Đế Hoàng Thư

Chương 67: Khẩu khí của Thái tử điện hạ lớn thật.


2 năm

trướctiếp

Edit: Gấu Gầy

Chương 67

"Sư phụ, những người này lẻn lên núi, muốn trộm thi thể đệ tử các phái, là Uyển Thư cô nương giúp chúng ta."

Đệ tử Liễu Hành của phái Võ Đang thu kiếm, bước nhanh đến trước mặt Cổ Thương, nhìn về phía Uyển Thư, chắp tay nói.

Cổ Thương cùng mấy vị chưởng môn liếc mắt nhìn nhau, phất tay bảo Liễu Hành lui ra, nhìn về phía Hàn Diệp: "Điện hạ..."

Mới sáng sớm tinh mơ, Hàn Diệp và Nhậm An Lạc đánh thức bọn họ, không nói một câu đã xông thẳng ra cửa chùa, vừa đúng lúc chạm trán với kẻ gian đang trộm thi thể, chuyện này nhất định không hề đơn giản.

Hàn Diệp bước lên phía trước: "Chư vị chưởng môn, tối hôm qua ta nói với Nhậm tướng quân hôm nay sẽ có quân y đến nghiệm thương, sáng sớm liền có người tới trộm thi thể, lý do đám người này đến, thiết nghĩ không cần ta nói chư vị cũng hiểu."

Mấy vị chưởng môn liên tục gật đầu, vẻ mặt ngưng trọng hẳn lên. Đường xuống núi sớm đã bị đệ tử các phái phong tỏa, nhưng đám người này lại từ trên trời bay xuống, hành tung quỷ dị, chỉ có thể là đã mai phục sẵn trên núi Hóa Duyên chờ thời cơ hành động, hơn nữa bọn họ đối với quân y lên núi cảnh giác như thế, nghĩ tới nghĩ lui chỉ có thể là hung thủ thật sự đã tàn sát đệ tử mấy ngày trước.

Cổ Thương phất tay với Liễu Hành,  tức giận nói: "Tháo hết khăn che mặt của đám người này xuống."

Lão không phân phó giải huyệt câm, nhìn hắc y nhân ngoan cố, có khả năng sẽ cắn lưỡi tự sát, bình thường chỉ có tử sĩ được nuôi dưỡng mới có thể như thế, Cổ Thương nhìn Hàn Diệp, trong lòng dường như hiểu được, chuyện này chỉ sợ là do mấy vị Hoàng tử triều đình tranh vị, liên luỵ đến võ lâm bọn họ. Mấy vị chưởng môn khác cũng không phải người hồ đồ, đều đoán được vài phần.

Không ai nhìn thấy vẻ mặt chưởng môn phái Thanh Thành đứng ở phía sau đột nhiên thay đổi, hắn nhìn thoáng qua Liễu Hành, thần sắc lạnh trầm.

Khăn che mặt của hắc y nhân bị tháo ra, dung mạo bình thường, chỉ là giữa hai hàng lông mày tràn ngập sự thù địch. Liễu Hành lục soát trên người bọn họ, chỉ tìm được một thanh chủy thủ quen thuộc của Kiêu Kỵ doanh trên thắt lựng một người, lập tức quay lại giao cho Cổ Thương.

"Đi mời Trịnh thống lĩnh ra đây, để hắn nhìn xem có phải là người của Kiêu Kỵ doanh không."

Những người này rõ ràng là mạo danh, Cổ Thương lúc này đã tin Hàn Diệp, ngay cả đối với Trịnh Hoa cũng dùng một chữ 'Mời'.

Liễu Hành nhận lệnh rời đi, chỉ chốc lát sau, Trịnh Hoa được đưa đến bãi đất trống ngoài chùa, vừa thấy Hàn Diệp, đáy mắt hắn lộ ra vài phần hổ thẹn, sau khi nghe rõ tình hình bên ngoài chùa, cẩn thận quan sát mấy tên hắc y nhân, hắn lắc đầu nói: "Điện hạ, chư vị chưởng môn, đám người này không phải tướng sĩ của Kiêu Kỵ doanh ta, mấy ngày trước nhất định là bọn chúng giả mạo, tàn sát đệ tử các phái."

Trịnh Hoa nói ra vô cùng chắc chắn, trong lúc nhất thời, mấy vị chưởng môn đều có chút đau đầu, đám hắc y nhân này muốn khơi mào tranh đấu giữa Thái tử và võ lâm, rõ ràng là nhằm vào Thái tử mà đến, các môn phái bọn họ lần này bị liên lụy, không thể nào nhịn xuống cục tức này, hiện giờ quan trọng nhất là phải biết người muốn
ngư ông đắc lợi rốt cuộc là ai!

"Cổ Thương đạo trưởng, có thể để Trịnh thống lĩnh đem những người này xuống núi trước không, chờ lôi được người phía sau ra khỏi màn, ta sẽ cho mọi người một lời giải thích."

Hàn Diệp tiến lên phía trước đề nghị, thấy Cổ Thương cùng mấy vị chưởng môn gật đầu, y phất tay bảo Trịnh Hoa mang người đi.

Ngô Nham Tùng thấy mọi chuyện trước điện đã định, liếc mắt nhìn hắc y nhân một cái, thở phào nhẹ nhõm, đúng lúc chạm phải vẻ mặt như có điều suy nghĩ của Nhậm An Lạc, đáy lòng sinh ra cảm giác bất an.

"Đợi đã."

Giọng nói nữ tử trong trẻo đột nhiên vang lên, Ngô Nham Tùng chợt ngẩng đầu, thấy Nhậm An Lạc lướt qua Trịnh Hoa, nhìn hắc y nhân bị trói chặt dẫn đi.

Mọi người không biết vì sao Nhậm An Lạc lại đột nhiên mở miệng, chỉ là với thân phận hiện giờ của nàng, cũng không có ai dám trách cứ. Hàn Diệp lơ đãng thoáng nhìn thần sắc khó coi của Ngô Nham Tùng, đáy mắt sáng tỏ, hiện ra
ý cười và một chút mong đợi.

Nhậm An Lạc đi quanh mấy người kia một vòng, mắt híp lại, dừng trước mặt hắc y nhân dẫn đầu, đột nhiên quay đầu nhìn chưởng môn phái Thanh Thành: "Ngô chưởng môn, hôm qua nha đầu nhà ta đả thương đồ đệ của ông không nhẹ nhỉ?"

Nhậm An Lạc đột nhiên nói một câu không rõ lý do, Ngô Nham Tùng nặn ra một nụ cười cứng ngắc: "Nhậm tướng quân, không cần để ý chuyện này, là đồ nhi của ta vô lễ trước, cũng chỉ bị chút thương tích ngoài da, lúc này đang ở trong phòng nghỉ ngơi..."

Mấy vị chưởng môn nghe thấy lời giải thích này, mới phát hiện Lỗ Văn Hạo luôn theo sát bên Ngô Nham Tùng không ở đây, trong lòng rất khinh thường, đường đường là nam nhi, chỉ bị thương có một chút, lại nằm liệt trên giường nghỉ ngơi!

"Khó trách, đệ tử phái Thanh Thành đều ở đây, chỉ riêng hắn là vắng mặt."

Nhậm An Lạc nhíu mày, đột nhiên mở miệng: "Ngô chưởng môn, ta có chuyện muốn hỏi, mong chưởng môn nói thật."

"Mời Nhậm tướng quân nói."

Nhậm An Lạc đi đến bên cạnh thi thể đệ tử phái Thanh Thành trên mặt đất, nhìn về phía Ngô Nham Tùng: "Ngô chưởng môn, kiếm Thanh Lam của phái Thanh Thành có một không hai trên giang hồ, chỉ là ta nghe nói thanh kiếm này nhất định phải dùng bằng tay trái mới phát huy sức mạnh lớn nhất của nó, có thật thế không?"

Ngô Nham Tùng đột nhiên biến sắc, bước lên trước hai bước định rút bội kiếm ra: "Nhậm An Lạc, đây là bí mật phái Thanh Thành, sao ngươi biết được!"

"Ngô chưởng môn khoan đã."

Cổ Thương ngăn cản Ngô Nham Tùng, quay đầu nghiêm túc nhìn Nhậm An Lạc: "Nhậm tướng quân, võ lâm chúng ta có quy tắc của võ lâm, vì sao ngươi lại nhắc tới chuyện này?"

Nhậm An Lạc nhếch khóe miệng lên, đột nhiên rút bội kiếm của một đệ tử bên cạnh đâm về phía đệ tử phái Thanh Thành đang nằm trên mặt đất.

"Nhậm An Lạc, ngươi ức hiếp người quá đáng!"

Ngô Nham Tùng kinh ngạc tức giận, rút kiếm hướng về phía Nhậm An Lạc.

Đột nhiên hai bóng người xuất hiện trước mặt Nhậm An Lạc, cùng lúc ngăn cản Ngô Nham Tùng, Ngô Nham Tùng bị văng ra, lui về sau ba bước.

Mọi người bình tĩnh nhìn lại, Hàn Diệp cùng Uyển Thư nghiêm mắt đứng ở trước mặt Nhậm An Lạc, không hề động đậy.

Cổ Thương kinh ngạc trong lòng, Hàn Diệp là đệ tử của Tịnh Huyền đại sư, thân thủ thế này cũng không khó hiểu, nhưng nha đầu này tuổi còn nhỏ, sao lại có nội lực mạnh như vậy.

Mạo phạm thi thể là đại kỵ, các chưởng môn bất chấp những thứ khác, đang muốn trách cứ Nhậm An Lạc, lại thấy trường kiếm trong tay nàng dừng ở trên tay trái thi thể đệ tử phái Thanh Thành, mũi kiếm khều một cái, lòng bàn tay lật mở hướng về phía mọi người.

"Ngô chưởng môn, đệ tử phái Thanh Thành của ông đã quen dùng tay trái, vậy vì sao lòng bàn tay lại không thấy vết chai nào?"

Nhậm An Lạc giương mắt, không nhanh không chậm lên tiếng.

Mọi người nhao nhao nhìn về phía đệ tử phái Thanh Thành kia, thấy lòng bàn tay trái quả nhiên không thấy một chút vết thương nào, trong lòng hoài nghi. Liễu Hành nhận được ánh mắt của Cổ Thương, đi đến bên cạnh những thi thể mặc y phục phái Thanh Thành này, mở hai bàn tay ra, phát hiện tất đều sử dụng kiếm bằng tay phải.

Cổ Thương nhìn Ngô Nham Tùng: "Ngô huynh, chuyện này là sao?"

Đệ tử phái Thanh Thành có đến mấy trăm người, bọn họ không thể biết hết được, bình thường chỉ dựa vào y phục để phân biệt, nhưng nếu chết ở chỗ này không phải là đệ tử của phái Thanh Thành....

Ngô Nham Tùng giật mình, ngẩng đầu lên, giọng nói có chút cứng ngắc: "Cổ huynh, không nên nghe Nhậm An Lạc nói bậy."

Lão dừng một chút, âm trầm nhìn về phía Nhậm An Lạc: "Kiếm pháp của phái Thanh Thành ta chỉ có đệ tử chân truyền mới có thể học, những đệ tử cấp thấp này tất nhiên không có tư cách, Nhậm An Lạc, ngươi vu khống môn phái như thế, là có ý gì!"

"Ồ, vậy sao?"

Đáy mắt Nhậm An Lạc lướt qua ẩn ý sâu xa, không thèm để ý Ngô Nham Tùng tức giận, thân hình khẽ động, đột nhiên di chuyển đến bên cạnh thủ lĩnh hắc y nhân, dùng kiếm lật mở bàn tay trái người nọ ra, cười nói: "Ngô chưởng môn, người này ông có quen không?"

Mọi người nhìn lại, lòng bàn tay trái kia vết chai dày đặc, chắc chắn bình thường quen dùng tay trái, hắc y nhân biến sắc, mồ hôi lạnh trên trán túa ra.

"Phường trộm cướp, bổn chưởng môn tất nhiên không quen biết."

Ngô Nham Tùng phất tay áo: "Huống hồ chư vị chưởng môn cũng có thể làm chứng, trong số đệ tử nhập môn của phái Thanh Thành ta, không có người này..."

Hắn còn chưa dứt lời, Nhậm An Lạc đột nhiên lấy kiếm rạch một đường lên mặt hắc y nhân, mọi người giật mình kinh hô, trường kiếm chuyển động lướt qua, vài ánh kiếm rất nhanh hạ xuống, Nhậm An Lạc thu kiếm, thổi thổi vụn da trên mũi kiếm, hừ một tiếng.

"Ngô chưởng môn, loại mặt nạ da người làm từ vỏ cây Đông Linh này, sơ hở quá lớn, cho đệ tử dán thứ tầm thường này lên mặt ra sân khấu , phái Thanh Thành các người thiếu bạc sao?"

Mặt nạ trên mặt thủ lĩnh hắc y nhân bị Nhậm An Lạc rạch ra, khuôn mặt bất ngờ xuất hiện trước mặt mọi người rõ ràng chính là đệ tử đứng đầu phái Thanh Thành Lỗ Văn Hạo!

Sắc mặt Ngô Nham Tùng âm tình bất định, trường kiếm vốn đã buông lỏng trong tay chợt nắm chặt lại, cảnh giác nhìn về phía một đám chưởng môn.

"Ngô Nham Tùng, hoá ra người tàn sát đệ tử của ta lại là phái Thanh Thành ngươi!"

Cho dù Cổ Thương vốn là người bao dung, lúc này nhìn thấy tình hình như vậy, cũng nhịn không được giận dữ quát lên.

Lần này thiếp mời triệu tập võ lâm là do phái Thanh Thành phát ra, bọn họ vì hưởng ứng mới ngàn dặm xa xôi đến núi Hóa Duyên, nào ngờ lại lâm vào cạm bẫy đã bố trí sẵn của phái Thanh Thành, hơn phân nửa đệ tử đi theo đều chết ở đây, sao lão có thể không hận! Ba vị chưởng môn khác cũng có chung suy nghĩ giống lão, đoán ra nguyên nhân, lần lượt theo sau Cổ Thương trầm mặt nhìn Ngô Nham Tùng muốn vây giết.

Ngô Nham Tùng ra hiệu, đệ tử phái Thanh Thành phía sau hắn lập tức bày trận chắn ở phía trước, từ trong chùa lại nhảy ra không ít hắc y nhân đứng ở sau lưng hắn.

Thấy Ngô Nham Tùng lui về sau, lại có hắc y nhân liên tiếp xuất hiện, đám người Cổ Thương nổi giận, lập tức vận lực rút kiếm, nào ngờ sắc mặt bọn họ trắng bệch, phun ra một ngụm máu.

Ngoại trừ Cổ Thương, ba vị gia chủ khác vốn đã bị trúng tên, lại càng không ổn, gia chủ Tô gia thần sắc lạnh trầm: "Ngô Nham Tùng, ngươi hạ độc Hoá Công Tán ở trên người bọn ta!"

Bọn họ đều là những người đứng đầu trong võ lâm, có thể âm thầm lén lút hạ độc vào trong đồ ăn của bọn họ, ngoại trừ Ngô Nham Tùng, căn bản không ai có thể làm được.

Tình hình đột nhiên thay đổi, Hàn Diệp và Nhậm An Lạc liếc nhìn nhau, thấy đáy mắt đối phương ngưng trọng.

Đệ tử các phái vội vàng bảo vệ bốn phía, hộ pháp cho chưởng môn của mình. Mấy vị chưởng môn ngồi xếp bằng, điểm lại đại huyệt quanh thân, bắt đầu vận khí chữa thương.

"Không sai, mấy ngày nay, đồ ăn của các ngươi đều đã bị ta hạ độc, trong vòng ba ngày, chỉ cần vận dụng nội lực, huyết mạch sẽ chảy ngược. Còn những đệ tử kia, tất nhiên cũng là ta sắp xếp người lấy tính mạng của bọn họ."

Thấy sự tình bại lộ, Ngô Nham Tùng cũng không giả vờ nữa, trên mặt hiện lên sự ác độc.

"Đê tiện bỉ ổi, thật uổng cho chưởng môn một phái."

Ngũ Hợp đạo trưởng của Tam Thanh Quan là một lão tử cứng đầu, tức giận liền lập tức mắng người.

"Ngô Nham Tùng, phái Thanh Thành ngươi đã gây dựng được trăm năm, hôm nay làm ra loại chuyện này, không sợ quần hùng võ lâm hợp lực tấn công?"

Cổ Thương trầm giọng quát hỏi.

"Ta sợ gì chứ! Vĩnh Ninh tự thì thôi đi, Võ Đang của ngươi mới lớn mạnh chưa được mấy chục năm, dựa vào cái gì mà muốn đứng trên phái Thanh Thành ta. Hôm nay chỉ cần các ngươi đều chết ở núi Hóa Duyên sơn, đến lúc đó không phải là ta nói cái gì thì là cái đó sao."

Hắn âm trầm nhìn Thái tử và Nhậm An Lạc: "Người đời sẽ chỉ biết Thái tử dẫn binh tấn công núi Hóa Duyên, chưởng môn bốn phái và Thái tử đều chết thảm ở đây, không cần ta ra tay, các ngươi tự sẽ bị triều đình tiêu diệt, đến lúc đó phái Thanh Thành ta có thể trở thành đại phái đệ nhất võ lâm, tự hào biết mấy!"

Tầm mắt của Ngô Nham Tùng lướt qua mấy vị chưởng môn, cuối cùng dừng lại trên người Nhậm An Lạc: "Nhậm An Lạc, ngươi không ngoan ngoãn ở lại Tấn Nam, lại chạy đến xen vào chuyện của người khác, hôm nay lão phu cũng sẽ lấy mạng ngươi để lại trên núi Hoá Duyên này, cho Thái tử có người bầu bạn."

"Ngô Nham Tùng, ngươi cấu kết với ai để lấy tính mạng của ta và chư vị chưởng môn?"

Hàn Diệp đi ra, chắn ở trước mặt Nhậm An Lạc, âm thanh nhàn nhạt, mang theo phong thái uy nghi.

Ngô Nham Tùng hô hấp chậm lại, híp mắt nói với Hàn Diệp: "Thái tử, cái ghế trong hoàng thành kia thật sự nóng bỏng tay, ngươi vẫn nên an tâm làm một con quỷ hồ đồ lên đường là tốt nhất."

"Nếu ngươi nói sự thật, mạng của ngươi có thể giữ, ta còn có thể cho phái Thanh Thành một con đường sống."

"Khẩu khí của Thái tử điện hạ lớn thật."

Ngô Nham Tùng cười âm hiểm, vỗ vỗ tay: "Đi ra."

Hắn vừa dứt lời, hai bóng người từ trong chùa nhảy ra, xuất hiện giữa hai phe, trên người bọn họ mang trường kiếm, thân ảnh quỷ dị, vừa thấy đã biết là sát thủ hàng đầu, không hề thua kém cao thủ giang hồ sớm thành danh.

Uyển Thư siết chặt cự kiếm tiến về phía trước hai bước, nhíu mày, bảo vệ trước mặt Nhậm An Lạc và Hàn Diệp.

Vẻ mặt Hàn Diệp hơi ngưng trọng, chậm rãi rút nhuyễn kiếm giắt ở thắt lưng ra, vận lực truyền vào, tiếng kiếm xé gió vang khắp bên ngoài Hóa Duyên tự.

Gần như nháy mắt, chim chóc trong rừng núi bay vút lên bốn phía, ánh sáng sắc bén lạnh lẽo, mọi người ngước mắt lên, hít một hơi khí lạnh, không biết từ khi nào, rừng rậm xung quanh núi Hóa Duyên đã bị vô số binh lính Kiêu Kỵ doanh bao vây, trường nỏ và cung tên trong núi đang kéo căng thành hình trăng tròn, đều chĩa về phía bãi đất trống bên ngoài chùa, dường như chỉ đợi Hàn Diệp ra lệnh một tiếng, nơi này sẽ bị san thành bình địa!

Chưởng môn các phái thấy tình hình này, nhìn thoáng qua Hàn Diệp mặt không đổi sắc, âm thầm thán phục. Y chắc hẳn đã sớm đoán được sẽ có cuộc hỗn loạn này, nên mới lệnh tướng sĩ Kiêu Kỵ doanh mai phục ở đây.

Ngô Nham Tùng biến sắc, đang muốn lên tiếng, một giọng nói già nua ảm đạm vang vọng khắp đỉnh núi Hóa Duyên, nội lực hùng hậu chấn động thần trí của tất cả mọi người.

"Hay cho một Thái tử Đại Tĩnh, lâm nguy không loạn, tâm tư thâm trầm, Hàn Trọng Viễn đã dạy được một nhi tử tốt!"

Mọi người nghe vậy kinh hãi, trên thế gian này người dám gọi thẳng là tục danh của Thiên tử không có mấy ai, trừ phi... trước khi Đại Tĩnh lập triều, người này đã danh chấn Vân Hạ, tồn tại cùng thời đại với Thái tổ!

_____


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp