Hồi Ký Thời Không

Chương 74: Hành kí mạt thế (1)


2 năm

trướctiếp

Chời đất quỷ thần thiên địa ơi!!

Cái gì gọi là người kế tiếp sau ba ngàn năm hả?! Từ lúc nào mấy thứ truyền kì thần thoại gì đó đơn giản đến vậy cơ??!

[Con mẹ nó!!]

1802 cũng không kiềm được mà bật ra thành tiếng. Nếu không phải nó bản tính cao ngạo, sợ là từ lúc thấy thông báo đã hét ầm lên rồi.

Mẹ nó ba ngàn năm mới xuất hiện một lần đại vận khí, hơn nữa Đường Hi còn là lần đầu tiên mở hộp, thế mà đã ăn luôn.

Ôi thiên địa ơi!!

Đây là loại may mắn chó má gì?! Thách thức mọi khả năng luôn má nó.

Việc mở ra vũ khí đặc cấp trên lí thuyết thì vẫn có thể, nhưng mà khả năng thành công gần như là tiệm cận không, chẳng thể đếm nổi bao nhiêu người đã từ bỏ hi vọng đó nữa.

Đường Hi, người gây ra sự ồn ào này, hiện đang sốc đến nỗi không nói năng được gì. Cô không vui mừng, cũng không múa may quay cuồng mà chỉ nhìn chằm chằm vào cái bảng thông báo, đến khi nó biến mất cô vẫn còn đơ ra như khúc gỗ.

1802 có thể hiểu được cảm giác hoài nghi cả thế giới của Đường Hi hiện tại, quá không chân thật mà.

Ngay cả nó cũng cảm thấy mình chết não rồi.

Trên kênh thế giới ngay sau đó bùng lên làn sóng phẫn nộ, như là hủy thiên diệt địa, thông tin về người may mắn được giữ kín cũng không cản được mọi người làm ầm lên. Chỉ trong một buổi tối, Mạng Ảo đã nhận về số vô bài viết, bình luận bày tỏ cảm xúc về vũ khí đặc cấp, lượng người truy cập cực đông, ai nấy đều tỏ ra hoang mang trước 'đứa con của khí vận'.

Còn ở bên kia, một chủ một hệ thống đờ người ra cả buổi trời rồi mới mò đến hộp quà bị cô dẹp lép tung một cước, Đường Hi tâm trạng phức tạp mở hộp, bị ánh sáng trong đó chói mù mắt. Một thứ trông như dải lụa xuất hiện từ bên trong ánh sáng, nó uốn éo như sinh vật sống, trườn trên bàn tay phải của Đường Hi làm cô hú hồn, đến khi nhìn lại, phần cổ tay đã bị bao bọc một lớp lụa trắng mỏng, bề ngoài nhìn vào trông không khác gì băng gạc vải. Vẻ mặt cô ngờ ngợ ra gì đó, thử quan sát một chút, rốt cuộc đánh liều điều động sợi tơ.

Những sợi tơ trắng mỏng và khó phát hiện không khác gì tơ nhân tạo. Nhưng khi thử kéo căng hay cố ý cắt nó cũng không chút sứt mẻ nào, ngược lại còn có thể gây thương tổn cho người muốn cắt nó.

<Tơ Bạch Cốt> vừa có thể uốn lượn tùy ý, vẽ ra đủ kiểu hình thù mà không bị mất thường nhìn thấy, vừa sở hữu đặc tính bền, bén nhọn và không thể cắt đứt của sợi kẽm.

Hơn nữa nhìn đoạn lụa trắng có vẻ ngắn, thực ra chỉ cần cô muốn liền có thể kéo ra một sợi tơ dài mãi không thấy điểm dừng. Điểm đặc biệt nhất của <Tơ Bạch Cốt> là không thể gây hại cho người điều khiển nó bởi tính co giãn mạnh, và nó cũng chỉ có thể đứt nếu đó là mệnh lệnh của chủ nhân.

"...Trời má."

Sợi tơ này có thể uốn lượn, co giãn tùy ý, nghĩa là nếu nó cuốn quanh cổ một ai đó và Đường Hi ra lệnh siết...

Khỏi nói cũng biết đủ thảm.

Đặc điểm của <Tơ Bạch Cốt> là sự linh hoạt giữ nhu và cương, nếu tinh thần lực của người điều khiển đủ mạnh mẽ, thậm chí còn có thể cắt cả tòa nhà ra thành từng miếng đơn giản như cắt đậu phụ. Vật bị tác động càng lớn càng cứng cáp thì càng tiêu tốn nhiều năng lượng, lực cắt chủ yếu phụ thuộc vào người điều khiển, kĩ năng và độ thuần thục của người đó khi sử dụng nó.

Đường Hi tỏ vẻ hiện tại mình chưa cắt được tòa nhà đâu.

Kinh hoảng qua đi, ý chí tìm tòi nghiên cứu lại nổi lên, Đường Hi có thể dễ dàng sai khiến sợi tơ uốn éo ra đủ loại hình dáng, còn có thể vẽ ra hình thù kì lạ gì đó trên không trung nếu cô tưởng tượng đủ chi tiết. Di chuyển sợi tơ theo suy nghĩ không hề khó khăn, ngặt nỗi chuyển động của nó đều dựa vào chủ nhân chứ không phải kĩ năng bị động, thành ra có hơi thách thức tinh thần lực.

***

Đường Hi quậy một hồi cả người đều mỏi nhừ, cô ngã lăn quay ra sàn, nằm trên thảm lông mềm mại. A Ly hình như bị cô làm tỉnh giấc, nhảy xuống giường đáp thẳng thân mình lên mặt cô. Đường Hi hú vía bật dậy, bất đắc dĩ ngồi yên để tiểu hồ ly cuộn người ngủ tiếp, cô tựa vào bên giường, tay vuốt ve bộ lông trắng mềm mướt của nó, nghĩ ngợi một chút liền gật gù.

"Ừm, đến lúc làm nhiệm vụ rồi."

Giao diện nhiệm vụ một lần nữa xuất hiện trước mặt Đường Hi, cô nhìn thanh phân loại, nhận ra đây đều là ủy thác cấp D liền thở phào.

Lần này tuyệt đối sẽ không có biến cố gì ngăn cách cô và nhiệm vụ cấp D nữa!

Mẹ nó làm nhiệm vụ vượt cấp mệt mỏi lắm rồi!!

1802 cũng cảm khái vận khí kí chủ nhà nó thật là lên voi xuống chó, liền nặn ra mấy câu an ủi cô.

[Nhờ cô liều mạng làm nhiệm vụ vượt cấp mà bây giờ điểm tích lũy còn cao hơn khối nhiệm vụ giả trung cấp. Giờ tích phân không còn là vấn đề nữa, cứ thong thả làm mấy nhiệm vụ dễ dàng thôi.]

Đường Hi nghe mà cảm động rớt nước mắt.

Cô lướt qua mấy ủy thác cấp D mà như nhìn châu báu rơi đầy trước mặt.

Chọn được một nhiệm vụ tương đối đơn giản, Đường Hi tính nhấn vào, bỗng cảnh giác mở thông tin chi tiết nhiệm vụ ra đọc hết một lượt.

Không có biến cố. Duyệt.

Không có mấy kẻ khủng bố. Duyệt.

Không có lỗi cốt truyện. Duyệt.

Cô nghĩ đến vừa nãy mình mới thắng được vật phẩm độc đắc ba ngàn năm có một, không hiểu sao cảm thấy lành lạnh.

"Ê này 1802, bây giờ không có chuyện ta bước chân ra bên ngoài sẽ bị sét đánh chứ? Hay là gặp phải đại nạn gì đó rồi chết ngắc luôn không?!"

[...Nghĩ vớ vẩn.]

Nghe được 1802 đã chính miệng phủ nhận, lại nhìn đến ủy thác này hoàn toàn bình thường, vừa đơn giản vừa hòa bình, Đường Hi liền nở một nụ cười ngọt ngào.

Nhiệm vụ cấp D ta đến--...

"Ưm, xin chào?"

Vãi mèo!!!!

Đường Hi bị dọa cho giật mình thon thót, tim suýt thì bắn ra khỏi miệng, cô nuốt xuống, chậm rì rì quay đầu lại, chợt nhận ra trong không gian riêng của mình từ khi nào đã xuất hiện thêm một người.

Bé gái với mái tóc đen dài hơn vai sợ sệt nhìn Đường Hi, cơ thể nhỏ nhắn co rúm lại, thoạt nhìn không có chút nguy hiểm gì.

Đường Hi đánh giá một chút, xác nhận đứa bé vô hại mới thở hắt ra, cô tạm tắt giao diện nhiệm vụ, nhìn vào mắt đứa bé.

"Em là ai vậy?"

Bé gái hình như rất ngại giao tiếp với người lạ, không thể nhìn thẳng vào cô, cũng không thể nói chuyện rõ ràng.

"Ừm, em...em là...linh hồn ạ."

"..." Cái đó thì ai không biết.

[Con bé có vẻ là linh hồn lang thang đó.]

Chẳng đợi Đường Hi phải hỏi, 1802 đã ngoi lên giải đáp trước.

"Linh hồn lang thang?"

[Kiểu như người ủy thác không có người chịu tiếp nhận nhiệm vụ của họ, một vài người thì chờ đợi, một vài người thì gấp gáp muốn đi tìm người thay mình phản công. Đó là linh hồn lang thang, họ đi khắp nơi, có lúc chui vào không gian riêng của nhiệm vụ giả nhờ vả người đó tiếp nhận ủy thác của mình. Con bé này đến là để nhờ cô cân nhắc nhận ủy thác của nó.]

"Ồ." Đường Hi gật đầu ra vẻ đã hiểu.

Cô quay trở lại với bé gái đang run lập cập, ra hiệu cô bé đến ngồi xuống. Đứa bé cẩn thận bước tới, dè dặt ngồi đối diện Đường Hi, tư thế còn có chút nghiêm túc thái quá. Cô kiếm cho đứa bé cái gì âm ấm để uống, giọng nói cũng mềm xuống.

"Em tên gì?"

Bé gái hình như bớt rụt rè hơn một chút, cô bé trả lời, giọng rất nhỏ, "Em là...Phù Miên ạ."

"Ừm, Phù Miên nhỉ? Chị biết em đến đây vì điều gì, nhưng mà xin lỗi em, chị đã có ủy thác mình muốn nhận rồi."

Gương mặt cô bé xìu xuống. Ban đầu Đường Hi không để ý, nhưng nhìn kĩ thì cô bé cũng rất xinh xắn, khoảng tầm 12 hoặc 13 tuổi, mái tóc dài xõa xuống, trên vai còn có một bím tóc nhỏ, đặc biệt là đôi mắt xanh thẫm biên biếc như biển cả.

Ai da, dù cô đã điều chỉnh giọng mình nhẹ nhàng hết mức rồi nhưng mà xem ra đứa bé vẫn bị tổn thương nha.

"Ưm, chị ơi..."

"Ừ?"

Phù Miên hơi mím môi, đôi mắt có chút ngấn nước, hai má đào hồng lên, vẻ mặt như sắp khóc.

"Cái đó, em biết chị không thể đồng ý nhưng mà, chị có thể nghe câu chuyện của em không? Một chút thôi được không ạ?"

Đường Hi nhìn cô bé, cảm thấy nghe một chút cũng không sao, cô nở một nụ cười dịu dàng.

"Được."

Đường Hi thề đó là quyết định sai lầm nhất.

Còn chưa hiểu chuyện gì, linh hồn cô đã bị ném lên không trung, xoay mòng mòng vài vòng rồi rơi bịch xuống. Thứ cuối cùng cô thấy là gương mặt rạng rỡ của Phù Miên trước khi tất cả tối sầm.

Đợi đến khi tỉnh táo lại, mi mắt run run mở ra, Đường Hi phát hiện mình đang ngủ trên bàn học. Cô ngẩng đầu lên, lớp học trống hoắc không một bóng người, rèm cửa bay lất phất, ánh nắng màu đỏ cam rót vào căn phòng thứ màu sắc dịu dàng ấm áp. Phòng như bừng sáng lên trong sắc cam ngọt, khung cảnh chỉ có thể nhìn thấy tại lớp lúc chiều tà.

Nhưng hiện tại Đường Hi không có tâm trạng thưởng thức cái đẹp.

Đầu óc đau nhức, chân tay rã rời, mi mắt nặng trĩu, tất cả như báo động cho cô về tình trạng tồi tệ của thân thể.

Đường Hi lê cái xác bải hoải đến ô cửa sổ, thông qua cửa kính nhìn hình ảnh mình phản chiếu lại.

...Là Phù Miên.

Mịa. Cô xuyên không rồi.

Đường Hi lặng như tờ, 1802 hiếm lắm mới có dịp cười nhạo cô thỏa thích.

[Há há mẹ ơi! Lớn già đầu còn bị một đứa con nít lừa vào tròng. Cô dạo này chểnh mảng quá đi nha!]

"Ngươi cút!!!!"

Mãi sau đó Đường Hi mới biết, khi nhiệm vụ giả trò chuyện với người ủy thác chỉ cần nói ra một số từ khóa nhất định, hệ thống sẽ nhận định là người đó đã nhận ủy thác và trực tiếp truyền tống đi luôn. Đường Hi tuy có kinh nghiệm nhưng một số chuyện vẫn còn mơ mơ màng màng, ngơ ngác bị người ủy thác lừa đi.

"..." Đúng là không thể nhìn bề ngoài được.

Cô thở ngắn thở dài, cuối cùng miễn cưỡng chấp nhận tình huống của bản thân, bắt đầu tiếp nhận thông tin nhiệm vụ.

"...Trời đậu. Xuyên vào một đứa bé ở mạt thế luôn đấy à?"

Đường Hi xem hết một lượt kí ức của nguyên chủ, không thể không cảm khái nhân sinh gian nan.

***

Phù Miên là một bé gái mười ba tuổi, được nhận nuôi bởi một gia đình bình thường từ cô nhi viện. Ba mẹ nguyên chủ mất trong một tai nạn sạt lở, chỉ còn lại em một mình lưu lạc. Gia đình mới của Phù Miên đối xử với cô bé không đến nỗi nào, khổ cái là bọn họ có một đứa con gái cũng tầm tuổi nguyên chủ, giữa hai đứa con ruột con nuôi xảy ra khúc mắc.

Sau đó thì Phù Miên dù là ở nhà hay ở trường đều bị con ruột bắt nạt, mà cô bé tính tình lại rụt rè ngại giao tiếp, không có ai bảo vệ cũng không kể chuyện này với ai.

Trong một lần đi bị đứa bé gái kia nhốt lại trường, nguyên chủ vừa đói vừa uất ức, úp mặt trên bàn khóc hết nước mắt rồi ngủ quên lúc nào không hay. Nhờ đó mà thoát một lần đại nạn.

Ngay khi trời vừa sẩm tối, không hiểu từ đâu mây mù kéo đến, đổ xuống nhân gian một trận mưa máu. Mưa xối xả ròng rã đến một đêm, địa chấn đập vỡ mặt đất, đường xá đều nứt toác ra, nhà cửa sụp đổ, qua ngày hôm sau cả thế giới đã biến hóa nghiêng trời lệch đất. Người trúng phải thứ huyết tương tuôn xuống từ trời đó đều trở thành thứ sinh vật biến dị mất hết nhân tính, cuồng bạo tấn công con người trong điên cuồng bản năng giết chóc. Chúng không biết mệt, không biết đau đớn, dường như chỉ vì săn giết loài người mà tồn tại.

Không chỉ con người mà ngay cả động thực vật tiếp xúc với loại máu này đều xảy ra một lần biến đổi. Động thực vật dị biến có cả tốt và xấu, loài lành tính và loài ác tính, nhưng phần nhiều vẫn nghiêng về biến dị khát máu, vô hạn giết chóc và khát cầu thịt người.

Đại Thảm Họa cứ thế giáng xuống, mở ra mạt thế hắc ám gần như kéo dài vô tận, đẩy loài người vào góc tường tuyệt vọng.

Hậu tận thế, thế giới chỉ còn lại máu tương và tang tóc.

Nhưng Đại Thảm Họa giáng lâm, đồng thời cũng mang cho con người một tia sáng hi vọng. Những nơi bị mưa máu xối xuống đều hình thành nên một thứ gì đó tương tự phóng xạ, cho phép loài người đột phá giới hạn thân thể, tiến đến một cấp độ tiến hóa mới.

Cũng như bao tiểu thuyết mạt thế khác, một bộ phận người không biến dị vượt qua cực hạn mà bộc phát dị năng, giữa tận thế hắc ám giống như những vị thánh sống.

Nguyên chủ Phù Miên bị nhốt trong lớp học may mắn tránh thoát một kiếp. Đến khi thoát ra vào ngày hôm sau thì đã chân chính bước vào giai đoạn đầu của Đại Thảm Họa.

Cô bé mười ba tuổi cứ thế níu kéo sự sống giữa muôn trùng nguy hiểm. Một tháng sau, Phù Miên thức tỉnh biến dị dị năng. Trải qua những cuộc gặp gỡ, hiểm nguy, lừa gạt, giữa tận thế lòng người lại đổi thay.

Sống trong mạt thế chưa đầy ba tháng thì cô bé đã chết. Không phải do những quái vật ngoài kia xâu xé, mà là bị cưỡng chế cướp đoạt dị năng dẫn đến tử vong, không còn nhìn thấy bầu trời ngày hôm sau.

Khi Đường Hi tỉnh lại, cô đang ở chính xác cái ngày mạt thế bắt đầu xâm lấn thế giới.

Đường Hi tiếp nhận kí ức, trừ thở dài ra thì chính là thở dài. Một bé gái ở trong tận thế hắc ám đúng là quá khó sống. Trẻ em thường thức chưa vững vàng, khả năng tiếp nhận hiện thực mạnh mẽ hơn người lớn, tuy vậy không có sức mạnh thì không sống nổi. Đó là lí do mà người già và trẻ em là những đối tượng bị tấn công nhiều nhất, hơn hẳn người trưởng thành.

Cô bé trong thời gian đó đã kiên cường hơn, tuy bản tính ngại giao tiếp vẫn không bỏ được nhưng vì thích nghi với môi trường mà biến đổi không ít.

"1802, bảng tư liệu."

Màn hình nổi xuất hiện trước mặt Đường Hi như thường lệ, không hiểu sao lại có cảm giác thân thương.

[Số hiệu: 1802

Tên: Đường Hi (nhiệm vụ giả sơ cấp)

Tuổi: 22

Giới tính: Nữ (có thể thay đổi)

Xếp hạng: #2519423

Số thế giới đã hoàn thành: 4

Nhiệm vụ trước mắt: Hành kí mạt thế

Thân phận hiện tại: Phù Miên, 13 tuổi, biến dị dị năng giả.

Điểm EXP: 2,695,000 (-100000)

Giá trị sinh mệnh: 65 (+20)

Giá trị trí tuệ: 80

Giá trị mị lực: 20

Giá trị vũ lực: 60

Giá trị may mắn: 88

Tinh thần lực: 65

Công đức: 300

Kĩ năng: Kĩ năng lái xe lv.2, kĩ năng chạy marathon lv.1, kĩ năng solo lv.2, kĩ năng bắn súng lv.1, kĩ năng lái phi cơ lv.1, kĩ năng kiếm pháp lv.2

Nguyện vọng: Sống sót trong mạt thế.]

Đường Hi nhìn xếp hạng, cảm thấy nó cuối cùng cũng bình thường hơn một chút rồi.

Lần trước chỉ tăng khoảng bảy trăm nghìn mà đã vượt mặt gần hai triệu nhiệm vụ giả sơ cấp khác. Ngược lại lần này tổng tích phân kiếm được từ vụ cá cược lẫn nhiệm vụ thứ tư là hai triệu điểm, vậy mà xếp hạng chỉ tăng lên khoảng một triệu rưỡi.

Có vẻ sắp đụng phải nóc nhà của các nhiệm vụ giả rồi.

Điểm tích lũy của Đường Hi có thể cao hơn nhiều nhiệm vụ giả trung cấp, nhưng so sánh với nhiệm vụ giả cao cấp thì vẫn còn kém một khoảng rất lớn, khoảng cách thực lực mà tích phân không thể nói lên được.

[Hoàn thành nhiệm vụ sửa chữa thế giới, nhận 800000 điểm tích lũy, 50 điểm skill, mời tự phân phối.]

Đường Hi nghĩ một chút về hoàn cảnh thế giới này rồi phân phối điểm đâu vào đấy, bảng tư liệu thay đổi.

[Số hiệu: 1802

Tên: Đường Hi (nhiệm vụ giả sơ cấp)

Tuổi: 22

Giới tính: Nữ (có thể thay đổi)

Xếp hạng: #2519423

Số thế giới đã hoàn thành: 4

Nhiệm vụ trước mắt: Hành kí mạt thế

Thân phận hiện tại: Phù Miên, 13 tuổi, biến dị dị năng giả.

Điểm EXP: 2,595,000

Giá trị sinh mệnh: 85

Giá trị trí tuệ: 80

Giá trị mị lực: 20

Giá trị vũ lực: 60 (+25)

Giá trị may mắn: 88 (+5)

Tinh thần lực: 65 (+20)

Công đức: 300

Kĩ năng: Kĩ năng lái xe lv.2, kĩ năng chạy marathon lv.1, kĩ năng solo lv.2, kĩ năng bắn súng lv.1, kĩ năng lái phi cơ lv.1, kĩ năng kiếm pháp lv.2]

1802 nhìn kí chủ nhà nó phân phối điểm, không thể không cảm thán.

[Cô sắp thành người may mắn nhất thế giới rồi. Thêm cả sức mạnh siêu quần nữa là thành đại lực sĩ luôn.]

"...Ồn ào quá."

Đường Hi thu xếp xong mọi thứ, cô bước đến cửa cánh cửa, thử đẩy mấy cái, bên ngoài dường như bị đồ vật gì cản lại không thể mở ra. Cô lùi ra sau mấy bước, hít một hơi thật sâu, lấy đà đâm thẳng tới.

[Cái qué??!]

Rầm!!

Cây chổi chặn ngang cửa bị cô đạp gãy không thương tiếc. Đường Hi lúc này tuy là thân thể trẻ con nhưng sức lực có khi còn hơn cả người lớn. Tuy là hành động xông đến đạp tung cửa rất là gì và này nọ, cô vẫn cảm thấy lòng bàn chân hơi ê ẩm từ cú va chạm mạnh.

Đường Hi đứng dậy nhìn quanh, hành lang trường vắng tanh không một bóng người, cổng trường và tất cả các cửa sổ đều khóa kín, cũng không còn ai ở lại vào giờ này nữa.

Ít nhất thì trường học sẽ an toàn một thời gian đầu.

Sau khi thoát ra khỏi phòng học một cách vô cùng điệu nghệ, cô đi dọc theo hành lang, kiểm tra cửa mấy phòng học. Cửa phòng đều đã khóa tốt, chìa khóa được giữ ở phòng giáo viên, thêm nữa trường cũng có căn tin cho học sinh. Nếu muốn ở thời gian đầu thì nơi này là lựa chọn không tồi.

Cô chạy được xuống tầng trệt, nhìn trời vẫn còn sáng liền trèo cửa sổ chạy ra khỏi trường.

Đường Hi quan sát đường xá. Nhà cửa ở đây san sát nhau, khu vực nhiều hộ gia đình, là một khu dân cư cỡ nhỏ so với thành phố phát triển này.

Cô đi bộ bên mép đường, cảm thấy chuẩn bị kĩ một chút cũng không mất mát gì liền ghé vào một tiệm tạp hóa.

Chủ tiệm là một ông bác trung niên, Đường Hi đặt những đồ dùng cần thiết vào giỏ hàng, thức ăn nước uống, hai con dao bếp, một số đồ dùng phòng thân, vài bộ quần áo vừa người và một ít dụng cụ y tế. Cô đến chỗ chủ tiệm, mỉm cười:

"Bác ơi, cháu hỏi một chút được không?"

Người chủ quầy thấy cô là trẻ con cũng không tỏ thái độ gì, ngược lại vô cùng hào sảng, cười lên rất thân thiện.

"Ồ? Bạn nhỏ muốn hỏi gì nào?

Ừ thì, Đường Hi làm gì có tiền ở thế giới này, nên là cô đang tính làm một ít chuyện xấu. Cơ mà sao chột dạ vậy nhỉ...

Cô không thể nói là cô tính dùng thuật Khống Hồn lên bác chủ tiệm dễ mến này được.

1802 nhìn nụ cười bên môi Đường Hi hơi cứng lại, hừ lạnh một tiếng.

[Ngại quá, điểm tích lũy có thể đổi ra tiền. Xin kí chủ hạn chế làm việc xấu, hệ thống sẽ học hư.]

"..."

Đường Hi rút tiền ra đặt lên quầy thanh toán, cô vẫn giữ dáng vẻ trẻ con ngây thơ như cây cỏ, líu lo, "Gia đình bác có mấy người bác nhỉ?"

Bác chủ tiệm in hóa đơn, đưa lại tiền thừa cho Đường Hi, tiện thể còn vỗ vỗ đầu cô, xem chừng rất thích trẻ nhỏ.

"Hầy, chỉ có vợ chồng bác thôi, không con cái gì cả. Hiếm lắm mới thấy có bạn nhỏ đến tiệm tạp hóa đấy." Chủ tiệm nói chuyện dễ gần, vết chân chim trên đuôi mắt lộ ra, trông rất hiền hậu.

Đường Hi nhìn bác trung niên nhiều một chút, rồi cô ra vẻ thần bí, "Bác ơi, bác cúi xuống đây cháu nói này."

Bác chủ tiệm không hiểu lắm nhưng rất hợp tác cúi xuống, bỗng đôi mắt bác ấy dại ra, chỉ còn là một mảng tối.

Ở phía đối diện, Đường Hi cũng không giả ngơ nữa, cô thong thả đeo ba lô lên vai, không nhìn bác chủ tiệm, "Hôm nay bác đóng cửa sớm đi. Lấy tất cả đồ ăn và nước uống dự trữ trong nhà, không được đi ra ngoài cho đến ngày mai."

Ông bác trung niên gật đầu. Đường Hi cũng nhanh chóng rời khỏi đó, nhìn sắc trời đã bắt đầu lui đi tia sáng, cô nâng cao cảnh giác, dùng tốc độ nhanh nhất chạy về trường học.

***

Chỉ ngay sau khi luồng sáng cuối cùng tắt hẳn, mây mù bắt đầu kéo đến vần vũ giữa bầu trời. Đường Hi ngồi vắt vẻo trên chiếc bàn gần cửa sổ, nhìn bầu trời tối đi trông thấy, tận mắt chứng kiến tai ương đổ lên nhân gian.

Cô bẻ một thanh chocolate đen bỏ vào miệng, chống cằm phóng tầm mắt ra xa. Ban nãy cô đã nuốt một viên Ích Cốc đan trong không gian rồi nên trong vòng hai mươi tư giờ tới sẽ không cần ăn uống thêm gì nữa.

Đường Hi cứ nhìn ra ngoài trời như vậy. Dù đã đọc phân cảnh tương tự thế này trong vô số tiểu thuyết, khi được cảm nhận nó tận mắt cô vẫn có gì khó nói thành lời. Cảm giác đó ngột ngạt, bí bách đến tức thở bởi bầu không khí u ám của thế giới này.

Dòng người ngoài đường vẫn di chuyển đông đúc, những chiếc xe bốn bánh nối đuôi nhau trên con đường nhựa, người đi bộ bắt đầu chạy đến các mái nhà, chen chúc nhau ở trạm xe buýt tránh mưa. Những chiếc ô bung lên, chuyển động giữa đám đông.

Ở nơi cao nhìn xuống, không hiểu sao con người trở nên nhỏ bé đến lạ. Không khí mang một màu xám xịt ảm đạm, và từng giọt mưa đầu tiên rơi xuống.

Đến rồi.

Tiếng chuông của tận thế.

Đường Hi nhìn mãi ra bầu trời trong thèm chớp mắt. Những giọt máu đập vào khung cửa kính, chầm chậm trượt xuống mang theo vệt đỏ thẫm buồn thảm. Rồi huyết vũ ồ ạt rơi xuống, tiếng mưa giòn giã, gõ lên mặt đường một âm thanh rào rào trong thời tiết lạnh giá.

Người đi đường lúc này mới bắt đầu chú ý dường như mưa có gì đó thật kì lạ.

Hạt mưa trong suốt giờ lại là vô số giọt máu đổ xuống từ trời, máu vốn đỏ lại tối màu như sắp hóa thành đen, rồi để lại cái dung dịch đặc sệt kì dị trên nền đất.

Con người bên dưới có người sợ hãi, có người la hét, có người lại như quá ngỡ ngàng trước màn mưa máu xối xả. Máu gột rửa cả bầu trời, cả thế gian xám xịt chỉ có màu máu đỏ là nổi bật nhất.

Loài người chưa bao giờ mê man đến vậy.

Giương đôi mắt mông lung nhìn lên các tầng trời, không nhận thức được nguy hiểm chết người đến gần.

Rầm rầm rầm rầm!!

Lúc này mặt đất đột ngột chấn động. Bàn ghế trong phòng học cũng phát ra tiếng va đập cành cành, lúc đầu chỉ là tiếng động nhỏ, không đến nửa phút sau bàn ghế đã có dấu hiệu muốn ngã xuống. Địa chấn càng cường liệt, trên các bức tường càng xuất hiện chi chít vết nứt như mạng nhện giăng ra, cả khu dân cư như đung đưa trái phải.

"Động đất!! Là động đất!"

"Cứu mạng!!"

"Còn không mau chạy đi?!!"

Người bên dưới dường như lúc này mới phát hiện ra sự nguy hiểm tiềm ẩn. Bọn họ la lên, chạy trốn tán loạn như ong vỡ tổ, không có tí trật tự hay hệ thống nào. Chuỗi xe hơi vốn nối đuôi nhau như mắc cưỡi đột ngột đứt đoạn, tài xế mở cửa xe chạy ra bên ngoài, muốn kiếm chỗ trốn đi.

Đường Hi nhìn hành động đó, không nhịn được cau mày.

Thời khắc này, ngồi trong xe xem ra còn an toàn hơn. Bởi vì bọn họ sẽ sớm đột biến, mất đi toàn bộ lương tri cùng nhân tính.

Chấn động vẫn tiếp tục, tầng lầu bên trên Đường Hi cũng phát ra tiếng động rầm rầm lạch cạch, nhưng cô vẫn ngồi yên không chút lo lắng nào, bởi vì địa chấn sẽ ngừng ngay thôi, nhường chỗ cho cơn ác mộng thật sự.

Đúng như Đường Hi đoán, địa chấn chỉ kéo dài một lúc rồi tắt ngấm. Con người bắt đầu chạy ra nhìn thử, mấy mặt nhìn nhau đều không hiểu gì cả.

Mặt đất đã thôi chấn động, nhưng cơn mưa thì vẫn tiếp tục.

Ngay lúc đó, con người đã bắt đầu có dấu hiệu đầu tiên. Cô gái đứng trong mái hiên trạm xe buýt cảm thấy cảm người lạnh toát, lạnh đến nối run rẩy không người, một cảm giác lạnh lẽo xa lạ như đục khoét cơ thể, đột ngột lấy đi thứ hơi ấm thuộc về người sống. Cô ấy thấy mặt mình ươn ướt, vội quay mặt nhìn chiếc gương thấu kinh lồi bên đường, rồi hét toáng lên.

Từ hai khóe mắt cô ấy chảy ra máu đen, mũi cũng chảy máu, đôi mắt trắng dã như mất đi đồng tử, hàm răng bén nhọn như thú hoang. Móng tay móng tay cô gái hóa đen, rồi dài ra như nanh vuốt. Cô ấy cảm thấy ngạt thở cùng khó chịu cùng cực, hai tay giữ lấy cổ mình, làm thế nào cũng không thể thở nổi. Tiếng rên rỉ cũng đã trở thành âm thanh gào rú của loài thú hoang nào đó, điên cuồng, mất kiểm soát.

Một chàng trai đứng chung mái hiên muốn hỏi thăm cô gái, còn chưa kịp định thần đã bị những cái móng vuốt nhọn hoắc đen sì đâm sâu vào da thịt.

Phụt!

Bộ răng nanh sắt như dao đâm thẳng vào bả vai cậu trai, rồi ác liệt xé toác nó ra, trên miệng còn gặm miếng thịt tươi roi rói.

Kinh sợ!!

Tất cả mọi người cả kinh trước cảnh tượng máu me vốn chỉ có thể thấy trên màn ảnh.

Sau đó là một loạt những tiếng la hét thất thanh, tiếng tru réo của thứ sinh vật đột biến vừa khai sinh trên thế giới. Bỏ chạy, ăn thịt, bỏ chạy, giết chết. Một tràng cảnh máu tanh ngập ngụa trong cơn mưa thảm kịch đập vào mắt Đường Hi. Cô không làm gì cả, cũng không muốn xem thêm viễn cảnh đó nữa, chỉ tối nay thôi máu đã đổ thành sông, thế giới nơi mà con người không còn đứng đầu chuỗi thức thức ăn.

Đường Hi kéo rèm che đi cửa kính dính đầy máu đang dần cô đặc và tối màu lại. A Ly từ trong không gian chui ra, thấy nó có vẻ đang đi tìm cô, Đường Hi bế nó lên, cô ngồi tựa vào góc phòng, mặc kệ cơn mưa rả rích cùng tiếng thét bị át đi trong màn máu. A Ly ngoan ngoãn nằm trong lòng Đường Hi, độ ấm từ bộ lông của nó như sưởi ấm đôi tay lạnh đi của Đường Hi. Cô để nó âu yếm hai tay mình, tựa đầu vào tường, mi mắt chậm rãi nhắm lại.

"1802, canh chừng nhé. Khoảng năm giờ rồi hẵng gọi ta dậy."

[Ừm. Ngủ đi, ngày mai sẽ rất mệt.]

"Biết rồi mà, ngươi càm ràm nhiều quá."

Đến khi Đường Hi đã chìm vào giấc ngủ, 1802 mới trở lại với mớ thông tin nó thu lượm được về thế giới này, còn có danh sách tên một số người. Một vài cái tên rất quen hiện lên, Lý Nhiễm, Phương Tử Khanh, Lôi Hạo, Lôi Yến Hà, Hạ Khiết Du, Dạ Ly.

1802 im lặng, nó tìm hiểu chi tiết từng người, bỗng nhận ra một điểm trùng hợp rất kì lạ.

[...Ở thế giới này? Năm năm?]

***
5310 từ


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp