Sau Khi Tốt Nghiệp Tôi Làm Long Vương

Chương 81: Thủy quái


1 năm

trướctiếp

[ Đem hầm có được không? ]

Quản lý khu du lịch nghĩ mà sợ, đặc biệt sắp xếp một chiếc xe đưa Ngu Xuân Thiên về, Tiết Trầm và Giản Lan Tư cũng đi cùng.

Trên đường đi, Ngu Xuân Thiên giải thích với bọn họ nguyên nhân cô xuất hiện ở hồ Ngọc Sắt Hải.

"Thị trấn đã kiểm tra hết camera giám sát cung đường mà vẫn không tìm được tung tích thuyền rồng Thần Mộc, vì vậy chúng tôi nghi ngờ thuyền đã bị đưa đi bằng đường thủy."

Thuyền rồng Thần Mộc dài gần hai mươi mét, thân tàu cũng rộng hơn một mét, kích thước khổng lồ như vậy mà sử dụng đường bộ thì căn bản không che giấu nổi.

Nếu không tìm thấy dấu vết trên cạn thì chỉ có thể di chuyển dưới mặt nước, người của tổ công tác lập tức tản ra khắp các tuyến đường thủy để kiểm tra, khu vực Ngu Xuân Thiên phụ trách chính là hồ Ngọc Sắt Hải.

Có điều việc kiểm tra đường thủy cũng chẳng mấy suôn sẻ, tuy không thể giám sát mọi ngóc ngách dưới đáy hồ nhưng vẫn xuất hiện không ít người qua kẻ lại trên Ngọc Sắt Hải, đường sông, đường ao hồ đều có ngư dân nhận khoán. Vậy mà khi tổ công tác hỏi thăm, ngạc nhiên là chẳng một ai từng thấy bóng dáng thuyền rồng.

Tựa như chiếc thuyền huyền thoại với sức mạnh truyền kì của Long Vương đã tan biến giữa không gian mà chẳng để lại một chút dấu vết.

Nói đến đây vẻ mặt Ngu Xuân Thiên hơi lo lắng: "Dựa theo tập tục nơi chúng tôi sinh sống, lúc tiến hành nghi thức Phân thần cần phải dùng thuyền rồng Thần Mộc đi qua bến phà Đại Hoang và hồ Ngọc Sắt Hải... Các cụ trong trấn vốn không hoàn toàn đồng ý với việc thỉnh Long Quân mới, nếu không tìm được thuyền rồng thì nghi thức Phân thần sẽ bị buộc dừng lại."

Tiết Trầm cũng chẳng quá ngạc nhiên.

Mỗi địa phương đều có phong tục khác nhau, theo cậu biết thì thuyền rồng Thần Mộc mang ý nghĩa tượng trưng rất lớn đối với vùng Ô Thành, nếu trong nghi thức cúng tế mà không chèo thuyền rồng xua đuổi tà ma sẽ lập tức bị coi là điềm xấu.

Cậu thầm đánh giá, xem ra lời giải thích của Ngu Xuân Thiên chỉ mang tính tương đối mà thôi. Hồ Ngọc Sắt Hải thờ phụng Long Vương sông Kháng Dương đã bao lâu nay, lần này muốn thỉnh Long Quân mới là điều rất khó chấp nhận đối với bậc cao tuổi, giờ đây thuyền rồng Thần Mộc lại xảy ra chuyện, chỉ e sự việc càng trở nên khó giải quyết hơn.

Song, trước mắt không phải lúc lo về thuyền rồng Thần Mộc.

Tiết Trầm chỉ cổ chân Ngu Xuân Thiên: "Hay chúng ta giải quyết vấn đề của cô trước đi."

"Cậu thật sự cho rằng tôi bị Thủy Hầu Tử kéo đi sao?" Ngu Xuân Thiên hiển nhiên còn mơ hồ.

Cô vốn không tin những điều mê tín đó, nhưng tình huống lần này quả thực rất quỷ dị.

Vừa rồi cô và mọi người tìm ngư dân trên hồ Ngọc Sắt Hải để dò hỏi tung tích của thuyền rồng, khi đến giữa hồ thì thuyền đột nhiên rung lắc kịch liệt, mà lúc đó mặt nước rõ ràng không gợn gió, cũng không cuộn sóng.

Khi ấy cô đứng trước mũi thuyền, không cẩn thận đã bị rớt xuống nước.

Vì lớn lên ở hồ Ngọc Sắt Hải nên kỹ năng bơi lội của Ngu Xuân Thiên rất tốt. Thế nhưng vừa chìm xuống thì chân cô đã lập tức bị thứ gì đó cuốn lấy, một thân kĩ năng cũng hoàn toàn không xoay chuyển nổi.

Cũng may sau đó cái thứ kia đột nhiên nới lỏng nên cô mới có thể thoát ra.

Ban đầu Ngu Xuân Thiên chỉ nghĩ do mình xui xẻo móc trúng rong rêu, mãi đến khi được Tiết Trầm nhắc nhở mới nhận ra điểm bất hợp lí.

Số rong ấy cuốn chân cô quá chặt chẽ và gọn gàng, không chỉ vậy, phần đầu rong bị đứt còn phẳng đều một cách khó hiểu, rõ ràng đã được cắt bằng một dụng cụ sắc bén nào đó.

Nhưng dù thế nào Nguy Xuân Thiên vẫn thấy lí do "Thủy Hầu Tử" này quá khôi hài, thật khó để cô không nghi ngờ Tiết Trầm đang cố tình bày trò trêu chọc.

Giản Lan Tư tốt tính mà giải thích: "Thủy Hầu Tử chỉ là tên gọi chung chung, hẳn cô từng nghe về loại quái vật sống dưới nước rồi nhỉ?"

"Tôi hiểu rồi!" trên đầu Ngu Xuân Thiên thắp lên bóng đèn nhỏ sáng ngời, "Ý các anh đại loại là quái vật hồ Loch Ness đúng không?"

Giản Lan Tư đỡ trán... Không hẳn là sai, thế nhưng chẳng liên quan chút nào!

Ngu Xuân Thiên vừa nhìn vẻ mặt anh là biết mình đoán nhầm, gãi đầu hỏi: "Rốt cuộc là gì nhỉ? Không phải quỷ nước chứ?"

"Khó nói lắm." Tiết Trầm cầm nhúm rong rêu ban nãy Ngu Xuân Thiên gỡ ra, nét mặt có chút kỳ dị.

Cậu vừa kiểm tra hơi thở sót lại trên đó, hơi thở ấy âm trầm nguy hiểm không hề có một chút ý tốt.

Bất ngờ hơn, Tiết Trầm chưa bao giờ bắt gặp hơi thở nào như vậy, cậu thậm chí còn không đoán được là quái vật hay ma quỷ.

Giản Lan Tư nghe cậu nói xong, trên mặt cũng lộ vẻ nghi hoặc: "Để tôi xem thử."

Tiết Trầm tiện tay đưa cho anh, trêu ghẹo: "Không chừng là từ nước ngoài chạy sang đó."

Rất có khả năng, nếu đúng là thứ đến từ hải phận Trung Quốc thì dựa vào sự nháy bén của rồng, dù không thể lập tức tìm ra chân thân ít nhất cũng phân biệt được đại khái chủng loại.

Nhưng Tiết Trầm lại chưa từng gặp qua loại hơi thở trên mớ rong rêu này, kết hợp với chuyện xảy ra mấy ngày nay, rất có khả năng là đến từ nước ngoài.

Vậy mà sau khi cẩn thận suy xét, Giản Lan Tư cũng lắc đầu: "Không phải thủy quái đến từ vùng biển phía Bắc."

Ngu Xuân Thiên chẳng hiểu mô tê gì, suy nghĩ một chút rồi nghiêm túc hỏi: "Hai anh chỉ cần nói cho tôi biết, loại yêu quái này có lợi hại hay không?"

Tiết Trầm nhìn cô: "Không lợi hại."

Tuy chưa biết chủng loại cụ thể nhưng bị pháp quyết của cậu dọa chạy mất thì cũng chỉ đến mức đó thôi.

Ngu Xuân Thiên nghe xong thở phào nhẹ nhõm: "Vậy tôi yên tâm rồi."

Vẫn còn lớn gan lắm.

...

Gia đình Ngu Xuân Thiên đã chuyển tới thành phố từ 20 năm trước, sau khi cô đi làm thì được chỉ định về công tác tại thị trấn bên hồ Ngọc Sắt Hải, vậy nên hiện tại nhà cũ chỉ có mình cô sinh sống.

Về tới nhà thì trời đã tối, Ngu Xuân Thiên thay quần áo sạch sẽ, ngồi trong phòng khách với Tiết Trầm và Giản Lan Tư.

Tiết Trầm nói với Ngu Xuân Thiên, những 'thứ' dưới nước đều có thù rất dai, vừa nãy muốn bắt cô thì chắc chắn sẽ còn tìm đến, chừng nào chưa giải quyết thì chừng ấy cô còn gặp nguy hiểm.

Đương nhiên, nguyên nhân chủ yếu là vật kia bị pháp quyết của cậu gây thương tích, tức giận bội phận, đoán chừng sẽ không chần chừ lâu nữa đâu.

Thật ra Ngu Xuân Thiên còn bán tin bán nghi, cứ cho là cô thực sự đụng phải thứ gì đó không tầm thường, nhưng sinh vật dưới nước có thể lên bờ báo thù được sao?

Có điều Tiết Trầm và Giản Lan Tư là chuyên gia mà tổ công tác đặc biệt mời đến, cơ bản vẫn phải tín nhiệm, dù sao tình hình này chỉ diễn ra trong một buổi tối nên không thành vấn đề.

Trong lúc chờ đợi, Ngu Xuân Thiên không ngừng nhận được những cuộc gọi hỏi thăm của đồng nghiệp, mọi người đều rất lo lắng cho cô, nghe chính cô đáp vẫn ổn mới thở phào nhẹ nhõm.

Nhân tiện Ngu Xuân Thiên hỏi tiến triển của vụ việc thuyền rồng Thần Mộc, thế nhưng vẫn chưa có thu hoạch gì mới.

Nhóm trưởng miệng cười mà lệ đổ trong tim: "Ngài Đổng nói vẫn không tìm được thì phải thỉnh đại sư đến giúp."

"...." Khóe mắt Ngu Xuân Thiên liếc nhanh qua Tiết Trầm và Giản Lan Tư, ý tưởng này vừa vặn trùng hợp với hai anh đẹp trai đây, cười đáp, "Thỉnh đại sư làm gì, không phải lần này chúng ta mời được hai vị chuyên gia sao, biết đâu bọn họ có thể làm được đó."

Chưa dứt câu thì bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.

"Nhân viên giao hàng đến rồi, tôi cúp trước đây." Ngu Xuân Thiên nói, trong ngày cô quá bận việc, cơm tối cũng chưa ăn nên ban nãy vừa ngồi xuống đã đặt ngay một phần thức ăn ngoài.

Cúp máy, Ngu Xuân Thiên đi mở cửa, bên ngoài quả nhiên là nhân viên giao hàng. Cô cầm hai túi đồ ăn được đóng gói đẹp mắt trở lại phòng khách, đặt một phần trước mắt Tiết Trầm và Giản Lan Tư: "Đây là hoa quả cho hai người."

Tiết Trầm và Giản Lan Tư đã ăn tối nên cô không gọi món, có điều Ngu Xuân Thiên vẫn đặt cho họ một phần trái cây cắt sẵn.

Tiết Trầm không nhận đĩa trái cây mà nhìn về phía sau Ngu Xuân Thiên, ra hiệu: "Đằng sau cô kìa."

Ngu Xuân Thiên khó hiểu quay đầu lại theo bản năng, phát hiện cửa chính đang mở rộng.

"Tôi chưa đóng cửa sao?" Cô mơ mơ màng màng gãi đầu, "Xem đầu óc tôi này."

Dứt lời, Ngu Xuân Thiên quay ra đóng cửa, nhưng chân vừa nhấc lên đã đột ngột khựng lại giữa không trung.

Cô thất thần nhìn mặt đất từ cửa kéo đến nơi đang đứng, một đoạn đường ngắn ngủi mấy mét này không hiểu sao lại trở nên ướt nhẹp.

"Chuyện gì vậy? Thức ăn bị đổ à?" Trong lòng Ngu Xuân Thiên không khỏi sợ hãi, "... Nhưng tôi không hề đặt canh mà."

Trên thực tế, cho dù là đổ canh cũng không xảy ra tình huống như vậy.

Sàn nhà ướt như bị dội nước, vệt nước đọng chảy tràn sang hai bên, mà đáng sợ nhất là những thứ trôi nổi theo dòng nước ấy.

"Vì sao lại có rong rêu ở đây?!" Ngu Xuân Thiên nhịn không được kêu ra tiếng.

Thứ trôi nổi kia rõ ràng là những sợi rong rêu.

Dù cô có ngu ngốc đến mấy cũng biết tình huống này tuyệt đối không bình thường, làm gì còn dám đi đóng cửa, gần như theo bản năng lùi về sau bàn trà, nhích đến gần hai người Tiết Trầm.

Tiết Trầm thấy vậy liền trấn an: "Đừng sợ, không có chuyện gì lớn cả."

Giọng điệu nhẹ nhàng của cậu khiến Ngu Xuân Thiên đang căng thẳng cũng bình tĩnh hơn đôi chút, cô ngượng ngùng cười: "Thật xin lỗi, tôi run quá, nhưng đây là chuyện gì vậy?"

Tiết Trầm nói: "Không có gì đâu, quỷ nước vừa tới thôi mà."

"??" Ngu Xuân Thiên vừa thả lỏng lại bắt đầu trợn trừng đôi mắt, "Quỷ gì cơ?"

Cùng lúc đó, Tiết Trầm đứng lên, đưa tay vỗ nhẹ sau gáy Ngu Xuân Thiên.

Cô chỉ thấy trước mắt loáng lên một cái, đến khi nhìn kĩ mới nhận ra vị trí trước bàn trà cô đứng ban nãy bỗng dưng nhiều thêm một người.

Hay nói đúng hơn, là một con quỷ.

Con quỷ này là một thanh niên cao gầy diện áo thun quần jean, cánh tay lộ ra bên ngoài ống áo, khuôn mặt trũng sâu tím tái nhợt nhạt, có cảm giác như bị ngâm nước đến sưng phù.

Đôi vai nó rủ xuống, đầu gục trước ngực, cả người ướt sũng như mới được vớt từ dưới nước lên. Nước theo tóc, vạt áo và đầu ngón tay nó không ngừng chảy xuống làm sàn nhà ướt nhẹp.

Hình ảnh này thật sự quá âm u quỷ dị, Ngu Xuân Thiên chỉ kịp cảm thấy trái tim co rút, hét lên thất thanh: "Anh là ai?"

Quỷ nước nghe tiếng hét của cô, chậm rãi ngẩng đầu lộ ra hốc mắt đen kịt.

Lúc này Ngu Xuân Thiên mới phát hiện: mắt nó chỉ có độc một màu đen, không có tròng trắng, đã vậy hốc mắt còn không ngừng trào ra dòng nước đục ngầu.

Lần đầu nhìn thấy ma quỷ đáng sợ như vậy, hai chân Ngu Xuân Thiên không tự chủ được mà run lẩy bẩy.

Khóe miệng quỷ nước cong lên thành nụ cười dọa người, sau đó nó chậm rãi mở miệng, giọng điệu rề rà nói: "Tụi mày thấy được tao sao -----"

Vừa dứt lời đã bị Tiết Trầm đấm cho một cái, "Tính hù ai đó."

Quỷ nước: ?

Ngu Xuân Thiên: ??

Quỷ nước căn bản không ngờ trên đời còn có người vô lý như vậy, hỏi cũng không hỏi một câu đã ra tay đấm người ta rồi, nhất thời tức giận gào to: "Sao mày dám đánh tao? Mày có biết tao là ai không? Tao chính là quỷ ---- "

"Có là quỷ cũng phải đánh." Tiết Trầm một tay nắm đầu quỷ nước, một tay xách ngược cẳng chân, sau đó mạnh mẽ vắt quỷ nước như vắt quần áo.

"Rào" một tiếng, con quỷ nháy mắt bị 'ép' ra một vũng nước lớn.

Tiết Trầm khinh bỉ mắng to, "Tao ghét nhất đứa nào dùng bộ dạng ướt sũng lượn qua lượn lại trên mặt đất, mất hết cả phong cách rồi."

Ngu Xuân Thiên: "..."

Nếu cô nhìn không lầm, hình như quỷ nước đã bị vắt thành cái bánh quai chèo... nỗi sợ hãi vừa mới phát sinh lúc này đã biến mất không thấy tăm hơi.

(*) Bánh quai chèo:


Con quỷ rốt cuộc cũng nhận ra chênh lệch thực lực giữa mình và đối phương, vội vàng khóc lóc xin tha: "Anh trai, tôi sai rồi, van xin anh bỏ qua cho tôi đi, tôi chưa từng hại ai cả."

Ngu Xuân Thiên nghe vậy mắng to: "Chiều nay anh định kéo tôi xuống nước, còn nói không hại người?"

"Cô đừng đổ oan cho quỷ tốt!" Quỷ nước nghe vậy quạu lên, "Tôi đã gặp cô bao giờ đâu, tôi kéo cô khi nào? Huống hồ tôi cũng không phải giang trành, kéo cô làm cái quái gì?"

"Không phải anh thì ai?" Ngu Xuân Thiên thấy nó ngụy biện, định mắng tiếp.

Chợt nghe Tiết Trầm lên tiếng: "Không phải nó thật đấy."

Ngu Xuân Thiên sững sờ: "Cái gì cơ?'

"Nó không phải quỷ trành nên không cần tìm thế thân, chẳng hại người làm gì cả." Tiết Trầm nói tiếp, "Hơn nữa, hơi thở của nó và hơi thở lưu lại trên mớ rong rêu cuốn chân cô không giống nhau."

Giản Lan Tư đồng thời đốt một tấm bùa vàng, theo ánh lửa cháy, ngoài cửa lớn xuất hiện một chuỗi dấu chân ngổn ngang tựa như dấu chân vịt.

Ngu Xuân Thiên lập tức căng thẳng: "Đó là cái gì?"

"Không biết." Tiết Trầm lắc đầu, rơi vào trầm tư, "Nhưng tôi nghĩ có thể ăn được đấy."

Cậu còn trưng cầu ý kiến Giản Lan Tư: "Anh thấy cái chân vịt này đem hầm có ổn không?"

Ngu Xuân Thiên: ?

Quỷ nước bị vắt khô: ??

------------------------------------------------------------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Như vậy, đây rốt cuộc là cái gì?

Quỷ nước: Huhuhu, may mà tôi trông không ngon miệng. 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp