làm nổi lên làn da trắng như tuyết của cô, trên gương mặt của cô gái trẻ hiện lên một chút man mác buồn.

Anh cảm thấy nếu như biểu cảm của cô không quá thất thần thì sẽ rất đẹp. “Em đang nghĩ gì vậy?” Mặc Tây Quyết tiến gần đến cô, giơ tay lên định sờ lên gương mặt nhỏ của cô, tay vừa chạm vào thì cảm thấy lạnh giá.

Đột nhiên Ngôn Tiểu Nặc cảm nhận được hơi ấm từ tay anh, hương thơm bạc hà, cô ý thức được liên lùi bước về sau.

Mặc Tây Quyết thấy thái độ lan tránh của cô có chút không vui, kéo lấy tay cô vào trong lòng, giọng nói khác thường, “Tay sao lạnh thể này, lại còn muốn tránh anh sao?”

“Tổng giám đốc, đừng như vậy, có người!” Ngôn Tiểu Nặc được bao bọc bởi thân hình cao lớn của anh, cơ thể anh có một dòng nhiệt cuồn cuộn, khiến cô có chút bị mê muội nhưng cô nhớ đen lời bà ngoại vừa nói, cô liền co người lại.

Mặc Tây Quyết hoàn toàn không biết tâm tư của cô, “Tổng giám đốc Mặc? Anh thích em gọi anh là anh Quyết hơn.”

Gương mặt của Ngôn Tiểu Nặc đỏ lên như lửa, tối qua cô dùng đủ cách để xin anh được gọi anh là anh Quyết. Cảnh tượng điên rồ đó khiến hơi thở cô trở nên thở gấp, “Anh, ban ngày ban mặt không được phép nói như vậy!”

“Sao lại không được phép?” Ánh mắt của Mặc Tây Quyết rực cháy và giọng nói trầm xuống, “Anh là người đàn ông của em, không phải tổng giám đốc của em!” Ngôn Tiểu Nặc ngạc nhiên, không biết nên nói gì.

Sự trầm lặng của cô làm khơi dậy tinh thần độc đoán trong trái tim của Mặc Tây Quyết, cơ thể cô bị cái ôm công chúa nhấc bổng lên, trực tiếp bị ôm lên xe.

Trên xe không có người, cánh cửa xe toàn là một màu đen, càng đáng sợ một điều là có tấm rèm nhung màu đen được treo lên cửa sổ.

Chiếc xe là loại phiên bản thân dài, kính chắn gió trước và sau bị chặn bởi mấy chiếc ghế cao.

Còn Mặc Tây Quyết không giống như bình thường chỉ ôm cô vào lòng hoặc trên đùi, mà đè cô người xuống chiếc ghế. Ngôn Tiểu Nặc bắt đầu sợ hãi, bàn tay nhỏ dùng sức đẩy Mặc Tây Quyết ra, “Anh, anh đừng làm như vậy.”

“Anh đã nói rồi, em không có quyền nói không đưoc” Mặc Tây Quyết khẽ nhảm mắt lại, làn môi mỏng của anh đặt kín lên môi cô.

Ngôn Tiểu Nặc dùng lực chống cự, nhưng cho dù làm thế nào cũng không thể thoát khỏi vòng tay của Mặc Tây Quyết, cho đến khi cảm nhận được quần áo của cô bị anh cười ra, cô tức giận cần vào môi anh một cái.

Có những vệt máu trào ra trong môi và răng.

Mặc Tây Quyết buông cô ra, trong đôi môi toàn là máu, gương mặt thanh tú đẹp trai ban đầu của anh hiện lên rất khác lạ, một cảm giác giống như linh hồn của quý dữ vậy.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp