Dục Lạc

Chương 86: Vô Cớ!


2 năm

trướctiếp



"Nếu như không lấy mắt ra thì con còn lại cũng sẽ bị mù.

Loại độc này rất quen, hình như ta thấy ở đâu rồi."Nghe hắn nói thế ta sợ hắn nhận ra là độc của Sơn gia nên vội đánh lạc hướng hắn:"Độc dược không phải chỉ một người mới làm được.

Lần này ta bị hại sớm cũng đã trả được thù rồi nên cần suy nghĩ tới nữa.

Ngươi giúp ta lấy con mắt này ra ngoài, ta thật sự rất biết ơn ngươi."Cảnh Khang: "Ta sẽ cố hết sức nhưng sẽ đau đó.""Ta chịu được."Ta nhắm mắt lại và tiếp tục nén cơn đau, cầu mong nó qua thật nhanh.

Có đau một chút nhưng ta vẫn chịu được, chỉ hận Thùy Dung chết rồi, ta không thể làm cho cô ta đau giống hệt ta.

Ta nghiến răng, cố chịu đau mà không hề hét lên dù chỉ một tiếng.

Cảnh Khang làm xong thì băng mắt cho ta lại.

Còn một bên mắt, ta nhìn ra thì thấy trên mâm nhỏ là con mắt của ta, nó đen sẫm một màu nhìn giống như thối rửa.

Cảnh Khang lo lắng nhìn ta mà nói:"Cô phải giữ bình tĩnh.

Có chuyện gì cũng đừng nghĩ quẩn."Ta bình tĩnh lấy một tách trà cầm lên uống, giọng vẫn còn run:"Một con mắt thì có là gì.

Ta không sao.""Cô đau như vậy mà bảo là không sao.

Loại độc này rất tàn ác, nó đã loang ra bên mắt của cô rồi, ở bên thái dương của cô đấy, có độc loang ra thành màu đen chạy theo gân máu của cô.""Không sao.

Còn sống là được.""Nhưng dung mạo của cô bị hủy rồi.

Mới hôm qua vẫn còn xinh đẹp, hôm nay thì..""Ta không cần dung mạo xinh đẹp.

Ta mệt rồi, ngươi ra ngoài đi."Cảnh Khang thu dọn đồ đạc ra ngoài.

Ta thở dài một tiếng, lấy chiếc gương soi mình.Chỉ còn một bên mắt, hai thái dương đầy gân đen nổi cộm, ta không thể ngờ đến cuối đời cô ta vẫn hại ta một vố đau như vậy.

Bị như vầy thì xem ai thích ta nữa, Sơn Tiểu Văn cũng chạy mất dép.

Lần sau gặp hắn, thách hắn dám tới gần ta.* * *Mấy hôm sau mắt ta mở băng, nhờ Cảnh Khang giúp đỡ mà mắt không còn đau nữa.

Bọn họ bắt đầu hỏi ta tại sao lại bị thương, ta quyết không trả lời, chỉ bảo bị một yêu thú hại.

Câu trả lời của ta chẳng làm họ tin tưởng nhưng họ không hỏi thêm nữa.Từ ngày mất đi một mắt, ta không dám tới gặp Trác Liên, càng sợ nó đến gặp ta, ta lo nó sẽ khóc thét lên khi thấy ta.

Vào những ngày đầu chưa quen, ta cứ bị va vào bàn ghế, chừng nửa tháng thì quen dần.

Nửa bên mắt bị mù cũng đành dùng tóc mà che lại, vì thế từ khi không thấy được nữa, ta đã xõa tóc.

Đại Lục còn hay chọc ta:"Bị mất một mắt nhìn cô coi bộ dịu dàng hơn hẳn.

Xõa tóc ra đẹp hơn nhiều."Mặc dù những câu chọc ghẹo của hắn nhạt nhẽo vô cùng lại như lấy dao đâm vào vết thương của ta nhưng dù sau cũng là bằng hữu, ta không muốn hắn bị xấu hổ nên cười trừ.

Vậy đó, ta ở bên cạnh Đại Lục thì chẳng có chút nào mà không mắng, hắn cứ như con ong vò vẽ bay lòng vòng chọc cho ta tức điên lên.

Có những lúc ta và hắn cùng dẫn Trác Liên đi dạo, hắn bắt cả một con gián bỏ vào sau áo của ta, thế là ta rượt hắn chạy hết mấy vòng thành.

Chiều lại ta cũng tìm cách trả thù, bắt 3 con rắn thả vào phòng hắn, thế là hắn bị cắn 3 vết, mặt mày không còn giọt máu chạy đến chỗ Cảnh Khang xin giúp.

Ta và Đại Lục từ thế ghi hận, ngày nào cũng có kẻ thay phiên bị hại, cứ thế mà lập lại đến nổi Cảnh Khang phải đến trước ta và Đại Lục cúi đầu cầu xin:"Hai người đừng bị thương nữa.

Cho ta nghỉ ngơi đi!"Ta và Đại Lục nhìn nhau cười, xong rồi hắn câu cổ ta kéo đi.

Giận thế nào thì giận, đùa thế nào thì đùa, ta có xấu xí thế nào thì Đại Lục cũng không quan tâm.

Từ khi ta bị mất một mắt và quỷ nhung ta đã không còn kêu hắn hầu hạ chuyện "đó" cho mình nữa, bởi vì ta sợ hắn phải cố gắng cam chịu không nhìn nổi vẫn phải làm.

Nhưng mà không ngờ nửa không có chuyện "đó" hắn lại không đi tìm nữ nhân khác mà lại đến tìm ta cầu xin.

Ta cũng đã cố giải thích là mình xấu xí hắn sẽ không chịu được nhưng hắn vẫn quyết tâm..

Sau đó thì ta cho hắn theo ý nguyện, không ngờ hắn không chút gì khác lúc trước, vẫn rất nồng nhiệt và càng âu yếm ta nhiều hơn rất nhiều.Thời gian không có Tiểu Văn, tình cảm của bọn ta lại quay trở về vui tươi như lúc trước.

Có những lúc ta tự nghĩ, tại sao những lúc ta khó khăn thì Tiểu Văn lại không có mặt? Hắn bảo yêu ta, đòi sống đòi chết ấy vậy mà thời gian ta cần người chăm sóc nhất lại không có hắn, chỉ có mỗi Đại Lục, như vậy bảo sao ta không thân thiết với hắn.

Ta như thế này, một giọt nước mắt cũng không thể rơi xuống, dồn hết vào lòng vậy mà hắn nói đi là đi biệt tâm, đến cả một lần gửi thư hỏi thăm sức khỏe hắn cũng không gửi.

Nhớ năm xưa hắn vẫn hay tặng ta trâm cày và hoa, đi vắng bao nhiêu ngày hắn gửi bấy nhiêu hoa, còn bây giờ thì đi biền biệt, ta cũng không còn tha thiết mặn nồng gì với hắn nữa rồi.* * *Ngày hắn đi tới nay tròn 1 năm, ta đã thề nếu hắn quay về ta sẽ không ngó ngàng tới hắn nữa.

Chuyện ngoài trận địa nhiều thứ cấp bách, ta chỉ đợi diện binh của Quỷ tộc đến vậy mà 1 năm rồi cũng chẳng thấy đâu.

Sơn Tiểu Văn bảo hắn sẽ nói với Liêu Kỹ, giờ thì sao? Hắn quên rồi hay cố tình quên? Ta không thể ngờ hắn lại là con người như vậy.

Hết yêu rồi, cái gì hắn cũng bỏ, ngay cả chút tình nghĩa cũng không có.

Ta ở lại cùng Đại Lục, cùng đùa giỡn, cùng cười, cùng uống rượu, cùng ngủ chung giường với nhau, làm chuyện đó với nhau nhưng đến cùng vẫn giữ lòng nói rằng chỉ là tri kỷ bên nhau.

Những lúc ta xấu xí, lúc ta cần người nhất thì chỉ có Đại Lục bên cạnh, hắn từ rất lâu đã là thứ tình cảm khắc cốt ghi tâm còn hơn cả tình yêu.

Đại Lục là tinh thần của ta, cho tới bây giờ ta chưa bao giờ thất vọng về hắn.

Ta cũng nhận ra, cho dù cả thế giới đối xử với ta tàn nhẫn, khiến ta khóc thì vẫn có một Đại Lục luôn khiến ta cười.

Có hắn bên cạnh, cả đời này ta không cảm thấy lẻ bóng.

Có một bằng hữu như hắn quả thật là thành công lớn nhất đời này của ta! So với một kẻ luôn áp đặt ta theo hắn, luôn nói ta phải chung thủy với hắn nhưng cuối cùng lại ra đi không bao giờ quay lại, ta thật sự cảm thấy..

tình yêu lúc nào cũng như phù du.

Tà cứ như ta và Đại Lục, im lặng bình thản bên nhau.Thời gian dài để suy nghĩ, ta nhận ra ta vẫn không yêu Tiểu Văn được, tình yêu của ta đã đặt ở Chiến Thần nhiều năm trước rồi.

Có lẽ, đời người chỉ có thể dồn hết tâm huyết vào tình đầu mà thôi, sau này có yêu ai thì cùng chỉ là cá cược, trúng thì được nhận thưởng nhưng thua rồi thì cũng không phải buồn mấy vì cũng đã sớm chuẩn bị tinh thần rồi.

Ta bây giờ cũng nên học chấp nhận những thứ mình đang có trong tay, bảo vệ gia đình nhỏ bên Đại Lục và Trác Liên, bảo vệ điều quan trọng nhất với ta hiện giờ.* * *Một hôm nọ, đẹp trời, lại không phải ra trận nên ta nổi hứng xuống Hạ giới tìm Tiểu Lục, giữa đường thì tình cờ gặp điện thờ chính mình.

Không biết từ khi nào ta đã được người ở Hạ giới phong là ác thần.

Những người tới đây dâng hương quả đều cầu mong những thứ như sớm trả được thù, trù ai đó chết yểu còn có cả những vị tướng quân đến cầu mong ý kiến xâm lược nước khác.

Ta có hơi ngỡ ngàng một chút, rõ ràng trước lúc lập lời thề ra trận ta đã bảo người đến Hạ giới đập hết đền thờ đi mà, làm sao nó lại tiếp tục được thờ phụng lại còn sung túc thế này?Tình cờ thấy một người tầm trung niên đi từ trong đi ra, hình như là một tướng sĩ, ta mới lân la lại gần rồi hỏi:"Binh gia này, đền này..

thờ ai vậy?"Người đó trả lời:"Đây là đền thờ Liên Vương.

Đền này rất linh thiêng, chỉ cần cô căm ghét ai đó mà không làm gì người đó được thì cứ tới nơi này, Liên Vương sẽ giúp cô rửa hận.""Có chuyện vậy thật sao? Vậy..

nguồn gốc của Liên Vương là sao vậy?""Chuyện thần thánh ta không rõ lắm.

Chỉ có đều ta nghe được người xưa kể lại, nói rằng Liên Vương là một cô gái rất xinh đẹp, dung mạo xinh đẹp hơn người, ai nhìn một lần cũng đều mê mẩn, khí chất vô cùng cao quý, cô ấy xuất hiện ở vùng có chiến tranh tàn phá rất khủng khiếp, xác chết đầy đường, mùi hôi thối nồng nặc.

Liên Vương đã cứu mạng những người còn sống và chỉ lấy công là những cái xác chưa phân hủy, chẳng những thế, một mình Liên Vương phá tan quân địch, máu nhuộm đỏ cả thành.

Đại tướng được Liên Vương giúp đỡ lấy làm cảm kích nên đã lập đền thờ, phải nói là hương khói cực thịnh, đâu đâu cũng có đền thờ được xây mới nhưng không hiểu vì sao, có một khoảng thời gian đền thờ không ai động đến mà tự phát hỏa, cho dù có mưa lớn, có dập thế nào cũng không tắt.

Người ta cho rằng Liên Vương làm sai mệnh trời, bị trời phạt nên tức giận không muốn làm một vị thần tiên cứu thế nữa.""Đền bị đốt rồi, sao bây giờ vẫn còn thờ phụng?" Chuyện này thì ta càng không rõ hơn.

Ta chỉ là nghe người rất xưa truyền miệng nhau, nói là sau khi đền bị cháy hết khoảng vài chục năm sau thì có một nam nhân cao lớn, tự xưng là phu nhân của Liên Vương nói nếu như dựng lại đền, người đó sẽ phù hộ cho tất cả những thôn ấp có đền.

Người này ra sức thị uy khiến ai cũng tin theo nên mới tấp nập dựng đền.

Bây giờ thì mới có những ngôi đền này.

"" Một nam nhân tự xưng là phu nhân sao? "" Nè cô gái, Cô có việc gì không giải quyết được thì cứ vào trong xin Liên Vương đi, nói không chừng trả thù được.

"" Ờm.."Ta gật đầu tiễn người đó đi.

Không rõ sự tình thế nào, ta bèn vào điện xem thử.

Đúng thật là thờ ta, họ nói là nam nhân cao lớn chẳng lẽ Sơn Tiểu Văn năm xưa lén ta làm việc này? Ta tự đá đổ lư hương của mình rồi bỏ đi.

Ta không thể để người dân thờ phụng ta để làm chuyện ác được..



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp