Cô Nàng Quạ Đen

Chương 3: Bác sĩ tâm lý liếc mắt một cái liền nhìn ra sơ hở


2 năm

trướctiếp

Tiếng nước trong phòng tắm ngừng lại.

Một lát sau, cửa thủy tinh bám đầy nước mở ra, một người đàn ông cao lớn bước ra. Toàn thân anh trần trụi, chỉ quấn quanh hông một chiếc khăn tắm, mái tóc ướt đẫm nhỏ từng giọt nước.

Giọt nước theo chiếc cổ thon dài của anh mà chảy xuống, chảy qua khuôn ngực rộng lớn, cơ bụng săn chắc, eo thon gọn, cuối cùng lăn xuống tuyến nhân ngư sâu ở hai bên.

Mùi hăng còn lại sau khi làm xong thí nghiệm, cuối cùng đã rửa sạch sẽ.

Người đàn ông quanh năm ở trong phòng thí nghiệm, không nhận được nhiều ánh sáng mặt trời, vì vậy làn da không khỏi lộ ra vẻ nhợt nhạt, bệnh tật. Nhưng rõ ràng, sức khỏe của anh không bị ảnh hưởng, ngược lại anh càng chú trọng rèn luyện thể dục hơn so với người bình thường. Anh nhìn thì ốm yếu, nhưng mỗi một khối cơ bắp căng chặt đều ẩn chứa sức mạnh không tầm thường.

Anh dùng khăn bông chậm rãi lau khô tóc, phía sau anh bày một chiếc gương to phản chiếu bóng dáng của mình.

Lẽ ra là một tấm lưng trần trụi nhợt nhạt, lúc này lại lan ra màu đen mực in kinh người. Mực này là ở chỗ thợ xăm hình lấy đau đớn trả giá mà có. Từng mũi từng mũi kim đâm vào da thịt. Mỗi một mũi kim máu di xuống, cuối cùng tạo lên một đôi cánh dang rộng, móng vuốt cong nhọn, tạc hình một con quạ đang bay. (Kim máu ở đây chỉ kim xăm sau di trên da thường gây nên các vết thương nhỏ, dẫn đến chảy máu. Mũi kim chạm máu nên gọi là kim máu)

Quạ là loài chim ôn dịch, cũng là sứ giả của Tử thần, càng là điềm báo của tai ương.

Mà hơi thở tà ác của con quạ trên lưng người đàn ông này, so với đủ loại truyền thuyết, thì càng mãnh liệt hơn. Hai tròng mắt sắc bén có thần, ngưng tụ huyết sắc nhàn nhạt, móng vuốt sắc nhọn dị thường tựa như có thể dễ dàng mổ bụng hết thảy các vật còn sống.

Ai cũng không sao nghĩ được, trên một thân thể nhợt nhạt như vậy, lại có dấu vết hình xăm dữ tợn, đáng sợ đến thế. Lông vũ kia thật lớn, đen thuần, kéo rộng ra, mỗi một chiếc cánh ác ma, như đang muốn từ bên trong cơ thể người đàn ông này phá ra.

Càng khiến người ta không dám tin là, sau cùng anh ta vậy mà khoác lên mình chiếc áo blouse trắng, biểu hiện ra nghề nghiệp cao quý của mình. Anh là một bác sĩ, mà bác sĩ còn có một danh xưng khác tràn đầy tình cảm - thiên sứ áo trắng.

Trên thân thiên sứ lại xăm hình sứ giả của Tử thần, hình ảnh quái đản tràn ngập hơi thở nguy hiểm.

Người đàn ông làm khô tóc, đeo mắt kính gọng vàng, ngũ quan tuấn mỹ vốn thâm trầm lại cực kỳ sắc bén như dao cứa, trong giây lát liền trở nên nho nhã ôn hòa.

Ai cũng không thể tin, khí chất có thể thay đổi nghiêng trời lệch đất như vậy, đơn giản chỉ là che đi đôi mắt hổ phách sắc bén.

Đúng lúc này, điện thoại di động của người đàn ông vang lên, trên màn hình hiện ra ba chữ ‘Lâm Tú Tùng’.

“Chờ ở văn phòng của tôi, năm phút sau tôi đến.”, ngữ khí của người đàn ông nhàn nhạt phân phó.

Sau khi ngắt điện thoại, anh mở ngăn kéo, lấy ra một chiếc đồng hồ, khuy măng- sét, caravat, chậm rãi lại cẩn thận tinh tế đeo vào.

5 phút sau, người đàn ông đúng giờ xuất hiện ở cửa văn phòng.

Lâm Tú Tùng đi qua đi lại ở hành lang vội vàng đến đón, giọng nói khô khốc tràn ngập lo lắng: “Dịch tiên sinh, em gái tôi cùng mấy vệ sĩ đang ở trong văn phòng của anh, chúng ta trước tiên tìm một nơi an tĩnh nói chuyện một chút được không?”

Người đàn ông khí chất nho nhã ôn hòa tùy tiện đưa tay mở cửa gian phòng cách vách.

“Mời ngồi!”, anh ngồi ở ghế chủ, đôi chân thon dài quá mức mà bắt chéo.

“Cảm ơn anh đã bớt thời gian gặp tôi.”, sau khi lo âu trong lòng lắng xuống, trên mặt Lâm Tú Tùng không khỏi hiện ra vài phần khẩn trương lẫn lo sợ. Mọi người đều nói Dịch Lĩnh hòa ái dễ gần, ôn tồn lễ độ, là một thân sĩ điển hình, nhưng chỉ có cô ấy biết, người đàn ông này nếu mổ tim ra thì tất cả chỉ là màu đen.

Nhớ tới những chuyện kia, Lâm Tú Tùng gục đầu xuống, né tránh ánh mắt của Dịch Lĩnh.

Cô từng bị ép làm tình nhân của ba Dịch Lĩnh trong vài năm. Lão già đó thích ngược đãi người khác, thường đem cô ấy hành cho bầm dập, mình đầy thương tích. Nhưng em gái bị bệnh nặng, cần dùng tiền gấp, căn nhà thì bị người thân bán mất, không lấy lại được quyền sở hữu. Cô đành cam chịu.

Cuối cùng là Dịch Lĩnh tìm thấy cô ấy, chỉ cho cô ấy một con đường sáng.

Tiếp đó, bệnh tim của ba Dịch Lĩnh bộc phát, qua đời. Mẹ kế của Dịch Lĩnh phát điên, bị đẩy vào viện tâm thần. Những người từng chèn ép, mưu hại Dịch Lĩnh, không một ai có kết cục tốt đẹp.

Ngược lại Lâm Tú Tùng, nhân ngọn gió đông [1] của Dịch Lĩnh, sáng lập công ty mang thương hiệu của chính mình, bây giờ cũng tính là nữ xí nghiệp gia có tiếng.

[1] Gió đông: một điển tích trong văn học Trung Quốc, có nguồn gốc trong tác phẩm Tam quốc diễn nghĩa của La Quán Trung. Theo như truyện này, khi Lưu Bị (Thục Hán) liên minh với Tôn Sách (Đông Ngô) đánh Tào Tháo (Tào Ngụy) trong trận Xích Bích, Gia Cát Lượng đã lập đàn tế cầu gió đông cho quân lính Đông Ngô dưới sự chỉ huy của Công Cẩn tấn công lên thuyền của quân Tào. Từ đó, gió đông mang ý nghĩa chỉ những sự việc bên ngoài trực tiếp tác động, gây nên những ảnh hưởng có lợi cho công việc, giúp bản thân thăng tiến.

Đối mặt với người đàn ông nhỏ hơn mình 10 tuổi này, cô ấy không ngăn được e ngại trong lòng.

“Tôi, tôi trước nói qua tình hình em gái tôi với anh.”, Lâm Tú Tùng nuốt nuốt nước miếng, không khỏi hối hận nói: “Là tôi bảo vệ con bé quá kỹ càng. Nó căn bản không biết lòng người nham hiểm bao nhiêu.”

Loại nham hiểm này, cô ấy sớm từ trên người Dịch Lĩnh được lĩnh giáo qua, cho nên mấy năm nay, cô ấy không bao giờ dây vào đàn ông.

“Bạn trai nó là đồ rác rưởi, rất thích ở bên ngoài gây chuyện, trước nay không làm việc, cả ngày đều ở trong quán bar chơi, lúc không có tiền thì duỗi tay ra xin em gái tôi. Em gái tôi không những bao hắn ăn, bao ở, mua cho hắn các loại đồ xa xỉ, còn là nơi cho hắn trút giận, động hay không động đều đánh.”

Lâm Tú Tùng đè xuống hỏa khí trong người, tiếp tục nói: “Hắn ra tay rất nặng, có một lần lấy ghế đẩu đánh vào đầu em gái tôi, hại em gái tôi hôm mê ba bốn ngày mới tỉnh, trên đầu khâu mười mấy mũi. Tôi lúc ấy phát điên rồi, ép buộc chúng chia tay, còn đem em gái tôi mang về nhà nhốt, anh đoán xem em gái tôi đối phó tôi thế nào?”

Cô ấy lấy ra điện thoại di động, ngón tay run run lướt qua một đoạn video giám sát.

Trong video, một cô gái trẻ tuổi vừa đập đầu vào tường, vừa hô hoán với camera: “Chị, xin chị thả em ra, em muốn ở bên Hạo Vỹ! Em không thể sống không có anh ấy!”

Cô gái kia dùng hết sức lực đập vào tường, từng tiếng từng tiếng “uỳnh uỳnh”, máu tươi từng đợt từng đợt văng tung tóe trên vách tường trắng như tuyết, hình ảnh nhìn thấy ghê người. Nếu tiếp tục vài cái nữa, đầu của cô gái kia chắc chắn sẽ vỡ ra, mà cô một chút cũng không quan tâm, cô chỉ muốn quay trở về bên bạn trai.

Tựa như không có người đàn ông kia, cô liền không sống nổi nữa.

Nhìn thấy đoạn video giám sát này, Lâm Tú Tùng không khỏi nghiến chặt răng.

Cô ấy hổn hển hít vào một ngụm khí, nói tiếp: “Sau đó tôi không thể không thả nó ra. Nào biết thứ rác rưởi kia ngược lại chủ động chia tay nó, còn đuổi nó đi. Anh nói có buồn cười hay không, hắn ở nhà em gái tôi, khi chia tay lại đem em gái tôi đuổi đi, ha___”

Lâm Tú Tùng cười nhẹ một tiếng, biểu tình đặc biệt dữ tợn. Cô ấy nghiến răng nghiến lợi, như hận không thể đem tra nam kia nuốt sống.

Dịch Lĩnh vẫn luôn trầm mặc lắng nghe, không nói chen vào. Khuôn mặt anh ôn hòa, ánh mắt động viên, nếu chưa từng gặp qua gương mặt lãnh khốc nhất của anh, Lâm Tú Tùng nhất định có thể từ phía anh đạt được sự bình tĩnh.

Từ biểu hiện cho thấy, người đàn ông này quá mức ôn nhu, khóe miệng vừa giương lên, sẽ cho người ta cảm giác tắm trong gió xuân.

Nhưng lúc này, Lâm Tú Tùng lại không dám nhìn anh, chỉ có thể tự mình nỗ lực điều chỉnh hô hấp, ngữ khí kìm nén tới cực điểm: “Tôi vốn tưởng sau khi chia tay, em gái tôi có thể từ từ thoát ra. Nhưng không có. Nó bắt đầu tự làm mình bị thương, từng nhát lại từng nhát dao cắt lên người, cắt đến máu tươi đầm đìa, sau đó chụp ảnh cho tên rác rưởi kia xem. Nó muốn cho đối phương biết, nó một mình căn bản không sống nổi.”

“Đồ rác rưởi kia nhìn thấy một chút cũng không mềm lòng, còn cổ vũ nó tự sát. Anh biết không? Hắn vậy mà nói với em gái tôi ‘Nếu em thật sự yêu anh, vậy chết cho anh xem, chỉ khi em chết rồi anh mới tin em’. Hắn nói hắn chịu quá nhiều tổn thương, không dám tin tưởng bất kỳ điều gì vào phụ nữ nữa. Vậy nên em gái tôi vì vỗ về tâm hồn cho hắn, liền thật sự tự sát, một lần, hai lần, ba lần: uống thuốc ngủ, thắt cổ, đốt khí than. Mỗi một lần đều đem video tự sát, gửi cho đồ rác rưởi đó.”

Vành mắt của Lâm Tú Tùng hằn đỏ, giọng nói cũng tràn đầy run rẩy: “Tôi một lần lại một lần cứu nó trở về, nó lại một lần lại một lần dùng cái chết chứng minh tình yêu của mình. Tôi quá mệt mỏi, cũng quá sợ! Tôi lo một ngày nào đó khi không được giám sát , nó sẽ thực sự chết. Tôi mỗi ngày đều gặp ác mộng, trong mơ toàn thân nó đều là máu.”

Lâm Tú Tùng mở đôi tay, đồng tử tràn ngập kinh hoàng.

Cô ấy nuốt nước bọt tiếp tục nói: “Sau đó, đồ rác rưởi kia như nhìn thấy thành ý của nó, lại quay trở lại với nó, tôi vậy mà có cảm giác nhẹ nhõm. Tôi con mẹ nó nhìn thấy nó nhảy vào hố lửa, vậy mà còn cảm thấy may! Tôi mẹ nó cũng bị tên rác rưởi kia bức điên rồi!”

Tay Lâm Tú Tùng nắm chặt thành quyền, tiếng nghiến răng mang theo hận ý nói.

Đôi mắt cô ấy đỏ bừng, lẳng lặng nhìn thẳng Dịch Lĩnh, thong thả đưa ra yêu cầu: “Dịch tiên sinh, xin anh đem ký ức của em gái tôi xóa đi, hoặc dứt khoát bịa ra ký ức mới cho nó. Khiến nó triệt để quên đi tên rác rưởi kia.”

Lâm Tú Tùng quỳ xuống, cầu xin: “Dịch tiên sinh, xin anh cứu em gái của tôi. Nó còn như vậy sẽ chết mất. Tên đàn ông kia sẽ triệt để hủy hoại nó.”

Dịch Lĩnh vươn tay ra, làm động tác nâng lên, lại không thực sự nâng Lâm Tú Tùng. Đôi chân bắt chéo của anh tựa như muốn tránh cái quỳ của Lâm Tú Tùng, lại cũng không thực sự tránh.

Anh ôn nhu lại khiêm tốn có lễ độ, đều là giả dối.

Anh rũ mắt xuống, nhìn đỉnh đầu Lâm Tú Tùng, nhàn nhạt nói: “Em gái cô bị PUA [2], đây là một phương pháp không chế tinh thần. Không cần xóa ký ức, như vậy sẽ khiến đại não của cô ấy bị tổn thương nhất định. Tôi sẽ làm cho cô ấy một phác đồ trị liệu, mà cô cần phải trông giữ cô ấy kỹ càng, đừng để cô ấy có bất kỳ tiếp xúc nào với tên đàn ông kia, gặp mặt, nhắn tin, gọi điện đều cấm.”

[2] PUA là tên viết tắt của Pick-up Artist, ban đầu có nghĩa là “nghệ sĩ bắt chuyện", vốn là để giúp các chàng trai cải thiện kỹ năng giao tiếp của mình, nhưng sau đó dần dần đi lệch hướng và trở thành những chiêu trò dụ dỗ, lừa dối tình cảm của người khác để đạt được mục đích của bản thân là quan hệ tình dục.

“Được! Tôi rõ rồi, tôi sẽ quản chặt nó.”, Lâm Tú Tùng nghiêm túc gật đầu, khuôn mặt căng chặt từ từ thả lỏng ngay cả mắt thường có thể thấy.

Chỉ cần Dịch Lĩnh chịu ra tay, bệnh của em gái nhất định có thể trị khỏi. Luận đến khống chế tinh thần, Dịch Lĩnh chính là bậc thầy.

Hai người nói xong liền đứng dậy ra ngoài.

Cùng lúc này, quạ nhỏ - cũng chính là Ô Nha Nha, đã cởi giày, thoải mái lại dễ chịu nằm trên ghế trường kỷ trong căn phòng cách vách kế bên. Cô đem tay đặt trên bụng, vuốt ve với tới lui lui mấy lần, ánh mắt tối sầm lại.

Cô đương nhiên biết chị gái của Lâm Tú Trúc cùng vị bác sĩ tâm lý kia đang nói chuyện gì, đơn giản chỉ là chuyện Lâm Tú Trúc vì bạn trai mà đòi sống đòi chết.

Nhưng hai người lại không biết là, Lâm Tú Trúc bây giờ đã không thể xem là một con người hoàn chỉnh nữa rồi.

Một lần cô mang thai, bạn trai Vu Hạo Vỹ nói với cô: “Cô sao lại giống như chó cái vậy, một phát là có thai? Cô tự mình tính đi, đây là lần thứ mấy rồi? Nếu không thì thế này, em đem đứa nhỏ này cả tử cung của em bỏ đi, anh liền tin em thật sự yêu anh. Chờ em từ bệnh viện về, anh liền cùng em kết hôn.”

Lâm Tú Trúc thật sự tin. Cô tìm một phòng khám dởm, đem đứa trẻ và cả tử cung của chính mình đều cắt bỏ. Trước đó, cô đã bị bạn trai làm có thai bốn lần.

Khi từ phòng khám dởm đi ra, phía dưới của cô vẫn không ngừng chảy máu, máu của cô chảy và cả máu của đứa trẻ cũng đang chảy. Cô gọi điện cho Vu Hạo Vỹ, muốn nói chúng ta kết hôn đi, nhưng điện thoại truyền đến tiếng thở dốc của Vu Hạo Vỹ cùng một người phụ nữ khác.

Tiếng thở dốc này, Lâm Tú Trúc từng vô số lần nghe thấy, thậm chí là bắt tại trận. Đáng lẽ ra, cô phải chết lặng lâu rồi.

Chính là trong nháy mắt này, cô vuốt khoang bụng rỗng tuếch đầm đìa máu tươi của mình, lần đầu sinh ra hận ý đối với Vu Hạo Vỹ, hận ý này che trời lấp đất, vô cùng tận, vô cùng mãnh liệt.

Nhớ đến đoạn ký ức này, ngũ quan của Ô Nha Nha xoắn vào nhau, lộ ra biểu tình khổ không thể nói. Cô dùng đầu lưỡi hồng phấn liếm liếm răng, lại chọc chọc quai hàm, đem gương mặt làm cho phình ra. Cho tới tận bây giờ cô vẫn còn có thể nếm được tư vị chua xót của đoạn ký ức đó.

Một cô gái chưa lập gia đình mất đi tử cung mang ý nghĩa gì? Một con quạ nhỏ như cô cũng biết. Thực ra đã muộn để cứu vớt rồi, Lâm Tú Trúc đã bị hủy hoại triệt để, hoàn toàn bị Vu Hạo Vỹ hủy diệt.

Đương lúc Ô Nha Nha suy nghĩ đến xuất thần, một người đàn ông cao ráo, gương mặt tuấn mỹ bước vào vào văn phòng.

Đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, mà Dịch Lĩnh đặc biệt am hiểu quan sát đôi mắt mọi người.

Trước khi đẩy cửa vào, anh cho rằng bản thân sẽ nhìn thấy một đôi mắt như giếng khô không gợn sóng, hoặc là một đôi đồng tử lạnh lẽo cháy thành tro không chút hơi ấm. Nhưng không có.

Anh nhìn thấy một đôi mắt tinh thần tràn trề, quá mức xinh đẹp thanh triệt, con ngươi linh tính dồi dào. Cô gái khuôn mặt tái nhợt tiều tụy, thân thể gầy gò, ốm yếu, hai cổ tay lộ ra vết thương tự mình gây ra, có thể thấy thể chất cùng tình trạng tâm lý thập phần tồi tệ.

Nhưng, dựa vào đôi mắt này, Dịch Lĩnh biết, tình hình của Lâm Tú Trúc so với miêu tả không hoàn toàn giống nhau.

Dịch Lĩnh lập tức xoay người, nói với Lâm Tú Tùng đang đứng canh bên ngoài: “Cô vào xem xem.”

P.s: moá con đuỹ tình yêu khiến ng ta mù quáng đến đáng sợ 😢😢 Ce yêu đương phải yêu mình trc nhá, đừng để con ku làm mù con mắt 😢 sợ hãi các thứ các thứ 😂😂

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp