Dục Lạc

Chương 103: Gặp Lão Ma Quân


2 năm

trướctiếp



Tay ta bị dính độc rồi, phải đi tìm Đại Lục chữa trị.

Khốn kiếp cho tên Ma quân, rãnh không chuyện gì làm nên muốn kiếm chuyện với ta, ngủ cũng không yên.

Lúc ta đi, Sơn Tiểu Văn cũng đi theo, ta tới gặp Đại Lục cũng là lúc hắn đang bế Mạt Xuyên cùng Trác Liên đi đâu đó, thấy họ, ta không dám lại gần, chỉ đứng từ xa mà gọi:"Đại Lục, trị độc cho ta!"Đột nhiên Đại Lục quay lại nạt ta:"Cái gì! Con cái đùm đề không lo suốt ngày lo đi chơi rồi về mang họa!"Ta ngây người nhìn hắn.

Hắn bị gì vậy nhỉ? Chẳng lẽ hắn biết chuyện ta chơi đùa với nữ nhân khác rồi? Tiểu Văn đứng bên thấy ta bị mắng liền tỏ ra rất vừa bụng rồi hắn quay sang hỏi ta:"Nàng trị trúng độc sao? Để ta chữa cho, hắn không muốn chữa rồi."Ta bực bội nạt hắn: "Im đi."Ta nói lại lần nữa với Đại Lục:"Đại Lục, ta thật sự bị trúng độc rồi, ta không đến gần các người được, sẽ lây cho Trác Liên và Mạt Xuyên đó.

Ngươi lại trị độc cho ta đi!"Đại Lục trả lời lại: "Mạt Xuyên muốn uống sữa đây này! Ta không bỏ đi được.""Nhũ mẫu đâu?""Chưa tới."Ta rối quá, không biết làm gì để giải quyết nên cởi một lớp áo ra quấn hai tay lại rồi chạy tới chỗ Đại Lục.

Mạt Xuyên khóc tới đỏ cả mặt, ta bối rối la lên:"Ngươi cho nó bú đi."Đại Lục nạt ta lần nữa:"Cô giỏi thì cho bú, ta làm gì có sữa? Cô bế nó giúp ta coi.""Không được, tay ta có độc.

Ngươi đưa Trác Liên bế đi.""Sao cô vô dụng quá vậy? Có một chút cũng không lo được.""Là ngươi muốn có con chứ ta không hề nói muốn.

Ngươi muốn thì ta chiều thôi.""Cô muốn kiếm chuyện hả?"Trác Liên thấy ta và Đại Lục cãi nhau liền khóc thét lên: "Hu hu hu."Chuyện đang rối nay còn rối hơn, ta ngồi xuống cuối chấp tay xin Trác Liên:"Con ngoan, ngoan đi! Đừng có khóc, mẹ xin con."Nó trả lời lại trong tiếng nấc: "Mẹ với cha chỉ biết cãi nhau.

Con không thích, muội muội con muốn uống sữa, mẹ cho muội muội uống sữa đi, mẹ là mẹ mà."Tiếng khóc của Trác Liên còn thêm tiếng khóc của Mạt Xuyên làm ta nhức óc vô cùng.

Lúc này Tiểu Văn đi lại, hắn giành bế Mạt Xuyên, cả ta và Đại Lục liền quýnh quáng la lên:"Ngươi muốn làm gì?"Hắn đẩy Đại Lục ra, rồi bế lấy Mạt Xuyên đem đi.

Đại Lục định chạy theo nhưng bị ta cản lại, ta nói với hắn:"Coi Trác Liên đi, hắn không dám làm gì con gái của ta đâu, để ta."Nói rồi, ta chạy nhanh thật nhanh theo Tiểu Văn.

Tiểu Văn đưa Mạt Xuyên đi đến ngồi cạnh một góc cây, không hiểu sao nãy giờ con bé không khóc nữa.

Ta chậm rãi đi về phía hắn:"Ngươi làm gì vậy?"Hắn trả lời ta:"Nó ngủ rồi."Ta ngạc nhiên nhìn kĩ lại, Mạt Xuyên thật đã ngủ, còn ngủ rất ngon nữa, nó dựa vào lòng ngực của Tiểu Văn một cách rất thoải mái.

Lúc này ta bước đến ngồi cạnh nhưng vẫn giấu hai tay vào trong, hắn mỉm cười nhìn con bé:"Là lại con của nàng với Đại Lục sao? Con bé này giống nàng lắm đấy, sao này nhất định sẽ là một đại mỹ nhân."Thái độ bình thản của hắn làm ta rất ngạc nhiên: "Ngươi không nổi nóng à?"Hắn đáp: "Nàng cũng đã có đứa con trai lớn tới vậy rồi, bây giờ thêm đứa con gái có là gì nữa.

Khi nãy ta thấy đứa bé này không phải khác sữa mà là muốn ngủ nhưng không được.

Có lẽ nó không thích mùi của Đại Lục.""Ý ngươi nói nó thích mùi ngươi sao?""Có thể."Ta nhìn Mạt Xuyên mà nghĩ thầm.

Con bé này sau này lớn lên nhất định còn hơn cả ta, Sơn Tiểu Văn đáng sợ như vậy mà nó lại thích, hổ mẫu sinh hổ tử rồi!Một lúc sau, nhũ mẫu tới đem Mạt Xuyên đi, ta cũng nhẹ lòng mà quay lại tìm Đại Lục trị độc, Tiểu Văn lần nữa lại đi theo sau.

Hắn hỏi ta:"Đứa bé đó tên gì vậy?"Ta trả lời vội: "Mạt Xuyên.""Chữ Mạt đó có liên quan gì tới lão Chiến Thần không?""Không có, đồng, đồng âm thôi."Đúng lúc ta thấy Đại Lục bế Trác Liên đi tới, ta vội chạy tới đưa hai tay trước mặt hắn:"Ma quân rãnh rỗi kiếm chuyện với ta, tay bị dính phải thuốc độc rồi, có cách chữa không?"Đại Lục cầm lấy tay ta ngửi ngửi rồi nói:"Đây không phải loại kịch độc gì nhưng để lâu có thể thấm vào máu.

Độc này ta không có thuốc giải, có lẽ là độc ông ta mới chế ra, ông ta có nói gì với cô không?""Ông ta bảo mời ta ăn cơm."Đại Lục ngạc nhiên: "Mời? Ông ta có bình tĩnh không vậy?""Ai mà biết.

Phen này phải tới dùng cơm thật rồi.

Ngươi đi cùng ta không?""Cũng được.""Lần này bí mật đem theo 5000 binh núp xung quanh chờ lệnh.

Nếu lỡ có gì thì cũng ra kịp.""Cô nghĩ ông ta sẽ gây chuyện sao?"Ta còn chưa kịp trả lời thìSơn Tiểu Văn đột nhiên chen vào: "Ta cũng đi"Ta đảo mắt qua nhìn hắn, hỏi: "Ngươi đi với thân phận gì?"Tiểu Văn đáp: "Quỷ Thiên Vương ta cũng có binh mã mà."Lúc này Đại Lục đột nhiên kéo tay ta lại nói nhỏ vào tai ta: "Cho hắn đi đi, biết đâu hắn lại đối đầu với Ma quân ngay sau lần này, có lợi cho cô rất nhiều."Vừa nghe Đại Lục nói xong, ta gật đầu đồng ý với Tiểu Văn:"Được, cứ đi theo."* * *Nói không cần đợi lâu mới làm, ta lập tức tới Ma điện.

Cùng Tiểu Văn và Đại Lục bước vào điện, thứ ập vào mắt ta là cảnh tượng mẫu thân đang nằm trong lòng Ma quân, cảm giác như có cái gái chọt vào mắt, ta che mắt ta.

Ma quân vừa nhìn thấy ta liền nói:"Đem thuốc giải ra cho Liên Vương đi."Bọn tùy tùng đem ra một thao nước màu đỏ, ta ngâm tay vào, ngay lập tức cảm nhận được độc tan dần.

Mẫu thân ta bước đến đem khăn cho ta, bà ta nhỏ giọng:"Con gái, làm khó cho con rồi.

Lau tay nhanh rồi cả nhà chúng ta ăn cơm."Ta cầm lấy chiếc khăn đó nhưng không muốn nhìn bà ta nên ngoảnh mặt về hướng của Đại Lục đang đứng:"Chào chủ nhân cũ của ngươi đi."Đại Lục cúi đầu chào, Tiểu Văn cũng bắt chước làm theo.

Đại Lục vui vẻ nói chuyện với mẫu thân ta:"Chủ nhân, lâu quá không gặp người.

Chúng ta vào trong nói chuyện."Mẫu thân ta trả lời: "Được, vào thôi."Hai bọn họ đi, ta cũng nhanh chóng đi theo nhưng Tiểu Văn đột nhiên kéo tay áo ta lại, hỏi:"Đó là mẫu thân nàng sao? Nàng đang buồn phải không?"Ta gạt tay hắn ra: "Đừng hỏi nhiều cùng đừng tùy tiện chạm vào người ta."Nói rồi, ta bỏ hắn ở lại rồi đi.Một lát sau, cả ta, mẫu thân và Ma quân cùng ngồi xung quanh một chiếc bàn tròn nhỏ.

Đại Lục và Tiểu Văn đứng ngay bên cạnh ta, Mẫu thân ta mỉm cười nhìn họ:"Không biết Quỷ Thiên Vương đến nên không tiếp đãi chu đáo được, ngại quá!"Tiểu Văn trả lời lại ngay: "Nhạc mẫu không cần khách khí.

Thê tử con ngồi là được, người không cần lo cho con."Mẫu thân ta: "Chuyện này..

Hàn Hàn là thê tử của ngài sao?"Ta chen ngang cuộc nói chuyện của họ: "Hắn bị điên đó, đừng có nghe hắn nói."Tiểu Văn chạm vào vai ta: "Sao nàng nói ta như vậy với mẫu thân như vậy?"Ta nhấc tách trà lên đưa lên miệng uống một ngụm rồi trả lời Tiểu Văn:"Ta muốn nói thế nào là chuyện của ta.

Không nghe được thì đi đi, không tiễn."Mẫu thân ta lại nhanh miệng nói vào để hạ nhiệt:"Thôi nào, Hàn Hàn nó muốn sao cũng được.

À..

Hàn Hàn, cậu nhóc Sơn Tiểu Văn đem sinh lễ tới cầu hôn có còn theo con không? Ta rất muốn gặp hắn một lần xem thử nhưng chắc là bỏ cuộc rồi hả?"Nghe mẫu thân ta nói vậy thì xem ra bà ấy không biết mặt của Sơn Tiểu Văn.

Tiểu Văn nghe vậy liền định xen vào giải thích thì bị ta chặn miệng chen ngang:"Ăn cơm hay hỏi mà nói nhiều thế? Thằng nhóc đó bỏ cuộc rồi."Mẫu thân cúi đầu: "Vậy sao? Vậy thì tốt."Ta liếc mắt qua nhìn Ma quân, ông ta không biết từ lúc nào lại đang nhìn chằm vào ta, thấy ta nhìn lại, ông ta bật cười:"Hàn Hàn lâu ngày không gặp đúng là thay đổi nhiều rồi nhỉ? Ta cứ cảm thấy ánh mắt của hai mắt cô không giống nhau cho lắm."Ta đặt tách trà xuống.

Xem ra là bắt đầu muốn nói móc ta rồi, ta bình tĩnh mỉm cười nhìn ông ta:"Nhờ phúc của một mật thám tài giỏi của Ma quân nên ta vừa phải đổi một bên mắt, thấy sao? Có đẹp không?"Ông ta cười lại:"Đẹp lắm! Liên Vương làm gì mà chẳng xinh đẹp.

Nam nhân nào có phúc lắm mới lấy được cô, ta thật sự cũng muốn yêu cô nữa là, hà hà hà.""Vậy sao? Vậy tối nay ta ở lại, chúng ta cùng nhau tâm sự hàn uyên.

Mà..

không biết dạo trước nghe bảo ông ghen với Miêu quân, lần đó là sao vậy?""Lần đó cũng do có kẻ tiểu nhân, à không, phải là một con mèo đen ở yên không được nên gây họa.

Con mèo này ta nhất định sẽ lột da nó ra, nghe người ta nói da mèo làm chăn choàng cổ cũng rất đẹp, nhất là với mấy loại mèo già, da dẻ cũng dẻo hơn.""Ha ha ha.

Vậy ta nhất định phải đợi ngày Ma quân giết được con mèo đó để xin xỏ mãnh da rồi.

Da của con mèo già này rất quý, choàng lên cổ của vài người lại không phù hợp.""Ha ha ha ha.

Nói đúng, da mèo này vô cùng kén người.

Cơ mà Hàn Hàn này, ta có thể nắm tay cô một cái được không?""Được chứ."Ta và ông ta cùng đưa tay ra, hai bàn tay vừa chạm vào lập tức nội công đối chọi mãnh liệt với nhau, ta tập trung nhìn ông ta:"Ê, dạo này tay của ông hơi thô đấy."Ông ta cười trả lời lại:"Tay của cô còn thô hơn cả ta.".



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp