Đế Hoàng Thư

Chương 55: An Ninh, chúng ta trở về Tây Bắc đi.


2 năm

trướctiếp


Edit: Gấu Gầy

Chương 55

Diễn biến của vụ án Trung Nghĩa Hầu phủ làm cho dân chúng cả kinh thành có chút thất vọng, không phải do phó tướng ngàn dặm chạy tới kêu oan kia nói dối, mà bởi vì sau ba lần thẩm vấn, đại quản gia Trung Nghĩa Hầu phủ thấy thị nữ của nữ tử bị hại kia đi ra làm chứng, liền hết sức sảng khoái thừa nhận vụ án này do đại công tử làm, nhưng hắn nói người diệt khẩu chính là hắn, không hề liên quan đến Trung Nghĩa Hầu, khiến cho mọi người xôn xao bàn tán.

Nếu đúng như lời quản gia này nói, thì Trung Nghĩa Hầu phủ cùng lắm cũng chỉ mang tiếng có trưởng tử độc ác, hạ nhân loạn quyền, mặc dù bị thế nhân chửi rủa, nhưng Trung Nghĩa Hầu phủ vẫn được an toàn.

Do đây chỉ là lời nói phiến diện của quản gia, cho nên Hoàng Phổ hạ lệnh bắt giam quản gia Cổ Túc, đợi đại công tử Trung Nghĩa Hầu phủ bị áp giải về kinh thành để đối chất, nếu đại công tử cũng nói kẻ xúi giục giết người diệt khẩu là Cổ Túc, vụ án này liền có thể kết án.

Mặc dù không như những gì Hoàng Phổ nghĩ trong lòng, nhưng đối với hắn mà nói, đây đã là cực hạn. Dù sao Cổ Vân Niên cũng là một vương hầu, cho dù chính hắn ra lệnh cho Cổ Túc, nhưng một câu nói không để lại bằng chứng, nếu Cổ Túc một mình gánh chịu, thì trên đời này sẽ không có ai có thể định tội Trung Nghĩa Hầu.

Hậu hoa viên Nhậm phủ, Nhậm An Lạc ôm hai chậu hoa Kim Diễm hiếm có của nàng ra phơi nắng, guốc gỗ trên chân bị ném thật xa, mu bàn chân nhẫn nhụi dính đầy bùn đất, dựa theo một câu nói cũ, khung cảnh này rất đậm đà hơi thở hương dã Nam Cương.

Uyển Cầm đi vào, ở bên tai nàng thấp giọng nói: "Tiểu thư, Chung Hải muốn gặp người."

"Vậy sao, hắn tìm đến trước mặt ngươi cầu kiến."

Uyển Cầm gật đầu: "Hắn cũng không biết thân phận của ta, chỉ là ở Linh Tương lâu nhờ người nhắn gửi để đến được tai người."

Nhậm An Lạc khoát tay áo: "Không cần gặp, xem hắn có thể làm được cái gì đã."

"Tiểu thư, chứng cứ Trung Nghĩa Hầu ức hiếp bá tánh trong tay chúng ta đếm không hết, vả lại chứng cứ đều vô cùng xác thực, cho dù không có Chung Hải, cũng chưa chắc không thể bức Trung Nghĩa Hầu vào đường cùng, vì sao nhất định phải chọn án này đánh trước?"

Tháng trước Uyển Cầm thu thập chứng cứ phạm tội về Trung Nghĩa Hầu ở Linh Tương Lâu, ngẫu nhiên biết được chuyện tiểu muội của Chung Hải chết thảm, nhất thời nổi lòng trắc ẩn, liền bẩm báo cho Nhậm An Lạc, không ngờ Nhậm An Lạc lại không tiếc điều động mật thám Tây Bắc, tốn công sức một tháng mới điều tra rõ chuyện này, mấy ngày trước Chung Hải nhận được nhân chứng vật chứng nàng sai người đưa tới, liền dẫn theo hơn mười tướng sĩ một đường tốc mã đến kinh thành.

Âm thanh Nhậm An Lạc lười biếng, nhưng ánh mắt lại cơ trí sáng suốt: "Uyển Cầm, tướng sĩ canh giữ biên cương là sự tồn tại đặc thù nhất của một vương triều, danh tiếng của bọn họ trong lòng bá tánh căn bản những văn sĩ mềm mại trên triều đình không thể sánh bằng, vụ án của Chung Hải không khiến cho dân chúng bất bình, mà quan trọng hơn, nếu chuyện này phơi bày trước thiên hạ, ngay cả Hoàng đế một nước cũng không thể dễ dàng bỏ qua, lúc này mới có thể làm cho Trung Nghĩa Hầu đi vào bước đường cùng."

"Tiểu thư... người đã đoán trước được vụ án này sẽ rơi vào bế tắc! Cho dù Trung Nghĩa Hầu tự mình ra lệnh, nhưng không có chứng cớ, chúng ta cũng không làm gì được hắn, chi bằng nên dùng chứng cứ phạm tội khác..."

Nhậm An Lạc cười cười: "Sao lại không có chứng cứ, lời Trung Nghĩa Hầu nói ra, ít nhất cũng phải qua tai ba người."

Uyển Cầm giật mình: "Tiểu thư là nói..."

Nhậm An Lạc giơ ba ngón tay ra, cười tủm tỉm: "Trung Nghĩa Hầu, Cổ Túc, Cổ Tề Huy. Ba người này hiện giờ đều đang sống rất tốt, sao lại không có chứng cớ."

"Tiểu thư, lão già Trung Nghĩa Hầu là người gian xảo, đã sớm sai khiến Cổ Túc gánh chịu tất cả tội trạng trên Đại Lý Tự, Cổ Tề Huy lại là trưởng tử của Trung Nghĩa Hầu, càng không có khả năng làm chứng chống lại cha mình."

Nhậm An Lạc híp mắt: "Chính vì lão già Trung Nghĩa Hầu mưu mô xảo quyệt, sẽ 'phế binh giữ thành', chúng ta mới có cơ hội."

Uyển Cầm nghe Nhậm An Lạc nói xong, nghĩ kỹ một chút, trầm ngâm chốc lát rồi vội vàng nói: "Tiểu thư, Cổ Tề Huy hiện đang trên đường, còn mười ngày nữa sẽ đến kinh thành."

Nàng nở nụ cười: "Khó trách người lại đồng ý cho Hoàng đại nhân vào phủ mượn uyển thư đi Tây Bắc, nha đầu này thực lực rất mạnh, vừa lúc có thể dùng được."

Từ sau khi Uyển Thư ở Mộc Thiên phủ lãnh binh tước mũ Ô Sa của tri phủ, trên dưới kinh thành đều biết phủ Thượng tướng quân có một nha đầu khí thế bất phàm.

"Hoàng đại nhân thật sự là một người thông minh, xem ra có cùng suy nghĩ với tiểu thư. Tiểu thư, ta đi pha cho người chén trà, người từ từ nghỉ ngơi trước."

Uyển Cầm vừa nói vừa chạy ra ngoài, bước chân nhẹ đi không ít.

Nhâm An Nhạc lắc đầu cười, rũ mắt nhìn hoa Kim Diễm đang ôm trong tay, vẻ mặt xa xăm.

Vì sao nhất định phải chọn vụ án này làm khuynh đảo Trung Nghĩa Hầu phủ? ...... Đại khái là bởi vì không muốn những tướng sĩ nhiệt huyết này giống như tám vạn đại quân Đế gia chết thảm dưới núi Thanh Nam năm đó, cho tới bây giờ hồn vẫn vất vưởng, một thân oan khuất người đời không biết!

Kinh thành càng ngày càng hỗn loạn, thế nhưng cơn phong ba của Trung Nghĩa Hầu phủ không hề lan truyền đến phủ công chúa, gần đây từ quản gia cho đến thị vệ canh cửa trong phủ công chúa đều không có tâm tư để ý tới những thứ bên lề, chuyện bọn họ quan tâm chính là vị Công chúa điện hạ xưa nay thích cười nói trêu đùa đã mấy ngày qua không nở nụ cười, với lại ngày nào cũng vào bãi săn luyện cung, mới mấy ngày đã gầy đi trông thấy.

Sáng sớm, An Ninh đột nhiên mở mắt ra, gọi thị nữ vào thay y phục.

Nàng xoa xoa thái dương, càng ngày càng không có biện pháp ngủ một giấc an ổn, mỗi ngày nhắm mắt lại, tiểu Phật đường trong Từ An điện cùng bóng dáng cô tịch lạnh lẽo trong mộ vô danh lại chập chờn hiện lên trong tâm trí nàng.

An Ninh thay áo, thần sắc hơi sáng lên, thị nữ muốn nói gì đó nhưng lại thôi, thấy vẻ mặt nàng lạnh như băng, lui sang một bên.

An Ninh lấy roi dài buộc vào thắt lưng, đẩy cửa phòng ra, hơi giật mình.

Thi Tranh Ngôn mặc y phục thư sinh, ngồi ngay ngắn trong sân, thân hình thẳng tắp, khuôn mặt trầm tĩnh. An Ninh đã quen nhìn hắn mặc tướng bào, lúc này đột nhiên trở thành bạn bè của quý công tử danh môn khiến nàng có chút không thoải mái.

"Sao hôm nay ngươi lại tới đây?"

An Ninh chậm rãi đi về phía trước.

"Còn sớm mà, ngươi muốn xuất phủ?"

An Ninh sờ sờ mũi, gật đầu: "Đi bãi săn luyện bắn cung, hay là cùng nhau đi đi?"

Ánh mắt Thi Tranh Ngôn quả thực có chút khiến người ta hoảng sợ, An Ninh đành phải uyển chuyển đề nghị.

Thi Tranh Ngôn nhìn nàng đánh giá từ đầu đến chân một cái, không trả lời nàng, trái lại phân phó thị nữ đang cúi đầu bên cạnh: "Đi lấy thuốc đem tới đây."

Thị nữ vội vàng di chuyển chân nhỏ chạy về phía hậu viện.

"An Ninh, ngồi đi."

Thi Tranh Ngôn chỉ chỉ vào ghế đá, An Ninh nhíu mày, sải bước ngồi xuống: "Ngươi đến đây định huyên náo cái gì đó?"

"Có chuyện gì vậy?"

Thi Tranh Ngôn hỏi thẳng, không cho An Ninh thời gian chuẩn bị.

Thân thể An Ninh cứng đờ, cười nói: "Ý ngươi là sao? Trong kinh thành rất an nhàn, ta mỗi ngày đều ăn ngon ngủ ngon, làm sao có chuyện gì? "

Thi Tranh Ngôn thở dài: "An Ninh, ta thà rằng ngươi ở Tây Bắc, ít nhất sẽ sống thoải mái một chút."

An Ninh không thích kinh thành, hắn đã sớm biết, nhưng trước đây cho dù có không thích như thế nào, thì cũng sẽ không giống như bây giờ, lúc nào cũng ủ dột, trên mặt không có lấy một nụ cười.

Thị nữ từ ngoài viện chạy vào, đem thuốc mỡ đặt trên bàn đá, cẩn thận lui ra.

An Ninh rũ mắt nhìn xuống đất, vẻ mặt có chút mờ mịt, đầu ngón tay bỗng ấm lên, nàng chợt giật mình, một bàn tay dày cộp mang theo chai sần đang tách ngón tay đang nắm chặt của nàng ra từng chút một, bàn tay bởi vì ngày đêm luyện cung sớm đã mài rách da, tụ thành từng cục máu đỏ sậm.

Thanh niên trầm mặt xuống, thái độ nghiêm túc: "Mạng của ngươi còn phải giữ lại lên chiến trường giết giặc, vô duyên vô cớ lại hành hạ bản thân như vậy làm gì!"

An Ninh trầm mặc, không nói một lời.

Thấy nàng như thế, Thi Tranh Ngôn thở dài một hơi: "An Ninh, Thái tử nói ngươi không ổn lắm, dặn ta đến xem, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Nghe Thi Tranh Ngôn nhắc tới Thái tử, trong mắt An Ninh hơi động, đột nhiên mở miệng: "Tranh Ngôn, nếu ta không phải An Ninh mà ngươi quen biết, ngươi sẽ làm thế nào?"

Tay Thi Tranh Ngôn dừng một chút, giương mắt nhìn nàng: "Ngươi là loại người gì, ta biết, người bên ngoài không có tư cách nói ngươi, chính miệng ngươi nói ta cũng không tin, ta chỉ tin những gì mắt ta thấy."

An Ninh giật mình, nở nụ cười khổ: "Tính tình quả thật chân thành, ngươi cũng chỉ thích hợp ở lại Tây Bắc. Tranh Ngôn..."

An Ninh im lặng thật lâu, đột nhiên đứng dậy, đưa lưng về phía Thi Tranh Ngôn: "Nếu có một ngày phải lựa chọn giữa chân tướng và người thân, ngươi sẽ làm thế nào?"

Âm thanh của An Ninh quá mức ảm đạm, Thi Tranh Ngôn thật khó trả, hắn cảm thấy không đành lòng, chậm rãi nói: "An Ninh, chúng ta thỉnh chỉ Bệ hạ, trở về Tây Bắc đi."

Cho dù có chuyện gì xảy ra, cho dù An Ninh có nút thắt gì trong lòng, hắn cũng sẽ ở giữa đất trời Tây Bắc, bảo vệ nàng bình an vui vẻ.

An Ninh trầm mặc một lúc lâu, chậm rãi nhắm mắt lại: "Không cần."

Quá muộn rồi, Tử Nguyên đã trở về, điều duy nhất nàng có thể làm là ở lại, không thể trốn tránh như mười năm trước được nữa.

Đêm khuya, trên đường từ Tây Bắc đến kinh thành có một một đoàn người ngựa đang đi tới, thoạt nhìn chính là nha sai Đại Ký Tự, đang hộ vệ một chiếc xe ngựa ở giữa, đám người này đi suốt ngày đêm, giữa chân mày có thể thấy được sự mệt mỏi.

Không hề báo trước, những mũi tên dài đồng loạt từ trong rừng bắn ra, không ít nha sai bất ngờ không kịp đề phòng, nhao nhao trúng tên ngã xuống đất, một đám hắc y nhân từ trong rừng lao ra, Binh bộ thị lang dẫn đầu vội vàng hạ lệnh cho nha sai chống địch, nhưng chung quy quân địch quá nhiều, qua nửa nén hương liền không trụ đuọc.

Người bị giam giữ trong xe ngựa nghe thấy tiếng la hét bên ngoài, vén một góc rèm xe ngựa lên, thấy hắc y nhân trước sau nhắm hướng xe ngựa vọt tới, run rẩy nhìn người đang ngủ say sưa trong một góc, lớn tiếng hô: "Này, nha đầu thối, không phải ngươi suốt ngày la hét là đến bảo vệ ta sao, đồ ăn mỗi ngày của bản đều bị ngươi cướp đi, bây giờ ngươi lại giả chết là có ý gì!"

Âm thanh đao kiếm vang lên càng lúc càng gần, ván gỗ xe ngựa thỉnh thoảng lại bị vũ khí gõ trúng, Uyển Thư duỗi thắt lưng, híp mắt nhìn bộ dáng sợ hãi bất an của đại thiếu gia cả ngày tác oai tác quái này, khinh thường nhấc lông mày lên.

Hại chết cô nương trẻ tuổi như vậy, lão nương ta đây hận không thể bổ xuống hai đao, không cho ngươi bị dọa đến vỡ mật chó, làm sao xứng với những tướng sĩ oan khuất vào kinh thành kia!

Trong lúc còn đang suy nghĩ, hắc y nhân đã tới gần cửa xe ngựa, một đạo kiếm quang hiện lên, vung thẳng về phía Cổ Tề Huy.

"Cứu mạng a! Âm thanh hoảng sợ bị kẹt trong cổ họng, Cổ Tề Huy trợn to mắt, sợ hãi đến mức thiếu chút nữa ngất xỉu. Đột nhiên một đường roi dài vung lên, trường kiếm bị cuốn đi, Uyển Thư đoạt trường kiếm trong tay hắc y nhân, một cước đá Cổ Tề Huy vào góc xe ngựa, nhảy xuống cùng đám hắc y nhân giao chiến.

Sau nửa nén hương, tiếng chém giết dần dần dừng lại, cho đến khi không thể nghe thấy, Cổ Tề Huy nghe thấy Binh bộ thị lang liên tục cảm tạ: "Uyển Thư cô nương, quả nhiên không ngoài dự liệu của Hoàng đại nhân, đúng là có sát thủ đến diệt khẩu, hôm nay đa tạ cô nương, sau khi trở về bản quan nhất định sẽ tự mình đến phủ Thượng tướng quân cảm tạ Nhậm tướng quân."

Cổ Tề Huy không nghe thấy nữ tử kia trả lời, chỉ cảm giác được có người tới gần xe ngựa, đột nhiên rèm xe ngựa bị vén lên, ngọn đuốc đỏ rực in một khuôn mặt đầy máu xuất hiện trước mặt hắn.

Trông thấy bộ dáng sát thần vừa rồi của Uyển Thư, hắn sợ hãi trốn trong một góc, trên mặt cố gắng nặn ra nụ cười cứng ngắc.

"Đại công tử!"

Uyển Thư đột nhiên lên tiếng, nhếch miệng cười, mang theo ý tứ âm trầm doạ nạt: "Vụ án của ngài ở trong kinh thành đã quá rõ ràng, hôm nay người ám sát là ai phái tới, chỉ sợ ngài so với bọn ta càng hiểu rõ hơn."

Cổ Tề Huy nhìn có vẻ trì trệ, không chịu lên tiếng.

Uyển Thư cúi đầu, thanh âm trào phúng: "Ở vùng núi Tấn Nam của bọn ta, 'hổ dữ còn chưa ăn thịt con', chậc chậc, ngài quả thật là có một phụ thân tốt!"

Nói xong, nghênh ngang cười một tràng, buông rèm vải xuống, bên trong xe ngựa tối tăm chỉ còn lại tiếng thở nặng nề cùng khuôn mặt tràn đầy căm hận của Cổ Tề Huy.

———


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp