Đế Hoàng Thư

Chương 116: Muội muốn chúng ta động thủ trước?


2 năm

trướctiếp

Edit: Gấu Gầy

Chương 116

"Tuân lệnh Hầu quân."

Trong thư phòng, thần sắc mọi người bên dưới vô cùng nghiêm túc, cung kính đáp lời. Nếu có người khác ở đây, nhìn thấy cảnh tượng trong phòng nhất định sẽ vạn phần kinh ngạc, những người ngồi bên trong thư phòng Hầu phủ, lại bao trùm một phần thế lực triều đình.

Hộ bộ Thượng thư Tiền Quảng Tiến, Lễ bộ Hữu thị lang Trương Trung, Hình bộ tả Thị lang Ngô Hải, tướng lĩnh mới tấn phong trong quân ngũ và hơn mươi quan viên ba bộ khác đang ngồi nghiêm chỉnh, cung kính trả lời.

Những người này đều là triều thần nổi bật trong năm sáu năm gần đây, tuy chưa có ai được vào nội các, phong tước công hầu, nhưng chắc chắn sẽ là trụ cột của triều đình Đại Tĩnh trong mười năm tới, lực lượng trung kiên của thế hệ trẻ đều ở đây.

Nếu như nhìn kĩ hơn một chút, sẽ phát hiện những triều thần này đều đã dâng tấu lên án tệ nạn mạnh mẽ lúc xảy ra vụ án gian lận khoa cử, nạn lụt Giang Nam và vụ án Trung Nghĩa Hầu phủ vào năn ngoái. Bất luận là thân tín thân thuộc của Gia Ninh Đế, hay là phe cánh Tả tướng và Hữu tướng, những người này đều nằm trong số đó.

Người có tuổi tác và chức quan cao nhất ở đây là Tiền Quảng Tiến, lúc ba mươi tuổi hắn quyên hơn nửa gia tài, sau đó được Gia Ninh Đế cất nhắc vào triều, ba mươi lăm tuổi được thăng chức lên Hộ bộ Thượng thư, là thượng thư trẻ tuổi nhất từ lúc Đại Tĩnh lập quốc tới nay. Không giống với tác phong con buôn khôn khéo ngày thường khi đối mặt với chúng thần và Gia Ninh Đế, lúc này hắn ngồi phía dưới bên trái của Đế Tử Nguyên, vẻ mặt ổn trọng, ánh mắt trấn tĩnh sáng suốt, dường như là người đứng đầu trong những triều quan ngồi đây.

"Hầu quân yên tâm, năm năm qua chúng ta cẩn trọng tuân theo lời dặn dò năm đó của Hầu quân, không hề qua lại trong triều."

Tiền Quảng Tiến mỉm cười, nhẹ giọng nói: "Sau này cũng sẽ như vậy."

"Như vậy thì tốt, theo lời ta vừa nói, lúc trước mọi người ở trong triều thế nào, sau này cũng như thế, không cần thay đổi gì cả, trở về đi."

Đế Tử Nguyên ngẩng đầu phất tay, nét mặt thâm trầm nghiêm nghị, không giận mà uy.

Mọi người trong phòng gật đầu, khom người lui ra ngoài.

Uyển Thư lặng lẽ đưa những người này ra khỏi cửa sau Hầu phủ, đích thân phân phó thị vệ hộ tống bọn họ trở về phủ. Mọi người dường như đều quen biết Uyển Thư, lúc rời đi đều gật đầu ra hiệu. Chỉ chốc lát sau, hơn mười chiếc xe ngựa kín đáo vội vàng biến mất ở cuối đường.

Tiền Quảng Tiến là người đi ra sau cùng, Uyển Thư đỡ hắn lên xe ngựa. Trước khi hạ rèm xuống, Tiền Quảng Tiến thấp giọng dặn dò: "Bảo vệ Hầu quân cho tốt."

Uyển Thư gật đầu, nhếch miệng cười: "Tiểu lão đầu, sao vẫn dong dài như năm năm trước vậy."

Tiền Quảng Tiến nghiêm mặt: "Cô nương gia gia, ngươi cũng vẫn ngang ngược như năm năm trước vậy, coi chừng sau này không gả đi được đó!"

Nói xong hắn buông rèm xuống, rúc vào trong xe ngựa, tiếng cười trầm thấp truyền ra ngoài.

Uyển Thư 'hừ hừ' mấy tiếng, nhưng ánh mắt lại có ý cười, cảnh giác kiểm tra bốn phía một lượt, thấy không gì bất thường, mới vào phủ bảo thị vệ khôi phục lại trạng thái lười biếng bình thường.

Canh một tới, canh ba về, lệnh vừa hạ, ai cũng theo. Uy phong của Hầu quân đã lợi hại hơn năm năm trước. Tiền Quảng Tiến vững vàng ngồi trong xe ngựa, nhắm mắt nghe tiếng gõ mõ đếm canh trên đường phố đêm khuya, vẻ mặt ung dung.

Người người đều nói hắn là Hộ bộ Thượng thư có tiền đồ sáng lạn nhất Đại Tĩnh, nhưng không ai biết lúc hắn tiêu tán hết gia tài bước vào triều đình năm năm trước, người hắn trung thành không phải chủ nhân thiên hạ Hàn Trọng Viễn, mà là nữ thổ phỉ tiếng xấu truyền xa ở biên cương Tấn Nam - Nhậm An Lạc.

Cho tới bây giờ, hắn chưa từng nghĩ đời mình sẽ đi theo một con đường như vậy, cũng chưa từng hối hận.

Năm năm trước, Tiền thị ở Từ Châu là gia tộc giàu có bậc nhất thiên hạ. Hắn là trưởng tử, nhưng phụ thân lại sủng thiếp diệt thê, cưng chiều thứ tử. Hắn bị vu oan làm nhục thứ mẫu, phụ thân giận dữ, suýt chút nữa đuổi hắn ra khỏi nhà, dìm xuống hồ theo tộc quy. Cũng may lão quản gia của Tiền gia trung thành, vạch trần tội ác của thứ mẫu trước mặt tộc trưởng, hắn mới tránh được một mạng. Sau đó, thứ mẫu bị tộc trưởng đưa vào quan phủ trị tội, thứ đệ bị giam vào từ đường. Nhất mạch của phụ thân, chỉ còn lại một nhi tử là hắn, cũng là người thừa kế danh chính ngôn thuận. Một năm sau, phụ thân bị bệnh qua đời, hắn tiếp quản Tiền gia, trở thành người giàu có một phương. Cũng chính lúc đó hắn mới biết được từ lão quản gia, người tìm ra chứng cứ cứu hắn một năm trước là một tiểu lang quân đi ngang qua Từ Châu, người nọ đã sớm rời khỏi Từ Châu, chỉ để lại một câu 'Tấn Nam Nhậm An Lạc' để thể hiện thân phận.

Hắn ngày đêm lên đường, lao tới An Lạc trại, khi đó Đế Tử Nguyên chỉ mới mười bốn tuổi, vừa mới bắt đầu có danh tiếng, nhưng khuôn mặt lúc đó đã có sự uy nghiêm lạnh lùng của sau này.

Hắn vẫn còn nhớ rõ ở trong đại sảnh An Lạc trại, Đế Tử Nguyên từ xa hỏi hắn, đã là báo ân, sao lại tới một mình, ngay cả vài rương vàng bạc cũng không mang đến?

Hắn trả lời, ân tình rửa sạch nỗi oan, chính là ơn cứu mạng, nguyện dùng tính mạng để báo đáp.

Từ đó, hắn được ở lại An Lạc trại một tháng, sau đó mới biết Nhậm An Lạc là nữ cô nhi còn sót lại của Đế gia. Đế Tử Nguyên từng hỏi: Ta muốn đoạt giang sơn Hàn thị, con đường phía trước chưa biết sẽ thế nào, hoạ phúc có khi chỉ trong một sớm một chiều, ngươi không hối hận về lời hứa hôm nay?

Một đứa nhỏ mười mấy tuổi, cũng không biết lấy dũng khí từ đâu, lại muốn lấy vạn dặm sông núi. Nhưng lúc đó hắn mơ hồ cảm thấy, thiếu nữ này như bàn long ẩn núp, nhiều năm sau, nói không chừng có thể khuynh đảo càn khôn, đổi chủ giang sơn, trở thành truyền kỳ.

Ngày rời trại, hắn dập đầu trước mặt nàng, dùng lễ thuộc thần.

Khi trở về Từ Châu, đúng lúc Đại Tĩnh đang giao chiến với Bắc Tần, triều đình thiếu bạc. Hắn đã quyên góp gia sản vào quốc khố, giải nguy tình hình cấp bách của triều đình, sau đó dùng thân phận thường dân, hắn được Gia Ninh Đế tự mình tiếp kiến, từ đó vào Hộ bộ, một bước lên mây. Cho đến năm năm sau, đã trở thành Thượng thư.

Năm năm nay, mỗi khi sĩ tử mới được tấn phong hoặc quan viên vào triều đến bái kiến hắn, tặng hắn hoa Đế Hoa sinh trưởng ở Tấn Nam, hắn liền biết những người này cũng giống như hắn, là lực lượng Đông Sơn tái khởi của Đế gia.

Năm năm, thế lực ẩn núp này dần dần lớn mạnh, bây giờ đã từng bước xâm chiếm triều đình thiên hạ, mạng lưới phức tạp, không một ai biết. Những người này ẩn nhẫn kiên trì, tài hoa hơn người, trung thành chính trực, đến từ khắp nơi trên quốc thổ Đại Tĩnh. Lúc trước hắn còn muốn biết, để tìm ra những người thích hợp này, Đế Tử Nguyên rốt cuộc đã phải trãi qua hành trình dài thế nào, trả giá bao nhiêu, nhưng đến bây giờ, hắn mới hiểu rằng căn bản không thể tính rõ được.

Hơn nữa, càng tiếp cận với thế lực nòng cốt của Đế gia, hắn liền biết những triều thần mới nổi xuất hiện trong Tĩnh An Hầu phủ hôm nay chỉ là một phần trợ lực giúp Đế gia quật khởi. Những thần tử trung thành với Đế gia được Đế gia gia chủ cài cắm trên triều đình và quốc thổ Đại Tĩnh từ hai mươi năm trước, mới thật sự là lực lượng đáng sợ của Đế gia.

Trong vòng năm năm, hắn nhìn thấy rõ ràng, Đế Tử Nguyên đang dốc hết toàn lực, quyết chí không dời. Năm năm sau, khi nàng lấy thân phận Nhậm An Lạc cầu hôn Thái tử để vào kinh, hắn đã biết, ngày này cuối cùng cũng tới.

Mới một năm, nàng đã vào Nội các, có được lòng dân, chúng thần tán thưởng. Người trong thiên hạ chỉ biết Đế Tử Nguyên chỉ mất một năm để từ nữ thổ phỉ Tấn Nam trở thành Tĩnh An Hầu quân, nhưng lại không biết vì ngày hôm nay, nàng đã mài dũa mười một năm trên mảnh đất biên cương Đại Tĩnh.

Đế Tử Nguyên, hiện giờ chỉ mới mười chín tuổi. Cố chấp và chọn lựa, cứng cỏi và kiên cường như vậy, trở thành Hoàng đế, không quá đáng.

Xe ngựa chạy sâu vào đường phố, gió lạnh đêm khuya thổi tới làm cành cây xung quanh lay động xào xạc.

Tiền Quảng Tiến khép lại dòng hồi ức, chậm rãi mở mắt, ánh mắt kiên định hơn trước.

"Tiên sinh, đến rồi."

Xe ngựa vững vàng dừng lại trước cửa Tiền phủ, thị vệ bên ngoài thấp giọng lên tiếng.

Vẻ sắc bén trầm tĩnh trong ánh mắt Tiền Quảng Tiến nhanh chóng được che giấu hoàn toàn, khóe miệng hắn treo lên một nụ cười ngả ngớn, lại trở về dáng vẻ khôn khéo đắc ý thường ngày, hít sâu một hơi, vén rèm bước xuống.

Tiễn mọi người đi xong, trong thư phòng sáng đèn, Đế Tử Nguyên lật xem mật báo các nơi đưa tới.

Lạc Minh Tây nghiêm mặt, trầm mặc một lúc lâu mới nói: "Tử Nguyên, dựa theo bố kế hoạch đầu của chúng ta, vẫn chưa tới lúc dùng bọn họ, sao đột nhiên lại tiến hành kế hoạch trước thời hạn?"

Bắt đầu từ sáu năm trước, Đế Tử Nguyên đã đích thân đi khắp nơi tìm kiếm nhân tài, giúp họ vào triều, cũng không phải mọi người đều chịu ân cứu mạng của Đế gia như Tiền Quảng Tiến. Có vài người chỉ mới gặp mặt mấy lần, nhưng hầu như tất cả những người vào triều đều từng gặp bất hạnh vì quan lại tàn ác dưới quyền Gia Ninh Đế. Một phần lực lượng này là thế lực ẩn giấu do Đế Tử Nguyên tự tay bồi dưỡng ra. Theo kế hoạch ban đầu của bọn họ, đáng lẽ phải đợi thêm ba hay năm năm nữa, để những người này ăn sâu vào triều đình, thay thế Thị lang và Thượng thư các bộ, đến lúc đó mới tiến hành chuyện lớn.

Bàn tay lật xem mật báo của Đế Tử Nguyên dừng lại, thần sắc đột nhiên trầm xuống, cao giọng phân phó: "Trường Thanh, đóng cửa lại."

Trường Thanh canh gác bên ngoài đáp một tiếng "Vâng", lập tức cửa đã đóng chặt.

Lạc Minh Tây và Uyển Thư đều nghe ra sự lạnh lùng âm trầm trong giọng nói của Đế Tử Nguyên, nghi hoặc nhìn nàng.

Đế Tử Nguyên rút ra một phong thư từ trong tay áo, đưa tới trước mặt Lạc Minh Tây: "Đây là ta tìm được trong Quy Nguyên các trước khi đến dự hỉ yến của phủ Minh vương."

Lạc Minh Tây cầm lấy phong thư, vội vàng mở ra nhìn qua một lượt, thần sắc biến đổi, trầm mặc thật lâu, mới nói: "Tử Nguyên, nếu đúng như lời trên đây viết, năm đó mật thư được đưa đến Đế Bắc thành....."

"Là Gia Ninh Đế viết."

Đế Tử Nguyên lạnh lùng nói tiếp: "Không hổ là người làm Hoàng đế mười mấy năm, là ta khinh thường hắn rồi."

Uyển Cầm nghe vậy giật mình, vội vàng cầm phong thư trong tay Lạc Minh Tây xem một lần, sắc mặt cũng trở nên nghiêm trọng.

Trong thư phòng nhất thời yên lặng, bọn họ hết lòng dốc sức mười năm, nhưng vào lúc án oan Đế gia được phơi bày, không ai ngờ tới kết quả cuối cùng lại rơi vào cục diện do Gia Ninh Đế cẩn thận bày ra.

"Tử Nguyên."

Lạc Minh Tây dừng một chút: "Phong mật thư kia....."

Đế Tử Nguyên nói: "Bị Thái hậu cầm đi trên điện Nhân Đức
rồi, Tuệ Đức thái hậu cam tâm chịu chết, gánh hết tất cả tội danh cho Gia Ninh Đế, mật thư đó là chứng cứ duy nhất, tất nhiên đã bị bà ta tiêu hủy. Hiện giờ, chuyện Đế gia đã kết thúc trong lòng mọi người, Gia Ninh Đế thưởng phạt công bằng, được bá tánh ủng hộ, nếu Đế gia nhắc lại chuyện này, chỉ sợ sẽ mang tiếng oán giận áp bức Hoàng gia."

"Vậy là chúng ta không thể động vào hắn sao?"

"Dĩ nhiên không phải, chỉ là không thể dùng chuyện của Đế gia trị tội hắn mà thôi. Hôm nay, ta tìm ra phong thư này ở Quy Nguyên các, chính là nguyên nhân khiến ta tiến hành kế hoạch sớm hơn dự kiến."

Đế Tử Nguyên ngẩng đầu nhìn Lạc Minh Tây, sự kiên định trong mắt vẫn như trước: "Minh Tây, nếu như năm đó người mưu hại Đế gia là Gia Ninh Đế, chúng ta vốn dĩ không có thời gian để chờ đợi từng bước xâm chiếm triều đình, bởi vì trước đó sẽ bị Gia Ninh Đế nhổ cỏ tận gốc, ngay cả những lão thần mà cô tổ mẫu để lại trong triều năm đó cũng sẽ không có kết cục tốt."

Lạc Minh Tây nghiêm mặt, âm thầm gật đầu. Ngoại trừ những người trẻ tuổi do Đế Tử Nguyên tự tay bồi dưỡng ra, át chủ bài lớn nhất của Đế gia kỳ thật chính là những lão thần trung thành với Đế gia được Đế Thịnh Thiên cài cắm trong triều từ khi Đại Tĩnh lập quốc hai mươi năm trước. Những người này đã bị Gia Ninh Đế thanh trừ hơn một nửa sau khi Đế gia sụp đổ mười sáu năm trước, nhưng vẫn có vài người tránh thoát được kiếp nạn, sau đó có người vào nội các, có người được phong tước công hầu. Sau khi Tử Nguyên tiếp nhận lực lượng này từ tay Đế gia chủ, cho tới giờ vẫn chưa từng liên lạc với ai cả, bởi vì bọn họ biết, những người được Đế Thịnh Thiên giao cho bọn họ đều tuyệt đối đáng tin cậy, những người này là lực lượng nòng cốt giúp Đế gia giành lại giang sơn.

"Muội muốn chúng ta động thủ trước?"

"Gia Ninh Đế đang rất tự phụ, lần này hắn đem chúng ta ra đùa giỡn như thế cũng là chuyện tốt."

Đế Tử Nguyên hơi mím môi: "Đối với loại người đa nghi như hắn mà nói, chỉ cần chúng ta động thủ, triều đình sẽ hỗn loạn. Huynh chuẩn bị một chút, đợi chuyện Tả tướng kết thúc, chúng ta cùng đi bái phỏng mấy vị lão đại nhân."

Lạc Minh Tây nhướng mày, gật đầu, nhìn Uyển Cầm đang đứng bên cạnh: "Uyển Cầm, hai toà nhà kia điều tra thế nào rồi, có thể tìm được thợ sửa chữa phủ trạch năm đó không?"

Uyển Cầm lắc đầu, sắc mặt có chút khó coi: "Thời gian quá gấp, ta chỉ điều tra ra được, sau khi những người này xây cất tướng phủ xong liền biến mất trong kinh thành...."

Uyển Cầm còn chưa dứt lời, âm thanh Trường Thanh đã vang lên trước cửa: "Tiểu thư, có người bí mật đưa một tờ giấy vào phủ."

Đế Tử Nguyên ngẩng đầu lên: "Hửm? Cầm vào."

Trường Thanh đẩy cửa ra, đặt tờ giấy lên bàn, lại lui ra ngoài.

Đế Tử Nguyên mở tờ giấy ra, hơi ngẩn người, nheo mắt lại.

Một lúc lâu sau, nàng giao tờ giấy cho Uyển Cầm: "Truyền ra đi, để cả kinh thành trong một đêm biết được tin này."

Uyển Cầm cầm tờ giấy, nhìn lướt qua, lập tức chấn động, trên đó chỉ viết mấy chữ ngắn gọn - hoàng kim được giấu ngoài ngoại ô.

Nàng gật đầu, nhanh nhẹn xoay người ra ngoài.

Lạc Minh Tây cũng nhìn thấy nội dung trên, sắc mặt phức tạp: "Tử Nguyên, đây là chữ viết của Hàn Diệp, tin tức y tra được chắc chắn không sai. Muội bảo Uyển Cầm tung tin ra ngoài, là để Tả tướng không dám có hành động bất thường?"

Đế Tử Nguyên gật đầu: "Kỳ hạn của Gia Ninh Đế ấn định chỉ còn một ngày, ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn vào vùng ngoại ô, hắn sẽ không dám có hành động bất thường nào. Nhưng truyền tin ra ngoài cũng không phải hoàn toàn là vì hắn....."

Lạc Minh Tây nhướng mày: "Vậy thì vì ai?"

Đế Tử Nguyên đứng dậy, bước tới bên cửa sổ, nhìn bầu trời trắng xoá, quay đầu lại, hơi cong khoé môi: "Nếu như Khương Du khó giữ địa vị, Minh Tây, huynh nói xem.... người nóng lòng nhất trên triều đình Đại Tĩnh là ai? Ta đang đợi hắn gặp ta."

Cùng lúc đó, trong thư phòng tướng phủ. Tả tướng lại rót thêm một chén trà đậm, ngồi thẳng lưng trên ghế gỗ, nhìn quyển trên bàn sách trên bàn, trong lòng có chút bất an.

Đột nhiên, bên ngoài phòng vang lên tiếng bước chân, hắn chợt giương mắt nhìn về phía trước.

Quản gia Khương Hạo vội vàng đi vào, vẻ mặt nghiêm trọng, bước đến trước mặt Tả tướng, cẩn trọng lên tiếng.

"Lão gia, người bảo nô tài điều tra thân phận của Ôn thị lang, có tiến triển rồi."

_____


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp