Đế Hoàng Thư

Chương 76: Cuối thu đã qua, đầu đông đã đến.


2 năm

trướctiếp

Edit: Gấu Gầy

Chương 76

Rất ít chuyện có thể làm lay động nét mặt của Nhậm An Lạc, nhưng nàng lập tức biến sắc nghe thấy câu nói này của Lạc Minh Tây.

"Minh Tây, ý huynh là gì?"

Nàng dừng một chút: "Đế Thừa Ân đúng là có xuất thân không tốt, tính tình lại ngang bướng, nhưng tuổi nàng còn trẻ, sau này vào Đông cung..."

"Không phải những chuyện
này. Tử Nguyên, năm đó ta chọn Đế Thừa n đưa đến Thái Sơn, muội chỉ gặp nàng một lần, sau đó cũng không hỏi tới nàng nữa, tính tình của Đế Thừa Ân không chỉ ngang bướng đơn giản như vậy."

"Rốt cuộc huynh đã giấu ta chuyện gì?

Nhậm An Lạc nhíu mày, gạt tay Lạc Minh Tây đang đặt trên vai xuống, đứng dậy hỏi. Từng bước từng bước một, đại hôn của Hàn Diệp vốn nằm trong kế hoạch của bọn họ, nhưng hôm nay Lạc Minh Tây lại bày ra vẻ mặt nghiêm trọng như vậy, Đế Thừa Ân nhất định đã làm chuyện gì đó không thể dung thứ được."

Uyển Thư đứng bên cạnh thần sắc lo lắng. Công tử giấu chuyện này lâu như vậy, hiện giờ tiểu thư nợ
ơn cứu mạng của Thái tử, không biết hành động thế nào.

"Gia Ninh Đế bị hành thích trong cung, hoả hoạn ở phố Ngũ Liễu, cả vụ vây giết trên núi Hóa Duyên lần này... tất cả đều có liên quan đến nàng."

Giọng nói của Lạc Minh Tây rất trong trẻo, Nhậm An Lạc cũng nghe được rất rõ ràng.

"Đế Thừa Ân bị nhốt ở Thái Sơn mười năm, ru ru trong núi, làm sao có thể có được thế lực này?"

Đế Thừa Ân đúng lúc cứu được Gia Ninh Đế thoát nạn, chuyện này vẫn luôn vướng mắc trong lòng Nhậm An Lạc, nhưng nàng không tìm được chứng cớ chứng minh việc này có liên quan đến Đế Thừa Ân, hiện giờ xem ra, chắc chắn đã bị Lạc Minh Tây giấu đi.

Tay cầm khăn vải của Lạc Minh Tây xiết chặt, nói một câu long trời lở đất: "Từ khi nàng xuống núi, đã liên thủ với Tả tướng, nàng vẫn luôn ẩn phía sau màn, ngay cả Gia Ninh Đế và Hàn Diệp cũng không biết."

Lạc Minh Tây vừa dứt lời, Nhậm An Lạc thần sắc đại biến, vô cùng phẫn nộ: "Liên thủ với Khương Du! Nàng ta lại dám liên thủ với Khương Du. Lạc Minh Tây, huynh không biết Khương Du là ai sao?"

Lạc Minh Tây trầm mặc không nói. Đương nhiên hắn biết, mười năm trước chính Khương Du là người tìm được bức thư cấu kết với Bắc Tần trong Đế phủ, khiến Đế gia phải chịu tội danh mưu nghịch phản quốc.

"Làm sao huynh biết được chuyện này? Ngay cả Gia Ninh Đế và Hàn Diệp cũng không phát hiện, thiết nghĩ nàng làm việc cực kỳ bí mật."

"Thị nữ bên cạnh Đế Thừa Ân là người ta tự tay an bài..."

"Ngay từ đầu huynh đã biết tất cả những gì nàng làm."

Đáy mắt Nhậm An Lạc tràn ngập lửa giận: "Thích khách vào cung, hỏa hoạn phố Ngũ Liễu, cạm bẫy trên núi Hoá Duyên. Tại sao huynh không ngăn cản?"

"Tử Nguyên."

Cho dù bị Nhậm An Lạc trách cứ, vẻ mặt của Lạc Minh Tây vẫn lạnh nhạt như cũ, đáy mắt lý trí mà thông suốt: "Năm đó lúc đưa Đế Thừa n đến Thái Sơn ta đã nghĩ rằng, nàng sẽ là một quân cờ tốt nhất."

"Có Đế Thừa Ân ở đây, thân phận của muội sẽ được giữ bí mật. Thủ đoạn của nàng đúng là nằm ngoài dự liệu của ta, muội nói đúng, ta không ngăn cản, thậm chí còn để mặc cho nàng làm. Khương Du đối với Gia Ninh đế trung thành và tận tâm, nếu không có Đế Thừa Ân chủ động liên thủ với hắn, hắn chưa chắc sẽ làm ra nhiều chuyện như vậy, quân thần triều đình Đại Tĩnh rạn nứt đối với chúng ta mà nói trăm lợi mà không có hại. Chắc muội cũng biết, chỉ khi Gia Ninh Đế cảm thấy Đế Thừa Ân luôn nằm trong sự khống chế của hắn, Tấn Nam và An Lạc Trại mới an ổn được, nếu Đế Thừa Ân bị nghi ngờ thân phận, Gia Ninh Đế hiển nhiên sẽ hoài nghi muội, ở trong kinh thành này, sẽ không còn ai có thể bảo vệ muội."

Tuổi tác của Nhậm An Lạc xấp xỉ với nhi nữ Đế gia năm đó, hơn nữa tính tình của nàng giống như Đế gia chủ, Gia Ninh Đế sẽ nghi ngờ nàng đầu tiên.

"Mặc dù biết Tả tướng bàn trận ở núi Hóa Duyên, nhưng ta nghĩ có Uyển Thư bên cạnh muội, nhất định sẽ không xảy ra chuyện, không ngờ Thanh Thành lão tổ đã trở thành tông sư, cho nên muội với Hàn Diệp mới rơi xuống vách núi, lần này nếu không phải gia chủ bảo Quy Thiên đến núi Hóa Duyên, lại đích thân ngăn cản Thanh Thành lão tổ ở ngoài thành, kế hoạch nhiều năm của chúng ta chắc chắn sẽ thất bại trong gang tấc. Tử Nguyên, chuyện này là lỗi của ta."

Hắn chậm rãi nói từng câu, không hề trốn tránh.

Nhậm An Lạc lui về phía sau một bước, hít sâu một hơi. Nàng căn bản không có tư cách trách cứ Lạc Minh Tây, bắt đầu từ mười năm trước, tất cả những quyết định của Lạc Minh Tây đưa ra đều là vì Đế gia, vì nàng.

Nhưng bây giờ, tất cả những gì nàng làm, lại phải dùng hạnh phúc cả đời của Hàn Diệp để đánh đổi.

Cho dù Hàn gia thiên lý bất dung, nhưng Hàn Diệp xưa nay chưa từng nợ nàng.

"Đây không phải lỗi của huynh."

Giọng nói của Nhậm An Lạc nhỏ dần, có chút mệt mỏi.

"Tử Nguyên, Hàn Diệp cứu mạng muội. Ta không muốn thấy muội sau này hối hận, bây giờ cho dù muội làm gì, ta cũng không ngăn cản."

Hiện giờ hôn sự này dưới sự 'đổ dầu thêm lửa' của các bên đã trở thành kết cục đã định, trừ phi Hàn Diệp tự mình huỷ hôn, nếu không thì không ai có thể ngăn cản.

Thần sắc của Nhậm An Lạc nặng nề, gió lạnh thổi tới, đuôi tóc chưa khô nhỏ nước xuống, văng tung tóe trên mặt đất, nàng trầm mặc, không trả lời, xoay người trở về phòng.

Đêm khuya yên tĩnh, càng làm cho tiếng bước chân trở nên hiu quạnh cô liêu.

Nhìn thấy bóng dáng nàng biến mất ở sâu trong hành lang, đáy mắt Lạc Minh Tây lộ ảm đạm. Uyển Thư Hành bước tới, khuyên nhủ: "Công tử, tiểu thư sẽ không trách ngài."

"Ta biết."

Lạc Minh Tây ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ: "Nàng sẽ tự trách mình."

Tiếng thở dài vang lên, căn phòng trở nên yên lặng.

Cùng lúc đó, trong thư phòng Đông Cung, Hữu tướng nghiêm túc, đối diện với khuôn mặt lạnh lùng của Hàn Diệp, nghiêm nghị gật gật đầu.

Hàn Diệp hít sâu một hơi, ánh mắt tối sầm lại, giọng nói sâu kín, nụ cười có chút khô khốc: "Vậy là đúng như suy nghĩ ban đầu của ta?"

Hữu tướng gật đầu: "Điện hạ, năm đó trước khi quân đội Đế gia bí mật đi Tây Bắc, trong cung quả thực đã phái mật sứ đến Tĩnh An Hầu phủ ở Tấn Nam, ta tra ra mật sứ kia mang theo một mật thư. Chân tướng Đế gia mưu phản chắc là ở trong mật thư đó, nhưng sau khi Đế gia sụp đổ, Đế gia một người cũng không còn, Tĩnh An Hầu lại tự sát trước từ đường, năm đó Khương Du lục soát phủ, bức thư này sợ rằng đã bị hắn tiêu hủy."

Mười năm trước, Khương Du dẫn Cấm vệ quân tiến vào Đế Bắc thành, nhưng chuyện đầu tiên không phải thẩm vấn người Đế gia, mà là lục soát thành ba ngày, có lẽ là do nguyên nhân này.

"Sư phụ còn tra được gì nữa không?"

Hữu tướng đích thân đến Đông cung, nhất định không chỉ tra được một chút tin tức như thế này.

"Chuyện của Đế gia, e là cũng có liên quan Trung Nghĩa Hầu."

Hữu tướng ngưng thần, chậm rãi nói: "Đế Bắc thành vẫn có thám tử của Bệ hạ, Lạc gia lại ở Tấn Nam một tay che trời, chuyện về Đế gia chúng ta biết rất ít. Cho nên mấy năm nay ta tuân lệnh Điện hạ phái người vào các doanh quân Tây Bắc, điều tra mấy năm mới có chút manh mối."

"Sư phụ, mời nói."

"Năm đó, đội quân Đế gia ở ngoài thành Thanh Nam bị kỵ quân Bắc Tần truy sát thiên hạ đều biết, nhưng không biết vì sao quân lính trấn thủ núi Thanh Nam trong mười năm nay đa số đều đã biến mất."

Thấy Hàn Diệp nghi hoặc, Hữu tướng giải thích: "Nếu không phải lão thần vẫn luôn chú ý đến hành động ở Tây Bắc, e rằng cũng khó phát hiện ra. Mấy năm nay, ba vạn quân canh giữ thành Thanh Nam, từ tướng lĩnh cho tới quân sĩ, năm nào cũng bị đưa đến biên cương các thành, sát nhập vào trong các quân đội, rất nhiều người đã tra ra tung tích. Đội quân trấn thủ thành Thanh Nam hiện giờ là do mấy năm nay chiêu binh tạo thành."

Hàn Diệp trầm mắt, y hiểu được hàm ý sâu xa trong lời nói của Hữu tướng. Huấn luyện ra được một đội quân không phải chuyện dễ dàng, tướng lĩnh cùng binh lính trải qua chiến đấu, đồng cam cộng khổ, tốn vài năm công sức mới xây dựng nên linh hồn của một đội quân, chẳng hạn như quân đội Đế gia năm ấy, đánh đâu thắng đó không gì cản nổi.

Thành Thanh Nam là thành trì biên cương quan trọng, gần với Bắc Tần, thành trì quan trọng như vậy, bình thường tuyệt đối sẽ không dễ dàng thay đổi tướng sĩ canh giữ, huống chi là dùng phương thức 'thần không biết quỷ không hay' như vậy, sát nhập binh lính vào trong toàn bộ đại quân phòng thủ Tây Bắc, hiện giờ việc truy tìm tung tích của ba vạn tướng sĩ giống như mò kim đấy biển, không có một chút manh mối. Mấy năm nay chiến tranh liên miên, ai biết còn bao nhiêu người sống sót.

"Ý sư phụ là... chuyện đội quân Đế gia bị đại quân Bắc Tần giết hại ở núi Thanh Nam, có lẽ còn ẩn tình khác?"

Hữu tướng gật đầu. Nhất thời bầu không khí trong phòng trầm xuống, tám vạn tướng sĩ Đại Tĩnh, tám vạn mạng người, cho dù Hàn gia đứng đầu thiên hạ, cũng không thể gánh nổi những lời chỉ trích của vạn dân.

"Điện hạ, hiện tại e rằng chỉ có Trung Nghĩa Hầu trong thiên lao mới biết ẩn tình năm đó."

Hàn Diệp khẽ cau mày, rốt cục cũng hiểu được. Trung Nghĩa Hầu phủ phạm phải trọng tội khiến người ta tức giận như vậy, nhưng cho tới bây giờ cũng chỉ có Cổ Vân Niên bị phán mùa thu sau xử trãm, Trung Nghĩa Hầu phủ vẫn còn yên ổn, y vẫn luôn cho rằng là do phụ hoàng nể mặt Cổ Chiêu Nghi, bây giờ nghĩ lại, đúng là một sai lầm lớn.

Trung Nghĩa Hầu chắc là đã dựa vào ẩn tình của chuyện Đế gia năm đó, buộc hoàng thất không thể không giữ lại tước vị Trung Nghĩa Hầu phủ và long thai trong bụng Cổ Chiêu Nghi.

Hữu tướng nói ra lời này, thiết nghĩ cũng đã đoán được vài phần.

"Trung Nghĩa Hầu nếu đã quyết tâm chịu chết để bảo vệ Hầu phủ, tuyệt đối sẽ không mở miệng nói ra chuyện năm đó."

Hàn Diệp chậm rãi lắc đầu, hỏi: "Sư phụ, người đi Tây Bắc còn điều tra được gì nữa không?"

Hữu tướng hơi trầm ngâm, nói: "Dù sao cũng là tám vạn kỵ quân, năm đó chuyện xảy ra ở núi Thanh Thành Sơn không thể nào chỉ có một mình Trung Nghĩa Hầu dính líu vào, lão tướng dưới tay hắn có lẽ ít nhiều cũng biết chút chuyện, chỉ là những người này sống rải rác khắp nơi, gần đây ta nhận được tin tức của mấy vị lão tướng, thiết nghĩ không bao lâu nữa chuyện này sẽ có tiến triển."

Hàn Diệp gật đầu, chắp tay cảm tạ Hữu tướng: "Ta ở Đông cung, không tiện điều tra việc này, đa tạ sư phụ mấy năm nay không ngại cực khổ, ra sức giúp ta điều tra ra chân tướng."

Hữu Liên liên tục xua tay, không dám nhận, thở dài nói: "Điện hạ, thần là thần tử của Đại Tĩnh, không nên bàn luận ưu khuyết điểm của quân vương, chỉ là Đế gia chủ có công khai quốc Đại Tĩnh, Tĩnh An Hầu nghĩa khí chính trực, Đế gia năm đó quá thảm, lão phu ta thật sự không đành lòng phất tay áo làm ngơ. Nhưng điện hạ, người có từng nghĩ tới... nếu một ngày nào đó người tìm ra sự thật, triều đình sẽ như thế nào? Bá tánh thiên hạ sẽ như thế nào? Giang sơn Hàn thị sẽ như thế nào chưa?"

Một khi chân tướng chuyện này được phơi bày, sẽ long trời lở đất, cả triều rung chuyển.

Hàn Diệp trầm mặc thật lâu, nhìn về phía Hữu tướng, đáy mắt kiên trì như ban đầu.

"Sư phụ, từ triều đình cho tới bá tánh Đại Tĩnh, đều nợ Đế gia một câu công đạo. Ta là thái tử Đại Tĩnh, bất luận tương lai chuyện này có như thế nào, ta cũng sẽ dốc hết sức mình gánh lấy hậu quả."

Hữu tướng thở dài một tiếng, phần chí khí và trách nhiệm này, không thua gì Thái tổ năm đó.

"Đêm đã khuya, sư phụ hồi phủ sớm đi, có tiến triển gì, chỉ cần thông báo cho ta một tiếng, ta sẽ tự mình đến Tướng phủ hỏi sư phủ."

"Cũng tốt, Điện hạ nghỉ ngơi sớm một chút."

Hữu tướng đứng dậy đi ra ngoài, đi tới cửa, đột nhiên nhớ tới một chuyện, nói: "Điện hạ, lúc ta phái người đến Tây Bắc, phát hiện có người cũng đang điều tra lão tướng ở núi Thanh Nam, chuyện này... có cần điều tra kỹ lưỡng không?"

Chuyện này ngoại trừ bọn họ ra, cũng chỉ có Hoàng gia và Đế gia để ý đến thôi, Hoàng gia muốn giấu còn không kịp, không thể nào phái người đi điều tra, vậy thì chỉ còn lại... lão để cho Hàn Diệp định đoạt, cũng bởi vì như thế.

Ánh mắt Hàn Diệp khẽ động, lắc đầu: "Chuyện này cứ mặc kệ là được, sư phụ không cần nhúng tay vào."

Hữu tướng nhận được câu trả lời, gật đầu, khoác lại áo choàng, đi theo tổng quản vội vàng biến mất trong màn đêm.

Bên trong Đông cung, im lìm không một tiếng động, Hàn Diệp chỉ mặc áo trong, tùy tiện choàng chiếc áo lông lớn màu xanh đen, đứng trên hành lang gấp khúc.

Gió lớn nổi lên, giá lạnh thấu xương. Y cúi đầu ho khan hai tiếng, vết thương trên ngực đau đến tận xương tủy. Lất phất vài bông tuyết từ trên trời bay xuống, rơi vào giữa tay y, rồi tan ra trong chớp mắt.

Cuối thu đã qua, đầu đông đã đến.

Y đột nhiên nhớ tới đầu năm, khi xuân ấm hoa nở rộ, trong bãi săn bên ngoài thành, Nhậm An Lạc một thân hồng y, giục ngựa giương roi, tươi cười kiêu ngạo phóng khoáng, dừng trước mặt y.

Thì ra, bất tri bất giác, người y chờ đợi đã trở lại thành trì này, thấm thoát cũng gần một năm.

Ba ngày sau, ngày đại hôn của y sẽ được chiêu cáo thiên hạ.

Tử Nguyên, nếu cuối cùng kết cục là như thế này, như vậy, cũng tốt.

———


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp