Cuộc Sống Của Nguyên Phối Pháo Hôi

Chương 40: Nguyên phối thứ hai 9


2 năm

trướctiếp

Liễu Thanh Văn thấy nàng không muốn nói chuyện thêm nữa, đành phải lủi thủi rời đi.

Hôm nay khi mẫu thân nói với hắn ta, hắn ta mới biết rằng việc bản thân có ý muốn lợi dụng sự ngoan hiền của nữ tử Chu gia để bao dung cho hai nữ tử kia là một sai lầm.

Hắn ta không dám tự ý làm càn, phải nhanh chóng tìm mẫu thân thương lượng đối sách.

Đến chập tối, Hầu phu nhân cũng có đến một chuyến, nói hết những lời tốt đẹp.

Tần Thu Uyển nghe tai này lọt tai kia, coi mọi lời nói của Hầu phu nhân là gió thoảng bên tai. Tóm tại chỉ có hai chữ: Muốn đi!

Hầu phu nhân cũng bất lực, bắt đầu lạnh nhạt nói: “Con ở lại Hầu phủ làm tỷ muội với công chúa, bất luận là về tình hay về lý đều là chuyện tốt. Nếu con cứ nhất quyết đòi rời đi… nữ tử đã gả đi rồi thì còn có thể gả cho nhà nào tốt được nữa? Cho dù là con trong sạch thì cũng phải để người ngoài tin mới được chứ!”

Bà ta nói liên hồi: “Lời gièm pha của thiên hạ đáng sợ lắm, đến lúc đó hối hận không kịp đâu. Con vẫn còn trẻ, không biết lòng người hiểm ác, nghe ta khuyên một câu, ở lại đi. Sau này nếu Thanh Văn dám bắt nạt con, ta sẽ giúp con đánh nó.”

Tần Thu Uyển không tin một lời.

“Hầu phu nhân, ta có chút mệt, muốn nghỉ ngơi một lát.”

Đuổi khách thẳng thừng như vậy khiến sắc mặt Hầu phu nhân trở nên vô cùng khó coi: “Cửa nhà Hầu phủ cũng không coi là đã xúc phạm con. Con thật sự không ở lại sao?”

“Không ở lại!” Tần Thu Uyển mở cửa, giơ tay ra hiệu: “Mời Hầu phu nhân!”

Bắt đầu từ trưa, nàng đã đổi cách xưng hô. Hầu phu nhân đương nhiên phát hiện ra điểm khác biệt này, trong lòng càng giận dữ hơn.

Bà ta bất thình lình đứng dậy, cười lạnh nói: “Nếu đã như vậy thì con tự thu xếp cho ổn thỏa đi.” Nói xong liền phất áo rời đi.

Nửa đêm, trong Hầu phủ một mảnh yên tĩnh, chỉ có ánh nến rải rác le lói.

Trong đêm tối, Tần Thu Uyển đột nhiên mở mắt, cẩn thận lắng nghe động tĩnh ở bên ngoài cửa sổ, sau khi phát hiện quả thực có người đang thì thầm nói chuyện, nàng liền vươn tay nắm lấy con dao găm được đặt ở dưới gối ra.

Để đề phòng, trước khi đi ngủ, nàng đã đóng chặt hết tất cả cửa sổ, còn bảo nha hoàn ngủ bên cạnh đế để chân.

Lúc này bên cửa sổ có người đang loay hoay vặn chốt cửa, nàng nhẹ nhàng lật người bước ra khỏi giường thì thấy một con dao găm cắm vào, chỉ còn một chút nữa là có thể mở tung chốt cửa.

Nhìn thấy chốt cửa đã bị gạt sang một bên, nàng đưa tay ra và nhẹ nhàng vặn nó lại.

Dưới ánh trăng, con dao găm tiếp tục di chuyển, một khắc sau, chốt cửa lại được gạt ra, nàng lại kéo nó trở lại.

Lại một khắc nữa trôi qua, Tần Thu Uyển lại kéo chốt cửa lại, cùng lúc đó, giọng nói thiếu kiên nhẫn của một nam nhân từ bên ngoài truyền đến: "Gần nửa canh giờ rồi, ngươi rốt cuộc là đã làm xong chưa? Còn không bằng một cước đá tung cửa ra.”

Sau đó có âm thanh của nam nhân nịnh nọt truyền đến: “Tam công tử, phu nhân nói rồi, không được đá cửa, phải cẩn thận hành sự. Chốt cửa của cánh cửa này không dài, chắc là sắp được rồi.”

Hai người đều cố ý hạ thấp giọng nói xuống, Tần Thu Uyển cách rất gần nên vẫn có thể nghe được một cách rõ ràng.

Hành sự?

Trong lòng đang ngờ vực không biết bọn họ muốn làm chuyện gì, liền nghe thấy Liễu Thanh Văn nói: “Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, ta có chỗ nào không xứng với nàng ta chứ? Đã thành nhi tức của Liễu gia ta rồi, lại còn muốn rời đi…”

m thanh nịnh nọt lại vang lên: “Công tử yên tâm, đợi đến khi nàng ta trở thành nữ nhân của công tử thì nhất định sẽ cầu xin ở lại, lúc đó công tử và Hầu phu nhân sẽ trút được cục tức này!”

Tần Thu Uyển: “...” Đồ không biết xấu hổ.

Nàng dựa vào cửa sổ, vươn tay ra kéo lại mỗi khi thấy cái chốt rơi xuống.

Lại hai khắc nữa trôi qua, nhưng người bên ngoài làm thế nào cũng không thể mở chốt cửa ra được, Liễu Thanh Văn ở bên cạnh lại không ngừng thúc giục, càng lúc càng trở nên nóng nảy. Khắp người toát ra một tầng mồ hôi lạnh, một cơn gió thổi qua khiến hắn ta toàn thân ớn lạnh.

Bình thường hắn ta chỉ cần hơn một khắc là đã có thể mở được chốt cửa ra. Sao hôm nay lại... Tên tùy tùng liếc nhìn quanh viện tử, chỉ cảm thấy những bóng đen kia khắp nơi đều có bóng ma.

Trong lòng sợ hãi, tay cũng bắt đầu run lẩy bẩy. Hắn ta run rẩy nói: “Tam công tử, có phải có gì đó không đúng không?”

Liễu Thanh Văn hiểu được ám chỉ của hắn ta, mồ hôi cũng tuôn ra như mưa, tự mình trấn tĩnh: “Đừng nói bậy, làm mau lên.”

Tên tùy tùng càng lúc càng run rẩy: “Công tử, ban ngày công tử cũng đã nhìn thấy, lần nào thuộc hạ làm cũng không quá một khắc, nhưng lần này là nửa đêm canh ba, có phải là có thứ gì đó không sạch sẽ không?” -App truyện tytnovel.com -

Liễu Thanh Văn: “...”

Hắn ta không muốn thừa nhận bản thân đang sợ hãi, hung tợn nói: “Tay nghề của bản thân không tốt còn lấy lý do khác, nếu còn không mở được nữa thì đừng hòng nhận được bạc thưởng.”

Tên tùy tùng mặt như muốn khóc: “Thật sự là mở không ra, đổi ngày khác được không ạ?”

Liễu Thanh Văn tức giận đá hắn ta một cước: “Cút!”

Tên tùy tùng cuống cuồng bỏ chạy.

Nghe thấy tiếng bước chân hoảng sợ rời đi, sau đó liền nghe thấy tiếng Liễu Thanh Văn cười nhạo: "Ta không tin là không mở được cửa! Sớm muộn gì nàng cũng là người của ta.”

Nghe thấy lời nói vô liêm sỉ của hắn ta, tay Tần Thu Uyển bắt đầu ngứa ngáy, nàng nắm chặt con dao găm trong tay, lặng lẽ mở chốt cửa ra.

Chốt cửa vừa rơi xuống, cánh cửa liền kêu lên cót két rồi mở ra một lỗ hổng.

Liễu Thanh Văn đang chuẩn bị rời đi, nghe thấy tiếng động, hắn ta quay đầu lại thấy cửa sổ đang mở liền cảm thấy toàn thân lạnh toát.

Vừa nãy rõ ràng hắn ta không thể nào đẩy ra được, lại nghĩ đã mất nhiều thời gian như vậy rồi mà vẫn không được gì, hắn ta mới buồn bực mà đuổi tùy tùng đi.

Cánh cửa này không dễ mở, hôm nay đã muộn như vậy rồi, Liễu Thanh Văn không muốn phí công vô ích, quay về mẫu thân nhất định sẽ lại cằn nhằn, hắn ta cắn răng, đẩy cửa sổ ra rồi nhảy vào trong.

Sau khi vào được trong phòng, hắn ta liền lao về phía cái chăn ở trên giường.

Tần Thu Uyển ngay lập tức đóng cửa sổ lại, trong phòng lại càng tối hơn, nàng kéo áo qua một bên che lấp đầu hắn ta, lấy con dao găm trong tay đâm dữ dội vào eo hắn ta.

Liễu Thanh Văn chỉ vồ lấy được một cục chăn mềm mại, trong lòng hoảng hốt, trong lúc đang tìm người thì một tấm vải đen từ trên trời giáng xuống, đột nhiên eo đau nhói, cùng lúc đó, bên tai vang lên giọng nói sắc bén của một nữ tử: “Người đâu, có trộm!”

Trong viện chỗ nào cũng lần lượt sáng đèn, nha hoàn đang ngủ cạnh bên đế để chân tỉnh dậy trước, vừa mở mắt ra đã thấy trong bóng tối chủ tử lui vào góc tường sợ hãi hét lên có kẻ trộm.

Nha hoàn vội vàng thắp nến lên, vừa nhìn thấy tên nam nhân, sắc mặt liền trở nên tái nhợt, bên ngoài lại có người gõ cửa.

Nàng ta bất giác nhìn về phía chủ tử của mình.

Tần Thu Uyển ra lệnh cho nàng ta mở cửa.

Cửa vừa mở, một đám đông người đã tràn vào, tất cả mọi người thoạt nhìn đều giật mình khi nhìn thấy cảnh tượng trên giường, sau khi nhìn rõ nam nhân bị chảy rất nhiều máu ở eo hóa ra lại là chủ tử nhà mình, liền xảy ra một phen hỗn loạn.

Đích tử bị thương trong phủ, các viện đều lần lượt thắp đèn lên, không đến một khắc sau, nhiều chủ tử đã vội vàng chạy đến.

Người đến nhanh nhất là Hầu phu nhân, trong lòng bà ta đang có chuyện nên ngủ muộn, suy đi tính lại thì cảm thấy chuyện này chắc là sẽ không có sai sót gì, vừa mới chợp mắt được một lát liền bị gọi dậy.

Nghe nói nhi tử bị thương, Hầu phu nhân hốt hoảng, khoác vội áo choàng rồi chạy đến.

Nhìn thấy nhi tử nằm nghiêng, người đổ nhiều máu nhuộm đỏ cả y phục, sắc mặt tái nhợt dưới ánh nến, Hầu phu nhân hai mắt đỏ hoe như máu: “Tại sao lại bị thương ngay trong phủ của mình? Thích khách đâu?”

Trên đường đến đây, trong lòng bà ta cũng đã có suy đoán. Hẳn là sự việc không thành, nhi tử bị nữ nhân Chu Nguyệt Như kia tấn công lại, thế nên trước khi bước vào phòng, bà ta đã nghĩ xong cách để ứng phó.

Chủ động nói ra trước là thượng sách!

Tần Thu Uyển tức đến bật cười: “Hầu phu nhân, nửa đêm canh ba có người nhảy vào từ cửa sổ phòng ta, lúc đó ta cứ tưởng là người xấu nên đã ra tay hơi mạnh… Đến khi nha hoàn đốt nến lên mới phát hiện là Tam công tử. Nhưng mà đi sai đường cũng không đến nỗi nhảy từ cửa sổ vào chứ!”

Hàm ý ám chỉ Liễu Thanh Văn cố ý nhảy từ cửa sổ vào.

Hầu phu nhân nằm mơ cũng không ngờ rằng, nữ tử đoan trang nhu thuận của Chu gia lại tùy ý đem theo dao găm bên người, hơn nữa lại còn đâm nhi tử mình, bà ta vô cùng lo lắng, tức giận nói: “Ý ngươi là nhi tử của ta muốn chiếm lợi từ ngươi?” Bà ta cười lạnh nói: “Vốn dĩ ngươi là thê tử của nó, nó vào đây cũng là điều đương nhiên. Nói khó nghe thì là nhi tử của ta xuất thân tốt, tướng mạo đẹp đẽ, tài khí hơn người, là công tử nổi tiếng trong thành, chỉ cần nó muốn, có biết bao nhiêu nữ nhân muốn hầu hạ nó!”

Tần Thu Uyển khoát khoát tay: “Bất luận phu nhân có nói như thế nào, tóm lại, hắn ta nửa đêm cạy cửa phòng ta, muốn làm nhục ta là chuyện có thật, chuyện này đợi ca ca ta đến rồi ta sẽ nói rõ ràng với huynh ấy.”

Nàng giơ tay ra hiệu: “Đêm muộn sương nhiều, ta phải đi ngủ, mời các vị quay về.”

Những người đến đây không chỉ có mỗi Hầu phu nhân, còn có Cao thị và Hạ Tiêm Tiêm, bọn họ đứng cách đó không xa, sắc mặt cũng vô cùng khó coi.

Nghe thấy nàng đuổi người, Hầu phu nhân cau mày, nhắc nhở nói: “Đây là Hầu phủ. Từng nhành cây ngọn cỏ đều thuộc về Liễu gia, không đến lượt ngươi đuổi người!”

“Vậy thì ta đi, được chưa?” Tần Thu Uyển quay người dặn dò nha hoàn: “Thu dọn của hồi môn của ta đi, xong rồi chúng ta sẽ rời khỏi đây, viện tử có nam nhân nhảy vào phòng lúc nửa đêm canh ba, cho dù là giữ ta ở lại, có thịnh tình như thế nào đi nữa ta cũng không dám.”

Hầu phu nhân: “...” Bà ta cũng không có ý muốn đuổi người.

Nếu Chu Nguyệt Như nửa đêm canh ba dọn ra khỏi Hầu phủ, chuyện này mà truyền ra bên ngoài thì sẽ rất mất mặt. Nếu nàng thực sự muốn rời đi, Hầu phủ và Chu gia lại càng khó hòa giải hơn.

Lúc này, trong lòng Hầu phu nhân đã hối hận, hận không thể quay về đánh tỉnh bản thân vì đã nhắm trúng cô nương Chu gia.

Ôn thuận ở đâu?

Rõ ràng là không chịu nhường bước chút nào mà.

Bà ta nhẹ giọng nói: “Nguyệt Như, đêm khuya thế này, thân là nữ nhân thì có thể đi đâu được?”

Nha hoàn đang thu dọn đồ đạc, Tần Thu Uyển lạnh nhạt nói: “Đa tạ Hầu phu nhân đã quan tâm. Bên ngoài còn có rất nhiều tửu lâu. Hơn nữa, của hồi môn của ta nhiều, đợi bọn họ thu dọn xong thì trời cũng sáng rồi. Đến lúc đó khởi hành về Chu gia cũng được, làm sao lại không có chỗ để đi chứ?”

Hầu phu nhân nghe thấy nàng đã nghĩ kỹ như vậy rồi, trong lòng lại càng sốt ruột: “Nếu con muốn đi cũng phải đợi người của Chu gia đến nói cho rõ ràng. Lỡ như con xảy ra chuyện, ta lấy gì để giải thích với phụ mẫu con?”

“Không cần phải giải thích.” Giọng Tần Thu Uyển lạnh nhạt nói: “Nếu phu nhân sợ ta xảy ra chuyện liên lụy đến phu nhân, ta có thể viết một lá thư giúp phu nhân làm chứng!”

Tóm lại, không đi không được.

Hầu phu nhân nóng lòng khuyên bảo, tạm thời không nghĩ ra cách gì khác.

Sắc mặt Cao thị và Hạ Tiêm Tiêm đứng xem, bao gồm cả Lan Nhiêu và Hồ Tâm Tuệ đều là một lời khó nói hết.

Rõ ràng là nữ nhân Chu Nguyệt Như này làm công tử bị thương, nhưng Hầu phu nhân không những không tìm nàng tính sổ, ngược lại còn muốn tìm mọi cách giữ nàng ở lại, chuyện trách tội sớm đã bị vứt lên tận chín tầng mây rồi.

Vào lúc này, Hồ Tâm Tuệ thật sự có chủ ý muốn thay đổi chủ mẫu.

Sự việc đã đến nước này, điểm tốt duy nhất của Chu Nguyệt Như chính là không làm khó bọn họ, chỉ là có ý muốn làm khó Hầu phủ. Nhưng dựa vào tính toán từng bước của nàng ta, làm người khác bị thương còn có thể bình an thoát thân, nếu như nàng thật sự muốn tính kế bọn họ thì bọn họ làm sao có thể thoát được?

Đại phu vội vàng chạy đến giúp băng bó vết thương, rồi lại bôi thuốc lên, Hầu phu nhân vừa sốt sắng khuyên bảo Tần Thu Uyển, vừa lo lắng cho vết thương của nhi tử, bà ta vội vàng hỏi: “Đại phu, nhi tử của ta thế nào rồi?”

Thực ra, bà ta sớm đã hỏi y nữ hiểu biết y thuật ở bên cạnh, được biết nhi tử nhìn có vẻ chảy rất nhiều máu nhưng không nguy hiểm đến tính mạng.

Đại phụ gật đầu rồi lại lắc đầu: “Không nghiêm trọng đến tính mạng.”

Hầu phu nhân thở phào một hơi, đại phu có lời muốn nói lại thôi, bèn tiến sát lại một chút, hạ giọng nói: “Nơi đó chính là thận, thận kiểm soát tinh khí, có thể gây trở ngại cho việc sinh con nối dõi sau này.”

Hầu phu nhân: “…”

Liễu Thanh Văn đau đến nỗi hận không thể hôn mê nhưng nghe xong lời này, hai mắt mở to, sau khi xác nhận đại phu không phải đang nói đùa, hắn ta mới trợn tròn mắt ngất xỉu.

From TYT & Cirad team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp