Cô Nàng Quạ Đen

Chương 9: Tiểu yêu quái hung tàn


2 năm

trướctiếp

Sau khi nói chuyện với Dịch Lĩnh xong, Lâm Tú Tùng đem thuốc lá trong miệng ném vào thùng rác, lại đứng ở ngoài cửa chốc lát, sau đó giả như không có việc gì mà đi vào phòng bệnh.

Vu Hạo Vỹ trên mặt bôi một lớp thuốc mỡ thật dày lo lắng, bất kham, hỏi: “Bác sĩ, tôi sẽ bị hủy dung sao?”

Nếu như có, hắn nhất định phải chơi chết Lâm Tú Trúc điên khùng này!

“Chắc không đâu, anh không bị tổn thương tới da mặt.”, bác sĩ hỏi một câu: “Anh có sẹo về thể chất sao?”

Vu Hạo Vỹ liền lắc đầu: “Tôi không có.”

“Vậy là tốt rồi.”, bác sĩ cầm dụng cụ y tế, dặn dò: “Nghỉ ngơi cho tốt, đừng đụng tới miệng vết thương. Mức độ bỏng này sẽ không để lại sẹo, nhưng sau khi vết thương lành màu da sẽ có chút không đều, qua một thời gian sẽ giống trước đây.”

Vu Hạo Vỹ thở dài nhẹ nhõm, cầm lấy áo khoác, chuẩn bị rời đi.

“Anh định đi đâu?”, Ô Nha Nha đang ngồi một bên bình tĩnh hỏi.

“Đi tìm đàn bà, tôi chỉ bị bỏng mặt, không bị bỏng chỗ đó.”, Vu Hạo Vỹ lộ ra nụ cười ác liệt.

Sau khi thần kinh căng chặt được lơi lỏng, hắn lại bắt đầu quen thói mà đâm dao vào tim Lâm Tú Trúc. Phụ nữ đều hèn hạ, đối với họ càng xấu, họ càng bấu víu không buông.

Quả nhiên, Ô Nha Nha lập tức điên lên.

Mà Lâm Tú Tùng cũng nổi trận lôi đình.

Nhìn Lâm Tú Trúc đang dùng cánh tay dịu dàng ôm lấy cổ mình, lại nhìn biểu tình Lâm Tú Tùng vặn vẹo, Vu Hạo Vỹ lộ ra nụ cười đắc ý lại khinh miệt. Hắn biết, bản thân một lần nữa lấy lại quyền khống chế.

Nhưng chỉ trong chớp mắt, vẻ mặt đắc ý của hắn liền ngưng trệ, chỉ vì cánh tay mảnh khảnh của Lâm Tú Trúc bỗng hóa thành thòng lọng, gắt gao siết chặt hắn.

Thời điểm bị đánh úp, cảm thấy hít thở không thông, Vu Hạo Vỹ mới nhớ tới, 2 tiếng trước đó, Lâm Tú Trúc suýt chút nữa đem bản thân hắn siết chết. Cô ôm không phải ôm, mà là cuồng niệm cố chấp hận không thể đem huyết nhục của Vu Hạo Vỹ dung hợp vào trong chính thân thể mình. Vì đạt được mục đích này, cô thậm chí cắt đi một bộ phận của mình, nấu cho bạn trai ăn.

Khuôn mặt bị sưng đỏ của Vu Hạo Vỹ từ từ biến thành màu đỏ tía, cổ bị Ô Nha Nha phía sau gập lại 60 độ, gập thêm khoảng 30 độ nữa, cổ của hắn sẽ gãy. Bởi thiếu oxy, đôi mắt đỏ ngầu của hắn như rơi ra khỏi hốc mắt, trên đùi nước nước ra, cuốn đi lớp thuốc mỡ trị bỏng màu vàng.

Hình phạt treo cổ trên giá người là cảm nhận gì, bây giờ hắn đã biết cảm nhận ra sao.

Hắn nhìn về phía Lâm Tùng Tùng, tròng mắt bùng lên khát vọng sống mãnh liệt. Cổ sắp bị bóp nghẹt, xương móng [1] cũng gần như bị nứt toạc, bây giờ hắn căn bản không thể nói nên lời. Hắn chỉ có thể dùng ánh mắt cầu cứu.

[1] Xương móng (hyoid bone): là một khúc xương có hình móng ngựa nằm trên đường giữa mặt trước cổ ở giữa cằm và sụn giáp.

Lâm Tú Tùng là chưa ngăn cản hành vi gần như mưu sát của em gái, ngược lại đóng cửa phòng “pang” một tiếng, ngăn cái nhìn trộm của bên ngoài.

Ô Nha Nha thì thầm bên tai Vu Hạo Vỹ, từng câu từng chữ đều mang theo cầu khẩn hè mọn: “Đừng đi có được không? Ở lại bên cạnh em có được không? Không có anh em sẽ sợ hãi.”

Mỗi câu cô nói, cánh tay siết lại một chút, đem Vu Hạo Vỹ siết đến trợn trắng mắt.

May Lâm Tú Tùng không phát điên, biết giết người là phạm pháp, tiến lên kéo kéo cánh tay của em gái, tận tình khuyên nhỏ mà can: “Nha Nha, em bình tĩnh một chút, hắn không đi, hắn sẽ ở lại với em. Em đừng đen hắn siết chết, thư Giám định tinh thần của em còn chưa tới tay, em đừng kích động.”

Ô Nha Nha bỏ ngoài tai lời nói của chị gái, ngược lại càng dùng sức siết cánh tay, cảm xúc không ổn định hỏi: “Anh ở lại bên cạnh em có được không, Em không thể không có anh, em muốn anh thời thời khắc khắc bên cạnh em.”

Những lời này đều là lời khẩn cầu mãnh liệt cất giấu sâu trong nội tâm của Lâm Tú Trúc. Linh hồn bị thuần phục của cô, đích xác đã tới nông nỗi không có Vu Hạo Vỹ liền sống không nỗi. Chẳng sợ mất đi đứa con, cắt bỏ bộ phận quan trọng, chỉ cần có thể ở bên cạnh Vu Hạo Vỹ, cô cái gì cùng đều nguyện ý làm.

Nhưng cô đồng thời biết, người này, cô không giữ được.

Bất kể bản thân có vì Vu Hạo Vỹ trả giá bao nhiêu, người này đều không một chút cảm động, tim hắn là sắt đá. Không, có lẽ căn bản hắn không có tim.

Cô muốn nhảy ra khỏi hố lửa này, lại phát hiện hai chân mình sớm đã bị đốt thành tro.

Vậy nên, tâm nguyện chân chính của cô không phải rời xa Vu Hạo Vỹ, mà kéo đối phương cùng nhau nhảy vào trong hố lửa. Dịch Lĩnh nói đúng, Lâm Tú Trúc quả thực muốn tự cứu mình, nhưng phương thức tự cứu của cô là cùng hủy diệt. Cô muốn đem linh hồn tàn khuyết của mình cùng linh hồn vặn vẹo của Vu Hạo Vỹ dung hợp vào nhau, đời đời kiếp kiếp không thể tách rời. Chẳng sợ thống khổ bất kham, chẳng sợ không nhấm nháp được tư vị hạnh phúc, chỉ cần có thể ở bên nhau, vậy là đủ rồi.

Tâm nguyện của Lâm Tú Trúc không khác tự tìm đường chết.

Mà nhiệm vụ của Ô Nha Nha lại muốn cố chủ sống tốt, lại muốn tâm nguyện của cố chủ được đền bù. Vậy nên, mâu thuẫn không thể điều hòa liền xuất hiện, để thỏa mãn tâm nguyện của cố chủ, cô ấy sẽ đi đến đường cùng, chặt đứt đường cùng này, tâm nguyện của cô ấy vĩnh viễn không sao thỏa mãn.

Cũng bởi vậy, đây là nhiệm vụ người bình thường căn bản không sao hoàn thành.

Nhưng Ô Nha Nha không phải người bình thường, cô là một tiểu yêu quái biến thái, cho nên cô hoàn toàn làm được tâm nguyện có thể nói là biến thái của Lâm Tú Trúc bên cạnh bạn trai tâm lý biến thái của cô ấy.

“Ở lại bên cạnh em được không?”, Ô Nha Nha đem đôi môi lạnh băng dán vào lỗ tai đỏ tía của Vu Hạo Vỹ, không ngừng nỉ non.

Vu Hạo Vỹ gấp rút muốn đồng ý, bởi không đồng ý hắn sẽ bị siết chết. Hắn thử gật đầu một cái, cổ lại bị Ô Nha Nha bẻ ngược về phía sau, phát ra tiếng răng rắc của xương cổ. Hắn chỉ có thể nhìn về phía Lâm Tú Tùng, đôi đồng tử gần như bị tơ máu che kín mà khẩn cầu tuyệt vọng.

Lâm Tú Tùng vội nói: “Hắn đồng ý rồi, hắn đồng ý rồi! Nha Nha, em mau buông tay!”

Dây leo không ngừng siết chặt bỗng buông lỏng.

Vu Hạo Vỹ thoáng chốc xụ lơ trên mặt đất, phát ra tiếng thở dốc giống như chó chết.

“Khụ khụ khụ!”, hắn đem bản thân cuộn tròn, kịch liệt ho khan, phổi đau đớn, da mặt đau đớn, xương cổ đau đớn, yết hầu đau đớn... đủ loại đau đớn giống như đinh sắt lộn xộn hỏng bét nhét vào đầu hắn, giục sinh càng khiến đầu hắn đau kịch liệt cùng với nỗi sợ hãi khó loại bỏ.

Qua con ngươi ngập nước mờ ảo, Vu Hạo Vỹ nhìn về phía Lâm Tú Trúc, lại phát hiện ra đối phương đang khom lưng, dùng ánh mắt quan tâm nhìn chính mình.

Đồng tử cô quá đen, quá tối, quá lạnh, quá trầm, giống như có sinh vật tà ác gì đó ẩn nấp phía sau, thời thời khắc khắc chờ đợi bay ra.

Vu Hạo Vỹ kinh sợ không thôi mà dời tầm mắt, đem mặt giấu vào trong khủy tay, Cuộn tròn trên mặt đất run bần bật. Hắn thực sự giống một con chó sợ bị chủ nhân đánh.

Ô Nha Nha dùng nhiệt kế bác sĩ để lại chọc chọc vào Vu Hạo Vỹ, nhỏ giọng hỏi: “Anh sẽ không đi nữa chứ? Anh sẽ ở lại bên cạnh em chứ?”

Trọng giọng nói của cô tràn đầy cẩn thận, phảng phất sợ Vu Hạo Vỹ bỏ đi. Chỉ nghe giọng nói cô dường như là hèn mọn.

Vu Hạo Vỹ bị cô chọc trúng lại phảng phất như giật điện, đột nhiên run lên, sau đó lại hoảng loạn mà bất kham đáp lại: “Anh không đi, anh không đi, anh ở bên cạnh em.”

Nhìn thấy bộ dạng hắn vừa kinh lại vừa sợ, Lâm Tú Tùng thiếu chút nữa cười một tràng.

Một màn trước mắt khiến cô ấy triệt để an tâm. Tiểu Trúc đích xác đang tự cứu, cô phân liệt ra thành nhân cách này là vì khống chế Vu Hạo Vỹ mà tồn tại. Vu Hạo Vỹ không phải am hiểu nhất là gạ gẫm tình yêu của phụ nữ sau đó bỏ rơi họ sao? Như hắn mong muốn, tình yêu hắn muốn, Nha Nha sẽ cho hắn, Nha Nha sẽ đem tình yêu nóng rực nhất, sâu nặng nhất, cũng cố chấp nhất trên thế giới này đều dâng cho hắn.

Đến nỗi Vu Hạo Vỹ có thể chịu đựng được hay không, đó là vấn đề của hắn.

Lâm Tú Tùng lấy ví ra, ngữ khí nhẹ nhàng nói: “Chị trở về đây, sáng mai đem bữa sáng cho hai đứa, hai đứa nghỉ ngơi cho khỏe đi.”

Phòng bệnh này là phòng đơn xa hoa, sẽ không có người ngoài tới làm phiền, Nha Nha muốn chơi thế nào liền chơi như thế.

“Cảm ơn chị, tạm biệt chị.”, Ô Nha Nha xua tay với Lâm Tú Tùng, sau đó lại dùng nhiệt kế chọc chọc Vu Hạo Vỹ, phân phó: “Anh đi tắm đi, tắm xong tới ngủ với em.”

Vu Hạo Vỹ cuống quýt bò dậy, ánh mắt lộ ra sự gấp gáp nhìn Lâm Tú Tùng: “Đại tỷ, chị không ở lại sao? Tình hình của Lâm Tú Trúc rất không bình thường!”

Trước kia nhìn thấy Lâm Tú Tùng hắn liền đi đường vòng, nhưng bây giờ, hắn lại hận không thể ôm đùi người phụ nữ này, năn nỉ cô ấy đừng đem mình quăng cho người phụ nữ điên Lâm Tú Trúc này.

Lâm Tú Trúc đầu óc chẳng những không bình thường, ngay cả sức lực cũng lớn đến không bình thường. Cảm giác bị cô giữ giống như bị một con cự mãng quấn quanh người, cơ bắp lẫn xương cốt trong giây lát bị nghiền nát.

“Tôi biết, đợi thân thể nó nghỉ ngơi tốt lên, tôi sẽ mang nó đi làm giám định tâm thần. Anh giúp tôi chăm sóc nó một chút.”, Lâm Tú Tùng lần đầu dùng ngữ khí tâm bình khí hòa nói chuyện với tên cặn bã này.

Làm giám định tâm thần có ích lợi gì? Bây giờ quan trọng nhất không phải là đem Lâm Tú Trúc vào Viện tâm thần sao? Vu Hạo Vỹ vừa tức lại vừa sốt ruột, còn muốn nói chuyện với Lâm Tú Tùng về vấn đề này, Lâm Tú Tùng lại không quay đầu mà đi mất.

Vu Hạo Vỹ vội vàng đuổi theo, hai bảo vệ canh giữ ở cửa đẩy hắn trở vào, còn khóa trái cửa lại.

Nghe thấy bên ngoài truyền tới âm thanh khóa cửa, khắp người Vu Hạo Vỹ phát lạnh.

“Còn không đi tắm rửa?”, Ô Nha Nha bò lên giường bệnh dùng đôi mắt đen như mực nhìn hắn.

Giờ phút này đây, cảm xúc của cô ổn định.

Vu Hạo Vỹ không dám chọc giận cô, vội vàng mang đồ chui vào phòng tắm. Hắn đi đi lại lại không dám ra ngoài, cho đến khi Ô Nha Nha cất cao giọng tức giận gọi hắn, hắn mới nơm nớp lo sợ mà đi tới, như bước trên băng mỏng mà leo lên giường.

“Ngủ đi!”, Ô Nha Nha dùng cánh tay mảnh khảnh ôm Vu Hạo Vỹ.

Vu Hạo Vỹ đến cả hô hấp cũng ngừng lại. Hắn muốn tránh, lại không dám trốn, chỉ có thể tận lực cuộn mình trong chăn. Lâm Tú Trúc dán thân thể mềm mại lên lưng hắn, hai chân kẹp lấy hai chân hắn, giống như một con rắn độc quấn quanh.

Vu Hạo Vỹ kiềm chế thân thể run rẩy, trái tim đập càng lúc càng nhanh. Hắn dần ý thức được Lâm Tú Trúc nguy hiểm cỡ nào nhưng lại không tồn tại chút khả năng tố giác nào.

“Anh yêu em không?”, Ô Nha Nha đem đôi môi lạnh băng dán lên tai hắn, không chê phiền mà đòi lấy đáp án mình mong muốn.

“Yêu!”, giọng nói Vu Hạo Vỹ run nhẹ.

“Anh có thể vĩnh viễn bên cạnh em hay không?”

“Sẽ”

“Anh có thể kết hôn với em không?”

“Kết hôn.”

Bất kể Ô Nha Nha hỏi cái gì, Vu Hạo Vỹ giống như khẳng định. Hắn biến thành một kẻ phụ họa. Mà nhân vật này vốn thuộc về Lâm Tú Trúc.

Ô Nha Nha rốt cuộc hài lòng, đôi tay quấn quanh cổ Vu Hạo Vỹ, hai chân quấn lấy chân của Vu Hạo Vỹ, dùng sức siết, thấp giọng hạ lệnh: “Anh có thể ngủ rồi.”

Vu Hạo Vỹ nhắm đôi mắt, trái tim lại nhảy lên. Bị thòng lòng đeo cổ, bị rắn độc quấn quanh, làm sao hắn có thể ngủ yên ổn.

Nhưng, mỗi một lần tỉnh lại lúc nửa đêm, hắn đều phát hiện ra một việc đáng sợ. Lâm Tú Trúc vậy mà cả đêm không ngủ, cô mở to đôi mắt so với đêm còn tối hơn, gắt gao nhìn chằm chằm bản thân hắn, tựa như mãnh thú nhìn chằm chằm con mồi, hoặc một ác linh nhìn chằm chằm vào đồ ăn cho vào bụng.

Tròng mắt của cô trong bóng đêm phóng ra huyết quang vậy mà kỳ dị tà ác.

Vu Hạo Vỹ: “!!!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp