Sau Khi Tốt Nghiệp Tôi Làm Long Vương

Chương 114: Long Châu


1 năm

trướctiếp

[ Xin chào, tao là long vương sông Kháng Dương mới nhậm chức, Phục Ba Quân. ]

Sông Thoái Bích cuồn cuộn dần dần bình ổn lại, sơn cốc cũng rơi vào trầm mặc.

Một cơn gió thổi qua cuốn theo vài chiếc lá rơi khiến bầu không khí trở nên hiu quạnh cùng gượng gạo

Không biết qua bao lâu, Ngao Tục mới chậm rãi phục hồi tinh thần.

Gã điều chỉnh tâm trạng, ho nhẹ một tiếng, chắp hai tay sau lưng tạo tư thế uy nghiêm: "Nếu nghiệt súc này đã đền tội, vậy thì giao cho bản vương đi."

Tiết Trầm lại không để ý đến gã, tiếp tục đấm một trong mấy cái đầu của con rắn to, giọng điệu cảnh cáo: "Biết điều một chút, giao đồ ra đây."

Mười mấy cái đầu rắn cùng giả ngu, cái bị nện kia còn hồn nhiên đáp: "Đồ gì cơ? Xà Xà nghe không hiểu."

Giản Lan Tư cũng nghi hoặc.

Ánh mắt Ngao Tục trầm xuống nhưng không nói gì, chỉ nhìn Tiết Trầm như có điều suy ngẫm.

"Giả bộ đáng yêu cái con khỉ." Tiết Trầm cười lạnh, "Từng gặp ánh sáng chính đạo chưa?"

Xà Xà lắc đầu giả vờ vô tội, Tiết Trầm bấm chỉ quyết đè lên một cái đầu, nhắm mắt niệm chú: "Minh châu Đại Nguyệt."

Bây giờ cậu chính là long quân được dựng miếu ở nhân gian, được thờ cúng đèn nhang, tu vi càng tăng lên so với quá khứ.

Pháp lệnh vừa ban lập tức có hiệu lực trên người Hydra.

Một giây sau, cái đầu của Hydra giống như bóng đèn mở công tắc đột ngột bật sáng.

Những nơi có da thịt dày dặn và lớp vảy đen che chắn chỉ lộ một vòng phát quang không quá chói mắt.

Kỳ quái nhất là, con mắt của nó tựa như hai chiếc đèn pha bắn ra hai luồng ánh sáng mãnh liệt.

Giản Lan Tư: "..."

Ngao Tục: "... ??"

Ánh sáng quá chói, hai người theo bản năng giơ tay lên che chắn.

Cái đầu phát sáng kia càng khoa trương vặn vẹo điên cuồng, thay vì nói tiếng Trung lại bắn trận bão táp tiếng Anh: "My eyes! my eyes!!"

Sau đó bị Tiết Trầm nện một quyền hôn mê bất tỉnh, đầu rắn gục trên mặt đất, mí mắt cũng nhắm chặt giống hai chiếc đèn pha được che phủ nhưng vẫn lọt tia sáng ra ngoài.

Trở thành một loại ánh sáng dịu nhẹ nhu hòa.

"..."

Giản Lan Tư đến gần hơn chút, hỏi, "Trong óc nó là gì vậy?"

Trước đây anh từng thấy Tiết Trầm sử dụng thuật minh châu Đại Nguyệt, ở điều kiện bình thường hạt châu không thể sáng như thế, thậm chí xuyên thấu qua cả đầu và đôi mắt Hydra.

Phải biết thân thể Hydra vốn cứng rắn tới mức độ đao thương bất nhập.

Tiết Trầm lời ít ý nhiều: "Long Châu."

"Long Châu?" Giản Lan Tư ngạc nhiên, khuôn mặt rất nhanh đã lộ vẻ bừng tỉnh, "Hóa ra là thế."

Vậy thì hiện tượng kỳ quái bọn họ gặp trên đoạn đường này cuối cùng cũng có lời giải thích.

Thực ra trước đó Tiết Trầm từng nghi ngờ, nhưng tới lúc thấy hình rắn của Hydra mới xác nhận suy đoán.

Trong quá khứ, một con rắn công đức vẹn toàn khi đột phá cảnh giới sẽ mọc ra bốn chân, hóa rồng phi thăng.

Cho nên sau khi biết Hydra mọc ra bốn chân và sừng rồng, ý nghĩ đầu tiên của bọn Tiết Trầm cùng Tất An là con quái vật này đã tu đến cảnh giới hóa rồng.

Nhưng sự việc lại vướng nhiều điểm mâu thuẫn.

Rắn muốn hóa rồng, ít thì mấy trăm năm, lâu thì hơn vạn năm cũng đến.

Nhưng tính thời gian Hydra tiếp xúc pháp thuật của Trung Quốc nhiều nhất cũng chỉ mới hơn hai mươi năm.

Quái vật này còn là rắn nước ngoài, đối chiếu tài liệu mà gia tộc Lan Tư ghi chép thì nó không có vẻ gì sở hữu thiên phú dị bẩm tài năng như thế.

Kỳ quái hơn, một đường tới đây bọn họ đều thấy những ngôi làng bị Hydra mê hoặc chẳng những không có yêu khí, thậm chí còn ẩn hiện điềm tốt lành.

Thêm vào đó là ảo thuật chân thực tới mức đôi mắt của Tiết Trầm cũng không thể nhìn thấu.

Từng việc từng việc vượt khỏi lẽ thường, hoàn toàn không phải những thứ yêu quái có khả năng làm được.

Sau khi nhìn thấy Hydra, Tiết Trầm càng thêm khẳng định quan điểm.

Hydra xác thực mọc ra bốn chân và hai sừng, nhưng tu vi của nó còn xa mới đến cảnh giới Hóa Rồng.

Như vậy chỉ có một khả năng, nó sở hữu "tướng Rồng" không phải vì đột phá cảnh giới, mà dựa vào biện pháp nào đó thúc đẩy.

Rắn muốn Hóa Rồng, ngoại trừ tu luyện khổ cực còn có một phương thức khác —— nuốt Long Châu.

Long Châu sinh ra từ vực sâu chín tầng, là viên ngọc quý nằm dưới cằm của rồng, truyền thuyết nói rằng nếu Thủy tộc nuốt vào thì có thể Hóa Rồng phi thăng.

Đương nhiên đây chỉ là lời đồn phóng đại, cho dù nuốt vào Long Châu Thủy tộc cũng không thể lập tức biến thành Chân long.

Nhưng Long Châu có thể giúp Thủy tộc thăng tiến vượt xa điều kiện bình thường, tiếp cận hình dáng của rồng.

Thời kỳ viễn cổ có cá chép trộm nuốt Long Châu, hóa thành cá ngao đầu rồng thân cá.

Tộc rắn nuốt Long Châu cũng có thể gặt hái thành quả tiến bộ hơn hẳn tu vi vốn có của bản thân, mọc ra bốn chân cùng hai sừng, vì ưu thế ngoại hình nên chúng nó càng dễ tiếp cận Chân long, chính là thứ gọi là "tướng Rồng" .

Khi Tiết Trầm biết Hydra mọc ra bốn chân từng suy đoán như vậy.

Nhưng Long Châu cực kỳ hiếm có, ngay cả trong long tộc cũng khó mà gặp, cho nên cậu không dám xác nhận.

Mãi đến khi tới đây và chứng kiến thụy khí ẩn hiện trong thôn xóm, ý nghĩ ấy mới được chứng thực.

Long Châu chính là bảo vật của Long tộc, trời sinh mang điềm tốt lành, yêu quái lấy được Long Châu có thể che đậy yêu khí khiến người khác khó nhận diện chân thân.

Cũng chỉ hào quang của Long Châu mới tạo ra được ảo giác khó phân thật giả, mê hoặc đôi mắt rồng.

Hết thảy đều trở nên hợp tình hợp lí.

Lúc này Hydra thuần phục Tiết Trầm, về mặt lý thuyết thứ nó nắm giữ đương nhiên cũng thuộc về Tiết Trầm.

Cho dù nó muốn giả ngu, Tiết Trầm cũng có thể triển khai thuật Đại Nguyệt với Long Châu trong cơ thể nó.

Long Châu là pháp bảo của tiên giới, được nhân gian xưng tụng là viên ngọc quý giữa màn đêm đen, hào quang của nó có thể soi sáng thực tại, huống hồ chi chỉ là thân thể Hydra.

Kết quả cái đầu nuốt Long Châu trở thành quả cầu phát sáng.

Tìm được vị trí của Long Châu, Tiết Trầm không chần chừ nhìn Giản Lan Tư một cái.

Giản Lan Tư hiểu ngầm tiến lên, Thẩm Phán Hoa Tường Vi trực tiếp chặt xuống chính giữa đầu rắn, một kiếm bổ đôi bộ não thành hai nửa.

Máu tươi trào ra, viên ngọc nho nhỏ nằm giữa đống thịt nhầy nhụa.

Tiết Trầm cầm viên ngọc, thu hồi thuật Đại Nguyệt, tia sáng chói mắt dịu xuống để lộ ra hình dáng thực sự của nó.

Viên ngọc ước chừng to bằng ngón cái, mặt trên bao phủ một tầng sương mù màu trắng nhàn nhạt, không biết làm bằng vật liệu gì, nhưng ánh sáng lộng lẫy biến ảo trong đó dường như phản chiếu hết thảy sông hồ biển cả.

Đây là bảo vật trong kho tàng của chân long.

"Đẹp lắm, thuộc về tôi."

Tiết Trầm thuần thục thu Long Châu vào túi.

"Chờ đã." Ngao Tục thấy thế nhíu chặt mày, nhanh chóng bước tới ngăn cản, "Long Châu này là của sông Kháng Dương, ngươi không thể chiếm nó làm của riêng."

Tiết Trầm ngừng động tác, giương mắt nhìn gã ta, nghi ngờ hỏi: "Ông nói đây là Long Châu sông Kháng Dương?"

"Không sai." Ngao Tục gật đầu, "Long Châu này vốn được cất giữ trong giếng Long Tuyền dưới chân núi Lan Quang, hai mươi năm trước đã bị trộm đi.

Bản vương lần theo tung tích của viên ngọc này suốt bao nhiêu năm, mãi đến gần đây quái vật rắn chín đầu giả mạo long vương làm loạn Tiểu Lan Vĩ, bản vương mới biết Long Châu bị nó trộm, mục đích đến đây hôm nay chính là để hàng phục nghiệt súc lấy lại Long Châu."

Nghe vậy Tiết Trầm hơi sững sờ, quay sang nhìn Giản Lan Tư, từ trong mắt nhau thấy được vẻ bừng tỉnh.

Giếng Long Tuyền dưới núi Lan Quang, chính là nơi đầu tiên bọn họ gặp gỡ.

Lúc đó trong giếng có tà ma làm loạn, mà tà ma kia vốn là Tỉnh Long Vương trấn thủ giếng Long Tuyền – cóc thành tinh Kim Vọng Nguyệt.

Kim Vọng Nguyệt từng kể, bảy mươi năm trước dưới núi Lan Quang có Long Châu hiện thế, vừa lúc Trung Hoa kết thúc chiến loạn, thiên đình thương chúng sinh nên lưu lại Long Châu trợ giúp nhân gian hồi phục, còn phái Kim Vọng Nguyệt trấn thủ.

Không ngờ hai mươi năm trước khi Kim Vọng Nguyệt ra ngoài dự tiệc, trở về đã phát hiện Long Châu bị trộm.

Từ ấy Long Châu không rõ tung tích, long vương sông Kháng Dương cũng bởi vậy mà tức giận phá huỷ chân thân của Kim Vọng Nguyệt, giam hài cốt ông ta trong giếng, bố trí cấm chế khiến ông ta không thể siêu thoát.

Bây giờ hài cốt của Kim Vọng Nguyệt đã được di dời vào chùa Lan Tế, nhưng ông ta vẫn bị cấm chế này trói buộc.

Mà kẻ trộm Long Châu kia đã sớm bị người lãng quên.

Tiết Trầm cùng Giản Lan Tư không ngờ Long Châu Hydra nuốt lại chính là viên ngọc bị mất tích năm đó.

Hoặc nói, kẻ đánh cắp Long Châu năm đó chính là Hydra.

Giản Lan Tư tuy còn băn khoăn nhưng vẫn xoay Thẩm Phán Hoa Tường Vi trong tay, nhắm mũi kiếm ngay cái đầu mới bị chặt của Hydra.

Đây chính là đầu bất tử của quái vật rắn, tuy rằng bị bổ thành hai nửa nhưng nó vẫn chưa chết đi, cũng không mọc thêm hai cái đầu mới, một lát sau chúng lại chậm rãi khôi phục nguyên bản.

Đương nhiên suy yếu hơn trước nhiều.

Cùng lúc Long Châu bị lấy đi, sừng trên đầu nó và bốn chân mờ dần, cuối cùng biến mất hoàn toàn.

Giấc mộng long vương của quái vật rắn chín đầu đến đây là kết thúc, nó phải quay về hình dáng thật sự.

"Nói, hai mươi năm trước có phải mày đánh cắp Long Châu từ giếng Long Tuyền hay không ?" Giọng điệu Tiết Trầm lạnh lẽo.

Hydra hiện tại đã hiểu cậu có thể tàn nhẫn đến mức nào, sao còn dám ngang ngạnh, rũ đầu đàng hoàng đáp: "Là tôi, là tôi trộm, năm đó Leviathan triệu hoán tôi từ vùng biển phương Bắc đến đây..."

Bên cạnh, ánh mắt Ngao Tục trầm xuống, bàn tay cầm lệnh bài hơi nắm chặt.

Thẩm Phán Hoa Tường Vi phát ra tiếng vang lanh lảnh.

Sắc mặt Giản Lan Tư tối tăm, ngắt lời nó: "Leviathan?"

"Đúng, là Cự Long vực sâu, Leviathan." Hydra quan sát trên dưới Giản Lan Tư một phen, "Anh là kỵ sĩ gia tộc Lan Tư ha, tôi nhận ra kiếm của anh."

Giản Lan Tư không hề trả lời, Hydra cũng không dám truy hỏi, chỉ ngoan ngoãn tiếp tục giải thích, "Năm đó tất cả mọi người cho rằng Leviathan đã bị ả Eleanor kia giết chết, kỳ thực nó còn sống, không biết làm thế nào chạy đến phương Đông, còn gọi tôi tới và bảo người phương đông rất nhiều tiền, sở hữu những vùng nước trù phú khắp nơi, mời tôi hưởng chung phú quý."

"Là vậy à." Tiết Trầm chợt hiểu, cười như không cười mà hỏi, "Vậy sao mày lại tự chạy đi dựng nước? Leviathan đâu?"

"Không, không biết." Ánh mắt Hydra lóe lên, chột dạ đáp, "Kỳ thực đến bây giờ tôi vẫn chưa gặp nó..."

Hydra giải thích, năm đó nó bị Leviathan triệu hoán đến phương Đông, lại không gặp Leviathan ngay lập tức.

Leviathan không biết từ đâu học được một loại bí thuật truyền âm thần kỳ, chỉ dựa vào truyền âm liên hệ với nó.

Leviathan nói, tuy rằng vùng nước phương Đông rất trù phú, thế nhưng muốn chiếm đoạt cũng cực kì phiền phức, phải từ từ mưu tính, đầu tiên muốn Hydra hỗ trợ làm một chuyện.

Chuyện đó chính là trộm Long Châu.

"Leviathan nói nó có biện pháp đánh lạc hướng con cóc canh giữ trong giếng kia, để tôi thừa dịp lấy viên ngọc... Tuy vậy sau khi tôi cầm được viên ngọc lại không đi tìm nó." Hydra nói.

Tiết Trầm: "Tại sao?"

"Tôi vừa nhìn thấy hạt châu này liền biết ngay là thứ tốt!" Hydra "Hừ" hai tiếng, "Leviathan rất mất uy tín, thanh danh của nó tại vùng biển phương Bắc trước đây cực kì kém, nói cùng hưởng chung phú quý mà đến giờ vẫn chẳng hề hiện thân, cũng chưa thấy vùng nước trù phú nào, ai biết nó có gạt tôi làm không công cho nó hay không!"

Trước đó Hydra còn hơi chột dạ, càng nói lâu càng cây ngay không sợ chết đứng, mười mấy đầu cùng nhau gật gật: "Tôi cảm thấy Leviathan không đáng tin bằng viên ngọc này."

"Vả lại, coi như lời Leviathan là sự thật, làm phó tướng của nó sao bằng tự mình làm đại ca."

"Viên ngọc này trâu bò như vậy, bản thân tôi dùng nó cẩn thận tu luyện, có khi còn lợi hại hơn cả Leviathan, lúc đó tôi cưỡi trên đầu Leviathan làm mưa làm gió không phải càng thoải mái hơn sao?"

Tiết Trầm, Giản Lan Tư: "..."

Không ngờ Hydra còn có chí hướng này.

Suy nghĩ như thế không sai, những cũng đủ chứng minh phẩm chất của mấy con quái vật vùng biển phương Bắc thật sự chẳng ra gì.

Ngay cả Leviathan đường đường là ác long vực sâu, cũng có lúc bị bẫy.

Hydra tiếp tục nói, sau khi nó cầm Long Châu, sợ bị Leviathan tìm tới nên quyết định trốn vào lòng đất Tiểu Lan Vĩ.

Tổ tiên của quái vật rắn chín đầu tới từ địa ngục, ẩn náu dưới long đất đối với nó mà nói là vô cùng đơn giản.

Suốt những năm qua nó luôn luôn kín đáo tu luyện trong núi Lan Quang, mãi đến vài ngày trước Tiểu Lan Vĩ bỗng dưng phát sinh tai họa núi lở.

Nơi bị đổ nát kia chính là khu vực ẩn thân của quái vật rắn chín đầu, nó nhân cơ hội động đất rời khỏi lòng núi sâu.

Nghe đến đó, Tiết Trầm cùng Giản Lan Tư liếc mắt nhìn nhau, bỗng dưng cảm thấy buồn cười.

Nếu như bọn họ đoán không sai, trận núi lở Hydra nói tới hẳn là thời điểm bọn họ vây bắt Trư Bà Long.

Đây có lẽ chính là số phận đưa đẩy.

Hai mươi năm qua, Hydra ngoại trừ tu luyện còn khổ tâm học tập tri thức bản địa Trung Hoa, biết tác dụng của Long Châu, cũng biết địa vị của rồng tại vùng đất này.

Vì vậy, nó quyết định!

"Tôi muốn trở thành long vương! Dựng nước! Tuyển phi! Phong hoàng đế thờ cúng cung phụng tôi!"

Hydra trốn trong lòng Tiểu Lan Vĩ nhiều năm như vậy, không thể quen thuộc với mảnh đất này hơn nữa, muốn dựng nước đương nhiên lựa chọn nơi này đầu tiên.

Khu vực giao thoa giữa nông thôn và thành thị vừa vặn che giấu không ít tổ chức bán hàng đa cấp, Hydra tại vùng biển phương Bắc lấy năng lực mê hoặc lòng người mà nổi danh, chỉ trong vài tháng ngắn ngủi đã hoàn toàn tiếp thu văn hóa bán hàng đa cấp bản địa.

Đó là khởi nguồn của long vương chín đầu và vương triều Lan Bích.

Nghe Hydra nói, bầu không khí trong sơn cốc lần thứ hai rơi vào trầm lặng.

Một lát sau, Tiết Trầm gật đầu: "Rõ rồi, sau này tao sẽ cẩn thận đề phòng mày."

Con rắn nát này dám đặt bẫy Leviathan, còn lừa đảo dân thường, phẩm chất quá kém không thể tin tưởng được.

Mười mấy đầu của Hydra đồng thời: "..."

Ngao Tục bên cạnh cũng bừng tỉnh: "Hóa ra quái vật rắn vẫn luôn trốn ở chỗ cũ, khó trách nhiều năm như vậy ta vẫn không tìm thấy nó."

Long Châu bị trộm, ai cũng nghĩ kẻ trộm sẽ mang theo Long Châu cao chạy xa bay.

Kết quả rắn chín đầu chưa từng rời đi, biến nhà cũ thành điểm mù không ngờ nổi.

Mãi đến trận núi lở ở Tiểu Lan Vĩ, con rắn này mới chui ra khỏi mặt đất.

Kết cục Long Châu cũng đến ngày nhìn thấy ánh mặt trời.

Ngao Tục thu hồi cảm xúc, duỗi tay phải về phía Tiết Trầm: "Hai vị hiện tại đã biết Long Châu này đúng là của sông Kháng Dương, xin để vật quy nguyên chủ."

"Ông nói đúng, Long Châu này là đồ của sông Kháng Dương, nên để long vương sông Kháng Dương cầm."

Hai ngón tay của Tiết Trầm nắm Long Châu, giơ lên trước mặt Ngao Tục.

Ngao Tục thấy thế, trên mặt lộ ra nụ cười mỉm thỏa mãn: "Không sai, ngươi giác ngộ tốt..."

Lời còn chưa dứt, chỉ thấy Tiết Trầm đột nhiên sâu kín cười cười, mở miệng đọc thần chú: "Minh châu Đại Nguyệt."

Pháp lệnh vừa ban ra, Long Châu tỏa sáng rực rỡ.

Hào quang của Long Châu, dưới sự gia trì pháp lực có thể soi sáng hình hài nguyên bản mọi sự vật.

Con ngươi Ngao Tục co rụt lại.

Gã nhìn thấy cánh tay mình duỗi ra bị viên ngọc soi chiếu ẩn hiện mảnh vảy màu đen cứng rắn.

Ngón tay của gã cũng thay đổi thành móng vuốt sắc nhọn cùng màu.

Toàn bộ nhân dân Trung Hoa đều biết, nguyên hình của long vương sông Kháng Dương là một con rồng đỏ.

Ngao Tục ngẩng đầu, cái nhìn bắn về phía Tiết Trầm dường như có ngọn lửa bùng cháy: "Mày là ai?"

Tia sáng lạnh lẽo lóe lên, Thẩm Phán Hoa Tường Vi phát ra tiếng vang lanh lảnh, mũi kiếm chỉ thẳng Ngao Tục.

Kỵ sĩ Lan Tư cầm kiếm đứng bên cạnh Tiết Trầm, ánh mắt sắc bén lạnh lẽo: "Leviathan, quả nhiên là mày."

Tiết Trầm ngẩng đầu trang nghiêm, thản nhiên nói:

"Xin chào, tao là long vương sông Kháng Dương mới nhậm chức, Phục Ba Quân."

—————–

Tác giả có lời muốn nói:

Rốt cục cũng viết đến Long Châu ...

Mọi người còn nhớ điềm báo này không? Yêu quái mở đầu câu chuyện phục kích cả cuốn sách...

Rất nhiều người đoán đúng nha, chính là Leviathan, hì hì!


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp