[AllTakemichi] Đồ Nghiệp Dư! Cậu Muốn Ăn Đòn Sao?

Chương 151


2 năm

trướctiếp

Đây không phải là nơi Melody đang nằm sao?

Chậm rãi đi vào bên trong, Takemichi đề phòng nhìn xung quanh rồi nhíu mày khi ngửi thầy mùi khử trùng cực nồng tại bệnh viện.

Đi kiểm tra một vòng cũng không tìm được bất kì một dấu vết nào của đối phương, thế nhưng vào thời điểm Takemichi tính rời đi thì một linh cảm nào đó lại để cho cậu nhìn thấy được một sợi dây màu đen đang được đặt dưới gối của cô.

Không chút do dự mà dùng tay kéo nó ra xem, khoảng ba mươi giây sau đó, mắt của Takemichi liền trở nên tối sầm.

Đây chính là máy biến âm, vậy nói cách khác thì người gián tiếp gây tai hoạ cho Chifuyu chính là Melody.

"Ha..." Takemichi cười nhạt, thì ra cô ta muốn cậu chết đến như vậy sao?

"Đã tính cho cô được rời khỏi Sohara một cách nhẹ nhàng rồi, tại sao lại cứ thích chọc vào chỗ ngứa của tôi thế nhỉ?"

Đem máy biến âm đặt trở lại vị trí cũ, Takemichi xem như chẳng có gì mà nhanh chân rời khỏi phòng bệnh của Melody.

Trở lại với chuyện mà cô gái lạ mặt sáng nay đã nói, quả thật thì Takemichi đã không còn nhớ chi tiết sự việc đã xảy ra tối qua nhưng cũng không ngu ngốc đến mức không đoán được đại khái sự việc và dùng suy nghĩ của mình để trừu tượng, tuy nhiên nếu bây giờ nói là biết và còn nhớ thì cậu phải dùng bao nhiêu cái quần để có thể che đi nỗi nhục này?

"Hơi đúng là muốn khùng mà, mình khi say lên thì thiếu nghị lực đến vậy sao?"

Tức muốn lộn cái lồng ngực ra ngoài, Takemichi vò tai bức óc một buổi sau thì mới ngộ ra được một chuyện quan trọng.

Hình như Mikey có nói cậu và hắn sẽ gặp nhau ở chân cầu Vegas, không gặp không về phải không?

Tên ngốc đó sẽ không làm thật đó chứ?

Nghĩ đến cái tính cách quái gở của Mikey, Takemichi không nghĩ ngợi gì nhiều mà vội bắt xe để đến địa điểm mà Mikey đã nói trước đó, trời bây giờ đã bắt đầu rơi những cơn tuyết đầu mùa, thời tiết thật lạnh, Takemichi vì không có sự chuẩn bị nên chỉ có thể ra ngoài với bộ trang phục bệnh nhân và đôi tông lào cũng mượn của bệnh viện nốt.

Dọc con đường đã phủ đầy lớp tuyết, Takemichi thầm mong khi đến đó cậu sẽ không gặp Mikey, bằng không cứ tưởng tượng đến cảnh anh ta đã đứng đợi cậu một đêm thì cái cảm giác tội lỗi đang sục sôi trong lòng cậu cũng có có cách nào dập tắt nỗi.

"Đừng có khùng như vậy nha ông tướng, xin anh đó."

Xoa xoa hai cánh tay đã muốn lạnh cóng, Takemichi mặc kệ ánh nhìn khó hiểu của người qua đường mà nhanh chân đi tìm Mikey.

Một bóng dáng quen thuộc xuất hiện trong tầm nhìn của cậu, cho dù là đứng giữa vô vàn con người nhưng lại nổi bật nhất.

Bất chợt, không hiểu vì sao đáy mắt của Takemichi lại cay cay.

Thời tiết đã lạnh mà nhìn khung cảnh như thế này lại khiến cho cậu đã sớm mệt mỏi thì nay lại càng mệt mỏi thêm, hắn không nhận thức được chuyện của Chifuyu sao? Là một người thông minh thì không có ai sẽ lựa chọn hành xử như vậy cả.

Đem mái tóc đã bị tuyết bao phủ rũ rũ vài lần, Mikey thở ra một hơi, ngay thời điểm hắn nghĩ sẽ đi mua lại mấy cái bánh Taiyaki mới để có thể giữ được nhiệt độ vừa ăn khi Takemichi đến thì lại bất chợt nhận ra được bóng dáng quen thuộc của một người.

Vội vàng đặt những mẩu bánh trước đó xuống đất, Mikey không nghĩ ngợi gì nhiều mà cởi chiếc áo lông dày của mình ra để đi đến khoác cho cậu.

Trong cái giá rét đầu mùa, Takemichi đứng chôn chân một chỗ để nhìn Mikey đang tiến lại gần mình, phải nói sau bao nhiêu chịu đựng thì đây là lần đầu tiên Takemichi dùng chính cảm xúc thật của mình để đối diện với một ai đó mà không phải là Sam hay Sohara.

Giọt nước nhỏ cũng sẽ làm tràn ly, Takemichi cứ ngỡ uống rượu xong thì tâm trạng của cậu sẽ vơi đi chút ít buồn tủi nhưng không, cho đến khi tỉnh dậy thì cậu đã bị cái suy nghĩ rằng nếu không phải tại cậu thì Chifuyu đã gặp phải biến cố không mong muốn trên thì Takemichi lại càng thêm suy sụp.

Dùng hai tay để ôm lại gương mặt chua chát của chính mình, Takemichi cả người nhỏ bé họt hỏm vào vòng tay của Mikey.

Ở trên đỉnh đầu của Takemichi phủi đi những hạt tuyết còn đọng lại, Mikey đem áo khoác lên cho cậu rồi không nói năng gì mà kéo cậu vào một phiến ghế đá để chờ đợi chuyến tàu ga ồn ào sáng nay.

Đem hai chân lạnh cóng của Takemicho gác lên đùi của mình, Mikey dùng nhiệt độ cơ thể của hắn để bao bọc hai tay của Takemichi rồi cúi thấp đầu nhìn cậu, hắn hỏi:"Em ăn gì chưa?"

Chậm rãi lắc đầu, Takemichi còn nhớ sáng nay cậu đã nói với cô gái ở trong phòng của Chifuyu là đi mua đồ ăn sáng nhưng mọi thứ lại diễn ra hoàn toàn khác với hành trình ngắn mà ngay từ đầu cậu muốn đi, đến bây giờ thì Takemichi lại xuất hiện ở đây với bộ dạng không khác gì mấy thằng tâm thần trốn trại, khổ tâm hết sức.

"Vậy tôi đi mua cho em ăn gì đó nhé."

Thấy Mikey chuẩn bị đứng dậy thì Takemichi lại vội lên tiếng ngăn cản.

"K-không phải vừa rồi tôi thấy anh cầm cái túi gì đó sao?"

Im lặng một chút, Mikey nghĩ cũng không có gì to tát nên hắn nói thật với cậu:"Tôi sợ khi đến em sẽ đói nên cứ cách hai tiếng là đi mua hai cái bánh Taiyaki, tính tới thời điểm hiện tại thì chắc cũng mua tầm mười mấy cái rồi."

"...Vậy sao không lấy cái đó là được rồi, đi mua làm gì?"

Takemichi lí nhí nói.

"Không được, nguội rồi chẳng ngon chút nào."

Takemichi lắc đầu quầy quậy, ý nói nhất định phải ăn hết mấy cái bánh kia, còn lại thì cậu sẽ không nghe hắn nói thêm bất cứ điều gì.

Nhìn ra được sự cứng đầu của Takemichi, Mikey tuy không mấy hài lòng nhưng vẫn thoả hiệp mà đi lấy bánh cho cậu.

Trên đoạn đường tấp nập người, Takemichi cứ thế mà vừa gác chân lên đùi của Mikey vừa đảo mắt nhìn xung quanh rồi ăn bánh Taiyaki đã sớm nguội lạnh, hệt như Mikey đã nói thì những chiếc bánh này khi nguội thì chẳng còn gì gọi là ngon lành nữa, thế nhưng chẳng hiểu sao khi cậu ăn vào thì lại thấy ấm áp vô cùng, hệt như một đứa trẻ vừa được lì xì mừng tuổi vậy.

Ngồi một bên nhìn Takemichi ăn đến dính ở ngoài miệng mà cũng không biết, Mikey đưa tay lau đi vết bẩn cho cậu xong thì thuận miệng nói một câu.

"Đã nói đã lạnh rồi mà, để từ đêm qua không còn ngon nữa đâu."

"Ê!" Takemichi tức giận nổi đoá:"Đã nói là đừng nói nữa mà, mệt anh ghê luôn, tôi đã nói là anh đừng có nói."

Xoa vội hai đôi mắt đã kiềm nén cảm xúc đến độ muốn đỏ lên của mình, Takemichi không vui rút chân xuống, cả thân người ngồi dịch sang một bên cách xa Mikey rồi thấp thỏm tới lui như thể đang vô cùng bức bối.

Bị hành động bất ngờ của Takemichi làm cho vỡ lỡ, Mikey như chợt hiểu ra mà vội vàng dùng hai tay ôm cậu thêm một lần nữa.

Thảo nào trong lúc ăn lại nhất định không nhìn hắn lấy một lần, thì ra là không muốn cho hắn nhìn thấy đôi mắt đã sớm đỏ hoe của cậu.

Chẳng lẽ chỉ vì hắn nói là đã đợi cậu cả một đêm mà cảm thấy đau lòng sao?

"Được được, em ăn hết đi, nếu còn đói thì chúng ta đi ăn tiếp."

Dịu dàng đem cánh tay đang rãnh rỗi của Takemichi cầm lấy, Mikey không chút khiêng dè người ngoài mà nặng nhẹ hôn xuống.

Có chút không tự nhiên mà vội vàng rút tay ra, Takemichi hếch cằm ý bảo có người đang nhìn rồi vừa nhai vừa nói:"No lắm không ăn nữa, còn phải đến trường quay."

"Thế lát nữa em muốn đi đâu không?"

Suy nghĩ một chút, Takemichi gật đầu.

Thế là đợi Takemichi ăn xong thì Mikey đã đưa cậu đi mua một bộ đồ tử tế rồi chở cậu đến địa điểm mà cậu muốn. Thế nhưng khi đến nơi thì Mikey mới vỡ lẽ chuyện Takemichi chỉ tính đi có một mình, tuy có chút không hài lòng nhưng vì Mikey đã thức trọn một đêm nên mắt của hắn căn bản đã không còn đủ nghị lực để chống đỡ nổi, vậy là dưới sự cưỡng ép của Takemichi, Mikey chỉ đành hôn tạm biệt cậu một cái rồi nhanh chóng lái xe rời đi.

Đứng trước dinh thự của Sohara, Takemichi đưa cho anh vệ sĩ tấm card mà cậu vừa "mượn" được của Mikey để phiền hắn vào thông báo với Sohara một tiếng là có người tên Takemichi muốn gặp ông.

Đứng bên ngoài chờ đợi thật lâu, cho đến khi Takemichi nhìn thấy Sohara vội vội vàng vàng chạy ra đón cậu thì bao nhiêu mệt mỏi thường ngày dường như xua tan hết, chạy vào ôm Sohara một cái thật chặt, Takemichi leo thẳng lên lưng của ông rồi không thèm cử động nữa, lúc còn bé đây là trò mà Takemichi thích nhất mỗi khi cùng Sohara uống rượu, cũng là những mảnh kí ức đẹp đẽ nhất trong đời của Takemichi.

Cõng cậu tiến vào trong dinh thự, Sohara sai người điều chỉnh nhiệt độ trong nhà cao lên.

Nhẹ nhàng đem mái tóc rối của Takemichi vuốt lại cho ngay ngắn, Sohara nghiên đầu nhìn cậu, ánh mắt chan chứa yêu thương vô cùng.

"Tại sao đến lại không nói cho ta biết để ra đón con, đứng có ngoài có lạnh không? Có muốn uống trà sữa nóng không? Hay ăn ít bánh ngọt nhé."

Đem mặt chôn vào gối ôm trong nhà, Takemichi nghĩ nghĩ, sau đó lại lắc đầu ngọ nguậy.

"Con sao vậy? Giận ta sao!?"

"Không...đâu có! Tại sao phải giận."

Sợ Sohara hiểu lầm ý định của mình, Takemichi suy nghĩ thấu đáo lại một lần rồi nói rằng bản thân muốn uống sữa nóng.

Gật đầu đáp ứng, Sohara không cần sai người hầu chuẩn bị mà chính ông lại tự tay vào bếp pha rồi đem ra cho Takemichi. Nhận lấy phần đãi ngộ có một không hai của Sohara, Takemichi ngồi trên ghế vừa coi phim vừa uống sữa, cho đến khi cốc gần chạm đáy, Takemichi mới đủ bình tĩnh để vào thẳng vấn đề.

"Chú! Có phải chỉ cần là điều con muốn thì bất cứ cái gì chú cũng đáp ứng không?"

***

Tầng 5 phòng VIP 145.

Cầm một bó hoa thơm ngào ngạt đi vào, Takemichi ló đầu nhìn qua người phụ nữ đang dùng một đôi mắt dò xét để quan sát cậu.

Nở một nụ cười thân thiện, Takemichi xem như không thấy mà tìm một vị trí thích hợp để cắm bông xuống, trong lúc rãnh rỗi cậu còn không quên hỏi y tá về bệnh tình của Melody.

"Bây giờ cô ấy phải tạm thời ngồi xe lăn nên chắc một tháng sau mới có thể di chuyển bình thường được, còn những tác động vật lí thì đã khôi phục gần như hoàn toàn rồi."

"Tốt quá, cảm ơn chị."

"Không có gì."

Tiễn nữ y tá đi ra ngoài, Takemichi thản nhiên kéo một chiếc ghế ra rồi bắt chéo chân nhìn cô.

"Tội gì mà phải hành hạ bản thân khổ sở như thế, đánh vài bạt tai lên mặt không phải đỡ đau đớn rồi không...?"

Takemichi âm thầm tiếc nuối.

Không quan tâm đến lời châm biếm của Takemichi, Melody rũ mắt, tay cầm một cái dũa móng tay lên rồi thản nhiên đáp lại:"Ở trong này có khi còn tốt chán, còn đỡ hơn cậu thong dong sống bên ngoài nhưng nay mai lại chết bất đắc kì tử thì lại chẳng ai hay."

"..."

Một nụ cười nhàn nhạt in hằng trên khoé môi, Takemichi như cảm thấy mục đích của bản thân hôm nay đến đây cũng chỉ để xác định lại một lần, chỉ là không ngờ mọi thứ lại phải kết thúc nhanh như vậy.

"Cô thừa nhận rồi?"

Nhíu mày nhìn Takemichi, Melody khó hiểu:"Sao?"

"Chuyện cô dùng máy biến âm lừa tôi đến công trình đang xây dựng rồi mưu đồ muốn giết tôi, cô thừa nhận việc này là do cô làm?"

Lần này lại đến phiên Melody im lặng, đột nhiên, không một lời báo trước, Melody mở miệng cười lớn.

"Hahahaha! Thì ra là vậy thì ra là vậy, à để xem, phải tôi không nhỉ? Mà nếu là tôi đi chăng nữa thì cậu làm được gì tôi? Cậu làm được gì?"

Nghe tiếng cười lảnh lót của Melody vô cùng chướng tai, Takemichi có chút không chịu nỗi mà kéo ghế đứng phắc dậy.

Quả nhiên là không thể kì kèo mặc cả được nữa rồi.

Để lại một câu bình an, Takemichi không ngoái đầu nhìn lại mà thẳng lưng rời đi ngay sau đó.

Đi xuống phòng bệnh của Chifuyu đang nằm, thông qua tấm kính trong suốt ở bên ngoài, Takemichi nhìn thấy hắn đang ngủ thì không nghĩ sẽ tiến vào làm phiền nên đã đứng ở bên ngoài để quan sát thật lâu.

Đợi cậu xử lí xong chuyện của Melody thì nhất định cậu sẽ làm tất cả những gì có thể nhất để bù đắp lại cho hắn, nhất định...



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp