Sau Khi Tốt Nghiệp Tôi Làm Long Vương

Chương 111: Công năng mới của cá cá


1 năm

trướctiếp

[ Mỗi một lần thao tác đều đem đến cảm thụ khác biệt hoàn toàn.]

Việc này không nên chậm trễ, Tiết Trầm cùng Giản Lan Tư quyết định lập tức chạy tới Tiểu Lan Vĩ.

Chẳng qua trước khi lên đường phải sắp xếp phía Trâu Duy Duy cho cẩn thận.

Kết hợp thông tin của Tất An, dễ dàng nhận ra nếu chủ khách sạn không bị bắt thì người mất tích chắc chắn là Trâu Duy Duy, sau đấy chậm rãi biến thành bộ dáng người không ra người, rắn chẳng ra rắn.

Hiện tại tuy Trâu Duy Duy may mắn thoát nạn, nhưng trên người đã mọc ra vảy rắn, nếu không nhanh chóng giải trừ cấm chế, chờ vảy mọc khắp toàn thân, tứ chi hóa thành móng vuốt, vậy thì không đơn giản là ảnh hưởng sinh hoạt như hiện tại, bị súng gây mê đánh ngã khiêng đi coi như may mắn, xui xẻo còn trực tiếp lên bàn giải phẫu.

Chỉ là Tiết Trầm cùng Giản Lan Tư đều không hiểu rõ quá trình mọc vảy của Trâu Duy Duy, lỡ như trước khi bọn họ tìm ra con rắn đen kia cô đã biến thành rắn, bị bạn học phát hiện cũng rất nguy hiểm.

Tiết Trầm suy nghĩ một lát, cuối cùng mang Trâu Duy Duy về ký túc xá.

Mấy người Trình Hàm nhìn Tiết Trầm mang yêu quái về ký túc xá quen rồi, đây vẫn là lần đầu tiên thấy cậu đưa ai đó ngoài Giản Lan Tư đến, còn là bạn học nữ cùng lớp, trong chốc lát kinh ngạc chào hỏi.

"Sao Duy Duy lại đến đây?"

"Khách quý nha."

"Trời ạ, tôi còn tưởng đến ngày tốt nghiệp ký túc xá của chúng ta cũng không xuất hiện nổi một vị khách bình thường? Thật cảm động!"

Tiết Trầm không kịp giải thích cặn kẽ với bọn họ, chỉ nói ngắn gọn: "Tôi phải đi ra ngoài một chuyến cùng Lan Tư, trước khi bọn tôi trở về, Duy Duy tạm thời ở lại ký túc xá của chúng ta, các cậu hỗ trợ chăm nom cô ấy, đừng để những người khác nhìn thấy."

Nghe vậy Trình Hàm nghi hoặc: "Để Duy Duy ở nơi này không thành vấn đề, nhưng tại sao không được cho người khác nhìn thấy? Hành động chúng ta rất mờ ám đó!"

Lại Hiển Thanh có chút ngượng ngùng: "Aizaa, bình thường ký túc xá của chúng ta đều mở cửa cho yêu quái ra vào, hiếm thấy có một bạn nữ xinh đẹp, cảm giác thật mới mẻ."

Lão tứ tán thành: "Mới mẻ +1."

Tiết Trầm liếc mắt nhìn bọn họ: "Đừng lo, chẳng mấy chốc các cậu sẽ tìm về cảm giác quen thuộc thôi."

Mấy người Trình Hàm: ?

Bọn họ còn đang hoang mang, chỉ thấy Trâu Duy Duy hiểu chuyện mà kéo cổ áo xuống lộ ra lớp vảy rắn, rồi giơ tay phải đã biến thành móng vuốt sắc nhọn cho bọn họ xem, khóc không ra nước mắt: "Tôi trúng yêu thuật, nếu không có gì bất ngờ xảy ra chắc cũng sắp biến thành yêu quái rồi."

Trình Hàm, Lại Hiển Thanh, lão tứ: "... ... ..."

Sau nửa phút trầm mặc, ba người đồng thời thở dài một hơi.

Trình Hàm vỗ đùi: "Tôi biết mà."

Vẻ mặt Lại Hiển Thanh bình tĩnh: "Điều này cũng hợp lý."

Lão tứ thậm chí còn cảm thấy nhẹ nhõm: "Phải sớm nói cho tôi yên tâm chứ, ở chung với bạn nữ mới là vấn đề, yêu quái thì không sao."

Trâu Duy Duy vốn lo dọa bọn họ sợ: "... ... ... ??"

Chờ chút, tam quan ký túc xá các cậu có vẻ khác người thường nhỉ?

Bọn Trình Hàm thậm chí còn thuần thục quan sát vảy trên cổ cô.

Trình Hàm: "Đây là thứ gì? Hình như hơi sần sùi."

Lại Hiển Thanh: "Bình thường thôi, tôi cảm thấy không hù người bằng bạn gái của lão tứ."

Trình Hàm: "Cũng đúng, bạn gái của lão tứ ở đẳng cấp khác."

Trâu Duy Duy không khỏi hiếu kỳ: "Bạn gái của lão tứ là ai?"

Lão tứ bạo phát khóa họng bọn họ: "Câm miệng!"

Đùa giỡn một hồi, thái độ tỉnh bơ của mấy bạn nam ngược lại làm Trâu Duy Duy thả lỏng rất nhiều, ít nhất cô có thể nhìn ra vấn đề này chẳng là gì đối với ký túc xá của bọn họ... Cảm giác Tiết Trầm có thể nhanh chóng giải quyết.

Đương nhiên cô vẫn muốn hỏi một câu, mấy tháng nay đến cùng đã có chuyện gì xảy ra ở ký túc xá của các cậu, làm sao mà thế giới quan nam sinh viên đang tốt đẹp lại trở nên vặn vẹo như vậy?

Rất nhanh cô đã biết đáp án.

Sau khi Tiết Trầm xác định bạn cùng phòng sẽ chăm sóc cô, cậu vỗ tay độp một cái: "Pokemon, tập hợp."

Dứt lời, trong không khí truyền đến tiếng vang "Vút" "Vút", mấy cái bóng từ ngoài ban công bay vào, nổi bồng bềnh giữa không trung, đồng loạt hô lên: "Có mặt!"

Trâu Duy Duy giật mình nhìn lại, nhận ra một con trai sông, một con cá Koi cùng một con cá chép hoa, trên đuôi cá chép hoa còn có đoạn rong nước buộc vào lỗ nhỏ trên đỉnh đầu loài cá nào đó giống cá voi.

Con cá giống cá voi kia mở miệng nói tiếng người, chỉ có điều là tiếng anh: "I am here!"

Trâu Duy Duy: "......"

Cảm ơn, cô tan vỡ rồi.

Tiết Trầm lại liếc bạn bè cùng phòng: "Các cậu chú ý chút, đừng để Duy Duy bại lộ, tôi cùng Lan Tư đi nhanh về nhanh."

"Đã rõ." Trình Hàm quen thuộc hỏi, "Cần gọi xe giúp cậu không?"

"Không cần, lái xe quá chậm." Tiết Trầm nhìn Giản Lan Tư, "Đàn anh, chúng ta đi thôi."

Giản Lan Tư ăn ý gật đầu, lấy Thẩm Phán Hoa Tường Vi từ trên lưng xuống, cùng Tiết Trầm đi về phía ban công.

Mấy người Trình Hàm lập tức sững sờ.

Vẻ mặt Trình Hàm sợ hãi: "Anh Trầm, anh sẽ không nhảy lầu ở đây chứ?"

Lại Hiển Thanh: "Không thích hợp lắm đâu, để ai đó nhìn thấy sẽ bàn tán linh tinh mất..."

Lời còn chưa dứt, kiếm trong tay Giản Lan Tư đã bay lên, Tiết Trầm và Giản Lan Tư đứng trên thân kiếm, trường kiếm bay thẳng về phía chân trời, nháy mắt chọc thủng tầng mây xanh, không còn bóng dáng.

Mấy vị bạn học trên ban công: "... ... ..."

Trình Hàm chấn động: "Chao ôi ~ cất cánh rồi~ "

Lại Hiển Thanh thổn thức: "Hiểu biết của chúng ta đối với cha còn chưa đủ nhiều."

Lão tứ sầu lo: "Xong rồi, trung tâm thành phố cấm bay, anh Trầm có bị bắt không đây?"

Trâu Duy Duy cảm khái: "... Vấn đề làm các cậu lo lắng cũng thật đặc biệt."

.

Tốc độ ngự kiếm nhanh hơn so với đi xe nhiều, chẳng bao lâu sau, Tiết Trầm và Giản Lan Tư đã xuyên qua nửa thành thị tiến vào địa giới Tiểu Lan Vĩ.

Từ trên tầng mây nhìn xuống có thể thấy những cánh rừng bạt ngàn cùng đồng hoa du lịch nơi ngoại thành, sông Thoái Bích như chiếc thắt lưng bằng ngọc vắt ngang qua, nhà nông thôn chi chít tựa sao trên trời , xe cộ to nhỏ chạy trên đường cái, các thôn dân túm năm tụm ba hoặc canh tác, hoặc chuyện trò.

Khách sạn suối nước nóng Lan Bích xa hoa tọa lạc bên sườn núi đã tạm thời bị phong tỏa, không còn một bóng người.

Đường đi hoàn toàn yên tĩnh, không nhìn ra dấu hiệu yêu quái quấy phá, thậm chí là vết tích đế chế mới thành lập.

"Có chút kỳ quái." Ánh mắt Tiết Trầm sâu xa, "Em không phát hiện yêu khí ở đây."

Theo lẽ thường, dù con rắn đen kia có khả năng hóa rồng, nhưng chỉ cần chưa phi thăng thì vẫn là yêu quái.

Khách sạn bị nó chiếm cứ, thôn dân bị nó mê hoặc, ít nhiều gì cũng phải lưu lại chút yêu khí.

Nhưng mà mảnh đất trước mắt Tiết Trầm lúc này không những không có bất kỳ dấu hiệu yêu quái xâm nhập, thậm chí còn ẩn hiện khí tức tốt lành.

Điều này hiển nhiên không hợp lẽ thường.

Nhưng bây giờ chưa phải lúc nghiên cứu tình huống, trường kiếm lướt qua thôn trang và dòng sông Thoái Bích, tiến vào trong núi, tầm nhìn bắt đầu trở nên mơ hồ.

Màn sương mù trắng dày đặc bao phủ núi non khiến khung cảnh xung quanh như biến thành biển mây bồng bềnh rộng lớn, không ai có thể thăm dò tình huống bên trong khi tầm mắt bị cản trở thế này.

Giản Lan Tư vừa khống chế Thẩm Phán Hoa Tường Vi hạ xuống, vừa nói: "Tiểu Trầm, em có thể nhìn thấy đường không? Chúng ta nên đi hướng nào?"

Người phàm không có cách nào vượt qua pháp thuật mê hoặc, nhưng mắt rồng khám phá hỗn độn, cho dù bị kết giới che phủ thì Tiết Trầm vẫn có thể nhìn xuyên thấu sương mù.

Tuy vậy lần này Tiết Trầm lại lắc đầu, giọng điệu nghiêm túc: "Em không thấy gì cả."

Rõ ràng sương mù chỉ là ảo giác do phép thuật gây ra, nhưng không biết vì sao hiện tại cậu không thể nhìn thấu nổi.

Điều này có hai khả năng, hoặc là tu vi của người bài trí kết giới vượt xa Tiết Trầm, hoặc là kết giới có điểm đặc biệt ngăn cản Tiết Trầm khám phá.

Dù là khả năng nào cũng đều không phải chuyện tốt đối với bọn họ.

"Tại sao lại vậy?" Sắc mặt Giản Lan Tư lạnh hẳn đi, "Đúng là thứ đó rồi, nhưng nó đâu sở hữu tu vi mạnh thế này..."

Con rắn đen ở vùng biển phương Bắc không tính là loại quái vật thần bí gì, trong các gia tộc kỵ sĩ lớn đều tồn tại những ghi chép về nó.

Dựa vào hiểu biết của Giản Lan Tư, nó tuyệt đối không có năng lực bố trí kết giới cấp bậc này.

Nói đúng hơn, nó thậm chí không có khả năng mọc bốn chân.

Tiết Trầm cụp mắt, nhìn xuống mảnh sương mù kia: "E rằng nó giống với bọn Gerard, Priests, cũng được người bí ẩn truyền thụ phép thuật..."

"Có khả năng." Giản Lan Tư đáp, "Nhưng anh vẫn thấy không đúng lắm..."

Theo những gì anh tận mắt chứng kiến trong khoảng thời gian này, tu vi của Gerard hay Quái Vật Xoáy Nước xác thực đều tiến bộ rất nhiều, nhưng chỉ gói gọn trong giới hạn hợp lí nào đó...

Nếu như kết giới này thực sự là do quái vật kia thiết lập, vậy thì tu vi của nó phát triển quá mạnh mẽ, đã vượt xa mức độ "hợp lí" rồi.

Tiết Trầm nghe anh nói xong cũng rơi vào trầm tư, chỉ chốc lát sau, cậu đột nhiên nghĩ đến điều gì đó: "Không phải nó có chín cái đầu sao? Anh có nghĩ khi nó tu luyện thì chín cái đầu ganh đua nội bộ với nhau, một nửa 996, nửa khác lại 007*, cho nên tu luyện cực kì nhanh?"

(*) Hệ thống làm việc 007 và 996 đều là những hệ thống làm việc khắc nghiệt, thậm chí vi phạm "Luật Lao động của Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa" về thời gian làm việc hợp pháp.

"..."

Trán Giản Lan Tư chảy xuống hai vạch đen, "Tuy nó có chín cái đầu, nhưng tất cả đều cùng một bản thể."

Tiết Trầm buông tay: "Chỉ suy đoán thôi mà."

Đang lúc nói chuyện, Thẩm Phán Hoa Tường Vi đã hạ xuống núi, hai người bỗng chốc im lặng.

Hiện tại không thể đoán được chuyện gì đã xảy ra với con quái vật kia. Tiểu Lan Vĩ vốn núi non trùng điệp, bây giờ còn bị sương mù che phủ, nếu không có cách phá giải kết giới thì e rằng bọn họ khó mà tiến lên.

"Để anh thử xem." Giản Lan Tư lấy ra một tấm bùa vàng.

"Chờ đã." Tiết Trầm ngăn cản anh, chút nữa bọn họ không chừng còn phải quyết chiến một trận ác liệt, tiết kiệm tu vi chút vẫn tốt hơn.

"Trước tiên để nó thử." Tiết Trầm móc Quái Vật Xoáy Nước to bằng cánh tay từ trong túi ra, dùng sức ngắt đuôi nó, nói bằng tiếng Anh, "Priests, biết hút sương không?"

"Yes! Yes!" Quái Vật Xoáy Nước bị đau, vội vàng phun khí từ lỗ thở trên đỉnh đầu, hút sương mù dày đặc ở xung quanh tạo thành hình lốc xoáy.

Trong khoảng thời gian nghỉ ngơi, nội thương của nó gần như hồi phục, thế nhưng sự sợ hãi Tiết Trầm vĩnh viễn lưu lại trong tâm trí.

Dưới uy hiếp của Tiết Trầm, nó dốc toàn lực hút lấy hút để, nháy mắt sương mù trong phạm vi một kilomet đều tụ tập về đỉnh đầu của nó, hình thành vòng xoáy khổng lồ.

Vòng xoáy kia cao tới nửa ngọn núi nhỏ, rộng mười mấy mét, lấy trung tâm là lỗ nhỏ mà xoay tròn liên tục, càng tụ càng dày, cuối cùng gần như biến thành thực thể.

Cuối cùng Quái Vật Xoáy Nước phồng mặt, hút mạnh một miệng khí lớn, vòng xoáy hình phễu bị cuốn vào trong lỗ thở trên đỉnh đầu nó.

Kết thúc quá trình, sương mù dày đặc gần như được xử lý xong, tầm nhìn trong phạm vi một kilomet trở nên rõ ràng, quay lại dáng vẻ nguyên bản.

"Không tệ, chẳng uổng công tao tha một cái mạng cá cho mày." Tiết Trầm hài lòng gật đầu, vỗ trán Quái Vật Xoáy Nước, "Về sau mày có thể trở thành cá chuyên làm sạch không khí cho tao."

"My pleasure!" Quái Vật Xoáy Nước phun cột khí nhỏ từ đỉnh đầu, kiêu ngạo ưỡn bụng cá lên.

Trong núi tĩnh lặng.

Giản Lan Tư trầm mặc: "..."

Đây không phải là lần đầu tiên anh thấy Tiết Trầm sử dụng Quái Vật Xoáy Nước, nhưng mỗi lần thao tác đều đem đến cảm thụ mới mẻ hoàn toàn.

Những kỵ sĩ khác tại vùng biển phương Bắc mà thấy cảnh này, chắc chắn sẽ cảm động rớt nước mắt.

Xem kìa, Quái Vật Xoáy Nước Priests tà ác, chỉ cần dùng đúng chỗ cũng có thể trở thành công cụ hình cá nhiều chức năng hữu dụng.

-------------

Tác giả có lời muốn nói:

Quái vật dòng xoáy: Niềm kiêu ngạo của cá!

Trầm: Có thể không dùng nấu lẩu, làm cá lọc không khí đi!


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp