Sau Khi Tốt Nghiệp Tôi Làm Long Vương

Chương 74: Tin đồn kì lạ ở nghĩa trang


1 năm

trướctiếp

[ Chắc nó bị quỷ bắt rồi ]

Dư Yên Sơn chưa đến nỗi ngu ngốc, sau khi nhận hai đấm đã hiểu ra Tiết Trầm không hề mời nó lên bờ ăn cơm, chỉ là muốn đánh nó mà thôi.

Tuy nó vẫn chẳng biết bản thân đã làm sai cái gì.

Rõ ràng nó không nhìn thấy ai trên bờ mới lén lút chào hỏi Tiết Trầm, đây cũng tính là vi phạm nội quy hay sao!

Tính tình ông chủ thật nóng nảy.

Đương nhiên Dư Yên Sơn chỉ dám oán giận trong lòng, bề ngoài vẫn thức thời cười xoa dịu: "Tôn giá đã đánh xong rồi sao? Đánh xong rồi thì tôi trở về sông nha."

Tiết Trầm phất tay: "Lượn đi."

Dư Yên Sơn vừa định nhảy xuống nước, đột nhiên nhớ ra điều gì đó liền dừng lại, nói với vẻ mặt nịnh nọt: "Đúng rồi, tôn giá, tôi vừa hóng hớt được một chuyện mà có lẽ ngài sẽ cảm thấy hứng thú đấy."

Tiết Trầm: "Gì cơ?"

Dư Yên Sơn kề sát lại, thần thần bí bí kể: "Mấy ngày vừa rồi tôi làm quen được vài người bạn bản địa, họ kể cho tôi biết chút chuyện kỳ lạ trong thành phố..."

Tiết Trầm liếc mắt dò xét nó, thản nhiên nói: "Nếu như mày dám kể chuyện về cô dì chú bác trong dòng tộc, tao sẽ đánh mày thêm một trận nữa."

Giản Lan Tư không hiểu lắm: "Cô dì chú bác là loại chuyện gì?"

"Ví dụ thế này." Tiết Trầm đáp, "Chuyện gia đình của sinh vật sống trong nước, con cá nào ly hôn, con cua nào bị loài người bắt đi ăn, con rùa nào cãi nhau với hàng xóm."

Giản Lan Tư: "..." Những chuyện đó xác thực không đáng nghe.

"Kẻ hèn này đâu dám." Dư Yên Sơn nhanh chóng ôm đầu, ra vẻ cao thâm khó dò, "Chuyện tôi kể là một vụ việc thần bí trong thành phố, vô cùng quỷ dị âm tà khiến người nghe đều cảm thấy kinh sợ, bởi vì gây ảnh hưởng nghiêm trọng nên bị các bộ ngành liên quan che giấu cẩn mật đến nay còn chưa truyền ra..."

Tiết Trầm không bị giọng điệu cố tỏ ra thần bí của nó khơi gợi hứng thú, chỉ giơ nắm đấm lên, mặt không đổi sắc: "Mày thử tiếp tục thừa nước đục thả câu xem."

Ông chủ quả nhiên rất khó tính!

Dư Yên Sơn không dám làm màu nữa, lập tức đứng thẳng người sắp xếp biểu cảm, tốc độ kể chuyện cũng nhanh chóng hơn: "Gần đây mấy tấm bia mộ tại nghĩa trang trên thượng lưu sông đều bị di dời không rõ lí do, đã vậy còn là những chỗ có địa thế tốt nhất, chi phí đắt đỏ nhất, chắc ngài cũng biết đó là nơi chôn cất của mấy vị quan lại quyền quý, nếu để cho người nhà biết chuyện thì hậu quả không thể lường trước nổi. Quản lý bên đó đang gấp gáp tìm người điều ra sự việc, ngài đoán xem kết quả ra sao?"

"Đây căn bản không phải do con người làm!" Dư Yên Sơn khoa trương vỗ đùi, "Nghĩa trang Quảng Phù được xây dựng từ rất lâu đời, đâu ai ngờ sẽ xảy ra chuyện như vậy nên chưa hề trang bị camera giám sát, sau khi sự việc phát sinh thì manh mối đều biến mất sạch, không thể làm gì khác ngoài cử bảo vệ đi tuần tra vào ban đêm, vậy mà mới một buổi tối người tuần tra kia đã sợ hãi đến mức từ chức, nói là gặp quỷ —— "

"Cái tên kể cho tôi chuyện này chính là một con cá diếc sống ở ngoại thành, vào ngày xảy ra sự việc nó vừa vặn đi ngang qua khu vực lân cận nghĩa trang để vào núi đẻ trứng, trùng hợp tận mắt chứng kiến hình ảnh đáng sợ kia."

Nói đến đây, giọng kể của Dư Yên Sơn vô thức trầm xuống mang theo âm điệu kì dị ma quái, "Nghe đâu buổi tối ngày hôm ấy gió thổi rào rào, bầu trời đen kịt, đứng trong nghĩa trang đưa tay không thấy rõ năm ngón, chỉ có ánh sáng lúc ẩn lúc hiện phát ra từ chiếc đèn pin cầm tay của hai bảo vệ tuần tra."

"Trong nháy mắt toàn bộ nền đất tại nghĩa trang rung lên 'Ầm ầm', người bạn cá diếc kia ở dưới dòng sông cách đó một con đường cái còn cảm nhận được loại chấn động đáng sợ ấy, giống như có thứ gì muốn chui ra từ lòng đất vậy. Lúc đó cậu ta sợ lắm, chỉ biết chạy trốn thật nhanh thôi——

"Nói thì chậm nhưng xảy ra lại rất nhanh, khi mà vây cá của cậu ta đang cuống quýt vẫy vùng, cậu ta đã nhìn thấy hai cái bóng màu đỏ chui lên từ dưới lòng đất!"

"Quỷ đèn lồng! Đó chắc chắn là quỷ đèn lồng!" Dư Yên Sơn hít một hơi thật sâu, trên mặt lộ vẻ hoảng sợ, hoàn toàn nhập hồn vào góc nhìn của con cá diếc, "Cậu ta còn trông thấy ở giữa hai con quỷ đèn lồng màu đỏ ẩn hiện một đôi mắt vô cùng đáng sợ."

Dư Yên Sơn nhìn Tiết Trầm bằng ánh mắt phát sáng, giọng điệu nghiêm túc chính trực, "Tôn giá, chúng tôi nghi ngờ bên trong nghĩa trang kia đã xảy ra hiện tượng thi biến, quỷ khổng lồ đội đất chui lên, không biết chừng còn là Hạn Bạt(*)... Ngài cảm thấy suy đoán này có hợp lý không?"

(*) Nữ Bạt, hay Hạn Bạt: Là Nữ Thần Hạn Hán trong Thần Thoại Trung Hoa, cũng là một trong Thập Đại Ma Thần tàn ác thời thượng cổ, ban đầu nàng là một Thiên Nữ sáng láng nhưng sau đó bị đọa ma trở thành một nữ chúa quỷ đáng sợ có sức mạnh gây hạn hán

"Vô lý." Vẻ mặt Tiết Trầm không hề biến đổi, hờ hững nhìn nó , "Mày có biết hiện giờ ở thế giới loài người đang lưu hành tập tục hỏa táng không? Trong nghĩa trang đều là tro cốt, ngay cả mảnh xương cũng chẳng có thì thi biến như thế nào?"

Dư Yên Sơn: "... Ồ?"

"Lẽ nào tôi đoán sai?" Nó sờ sờ cằm, "Không phải chứ, người bạn nhỏ cá diếc khẳng định đã tận mắt nhìn thấy đèn lồng màu đỏ, con ngươi lớn, đất rung núi chuyển, đầy đủ yếu tố như vậy, cho dù xem xét từ góc độ nào thì cũng là thế trận ma quỷ xuất hiện mà."

"Tao thấy mày rảnh rỗi quá rồi đấy." Tiết Trầm hối hận khi phí thời gian nghe Dư Yên Sơn ba hoa, "Còn rèn luyện được cả kĩ năng kể chuyện."

Một sự việc vô cùng đơn giản cũng hao phí hơn nửa ngày.

"Chưa thành thạo lắm đâu mà." Dư Yên Sơn giả vờ khiêm tốn vung tay, "Mấy trăm năm trước tôi cũng đã đến thế giới con người, học được một hai tài lẻ như vậy."

Tiết Trầm lạnh lùng đảo mắt qua: "Mày cho rằng đấy là lời khen sao?"

Sống lưng Dư Yên Sơn lạnh lẽo, nhanh chóng rụt cổ ngượng ngùng cười: "Tôi chỉ đang lo lắng cho quần chúng nhân dân mà thôi, nếu như quỷ khổng lồ thực sự xuất hiện trong nghĩa trang sẽ ảnh hưởng đến toàn bộ thành phố đó."

Tiết Trầm ngoài cười nhưng trong không cười: "Ai mà biết mày còn có loại ý thức trách nhiệm với xã hội như thế này."

"Từ thuở xa xưa cá côn núi chúng tôi đã chung sống hòa bình cùng loài người, là bạn tốt của con người đó." Dư Yên Sơn kề sát vào một chút, dùng giọng điệu mê hoặc gợi ý, "Tôn giá, đây không phải là nhiệm vụ của phòng làm việc chúng ta sao, hay là chúng ta tới nghĩa trang kia nhận vụ làm ăn này đi, kiếm chút lời!"

Tiết Trầm: "... Phòng làm việc?"

Sao cậu không biết mình có phòng làm việc?

"Ngọc trai nhỏ nói thế đó." Dư Yên Sơn đáp, "Nó nói dưới tay ngài có nhiều công nhân như vậy đã đủ coi thành một phòng làm việc rồi, chờ sau này mọi thứ đi vào quỹ đạo không chừng còn có thể đầu tư năm loại bảo hiểm và ngân sách chung (*) cho chúng tôi nữa."

(*) Bao gồm bảo hiểm hưu trí, bảo hiểm y tế, bảo hiểm thất nghiệp, bảo hiểm thương tích làm việc và bảo hiểm thai sản và quỹ cung cấp nhà ở.

Nó xoa xoa tay, tràn ngập mong đợi, "Có thể dùng quỹ chung của công ty mua một cái bể không ạ?"

Tiết Trầm: "..."

Chỉ có thể nói, không hề bất ngờ chút nào về loại đức hạnh này của Xa Bích Quân.

Dư Yên Sơn nhíu mày, tiếp tục khuyến khích: "Sao vậy, tôn giá, ngài có muốn kiếm lời từ nghĩa trang kia hay không?"

"Không muốn." Tiết Trầm chẳng hề do dự mà từ chối ngay.

Trước kia chỉ là đúng dịp mới tiếp nhận những công việc như thế này, vừa vặn lại có thể trợ giúp cậu hồi phục hồn phách cùng đạo thể.

Còn hiện tại, nếu nghĩa trang thật sự có chuyện ma quái đương nhiên sẽ tìm hòa thượng xử lý, sao lại đến phiên cậu ra tay.

Quan trọng nhất, nghĩa trang đó không có vẻ gì là có thể đề xuất một mức lợi nhuận cao... Chẳng bằng dành phần công phu này mà sửa đổi luận văn còn hơn.

Dư Yên Sơn không ngờ Tiết Trầm từ chối thẳng thừng như vậy, đâu dám miễn cưỡng nên chỉ đành bĩu môi: "Thế thì để tiểu nhân tự đi xem."

Tiết Trầm không phản đối: "Sao mày lại ưa hóng chuyện như thế?"

Dư Yên Sơn cười "Khà khà" hai tiếng: "Thế giới loài người phổ biến tập tục hỏa táng khiến số lượng hồn ma lảng vảng trên núi bớt đi rất nhiều, tôi đây đã trải qua cuộc sống cô độc lạnh lẽo cả trăm năm, hiếm khi nghe thấy nơi nào có chuyện ma quái, hiện giờ muốn xem náo nhiệt một chút thôi mà."

Tiết Trầm hít sâu một hơi, niệm cho bản thân một đoạn ngắn Thanh Tâm chú rồi vung tay: "Được rồi, mau cút đi."

Dư Yên Sơn không dám nán lại, chắp tay lùi về sau: "Tạm biệt hai vị, chờ tôi đi thăm dò tình hình nghĩa trang xong sẽ trở lại chia sẻ tin tức cho hai vị nhé."

Dứt lời hóa thành hình dạng một con cá chép hoa, nhảy xuống sông trôi đi như một túi rác đen sì.

Tiết Trầm cùng Giản Lan Tư nhìn nhau, đều thấy được một chuỗi dài trầm lặng tuyệt đối từ trong mắt người kia.

... Sinh vật sống dưới nước thời buổi này, thực sự là không thể diễn tả nổi.

Bị Dư Yên Sơn xen ngang khiến tâm tình vốn đang dâng trào của Tiết Trầm lạnh xuống không ít, ngẫm nghĩ một chút, rốt cuộc thu lại ý muốn bộc lộ thân thế cho Giản Lan Tư.

Nguồn sức mạnh có thể ám hại Chân long đương nhiên không đơn giản, thân phận đối phương đến nay còn chưa tra rõ, sự việc lần này chẳng biết ẩn chứa bao nhiêu hung hiểm.

Giản Lan Tư rất tốt, vì vậy Tiết Trầm cảm thấy không nên kéo anh vào cuộc.

Dù sao không thân cũng chẳng quen, không phải người nhà cũng chẳng phải bạn từ thuở nhỏ.

Tâm trí Tiết Trầm ngàn xoay trăm chuyển, còn đang đắm chìm trong dòng suy nghĩ thì một bàn tay khớp xương thon dài vươn đến, nhẹ nhàng xoa xoa gương mặt cậu.

"Có nước." Giản Lan Tư nói.

Hóa ra động tác nhảy cầu của con cá đầu to Dư Yên Sơn đã khiến một giọt nước văng lên mặt Tiết Trầm.

Giản Lan Tư lau giọt nước kia, lại quan sát sắc mặt Tiết Trầm, trầm tư trong chốc lát mới chậm rãi nói: "Nếu như bây giờ cậu không muốn kể thì đừng kể vội... Tôi có thể đợi mà."

Con mắt của Giản Lan Tư sâu thăm thẳm, ánh mắt như nước tràn qua trái tim Tiết Trầm.

Đàn anh thực sự dịu dàng quá, sao có thể tính là không thân không quen đây!

Tiết Trầm buồn bực nghĩ.

Nếu chuyện của Long tộc không tiện nói chi tiết thì chuyện nhân gian cũng có thể đem ra tâm sự một phen.

Tiết Trầm thay đổi đề tài: "Đàn anh, vấn đề về Gerard có manh mối gì chưa?"

Sau vụ việc ở Tiểu Lan Vĩ, quyền xử lý Cá Voi Mặt Cú Gerard được giao cho Giản Lan Tư, quái vật này đến từ vùng biển phương Bắc nên có lẽ gia tộc Lan Tư phải tra ra chút manh mối nào đó rồi.

Giản Lan Tư không giấu giếm, báo tất cả nội dung cuộc trò chuyện của anh và Eleanor cho Tiết Trầm.

Tiết Trầm nghe xong cũng không bất ngờ, trên thực tế cậu đã sớm lường trước.

"Thật ra điều kỳ quái nhất trong chuyện này không phải là Gerard bị lôi kéo tới Trung Quốc, mà là việc nó học được pháp thuật của Trung Quốc cổ xưa." Tiết Trầm nhìn Giản Lan Tư, như có điều suy nghĩ, "Anh còn nhớ Gerard nói rằng tự mình tiến hành tu luyện nhờ sự chỉ dẫn thần bí nào đó không, thế nhưng nó đâu biết tiếng Trung..."

Nghe vậy Giản Lan Tư bừng tỉnh, trước đó anh chỉ tập trung vào mối liên hệ giữa nguồn sức mạnh kia với vùng biển phương Bắc, lại quên mất vấn đề ngôn ngữ của Gerard.

Gerard không biết tiếng Trung, vậy chỉ dẫn tu luyện tất nhiên phải là ngôn ngữ nước ngoài.

Nói cách khác, muốn triệu hồi Cá Voi Mặt Cú đến Trung Quốc cần tinh thông ít nhất hai ngôn ngữ mới có thể phiên dịch pháp thuật rồi truyền thụ cho quái vật.

Sắc mặt Giản Lan Tư nghiêm trọng: "Tức là, người này vừa quen thuộc vùng biển phương Bắc, vừa hiểu rõ văn hóa Trung Hoa, tu vi mạnh mẽ, đồng thời biết nhiều ngôn ngữ..."

"Ừm." Tiết Trầm gật đầu, những điều kiện này đã thu nhỏ lại phạm vi điều tra, cậu nói, "Tôi cảm thấy suy đoán của anh rất chính xác, đầu tiên cần tìm hiểu những người phương đông từng đi qua vùng biển phương Bắc."

Giản Lan Tư ngẫm nghĩ: "Còn có một việc vẫn khiến tôi băn khoăn."

Tiết Trầm: "Việc gì?"

Giản Lan Tư: "Cậu từng nói với tôi yêu quái của Trung Quốc có rất nhiều chủng loại, chỉ riêng loài quỷ đã có hơn trăm hình dạng, sơn tinh hồ tiên cũng rất phổ biến, thế nhưng khoảng thời gian này, những yêu quái tôi và cậu từng gặp đều là Thủy tộc."

Chuyện xưa lưu truyền trong dân gian phần lớn đều phản ánh hiện thực, sự xuất hiện của thủy tộc trong các loại truyền thuyết Trung Quốc tuy phổ biến nhưng không chiếm phần chủ đạo.

Liêu trai Chí dị, Sưu Thần Ký, các loại ghi chép truyền kỳ đều đồng loạt lấy sơn tinh quỷ mị làm trọng tâm, bởi trong thế giới người phàm, xác suất gặp yêu núi cao hơn nhiều so với thủy tộc sống dưới mặt nước.

Vậy mà hoảng thời gian này, những thứ Giản Lan Tư nghe thấy nhìn thấy hoàn toàn đều là Thủy tộc.

Tất nhiên một phần nguyên nhân cũng do linh khí ở thế giới loài người dần biến mất, số lượng yêu quái trên lục địa giảm thiểu, nhưng Thủy tộc và quỷ núi cùng chung sống trong một thế giới thì sao tỉ lệ thành tinh lại chênh lệch nhiều như vậy?

"Đúng là rất kỳ lạ." Tiết Trầm cũng rơi vào trầm mặc sau lời gợi nhắc của Giản Lan Tư.

Cậu nghĩ tới Long tộc chậm chạp chưa hồi đáp.

Đông đảo Thủy tộc thành tinh xuất hiện ở nhân gian, Long tộc bên kia lại xảy ra vấn đề... Mà loài rồng vốn là dòng thủy tộc đứng đầu thiên hạ.

Những việc này có liên quan tới nhau hay không?

Giản Lan Tư đưa một ly nước cho cậu: "Không vội, chúng ta cùng nhau suy nghĩ, tôi sẽ luôn luôn ở bên cạnh cậu."

.

Vấn đề Thủy tộc thành tinh còn chưa có lời giải đáp mà Tiết Trầm đã đụng tới một rắc rối khác rồi.

Tiết Trầm nhìn thanh niên SMART(*) trước mặt: "Mày nói Dư Yên Sơn mất tích?"

(*) Nguyên văn là Sát Mã Tề = Killing Matt: là một từ thông dụng trên internet vào khoảng năm 2008. Nó dùng để chỉ một nhóm người thích ăn mặc kỳ lạ, bắt chước các ban nhạc trực quan, với mái tóc sặc sỡ và trang trí cá nhân.

"Đúng thế." Tiểu Hồng gật đầu, "Tôn giá, con cá chép hoa này quá mức không đứng đắn, mỗi ngày đều dành một nửa thời gian lang thang bên ngoài, hai ngày trước nói muốn đi xem náo nhiệt gì đó, tới giờ vẫn chưa trở về... Dù gì cũng là đồng nghiệp, tôi sợ nó chết đường chết chợ nên nhanh chóng đến báo cáo với ngài."

Tiết Trầm xoa ấn đường, bất đắc dĩ đáp: "Tao biết rồi."

Tiểu Hồng còn chưa yên lòng: "Tôn giá, ở nhân giới rất thịnh hành món canh cá nấu chua, canh cá cay, một con cá to béo như nó có thể bị nhà hàng nào nhìn trúng vớt đi không nhỉ?"

Tiết Trầm: "Sẽ không, người phàm đâu thể bắt được nó."

Tiểu Hồng ngẫm lại thấy không sai, dù sao cũng là yêu quái mà, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm: "Vậy thì tốt."

Tiết Trầm tiếp tục nói: "Chắc nó đã quỷ bắt rồi."

Tiểu Hồng: "... ?"

---------------

Tác giả có lời muốn nói:

Trầm: Chuyện này thì có gì to tát chứ, cũng đâu phải là cướp trứng gà.

(*) Kể cho mọi người câu chuyện về chi tiết cướp trứng gà nè ><

Một thôn phụ đem rổ trứng nhà mình lên chợ bán, nửa đường bị ba tên đàn ông lực lưỡng cường bạo, sau khi xong việc thì bọn chúng bỏ trốn. Thôn phụ đứng dậy, một tay cầm rổ trứng gà, một tay vỗ bụi đất trên người, khinh thường nói: "May mà không phải chuyện gì lớn, tôi còn tưởng bọn chúng muốn cướp trứng gà của nhà tôi!

Cướp trứng gà mới là chuyện lớn, mọi sự còn lại đều là việc cỏn con!

Canh cá cay Tứ Xuyên

Canh cá nấu chua


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp