Đế Hoàng Thư

Chương 126: "Thị Lang... ngài phải nghe cho kỹ."


1 năm

trướctiếp

Edit: Gấu Gầy

Chương 126

Đông Cung tuy nói mất chủ nhân, nhưng lại không rối loạn thế trận, Ôn Sóc trở về Đông cung an bài mọi việc xong xuôi thì ngồi trong thư phòng. Hắn ngồi ngay ngắn trên ghế gỗ, nhìn đống tấu chương xếp chồng cao gần nửa người và mấy cây bút lông đã cũ, chóp mũi có chút chua xót. Hắn từ khi bốn tuổi đã được Thái tử nuôi dưỡng, nhiều năm như vậy, cho tới bây giờ hắn chưa từng nghĩ có ngày Thái tử sẽ bị giam giữ, càng không ngờ tới, Thái tử sẽ đem tất cả thế lực ngầm của Đông Cung giao cho hắn.

Lúc ở biệt trang ngoại ô nhận được mệnh lệnh, hắn còn cho rằng Hàn Diệp đã có phương pháp khống chế Tả tướng, lại không ngờ khi đó Hàn Diệp đã muốn ngọc đá cùng nát. Hắn ở Đông Cung chín năm, cơ trí trầm ổn của Hàn Diệp vượt xa những gì hắn nhìn thấy, cho dù có nghĩ nát óc hắn cũng đoán không ra nguyên nhân Hàn Diệp làm vậy.

Điện hạ nhất định có điểm yếu bị Tả tướng nắm trong tay, nếu không cũng sẽ không tự tay chém đầu Tả tướng trước cổng Trùng Dương. Nếu không phải hắn kiên trì muốn đòi lại công đạo cho Uyển Cầm, có lẽ sẽ không dẫn đến tình trạng này.

Đông cung vắng đi Thái tử, cảm giác thật lạnh lẽo, Ôn Sóc thở dài cau mày, ảo não dập dập đầu.

Mãi đến khi vào đêm, Tổng quản Đông cung Lâm Song mới gõ cửa thư phòng.

"Vào đi."

Ánh mắt Ôn Sóc toát ra thần thái, ngồi thẳng tắp, cất cao giọng, thu lại vẻ thấp thỏm giữa hai hàng lông mày.

Lâm Song bước đến trước bàn, khom người bẩm báo: "Tiểu công tử, lão nô dựa theo lời người phân phó, đã sai người canh chừng bên ngoài phủ Tả tướng, quả nhiên nửa đêm có người muốn bí mật vào cung cầu kiến Tề tần nương nương."

"Ồ? Người đâu?"

Lâm Song thong dong như vậy, tám phần là đã ngăn cản được.

"Người nọ đã bị lão nô chặn lại bắt nhốt, hiện giờ tướng phủ người người hoảng sợ, làm một người biến mất cũng không phải là việc khó."

Lâm Song nói xong đưa một bức thư nóng bỏng đến trước mặt Ôn Sóc: "Nô bộc lão nô kia đã thẩm vấn qua, hắn cái gì cũng không biết. Chỉ nói hôm nay Trước đó Khương Hạo đã hạ mệnh lệnh, nếu tướng phủ xảy ra chuyện, chắc chắn sẽ đưa thư này vào cung cho Tề Anh."

Ôn Sóc tiếp nhận thư, xé bỏ phong ấn vàng nóng, vội vàng nhìn lướt qua. Vẻ mặt hắn đột nhiên biến đổi, lộ ra thần sắc kinh ngạc.

Lâm Song giống như không nhìn thấy, cúi đầu thần sắc cung kính.

"Lâm tổng quản, Điện hạ vẫn không muốn gặp ta?"

Ôn Sóc đột nhiên mở miệng hỏi.

Lâm Song gật đầu: "Tiểu công tử, Điện hạ nói không muốn tiểu công tử can thiệp vào chuyện này."

"Còn ngươi thì sao?"

Ôn Sóc nhướng mày, mang theo chút khí thế không giận mà uy.

Lâm Song ngẩn ra, một lúc lâu sau mới cúi đầu đáp: "Điện hạ đã đem lệnh bài giao cho tiểu công tử, trước khi Điện hạ thu hồi lệnh bài, lão nô dĩ nhiên nghe theo tiểu công tử."

Ôn Sóc gật đầu: "Gia quyến Khương Hạo ở đâu?"

"Công tử yên tâm, đã bị thị vệ bắt được, giam giữ ổn thoả."

Lâm Song ở Đông cung mười mấy năm, làm việc chu đáo, có hắn ở đây, Đông cung muốn loạn cũng không được. Ôn Sóc thở phào nhẹ nhõm, đứng dậy phân phó: "Chuẩn bị xe ngựa, đến Đại Lý Tự."

Lâm Song không hỏi nguyên nhân, chỉ làm theo lời Ôn Sóc.

Nửa canh giờ sau, một chiếc xe ngựa kín đáo dừng ở ngoài cửa sau Đại Lý Tự, Hoàng Phổ một thân thường phục tiến lên nghênh đón.

Ôn Sóc từ trong xe ngựa bước xuống, đi tới trước mặt Hoàng Phổ chắp tay: "Đa tạ đại nhân chịu để cho ta gặp riêng Khương Hạo."

"Cần gì phải đa lễ, chuyện của Điện hạ ta phải hết sức tận lực, để không uổng công sự chiếu cố thường ngày của Điện hạ. Chỉ là bản quan lúc chạng vạng đã thẩm vấn Khương Hạo một lần, nhưng hắn một câu cũng không nói, là một tên cứng đầu, e là ngươi phải tốn thêm chút sức lực mới được."

Ôn Sóc còn trẻ, Đông cung đột nhiên mất Thái tử, một đám thuộc thần đều trông cậy vào Ôn Sóc, Hoàng Phổ quả thật đúng sợ hắn chống đỡ không nổi.

"Đa tạ đại nhân nhắc nhở."

Ôn Sóc gật đầu, ánh mắt kiên định, không hề rối loạn.

Hoàng Phổ thấy Ôn Sóc thần sắc trầm ổn, trong lòng yên tâm một chút. Hắn dẫn Ôn Sóc từ cửa sau đi vào phủ nha, đích thân dẫn đến trước phòng giam, cho thị vệ rút lui rồi mới rời đi.

Ôn Sóc bảo Lâm Song canh giữ bên ngoài, một mình đi vào.

Lâm Song nhìn bóng dáng Ôn Sóc biến mất trước cửa phòng giam, ngẩng đầu nhìn thoáng qua sắc trời u ám, đáy mắt nổi lên một tia đấu tranh, sau đó thở dài.

Trong phòng giam tối tăm ở cuối thềm đá xanh đen kịt, Khương Hạo cuộn mình trên ván gỗ lạnh lẽo, trợn to mắt nhìn lỗ khí trên nóc nhà. Chỉ trong một ngày, hắn đã bị mài mòn đi vẻ kiêu ngạo bá đạo của quản gia tướng phủ, lộ ra chút tử khí nặng nề.

Tiếng bước chân trầm ổn truyền đến, đặc biệt rõ ràng trong phòng giam yên tĩnh. Hắn từ trên giường gỗ đứng lên, vừa lúc nhìn thấy Ôn Sóc đứng ngoài khung cửa sắt với khuôn mặt nghiêm nghị lạnh lùng. Trên mặt hắn hiện lên chút kinh ngạc, lại mang theo tò mò, như thể hắn chưa từng nhìn thấy Ôn Sóc, ánh mắt dừng trên người của Ôn Sóc, lúc này vẫn đang nhìn chằm chằm hắn.

Im lặng một hồi, âm thanh trầm ổn của thiếu niên vang lên: "Khương Hạo, nhìn dáng vẻ của ngươi, chắc là không định nói thật đúng không?"

Khương Hạo cười quái dị một tiếng: "Nô tài là tù nhân, Thị lang có thể tìm được chân tướng gì ở chỗ nô tài?"

Ôn Sóc lười bày trò với hắn, từ trong tay áo lấy ra một phong thư, ném qua lồng sắt rơi xuống đất. Ánh trăng xuyên qua lỗ nhỏ trên nóc nhà, phản chiếu hai chữ mơ hồ —— Ôn Sóc.

"Nói đi, Khương Hạo, tại sao ngươi lại phải đưa phong thư này cho Tề tần? Tả tướng tại sao lại đến Đông cung? Những điều này rốt cục có liên quan gì đến ta? Điện hạ có phải vì ta nên mới chém đầu Tả tướng trước cửa Trùng Dương hay không? Nếu ngươi nói sự thật, ta có thể bảo vệ người nhà của ngươi an toàn."

Ôn Sóc trầm giọng mở miệng, rất khác với bộ dạng công tử yếu đuối thường ngày, sát khí ập đến trước mặt.

Khương Hạo nét mặt cứng đờ, nhìn chằm chằm phong thư một lúc lâu, khoát tay áo, gương mặt già đi không ít, vẫn nói như cũ: "Ôn thị lang, ngày thường ta còn tưởng ngươi là kẻ mềm lòng, xem ra ta nhìn lầm rồi. Ngươi đi đi, ta sẽ không nói gì hết. Ta khuyên ngươi một câu, có đôi khi chân tướng là một thanh vũ khí sắc bén, đả thương người cũng tổn thương chính mình, Thị lang cho dù cầm trong tay cũng chỉ đâm vào tay, không thể cứu người."

Ôn Sóc nhíu mày: "Có thể cứu hay không là do ta định đoạt. Khương Hạo, qua mấy ngày nữa, vụ án hoàng kim sẽ do Hoàng đại nhân cùng hai vị Thượng thư của Binh bộ và Hình bộ xét xử, ngươi định đợi đến ngày đó nói ra trên công đường sao? Phong thư này chỉ là mồi nhử mà ngươi ném ra, dùng để kéo dài thời gian, ngươi thấy ta nói có đúng không?"

Hắn mở cửa phòng giam, đôi giày quan văn đen giẫm lên thềm đá cứng lạnh, đá đi tờ giấy trên mặt đất: "Ngươi định cứ như vậy ở trước mặt mọi người đem bí mật công khai cho mọi người biết, đẩy Điện hạ vào chỗ chết?"

Ôn Sóc cúi người xuống, từ trong tay áo lấy ra một cao dao găm, đột nhiên kề lên cổ Khương Hạo: "Khương Hạo, ngươi thông minh như vậy, đoán thử xem bây giờ ta sẽ làm gì?"

Khương Hạo sắc mặt trắng bệch, thoáng nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo của Ôn Sóc, giọng nói vang lên nơm nớp lo sợ, có vài phần hụt hơi: "Ôn Sóc, ngươi dám! Nơi này là Đại Lý Tự! Hoàng Phổ sẽ không để ngươi làm thế!"

"Ta có gì không dám, cái mạng này của ta là Điện hạ ban cho. Điện hạ dám chém đầu chủ tử của ngươi trước cổng Trùng Dương, ta là do ngài ấy nuôi lớn, ngươi nói ta có dám làm thịt ngươi hay không. Chỉ cần có thể cứu được Điện hạ, ta cái gì cũng dám làm."

Ánh mắt Ôn Sóc đầy cố chấp khiến cho người khác run sợ, Khương Hạo co rúm lại: "Ngươi giết ta, thì vĩnh viễn đừng hòng biết được chân tướng!"

"Vậy thì không biết cũng được, chỉ cần ngươi chết, uy hiếp của Điện hạ sẽ không còn nữa, ta còn cần biết chân tướng để làm gì."

Ôn Sóc nhẹ nhàng nói, tay lại thêm vài phần lực.

Dao găm lạnh băng cứa qua cổ, từng giọt máu rơi xuống đất, đặc biệt đáng sợ.

Khương Hạo run lên, trên mặt hiện lên vẻ không thể tin được, nhìn chằm chằm Ôn Sóc: "Ôn Sóc, ngươi thật sự không tò mò chút nào sao? Nếu Thái tử căn bản không giống như ngươi nghĩ..."

"Vậy thì sao chứ, là ngài ấy nuôi ta lớn, bất luận ngài ấy có làm chuyện gì, sự kính trọng của ta đối với ngài ấy cũng không thay đổi."

Thấy ánh mắt Khương Hạo rốt cục đã có chút gấp gáp, Ôn Sóc biết lửa đã đủ nóng, rũ mắt mở miệng: "Nhưng ta có thể cùng ngươi làm một giao dịch. Khương Hạo, ngươi mặc kệ già trẻ lớn bé trong nhà, vậy Khương Tư Triết thì sao?"

Khương Hạo biến sắc: "Ôn Sóc, ngươi định làm gì công tử nhà ta?"

Khương Tư Triết là con trai duy nhất của Tả tướng, năm ngoái sau vụ án gian lận khoa cử, được Tả tướng sắp xếp cho một chức quan nhỏ ở Giang Nam, đến nay vẫn chưa trở về. Hiện giờ Tả tướng đã chết, tướng phủ cũng chỉ còn lại một hậu nhân, nếu hắn lại xảy ra chuyện, Khương gia sẽ tuyệt hậu.

"Khương Hạo, chuyện tới nước này, ngươi chỉ có hai lựa chọn, một là tối nay ta lấy mạng ngươi, sau đó để Khương Tư Triết đi theo ngươi và Tả tướng. Hai là ngươi nói ra sự thật, tôi sẽ không động đến Tướng phủ. Nếu ngươi có tội, tất nhiên sẽ có luật pháp Đại tĩnh trị tội ngươi."

Ôn Sóc vừa dứt lời, bên ngoài đột nhiên mưa nhỏ tí tách. Từng chút từng chút rơi trên nóc nhà, mài mòn lòng người.

Khương Hạo thấm mồ hôi lạnh, gắt gao nhìn Ôn Sóc, lại không nhìn ra một chút dấu hiệu nói dối nào. Thật giống như chỉ cần hắn nói một tiếng "không", mạng của hắn, mạng công tử, thật sự sẽ không giữ được nữa.

Một lúc lâu sau, hắn cười ảm đạm, đột nhiên cảm khái một câu: "Ôn Sóc, sự ngoan độc trong huyết mạch của ngươi quả đúng là trời sinh. Ta chỉ tò mò... Thái tử điện hạ rốt cục có biết, hắn đã nuôi dưỡng ra một đối thủ cho hoàng gia hay không!"

Thấy Ôn Sóc nhíu nhíu mày, hắn lại hỏi: "Ngươi thật sự sẽ không động đến công tử nhà ta?"

Ôn Sóc lãnh đạm nhìn hắn, thu lại dao găm: "Ta nói được làm được."

"Được, ta tin ngươi."

Khương Hạo xé một mảnh vải quấn quanh cổ, đi đến bên cạnh bàn gỗ ngồi xuống, nhìn Ôn Sóc chậm rãi mở miệng: "Mấy ngày trước, khi vụ án Tần phủ xảy ra, thấy ngươi vô cùng quan tâm đến vụ án hoàng kim, ta mới đề nghị tướng gia đi điều tra thân thế của ngươi, muốn tìm ra một ít manh mối để cho ngươi dừng tay lại."

Ôn Sóc thần sắc khẽ động, chuyện này quả nhiên có liên quan đến hắn. Tả tướng nhất định đã tra ra cái gì đó nên mới dám uy hiếp Điện hạ, chỉ là thân thế của hắn sao có thể khiến Điện hạ để tâm đến vậy? Hắn im lặng, nghe Khương Hạo nói tiếp.

"Ta điều động ám vệ toàn bộ tướng phủ, rốt cục cũng tra ra một ít manh mối. Ôn Thị Lang, không biết ngươi còn nhớ nữ nhân gọi là "Chung nương" không?"

Thấy Ôn Sóc thần sắc lạnh lùng, hắn vội vàng nói: "Thị lang đừng nôn nóng, ta không có động đến bà ta. Nữ nhân đó đã sớm bị giấu đi rồi, ta không thể động vào. Ta chẳng qua đã tra ra được "Chung nương" là người bên cạnh Ngụy lão phu nhân ở phủ Hữu tướng, lúc Thị lang còn ở phố Ngũ Liễu, không chỉ có mình bà ấy cẩn thận chăm sóc, mà tướng phủ cũng thường xuyên tiếp tế, phái thị vệ âm thầm bảo vệ."

Ôn Sóc lần đầu tiên nghe được lời này, rõ ràng đã giật mình. Chung Nương là người của phủ Hữu tướng phủ? Khó trách bà có thể biết được vài chữ, lúc nhỏ còn dạy hắn cầm bút.

"Ngươi còn biết gì nữa, nói."

"Hết rồi, Thị lang ở phố Ngũ Liễu ngơ ngác hai năm, sau đó cứu Điện hạ, được mang về Đông cung, đây chính là toàn bộ những gì ta điều tra được."

Khương Hạo dựa vào tường, chọn tư thế thoải mái, nhìn Ôn Sóc lên tiếng: "Thị lang chẳng lẽ không tò mò, Hữu tướng là lão sư của đế vương, thân phận tôn quý, tại sao lại vô cùng chiếu cố ngươi, thậm chí đích thân dạy vỡ lòng cho ngươi? Trẻ con ăn mày ở kinh thành nhiều vô số, chín năm trước Thái tử tại sao lại vừa vặn được Thị lang cứu? Những năm qua Thái tử đối đãi với ngươi rất khác biệt, chỉ cần là người có mắt đều có thể nhìn ra, Thị lang thật sự không cảm thấy có gì đó không ổn sao?"

Ôn Sóc ánh mắt nặng nề, im lặng không nói. Hắn không ngốc, chín năm qua Hàn Diệp đối với hắn cực kỳ tốt, hắn chỉ nghĩ hắn và Hàn Diệp có duyên, lại chưa từng nghĩ tới trong đó còn có nguyên nhân khác.

Hắn rốt cuộc là ai, mà có thể khiến cho Điện hạ và Hữu tướng đối đãi với hắn khác biệt như thế? Trong lòng Ôn Sóc mơ hồ hiểu được, những gì Khương Hạo nói ra, có lẽ không phải là điều hắn muốn nghe. Nhưng hắn nhất định phải tìm hiểu xem trong Đông cung rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, hắn không thể trơ mắt nhìn Điện hạ mất đi ngôi vị Thái tử một cách không rõ ràng.

"Ngươi tra được cái gì?"

Ôn Sóc lạnh lùng lên tiếng.

Khương Hạo cảm nhận tâm tình của Ôn Sóc đang thay đổi, đột nhiên muốn biết nếu Ôn Sóc biết được thân phận của mình, thì sẽ thế nào đây?

Hắn cười cười, chống tay lên bàn đứng dậy: "Kỳ thật lúc ấy, tuy nói ta đã tra ra những thứ này, nhưng lại không đoán ra được ẩn tình sâu xa trong đó, mãi đến hôm qua nghe được lời tướng gia dặn dò trước khi vào Đông cung, ta mới bừng tỉnh, thật ra Tướng gia chỉ nói với ta một câu..."

Hắn nhìn về phía Ôn Sóc, lộ ra vài phần lạnh lùng và hả hê khi thấy người gặp họa, gằn từng câu từng chữ: "Thị lang, ngươi phải nghe cho kỹ, tướng gia nói với ta... Ôn Sóc chính là Đế Tẫn Ngôn."

Bên ngoài phòng giam đột nhiên vang lên tiếng sấm, khiến cho khuôn mặt Khương Hạo càng thêm lạnh lẽo quỷ dị.

Ôn Sóc mở to hai mắt, hai tay sau lưng siết chặt lại, bị những lời này làm cho kinh hãi không nói nên lời.

Trong nháy mắt, trong đầu hắn lướt qua vô số chuyện cũ và manh mối, cuối cùng cũng hiểu được nguyên nhân của toàn bộ sự việc.

Lý do này quả thật rất đáng để Thái tử tự tay giết chết Tả tướng trước cổng Trùng Dương. Thái tử làm hết thảy những chuyện này, đều vì hắn sao?

Khương Hạo nhìn chằm chằm Ôn Sóc, tỉ mỉ đánh giá biểu cảm trên gương mặt hắn, chờ hắn sụp đổ hối hận, trong bụng âm độc khoái chí.

Ôn Sóc lại không như Khương Hạo nghĩ, chỉ lạnh lùng liếc nhìn Khương Hạo một cái, xoay người bước ra ngoài: "Khương Hạo, nếu lúc thăng đường ngươi dám nói nửa lời, Khương gia ắt sẽ không còn hậu nhân."

Không ngờ Ôn Sóc lại bình tĩnh như vậy, nhìn hắn ra khỏi phòng giam, Khương Hạo mạnh mẽ đứng dậy: "Ôn Sóc, ngươi không oán hận Thái tử chút nào sao, tới bây giờ còn muốn bảo vệ hắn, đừng quên ngươi là Đế Tẫn Ngôn!"

Ôn Sóc dừng bước, không trả lời, biến mất ở sâu trong ngục tối.

Vừa mới bước ra khỏi tầm mắt của Khương Hạo, Ôn Sóc liền tựa vào tường, thở hổn hển, hai tay gắt gao nắm lấy vạt áo trước ngực, mờ mịt luống cuống không biết phải làm sao.

Hắn từng nghĩ tới trăm ngàn lý do, lại không ngờ tới chân tướng chính là như thế.

Hắn là Đế Tẫn Ngôn, hắn vậy mà lại là đích tử Đế gia đã chết mười một năm trước, bị chôn ở bãi tha ma!

Hắn dùng hết sức lực đứng dậy, lảo đảo đi ra ngoài phòng giam.

Bên ngoài phòng giam cuồng phong gào thét, mưa to nặng hạt. Ôn Sóc vừa mới xuất hiện ở cửa địa lao thì một cơn gió lạnh thổi tới, làm cho hắn loạng choạng hai bước. Lâm Song đang canh giữ thấy thế vội chạy đến đỡ hắn, lại bị Ôn Sóc hung hăng đẩy ra, Lâm Song sững sờ, ngẩng đầu nhìn thấy khuôn mặt vô cùng tái nhợt của thiếu niên, liền mím môi, lui sang một bên.

"Ngươi đã sớm biết, nên mới không ngăn cản ta đến gặp hắn."

Lâm Song ở Đông cung mười mấy năm, một tay nắm giữ thế lực ngầm của Đông cung, năm đó Thái tử làm những chuyện gì, hắn không có khả năng không biết.

Nghe thấy giọng nói vô cùng lạnh lùng của Ôn Sóc, khuôn mặt già nua của Lâm Song có chút chua xót, nhẹ giọng đáp: "Chỉ có người mới có thể khuyên nhủ Điện hạ hồi tâm chuyển ý."

"Nếu như không phải Thái tử xảy ra chuyện, ngươi định giấu ta đến khi nào, các ngươi định giấu ta đến khi nào!"

Ôn Sóc ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt tối sầm lại. Hắn đột nhiên xoay người đi dưới mưa, Lâm Song lấy ô từ tay thị vệ, vội vàng đuổi theo hắn, lại bị ánh mắt lạnh lùng của Ôn Sóc làm cho không dám tiến đến.

Thiếu niên xông vào màn mưa lớn, rất nhanh đã biến mất. Thị vệ đuổi theo, nhìn Lâm Song nói: "Công công? Tiểu công tử, ngài ấy..."

Lâm Song khoát tay áo: "Ngài ấy nhất định là đến nơi đó, các ngươi âm thầm bảo vệ, đừng để người khác đả thương ngài ấy."

Thị vệ nhận lệnh rời đi, Lâm Song đứng trong mưa một lúc lâu, sau đó rời khỏi cửa sau Đại Lý Tự, đi đến Tông Nhân phủ.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp