Đế Hoàng Thư

Chương 100: An Ninh, ta chưa bao giờ trách muội.


2 năm

trướctiếp

Edit: Gấu Gầy

Chương 100

Hậu sự của Tuệ Đức thái hậu được làm vô cùng đơn giản, đặt quan tài bên trong cung Vĩnh Thọ ba ngày, chỉ có Hoàng đế và hoàng thất tông thân tế bái. Không thuỵ hiệu*, không truy phong, cũng không đưa đến Thương Sơn hợp táng với Thái tổ, nhưng cuối cùng vẫn do Minh vương dâng tấu chương, khuyên can chôn trong tổ lăng hoàng thất. Dù sao cũng là thân mẫu của Thiên tử, hơn nữa đã qua đời, tất cả đã trở về với cát bụi, dân chúng triều thần cũng không so đo nữa, nên đồng ý chuyện này.

Sau khi Thái hậu băng hà, Gia Ninh Đế đổ bệnh nặng một trận, tịnh dưỡng ở biệt viện Hoàng gia, triều chính giao cho Thái tử chấp chưởng. Thái tử xưa nay có hiền danh, hơn nữa còn có Hữu tướng dốc sức trợ giúp, triều chính ngược lại được yên ổn. Chỉ là chúng thần vốn tưởng rằng phe cánh Thái tử sẽ nhân cơ hội này diệt trừ phe đối lập, lộng quyền chuyên chính, nào ngờ sau khi Thái tử nắm quyền lại tiếp nhận lời khuyên, công chính nghiêm minh, hoàng tộc Hàn thị vốn đang hỗn loạn bất an nhưng bởi vì lời nói hành động của Thái tử mà có được cơ hội hít thở, hoàng uy dần được khôi phục.

Tuy Gia Ninh Đế tịnh dưỡng ở biệt viện, nhưng vẫn không quên lời hứa lúc đầu ở trước điện Nhân Đức. Thánh chỉ miễn thuế mười năm và trợ cấp tướng sĩ tử trận cho Tấn Nam đã sớm giao cho Lễ bộ ban xuống, cũng thăng chức Chung Hải làm thủ tướng thành Thanh Nam, lệnh cùng Trương Kiên trở về Tây Bắc, bảo vệ thành Thanh Nam. Nhưng trong đó, làm người ta chú ý nhất lại là Gia Ninh Đế hạ chỉ trùng tu phủ Tĩnh An Hầu, nghênh đón Đế Tử Nguyên Tĩnh An Hầu về phủ hồi triều.

Phủ Tĩnh An Hầu chiếm cả một con phố phía đông hoàng thành, vượt xa bất kỳ phủ đệ công hầu nào, trùng tu lại quả thật là một công trình lớn. Đây được coi như chuyện vui duy nhất bên trong hoàng thành mây mù tràn ngập này, cho nên hiện giờ, dân chúng hoàng thành lại có thêm một sở thích, mỗi ngày khi nhàn rỗi không có chuyện gì làm đều thích đi dạo trên con phố này một lát, suy nghĩ xem khi nào Tĩnh An Hầu phủ sửa xong, mong chờ Tĩnh An Hầu quay lại phủ cũ.

Thoáng chốc như vậy, đã qua một tháng, còn mấy ngày nữa là Tết, trong cung truyền tới tin tức, thân thể Thiên tử tịnh dưỡng đã hồi phục, cuối cùng bãi giá về cung, coi như thêm một chuyện vui mừng.

Bên trong cấm thất của Tông Nhân phủ, An Ninh ngồi đến an tĩnh, nhìn huynh trưởng Thái tử sau khi chấp chưởng triều chính một tháng càng uy nghiêm hơn, bĩu môi: "Hôm nay lại cầm cái gì đến đây?"

Thái tử mặc triều phục vàng nhạt, hiển nhiên vừa mới bãi triều, y mở hộp hấp còn mang hơi nóng, bưng ra một đĩa bánh Chiết Vân đặt trước mặt An Ninh: "Sư phụ của Tụ Hiền lâu vừa mới làm ra đó, ta bảo Ôn Sóc canh trong quán, vừa ra lò liền đưa tới."

An Ninh chớp chớp mắt, có chút không được tự nhiên, ho khan một tiếng: "Hoàng huynh, muội cũng không phải tiểu cô nương mấy tuổi, huynh như vậy làm muội bất an lắm."

Hàn Diệp dừng tay, nhìn về phía An Ninh: "Ta biết tính cách muội mạnh mẽ, chuyện gì cũng thích tự mình gánh vác, nhưng An Ninh, ta là huynh trưởng của muội, là người muội có thể dựa vào bất kỳ lúc nào, chuyện muội không thích làm, không muốn làm, không chịu đựng được ta đều có thể gánh vác thay muội. Từ nay về sau, dù có chuyện gì, muội cũng không được giấu ta nữa."

Sau chuyện Đế gia, hoàng huynh dù có bận rộn đến đâu, mỗi ngày đều sẽ tới Tông Nhân phủ thăm nàng, nhưng chưa từng nhắc lại chuyện đó, cũng chưa từng trách móc nàng ở trước điện Nhân Đức chỉ chứng tổ mẫu của mình..... An Ninh hơi nghiêng đầu: "Hoàng huynh, là muội hại chết Hoàng tổ mẫu."

"An Ninh."

Hàn Diệp trầm mắt, nghiêm túc nói: "Chuyện này vốn dĩ là lỗi của tổ mẫu, không liên quan đến muội. Đế gia....."

Y dừng một chút, ánh mắt có chút đau thương: "Oan khuất quá nặng, những tướng sĩ kia quá vô tội."

An Ninh im lặng, thấy không khí có chút lạnh lẽo, cầm lấy bánh Chiết Vân trên tay Hàn Diệp, cho vào miệng nuốt xuống: "Hoàng huynh, bánh này ăn ngon lắm, ngày mai cũng mang bánh này cho muội đi."

Nàng ăn thêm mấy cái, bắt đầu đứng dậy đuổi y: "Về đi, về đi, một mình muội ở đây rất thoải mái thanh tịnh, nhanh về Đông cung của huynh đi."

Hàn Diệp tuỳ nàng, đứng dậy ra ngoài cấm thất, tới gần cửa, giọng nói có chút lắp bắp của An Ninh truyền tới, y dừng bước.

"Hoàng huynh, huynh đừng trách Tử Nguyên, là muội giấu chân tướng, không phải lỗi của nàng."

An Ninh cúi đầu, ánh mắt không phải không có khổ sở, nhưng cuối cùng lựa chọn thư thái. Trước điện Nhân Đức, nàng đã biết Tử Nguyên đang ép nàng lựa chọn, tuy rằng tàn nhẫn, nhưng nàng không có tư cách oán trách người khác.

Đôi giày đen hoa văn hình rồng xuất hiện trong mắt, An Ninh ngẩng đầu, thấy Hàn Diệp quay lại, đứng trước mặt nàng.

Hàn Diệp giúp nàng vuốt phẳng nếp gấp trên vai, con ngươi sâu lắng an ổn: "An Ninh, ta biết, đây là lỗi của Hoàng gia chúng ta, ta chưa bao giờ trách muội."

Y ôm An Ninh một cái, vỗ vỗ đầu nàng, ôn hòa cười cười, xoay người ra khỏi cấm thất, để lại một căn phòng yên tĩnh.

An Ninh ngơ ngẩn nhìn bóng lưng Hàn Diệp đi xa, hốc mắt đột nhiên đỏ lên. Có lẽ ngay cả bản thân hoàng huynh cũng không phát hiện, lúc nhắc tới Tử Nguyên, đau đớn bi thương trong mắt huynh ấy giống như thấm vào tận xương tủy. Cuối cùng nàng đã hiểu, dưới đáy cốc Hóa Duyên, lúc hoàng huynh cõng Tử Nguyên nhìn thấy bọn họ xuất hiện, trong khoảnh khắc đó, ánh mắt lại tĩnh mịch trầm mặc đến vậy. Thì ra, huynh ấy đã đoán ra được kết cục hôm nay từ lâu rồi, bởi vì biết rõ không thể ngăn cản, cho nên suốt một đêm không muốn dừng lại, cũng không muốn rời đi.

Tử Nguyên, ngươi thông minh như vậy, hoàng huynh đã đoán được ngày này, ngươi thì sao?

Khi đó dưới chân núi Hóa Duyên, người không muốn rời đi thật sự chỉ có một mình hoàng huynh sao?

Bên ngoài Tông Nhân phủ, tuyết không ngừng rơi, trên mặt đất tích tụ tuyết trắng thật dày. Tiểu thái giám Cát Lợi bên cạnh Hàn Diệp nhìn thấy y bước ra, vội vàng mở dù tiến lên đón, khom người muốn dẫn y vào xe ngựa.

"Không cần, để hành dinh và thị vệ trở về Đông cung, đưa dù cho ta."

Giọng nói lạnh lùng truyền tới, Cát Lợi ngẩn ra, nhìn về phía Thái tử: "Điện hạ, qua mấy con phố là phố xá náo nhiệt, người mặc triều phục, sợ là....."

Thân phận hiện giờ của Thái tử càng thêm quý trọng, nếu sơ sót một chút, cửu tộc của hắn cũng không đền nổi.

"Mang áo lông lớn tới đây cho ta."

Ánh mắt Thái tử càng uy nghiêm hơn, Cát Lợi run sợ trong lòng, vội vàng lấy áo lông lớn choàng lên cho Thái tử, áo lông lớn rộng dày che kín triều phục vàng nhạt bên trong.

Thái tử cầm dù, đi thẳng về phía đầu đường vắng lặng trong trời tuyết. Lúc này Thái tử cải trang xuất hành quả thật quá ngoài ý muốn, dưới sự bối rối, Cát Lợi nhanh chóng thay áo vải, để hành dinh về cung trước, chọn mấy thị vệ theo sau bảo vệ từ xa, bản thân bước thấp bước cao đuổi theo Thái tử.

Xung quanh Tông Nhân phủ thuộc về Hoàng gia, rất ít người qua lại, trên đường phố trống không, chỉ có một mình Hàn Diệp, áo lông lớn đen huyền phất qua nền tuyết, để lại một đường uốn lượn.

Y cầm dù, dáng vẻ ôn nhu nhàn nhạt. Cảnh tượng trên điện Nhân Đức lại hiện lên trước mắt, tựa như mới hôm qua.

Nhi nữ Đế gia, Đế Tử Nguyên, mặc dù tất cả phản kích đều hợp tình hợp lý, nhưng vẫn là ngoài ý liệu. Đổi lại là y, cũng không thể làm tốt hơn. Đế gia quay lại triều đình Đại Tĩnh, rửa sạch oan khuất, rõ ràng là ước nguyện trong suốt mười năm của y, nhưng hiện tại, y chỉ cảm thấy mỏi mệt.

Dung mạo đó, thực ra y đã nhìn thấy một lần lúc say rượu ở phủ cũ Đế gia, có lẽ trong lòng vẫn luôn hiểu rõ, chỉ là không muốn thừa nhận.

Bọn họ cuối cùng cách nhau quá xa, gánh vác quá nhiều, giống như Thái tổ và Đế gia chủ năm đó.

Đi qua đường phố ồn ào, Hàn Diệp toàn thân cao quý, tuy không có thị vệ mở đường, dân chúng bình thường cũng không dám lại gần. Cát Lợi đằng sau nhìn thấy dáng vẻ này, thở phào nhẹ nhõm, chỉ mong Thái tử điện hạ sớm đi dạo xong, thuận lợi bình an theo bọn họ hồi cung.

Bóng dáng Thái tử đột nhiên dừng lại, Cát Lợi nhìn theo ánh mắt Thái tử, sững sờ cứng đờ tại chỗ.

Đây là một đường phố cổ kính, một tòa phủ đệ cổ xưa dài từ đầu đường đến cuối đường, uy nghiêm phú quý, nhìn không thấy cuối. Lúc dân chúng đi ngang nơi này, không dám tuỳ ý bước vào, nhưng mang theo ánh mắt tôn sùng cảm khái khi nhìn lên tấm biển "Tĩnh An Hầu phủ" trước phủ trạch. Loại ánh mắt này, trước kia y chỉ nhìn thấy khi dân chúng nhìn chăm chú vào người của hoàng thất.

Phủ Tĩnh An Hầu đã trùng tu xong xuôi, nhưng nghe nói vị Đế tiểu thư kia..... không, là Tĩnh An Hầu vẫn chưa vào ở. Cát Lợi cẩn thận nhìn Thái tử, liên tục thở dài.

Thái tử nhà mình một lòng hướng về Đế tiểu thư, vì nàng để trống vị trí Thái tử phi mười năm. Chuyện này không chỉ bá tánh Đại Tĩnh biết, ngay cả hai nước man di Bắc Tần và Đông Khiên sợ rằng cũng đã lan truyền xôn xao sống động. Bây giờ xảy ra chuyện này, tuy nói Thái Hậu băng hà là công đạo, nhưng chung quy cũng có trách nhiệm của tiểu thư Đế gia, hơn nữa hiện giờ Đế tiểu thư kế thừa tước vị, là công hầu nhất phẩm của Đại Tĩnh, hiện giờ những triều thần chỉ muốn sống thêm mấy năm, ai dám nhắc lại hôn sự này?

Haiz, đáng tiếc, thật đáng tiếc!

Nhớ đến lời hát trong hí kịch, Cát Lợi không tự chủ nói ra miệng. Đến khi âm thanh rơi vào tai, hắn mới bất giác che miệng lại, thấp thỏm nhìn về phía Thái tử, thấy dáng vẻ Thái tử hờ hững, giống như không nghe thấy, mới thở phào nhẹ nhõm.

"Đi thôi."

Giọng nói của Thái tử truyền tới, hắn giương mắt, nhìn Thái tử cầm dù đi về hướng khác, vội vàng đuổi theo.

Cùng lúc này, một chiếc xe ngựa từ đường khác chạy tới, mặt phu xe đầy cương nghị, khuôn mặt rất quen thuộc, chính là thị vệ mặt gỗ Trường Thanh bên cạnh Đế Tử Nguyên.

"Tiểu thư, phủ chúng ta đã sửa xong, khi nào chúng ta chuyển vào ở?"

Uyển Thư vén rèm lên, vừa lớn tiếng hỏi vừa nhìn phủ cũ Đế gia cách đó không xa, ánh mắt sáng ngời: "Tiểu thư, người mau nhìn, có rất nhiều dân chúng vây quanh này!"

Uyển Cầm không nhẹ không nặng kéo vành tai Uyển Thư: "Nhìn chút tiền đồ này của ngươi, lúc trùng tu Hầu phủ sao không thấy ngươi đến giúp, ta thấy sức mạnh của ngươi, thật là lãng phí."

Từ khi án Đế gia lắng xuống, thân phận của Đế Tử Nguyên được thiên hạ biết, ánh mắt của Uyển Cầm cũng linh động và tươi sáng hơn nhiều. Uyển Thư vẫn luôn không có cách nào đối phó với nàng, bĩu môi ngồi về.

"Chọn một ngày yên tĩnh, dọn vào Hầu phủ đi."

"Tiểu thư, có cần mời triều thần tới?"

Đây coi như là một chuyện lớn, hơn nữa còn liên quan đến Tĩnh An Hầu phủ có thể lấy lại chỗ đứng trên triều đình hay không.

"Đương nhiên, mở yến tiệc thiết đãi bá quan."

Đế Tử Nguyên nhíu mày, khép lại quyển sách trong tay, nói.

"Tiểu thư, chúng ta để cho Hoàng gia mất mặt, những đại thần kia còn dám tới sao?"

Uyển Thư gãi gãi đầu.

Đế Tử Nguyên chưa nói, Uyển Cầm đã trả lời: "Đừng nói những đại thần kia, nếu không phải Hoàng đế vẫn luôn cáo bệnh, sợ là ngày chúng ta về Hầu phủ, theo lý hắn cũng phải tới mới đúng, hiện giờ dù sao cũng nên hạ chỉ ban thưởng chúc mừng."

Uyển Thư sờ sờ cằm, liên tục gật đầu: "Ta hiểu rồi, Hoàng gia muốn được lòng dân, sẽ không thể bạc đãi nhà chúng ta, ha ha. Cho dù lão Hoàng đế kia đành phải 'ngậm bồ hòn làm ngọt', vẫn phải cung cấp đồ ăn thức uống ngon lành cho chúng ta!"

Trong xe ngựa, tiếng cười hơi lộ vẻ thô tục của Uyển Thư kéo dài không dứt.

Xe ngựa đi tới trước mặt, Hàn Diệp choàng áo lông lớn che dù, Trường Thanh không nhìn rõ dung mạo của y, đánh xe ngựa vội vàng đi qua.

Trong dòng người rộn ràng náo nhiệt, tay cầm dù của Hàn Diệp siết chặt lại, ánh mắt hiện lên một chút dao động, rồi nhanh chóng biến mất. Y dừng một chút, sau đó nhấc chân tiếp tục đi về phía cuối đường.

Dường như trong lòng có linh cảm, Đế Tử Nguyên đột nhiên giơ tay vén rèm nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ kịp nhìn thấy một bóng người đen kịt biến mất ở cuối đường.

Thật ra đã lựa chọn lựa như vậy, thì nên sớm đoán được, sẽ là tình cảnh thế này.

Đáy mắt nàng khẽ động, màu mắt tối dần, sau đó nhắm mắt lại.

Sâu trong Mạc Bắc cách xa vạn dặm, hoàng cung Bắc Tần.

Trưởng công chúa Mạc Sương khoác áo giáp, trong tay xách một con thỏ còn đang nhỏ máu xông vào phòng nghị sự của Bắc Tần vương Mạc Thiên. Nàng ném con thỏ lên bàn, nhếch miệng cười với Bắc Tần vương đang thương nghị cùng các đại thần: "Đại huynh, muội bắt về cho huynh một con thỏ, buổi tối để Ngự trù nướng, muội tới ăn một bữa."

Đại thần bên cạnh chắc hẳn đã quen với tính cách của vị Đại công chúa này, không lấy làm lạ, nhưng lại tránh thật xa.

Bắc Tần vương cực kỳ tuấn tú, không hề giống với dáng vẻ thô kệch ngông cuồng của nam nhi Bắc Tần, hắn buông bút trong tay xuống, nhìn Mạc Sương chuẩn bị bước ra ngoài, thản nhiên nói: "Muội tới rất đúng lúc, trẫm và các vị đại thần chọn tới chọn lui, chọn được một vị phu cho muội."

Đại công chúa quay đầu, nhướng mày, sát khí tràn đầy, bước vào thư phòng lần nữa, đặt mạnh cung tên trong tay lên bàn, nhìn mấy vị đại thần cười âm u: "Nam nhi nhà ai trong số các người giỏi như vậy, dám cưới bổn công chúa vào phủ?"

Chúng đại thần còn chưa kịp trả lời, giọng nói không nhanh không chậm từ bên cạnh truyền tới.

"Người đó rất tuấn tú, từng có người lấy ba vạn thủy quân cầu hôn để làm chính thê của y, muội nói có đáng để gả muội không?"

Mạc Sương mạnh mẽ quay đầu, nhìn Bắc Tần vương, mày nhăn thành một đường, mặt đầy ghét bỏ: "Đại huynh, người huynh nói chính là Thái tử Đại Tĩnh mặt trắng kia? Muội không gả, nghe nói nam nhân Đại Tĩnh ngay cả kiếm cũng không nhấc nổi, thứ hèn nhát như vậy, ta không cần."

"Không kịp nữa rồi."

Bắc Tần vương lộ ra nụ cười âm u giống y đúc với Mạc Sương: "Hôm qua, trẫm đã gửi quốc thư đến kinh sư Đại Tĩnh, nếu Đại Tĩnh không muốn hủy bang giao hai nước, khai chiến với Bắc Tần ta, thì bọn họ sẽ không thể nào hủy mối liên hôn này. Hoàng muội, tuổi muội cũng không còn nhỏ, gieo họa cho Bắc Tần mười mấy năm rồi, cũng nên đổi chỗ đi thôi."

Trong phòng nghị sự nhất thời im lặng khác thường, một lúc sau, một mũi tên sắc nhọn từ trong phòng bắn ra, đập ầm ầm nát bấy cửa lớn, một đám đại thần cuống cuồng chạy ra ngoài, khổ sở trố mắt nhìn nhau rồi nhìn về phía một đôi huynh muội 'ngươi tới ta lui' trong phòng, những năm gần đây, phòng nghị sự bị Côn chúa và Đại vương hủy không biết đã bao nhiêu lần!

"Mạc Thiên, lão tử nhà huynh, huynh lại dám đuổi muội ra khỏi cửa, muội làm thịt huynh!"

Tiếng hét đầy phẫn nộ của đại công chúa Mạc Sương vang lên trong cung Bắc Tần vương, vọng mãi không dứt.

_____

Chú thích:

*Thuỵ hiệu: là một dạng tên hiệu sau khi qua đời trong văn hóa Đông Á đồng văn gồm Trung Quốc, Việt Nam, Nhật Bản và Triều Tiên.
Người được đặt thường là quân chủ của một triều đại, một quốc gia, nhưng cũng có một số người khác có công trạng hoặc như trong Phật giáo. Thụy hiệu cùng với miếu hiệu thường gắn liền nhau vì cùng chung một tính chất là chỉ được đặt ra cho người đã qua đời và mang tính lễ nghi cúng bái.

______


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp