Sau Khi Tốt Nghiệp Tôi Làm Long Vương

Chương 94: Cấm dục


1 năm

trướctiếp

[ Má nó, đừng nói kỵ sĩ tu hành bằng phương pháp cấm dục nhé? ]

Khi trở về thôn thì trời đã rạng sáng, vài tiếng sau nghi thức phân thần của miếu Phục Ba long quân sẽ bắt đầu.

Đổng công cùng đoàn người ông từ Lương không có thời gian rảnh để nghỉ ngơi, nhanh chóng chuẩn bị cho nghi thức phân thần.

Tiết Trầm và Giản Lan Tư được mời làm khách quý dự lễ, trước tiên nhàn rỗi về khách sạn dưỡng sức, tắm rửa qua loa rồi chọn quần cộc áo T shirt khoác lên người, thoải mái nằm xuống.

Ngọc Sắt Hải vốn là thắng địa du lịch, nghi thức phân thần coi như là một hoạt động không lớn không nhỏ, tuy vậy thời buổi này cơ quan đối ngoại chính phủ đang cần phát triển về phương diện phong tục tập quán và văn hóa truyền thống, bởi vậy nên hoạt động lần này hấp dẫn không ít khách quan đến tham gia náo nhiệt.

Các phòng ở khách sạn hầu như đều được đặt kín, khi tổ công tác sắp xếp nơi ở cho Tiết Trầm và Giản Lan Tư thì chỉ còn dư lại một phòng giường lớn.

Hai người không ngại, dù sao cũng đâu phải lần đầu tiên ngủ cùng nhau.

Chỉ là phong vị đêm nay lại có phần thay đổi.

Không biết là do vô tình tường tận tâm tư của Giản Lan Tư, hay là bởi hồn phách mới hoàn thiện, mà một mặt bản tính thuộc về loài rồng của Tiết Trầm hiện tại càng trở nên rõ ràng.

Hoặc là vì cả hai lí do trên.

Nói chung, sau khi Tiết Trầm trở lại từ giới U Minh, trong lồng ngực vẫn phát sinh một loại cảm xúc bồn chồn khó tả.

Đặc biệt là khi hai người mới tắm rửa xong, trên thân thể còn vương chút hơi nước... Tiết Trầm cảm thấy Giản Lan Tư càng thơm hơn bao giờ hết.

Hormone, sự tiến hóa kỳ diệu của sinh vật!

Một con rồng chân chính đương nhiên phải biết tuân theo bản năng của mình, vì vậy Tiết Trầm vừa lên giường đã thẳng thắn gác chân lên eo của Giản Lan Tư.

Dù sao đàn anh cũng đâu có phản đối!

Giản Lan Tư đương nhiên không phản đối, nếu như trong lòng chẳng còn gì băn khoăn, anh thậm chí không ngại đảo khách thành chủ.

Lúc anh một đường ôm Tiết Trầm trở lại thì tâm tình vốn đã xốn xang, thật vất vả vọt đi tắm nước lạnh mới tỉnh táo một chút.

Kết quả vừa nằm xuống Tiết Trầm đã cọ lại đây, đem mộ theo luồng hơi thở mát lạnh như tuyết.

Ngay sau đó, đôi chân thon dài của Tiết Trầm gác lên eo của Giản Lan Tư.

Vậy thì cũng thôi đi, dường như tư thế quấn bắp đùi vẫn không đủ thoải mái nên cậu còn cọ cọ trên eo anh nữa.

Giản Lan Tư: !!

Chiếc áo thun anh mặc đi ngủ khá rộng rãi, khi Tiết Trầm cọ đùi, đầu gối liền đẩy vạt áo thun lên một chút làm lộ ra da dẻ vùng bụng dưới.

Tiết Trầm vẫn mặc quần cộc, chân vừa co đã khiến cặp đùi trần trụi dán vào bụng của anh.

Nếu mà cọ nữa, thì càng chết dở.

Ngài kỵ sĩ có ý chí kiên định lần đầu tiên trải nghiệm sâu sắc cảm giác dòng máu sôi trào.

Giản Lan Tư không dấu vết cong nhẹ hai chân, dùng hết lý trí cả đời mới đè được phản ứng sinh lý xuống.

May là đèn đã tắt, chăn đã đắp, mới không để Tiết Trầm nhìn thấy sự chật vật của mình.

Trong lòng Giản Lan Tư thầm vui mừng, lại nghe Tiết Trầm nói: "Đàn anh, sắc mặt của anh không tốt! Anh khó chịu sao?"

Giản Lan Tư: "..."

Suýt nữa thì quên thị lực của Tiết Trầm thậm chí có thể nhìn thấu sương mù cõi U Minh.

"Tôi không sao." Giản Lan Tư nói với giọng điệu cứng ngắc, dừng một chút, đành giấu đầu hở đuôi bổ sung, "Đêm nay tiêu hao không ít sức lực, hơi mệt."

Tiết Trầm hiểu rõ: "Tối nay đàn anh cực khổ rồi."

Dù sao cũng là người phàm, tu vi cao đến mấy cũng chẳng chịu nổi cường độ dằn vặt như thế, đâu thể mạnh mẽ giống như loài rồng bọn họ.

Nhớ tới trước đây mỗi lần đánh nhau xong đàn anh đều xoa xoa giúp mình, Tiết Trầm quyết định ông mất cân giò bà thò chai rượu, vì vậy đưa bàn tay sột soạt mò đến vai Giản Lan Tư: "Đàn anh, hay là tôi xoa xoa cho anh nha?"

"?!!"

Lý trí của Giản Lan Tư suýt nữa đã đứt đoạn, lặng im một giây rồi vươn tay đè lại Tiết Trầm, khàn giọng đáp, "Không cần đâu, trời sắp sáng rồi, cậu nghỉ ngơi trước đi."

Đàn anh quá khách sáo.

Trong lòng Tiết Trầm hơi tiếc nuối, cậu rất yêu thích loại cảm giác được dính sát vào nhau này... Chỉ là phương diện sinh lý của mình dường như hơi bất ổn.

Khụ, rồng đang ở lứa tuổi thành niên chỉ có điểm ấy là không tốt, quá dễ xao động.

Còn chưa gửi sính lễ cho Giản Lan Tư đâu!

Cọ cọ là một chuyện, nhưng làm này làm kia lại là chuyện khác.

Để trở thành một con rồng có tố chất, Tiết Trầm hít một hơi thật sâu, cố gắng đè ép bản năng đang bị kích động.

Khó khăn quá đi, cậu cảm thấy mình xứng đáng được xưng là Liễu Hạ Huệ trong loài rồng.

Để biểu dương cho loại tình cảm cao thượng này, Tiết Trầm quyết định thưởng bản thân một bữa sờ soạng thả ga.

Đương nhiên, rồng có tu dưỡng, trước khi sờ phải trưng cầu sự cho phép của đối phương.

Vì vậy Tiết Trầm kề đầu đến bên tai của Giản Lan Tư, vô cùng lễ phép hỏi: "Đàn anh nè, tôi có thể sờ anh một chút không?"

Giản Lan Tư: ?

Anh nghi ngờ bản thân nghe lầm, "Sao cơ?"

Tiết Trầm trực tiếp dùng hành động thay thế câu trả lời, cậu vươn tay thăm dò, phủ lên bụng Giản Lan Tư, "Có thể sờ sờ nơi này không?"

Giản Lan Tư không kịp ngăn cản, nửa người dưới lập tức run lên.

Anh hoài nghi đêm nay Tiết Trầm cố ý đùa cợt mình.

Giản Lan Tư hít một hơi thật sâu, cắn răng nói, "... E là không thể."

"Hả?" Tiết Trầm không ngờ anh lại từ chối!

Từ trước đến giờ Giản Lan Tư chưa từng từ chối cậu.

Tiết Trầm không khỏi buồn bực, Giản Lan Tư rõ ràng nói thích cậu trong lời nhắn gửi Phục Ba Quân, sao giờ lại không cho cậu sờ sờ?

Đậu má, đừng nói kỵ sĩ tu hành bằng cách cấm dục nhé?

Thế thì không được, loài rồng bọn họ không biết cấm dục là gì!

Đừng nói cấm dục, có thể không túng dục giống như cậu đã coi là long đức hiếm thấy rồi!

Đáng tiếc, đàn anh đẹp mắt như vậy, cậu muốn cho đàn anh một cơ hội...

Tiết Trầm càng suy nghĩ lại càng lo lắng, một khi sốt ruột liền nhịn không được cắn lên cổ Giản Lan Tư, "Mặc kệ, vậy anh phải cho tôi mài răng!"

Thôi, nếu đàn anh thật sự không được, cậu đành nghĩ biện pháp để đàn anh song tu, khuôn mặt đẹp như vậy, không thể không có dục vọng thế tục.

Tiết Trầm ngậm lấy cổ của Giản Lan Tư, trong lòng không ngừng gảy bàn tính nhỏ, lo lắng sốt ruột mà ngủ thiếp đi.

Nghe hô hấp của Tiết Trầm dần dần bình ổn, Giản Lan Tư cũng chậm rãi thở dài.

Rõ ràng chỉ mới mấy phút ngắn ngủi, đối với anh mà nói đã là giây phút dài đằng đẵng nhất trong hai mươi mấy năm cuộc đời.

Giản Lan Tư xưa nay không ngờ chỉ bằng mấy động tác đơn giản lại có thể khiến lý trí của anh gần như hỏng mất.

Anh không biết tại sao Tiết Trầm đột nhiên trở nên thân mật như vậy, có lẽ là bởi chuyện gì đó xảy ra ở giới U Minh đã khiến Tiết Trầm càng ỷ lại người mà cậu quen thuộc.

Nhưng Giản Lan Tư có thể nhìn ra, động tác thân mật của Tiết Trầm vô cùng tự nhiên, không hề do dự và che giấu chút nào, rõ ràng tín nhiệm trọn vẹn nhất đối với anh.

Càng như vậy, Giản Lan Tư càng không muốn làm gì quá phận vào lúc này.

Bởi vì anh hiểu rõ, nội tâm của mình chẳng hề bình ổn.

Trước khi anh xác nhận được suy nghĩ của Tiết Trầm, anh tuyệt đối không muốn làm những hành động không rõ ràng.

Cho nên anh có thể dung túng Tiết Trầm, nhưng dù thế nào cũng không thể cho phép bản thân đi quá giới hạn.

Một đêm trôi qua, Giản Lan Tư cũng bị trêu đùa đủ rồi.

...

Trời sáng hẳn.

Tiết Trầm mở mắt, phát hiện chân mình còn quấn lên eo của Giản Lan Tư... Tướng ngủ rất tốt, lâu như vậy cũng không dịch đi một phân nào!

Đàn anh đã chưa nhúc nhích mấy tiếng rồi, sức nhẫn nại của kỵ sĩ đỉnh thật đấy!

Thế nhưng nhẫn nại quá cũng không ổn, ít nhất là đối với rồng.

Tiết Trầm không khỏi nghĩ tới nỗi lo trước khi ngủ.

Cậu khẽ ngẩng đầu định nhìn Giản Lan Tư, sau đó lại sa vào trong một đôi mắt màu hổ phách phẳng lặng như mặt nước.

Sắc mặt của Giản Lan Tư hơi phờ phạc, dưới đôi mắt đẹp xuất hiện quầng thâm đen đầy mệt mỏi, anh đang cúi đầu nhìn Tiết Trầm, thấy Tiết Trầm nhìn cũng không tránh không né.

Ánh mắt hai người giao hòa vào nhau, tâm tình hỗn loạn cả một tối của Giản Lan Tư hơi lắng lại.

Lần đầu tiên anh được trải nghiệm cảm giác người mình thích tỉnh giấc trong ngực mình.

Rất bình thản, lại thỏa mãn đầy say mê.

Do dự, chần chừ từ xưa tới nay bỗng chốc đều có lời giải đáp.

Giản Lan Tư vô thức cười: "Cậu tỉnh rồi à?"

"Ừm." Tiết Trầm chớp mắt, thân thiết nói, "Đàn anh, chất lượng giấc ngủ của anh quá kém, phải điều trị cẩn thận vào."

Lần trước ở lại qua đêm nhà Tấn Cửu Hằng cũng là như thế này, rõ ràng ngủ cùng nhau, thế nhưng ngày hôm sau chỉ có Giản Lan Tư bơ phờ.

Tuy nói tố chất thân thể của loài người không tốt như loài rồng, nhưng cũng không thể kém đến vậy, Giản Lan Tư còn thường xuyên tu luyện mà.

Vừa cấm dục, thể năng lại không tốt, đủ yếu tố khiến Tiết Trầm gặp khó khăn.

Không thể thật sự bắt một con rồng làm Liễu Hạ Huệ chứ?

Giản Lan Tư cảm thấy câu nói này của Tiết Trầm cứ là lạ, ánh mắt càng có ý tứ sâu xa, bỗng dưng hơi mơ hồ.

Nhưng anh khó mà giải thích với Tiết Trầm rằng chất lượng giấc ngủ của anh từ trước tới giờ chưa từng kém như vậy.

Chỉ cần tối hôm qua Tiết Trầm ít cọ anh một chút, anh đã có thể ngủ thêm nửa giờ.

Giản Lan Tư im lặng, anh nghĩ ra rất nhiều lời biện giải, nhưng cuối cùng chỉ bất đắc dĩ nói: "Tôi sẽ chú ý."

Tiết Trầm gật đầu, suy tư một chút: "Tôi có thể dạy cho anh vài thuật dưỡng sinh, vừa cải thiện chất lượng giấc ngủ vừa tăng cường thể lực."

Quan trọng nhất là, có thể thúc đẩy tuần hoàn máu!

Giản Lan Tư: "..."

Đây là lần đầu tiên trong đời anh bị kiến nghị phải tăng cường thể lực, chưa từng có ai nghi ngờ tố chất thân thể của kỵ sĩ.

Anh không thể làm gì khác ngoài nghiêm túc trả lời: "Tôi cảm thấy không cần thiết."

Tiết Trầm nhíu mày, vỗ vỗ bả vai anh: "Đàn anh, đừng giấu bệnh."

Giản Lan Tư: "... ?"

Bệnh?

Anh định giải thích bản thân thật sự không có vấn đề gì, vừa vặn điện thoại di động của Tiết Trầm vang lên, là Ngu Xuân Thiên nhắc nhở bọn họ thời gian nghi thức bắt đầu.

"Chúng tôi sẽ đến đúng giờ." Tiết Trầm cúp điện thoại, "Đàn anh, rời giường thôi, đến lúc xuất phát rồi."

Lúc này cậu mới chịu dịch chiếc đùi gác trên eo Giản Lan Tư xuống, chỉ là vừa mới hoạt động, thân thể cậu lập tức cứng đờ.

Loài người lứa tuổi thanh thiếu niên vào buổi sáng luôn tràn đầy sức sống, chung quy sẽ có phản ứng phấn chấn như thế này.

Đặc biệt là khi ngủ cùng người đẹp mình thầm thích.

Đây là chuyện thường tình, Tiết Trầm cho rằng không thể trách cậu về điểm này được.

Vì thế cậu mặt không đổi sắc nhìn Giản Lan Tư, đúng lý hợp tình nói: "Đàn anh, thật ngại quá, công năng của tôi bình thường, anh hiểu mà."

Giản Lan Tư: "... Không hề gì."

Tiết Trầm không nhịn được mà lo lắng liếc Giản Lan Tư.

Sao đàn anh lại bình tĩnh như vậy chứ?

Nam thanh niên công năng bình thường ai mà chẳng xao động vào sáng sớm, ví dụ như cậu này.

Đàn anh lại chỉ có vậy thôi sao?

Đây là biểu hiện nên có khi ngủ chung với người mình thích hay sao?

Chẳng lẽ đàn anh lại lừa gạt Phục Ba long quân?

Tiết Trầm với tâm sự nặng nề rời giường thay quần áo.

Giản Lan Tư lại không đứng dậy ngay, vẫn cứ nửa dựa lên đầu giường, nhìn sống lưng thon dài trắng nõn Tiết Trầm lộ ra, ánh mắt dần trở nên tối tăm.

Anh thực sự không thể mặt dày mà nói với Tiết Trầm, trước khi cậu tỉnh, công năng của anh cũng rất bình thường.

--------------

Tác giả có lời muốn nói:

Trầm: Bắt mấy con hàu tinh bồi bổ cho đàn anh.

Lan Tư: Thật sự muốn hung hăng làm cậu (không phải, gạch đi, nhanh quăng ý nghĩ này ra khỏi đầu nào)

Hàu tinh: ? ? ? ?



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp