Sau Khi Tốt Nghiệp Tôi Làm Long Vương

Chương 104: Cá cá ăn cá


1 năm

trướctiếp

[ Nhưng chắc chắn là thế hệ sau hiếu thuận của dòng tộc cá hồi. ]

Tấm lòng tha thiết của bạn bè cùng phòng khiến Tiết Trầm sâu sắc cảm nhận ý tốt khó lòng từ chối... Vừa mới kết giao bạn trai tuấn tú, cậu hận không thể khoe khoang cho toàn thế giới biết đến.

Vì vậy liền thoải mái trả lời mọi câu hỏi.

Không chỉ vậy, Tiết Trầm suy nghĩ một chút rồi bảo với con trai sông trong chậu bên ban công: "Ngọc trai nhỏ, mày thông báo tới những con cá khác, đêm nay chúng ta cùng đi liên hoan."

Vừa nói xong đã nghe một tiếng "Vèo", con trai sông to bằng lòng bàn tay phi vào từ cửa sổ, vỏ trai mở ra khép lại, âm thanh vui vẻ vang lên: "Tôn giá nói thật ư?"

"Mẹ kiếp, con mắt của tôi lại giảm giá trị rồi." Trình Hàm thuần thục làm vật lí trị liệu cho đôi mắt, "Người anh em ngọc trai, mày biến thành người rồi hẵng nói chuyện nhé, cảm ơn."

"Ồ được." Trai sông nghe lời hóa thành hình người, bắt đầu nịnh hót Tiết Trầm, "Tôn giá muốn đưa chúng tôi đi ăn cơm cùng sao?"

Tuy bình thường ngài Trầm hay đánh mấy con yêu quái bọn họ, nhưng kỳ thực đối đãi với bọn họ rất tốt, không chỉ truyền dạy công pháp giúp bọn họ tu luyện, còn tặng khí tức của Phục Ba Quân để tu vi của bọn họ tăng trưởng rất nhiều.

Phải biết, tu sĩ trong dân gian thường mang lòng cảnh giác với yêu quái thu phục được, không giam cầm quất roi là tốt lắm rồi, nào có nuôi thả như Tiết Trầm.

Bây giờ còn muốn dẫn bọn họ ra ngoài liên hoan, đãi ngộ này tốt đến giật mình đấy!

Xem ra năm hiểm một kim* ngay trong tầm tay rồi!

(*) Năm hiểm một kim: tên gọi chung của một số quyền lợi an sinh mà người sử dụng lao động trao cho người lao động, bao gồm bảo hiểm trợ cấp, bảo hiểm y tế, bảo hiểm thất nghiệp, bảo hiểm thương tật liên quan đến công việc, bảo hiểm thai sản và quỹ hỗ trợ nhà ở.

"Không sai." Tiết Trầm hiếm thấy tốt tính mà mỉm cười, "Lan Tư là bạn trai tao, sau đó còn có thể kết hôn với tao, nếu tụi mày là công nhân viên thì cũng nên gặp gỡ một lần."

Tuy cậu chỉ vừa xác định quan hệ với đàn anh không bao lâu, nhưng làm một vị long quân có trách nhiệm thì phải quyết đoán giới thiệu long phi cho thuộc hạ Thủy tộc của mình, cấp đủ địa vị mặt mũi cho long phi!

Chủ yếu nhất là, long phi tuấn tú như vậy, con rồng nào có thể kiềm chế không khoe khoang cơ chứ!

Xa Bích Quân chỉ trầm mặc hai giây, lập tức thức thời giơ ngón tay cái: "Hóa ra là như vậy, đàn anh Giản thực sự có phúc khí!"

Trình Hàm khiếp sợ: "Không hổ là mày, ngọc trai nhỏ, ngay cả chuyện này cũng tìm được góc độ nịnh hót!"

Lại Hiển Thanh cũng khiếp sợ: "Không phải chứ, anh Trầm, cậu muốn kết hôn cùng đàn anh Giản thật sao?"

Tiết Trầm làm bộ thở dài: "Hết cách rồi, Lan Tư luôn cảm thấy bất an, quyết định sớm một chút thì anh ấy mới yên lòng."

Bạn bè cùng phòng: "... ..."

Đừng khoe khoang đừng khoe khoang!

Vả lại, tự kiểm điểm lí do khiến đàn anh Giản bất an đi!

.

Đến giờ cơm tối, bạn bè cùng phòng của Tiết Trầm, Giản Lan Tư, cùng vài nhân viên yêu quái Thủy tộc hóa thành hình người tụ tập dưới lầu ký túc xá, đoàn người cùng nhau ra ngoài trường học.

Bọn Trình Hàm thấy mấy con cá hiếm khi được lên bờ, liền tốt bụng hỏi thăm họ muốn ăn cái gì.

Mấy con cá hiển nhiên đã chuẩn bị trước, nghe vậy không chút do dự đáp lời: "Món Nhật."

"Sushi!"

"Sashimi!"

Mấy người Trình Hàm: "...?"

Trình Hàm toát mồ hôi hột: "Đó không phải là đồng loại của tụi mày à?"

"Đồng loại gì cơ?" Xa Bích Quân cười lạnh, "Không phải cứ cùng ở trong nước thì là đồng loại, đồng loại của tôi chỉ có trai sông. Cậu với trâu đều chạy trên mặt đất, nhưng trâu đâu được coi là đồng loại của cậu."

Tiểu Hồng càng thêm chính trực: "Cá lớn nuốt cá bé, cá bé nuốt con tôm, chưa từng nghe tới sao?"

Dư Yên Sơn cũng "Xì" một tiếng: "Nghe nói cửa hàng đồ Nhật đều bán cá nhập khẩu, tôi còn chưa ăn cá Nhật bao giờ, không biết sẽ là mùi vị gì đây."

Mấy người Trình Hàm: "..."

Lỗi do bọn họ không hiểu thế giới động vật.

Mấy con yêu quái đều là lần đầu tiên đi ăn cơm ở nhân gian cùng ông chủ, hưng phấn không nhịn được, suốt một đường cứ líu ra líu ríu như nhà quê lên tỉnh.

Thêm vào ngoại hình không tệ khiến nhiều người phải liếc mắt ngoái đầu.

Khi đến cửa trường học, vừa vặn đụng phải mấy bạn nữ ở lớp Tiết Trầm, bọn họ chào hỏi lẫn nhau.

Mấy nữ sinh thấy bọn họ đi nhóm đông người, đều hiếu kỳ "Oa" một tiếng: "Tiết Trầm, là bạn của cậu à?"

"Hình như trước đây chưa từng gặp?"

"Là sinh viên trường khác hả?"

Tiết Trầm: "Không phải, đều ở trong trường này hết."

Mấy nữ sinh "Chậc chậc" lắc đầu, "Cậu cứ khoác lác đi."

"Trong trường có nhiều trai đẹp như vậy thì đã sớm lên diễn đàn, còn có khả năng ngày hôm nay tôi mới nhìn thấy ư!"

Bạn bè cùng phòng của Tiết Trầm nghe được đều toát mồ hôi hột.

Câu này khó trả lời quá, kỳ thực các cậu đều gặp qua rồi, là cá chép hoa mập mạp và cá Koi lớn trong hồ nhân tạo đó!

Một nữ sinh túm lấy Trình Hàm, nhỏ giọng nói: "Trình Hàm, cậu có thể giúp tôi xin WeChat của bạn nam kia không?"

Cô chỉ về phía Dư Yên Sơn.

"Hả?" Trình Hàm bỗng chốc khiếp sợ, không nghĩ tới con cá đầu to này vậy mà lại có giá hơn cả cậu ta.

Cậu ta lộ vẻ mặt khó xử, uyển chuyển đáp, "Tôi cảm thấy nên bỏ cuộc đi thôi..."

Nữ sinh không hiểu: "Tại sao?"

Trình Hàm im lặng một chút, "Nếu như tôi nói cậu ta không có WeChat thì cậu tin không?"

Nữ sinh cũng im lặng, "Có quỷ mới tin cậu, không giúp thì dẹp đi, tự tôi sẽ xin cậu ấy."

Nói xong thật sự chạy lại gần Dư Yên Sơn.

Dư Yên Sơn không dám đáp linh tinh trước mặt bạn học của anh Trầm, rất tự giác lịch sự cúi chào: "Xin lỗi, tôi không có WeChat, nếu cậu muốn tìm tôi thì đến hồ nhân tạo hô một tiếng, tôi sẽ ra gặp cậu."

Nữ sinh đầu đầy vạch đen: "... Cậu còn thái quá hơn cả Trình Hàm."

Sự tình không dễ giải quyết, trước khi đi nữ sinh sâu kín liếc Tiết Trầm một cái: "Tiết Trầm, bạn bè của cậu... Ài, cậu hiểu ý tôi chứ?"

Tiết Trầm đáp: "Tôi hiểu mà."

Thủy tộc hiện tại đều chất lượng như thế này sao.

Vì khúc nhạc dạo ngắn vừa rồi, cậu không thể không nhắc nhở mấy con cá kia: "Bọn mày khiêm tốn chút đi, cẩn thận bị điều tra chứng minh thư."

Nhóm cá ngoan ngoãn gật đầu: "Vâng ạ."

...

Ứng theo yêu cầu của mấy con cá, bọn họ quyết định đi đến một cửa hàng đồ Nhật cạnh trường học.

Chủ cửa tiệm là một người phụ nữ tên Mạc Na, nghe nói sau khi du học nước ngoài thì trở về tự gây dựng sự nghiệp.

Bởi tính cách Mạc Na rộng rãi, đồ trong cửa hàng cũng ngon nên danh tiếng tại khu vực này vô cùng tốt, bọn Tiết Trầm từng ghé qua vài lần trước đó.

Không ngờ đến nơi lại phát hiện cửa nhà hàng đóng chặt, bên trên treo một tấm bảng tạm dừng kinh doanh.

"Không phải chứ, vậy mà đóng cửa rồi." Trình Hàm thất vọng nói.

Lại Hiển Thanh buông tay: "Tính sai, đi nhà khác thôi."

Đoạn đường tấp nập phồn hoa này có cả chuỗi cửa hàng món Nhật, chỉ là đồ ăn không ngon bằng nhà này.

Hết cách giải quyết, những người khác đành gật đầu, đang định đi nơi khác thì vừa vặn chạm mặt với bà chủ cửa tiệm Mạc Na, bên cạnh cô còn có một vị đạo trưởng trẻ tuổi.

Hai nhóm người đối mặt, Tiết Trầm cùng Giản Lan Tư đều cạn lời.

Không ai khác, vị đạo trưởng đi chung với Mạc Na kia đúng là bạn cũ của bọn họ - Cát Tú Nhiên.

Cát Tú Nhiên nhìn thấy hai người Tiết Trầm cùng Giản Lan Tư, khuôn mặt lộ rõ sự vui vẻ, nhanh chóng tiến tới chào hỏi: "Hai vị đạo sĩ, thật là khéo, sao các cậu lại ở đây?"

Tiết Trầm giật giật khóe miệng: "Không khéo, chỗ này gần trường học của tôi."

"Ồ đúng." Cát Tú Nhiên bừng tỉnh, "Suýt nữa thì quên cậu là sinh viên của đại học Phù Thành."

Chủ yếu là vì lần bọn họ chạm mặt trước đó, chuyện Tiết Trầm làm cũng không phải chuyện sinh viên làm nổi.

Mạc Na ở bên cạnh nhìn bọn họ, tò mò "Ồ" một tiếng: "Sao các cậu quen nhau vậy?"

Mấy học sinh này là khách của cửa hàng, Mạc Na từng tán gẫu với bọn họ nên đương nhiên nhận ra.

Chỉ không ngờ rằng đạo trưởng Cát cũng quen biết bọn họ.

Cát Tú Nhiên gật đầu, giải thích: "Hai vị này là bạn của tôi, bọn họ đều bắt yêu trừ tà vô cùng chuyên nghiệp, à đấy, cửa hàng của cô Mạc ở khu này thì có thể tìm bọn họ, không cần bỏ gần cầu xa."

Mạc Na: "... Hả?"

Cô mờ mịt liếc nhìn đám người Tiết Trầm, "Bọn họ không phải học sinh sao?"

Tiết Trầm mặt không đổi sắc, lời ít ý nhiều: "Nghề phụ."

Trình Hàm bên cạnh vội vã gật đầu: "Đúng đúng đúng, anh Trầm từng bắt rất nhiều yêu quái, chúng tôi đều tận mắt chứng kiến."

Không chỉ từng thấy, mấy con yêu quái này hiện tại đều đứng ở trước mặt cô! Đang chuẩn bị vào cửa hàng của cô ăn cơm đó.

Mạc Na càng hoảng hốt.

Lúc này Tiết Trầm đột ngột hỏi: "Trong cửa hàng xảy ra chuyện gì vậy?"

Cát Tú Nhiên nói: "Chưa biết nữa, có thể là yêu tà quấy phá."

Mạc Na nghe vậy càng căng thẳng, lo lắng chuyện xấu truyền ra ảnh hưởng tới sinh ý, vội vàng bảo: "Thực ra cũng không có gì..."

Chưa dứt câu đã nghe Tiết Trầm tiếp tục nói: "Vậy giải quyết xong sẽ mở cửa hàng buôn bán tiếp phải không?"

Mạc Na sững sờ không kịp phản ứng, chỉ vô thức đáp: "... Có thể nói như vậy."

"Thế thì còn chờ gì nữa." Tiết Trầm chà xát hai tay, "Mau lên, vào bắt tà ma xong là chúng ta được ăn ngon rồi."

Mạc Na nghi ngờ bản thân nghe lầm, từ từ quay đầu liếc Cát Tú Nhiên, chờ đợi một lời giải thích.

Lại thấy Cát Tú Nhiên lộ vẻ mặt vui mừng: "Bạn học Tiết nguyện ý ra tay, vậy chuyện này tới đây ổn rồi."

Sau đó chắp tay lộ vẻ thương xót, "Tà ma thật đáng thương, hi vọng sau này có thể triệt để hối cải, làm một tà ma tốt."

Mạc Na: "... ?"

Nếu không phải Cát Tú Nhiên do cô tự mình đến mời từ Thái Hư quan, mấy học sinh này cũng là người quen, cô chắc chắn sẽ nghi ngờ bản thân gặp phải tập đoàn lừa đảo.

Bởi vì quá quỷ dị, cho nên Mạc Na không biết nên hỏi từ góc độ nào, mơ hồ mở cửa dẫn một đám người vào trong.

Diện tích cửa hàng không lớn nhưng dọn dẹp rất sạch sẽ.

Tuy vậy mới bước vào, mấy Thủy tộc Tiết Trầm dắt theo lập tức thay đổi sắc mặt.

Xa Bích Quân: "Yêu khí thật nặng."

Tiểu Hồng: "Tiệm này từng có yêu quái tới."

Dư Yên Sơn ghét bỏ: "Mùi nồng nặc như vậy, yêu quái này quá tệ rồi."

Tiết Trầm không thể nhịn được nữa: "Ngậm miệng hết đi."

Bản thân cũng là yêu quái còn dám đi chê bai yêu quái khác.

Mạc Na cạn lời nhìn nhóm người kỳ quái, vòng ra sau nhà bếp bưng chút đồ ăn cùng trà tới: "Hôm nay tiệm chưa nhập hàng, chỉ có những thứ này, miễn phí đấy các cậu cứ ăn thoải mái."

Mấy con Thủy tộc bay vồ tới.

"Hải tảo Trung Hoa!"

"Bạch tuộc!"

"Bà chủ, có cá đông không, chưa qua xử lí cũng được, cứ mang ra cho chúng tôi."

Tiết Trầm ném cho tụi nó con mắt hình viên đạn, nắm tay cuộn thành đấm: "Hiểu chưa?"

Cửa hàng nhỏ nháy mắt yên tĩnh, nhóm Thủy tộc ngậm chặt miệng gật đầu lia lịa, còn ai dám không hiểu nắm đấm của anh Trầm.

Đuổi vài con Thủy tộc cùng bạn bè đến phòng ăn, Tiết Trầm, Giản Lan Tư, Cát Tú Nhiên cùng Mạc Na đồng thời ngồi xuống bàn phòng lớn.

"Thế nào?" Mạc Na gấp gáp hỏi, "Các cậu mới nói cửa hàng tỏa yêu khí, có phải đã nhận ra chuyện gì hay không?"

"Đừng gấp." Cát Tú Nhiên vung tay, "Tôi xem qua rồi, về cơ bản có thể xác định nguyên nhân do yêu quái, nhưng chưa biết cụ thể là loại gì."

Tiết Trầm cũng gật đầu: "Không phải vấn đề lớn, trước tiên cô kể những chuyện xảy ra gần đây đi?"

Tình huống trong tiệm này vô cùng rõ ràng, Cát Tú Nhiên cùng vài con Thủy tộc ngu ngốc kia đều liếc mắt một cái đã nhìn ra yêu khí, hơn nữa còn là một yêu quái nhỏ vô dụng.

Chẳng qua trước khi yêu quái hiện thân, vẫn không thể xác định nguyên hình.

Chi bằng trước tiên tìm hiểu tình huống, có thể trợ giúp tốt cho phán đoán.

Sự bình tĩnh của bọn họ khiến Mạc Na thoáng tỉnh táo, cô thở dài bắt đầu câu chuyện.

"Nói chung là hai tuần trước cửa hàng của tôi đón tiếp một vị khách nước ngoài, anh ta nói mình tên Antony, là người châu Âu sinh sống lâu dài tại Trung Quốc, trước đây tôi cũng từng đi du học ở châu Âu nên vui vẻ hàn huyên đôi câu với anh ta, về sau ngày nào anh ta cũng đến ăn cơm, còn hẹn tôi ra ngoài mấy lần..."

Mạc Na nói mình vẫn độc thân, không bài xích việc hẹn hò cùng đàn ông phù hợp, Antony tự nhận là người châu Âu nên rất có thiện cảm đối với Mạc Na từng đi du học.

Mạc Na cũng không nghĩ nhiều, thấy Antony có thành ý liền đồng ý tìm hiểu lẫn nhau.

Chỉ có điều sau mấy dịp hẹn hò, Mạc Na phát hiện Antony căn bản là một tên lừa gạt.

Mặc dù anh ta mang dòng máu nước ngoài, thế nhưng lại không biết chút nào tình hình thực tế của Châu Âu, cái gọi là vốn kiến thức mà anh ta ba hoa với Mạc Na chỉ vỏn vẹn xoay quanh vài thông tin cơ bản có thể tra cứu trên mạng.

Chỉ cần Mạc Na nhắc những chi tiết cụ thể thì Antony lập tức chồng chất lỗi sai, hơn nữa khẩu âm cũng hoàn toàn bản địa.

Không chỉ vậy, hành vi của Antony vô cùng kì quặc, gần như mỗi lần gặp Mạc Na đều khuyên cô đừng bán cá hồi nữa.

Lý do cực kì buồn cười, Anthony cho rằng cá hồi Na Uy có dòng máu cao quý, không nên bị đem ra làm món ăn.

Bởi vậy Mạc Na cấp tốc phân rõ giới hạn, nhưng Antony vẫn cứ dây dưa không dứt, không ngừng mời mọc Mạc Na đi du lịch Châu Âu cùng anh ta.

Mạc Na không kiềm chế nổi liền phơi bày lời nói dối của Antony.

Kết quả Antony thẹn quá hóa giận, mắng Mạc Na xem thường người khác, nói anh ta dù chưa từng thực sự tới Châu Âu nhưng vẫn mang dòng máu ngoại quốc cao quý, Mạc Na định kiến như vậy về anh ta là không đúng.

Vì anh ta làm loạn, Mạc Na sợ ảnh hưởng đến sinh ý của cửa hàng nên lập tức báo cảnh sát.

Antony thấy cô báo cảnh sát vội vàng chạy đi, chỉ có điều trước khi chạy còn khẳng định Mạc Na sẽ hối hận.

"Lúc đó lời anh ta nói vô cùng kì quái." Mạc Na nhớ lại vẫn cảm thấy hoang mang, "Cái gì mà... muốn tôi biết tàn sát cá hồi sẽ phải trả giá đắt thế nào..."

"Thứ gì thế này?" Tiết Trầm nghe xong mặt đầy dấu chấm hỏi.

Cát Tú Nhiên suy đoán: "Chẳng lẽ là cá hồi tinh?"

Tiết Trầm cười lạnh: "Có phải là cá hồi tinh hay không thì chưa chắc, nhưng nhất định là thế hệ sau vô cùng hiếu thuận của dòng tộc cá hồi." 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp