Sau Khi Tốt Nghiệp Tôi Làm Long Vương

Chương 107: Kéo tơ lột kén


1 năm

trướctiếp

[ Tiểu Lan Vĩ có ông chủ khách sạn suối nước nóng xưng vương xưng đế.]

Tất An nằm mơ cũng không ngờ Tiết Trầm chính là người con trai được Thiên giới sắc phong của Quảng Trạch Vương.

Tất An: Tròng mắt rớt xuống đất.

Vì quá mức khiếp sợ, hắn nhất thời không nói nên lời, bầu không khí rơi vào trầm mặc.

Cuối cùng vẫn là Tiết Trầm đánh vỡ cục diện bế tắc, vẫy vẫy tay trước mặt Tất An: "Không phải chứ, đội trưởng Tất, loài rồng chúng tôi theo họ mẹ rất bình thường mà? Sao chú lại kinh ngạc đến thế?"

Tất An: "......"

Nói đạo lý giùm đi! Cái lí do đấy có thể khiến hắn khiếp sợ hay sao?!

Tất An "khụ khụ" hai tiếng để tìm lại giọng nói của mình, trừng mắt kinh hãi bảo: "Cậu, cậu chính là thái tử của Bắc Hải Long Vương ..."

Nói được một nửa, hắn đột nhiên nhớ đến điều gì đó: "Khó trách, ngày đó vệ tinh chụp được chân thân của cậu... là một con rồng thuần bạch kim."

Huyết mạch Long tộc khổng lồ, lại có thói quen lập hôn ước với nhiều dòng giống khác nhau, màu vảy và hoa văn cũng dần bị biến đổi, thế hệ mới của Long tộc hiếm ai còn giữ màu vảy thuần sắc.

Chỉ có hậu duệ trực hệ của Long Vương mới duy trì được lớp vảy một màu này.

Chân thân của Quảng Trạch Vương Ngao Thuận, xác thực thuần sắc trắng.

Mọi chuyện đều trở nên hợp lí.

Tiết Trầm thở dài: "Tôi cũng muốn có lớp vảy bảy sắc cầu vồng trông cho ngầu lắm, nhưng gen bố tôi mạnh như vậy thì hết cách rồi, cũng may vảy trắng dễ tô màu, chờ khi nào về tộc tôi sẽ tìm thợ chuyên nghiệp đến nhuộm lại vảy."

Tất An: "......?"

Má nó, biết bao nhiêu con rồng muốn sở hữu vẻ ngoài giống Quảng Trạch Vương đấy?

Tiết Trầm còn cảm thấy ghét bỏ là sao?

Giản Lan Tư cạn lời nhìn Tiết Trầm, thẩm mỹ của bạn trai anh vẫn luôn ... hoa hòe lòe loẹt, anh suy nghĩ một chút, nhẹ nhàng nắn nắn bàn tay Tiết Trầm: "Anh thấy màu trắng rất đẹp mà."

Đây mới đúng là tình yêu này!

Dù nhan sắc cậu thành cái dạng gì đàn anh cũng đều khen đẹp!

Tiết Trầm vô cùng hưởng thụ, nhưng vẫn quay sang ngọt ngào cười với Giản Lan Tư: "Anh tốt thật đấy, nhưng đợi đến khi anh thấy vảy rồng sặc sỡ của em nhất định sẽ mở được thêm cánh cổng thế giới mới!"

"......"

Giản Lan Tư rất muốn bảo rằng không cần chờ đâu, anh tưởng tượng một chút đã biết thế giới mới chấn động tinh thần đến mức nào rồi.

Tất An cũng bị ý nghĩ của Tiết Trầm ảnh hưởng mà im lặng một lúc lâu, tuy vậy hiện tại không phải lúc nghiên cứu thẩm mỹ thời trang loài rồng, trước mắt còn có vụ việc quan trọng hơn.

Hắn khôi phục tinh thần, kì quái hỏi: "Tuy vậy chúng tôi đã từng điều tra thân phận của cậu, cậu sinh ra và lớn lên ở nhân gian, là con nuôi của nhà họ Tiết, sao có thể trở thành thái tử Quảng Trạch Vương? ... Từ từ, nghe nói tính cách con nuôi nhà họ Tiết từng thay đổi hoàn toàn, còn muốn cắt đứt liên hệ với gia đình, chẳng lẽ?"

Tất An không phải người phàm, sự kiện huyền huyễn từng đối mặt nhiều không đếm xuể, ngay khi biết tình huống của Tiết Trầm đã lập tức đoán ra chân tướng.

Tiết Trầm không phản bác cũng không trả lời ngay, chỉ hỏi ngược lại: "Nếu Thiên giới chuẩn bị sắc phong tôi thành Long Vương mới của sông Kháng Dương, mãi không thấy tôi đến nhậm chức chẳng lẽ không hoài nghi chút nào? Còn nữa..."

Cậu dừng một lát để lựa chọn từ ngữ, đặt ra nghi vấn từ trước tới nay chưa có ai giải đáp, "Cha tôi gặp chuyện gì rồi à? Sao tôi không liên lạc được với ông ấy?"

Sau khi Tiết Trầm khôi phục tu vi vẫn luôn cố gắng liên lạc với cha mình, cũng chỉ tập trung kết nối với ông mỗi thôi.

Thứ nhất là vì, từ khi sinh ra cậu đã chăm chỉ tu luyện trong kết giới, chưa từng gặp mặt con rồng nào trong tộc, ngoài cha mình ra cậu không biết nên tin tưởng ai.

Thứ hai, cậu không biết chân tướng kẻ ám toàn mình, sợ lộ tung tích rồi bị đuổi giết thì quá tệ hại.

Nhưng Tiết Trầm liên tục liên lạc vẫn không nhận được hồi đáp từ cha, tình huống này chỉ có hai nguyên nhân, hoặc là cha cậu ngoài vùng phủ sóng, hoặc là xảy ra chuyện bất ổn gì rồi.

Điều này khiến Tiết Trầm không thể không lo lắng.

Phải biết rằng, Quảng Trạch Vương là vị long quân hiển hách nhất long tộc, nắm trong tay quyền quản lí cả vùng Bắc Hải rộng lớn.

Chuyện gì có thể khiến ông rời bỏ hải phận của bản thân, đi đến khu vực mà thuật thông thần không thể kết nối được?

Nếu là trường hợp xảy ra chuyện xấu thì càng không ổn, đường đường là Bắc Hải Long Vương mà lọt vào ám toán, chắc chắn sẽ trở thành chấn động long trời lở đất.

Bởi vậy Tiết Trầm mới nghĩ, có phải trong tộc đang gặp vấn đề gì rất nan giải hay không?

Đến mức cả Quảng Trạch Vương cũng bị cắt đứt đường dây liên lạc?

Thời điểm Gian Lan Tư biết thân thế Tiết Trầm cũng từng nghe cậu nhắc tới việc này, hiện tại Tiết Trầm hỏi, anh cũng hướng mắt về phía Tất An.

Tất An là hậu duệ dòng rồng hổ, vẫn duy trì liên lạc với long tộc, hơn nữa còn làm việc trong cơ quan đặc thù nên có lẽ biết một vài thông tin.

Đúng là Tất An biết, hắn kì quái liếc Tiết Trầm, giọng điệu vô cùng phức tạp: "Quảng Trạch Vương đâu có gặp chuyện gì, ngài ấy được Thiên Đình cử đi nước ngoài khảo sát thôi..."

Tiết Trầm: "......?"

Trên trán Giản Lan Tư cũng hiện lên một chuỗi dấu chấm hỏi.

Tất An tiếp tục nói: "Mục đích là phục vụ cho xu thế toàn cầu hóa, tăng cường giao lưu giữa thủy tộc phương đông và phương tây, vậy nên kì khảo sát này khá tốn thời gian, nhưng chắc ngài ấy sắp trở lại rồi."

Tiết Trầm: "........................"

Bầu không khí im lặng qua đi, Tiết Trầm chậm rãi thở phào: "Đm!"

Đây là nguyên nhân cậu chưa bao giờ nghĩ đến!!!!

Sự kiện ngoại giao Thủy tộc cấp quốc tế, Long Vương tự mình ra quân thì tương đối hợp lí hợp tình.

Trước mắt thiên giới đông phương và tây phương chưa liên thông, Quảng Trạch Vương bước ra khỏi kết giới bản địa đồng nghĩa với việc thuật thông thần của Tiết Trầm không vươn tới được nữa, mất tin tức cũng là chuyện dễ hiểu.

Vậy nên Tiết Trầm không thể liên lạc được với cha mình, đâu phải vì Long tộc gặp chuyện, mà vì Quảng Trạch Vương ngoài vùng phủ sóng thôi.

Tuy biết là thế nhưng Tiết Trầm vẫn rất muốn chửi người.

Quá đáng thực sự!

Tiết Trầm hùng hùng hổ hổ, Giản Lan Tư vừa lo lắng vuốt lưng giúp cậu nhuận khí, vừa nghi hoặc hỏi Tất An: "Trùng hợp đến vậy sao? Đúng lúc Tiết Trầm gặp chuyện thì Quảng Trạch Vương bị phái đi khảo sát nước ngoài?"

"Cũng không thể coi là trùng hợp." Tất An đáp: "Việc này là do Kháng Dương Long Vương đề nghị ..."

Giản Lan Tư ngắt lời: "Từ từ, chú nói là Kháng Dương Long Vương đề nghị?"

"Đúng vậy." Tất An gật đầu, "Hơn hai mươi năm trước Kháng Dương Long Vương từng đi Châu Âu, lúc đó ngài ấy vô cùng nhiệt huyết, thành tích đạt được cũng cực kì xuất sắc, nghe nói ngài ấy đặc biệt ra nước ngoài để tích lũy kinh nghiệm từ thủy tộc ưu tú, còn học hỏi thêm nhiều ngôn ngữ... À, tôi hiểu rồi!"

Tất An đột nhiên bừng tỉnh, vỗ đùi nói: "Nhất định là khi ở phương Tây Kháng Dương Long Vương bị tư bản chủ nghĩa ăn mòn, đánh mất bản tính, trở nên xa hoa dâm dật, ngợp trong vàng son..."

"Chú nói hươu nói vượn cái gì thế?" Tiết Trầm lạnh lùng liếc hắn, ngắt lời: "Loài rồng chúng tôi vốn xa hoa dâm dật, ngợp trong vàng son mà? Sao có thể coi là đánh mất bản tính? Bảo không quên sơ tâm còn chấp nhận được."

Tất An: "......"

Bàn tay Giản Lan Tư đang vuốt lưng cho Tiết Trầm bỗng cứng đờ.

Điều Tiết Trầm nói quá hợp lí, Tất An không biết phải phản bác từ góc độ nào... Chủ yếu vì bản tính loài rồng đúng thật là như vậy.

Một lúc sau Tất An mới đổ mồ hôi ròng ròng mà sửa miệng: "Tôi nói khía cạnh lười biếng và thiếu trách nhiệm cơ ... Không đúng, xác thật đã xảy ra vấn đề rồi."

Hắn đột nhiên nhớ lại, "Năm đó Kháng Dương Long Vương tự nhận đã gặp rất nhiều thủy tộc châu Âu, liên tục thúc đẩy giao lưu văn hóa giữa phương đông và phương tây, vậy mà nhiệm vụ lần này lại đẩy cho Quảng Trạch Vương ra mặt, bản thân ở lại trấn giữ sông Kháng Dương, chẳng lẽ là cố ý?"

"Còn nữa..." Tất An nhìn về phía Tiết Trầm, lông mày nhăn lại: "Trước khi Quảng Trạch Vương xuất ngoại từng để lại manh mối về kết giới của cậu, nhắc Long tộc ghi nhớ thời gian đón tiếp, nhưng lúc long tộc tìm được kết giới thì cậu đã biết mất, chỉ gửi lời nhắn sẽ đi du lịch khắp nơi trong một hai năm... Coi như là thực tập trước khi nhậm chức."

Tiết Trầm: "...... Long tộc tin à?"

"Đây đâu phải vấn đề tin hay không ..." Tất An ngượng ngùng đáp: "Cậu chưa bao giờ rời khỏi kết giới, rồng trong tộc biết mặt cậu có thể đếm trên đầu ngón tay, chỉ nghe nói cậu học rộng tài cao, tu luyện chăm chỉ, tư tưởng tiến bộ, cũng có khả năng sẽ đi thực tập mà, Quảng Trạch Vương lại ở nước ngoài nên đâu liên lạc được..."

"Thôi khỏi, không tìm thì cứ nói là không tìm, giải thích nhiều làm gì." Tiết Trầm cười lạnh, "Đây có phải ngày đầu tiên tôi biết đến loài rồng đâu."

Nói đi cũng phải nói lại, nếu Long tộc biết chân tướng sự việc cũng không có khả năng tích cực tìm kiếm Tiết Trầm.

Chuyện này dễ hiểu thôi, Tiết Trầm vừa đắc đạo vài năm, chưa rời kết giới đã được thiên đình ưu ái phân phong quản lý sông Kháng Dương rộng lớn.

Hiện tại Long tộc đấu tranh nội bộ kịch liệt như vậy, nhiều rồng thành niên còn chẳng được chia cho dù chỉ là một khe suối nhỏ, đương nhiên sẽ sinh lòng đố kị.

Kể cả Tiết Trầm có thực sự đi du lịch hay không, chỉ cần cậu bỏ lỡ thời gian nhậm chức thì miếng thịt mỡ Kháng Dương béo bở rõ ràng mặc người xâu xé.

Không ít rồng sẽ được thoải mái dạo chơi trên thủy vực rộng lớn này!

Có điều những con rồng ôm tâm tư xấu lại không ngờ rằng, tuy thời gian nhậm chức của Thái Tử Bắc Hải Long Vương bị trì hoãn, trong dân gian lại xuất hiện thêm một vị Phục Ba Quân lần lượt thu phục sông Đại Hoang cùng Ngọc Sắt Hải.

Càng không ngờ rằng Phục Ba Quân chính là con trai nhỏ nhà Bắc Hải Long Vương.

Đây mới là chính là số trời đã định!

Tiết Trầm quyết định, chờ cậu về tộc sẽ thường xuyên diễu võ dương trước mặt mấy con rồng kia, khoe khoang cho bọn họ lác mắt đi!

Đưa cả đàn anh đi cùng nữa!

Long phi tuấn tú như vậy, còn không chua chết bọn họ à!

Nghĩ đến những con rồng chỉ có thể nhìn mình bằng ánh mắt đố kị, Tiết Trầm nhịn không được cười lớn, Tất An nghe thấy lập tức nổi da gà.

Sao tự dưng lại cười kiểu phản diện thế này?! Chẳng lẽ tức đến phát điên rồi sao?

Quay lại vấn đề, nếu từ đầu còn nghĩ do trùng hợp, hiện tại Tất An đã biết Tiết Trầm căn bản không hề đi du lịch mà là bị ám hại, tính chất sự việc hoàn toàn khác nhau,

Ngược về quá khứ, kẻ khả nghi nhất không ai khác chính là Kháng Dương Long Vương – người đã đề cử Quảng Trạch Vương sang nước ngoài.

Sắc mặt Tất An trầm xuống, phỏng đoán: "Chẳng lẽ Kháng Dương Long Vương sớm biết cậu sẽ tiếp nhận chức vụ ở sông Kháng Dương, trăm phương ngàn kế hãm hại cậu hòng giữ vững ngôi vị... Như thế hình như điên cuồng quá mức rồi?"

Long Vương bị mất chức là chuyện lớn, đặc biệt trong tình cảnh long tộc cạnh tranh khốc liệt như bây giờ, Kháng Dương Long Vương không cam lòng âu cũng là điều dễ hiểu.

Nhưng chỉ vì lí do đó mà hãm hại long vương kế nhiệm, tàn sát người cùng tộc, xúc phạm mệnh trời là tội lớn, nếu Kháng Dương Long Vương thực sự làm ra chuyện này thì quá uổng phí chức danh bấy nhiêu năm.

"Tôi lại có suy nghĩ khác." Tiết Trầm nhăn mũi phản bác, "Long tộc đâu có ngốc, đứng ở nơi đầu sóng ngọn gió, nếu tôi có chuyện thì kẻ tình nghi số một chắc chắn là Kháng Dương Long Vương. Thiên tài chiến công hiển hách như ngài ấy không thể không lường trước được hậu quả này."

Tất An khó hiểu: "Nếu không phải Kháng Dương Long Vương động tay thì là ai?"

"Tôi đâu nói không thể là ngài ấy." Tiết Trầm sâu xa đáp, "Tôi chỉ cảm thấy, dù kẻ hãm hại tôi là ai thì mục đích chính chắn chắn không phải ngôi vị Long Vương sông Kháng Dương..."

Giản Lan Tư nghe vậy chợt bừng tỉnh: "Đúng thế, thời gian động thủ nhìn qua có vẻ giống như tranh đoạt ngôi vị, nhưng sự việc rõ ràng quá lại dễ trở nên đáng ngờ."

"Chuyện này..." Tất An đâu biết còn nhiều vấn đề phức tạp luẩn quẩn như vậy, nhất thời mơ hồ, "Nếu không phải vì ngôi vị thì có thể là gì?"

Tiết Trầm nhăn mũi: "Đương nhiên mục đích thực sự còn quan trọng hơn so với chức danh Long Vương."

Nhưng cụ thể là gì thì hiện tại không ai đoán được.

Vấn đề một lần nữa rơi vào cục diện bế tắc.

Im lặng một lát, Tiết Trầm quyết định đổi đề tài: "À đấy, sao đội trưởng Tất lại tới Phù Thành? Ở đây xảy ra chuyện gì sao?"

Hôm qua nghe cách Cát Tú Nhiên nói, lần này Tất An tới Phù Thành không phải để tìm bọn họ mà là vướng vài rắc rối, bọn họ chỉ tiện đường gặp gỡ thôi.

Làm trong cơ quan chuyên xử lí vụ việc yêu tà quấy phá, để Tất An tự mình ra mặt chẳng lẽ Phù Thành xuất hiện đại yêu nào sao?

Tất An không định giấu giếm: "Cũng không có gì to tát, chỉ là ông chủ khách sạn suối nước nóng ở Tiểu Lan Vĩ xưng đế thôi."

Tiết Trầm: "......"

Giản Lan Tư: "......?"

--------------------------

Tác giả có lời muốn nói: ha ha ha, nghe nói sau kiến quốc có rất nhiều nhân dân nông thôn xưng vua xưng đế, sau đó đều bị cảnh sát trấn áp.

Trên mạng còn một vài thông tin liên quan.

Linh cảm xuất hiện rồi! 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp