Sủng Phi Bãi Công Hằng Ngày

Chương 53


2 năm

trướctiếp

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Bánh Tai Heo

Wattpad: banhtaiheo

Wp: banhtaiheohelachanai.wordpress.com

-----

Tuy Quách Lạc La thị cắm rễ ở Thịnh Kinh, nhưng cũng có dinh thự ở kinh thành, được dùng làm nơi nhận và chuyển tin tức giữa hai nơi.

Tam Quan Bảo có để lại nhân thủ cho nữ nhi sử dụng, nhưng thường ngày Vân Tú chỉ để họ đi truyền lời, còn lại cơ bản không dùng đến bọn họ. Nay nàng nhớ tới a mã có bố trí những người đó ở kinh thành, sau một lúc trầm ngâm, liền nhẹ giọng phân phó Thụy Châu: "Liên hệ Tác Ngạch Đồ, không được có tí dính dáng nào với Bình tần. Tìm một người có thể tin, lấy thẻ bài của ta ra cung một chuyến, nhớ cẩn thận tránh tai mắt......"

Thụy Châu cẩn thận nghe, sau đó trịnh trọng gật gật đầu.

Vân Tú phân phó xong liền ổn định lại tinh thần, ngửa người ra sau suy tư.

Chức quan Lại Bộ Tả thị lang này, nếu huynh trưởng thật sự nhậm chức, thì cũng sẽ không có đất để dụng võ, vì chắc chắn Minh Châu sẽ cản tay cản chân, đã vậy còn có khả năng rơi vào bên trong tranh đấu giữa các phe, bị Hoàng Thượng nghi kỵ, bị Hách Xá Lí thị ghi hận.

Nhưng nghĩ lại thì, nếu không để ý tới danh dự của tộc Quách Lạc La, thì hai bên đều sẽ nhận được lợi ích thực tế, công việc béo bở như này, từ bỏ đúng là đáng tiếc.

Công việc này có chỗ tốt có chỗ xấu, chỉ là xấu lớn hơn tốt thôi.

Nàng không muốn huynh trưởng đi nhậm chức, a mã cũng không muốn. Nhưng bản chất việc này hư vô mờ mịt khó nắm chắc, không phải là thứ bản thân có thể tự quyết.

Từ sau khi Vân Tú trải qua giấc mơ, nàng buông tha tranh sủng, tâm cảnh trở nên rộng rãi rất nhiều. Những gì có thể nàng đã làm hết rồi, còn lại, chỉ có lẳng lặng chờ đợi......

Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên*, nếu là không thành công, thì cũng không có gì oán trách.

*Thành ngữ này được hiểu nôm na là việc tính toán đường đi nước bước trong một công việc nào đó là do con người còn có thành công hay không là do ông trời.

Nàng hiếm có lúc mà híp híp mắt, như suy tư điều gì, chiêu này của Minh Châu thật là âm độc, khác hẳn phong cách ngày thường của hắn.

Không biết là ai ra chủ ý, có liên hệ gì đến hậu cung hay không?

Bản báo cáo đã đến kinh thành trước, người phụ trách xét duyệt lật lật, lấy báo cáo đến, nhanh nhẹn viết vài dòng tiến cử, sau đó như sợ người khác thấy, vội vã đặt lên trước bàn.

Phải biết rằng, chuyện này là không phù hợp quy củ.

Tiền trảm hậu tấu, có ý muốn ép buộc, hắn không sợ cả tộc Quách Lạc La ghi hận hắn sao?

...... Cũng đúng, Minh Châu ghê gớm lắm mà, hắn sợ gì chứ.

Nàng cười một chút, hỏi: "Dận Đường đâu rồi? Sao mà ma ma cũng chưa bế tới. Chẳng lẽ vẫn đang ngủ say?"

Nghe nàng hỏi chuyện, bầu không khí trầm trọng trong chính điện hoá thành hư không.

Văn Uyên cười nói: "Mới vừa rồi nương nương với tụi nô tỳ còn bàn chính sự mà, vậy nên ma ma mới không muốn quấy rầy, liền ở bên ngoài chờ. Cửu a ca đã tỉnh rất lâu rồi a, sao còn ngủ được? Nô tỳ không cần nhìn cũng có thể đoán ra được Cửu a ca đang đá chân kháng nghị ở ngoài mành đó."

Nàng nói khiến cho ai nấy cũng nở nụ cười.

Mi mắt Vân Tú cong cong, khóe môi hơi nhếch lên: "Ngươi nói đúng lắm, chắc hắn chờ đến sốt ruột rồi. Để bồi thường cho hắn, hôm nay bổn cung sẽ dẫn hắn đến Vĩnh Thọ Cung xem Thập đệ......"

Chân của ma ma chân giống như bị dán keo, cứ đứng bên ngoài không vào, hừ, đây là không muốn để hắn nghe lén nương nói chuyện.

Dận Đường bồn chồn tức tối thở phì phì, vốn hắn tính gân cổ tru lên, giơ tay đá chân, nhưng nghĩ lại ma ma là nữ nhân, không mạnh mẽ như Hoàng A Mã của hắn, nên hắn liền nằm im.

Lỡ gia vẫy mạnh quá nàng ôm không nổi, rồi hụt một cái, không phải gia mới là người bị đau sao?

Ngay sau đó, Dận Đường nghe được âm thanh nhấc mành lên, tiếp đến là từng tiếng thỉnh an hô lên, rồi hắn được chuyển vào trong lòng ngực thơm thơm của nương hắn.

Ôi sung sướng quá! Gia thích lắm!

Vân Tú nhìn hắn, Dận Đường chớp chớp mắt tròn xoe, trên gò má trắng nõn nhẹ ủng hồng khỏe mạnh, bắp tay đầy thịt đặt trong miệng, bày ra thái độ ngoan ngoãn hiếm thấy.

Nàng nhéo nhéo khuôn mặt của nhi tử: "Sao hôm ngoan vậy? Chẳng giống tiểu Cửu mà nương biết chút nào."

Dận Đường hừ một tiếng, trong âm thanh non nớt có chút đáng yêu, khiến mọi người nghe như đang làm nũng.

Cửu a ca còn nhỏ như vậy, mà có thể hiểu nương nương nói gì rồi đáp lại sao?

Đổng ma ma kinh ngạc xong liền cười tủm tỉm nói: "Nương nương, Cửu a ca không những ngoan ngoãn khiến người ta yêu thương, lại còn thông minh nhất, sau này lúc đi học chắc chắn sẽ đứng thứ nhất."

Dận Đường vốn đang hớn hở, chuẩn bị gặm cái tay, nghe Đổng ma ma nói xong thì cứng đờ, ma ma à, ngươi nói vậy không phải là hại gia sao?

Nói mát cho nương vui cũng có mức độ thôi chứ. Ngươi khen ta cũng được đi, nhưng sao phải kéo tới chuyện đọc sách hả?

Vân Tú kéo bàn tay của Dận Đường ra, nghe nói Đổng ma ma nói thì gật gật đầu, cố nén cười, nghiêm trang nói: "Bổn cung cũng nghĩ như vậy đó. Nếu hắn không đứng nhất được, đúng là quá tiếc cho lúc nhỏ thông minh hơn người như này!"

Sau đó than nhẹ một tiếng, vẻ mặt ngăn không được mà thổn thức: "Thôi, tiểu Cửu không nên giống như Thương Trọng Vĩnh*."

*Thương Trọng Vĩnh: một tác phẩm của Vương An Thạch (là một nhà văn nổi tiếng thời Bắc Tống) viết về một người tên Thương Trọng Vĩnh (Mình có tra trên gg về tác phẩm này nhưng không ra, nó chỉ được nói đến trong 2 truyện ngôn tình, trong đó có 1 truyện nói rằng Thương Trọng Vĩnh sinh ra trong gia đình nhà nông nghèo khó, nên không được đi học, đến 5 tuổi thì nằng nặc đòi phụ thân mua bút viết, sau đó Thương Trọng Vĩnh sáng tác ra những câu thơ kinh người, được mệnh danh là thần đồng dù trước đó không hề biết chút gì, nhưng sau này mai một vì gia đình bắt hắn ra chợ bán để mưu sinh kiếm sống, mình cũng không rõ đây là nội dung thật của tác phẩm hay do tác giả ở truyện kia đề cập, truyện đó tên Nhân Thần của Nam Chiêu Thần). Nhưng đại ý ở đây Vân Tú nói chính là tiểu Cửu sẽ không huy hoàng rồi chợt tắt như vậy.

Dận Đường hoàn toàn ngây người: "......"

Hạng nhất á?

Ha hả, đùa cái gì vậy này, nói hắn làm người ăn chơi số một kinh thành thì còn được.

Chí lớn của hắn chính là làm bá chủ trong cung, đương nhiên, phạm vi không bao gồm Thượng Thư Phòng.

Nếu hắn học được hạng nhất thật, thì nhóm sư phó kiếp trước chết cũng yên lòng nhắm mắt...... ơ mà, bọn họ sau này cũng chết còn gì.

Không phải, trọng điểm không phải cái này.

Nương sao thế hả, lại đứng đây nói mấy chuyện này với đứa bé hai tháng, còn lôi cả ví dụ về Thương Trọng Vĩnh?!

Đổng ma ma có chút mờ mịt, nàng bất quá khen có một chút, sao nương nương kéo đến cả Thương Trọng Vĩnh rồi?

Nhưng rất nhanh, nàng thu lại thần sắc mê mang, theo bản năng mà lặp lại: "Sẽ không, sẽ không đâu, nương nương cứ yên tâm."

Dận Đường: "......"

Gia mệt mỏi quá mà.

Ngay lúc oán niệm của Cửu gia sắp đâm lên tới trời, thì Vân Tú cười khanh khách mà bước vào Vĩnh Thọ Cung, "Xem ai tới đây? Ta có mang tiểu Cửu tới làm bạn với tiểu Thập này!"

Quý Phi khoác áo lông chồn tuyết, dựa ở trên giường cười nhìn nàng: "Ta biết là ngươi mà, tới đúng lúc lắm. Dận Ngã vừa uống sữa xong, chắc cũng muốn gặp Cửu ca lắm, để hai đứa nó gặp nhau đi."

[Editor: Bánh Tai Heo - Wattpad: banhtaiheo - Wp: banhtaiheoHElachanai.wordpress.com]

......

Đầu tiên là Dận Đường thầm cảm thán vì Quý Phi quá trẻ, sau đó khiếp sợ với hai chữ "Dận Ngã" từ miệng Quý Phi, trong lòng vào mừng như điên, kém chút nước mắt rơi lã chã.

Hắn rất khó khăn để kiềm chế kích động muốn gặp Thập đệ thân yêu của mình.

Còn chưa có phục hồi tinh thần, Dận Đường không kịp phòng ngừa liền mắt đối mắt cùng một đứa bé vừa mới sinh ra khác.

Tiểu Thập mới chỉ được nửa tháng, nhỏ hơn Cửu a ca khoảng một vòng, trên mặt còn nét hồng hồng nhợt nhạt của trẻ mới vừa sinh, nhưng nhìn tổng thể cũng đã không còn nhăn nhúm đỏ hỏn như con khỉ.

Một người đứng, một người nằm, một người mắt hai mí, một người mắt phượng một mí.

Hai người đối diện nhìn nhau thật lâu......

Đôi mắt Dận Đường từng chút trợn to lên, Dận Ngã cũng từ từ trợn trừng mắt.

Bọn họ cứ như đang so xem mắt ai lớn hơn, bầu không khí căng thẳng, ai cũng không chịu thua, cuối cùng Dận Ngã bại trận.

Thứ nhất là do sức lực không đủ, thứ hai, bẩm sinh mắt quá nhỏ, đua không được.

Dận Đường "Ê a" mà kêu một tiếng, phất phất tay, vô cùng hưng phấn, trong mắt nồng nặc mùi khoe khoang.

Người thì bé, vậy mà còn đấu mắt với gia, chỉ bằng đôi mắt bé như hạt hướng dương kia mà dám làm càn à?

Không biết tự lượng sức mình.

Dận Ngã: "......"

Dận Ngã dời tầm mắt, nhìn về phía tấm màn, nước miếng liên tục chảy ra nhèm nhẹp.

Cửu gia lại "ê a" một tiếng, ngay sau đó phát ra âm thanh non nớt "e e" như đang cười nhạo. Ngay sau đó, hắn cố gắng ngoe nguẩy trong lòng ngực Vân Tú, cố gắng vừa bám nương vừa rướn bàn tay qua.

Thấy không với được tới Dận Ngã, Dận Đường hậm hực bỏ tay, chuyển sang dùng chân.

Hắn cứ kéo người về phía trước, chân đưa tới cái miệng đang chảy nước miếng của Dận Ngã, nhìn cứ như muốn đem chân với vào miệng của Thập đệ hắn.

Dận Ngã: "......"

Quý Phi che miệng cười, Vân Tú lại nhận thấy không ổn.

Nàng khụ một tiếng, nhẹ nắm gót nhân nhỏ của nhi tử nhét vào trong tã lót, không để ý Dận Đường đang "y nha y nha" kháng nghị mà nói: "Tiểu Cửu quá bướng bỉnh, đợi về ta phải dạy dỗ một chút."

"Hài tử chơi đùa thôi mà, hắn cũng mới có mấy tháng, hiểu được gì đâu?" Quý Phi cảm thấy buồn cười, duỗi tay chọt chọt Vân Tú, giận nàng, "Còn dạy dỗ nữa, ngươi nha."

Vân Tú thầm nghĩ, hài tử chơi đùa chỗ nào?

Tên Hỗn Thế Ma Vương này muốn khi dễ đệ đệ rành rành ra đó!

Nếu nàng cứ mặc kệ Dận Đường làm bậy, chắc chắn Quý Phi sẽ rất đau lòng cho Thập a ca, sau đó tìm nàng tính sổ.

Vân Tú hừ một tiếng, cũng không phản bác, ngược lại nhìn chằm chằm Dận Đường.

Thấy hắn lại bắt đầu giả vờ vô tội, phun bong bóng, còn nở nụ cười ngọt ngào vô sỉ nhìn Quý Phi, Vân Tú: "......"

"Nhìn xem này, Cửu a ca đang cười với bổn cung đấy!" Quý Phi rất là kinh hỉ, "Đứa nhỏ này đáng yêu ghê."

Nàng quan sát kỹ Dận Đường, càng xem càng thích, liền muốn duỗi tay ôm hắn, bên kia, Dận Ngã liền gân cổ khóc lớn lên: "Ô ô ô oa oa oa —— ô oa ——"

Nghe tiếng khóc, lại đến phiên Vân Tú đau lòng.

Quý Phi còn chưa kịp phản ứng, Vân Tú đã nhăn mày, lập tức nói: "Giọng hắn quá non, khóc đến hỏng thì làm sao bây giờ?"

Dứt lời, nàng cúi xuống tính dỗ.

Vừa cúi người được một nửa, đầu ngón tay còn chưa kịp đụng vào tã lót của Dận Ngã, trong lòng Dận Đường vang lên tiếng chuông cảnh báo, chậm rãi hiện lên bốn chữ to tướng: Chỉ mỗi ngươi biết khóc chắc?

Đôi mắt Cửu a ca bắt đầu nhíu lại, sau đó bắt đầu tuôn ma âm: "Ô ô ô oa oa oa —— ô oa ——"

Vân Tú: "......"

Quý Phi: "......"

Đợi dỗ xong hài tử của mình, cả người các nàng đều đầy mỏi mệt.

"Hai huynh đệ sao cứ như oan gia thế," Quý Phi lẩm bẩm nói, "Hệt như đua đòi bắt chước a?"

Vân Tú vừa chột dạ vừa nghi hoặc, cuối cùng vẫn thấy chột dạ hơn.

Nàng phụ họa theo Quý Phi rồi dời đề tài, nói đến vụ Đồ Nhạc sắp vào kinh nhậm chức: "A mã của ta gấp đến độ bốc hỏa, chỉ mong Hoàng Thượng có thể để tâm một chút, để huynh trưởng thoát khỏi hố lửa này của Minh Châu......"

Tuy mấy ngày nay Quý Phi ở cữ trong Vĩnh Thọ Cung, nhưng cũng biết được biến động của Quách Lạc La gia.

Nàng thu lại tươi cười, trầm mặt không vui nói: "Việc này quá hiểm trá, không giống tác phong của Minh Châu, có vẻ giống mấy cách hậu phi lục đục hơn. Có thể nghĩ ra được chủ ý như vậy, trừ Huệ phi ra, còn có thể là ai đây?!"

Vân Tú gật đầu, tiếp lời nàng: "Không chỉ có Huệ phi. Ngươi đã quên rồi sao? Ở Vĩnh Hòa Cung vẫn còn một vị nữa."

Mấy ngày trước, Huệ phi chịu trách nhiệm cho tiệc đầy tháng của Ngũ cách cách, Quý Phi cũng có biết. Nàng ngẩn ra, ngay sau đó bừng tỉnh: "Ra vậy, Huệ phi sẽ không nghĩ ra biện pháp âm độc như thế, trong chuyện này tất nhiên là có người giúp đỡ."

Chỉ cần thoáng nghĩ một chút, là có thể ghép lại được đầu đuôi sự việc.

"Này thật là, thật là......" Quý Phi không biết phải đánh giá sao mới đúng, cười lạnh nói, "Gây chuyện ở hậu cung còn chưa đủ, vậy mà còn dám chen chân đến trên triều!"

Dứt lời, nàng yên lặng nhìn về phía Vân Tú, "Ta vốn nghĩ ở cữ xong sẽ trị Nạp Lạt thị một phen, chặt bỏ hết tay chân của nàng trong cung, cũng có thể lấy đó lập uy...... bây giờ lại thế này, xem ra thời cơ cũng đã chín rồi, không thể để lâu được nữa."

Nghe vậy, Vân Tú nhướng mày: "Ý ngươi là Lương quý nhân và Bát a ca?"

Ánh mắt Quý Phi hiện lên ý cười, chậm rãi gật gật đầu.

"Thì ra át chủ bài ngươi giấu ở chỗ này nha." Vân Tú cười khẽ, rồi sau đó thấp giọng bí hiểm, "Nếu thêm Ô tần vào nữa, chẳng phải là chuyện vui nhân đôi sao?"

Quý Phi hơi suy tư, đôi mắt lấp lánh: "Ngươi là nói......"

"Khiến Huệ phi không còn là dưỡng mẫu của Bát a ca nữa, thay vào đó là Ngũ cách cách." Vân Tú cười tủm tỉm nói, "Có mất có được, nàng cũng không bị lỗ đúng không?"

Tác giả có lời muốn nói:

Vở kịch nhỏ:

Dận Đường: Sao mắt ngươi hệt hạt hướng dương thế

Dận Ngã:......


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp