Đế Hoàng Thư

Chương 120: Uy Hiếp


1 năm

trướctiếp

Edit: Gấu Gầy

Chương 120

Thư phòng Đông cung, Tả tướng nhếch miệng cười, ung dung tự đắc.

Hàn Diệp có thể nói là hình mẫu trữ quân điển hình của các triều đại, làm Thái tử mười mấy năm, được triều thần kính trọng, có được lòng dân. Ngay cả đế vương hay bắt bẻ như Gia Ninh Đế cũng chưa từng nửa lời bắt lỗi, Tả tướng và Đông cung đối nghịch mấy năm, hắn vẫn luôn cụp đuôi thành thành thật thật cố gắng hết sức làm tròn bổn phận thần tử, chưa từng có cơ hội nở mày nở mặt như thế. Lúc này hắn thậm chí còn bắt đầu cảm tạ sự tồn tại của Đế gia, nếu không phải vì điểm yếu này, Thái tử sẽ không thể nào bị hắn khống chế.

Tả tướng sờ râu đứng trước bàn, chờ Hàn Diệp trả lời. Ngụy Gián và Ôn Sóc, Thái tử cho dù phải đánh đổi tính mạng cũng sẽ bảo vệ hai người này, hắn phạm tội tham ô thì tính là cái gì kia chứ?

Hàn Diệp nhìn Tả tướng một lúc lâu, thần sắc trầm tĩnh, nở nụ cười: "Thì ra hôm nay Tướng gia đến Đông cung là vì chuyện này, Tướng gia ngồi đi, thời gian còn sớm, Tướng gia đã quen việc giao dịch, có chuyện gì có thể chậm rãi nói với ta."

Câu trả lời này khác xa so với những gì Tả tướng dự đoán, chẳng lẽ không phải Hàn Diệp nên cầu xin hắn giữ bí mật, cứu đám người này hay sao, lời này sao lại biến thành hắn đến cầu xin Thái tử? Hắn hơi ngẩn ra, cất cao giọng nói: "Điện hạ không nghe thấy lão thần vừa nói gì sao? "

Giọng nói của hắn mất đi sự trầm tĩnh lúc trước, ngược lại có vài phần hụt hơi.

Hàn Diệp giương mắt, gật đầu, cực kỳ nghiêm túc: "Tướng gia tuy tuổi đã cao, nhưng khí lực vẫn tràn đầy, ta tất nhiên nghe thấy. Phụ hoàng từng nói tướng gia tâm tư kín đáo, năm đó ở vương phủ trợ giúp người rất nhiều, bây giờ ta thật sự tin rồi. Ta không ngờ chuyện này giấu được phụ hoàng, lại không thể qua mắt được tướng gia."

Y giương mắt, nhẹ nhàng thản nhiên nói: "Tướng gia nói không sai, Ôn Sóc đích thực chính là Đế Tẫn Ngôn."

Thấy Hàn Diệp không phủ nhận, trong lòng Tả tướng thoải mái hơn nhiều: "Điện hạ, đây.... là tội khi quân đó."

"Ta đương nhiên biết chứ, trẻ người non dạ phạm phải sai lầm, để cho tướng gia chê cười rồi. Tướng gia muốn gì, không cần ngại ngồi xuống từ từ nói, đây là chuyện đại sự, một hai câu không nói rõ được."

Hàn Diệp gấp lại tấu chương, chỉ chỉ vào chiếc ghế gỗ bên cạnh, cao giọng nói: "Người đâu, đổi chén trà sâm cho tướng gia, chuẩn bị điểm tâm."

Tiểu thái giám bên ngoài đáp lời bước vào, cười xởi lởi mời Tả tướng ngồi xuống. Chỉ chốc lát sau đã bưng chén trà sâm nóng hổi và điểm tâm thơm ngon đẹp mắt tiến vào.

Hàn Diệp làm Thái tử mười mấy năm, từ trước đến nay uy nghiêm lạnh lùng, chưa từng ôn hòa như bây giờ. Tả tướng trong lòng cảm thấy kỳ lạ, nhưng cũng không tiện phớt lờ sắc mặt y, cố đè nén vẻ kỳ quái ngồi một bên. Rõ ràng là hắn chiếm hết tiên cơ, sao lại giống như bị Thái tử dắt mũi vậy.

Hắn nhấp một ngụm trà, nhìn thoáng qua sắc trời, mở miệng: "Điện hạ có lẽ còn nhiều thời gian, nhưng lão thần lại không còn thời gian để chờ đợi, kính xin Điện hạ ban chỉ, ngăn cản Ôn Sóc và Hoàng Phổ lục soát biệt trang. Chỉ cần Điện hạ chịu bảo vệ lão thần lúc này, lão thần tuyệt đối sẽ không báo cho Bệ hạ biết về thân phận của Ôn Sóc. Nếu Điện hạ không đồng ý....."

Hắn làm bộ muốn đứng dậy, chắp tay: "Bây giờ lão thần sẽ vào cung thẳng thắn bẩm báo chuyện hoàng kim, thỉnh tội với Bệ hạ."

"Tướng gia đừng gấp."

Hàn Diệp nhíu mày một lúc, vỗ vỗ tay: "Tiến vào."

Tổng quản Đông cung đợi ở ngoài cửa đi vào, đứng trước ngự bàn. Hàn Diệp lấy ra một tờ giấy trắng, nâng bút viết lên mấy chữ, gấp lại đưa cho tổng quản: "Phái người đưa đến biệt trang ngoại ô, giao cho Ôn Sóc, nói đây là mệnh lệnh của ta, bảo hắn làm theo những gì trên đó viết."

"Vâng."

Tổng quản hành lễ, cung kính tiếp nhận thư tay của Hàn Diệp, quay đầu vội vàng rời khỏi thư phòng.

Tả tướng tuy không nhìn thấy phía trên giấy viết cái gì, nhưng cũng biết Hàn Diệp đã thỏa hiệp, vụ án Tần gia có quan trọng hơn nữa, cuối cùng không sánh bằng địa vị của Ôn Sóc trong lòng Thái tử. Sắc mặt hắn dịu lại, nở nụ cười: "Ơn này của Điện hạ lão thần ghi nhớ trong lòng, Điện hạ đã trượng nghĩa như vậy, lão thần cũng không dám quấy rầy nữa, cáo từ."

Hàn Diệp gọi hắn lại, vẫy vẫy tay, chỉ vào trà sâm và điểm tâm vẫn còn nóng trên bàn: "Tướng gia cần gì phải vội vã hồi phủ, hôm nay tướng gia đến Đông cung, thiết nghĩ không chỉ là vì ngăn cản Ôn Sóc điều tra vụ án hoàng kim. Tướng gia có gì muốn chỉ giáo, không cần ngại, cứ nói một lần cho rõ ràng."

"Điện hạ nặng lời rồi, Điện hạ là quân, lão thần sao dám chỉ giáo Điện hạ."

Tả tướng đảo mắt, giả vờ nói một câu khước từ, thấy Hàn Diệp cười cười, mới nói: "Đúng là lão thần có một chuyện cần Điện hạ giúp đỡ."

Hàn Diệp nhướng mày: "Là chuyện của Cửu đệ?"

"Điện hạ, Cửu hoàng tử tính tình bướng bỉnh, không có tài dẫn binh, sa trường không có mắt, lão thần đã lớn tuổi, luôn lo lắng một ngày nào đó người tóc bạc sẽ tiễn kẻ đầu xanh. Chiêu nhi từ trước đến nay tôn kính Điện hạ, kính xin Điện hạ nể tình huynh đệ, khuyên nhủ Bệ hạ, để Cửu hoàng tử sớm ngày hồi kinh."

Hắn nói xong liền đứng dậy chắp tay, ngược lại có mấy phần thành khẩn.

"Tướng gia, lúc trước là ông tự mình góp lời với phụ hoàng, phụ hoàng mới đưa Cửu đệ đến Tây Bắc. Nếu ta đi nói, phụ hoàng nhất định sẽ cho rằng ta lòng dạ hẹp hòi, không cho phép huynh đệ ruột thịt nắm giữ binh quyền, chỉ sợ phụ hoàng sẽ không nghe lời khuyên của ta."

Hàn Diệp gõ gõ bàn gỗ, thản nhiên nói. Lời này không từ chối, cũng không đồng ý, giống như đang đánh Thái Cực quyền.

Tả tướng lúc trước đưa Hàn Chiêu đi Tây Bắc, là muốn Hàn Chiêu có được địa vị ở trong quân doanh Tây Bắc, kết giao với Thi Nguyên Lãng và các đại tướng khác. Nào ngờ Gia Ninh Đế trực tiếp đưa Hàn Chiêu đến biên giới Bắc Tần, ngày ngày cực khổ trấn thủ thành trì, không có ích lợi gì.

Hắn biết Thái tử vừa rồi bị tính kế một lần, trong lòng nhất định không thoải mái, Hàn Diệp dù sao cũng là trữ quân, không thể hết lần này đến lần khác dồn ép y được. Cho nên Tả tướng suy nghĩ lòng vòng trong đầu, tính toán tới lui nên nói như thế nào mới có thể làm cho Thái tử cam tâm tình nguyện đồng ý chuyện này.

Hàn Diệp không chút để ý rũ mắt xuống, che đi sự hờ hững thoáng qua nơi đáy mắt. Xuyên qua màn sương mù lượn lờ trên chén trà, y nhìn về phía hoàng thành ngoài cửa sổ, khẽ thở dài.

Thư phòng Đông Cung nhất thời rơi vào trầm mặc.

Lúc này, mặt trời đã lên cao. Bên trong biệt trang ngoại ô, Hoàng Phố và Ôn Sóc đã dẫn nha sai cẩn thận điều tra hai lần, đừng nói là hoàng kim, ngay cả một món đồ khảm vàng cũng không phát hiện ra.

Thời tiết nóng bức, không ít nha sai mệt mỏi mồ hôi đầm đìa, vẻ mặt rất là lo lắng.

Khương Hạo dương dương đắc ý đứng trong sân, nhìn sắc mặt khó coi của hai người, cười nói: "Hoàng đại nhân, Ôn thị lang, lão gia chúng ta từ trước đến nay thanh liêm, làm sao có thể tham ô quân lương, đây chẳng qua chỉ là lời nói vô căn cứ của bọn tiểu nhân truyền ra nhằm phỉ báng lão gia nhà ta mà thôi."

Thấy hai người không nói gì, hắn cười nói càng thêm càn rỡ: "Hôm nay đã lục soát thôn trang này mấy lần rồi, kết quả cũng đã rõ rồi. Bên ngoài còn rất nhiều dân chúng đang chờ đáp án của hai vị đại nhân đây, hai vị nên đi ra ngoài nói một câu công đạo cho lão gia nhà ta."

Hắn bước tới, đôi mắt tam giác treo ngược, hướng ra ngoài viện chỉ chỉ: "Nếu hai vị đại nhân cảm thấy ngại, nô tài nguyện thay hai vị đại nhân ra ngoài thông báo rõ ràng với dân chúng và sĩ tử. Phía sau biệt trang có một con đường, nối liền đường lớn, hai vị có thể trực tiếp hồi kinh."

Khương Hạo tràn đầy ý cười trên mặt, ánh mắt mỉa mai giễu cợt vô cùng. Hoàng Phổ im lặng đứng trong sân, một cái liếc mắt cũng lười nhìn hắn, vẻ mặt bình tĩnh, chỉ huy nha sai tìm kiếm lần thứ ba.

Ôn Sóc tuổi còn trẻ, khó tránh có chút thiếu kiên nhẫn, không khỏi cảm thấy sốt ruột trong lòng. Hắn lo lắng không phải vì con đường làm quan của mình, mà do hôm nay là hạn chót của vụ án Tần phủ, qua hôm nay, rất khó để trả lại công đạo cho Uyển Cầm.

Hoàng Phổ nhìn bộ dạng Ôn Sóc như thế, mới bước đến bên cạnh hắn, thấp giọng nói: "Ôn Sóc."

Ôn Sóc định thần nhìn lại. Hoàng Phố vỗ vỗ vai hắn, "Ngươi phải tin tưởng Điện hạ, hoàng kim nhất định ở chỗ này. Ngươi nghĩ kỹ lại xem Điện hạ đã dặn dò như thế nào, có lẽ sẽ có manh mối."

Hoàng Phổ vẻ mặt bình tĩnh, Ôn Sóc được hắn vực dậy, gật gật đầu, cẩn thận suy nghĩ về mật thư tối qua Thái tử đưa đến.

Điện hạ nói đế Thừa  n phát hiện phấn vàng trên đường mòn và hành lang biệt trang, mới có thể suy đoán hoàng kim được cất giấu ở chỗ này.

Phấn vàng.... Ôn Sóc chợt giương mắt, năm đó triều đình đem mười vạn hoàng kim đúc thành thỏi để vận chuyển, có lẽ qua nhiều năm như vậy, hoàng kim đã sớm không phải là khối vàng nữa, mài thành bột phấn mới có thể dễ dàng giấu trời qua biển.

Nhưng nếu toàn bộ mài thành bột phấn, vậy phấn vàng được giấu ở đâu? Toàn bộ biệt trang này căn bản không có chỗ để giấu phấn vàng. Ôn Sóc nhìn xung quanh sân, đột nhiên nhớ tới một chuyện, Uyển Cầm từng nói Tả tướng đã lợi dụng cơ hội tu sửa tướng phủ và biệt trang để đem hoàng kim vận chuyển vào, nếu lúc vận chuyển hoàng kim, vậy cách tốt nhất để cất giấu chính là...

Hắn thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên đi tới trước mặt Khương Hạo, ngẩng mặt cười lớn, mở miệng hỏi: "Khương quản gia, ta nghe nói mấy năm trước biệt trang từng tu sửa một lần, đúng không?"

Vẻ mặt Khương Hạo sựng lại, dừng một chút mới trả lời: "Thị lang nói không sai, biệt trang này xây dựng cũng lâu rồi, lão phu nhân tuổi đã cao, dĩ nhiên thỉnh thoảng phải tu sửa để an tâm nghỉ ngơi."

"Cũng đúng, lão phu nhân lớn tuổi rồi, cũng nên như vậy, Khương quản gia, không biết có thể nói cho bản quan nghe năm đó đã tu sửa ở chỗ nào để an tâm nghỉ ngơi không?"

Ánh mắt Khương Hạo lộ ra chút bối rối, nhưng vẫn cố gắng trấn tĩnh nói: "Ôn thị lang, ngài muốn lục soát thì cứ lục soát, cần gì phải hỏi những chuyện không liên quan."

Hoàng Phổ bước tới quát lạnh một tiếng: "Khương Hạo, nếu ngươi không thành thật trả lời, bản quan sẽ lập tức cho ngươi nếm thử mùi vị của đại bản."

Khương Hạo hoảng sợ rùng mình, cắn răng hừ lạnh: "Đại nhân, nô tài là lương dân, ngài trước nay có tiếng thanh quan, sao có thể dùng hình với nô tài!"

Hoàng Phổ nhướng mày: "Đối với dân chúng lương thiện, bản quan dĩ nhiên là thanh quan, đối với loại người chuyên giúp kẻ xấu làm ác như ngươi, bản quan làm Diêm Vương cũng cam lòng. Người đâu, bắt hắn lại!"

Nha sai ở một bên đáp lời liền động thủ, thị vệ tướng phủ sau lưng Khương Hạo lập tức chạy đến trước mặt hắn, nhìn chằm chằm nha sai tràn đầy sát khí.

Tình cảnh trong sân nhất thời rơi vào thế giằng co, đột nhiên một tiếng ho khan vang lên. Ôn Sóc nhìn thoáng qua Khương Hạo, nhếch miệng cười rộ lên: "Khương quản gia không muốn nói thì thôi, bản quan cũng không miễn cưỡng. Hắn chỉ về phía mấy nha sai, nói: "Đi, mấy người các ngươi, đi chặt hết mấy cây cột trên hành lang cho bổn thị lang!"

Hoàng Phố ngẩn ra, nhìn về phía mấy cây cột gỗ màu đen to lớn trên hành lang, đột nhiên hiểu ra, nhìn nha sai gật gật đầu.

"Dừng tay!"

Trong sân chỉ có thần sắc của Khương Hạo là đột nhiên thay đổi, thấy nha sai xông về phía cột gỗ trên hành lang, hắn vội hét lớn một tiếng, lao tới đẩy nha sai rồi phóng nhanh đến trước mặt Ôn Sóc, sắc mặt tái nhợt.

"Ôn thị lang."

m thanh của hắn trầm thấp, mang theo vài phần tàn ác giống Tả tướng: "Nô tài biết ngài muốn trả lại công đạo cho tiểu thư Tần gia, chỉ là không biết trong lòng của ngài, rốt cuộc Thái tử và Hữu tướng quan trọng, hay Tần cô nương kia quan trọng hơn."

Hắn tới gần bên tai Ôn Sóc, lạnh giọng tàn độc: "Ngài phải suy nghĩ cho kỹ, vụ án Tần gia nếu chân tướng phơi bày, Khương phủ chúng ta sụp đổ, tướng gia nhà ta nhất định sẽ khiến cả Đông cung đến chôn cùng!"


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp