Hồi Ký Thời Không

Chương 71: Gây chuyện rồi (1)


2 năm

trướctiếp

Trời má! Đường Hi??!!

Vẻ mặt Dương Mộ Kì như gặp quỷ.

Thật hay đùa thế?! Cô nghĩ gì mà thách thức gã đó hả???

Về phần Đường Hi, con người xui xẻo bị cuốn vào vụ lùm xùm và được chú ý nhất vẫn còn đang mê man ngu muội, không hề chú ý ánh mắt mãnh liệt bắn đến cô, cả người đều mơ mơ hồ hồ.

Cô mẹ nó chỉ là vô tình đến đây, vô tình đi vào một căn phòng, lại vô tình đứng hóng hớt náo nhiệt thôi mà?

Cuối cùng chính là ở trong đám đông bị chèn ép, cô hơi bất cẩn bị đẩy ra giữa vòng tròn, cái gì đều chưa hiểu liền bị gã đàn ông xa lạ chỉ thẳng mặt.

"Mày là đứa nào? Sao mày dám chen ngang chuyện của một nhiệm vụ giả cao cấp hả?!"

"........?"

Cô vẫn còn ngu ngơ chớp chớp mắt, gã béo kia đã hùng hổ đập bàn đứng dậy, thân thể nặng trịch, cái bụng mỡ xệ xuống. Gã đàn ông hung hăng trừng Đường Hi, vẻ mặt tàn ác như thể sắp cắn nát đứa con gái không biết tốt xấu trước mặt.

"Mày bảo vệ thằng nhãi nhép đó à!?"

Nhãi nhép?

Đường Hi ngơ ngác quay đầu lại, chợt phát hiện sau lưng mình thật sự có một người đang quỳ rạp trên đất, mà bộ dạng cô lúc này thật giống như đang che chắn cho người ta.

"A, cái này chỉ là..."

"Nó nợ tao một số tiền lớn như vậy, tao yêu cầu nó liếm giày thì đã sao?! Nó làm tốt còn có thể xóa bớt khoản nợ. Tao là đang từ bi cho nó một con đường!"

".........?"

Thì liên quan gì đến tôi cơ??

Tất cả những gì còn lại trong đầu Đường Hi là một dấu chấm hỏi to đùng, hoàn toàn nghe không lọt tai âm thanh tru tréo của tên béo. Gã bị cô xem thường, máu nóng xông lên đỉnh đầu, hét thẳng vào mặt Đường Hi bằng cái chất giọng ồm ồm khó nghe.

"Mẹ kiếp con điếm này!! Mày muốn gánh nợ thay thằng chó kia sao? Hôm nay mày đừng mong toàn vẹn ra khỏi đây mẹ nó!"

Lần này thay vì ngốc nghếch không hiểu gì, cuối cùng Đường Hi cũng nhận thức được gã kia từ đầu đến giờ đều là mắng chửi cô, gương mặt cô nhăn lại, tuy vẫn chưa rõ tình huống hiện tại nhưng cũng đã hiểu đại khái. Nhìn dáng vẻ hống hách của gã thật sự là ngứa mắt vô cùng, trước khi kịp nhận ra, trên mặt cô lộ rõ mồn một vẻ khinh bỉ và chán ghét.

[...Hình như cô rất có thiên phú chọc giận người khác.]

Đường Hi không đáp lời 1802, nhìn vẻ mặt tức đến đỏ phừng lên của gã béo, lại nhìn cái ánh mắt căm thù rõ ràng kia, cô vậy mà bình thản đến lạ, trước khi nghe gã hò hét thêm thì cô đã giành nói trước. Lời thốt ra khỏi miệng Đường Hi không lớn, nhưng lại đóng băng cả sòng bạc, tạt vào mặt gã kia một chậu nước lạnh.

"Này ông chú bụng phệ."

Cả căn phòng im lặng một cách bất thường, ngay cả mấy tiếng sụt sịt nãy giờ cũng nín hẳn, không ai dám phát ra bất kì âm thanh gì, điệu nhạc sôi động vẫn vang lên đều đặn, nhưng bầu không khí lại căng như dây đàn. Gã đàn ông đối diện bị Đường Hi dọa cho ngu người mất một lúc, khi nhận ra thì gã tức giận đến mặt đỏ phừng phường, điên tiết.

"Mày dám--!!!"

"Im bớt đi ông chú, môi của chú đang dày ra kìa. Cũng phải để cho tôi được nói chứ."

Đường Hi chẳng hề cảm nhận được một chút uy hiếp nào từ gã đàn ông béo ụ kia cả. Nếu không cô cũng không nhởn nhơ đùa với lửa thế này. Gã đàn ông kia cỡ người quá khổ, vì quá béo mà ngay cả đi lại cũng khó khăn, cả người đều toát ra cái mùi đặc trưng của những kẻ bất tài quen kiêu ngạo vì có chỗ dựa, gã ngay cả năng lực cơ bản cũng chẳng có gì nổi trội, chỉ vì xung quanh có mấy tay đàn em mà đi bắt nạt người yếu hơn rồi tự mãn bản thân thật tài giỏi.

Không cần nói thì đây cũng là loại rác rưởi khiến người ta chán ghét.

Lúc đầu là Đường Hi vô duyên vô cớ bị kéo vào rắc rối, nhưng bây giờ cô thật sự muốn làm gì đó với cục thịt mỡ này rồi.

Trong vòng người đang tấp nập vây quanh, đôi mắt nam tử kia thoáng một tia sắc lạnh, anh nhỏ giọng:

"Này Dương Mộ Kì, nếu cậu muốn làm gì thì làm nhanh đi. Nhìn ánh mắt đó, xem chừng thật sự sắp thách thức gã kia đấy. Tuy tôi thích mĩ nhân cao ngạo như vậy nhưng cô nàng kia vẫn là người mới, đây còn là sân nhà của người ta."

Dương Mộ Kì nghĩ tới mấy câu vừa nãy của Đường Hi liền ê cả răng, cậu cũng không hiểu cô lấy đâu ra nhiều tự tin đến vậy, người ta nhìn vào còn tưởng cô bị điên rồi. Nhưng không hiểu sao khi so sánh hai người này, Dương Mộ Kì vẫn cảm thấy Đường Hi sẽ không thua, thậm chí có thể thắng nữa.

"...Tôi cảm thấy không cần làm gì đâu, can thiệp cũng không cản được gã kia. Chừng nào tình huống không quá xấu thì cứ xem đi đã."

"Hừm. Vậy cũng được à? Gã kia tuy là một kẻ bất tài nhưng có ô dù lớn, gã thường xuyên tham gia nhiệm vụ tổ đội mới tích đủ ủy thác lên cao cấp, vừa có tí danh hiệu hão đã đi kiêu căng khắp nơi. Đụng tới gã cũng phiền phức lắm."

"Tôi nghĩ không sao đâu."

Nam tử bên cạnh nhướng mày, để ý cậu vẫn thường hướng mắt về phía cô gái kia, đúng là hiện tại mọi người đều đang chú ý cô ấy nhưng cái kiểu nhìn chằm chằm thế này chỉ có thể là đã từng gặp ở đâu rồi.

"Này, cậu quen cô ấy à?"

"Hả? À ừ, cũng tính là quen biết, bọn tôi từng làm cùng một nhiệm vụ."

Lời vừa dứt, nam tử đã lạnh lùng lườm Dương Mộ Kì thật lâu, làm cậu gai hết cả người, ánh mắt anh không những không có chút độ ấm nào mà còn làm người ta phát run.

"...Anh tính đục một lỗ trên người tôi hay gì?"

"Tôi nói cậu quen được mĩ nhân cũng không thèm giới thiệu cho bạn bè gì cả, người đẹp thế kia cơ mà."

"..."

Không hiểu sao Dương Mộ Kì nghe mấy câu liền sởn gai óc, cậu hết nhìn người kia rồi lại nhìn Đường Hi, hai chữ 'người đẹp' nghe thế nào cũng hơi chối tai.

Ừ thì công nhận là Đường Hi không xấu, thật ra là cũng có vài phần tư sắc, nhưng...đẹp á?

Gương mặt cậu tỏ vẻ không thể hiểu nổi rốt cuộc là đẹp mắt chỗ nào. Đúng là lần đầu gặp Đường Hi cậu cũng bất ngờ một chút, không nghĩ tới kẻ liều lĩnh xung quanh toàn gai góc như cô vậy mà có vẻ ngoài khá nhu mì dễ gần, nhưng có lẽ đã tiếp xúc qua và thấy sự tương phản rõ rệt nên Dương Mộ Kì không để ý diện mạo của cô nữa.

Biết cái gì gọi là tính cách trái ngược với vẻ ngoài không?

Nam tử đứng cạnh nhìn thấy ánh mắt không mấy tin tưởng của Dương Mộ Kì, giở giọng ngờ vực, "Này, vẻ mặt gì đấy?"

"...Tôi thấy cô gái ngoài hành lang vừa nãy còn ưa nhìn hơn."

Lần này vẻ mặt người kia lộ ra tia không tin nổi, "Hả?? Tôi nói này Dương Mộ Kì, đúng là không nên so sánh nữ giới như vậy nhưng... Mắt anh có vấn đề hay gì? Rõ ràng cô gái này vượt trội hơn hẳn mà!"

"..." Đừng có xàm xí nữa!

Dương Mộ Kì ra vẻ mình không nghe gì hết, không nghe là hòa bình.

Ở bên kia trong lúc hai người họ bàn tán, không khí đã trở nên gay gắt, Đường Hi vẫn bình chân như vại, ngược lại gã đàn ông sớm đã bị cô làm cho giận sôi, con ngươi co lại, toàn thân đều là một cảm giác tàn ác. Đường Hi càng là điếc không sợ súng, cô không phải người chính nghĩa muốn giúp đỡ kẻ bị áp bức, nhưng lúc này Đường Hi thật sự muốn đấm vào mặt gã béo. Cô hít một hơi thật sâu, nhủ thầm rất nhiều lần không được đánh người.

"Vừa nãy không phải ông mới nói ư? Một yêu cầu không tồi đó."

Lông mày gã kia xoắn lại, giận dữ tột độ, "Mày có ý gì?"

Cô còn chẳng thèm chớp mắt, "Chơi vài ván bạc đi, ông chú."

"Tôi sẽ gánh món nợ của cậu trai này rồi chơi với ông, như vậy đã đủ bất lợi chưa?"

***

Quay trở lại trước khi vụ việc xảy ra.

Đường Hi đã dành khoảng thời gian nửa năm còn lại của mình đặt chân đến khắp các quốc gia lớn nhỏ, bởi vì mang thân thể của quỷ, chuyến đi trở nên thuận tiện hơn rất nhiều. Cộng với việc trước khi đến vị diện cô đã trữ sẵn vật tư trong không gian, Đường Hi dù nằm trên xuồng trôi dạt giữa biển cả năm cũng không gặp bất kì vấn đề gì, dẫu sao quỷ cũng chẳng cần ăn uống, chỉ cần có đủ hành trang là cô có thể vượt núi băng rừng, làm đủ những chuyện mà giới hạn phàm nhân không làm được.

Nhưng đôi khi cái cơ thể phi thường này cũng đem lại rắc rối.

Một trong những lần 1802 chướng mắt nhất là khi bọn họ băng qua sa mạc khô nóng gặp bão cát, Đường Hi không ở yên tránh bão mà kéo khăn quàng bịt mũi miệng lại rồi tiếp tục đi thẳng, còn hứng thú bừng bừng nhìn cát bụi bay tới tấp. Kết quả là cô đi ba bước nhỏ lùi một bước lớn, bị gió lớn thổi suýt thì bay lên trời. Còn tưởng Đường Hi chịu khôn ra, ai ngờ cô tận dụng lợi thế sức mạnh của quỷ ở giữa bão cát chơi cảm giác mạnh, thích thú bay qua bay lại như đang chơi xích đu, chẳng những không đi được bao nhiêu mà còn tốn thời gian gấp bội.

Hệ thống: ...

[Đường Hi, sau này cô gặp ai đừng bảo tôi là hệ thống của cô, mất mặt lắm.]

"Hử? Tại sao?"

[Tôi sỉ diện.]

"Nhưng mà--"

[A a không nghe thấy gì hết. Chắc hệ thống lỗi mất rồi.]

"..."

Chuyến đi của Đường Hi chủ yếu là chuỗi ngày tháng màng trời chiếu đất, một mình khám phá những thứ mới mẻ. Ngày cuối cùng ở lại thế giới này, cô ngồi trên một mỏm núi, từ vị trí đẹp nhất ngắm sao đêm, tay mân mê bộ lông trắng tuyết của hồ ly nhỏ. A Ly từ khi đi theo cô ngày nào cũng chịu loại đối đãi này, mới đầu còn hơi né tránh nhưng mãi rồi cũng để cô muốn làm gì thì làm.

Đường Hi nhìn bầu trời đêm rực rỡ muôn vạn sao xa, thưởng thức cảnh tượng hùng vĩ tuyệt diệu chưa từng được thấy, chống cằm cười hì hì.

"Bầu trời sao à, giống Tinh Hải của chúng ta nhỉ?"

[Không giống. Ít nhất ở đây cô đi lung tung sẽ không đập mặt vào tường.]

"..."

Ngươi tuyệt đối là chuyên gia phá hoại bầu không khí!!

Bọn họ dành thời gian trên mỏm núi đến khi một ngày trọn vẹn kết thúc, thông báo máy móc được lập trình kia lại vang lên.

Đinh!

[Thời hạn của nhiệm vụ giả đã hết. Xin vui lòng rời khỏi--...]

Một tiếng bíp nổi lên, thông báo còn chưa nói hết đã bị ngắt, Đường Hi mặt đầy hắc tuyến.

"...1802, làm gì đấy?"

[Tôi không thích cái giọng thông báo cứng nhắc này nhưng cũng không thể xóa nó đi được.]

"Ờm... Xin chia buồn?"

[Cảm ơn. Dù sao thì cũng tới lúc rồi, ta đi thôi.]

Đường Hi bế thốc A Ly lên, đặt nó nằm gọn trong vòng tay, cô nhìn vòm trời vẫn còn lung linh ánh sao, thầm cảm khái rồi rời khỏi thế giới phức tạp này.

Dù đã đi xa tít mù tắp khỏi biên giới quốc gia, thỉnh thoảng Đường Hi lại chợt nhớ lại. Thì ra dưới bầu trời này, vạn vật đều nằm trong lòng bàn tay một vị vua.

Trở về không gian hệ thống, Đường Hi nhìn quanh căn phòng đơn giản này của mình, hoài niệm vô kể.

Hình dáng của Tinh Hải phản ánh trái tim chủ nhân của nó.

Mô hình thiên hà vẫn xoay tròn trên không trung, tỏa ra thứ ánh sáng trắng khắp căn phòng. Bốn phía đều là cảnh đêm rợp sao trời, chỉ nhìn bằng mắt thì không thể phân biệt được đâu là bức tường, đâu là sàn nhà, phóng tầm mắt nhìn ra xa còn tưởng là đang ở trong không gian vô tận. Ở trung tâm căn phòng là một chiếc bàn tròn thấp, chậu cây xương rồng trên bàn đã nở ra nụ hoa đỏ thắm, thảm lông trải sàn êm ái, kệ sách, tủ gỗ cất mấy thứ linh tinh, tranh treo tường và một số vật dụng khác.

Căn phòng không được trang trí quá bắt mắt, đồ vật đa phần lấy màu trắng làm chủ đạo, kết hợp với một số màu sắc khác, tạo nên một căn phòng mang gam màu trung tính đơn giản, hiện đại mà tinh tế. Chiếc giường trắng đặt ở góc phòng bên phải, một chiếc giường đơn không lớn nhưng đủ rộng rãi để có thêm A Ly thì vẫn nằm thoải mái, thêm việc độ ấm trong này được 1802 kiểm soát rất tốt, chỉ cần đặt mông lên là có thể ngủ liền một mạch.

Đường Hi nghĩ cũng không nghĩ liền nhảy lên giường cuộn chăn ngủ ngon lành, đến khi tỉnh lại cũng chẳng biết đã qua bao lâu, mọi cảm giác mệt mỏi từ nhiệm vụ bay bẵng hết đi. Khác với cô lười biếng nằm ườn ra, Đường Hi vừa mở mắt đã thấy A Ly ở dưới sàn chăm chỉ đọc sách, lâu lâu lại trầm ngâm, nhàn nhã suy gẫm trông vô cùng tri thức. Đường Hi nhìn thôi cũng cảm thấy cạn lời.

Cô bước xuống giường, vươn vai duỗi người mấy cái, theo thói quen cũ mò tới bình xịt tưới nước cho những chậu cây nhỏ đặt ngay ngắn trên kệ, lại theo thói quen xếp gọn lại đồ đạc A Ly bày ra, trải lại tấm thảm cho thẳng thớm. Cô nhìn xung quanh muốn làm gì đó nhưng chẳng có gì để làm.

Để mà nói những chậu cây kia cũng chẳng cần tưới nước, nhưng có tưới cũng không chết được nên Đường Hi mới giữ thói quen này tới giờ.

Khoảng thời gian nhiệm vụ giả đi làm nhiệm vụ, bất kể là bao lâu, năm năm hay mười năm, đối với Thời Không Tách Biệt đến một giây cũng chẳng mất. Giả như cô đi làm nhiệm vụ lúc sáu giờ, vậy khi cô làm xong nhiệm vụ trở lại nơi này vẫn là sáu giờ, ngay cả nửa giây cũng không xê dịch. Thời gian ở đây tách biệt hoàn toàn với dòng chảy thế giới. Vậy nên có thể nói rằng nhiệm vụ giả 'sống' luôn trong Thời Không Tách Biệt, họ chưa bao giờ rời khỏi nơi này, thời gian sẽ chỉ trôi qua khi họ ở tại nơi này và họ sẽ chỉ được phép biến mất một khi bị xóa sổ.

Có lẽ nhờ sự độc lập hoàn toàn về không thời gian nên sự vận hành của nơi này rất trơn tru, tuy vậy Đường Hi vẫn không thể không cảm thấy họ giống như đang bị cầm tù.

Nhưng dù sao cũng chỉ là những linh hồn vất vưởng thôi, có chốn dung thân thì lấy tư cách gì oán thán cơ chứ.

[...Sao đầu óc cô lúc nào cũng tiêu cực thế.]

"Gì, ta đâu nói như vậy là không tốt."

1802 nghe xong cũng không biết nên tin tưởng hay không, nó lườm nguýt Đường Hi.

[Cô có tin nhắn từ Nhạc Viên này.]

"Ồ? Tin nhắn gì thế nhỉ."

Đường Hi thả người lên chiếc ghế lười mềm mại, trên tay vẫn giữ cốc cacao nóng còn nghi ngút khói, cô hưởng thụ sự dễ chịu khoan khoái này, thở dài nhẹ nhõm.

Một màn hình ảo hiện lên trước mắt Đường Hi, nhìn giao diện thì có vẻ là hộp thoại tin nhắn, trên thanh bạn bè, số hiệu P299 đang có một chấm đỏ chớp nháy, cô thử ấn vào, tin nhắn được gửi đến vào khoảng nửa tiếng trước.

[P299: Đường Hi Đường Hi! Còn nhớ tôi chứ? Tôi là Nhạc Viên nè, vừa mới xong kì thực tập là tôi nhắn cho cô ngay. Nghe P299 giải thích về Thời Không Tách Biệt có vẻ rất lợi hại, tôi tính đi đây đó tham quan một chút. À mà cô ở thành nào thế? Có thể gặp nhau không?]

Đường Hi nhìn một nùi chữ sặc mùi kích động, không biết phải bày ra vẻ mặt gì, còn chưa để cô trả lời, đầu bên kia thấy cô đã đọc tin nhắn liền gửi đến một mớ biểu tượng cảm xúc, tỏ vẻ mình đã chờ rất lâu.

Đường Hi: Ha ha.

Cô nhấn vào khung nhập hội thoại, một bàn phím nổi trong suốt xuất hiện ngay trước mắt Đường Hi, bởi vì có hệ thống thống nhất ngôn ngữ nên cô có thể hiểu hết các phím của bàn phím dù chẳng có kí tự đánh dấu nào, thông thuộc nó như lòng bàn tay vậy. Cô gõ gõ mấy cái, gửi đi hồi âm.

[1802: Xin lỗi nha, ban nãy tôi có ngủ một chút nên không xem được. Chúc mừng cô đã sống sót qua kì thực tập, nhưng tôi thấy làm nhân viên chính thức cũng chẳng dễ dàng gì đâu.

1802: Mà tôi ở Yến Thành đấy.]

Đường Hi đưa cốc lên nhấp một ngụm, vị ngọt dịu mà ấm áp tràn trong khoang miệng, mười phần hạnh phúc. Đầu bên kia chớp mắt một cái đã nhanh chóng nhắn lại, tốc độ thật sự rất ba chấm.

[P299: Chời má! Tôi với cô ở cùng một thành nè!! Cô đang ở đâu đấy? Rảnh không? Gặp nơi nào đó nói chuyện đi.

1802: À, tôi đang ở trong không gian riêng. Cô đang ở đâu?

P299: Ở...đâu đấy. Tôi đi lòng vòng Yến Thành nãy giờ nên cũng không biết nữa.

1802: ...Để tôi đến vậy.]

Đường Hi thưởng thức nhanh cốc cacao của mình, bởi vì ở trong không gian riêng nên muốn dọn dẹp gì đó chỉ cần phất tay cái là xong. Cô vơ lấy áo khoác, bế A Ly đặt lên vai rồi mở cổng chạy bừa ra ngoài.

Đó là cách mà Đường Hi đặt chân đến Yến Thành lần hai.

Theo mô tả của Nhạc Viên, 1802 vẫn làm tròn chức trách chỉ đường đến địa điểm đã hẹn, cô tiếp tục đi theo chỉ dẫn, đến rất gần đích đến.

Mọi chuyện sẽ chẳng có gì nếu như ngay lúc đó không có một nhóm người kì lạ chạy ngang qua con phố.

Đường Hi không nghĩ tới ở đâu lại đột ngột xuất hiện đám người lạ lùng này, mắt thấy bọn họ chạy ùa tới, cô theo phản xạ né qua một bên, ngặt nỗi đám đông chắn hết cả đường lối, Đường Hi ngu ngơ thế nào hụt chân bước vào một tòa nhà kì lạ. Cô ngây ra như phỗng nhìn đám người lao ngang qua với tốc độ bàn thờ, tới khi người đã chạy đi hết, cô vẫn còn chưa hết trì độn.

Đến khi Đường Hi tạm bình tĩnh lại, cô miễn cưỡng vuốt phẳng trang phục, vẻ mặt vẫn tỏ ra khó hiểu.

Nhưng hình như hôm nay Đường Hi không được may mắn. Cô vừa bị một đám người dọa cho kinh hồn bạt vía, lại có người nào đó tới vỗ vai cô, quay đầu nhìn thì là một người đàn ông trung niên đang cười hào sảng, tưởng nhầm cô là khách đến chơi liền gấp rút đẩy Đường Hi vào phòng dành cho người mới, trước khi đi còn chúc cô chơi vui vẻ, hoàn toàn không nghe cô nói năng gì.

Đường Hi bước vào sòng bạc một cách máy móc, còn chưa kịp định thần thì một cô gái nào đấy đã vọt ngang qua người cô, ào ào chạy thẳng ra ngoài, để cô một mình ngu người.

Đường Hi: ........?

Cái quần què gì đang diễn ra thế??

Người ở đây có đam mê mãnh liệt với tốc độ sao?!

Đường Hi bị thế cục xung quanh xoay như chong chóng, đầu váng mắt hoa từ từ tiến về phía đám đông tụ tập phía trước. Cô bị ép đến ngạt thở, vừa dùng sức đẩy một cái, người ở phía trước đột nhiên đứng sang một bên, báo hại cô lao thẳng ra khỏi vòng người, may mà Đường Hi giữ thăng bằng tốt, nếu không chắc đã đẹp mặt xuống sàn.

Vừa lỡ chân bước vào trung tâm của đám đông, thiên phú hút rắc rối của cô lại phát huy tác dụng, kéo Đường Hi vào một tình huống không thể tồi tệ hơn với gã nhiệm vụ giả cao cấp. Lại đụng phải cô tâm tính cũng chả hiền lành gì, riêng khoản độc mồm độc miệng cũng là cao thủ.

1802 nhìn tình huống đang đi theo chiều hướng xấu, lại nghe thêm câu thách thức trắng trợn của Đường Hi, khóe môi nó giật giật.

Bỏ mẹ rồi...

***

Sòng bài im phăng phắc.

Chỉ vì một câu nói của Đường Hi mà tưởng chừng như dây thần kinh của mọi người ở đây đều đứt rồi.

Ngay cả đám Dương Mộ Kì đang tám nhảm linh tinh cũng im luôn.

Một người mới đấu với nhiệm vụ giả cao cấp là chuyện hoang tưởng cỡ nào? Phải biết bậc cao cấp là tinh anh trong tinh anh các nhiệm vụ giả.

Cứ cho rằng Đường Hi thật sự chơi tốt, thì ở trên sân nhà của mình, những tay chơi lão luyện không hề thiếu cách để buộc bạn thua cuộc, cán cân gần như nghiêng hẳn sang một bên.

Còn vụ gánh nợ là cái qué gì!? Đây là muốn tìm chết trong oanh liệt sao?

Ngay cả nam tử đứng cạnh cậu cũng ngạc nhiên đến trố mắt, biểu tình không thể tin nổi, khóe miệng anh run lên, trong giọng nói cũng nghe ra tia mê man.

"Này Dương Mộ Kì, tôi không...nghe lầm chứ?"

Vẻ mặt Dương Mộ Kì còn kinh ngạc gấp bội, cằm đều muốn rơi xuống đất, may cũng chưa đến mức thổ huyết tại chỗ.

"T-Tôi cũng không biết nữa, chắc là không đâu??"

Mà ở bên kia, biểu cảm của gã đàn ông cũng biến hóa y hệt vậy, là sốc tới há hốc hay sốc quá ngu luôn, gã quên cả cơn phẫn nộ ban nãy, phụt há một tiếng rồi cười nắc nẻ. Tiếng cười khả ố rơi vào tai Đường Hi toàn là tạp âm ô nhiễm, cô hơi nheo mắt, nhưng biểu tình vẫn không có gì thay đổi.

"1802, báo với Nhạc Viên rằng tôi có chút chuyện gấp."

1802 lặng thinh rất lâu, mãi mới tìm lại được âm thanh của mình.

[...Đường Hi, cô gây chuyện đủ chưa? Cô nghĩ gì mà đòi một trận đấu với tay chơi lão luyện hả? Hơn nữa còn ở trên địa bàn của người ta, cô quậy ở chỗ này không sợ bị đám người bên trên trả đũa à?]

Đường Hi nhướng mắt, "Chẳng lẽ không phải chơi bài sao?"

[Tất nhiên là có chơi bài, nhưng đó không phải vấn đề!!]

"Nếu là chơi bài thì cứ chơi thôi. Ngươi sợ gì, kí chủ của ngươi rất biết điểm dừng."

Mẹ nó cô mà biết điều như thế thì đâu cần chọc giận người ta?!!

[Đúng là cái đồ não chim! Từ trước đã dặn dò cô đừng lớn xớn gần sòng bạc mà.]

"Lần sau sẽ nghe ngươi."

Đường Hi trở lại với hiện thực, gã đàn ông đang ôm bụng cười lăn bò toài, gã run run chỉ tay vào cô, cười đến không thể đứng vững. Gã béo có thân hình rất béo, khuôn mặt cũng béo, gò má mỡ màng, đôi mắt vốn đã nhỏ giờ càng híp lại đến khó thể nhìn thấy.

Nói dễ nghe thì là đầy đặn no đủ, nói khó nghe là mỡ trong máu.

May mà trước khi Đường Hi kịp xổ ra thêm câu nào nữa, 1802 đã chặn họng cô lại, ánh mắt đe dọa, cô dù không thích lắm cũng chịu im lặng.

Gã kia bị sự đần độn của cô chọc cười, tâm tình rốt cuộc cũng hòa hoãn hơn, đến khi nhận ra đứa con gái trước mặt vậy mà vô cùng xinh đẹp, gã mới tặc lưỡi mấy cái, thái độ mềm mỏng hơn.

"Đúng là hồng càng đẹp thì gai càng sắc. Mĩ nữ à, em là người mới phải không, ở đây thì nên coi chừng câu từ của mình. Không biết khi nào sẽ đụng phải kẻ lợi hại nào đó đâu."

Đường Hi cũng nhàm chán hùa theo, "Vậy sao."

Gã tưởng cô biết sợ, nháy mắt vui vẻ, bộ dạng thật sự là hếch mũi lên trời, vẻ mặt nổi lên tia dâm tà.

"Nhưng mà em không cần lo. Anh là người có tiếng nói lớn, chỉ cần em chiều chuộng anh, em ở trong Yến Thành này không cần sợ gì cả."

...Con mẹ nó chịu hết nổi rồi.

Chiều chuộng em gái mày! Thật sự quá sức buồn nôn rồi.

Đường Hi dùng cả hai tay ôm vai, sởn hết da gà da vịt lên, nhưng cảm giác ghê tởm kia hoàn toàn không phải nói quá, cô rất là muốn nôn đây này!

Vốn dĩ tính tình cô vẫn còn tốt chán, giờ ngay cả ánh mắt cũng lạnh căm.

1802 thầm than toang thật rồi.

Kí chủ của nó trời sinh là người vô tính, không hề có một tí ti gì hứng thú với quan hệ thể xác, thậm chí cô còn hơi ghét và bị làm phiền bởi mấy vấn đề sắc dục này. Ở những thế giới trước chỉ cần có người mang tâm tư ba cái chuyện không vui này với Đường Hi đều bị cô đánh thành đầu heo, không quản nam nữ, kết cục đều thảm không thể tả.

Dĩ nhiên là không tồn tại ngoại lệ rồi.

Lần này 1802 không bịt nổi cái miệng xấu xa của cô nữa.

"Thu lại cái móng heo chết tiệt của mày đi thằng rồ! Đúng là tởm không chịu được."

Đám người lại một lần nữa được mở mang tầm mắt.

Dương Mộ Kì câm như hến, cậu quay đầu né tránh ánh mắt phức tạp của người tóc trắng, một lần nữa được nhìn nhận rõ ràng Đường Hi, đúng là miệng lưỡi toàn dao găm, hơn nữa còn cộc cằn. Nam tử đi cùng cậu hình như đã hiểu tại sao Dương Mộ Kì hoài nghi vẻ đẹp của mĩ nhân kia, nghe được mấy lời thẳng thừng thế này thì anh cũng phải thay đổi cái nhìn rồi.

Này làm gì mà mĩ nữ, đây chắn chắn là nhím thành tinh!

Gã béo ngay lập tức xạm mặt lại, bị sỉ nhục bất ngờ khiến gã trở tay không kịp, cuối cùng thẹn quá hóa giận. Đường Hi vẫn không cho gã cơ hội nói chuyện, cô quay phắt ra sau nhìn cậu trai đang quỳ dưới đất, giọng nói và ánh mắt đều sắc lạnh.

"Cậu nợ hắn bao nhiêu?"

Cậu thanh niên sợ đến co rúm, lắp bắp:"Ba, ba, ba trăm nghìn tích phân."

"Mẹ, có thế mà thằng già kia cũng diễu võ giương oai được."

Câu này, cả căn phòng đều nghe rõ mồn một.

Nguyên đám đều trố hết cả mắt, không biết cô gái kia là quá tự cao tự đại hay ngu xuẩn nữa.

Ba trăm nghìn tích phân, con số nghe thì dễ dàng, nhưng lại là khối tài sản chỉ những nhiệm vụ giả trung cấp mới có thể sở hữu. Mỗi ủy thác cấp D chỉ nhận được khoảng từ mười nghìn tích phân đổ xuống, muốn tích lũy được con số này e là trăm ngàn cay đắng.

Gã béo không biết, mọi người không biết, nhưng 1802 biết Đường Hi có gì trong tay để mà nói ra mấy câu đó.

...Sao không ai để ý xem có bao giờ cô được ở trong một thế giới cấp D bình thường chưa nhỉ?

Đường Hi, con người xấu số, đến tận bây giờ vẫn chưa biết ủy thác cấp D có mùi vị gì. 1802 nhẩm tính một chút, qua từng nhiệm vụ con số mà cô kiếm được tăng lên y hệt bị đột biến, trừ thế giới đầu tiên tương đối bình thường ra thì những thế giới sau của Đường Hi đều có độ nguy hiểm cực cao.

Một nhiệm vụ cấp C, ba nhiệm vụ cấp B.

Trong đó hai nhiệm vụ cấp B cái thì gặp kẻ sa đọa mém diệt luôn thế giới, cái thì đụng trúng đại biến cố.

Hơn nữa ở nhiệm vụ gần đây nhất của Đường Hi, không phải tự nhiên mà Tổng bộ cho cô đặc quyền không bị mạt sát, mà là chuỗi nhiệm vụ đó quá khó đến nỗi không thể cứ đưa cho một nhiệm vụ giả vừa lên chính thức. 1802 đã nghi ngờ vụ này rất lâu, nó vẫn không thể tin được Tổng bộ lại giao cho Đường Hi một nhiệm vụ chỉ định ngay sau kì thực tập, độ khó đó còn có thể lấy mạng một nhiệm vụ giả dày dặn kinh nghiệm. Nếu không phải bởi vì bọn họ đồng ý miễn tử, 1802 chắc chắn sẽ vì lợi ích của kí chủ mà kháng nghị.

Chuỗi nhiệm vụ <Đại Chiến Tam Giới> không hề đơn giản. Phải biết rằng tất cả những nhiệm vụ giả trung cấp từ hạ đến thượng từng làm ủy thác này đều thất bại toàn tập, số người tử vong không phải ít. Chỉ cần Đường Hi thất bại trong nhiệm vụ này, nó sẽ được đề lên làm nhiệm vụ cấp A.

Nếu không phải 1802 điều tra rõ ràng, nó sẽ thật sự cho rằng đây là phúc lợi của Tổng bộ.

Bỏ qua vấn đề đó thì tích phân hiện tại mà Đường Hi có không chỉ dừng lại ở nhiệm vụ giả trung cấp, mà còn gần với mức bậc thượng trung cấp.

Dù cô vẫn chưa lên cấp, số tài sản mà cô có đã vượt mặt rất nhiều nhiệm vụ giả trung cấp khác.

***
5375 từ


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp