Sau Khi Tốt Nghiệp Tôi Làm Long Vương

Chương 118: Vảy ngược


1 năm

trướctiếp

[ Tuy rằng không hiểu lắm, nhưng bọn họ cảm thấy cực kì chấn động!!! ]

Giữa phong ba bão táp, Bạch Long ngâm một tiếng thật dài, cùng kỵ sĩ bay xuống mặt đất, xoay một vòng hóa thành hình người.

Tiết Trầm cùng Giản Lan Tư đứng sóng vai, ngửa đầu nhìn bầu trời mông lung sương mù.

Nơi đó còn vất vưởng một đám khói xám bay bay, chính là hơi thở chưa tàn của ác long vực sâu.

Bên trong làn khói, hai đốm sáng một lớn một nhỏ rơi xuống.

Tiết Trầm như cảm ứng được điều gì đó, duỗi tay bấm quyết niệm chú, một cơn gió thổi qua đẩy hai điểm sáng kia bay về phía cậu, rơi vào lòng bàn tay cậu.

Người bên cạnh tập trung nhìn, chỉ thấy đốm sáng lớn kia chính là Long Châu bị Leviathan nuốt vào, mà cái nhỏ hơn là mảnh vảy hình trăng lưỡi liềm trắng xóa, rìa vảy xuất hiện vòng đỏ thẫm nhàn nhạt.

Giản Lan Tư liếc mảnh vảy kia một cái: "Đây là gì?"

"Là vảy của Ngao Tục." Tiết Trầm có vẻ kinh ngạc, dừng lại chốc lát mới tiếp tục nói, "Vảy ngược."

Vảy ngược là mảnh vảy bị đảo lộn trên cổ của Chân long, cũng là mảnh vảy cứng rắn nhất, bảo vệ chỗ yếu ớt nhất thân rồng.

Cho nên nói, rồng có vảy ngược, bị chạm vào chắc chắn sẽ tức giận.

Một khi vảy ngược bị rút, rồng cũng lộ ra nhược điểm.

Vảy ngược vô cùng quan trọng đối với loài rồng.

Tiết Trầm không ngờ, năm đó Ngao Tục lại dùng chính vảy ngược của mình làm xương, đắp nặn thân thể cho Leviathan.

Chẳng trách Leviathan có thể giết Ngao Tục, long vương mất đi vảy ngược, nhược điểm hiển lộ rõ ràng.

Ánh mắt Tiết Trầm lộ ra sự thương xót, thu hồi ngón tay nắm chặt mảnh vảy ngược, chỉ chốc lát sau mảnh vảy trong lòng bàn tay bắt đầu toả hơi nóng.

Tiết Trầm run run: "Hình như... em cảm nhận được hơi thở của Ngao Tục."

Giản Lan Tư cũng kinh ngạc: "Hơi thở của Ngao Tục còn sót lại ư?"

"Ừm." Tiết Trầm gật đầu, "Hơi thở của ông ấy, dường như rất quen thuộc với cơ thể của em..."

Thực tế không chỉ cơ thể cậu hòa hợp với hơi thở Ngao Tục, bản thân Tiết Trầm cũng có cảm giác quen thuộc...

Ý nghĩ mơ hồ trong đầu từ từ rõ ràng, Tiết Trầm nắm chặt mảnh vảy, nhắm mắt tập trung tinh thần.

Chỉ chốc lát sau, hơi thở rồng lưu lại trên vảy ngược dung hợp với chấp niệm trong thân thể chủ nhân cũ mà Tiết Trầm mượn xác từ trước tới nay.

Còn Tiết Trầm, cậu cảm nhận được bộ phận ký ức còn sót lại, cũng nhờ đó khám phá ra bí mật hơn hai mươi năm trước dưới góc nhìn của Ngao Tục, ngay cả Leviathan cũng chưa từng biết đến.

...

Năm đó, Ngao Tục dùng vảy ngược của mình làm xương tái tạo thân thể Leviathan, không ngờ lại dẫn sói vào nhà, bị Leviathan làm hại.

Thời khắc sống còn, Ngao Tục phá hủy chân thân, tu vi hóa thành mưa rào đổ xuống sông Kháng Dương.

Nhưng nguy hiểm rình rập, chừng nào vảy ngược của Ngao Tục cùng tu vi trên đó vẫn còn, Leviathan tất nhiên sẽ tiếp tục làm loạn, chỉ là khi đó Ngao Tục không dư bao nhiêu sức lực để cảnh báo Long tộc cùng thiên đình.

Cũng may vào giây phút lâm chung, Ngao Tục nhớ lại một chuyện.

Khi ông vừa công tác phương tây trở về, từng đi Long cung biển bắc thảo luận với Quảng Trạch vương việc thiết lập quan hệ ngoại giao Thủy tộc nước ngoài, đúng lúc gặp thái tử nhỏ của biển bắc phá vỏ, Quảng Trạch vương mời Ngao Tục bói một quẻ cho thái tử nhỏ nhà mình.

Ngao Tục lúc ấy tính ra thái tử nhỏ giỏi giang xuất chúng, năng khiếu bẩm sinh, còn thoáng xuất hiện hình ảnh long vương tương lai.

Nhưng khi đó năm hồ bốn biển ba sông đều đã có long vương, nếu thái tử nhỏ thật sự thành long vương thì tiếp quản vùng nước phương nào?

Khu vực rộng lớn chưa có con rồng nào quản lí chỉ còn lại... Đập chứa nước .

Không thể là long vương đập chứa nước được chứ?

Ngao Tục nghĩ mãi không ra, khi tạm biệt còn được Quảng Trạch vương tặng một mảnh vảy nhỏ sau lần thái tử thoát xác làm kỷ niệm... Đây là một loại xã giao trong Long tộc.

Đến khi Ngao Tục lâm chung, mưa rào rơi xuống sông Kháng Dương, có lẽ cảm ứng được thần lực mà chiếc vảy của thái tử nhỏ cũng nổi lên mặt nước.

Ngao Tục mới giật mình hiểu ra, quẻ bói lúc trước cực kì linh trên dòng sông này.

Ngao Tục thiên tài biết bao, nháy mắt đã nhìn thấy thiên cơ màu nhiệm.

Long vương sông Kháng Dương lật tay thành mây, úp tay thành mưa, mưa rào hấp dẫn lực chú ý của Leviathan, mà Ngao Tục lại dùng chút thần lực cuối cùng mang vảy của thái tử nhỏ đến nhân gian, luyện hóa thành hình người.

Đi kèm còn có sợi hơi thở còn sót lại của Ngao Tục.

Thái tử nhỏ biển bắc từ khi sinh ra vẫn tu luyện trong kết giới, chưa ai từng thấy ngoại hình của cậu, cũng không biết tên thật của cậu.

Long vương Kháng Dương vừa khéo gặp một lần, cũng là một trong số ít người biết tên thật của thái tử nhỏ.

Thái tử nhỏ biển bắc không theo họ Ngao của Quảng Trạch Vương, mà theo họ Tiết của mẹ, tên một chữ Trầm, tự Phục Ba.

Vảy hóa thành hình người, gọi luôn là Tiết Trầm.

"Tiết Trầm" ở nhân gian không phải đứa con được nhà họ Tiết nhận nuôi rồi thay tên đổi họ, ngược lại vì cùng mang họ Tiết, Tiết gia cảm thấy có duyên mới đón cậu về.

Phần hơi thở còn lại của Ngao Tục cũng ẩn náu bên trong thân thể này, trở thành một hồn phách suy yếu mỏng manh.

Để không thu hút sự chú ý của Leviathan, Ngao Tục chỉ sử dụng phần linh lực yếu nhất, khi chuyển thành hồn phách thì tính cách cũng khác một trời một vực với Ngao Tục hoàn chỉnh.

Nhạy cảm, hướng nội, nhát gan sợ xung đột, bị người ta bắt nạt cũng không dám phản kháng.

Mãi đến lần say rượu bất ngờ, "Tiết Trầm" không cẩn thận rớt xuống khu vực du lịch núi Lan Quang, hồn phách mỏng manh kia cứ như vậy bị đánh bật khỏi thân thể này.

Mà hồn phách rồng con Tiết Trầm vừa vặn chạy đến núi Lan Quang, thân thể kia vốn do vảy của cậu tạo nên, vì vậy thuận theo lẽ thường nhập vào đó.

Cũng bởi vậy thân xác mới có tám phần tương tự với Tiết Trầm hồi nhỏ.

Từ ngày đó, Tiết Trầm rồng con trở thành "Tiết Trầm" người phàm.

Mà hồn phách Ngao Tục rời khỏi thân thể, vừa lúc bị Leviathan lần theo dấu vết tóm gọn, hơi thở Chân long yếu ớt mê hoặc Leviathan khiến gã lầm tưởng đó chính là con trai Quảng Trạch vương, đem về luyện vào vảy ngược Ngao Tục lưu lại.

Hiện tại Leviathan bị sông ngân chém đôi, tan thành tro bụi, vảy ngược lại đủ cứng cỏi trốn thoát tai họ.

Hơi thở mỏng manh yếu ớt vẫn vững vàng trên đó.

Mảnh vảy ngược một lần nữa xuất hiện, lẳng lặng nằm ở trong tay thân thể ngài ấy trú lại hơn hai mươi năm.

Trước kia Ngao Tục dùng vảy ngược làm xương, dồn bản thân tới đường cùng.

May mà lưới trời lồng lộng, long vương cũ sông Kháng Dương hồi sinh từ chỗ chết.

.

"Hóa ra là vậy." Tiết Trầm thở dài một tiếng.

Xa Bích Quân căm giận mắng to: "Leviathan thật không phải con người!"

Tiểu Hồng: "Nó vốn cũng không phải cón người."

Dư Yên Sơn sống đủ lâu, từng chứng kiến biết bao nhiêu chuyện trên thiên hạ, tâm trạng không dậy sóng lớn, chỉ thổn thức nao lòng: "Đúng là tự cổ đa tình không dư hận* mà."

(*) Đa tình tự cổ không dư hận – kẻ đa tình tự ngàn xưa chỉ còn lưu lại mối hận.

Giản Lan Tư nhìn vảy trong tay Tiết Trầm, cảm xúc phức tạp: "Vậy nên xử lý miếng vảy này thế nào?"

Tiết Trầm cụp mắt, trầm ngâm đáp: "Hơi thở Ngao Tục vẫn vương vấn, có lẽ, còn chút hi vọng sống."

Đương nhiên điều này vượt quá phạm vi năng lực của cậu, thiết nghĩ nên cầu viện những long vương khác... Hi vọng bọn họ dễ nói chuyện.

Nếu không cậu sẽ lên mạng mở topic bóc phốt bọn họ!

Tiết Trầm là thái tử nhỏ biển bắc, nhưng biết rất nhiều bí mật thầm kín của các long vương!

Nghĩ tới đây, Tiết Trầm không khỏi nham hiểm nở nụ cười: "he he he."

Mấy Thủy tộc bên cạnh: ?

Đậu má, có phải anh Trầm lại muốn đánh cá hay không!

Cá cá sợ hãi. jpg

Tiết Trầm cất kĩ vảy ngược rồi gọi điện thoại cho Tất An, điện thoại reo rất lâu, sắp tự động ngắt kết nối mới có người bắt máy.

Giọng điệu Tất An vô cùng khẩn cấp: "Phục Ba Quân, thành thật xin lỗi, tình huống bên này không tốt, lát nữa tôi sẽ liên lạc lại với cậu..."

"Tình huống thế nào cơ?" Tiết Trầm cau mày đánh gãy hắn, "Chuyện ở đây đã được giải quyết ổn thỏa, nếu cần tôi sẽ tới."

"Giải quyết?" Tất An hơi kinh ngạc, nhưng bây giờ không có thời gian hỏi kỹ, chỉ vội vàng đáp, "Chúng tôi đã tế nước xong nhưng hoàn toàn không cảm ứng được thần lực long vương, quân đội muốn đánh mìn nổ vật lớn dưới đáy sông nhưng lại nhận được hình ảnh giám sát từ máy theo dõi, cậu nhất định không biết vật đang ngăn chặn cửa sông là gì đâu..."

Tiết Trầm: "Là gì?"

Tất An hít sâu một hơi, chậm rãi nói: "Một con bạch tuộc lớn."

Tiết Trầm im lặng, nghi hoặc quay đầu hỏi Giản Lan Tư, "Vùng biển phương Bắc còn có Cthulhu* à?"

(*) Cthulhu - quái vật trong trí tưởng tượng của H.P. Lovecraft - một trong những tác giả nổi tiếng nhất của dòng văn học viễn tưởng.

Giản Lan Tư chưa kịp đáp, rắn chín đầu tỉnh lại nghe được chữ mấu chốt đã kích động kêu lên: "Là anh bạch tuộc, nhất định là anh bạch tuộc!"

Tiết Trầm: "... ..."

Tuy rằng đều là quái vật xúc tu, thế nhưng so sánh "anh bạch tuộc" với Cthulhu, đẳng cấp cũng kém quá nhiều.

Danh xưng này đã đủ để Tiết Trầm đoán con quái vật bạch tuộc chẳng lợi hại lắm.

Tụi quái vật, cứ tu luyện tiến bộ chút là tự phong danh hào đại vương, nếu hình thể dài dài còn trực tiếp ăn vạ thành rồng.

Tiếng "anh" này, phỏng chừng chính là cách gọi giữa hàng xóm với nhau.

Đương nhiên ngoại trừ "anh Trầm".

Giản Lan Tư gật đầu: "Hẳn là Disi... Nó không nguy hiểm lắm, chỉ sở hữu vẻ bề ngoài cao to mà thôi."

"Thế thì đi nào." Tiết Trầm vỗ tay, "Cùng tới thăm anh bạn bạch tuộc của tụi mày."

Đang định lên đường, đột nhiên phía sau truyền tới âm thanh quen tai: "Tôn giá! Tôi cũng đi!"

Tiết Trầm nghi hoặc ngẩng đầu, phía trên dãy núi xẹt qua một vệt sáng hình parabol hướng thẳng tới trước mặt cậu, vật sáng rơi xuống đất hóa thành người, chính là cóc thành tinh Kim Vọng Nguyệt vốn đang ở chùa Lan Tế.

Kim Vọng Nguyệt kích động chắp tay vái Tiết Trầm, nước mắt lưng tròng: "Cấm chế trên người kẻ hèn này rốt cục được giải trừ, tôi vừa thoát ra đã thấy trên núi có hình dáng Chân long, lập tức đuổi tới đây, không ngờ chính là ngài Trầm!"

Lúc trước Kim Vọng Nguyệt bị Leviathan dùng danh nghĩa long vương sông Kháng Dương phá hủy chân thân, giam cầm tại đáy giếng Long Tuyền.

Bây giờ Leviathan đã triệt để tiêu biến, cấm chế trên người Kim Vọng Nguyệt cũng được giải trừ.

Càng khiến Kim Vọng Nguyệt bất ngờ, ngài Trầm được nó coi như người phát ngôn của Phục Ba long quân mà ôm chặt đùi lớn lúc trước, hiện tại vậy mà lại chính là Chân long.

Cái đùi này thật quá tuyệt vời!

Mắt thấy Kim Vọng Nguyệt chuẩn bị nịnh hót, Tiết Trầm nhanh chóng khoát tay ngăn cản: "Thôi đừng nói nữa, tôi biết rồi."

Kim Vọng Nguyệt: "Ồ vâng."

"Đến cũng đến rồi." Tiết Trầm nhiều rận hết sợ ngứa, quét mắt nhìn một vòng những Thủy tộc hình thù kỳ quái, bình tĩnh bảo, "Cùng đi đi."

Nhóm Thủy tộc reo lên, Xa Bích Quân nịnh nọt hỏi han: "Tôn giá, ngài ngồi thuyền hay ngồi xe?"

Tiết Trầm khó hiểu: "Thuyền đâu? Xe đâu?"

Xa Bích Quân ưỡn ngực, chỉ chính mình: "Ngồi thuyền chính là cưỡi vỏ của tôi —— Ngọc trai Noah."

Dư Yên Sơn cũng tiến lên một bước: "Ngồi xe chính là cưỡi trên lưng tôi, hoàn toàn lái tự động, bề ngoài rực rỡ sắc màu, cực kì có phong cách."

"... ..."

Tiết Trầm lạnh lùng đẩy họ ra, dắt tay Giản Lan Tư, "Tao thích phi kiếm."

.

Cửa sông Kháng Dương.

Dòng sông mênh mông cuồn cuộn sóng lớn, khởi nguồn từ núi tuyết cao nguyên, kéo dài mấy ngàn km, đi qua núi non, đồng bằng, rừng rậm, đồng cỏ và vô số thành phố của con người, nuôi dưỡng biết bao loài sinh vật.

Một đầu khác lại nối liền với vùng biển phía đông bao la.

Cửa sông có hình miệng loa, liếc mắt không nhìn thấy bờ cuối.

Đối với con người thời cổ đại mà nói, dòng sông lớn như vậy chẳng khác gì rãnh trời.

Và bây giờ trên rảnh trời tưởng như không thể vượt qua ấy, một cây cầu hùng vĩ đã được dựng lên.

Cầu lớn phía Đông sông Kháng Dương kết nối ba thành thị cùng một hòn đảo nhân tạo, quy mô khổng lồ trước nay chưa từng có.

Ngay từ khi cầu lớn phía đông sông Kháng Dương vừa nghiệm thu, gần như hết thảy ánh mắt truyền thông đều tập trung đến nơi này.

Mang ý nghĩa biểu tượng cho kinh tế, chính trị thậm chí văn hóa, chắc chắn nghi thức khai thông của nó sẽ được cả thế giới chú ý.

Chẳng ai ngờ nghi thức khai thông phát sinh loại chuyện ngoài ý muốn như vậy.

Không biết xảy ra vấn đề gì, mới sáng sớm nước sông đã bị tắc nghẽn ngừng chảy, hiện tượng ấy từ xưa đến nay chưa từng có tiền lệ.

Lúc đó internet đồn nhau dưới đáy sông Kháng Dương xuất hiện một sinh vật khổng lồ sừng sững giữa hầm cầu, trực tiếp chặn lại cửa sông.

Lời đồn này quả thực hoang đường.

Nói cản trở một hai hầm cầu còn có thể, nhưng chắn toàn bộ cửa sông thì chẳng phải chuyện cười hay sao?

Cửa sông Kháng Dương rộng chừng hai ngàn mét, nước cũng sâu hơn một trăm mét, sinh vật có thể lớn đến mức nào?

Nhưng thời gian vẫn trôi, nước sông vẫn tắc nghẽn, phù sa vùng châu thổ chậm rãi bồi lên.

Bây giờ, mực nước sông đã vượt cảnh giới, chỉ chút nữa thôi là tràn thành lũ lụt.

Nghi thức khai thông tạm thời trì hoãn, quần chúng vây xem cũng được sơ tán, mà cư dân thành phố hai bên bờ đều vô cùng hoảng loạn, rất nhiều người ngừng công tác trèo lên chỗ cao, dõi mắt ngắm nhìn mặt sông.

Truyền thông khắp nơi không chụp được nghi thức khai mạc nhưng vẫn chưa rời đi, tụ tập trên bờ cập nhật tình huống sông Kháng Dương.

Trong đó còn có những người mang ý xấu, sớm đã nghĩ xong tiêu đề chấn động, chờ đến khi sông Kháng Dương sụp đổ sẽ thông cáo toàn thế giới về sự thất bại của nghi thức khai thông cầu lớn Kháng Dương.

Lời đồn xôn xao trên các trang mạng lớn.

Diễn đàn nào đó:

Tiêu đề: Cầu lớn khóa đầu rồng, điềm gở xuất hiện.

Nội dung: Ha ha, không phải tôi nói vuốt đuôi*, khi kế hoạch xây dựng cầu lớn phía đông sông Kháng Dương được duyệt, có cao nhân từng nói cửa sông Kháng Dương là đầu rồng Trung Hoa, xâu cầu ở đó tương đương bóp cổ rồng, hiện tại đã được chứng minh rồi chứ.

(*) raw: 马后炮 mã hậu pháp thuật ngữ cờ tướng, ví với hành động không kịp thời, chẳng giúp ích được gì. Ví dụ: việc đã làm xong rồi, anh mới nói đến giúp đỡ, thế không phải là nói vuốt đuôi à?

1L: Xem ID của chủ topic là biết bậc thầy dắt mũi dư luận.

4L: Tuy chủ topic thường bịa đặt tình tiết nhưng lần này hình như không nói sai đâu, cầu lớn phía đông sông Kháng Dương chưa khai thông đã xảy ra chuyện, cảm giác rất kém may mắn.

6L: Đậu má, các người đã thấy bức ảnh mới nhất chưa? Mặt sông nguy hiểm rình rập, không phải thật sự có chuyện chứ?

8L: Công ty tôi gần cầu lớn phía đông sông Kháng Dương, bây giờ đang ở văn phòng ngắm mặt sông, tâm trạng rất bất ổn.

18L: Lần này tôi đứng về phe chủ topic.

33L: Lần này chủ topic nói không sai, trông như điềm xấu vậy, về sau ai dám đi cầu lớn phía đông sông Kháng Dương nữa chứ?

34L: Lầu trên, với tình hình bây giờ có thể khai thông hay không mới là vấn đề đấy.

...

Trên internet sôi sùng sục, nhân viên công tác khắp nơi cũng sứt đầu mẻ trán.

Một đầu cầu lớn phía đông sông Kháng Dương lúc này bày một bàn thờ thật dài với tam sinh lục súc, hoa tươi trái cây cũng như nến nguyên bảo, đầy đủ mọi thứ.

Nghi thức tế nước vừa kết thúc, cao nhân giới tu hành tụ hội nơi đây giống như một đám kiến trên chảo nóng, từng người từng người đi tới đi lui, tất cả đều bó tay toàn tập.

"Đạo trưởng Trương, vẫn không cảm ứng được long vương sao?" Tất An liên lạc với ban lãnh đạo xong nhanh chóng chạy tới dò hỏi tình hình.

Trương Đỉnh Ngọc - đại biểu huyền môn trầm trọng lắc đầu: "Thần lực của long vương Kháng Dương... Hoàn toàn biến mất."

Tất An kinh ngạc: "Tại sao lại như vậy?"

Tuy rằng những năm gần đây, long vương sông Kháng Dương vô cùng lười biếng, cảm ứng với nhân gian cũng chẳng mấy tích cực, nhưng chỉ cần nhân gian dâng lễ cúng phong phú, long vương ít nhiều vẫn sẽ ban xuống thần lực.

Lần tế nước này có ý nghĩa quan trọng, ngành đặc biệt cố ý chuẩn bị trăm vạn trân bảo, còn có toàn bộ cao nhân giới tu hành đồng thời làm phép.

Trận thế lớn như vậy, nhiều tiền như vậy, long vương sông Kháng Dương không động lòng chút nào hay sao?

Thật sự không quan tâm đến an uy của nhân dân hai bờ sông Kháng Dương nữa rồi à!

Tất An suýt không nhịn được trở về trong tộc cáo trạng, nhưng tình huống bây giờ cực kì cấp bách.

Nếu thật sự bỏ lại sông Kháng Dương, chờ hắn cáo trạng xong phỏng chừng chỉ có thể xây lại từ đầu.

"Ban lãnh đạo chỉ đạo thế nào?" Trương Đỉnh Ngọc nhớ ra điều gì, "Không phải anh nói quân đội cân nhắc nổ tung con quái vật kia sao?"

"Đây là trường hợp xấu nhất." Sắc mặt Tất An nặng nề, "Con quái vật kia vừa vặn kẹt ở hầm cầu lớn, nếu nổ tung con quái vật kia, tất nhiên cũng sẽ nổ luôn cầu..."

Sắc mặt Trương Đỉnh Ngọc ngưng trọng: "Chuyện này... sao có thể?"

Hiện tại bao nhiêu ánh mắt đổ dồn về đây, nhân dân cả nước còn có truyền thông các quốc gia, nếu cầu lớn phía đông sông Kháng Dương bị nổ vào ngày khai thông, vậy không chỉ là tổn thất nặng nề trên kinh tế.

Chỉ sợ sẽ gây ảnh hưởng khó lường đến lòng tin con người.

Tất An sao có thể không biết đạo lý này, nhưng hiện tại chẳng còn thời gian để bọn họ lựa chọn: "Cầu lớn đương nhiên quan trọng, nhưng an nguy của nhân dân hai bờ sông càng quan trọng hơn, cấp trên đã ra lệnh, cho dù chi phí cao bao nhiêu cũng phải bảo đảm sinh mệnh nhân dân an toàn."

Bên cạnh, đại sư Cẩn Nhất của chùa Lan Tế Tự và một nhón đại biểu Phật giáo nhau đồng loạt niệm: "A di đà phật."

"Là chúng tôi kém cỏi..." Trương Đỉnh Ngọc xấu hổ, "Vậy mời đội trưởng Tất làm việc với bộ ngành cấp trên."

Mức độ to lớn của quái vật dưới sông hoàn toàn không phải thứ người thường có khả năng di chuyển.

Bây giờ liên hệ giữa thiên giới và nhân gian yếu ớt, thần tiên từ lâu không hiển linh ở nhân gian, long vương sông Kháng Dương đã là vị thần gần gũi nhất.

Long vương không chịu ban thần lực, những tu sĩ như họ đây chẳng thể làm gì.

Tâm trạng Tất An chìm xuống, ngẩng đầu nhìn phương xa, chỉ thấy sông lớn bao la, khói sóng mênh mông... Ai ngờ dưới đáy nước lại bị một con bạch tuộc khổng lồ vượt quá sức tưởng tượng cản trở.

Hắn thở dài một hơi: "Tôi lập tức liên hệ quân đội..."

Lời còn chưa dứt, bờ sông đột nhiên nổi lên một trận gió mạnh, sau đó trường kiếm màu bạc từ trên trời hạ xuống, xuất hiện trước mắt họ hai người bạn cũ giới tu hành.

Tiết Trầm cùng Giản Lan Tư bước ra, Giản Lan Tư giơ tay thu kiếm về, Tiết Trầm lại rất lễ phép chào hỏi mọi người: "Hello, đội trưởng Tất, các vị đại sư, lại gặp mặt rồi."

Tất An và nhóm người giới tu hành ngẩng đầu, nháy mắt đều im lặng.

Khoan đã, hai người các cậu ngự kiếm thì cũng thôi đi, phía sau còn dắt thêm một chuỗi cá thì thực sự rất quá đáng đó?

Không đúng, không chỉ cá, còn có trai sông cùng một... Con rắn mười mấy đầu???

Các đại sư: "... ..."

Tuy rằng không hiểu lắm, nhưng bọn họ cảm thấy cực kì chấn động!!!

-------------

Tác giả có lời muốn nói:

Ha ha, không ngờ đúng không, lại tròn lên rồi!

Đánh boss chưa phải kết thúc thật sự, cầu lớn phía đông sông Kháng Dương mới đúng đây!

.

Linh cảm của vụ cá chặn sông lớn lấy từ tài liệu < sự phát triển của long vương >


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp