Hồi Ký Thời Không

Chương 67: Đại chiến tam giới (25)


2 năm

trướctiếp

Đường Hi phải mất vài phút mới tiếp thu được những gì A Ly vừa nói, nét mặt cô như vừa trông thấy quỷ, xông thẳng tới chỗ bức họa, hai mắt trừng lớn.

Cái, cái, cái gì đây trời??!

Ở một góc của bức tranh, một người trông có vẻ là nữ nhân mặc một bộ y phục trắng toát nằm trong một chiếc quan tài. Nàng nhắm mắt, hai tay đặt lên bụng, xung quanh là các loại châu báu đổ đầy trong quan tài, màu sắc rực rỡ, đặt kế bên nữ nhân. Bên ngoài còn có những con người đứng thành một vòng tròn nàng, trang phục trông vô cùng cổ xưa, bọn họ có người cầm đuốc, có người nhảy múa, lại có vòng người quý lạy trước quan tài.

Đường Hi suýt thì phun ra một ngụm máu chó.

Những kẻ bao quanh quan tài thật sự là nhân loại, hình vẽ bọn họ không có sừng, thật sự là nhân loại.

Má ơi sao lại có con người xuất hiện trong bức vẽ quỷ giới chứ??

Còn người nằm trong quan tài này là bị làm sao đấy, không lẽ là mấy nghi lễ hiến tế đáng sợ đi?

"1802, liên lạc với Nhạc Viên đi!"

Có khi nào đây chính là thứ liên quan đến con người mà cô nàng đã nói tới?

Thế nhưng trái với dự tính của cô, 1802 bỗng hoảng hốt.

[Hả? Gì đây?! Không kết nối liên lạc được?]

"Cái qué gì?"

Đường Hi giống như nghe thấy thông tin lạ, liền đần mặt ra, "Không phải do kết giới chứ? Nói mới để ý ban nãy đúng là có kết giới..."

[Không thể. Dù là kết giới gì đi nữa, chỉ cần ở cùng một vị diện, không có chuyện không thể kết nối. Ít nhất cũng phải có một thông báo chứ không thể không tồn tại được.]

Không hiểu tại sao, trong đầu Đường Hi bật lên một suy nghĩ hoang đường.

Định mệnh. Có khi nào...

"Là một vị diện khác không?"

[???]

"Biết đâu chừng đây là một mảnh vị diện?"

Mảnh vị diện, có thể nói là tàn dư còn sót lại của một vị diện đã đi đến hồi kết. Những mảnh này thường sẽ hoàn toàn tan vỡ khi đi vào dòng chảy thế giới, tuy nhiên cũng sẽ có một vài mảnh trôi dạt đến các vị diện khác và 'sống' ở trong đó cho đến khi tan biến.

Nhưng tại sao cứ cảm thấy không giống lắm? Nếu là mảnh vị diện thì thế giới trong đó sẽ khác biệt rất nhiều so với so với vị diện gốc, bởi vì chúng đến từ hai nơi khác nhau. Nhưng nhìn kĩ thì cấm cung thật ra là một phần của nguyên tác <Đại Chiến Tam Giới>, không có sự khác biệt gì cả.

[...Không, tôi nghĩ cô nói đúng đấy.]

"Hả? Nhưng hai vị diện này không khác nhau?"

[Chúng ta đúng là đã bước vào một mảnh vị diện, nhưng có vẻ như nó không phải tình cờ bị trôi dạt đến vị diện này, mà là được tạo ra ở tại vị diện này.]

Đường Hi nghe xong liền cảm thấy đơ hết cả người, suy nghĩ cứ mơ hồ, 1802 đành phải giải thích.

[Đây không phải là mảnh thế giới bình thường, nó được tạo ra bởi nhiệm vụ giả.]

"...Cái...?"

[Nhớ trước đây tôi từng nói với cô về khái niệm Chủ vị diện không?]

Đậu xanh!!!

Đường Hi nghe đến đây rốt cuộc đã thông suốt, cô còn đang đần mặt ra nghĩ xem tại sao nhiệm vụ giả lại tạo ra thế giới, nhưng từ khi nó là Chủ vị diện, vậy thì mọi thứ đều hợp lí. Cơ mà muốn tạo ra vị diện không hề dễ, không chỉ năng lực của nhiệm vụ giả mà còn phải đáp ứng đủ các chỉ tiêu hà khắc, Đường Hi chưa nghĩ tới sẽ đụng phải một vị diện có chủ bao giờ.

"Nhưng đây là mảnh vị diện? Và tại sao lại tạo ra một vị diện khi đang ở trong một vị diện khác?"

Nếu muốn tạo ra một vị diện thì phải đến dòng chảy thế giới để thiết đặt căn nguyên thế giới và gầy dựng một tân thế giới, mắc mớ gì lại tạo ra vị diện trên một vị diện khác?

[Bởi vì nguồn nguyên liệu có sẵn.]

"...Hả?"

[Cái được tạo ra này không phải là một vị diện hoàn chỉnh, nó chỉ là một mảnh được tạo ra từ cái có sẵn. Thường thì những người muốn tạo vị diện sẽ phải chạy tới chạy lui tìm cho được căn nguyên thế giới để sáng tạo thế giới cho riêng mình, nhưng người này không tìm căn nguyên mới mà dùng căn nguyên có sẵn trên vị diện <Đại Chiến Tam Giới>, vì vậy mới không có sự khác biệt giữa hai thế giới và việc tạo ra mảnh vị diện cũng dễ dàng hơn.

Còn tại sao lại làm vậy...]

Giọng điệu 1802 bỗng trở nên nghiêm trọng đến lạ.

[Chỉ là đoán mò thôi nhưng, tôi nghĩ rằng người kia làm vậy là...một phương án phòng thủ.]

"Phòng thủ? Không thể nào chứ..."

Một người có đủ khả năng tạo ra mảnh vị diện dù thế nào cũng là cường giả vô cùng mạnh mẽ, phải từ mức nhiệm vụ giả cao cấp trở lên, vậy mà lại gặp phải chuyện gì đó uy hiếp tính mạng đến nỗi phải tạo ra một mảnh vị diện trong một thế giới có sẵn để phòng thủ.

"Này, này cũng quá thảm rồi."

Tạo ra vị diện đâu phải chuyện giỡn chơi, có thể nói là vô cùng tốn sức, chiêu này dùng rồi thì sức mạnh cũng phải hao tốn hơn nửa, vậy mà một người có thể bị ép đến bước đường phòng thủ kiểu này để bảo toàn tính mạng.

[Sẽ không có ai điên khùng đi phung phí hết sức lực tạo ra một mảnh vị diện vô nghĩa, tạo ra cái này thôi cũng là sức chín trâu hai hổ rồi. Nhìn vào việc một mảnh vị diện lại có thể tồn tại thời gian lâu như vậy, xem ra tính huống lúc đó vô cùng ác liệt.]

"...Mảnh vị diện này kiên cố như vậy, người tạo ra nó quả thật rất đáng sợ."

Khoan đã.

Vậy kẻ thần bí đáng ngờ kia có liên quan đến mảnh vị diện này không?

1802 đọc được suy nghĩ của Đường Hi, càng lúc càng cảm thấy hoang đường, nó lắc đầu, thở dài thườn thượt.

[Kết luận như vậy vẫn quá sớm, chúng ta còn chưa biết mảnh vị diện này có liên hệ gì với thế giới không, nói không chừng là một sự trùng hợp. Cô còn không chắc kẻ trong lời kể của Mạc Vân Y với kẻ gây rối vị diện là một mà?]

"Trực giác mách bảo ta chúng là một đấy."

[...Ừ.]

Không tìm hiểu thì không nói, đi sâu vào tìm hiểu rồi thì là một mớ vấn đề lẫn lộn không biết đâu mà lần.

Giống như chiếc lồng chứa vô vàn bí mật, tìm ra cái này thì sẽ tìm ra cái khác, cuối cùng không rõ sự thật ở đâu.

***

"A Cửu."

A Ly vuốt vuốt mặt Đường Hi bằng bộ móng bé tẹo, nó cố thu hút sự chú ý của cô, đệm thịt hồng hào mềm mại đập bẹp bẹp vào mặt cô, chọc cho Đường Hi phụt cười.

A Ly hình như cũng nhận ra hành động này không còn phù hợp với nó nữa, nó hạ tay xuống, phụng phịu:

"Đừng có đứng đơ ra đấy nữa, có nghĩ thêm cũng không được gì đâu, chi bằng xem xét nơi này một chút."

"À đúng nhỉ. Mà ngươi nghe được cuộc hội thoại của bọn ta à?"

"Ừm, nghe được, nhưng tôi chưa đủ quyền hạn để trò chuyện."

Đường Hi nghe xong liền gật đầu đã hiểu, dành thời gian đi lòng vòng cấm cung trong truyền thuyết. Đi qua tầng tầng lớp lớp hành lang, rốt cuộc chiêm nghiệm được cấm cung là cái dạng kì quái gì.

Nơi này mẹ nó dọa người như nhà ma vậy!

À, nhà ma không thể nào so sánh được.

Đường Hi chứng kiến đủ các thứ kì dị được các hoàng thất giấu vào cấm cung, tâm trạng không thể dùng lời miêu tả. Ừ thì mấy lọ máu cũng thôi đi, sừng hay quỷ đan gì đó cũng thôi đi, bộ sưu tập tròng mắt, móng tay là cái gì cơ. Đường Hi còn nhìn thấy mấy cái đầu linh thú xương sọ, còn có cả mấy bộ xương nhân tộc, mùi sắt hoen gỉ nồng nặc khắp nơi, đi đến đâu cũng là những thứ kì quái.

Nhưng bên cạnh đó thì nơi đây cũng lắm thứ quý giá, nãy giờ Đường Hi đã đạp qua không biết bao nhiêu vàng bạc châu báu, đá quý, minh châu gì gì đó rơi rụng như mưa. Còn có những ghi chép cổ xưa của các Tiên Đế, ngay cả những vật như giấy bút cũng được giữ lại, không thiếu đồ thủ công mĩ nghệ tinh xảo, chạm trổ điêu khắc.

Cấm cung đúng là một cái động hỗn loạn. Mấy cái truyền thuyết rút máu, phơi thây hay hiến tế gì về nơi này đều có cả, và nhìn những bộ xương được trưng bày đằng kia cũng đủ để Đường Hi biết một nửa những lời đồn đoán là thật.

Bằng cách nào đó mà đồ vật ở đây được bảo quản khá tốt, không khí và độ ẩm đều được kiểm soát nghiêm ngặt, nhưng cái bầu không khí quỷ dị này vẫn khiến cô ớn lạnh.

Đường Hi đã kiểm tra khá kĩ những nơi có dấu vết nhân tộc, cả đống xương người trong cấm cung cũng đã kiểm tra rồi, sau khi chết vài ngày quỷ tộc sẽ tan rã ra thành bụi mịn nên đống xương kia chắc chắn từng là người. Nhưng mà nhìn những vết rạn trên người chúng thì hẳn là khi sống phải đau khổ muôn phần.

Có vẻ quỷ tộc ngày trước thích trò săn người, hành hạ rồi sưu tập bộ phận cơ thể nhỉ.

Đường Hi kết thúc cuộc tìm kiếm của mình trong tiếng thở dài, cô đã tìm đủ các chỗ đáng nghi rồi mà vẫn không có manh mối gì, coi vậy mà khó ra hơn cô tưởng nhiều.

[Ai bảo cô lúc đầu cậy mạnh. Nơi này rộng như vậy, dù Nhạc Viên có đúng đi chăng nữa thì tìm kiếm một cách mơ hồ như vậy vẫn là quá khó.]

"Ai, ta mệt rồi, không tìm nữa."

Đường Hi ngồi phịch xuống một góc tường, trước khi cô hỏi thì 1802 đã đem màn hình nổi đặt trước mặt cô.

Trên màn hình thể hiện vị trí của Đường Hi và sơ đồ cấm cung một cách giản lược, phải nói là rộng vô cùng, như một mê cung vậy, nhưng lại là một mê cung kín không có lối ra.

Không biết mình ở sâu cỡ nào nên không thể dại dột phá tường xông ra được, mà mấy bức tường này cũng được gia cố bằng pháp lực, nếu không đến bước đường cùng thì tuyệt đối không nên phá, cô cũng không muốn kinh động đến vị Quỷ Quân kia đâu.

"1802, mấy giờ rồi?"

[Trời sáng bảnh mắt ra rồi kí chủ thân mến ạ.]

"...Hệ thống nhà ngươi thật nhiều nghiệp chướng."

Nhưng không phải Đường Hi không nhìn ra 1802 đang nôn nóng, ở lại đây lâu thêm thật sự không hề tốt cho cô, thậm chí còn rất nguy hiểm, 1802 cáu cũng là chuyện bình thường.

Đường Hi cảm thấy vừa buồn cười vừa hơi cảm động, cô cười hề hề vỗ ngực tự tin.

"Ngươi cứ tin ta, kí chủ nhà ngươi mạng lớn không--..."

Đường Hi còn chưa ba hoa xong, khuỷu tay đã đập phải bức tường phía sau, cô không kịp phản ứng gì đã ngã ngửa ra sau, trên đầu là một dấu hỏi to đùng.

Hả? Bức tường này biến mất à?

Nhìn lại thì nó đâu có biến mất, mà là nó đang tách ra làm hai ngay phía sau Đường Hi, cô dựa lưng vào tường bỗng mất chỗ dựa nên ngã nhào.

Đường Hi giữ tư thế nằm sải lai trên đất, vẻ mặt ngơ ngác.

"1802."

[...Gì?]

"Thế là vừa nãy ta vừa ấn vào cơ quan hả?"

[...Ờ.]

Một khoảng lặng bao trùm cuộc đối thoại, Đường Hi cảm thấy đầu óc mình thật sự bị lừa đá rồi.

Đường Hi: (╯°Д°)╯ ┻━┻

Định! Mệnh! Nó! Chứ!

Thế ngay từ đầu cô dành mấy tiếng đồng hồ cần mẫn tìm kiếm tính là gì hả? Hả? Thật má nó chứ, thời gian công sức đều không bằng một cái tình cờ. Công bằng ở đâu?!

[Cô không có quyền nói hai chữ công bằng đâu. Hãy xin lỗi toàn thể người bình thường đi, cô nghịch thiên trắng trợn vậy cũng được sao?]

Trong lòng Đường Hi phắc một tiếng, rốt cuộc chấp nhận hiện thực làm người đôi khi nên biết tận dụng may mắn, không nên thách thức sở đoản của bản thân.

[Tôi vẫn còn nhớ trước kia có người đã hùng hồn tuyên bố không nên dựa dẫm vào may mắn đấy.]

***

Đường Hi đứng dậy, chỉnh trang lại quần áo, gương mặt nhăn nhó vô cùng bất mãn.

"Nơi quái nào vậy?"

[Để tôi--....]

Âm thanh của 1802 đột nhiên ngừng hẳn lại, rồi chìm vào im lặng một cách kì quái. Đường Hi đang yên đang lành cũng cứng đơ cả người, bởi vì cô có thể cảm nhận được sự kinh sợ từ chính hệ thống nhà cô. Kinh sợ thế nào, chính là kiểu sợ đến mức mặt cắt không còn một giọt máu, không dám thở mạnh ấy. Dù không thể nhìn thấy, nhưng cô cảm giác như 1802 bị dọa đến chết đứng.

Đường Hi không hiểu nổi cái gì có thể làm 1802 chấn động đến vậy, cô vừa ngẩng đầu lên, cũng trực tiếp đơ người.

Mộ thất.

Đây là từ đầu tiên bật lên trong suy nghĩ của Đường Hi.

Tại sao cô có thể không để ý cơ chứ, bầu không khí u ám, tôn nghiêm nơi này hoàn toàn khác những chỗ cô đã đi qua trong cấm cung.

Nằm ở vị trí trung tâm của căn hầm này, là một chiếc quan tài. Nó đặt trên một bệ thờ khá cao, quan tài được phủ một lớp vàng ròng, bốn góc của bệ thờ đặt bốn chân đèn vàng lớn đang chiếu sáng, và bên dưới là những hình nhân trông giống người quỳ gối thành một vòng tròn, trang phục cổ xưa lạ lẫm.

Đây, đây tuyệt đối là bức họa cô đã thấy ở hành lang lớn.

Vậy thì có thể nói rằng thi thể nằm trong là một cô gái.

Nhưng điều đáng sợ nhất đến nỗi khiến cho máu trong người Đường Hi đông cứng lại.

Không hề có nắp quan tài.

Bởi vì góc nhìn thấp hơn nên Đường Hi không thể nhìn kĩ, tuy vậy cô vẫn có thể thấy được quan tài này không hề được đậy nắp.

Vậy là thi thể đã biến mất? Hay còn ở đó...?

Đường Hi không biết tại sao cô bỗng không thể kiểm soát được nỗi sợ hãi của mình, bầu không khí lạnh lẽo thâm trầm trong căn phòng này khiến cô khó chịu cùng cực, đến nỗi chỉ muốn chạy ra khỏi đây.

Nơi này, có thứ gì đó khiến cho cô hoảng sợ.

Đường Hi cúi đầu nhìn lòng bàn tay mình, những ngón tay đang không ngừng run rẩy trong vô thức, hơi thở gấp gáp nặng nề, dường như mọi tế bào trong cơ thể đều đang sợ hãi.

Con ngươi cô co rụt lại, một cỗ lạnh toát bùng lên từ bên trong linh hồn, lưng đã phủ một tầng mồ hôi lạnh.

Sự sợ hãi này đến từ tận linh hồn, không phải thứ mà cơ thể có thể khống chế được. Đường Hi run lẩy bẩy, cô phải cắn chặt môi để ngăn bản thân không ngồi bệch xuống.

Cái quái gì vậy?

Thật sự là... Cái quái gì vậy?!

Đường Hi gần như không cảm thấy sợ hãi đến mức này trước đây, kể cả khi mạng sống bị đe dọa, cô cũng không cảm thấy lạnh sống lưng như lúc này.

Giống như bản năng đang ép cô mau trốn tránh nó đi, bởi vì thứ trên kia rất đáng sợ, và từ tận linh hồn cô không muốn chứng kiến nó.

1802 là người đầu tiên bừng tỉnh trước trạng thái tinh thần vô cùng mất kiểm soát của Đường Hi. Là một hệ thống đã kí khế ước và kết nối linh hồn với kí chủ, nó vô cùng rõ ràng cô đang sợ đến không thể kiềm chế được, không giống với cú sốc tinh thần trước đây từng khiến Đường Hi ngất đi, cái cảm giác sợ hãi này như đang dần dần bủa vây lấy linh hồn, nhưng lại khiến người ta hận không thể bất tỉnh đi.

Tất nhiên là Đường Hi sẽ sợ rồi.

Đây là một trong những điều cấm kị.

Bất kì linh hồn nào gặp tình huống tương tự đều sẽ từ chối nhìn thấy sự thật, hay nói đúng hơn là linh hồn sợ phải đối diện với sự thật.

Nhưng tình trạng Đường Hi còn nghiêm trọng hơn, linh hồn cô đang né tránh nó như một loại bản năng, hơn cả thế nữa, Đường Hi như nghe thấy mọi âm thanh trên đời này đều kêu gào cô nên chạy đi.

[Đường Hi!!! Mau rời khỏi đây, tránh xa thứ đó ra, chúng ta không xem nữa!!]

Không muốn!

A Ly lần đầu tiên thể hiện thái độ cương quyết trước Đường Hi như vậy, nó cũng đã thấy thứ trên bệ thờ, nó hoàn toàn hiểu tại sao 1802 hành động kì quặc như vậy.

"A Cửu! Không cần thiết phải xem thứ này. Ở đây không có lối ra đâu, chúng ta mau đi!"

Không cần xem cái gì?

Kể cả linh hồn và cơ thể đang run sợ, đầu óc tê buốt trong rất nhiều âm thanh kêu gào chạy trốn, một thứ gì đó vẫn thúc đẩy Đường Hi tiến đến.

Cảm giác đó rất xa lạ, nhưng cũng rất quen, như là một phần nào đó bên trong cô đang khao khát sự thật.

Chắc chắn phải có cái gì đó nên 1802 và A Ly mới cưỡng ép Đường Hi rời đi, cô không muốn đi mà không biết gì cả.

[Chạy đi!!]

"Chạy cái quái quỷ gì?! Ta không muốn chạy trốn!" Lần này cô thậm chí đã quát lên, "Hai ngươi bị cái gì vậy? Có gì không thể cho ta xem?"

[Mẹ kiếp! Nó không phải thứ cô nên nhìn thấy.]

Đến cả A Ly cũng nhảy xuống khỏi vai Đường Hi, thân thể nhỏ nhắn của nó chắn trước mặt cô, giọng điệu đã dịu đi nhưng vẫn mang tia thuyết phục.

"A Cửu, hiểu cho tôi được không? Nhìn thấy thứ này không có gì tốt cả, chỉ ảnh hưởng xấu tới cậu thôi."

Đường Hi nhăn mặt, đối diện với bí ẩn ngay trước mắt, cô không cách nào bỏ qua được.

Không hiểu tại sao nhưng thứ trên cao đó dường như rất quan trọng với Đường Hi, khiến cô có cảm giác nếu bây giờ không xem thì sợ là vĩnh viễn không thể tìm lại nữa.

Rốt cuộc thì Đường Hi đã lựa chọn bước tới.

A Ly biết không thể can được cô nữa liền cúi thấp đầu, nhìn cô từ từ bước lên những bậc thang. 1802 lòng nóng như lửa đốt, thấy Đường Hi cố chấp đến vậy mà tức đến thổ huyết, nếu nó có thực thể chắc chắn sẽ đánh chết kí chủ nhà nó.

Đường Hi nén xuống nỗi sợ đang quay cuồng trong cơ thể, từng bước từng bước lên cao, hơi thở như đình trệ vì sợ, lòng bàn tay lạnh toát.

Tất cả mọi thứ dưới bệ thờ đều đã phủ bụi, riêng chiếc quan tài này lại rất mới, không hề có dấu vết thời gian nào lưu lại trên nó.

Thứ đầu tiên lộ ra là bộ y phục trắng không hề vướng chút bụi nào.

Đến khi Đường Hi bước lên bậc cao nhất, cô mới thật sự nhìn thấy câu trả lời mình tìm kiếm. Đồng tử cô giãn ra, nỗi sợ hãi ban nãy cuốn lấy cơ thể biến mất không dấu vết, mọi âm thanh chợt biến mất hết. Đường Hi không còn nghe thấy gì cả, tiếng nói của 1802 hay A Ly đều tan biến, thứ duy nhất đập vào tầm mắt cô là con người đang nhắm mắt bên trong chiếc quan tài.

Người nằm trong đó...là Đường Hi.

***
3592 từ


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp