Tổng Tài Bá Đạo Chiều Vợ Yêu

Chương 138


2 năm

trướctiếp

Ngôn Tiểu Nặc ngây người, cô không muốn đi tìm hiểu ý mà Lục Đình muốn nói là gì, cô chỉ mim cời: “Lục học trưởng, cuộc thi tuyển chọn hôm nay anh làm người dẫn Chương trình à?”

Lục Đình lắc đầu, “Anh không phải là người dẫn trương trình, hội sinh viên có một người chuyên phụ trách về dân trương trình.” Anh mỉm cười, “Nhưng quyền quyết định cuối cùng ở trong tay anh.”

Hoá ra là vậy, chẳng trách anh lại chắc chắn đến vậy. “Được rồi, không nói nữa, anh phải đi trước đây.” Lục Đình cười nhẹ rồi đi đến bàn giám khảo và ngồi xuống.

Trong lòng Ngôn Tiểu Nặc không nói ra được cảm giác này, sớm biết như vậy thì cô đã không báo danh tham gia ứng tuyển vào hội sinh viên rồi.

Nợ ân tình của Lục Đình, cô cảm thấy có chút không được thoải mái.

Nhưng việc đã đến nước này rồi, cô còn lý do để rút lui sao? Về nhà nhất định Mặc Tây Quyết sẽ hỏi cô về kết quả cuộc tuyển chọn, nếu như anh biết được lý do vì sao cô đột nhiên bỏ trốn khỏi cuộc tuyển chọn, e rằng sau này cô muốn tham gia bất kỳ hoạt động nào cũng khó.

Ngôn Tiểu Nặc quyết định không nghĩ đến những thứ rắc rối này nữa, dù sao thì đến đầu hay đến đó.

Cô cầm điện thoại ra, đang định đọc lại tài liệu mà Lục Đình gửi cho cô thì bất ngờ có một nữ sinh lao thẳng về phía cô, Ngôn Tiểu Nặc bị đụng vào, người lùi về sau mấy bước, suýt chút nữa thì bị ngã.

Người chưa bị ngã nhưng điện thoại thì bị gánh tội thay, sàn đá cẩm thạch cực kỳ cứng, điện thoại bị rơi và đập mạnh xuống khiến cho một vết nứt xuất hiện trên màn hình điện thoại.

Còn nữ sinh kia ngay cả một tiếng xin lỗi cũng không, thậm chí còn không quay đầu lại, một mạch chạy ra khỏi hội trường, dường như trong tay đang cầm một hộp xi-rô.

Ngôn Tiểu Nặc nhặt điện thoại lên, xong đời rồi, biết giải thích với Mặc Tây Quyết thể nào đây?

Khiển cho đồ anh tăng biến thành như thế này, anh không tức giận với cô mới lạ.

Ngôn Tiểu Nặc lại thở một hơi dài, dùng giấy ăn lau sạch bụi bẩn trên màn hình điện thoại đi, vết nứt trên màn hình lộ rất rõ, khiến nó trở nên xấu xí. Cô đành cẩn thận cất điện thoại vào trong túi xách, vì đoạn nứt có một chỗ sắp vỡ vụn ra, mặc dù điện thoại đã bị nứt nhưng cô không muốn nó bị nứt thêm nữa.

Trong lòng đột nhiên cảm thấy buồn.

Lúc này cuộc tuyển chọn đã bắt đầu, trong hội trường có hai căn phòng, một căn to và một căn nhỏ, căn to để cho những người đến ứng tuyển ngồi trên những chiếc ghế đã được xếp gọn gàng chờ ở đó, căn nhỏ bên trong là một phòng họp nhỏ, Lục Đình và những người khác lúc này đang ở trong đó.

Bên ngoài có 3 người để duy trì sự im lặng và trật tự, có một người được trang bị tai nghe chuyên dụng báo số.

Lần tuyển chọn lần này, có 6 phòng ban, chọn một phó hội trưởng, một số người làm các công việc được giao và một thư ký cho hội trưởng.

Lục Đình được trường công nhận là gia thể nổi tiếng, năng lực xuất sắc, được làm trợ lý của anh rất có thể sẽ được cùng anh phát triển một tình yêu đẹp trong nhà trường, sau khi tốt nghiệp thì thuận lợi gả vào làm bà chủ của nhà họ Lục.

Điều này là Ngôn Tiểu Nặc nghe được từ nữ sinh ngồi bên cạnh nói ra. Đương nhiên ở đây cũng có rất nhiều fan của Mặc Tây Quyết, có một nữ sinh khác nói, Lục Đình cho dù như thế nào cũng chỉ là một sinh viên sao có thể so sánh với tổng giám đốc của tập đoàn Để Quốc chứ?

Fan hâm mộ liền nói, Mặc Tây Quyết vừa nhìn đã biết tính cách không tốt, đi đến đâu gương mặt cũng ngạo nghe, biểu cảm vô tình như băng đả ngàn năm, đâu có giống Lục Đình nho nhã lịch sự, hiền hoà thanh lịch.

Ngôn Tiểu Nặc nghe vậy suýt nữa thì bật lên cười, gương mặt của Mặc Tây Quyết thực sự đi đâu ai cũng không dám lại gần, không, người quen cũng không được lại gần.

Những lời nhận xét gay gắt của người hâm mộ ngày càng tăng lên, thậm trí một nữ sinh fan của Lục Đình tức quá mà bỏ đi, hét một tiếng lớn, “Mặc Tây Quyết như thế nào đi nữa đều không liên quan đến các người! Không phải vẫn còn một Ngôn Uyển Cừ thân nhất với anh ta sao? Trời! Sao lại lôi cô ra đây?

Lần này thì hay rồi, cho dù là fan hâm mộ của ai đi nữa ánh mắt của mọi người đều hướng về cô. “Ôn cái gì mà ồn!” Một giọng nói rõng rạc có năng lực của một người phụ nữ vang lên, mọi người vội vàng đáp lại, “Chủ nhiệm Thôi.”

“Đều ghi hết tên của những người này lại, rồi đưa danh sách cho tôi, cuối kỳ không được thông qua.” Biểu cảm của chủ nhiệm Thôi rất lạnh lùng, “Rồi cho họ ra ngoài hết, cuộc thi tuyển chọn hôm nay không cần thiết nữa.”

Những nữ sinh ôn ào kiêu ngạo trước đó đột nhiên trở nên im lặng sợ hãi, nếu như nói từ lúc hiệu trưởng thuyết giảng xong cô vẫn còn nghe thấy một vài người nhắc tới cô, nhưng đến bây giờ thi mọi người không ai dám nhắc đến tên của cô nữa.

Đây là lần đầu tiên Ngôn Tiểu Nặc thấy biểu cảm của chủ nhiệm Thôi trở nên phẫn nộ như vậy, cô không dám nói điều gì, cô chi nhìn thấy mấy nữ sinh từng người từng người một củi đầu với vẻ tuyệt vọng bước ra từ cửa phòng hội trường.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp