Hồi Ký Thời Không

Chương 57: Đại chiến tam giới (15)


2 năm

trướctiếp

Nhạc Viên kinh ngạc đờ người ra, sau đó lắp bắp hỏi lại, thật sự là bị dọa đến mất khả năng ngôn ngữ.

"Cô, cô nói gì cơ?! Chính miệng Vương Diệu nói thế á?!"

Đường Hi rất không phúc hậu mỉm cười.

"Đúng vậy nha. Anh ta nói Phỉ Hân Nghiên đã bị bắt cóc bởi một-quỷ-thần. Kẻ đó có thể là một trong số chúng ta, nhưng biết đâu chừng có một khả năng rất nhỏ..."

Nhạc Viên giọng điệu dâng lên sự nghi hoặc:

"Là còn tồn tại một quỷ thần khác...?"

Cô nàng nói xong liền lắc đầu nguầy nguậy, tự phủ nhận suy nghĩ của mình.

"Không thể nào. Quỷ thần cũng không phải cỏ ngoài vườn dễ kiếm như vậy."

Nhưng lời vừa dứt, Nhạc Viên lại không nhịn được nhăn nhó. Thấy cô nàng quằn quại trong mớ suy nghĩ bòng bong, Đường Hi không còn cách nào khác ngoài miễn cưỡng phân tích từng chút một.

Trong nguyên tác <Đại Chiến Tam Giới> chỉ có bốn quỷ thần nên trước tiên, hãy loại Đường Hi khỏi danh sách nghi phạm. Kế đến, ta có thể loại tiếp Mạc Ngôn, người đã ở cạnh Đường Hi trong thời gian thủ phạm bắt cóc Phỉ Hân Nghiên, vậy là Mạc Ngôn có chứng cứ ngoại phạm.

Xem xét tiếp đến Vương Diệu và Mạc Tuyết San. Dựa theo lời kể thì hai người này cũng ở cùng nhau trong khoảng thời gian đó. Nếu xem Vương Diệu là tên bắt cóc thì một là hai người này có tách ra, khả năng thứ hai Mạc Tuyết San đồng phạm với anh ta. Nhưng khúc mắc là chính Vương Diệu tiết lộ thủ phạm là một quỷ cấp cao, như thế khác nào anh ta tự tạo trở ngại cho bản thân mình?

Từ đó ta thử đặt giả thuyết rằng nếu Vương Diệu thật sự vô tội, vậy thì mọi nghi vấn sẽ rơi vào Mạc Tuyết San. Tương tự như đã nói ở trên, với trường hợp của Mạc Tuyết San cũng sẽ dẫn đến hai tình huống giống Vương Diệu. Tuy là nói cô nàng đáng nghi nhất trong bốn người nhưng đồng thời việc Mạc Tuyết San là hung thủ hoặc đồng bọn của Vương Diệu cũng quá là hi hữu hay thậm chí Đường Hi không tin nó sẽ xảy ra.

Như thế, gần như không có khả năng bất kì ai trong bốn người là thủ phạm.

Nhạc Viên nghe xong chỉ thấy ánh sao rợp trời, cô nàng bóp trán, ảo não lầm bầm việc sao ai cũng khó tin hết rồi quay sang Đường Hi.

Đường Hi bị nhìn chòng chọc thì chỉ cười giả lả, làm như không thấy gương mặt u oán của Nhạc Viên.

1802 và A Ly chỉ có thể nhún vai lấy lệ.

Kí chủ của bọn nó vốn dĩ luôn thiếu đánh như vậy.

Nhưng lời Đường Hi nói không phải không có khả năng.

Tuy chỉ là phỏng đoán từ việc xâu chuỗi các sự kiện song lại không thể bỏ qua khả năng này.

***

"Nhạc Viên."

Âm thanh cất lên đánh vỡ bầu không khí im lìm quanh căn phòng, Nhạc Viên mí mắt đã có chút nặng nề muốn sụp xuống, cô nàng đang lim dim thì bất ngờ bị gọi tỉnh, ngờ nghệch hỏi:

"Hả? Gì vậy?"

Đường Hi nhìn bộ dạng vừa tỉnh ngủ kia thì trợn trắng mắt, "Ban nãy ai là người nói tình thế nguy cấp ấy nhỉ? Chưa được bao lâu lại muốn ngủ rồi?"

Nhạc Viên ngáp ngắn ngáp dài, lau đi nước ở khóe mắt, giọng điệu cô nàng nghèn nghẹn.

"Tôi chỉ là người trần mắt thịt, đâu phải quỷ tộc mình đồng da sắt mấy người. Hai ngày này tăng ca còn chưa được nghỉ ngơi tử tế thì đã gặp chuyện đây, sao trách tôi được."

Đường Hi lườm Nhạc Viên một cái rõ đau, muốn đánh cho cô nàng tỉnh táo nhưng lại thôi, cô gõ gõ còng sắt trên tay xuống đất thu hút sự chú ý.

"Để tôi hỏi xong mấy câu đã rồi hẳn ngủ."

"Hỏi đi."

Đường Hi nghĩ tới vấn đề sắp hỏi này thì quắc mắt, sắc mặt trở nên khó coi, mặc dù tông giọng vẫn bình thản nhưng lại kèm theo một tia gượng gạo.

"Cô còn nhớ vụ Mạc Bối Vy bị chuốc thuốc rồi gian dâm với quân phản nghịch ở đầu truyện không?"

Nhạc Viên chớp chớp mắt, dùng ánh mắt khó hiểu nhìn cô, "Sao lại hỏi cái này? Tất nhiên là tôi nhớ rồi."

Tuy sự kiện này không được nhắc tới nhiều trong nguyên tác song lại là vết nhơ dai dẳng suốt đời nguyên chủ Mạc Bối Vy, thậm chí hại nàng bị mất lòng tin của Mạc Ngôn. Do đó dù là trong trận chạm trán với phiến quân hay đại chiến tam giới, Mạc Bối Vy đều không được phép tham gia vào. Nàng ta xuất hiện chủ yếu là từ việc luôn bên cạnh nữ chính Phỉ Hân Nghiên.

Đường Hi nhíu mày, "Nếu tôi nhớ không nhầm, vụ đó là do Vương Diệu chủ mưu đúng không?"

"Đúng là Vương Diệu đấy. Anh ta ra lệnh cho cấp dưới bày trò nhằm hãm hại Mạc Bối Vy, gạt nàng ta ra khỏi chiến trường." Nhạc Viên gật gù, "Nhưng có chuyện gì sao?"

"Tôi chỉ là nghi ngờ thôi."

"Hả?"

Mặc cho cô nàng ở một bên mặt nặng mày nhẹ, Đường Hi lại bắt đầu suy suy nghĩ nghĩ.

"Nhạc Viên, cô có biết loại pháp bảo nào có tác dụng che giấu khí tức đặc trưng của chủng tộc không? Cụ thể là trên thiên đình?"

"Để tôi xem..."

Nhờ có kí ức của Văn Thần Lâm Tĩnh học thức uyên thâm am hiểu sâu rộng, Nhạc Viên không hề mất thời gian để nhớ ra. "Đúng là có đồ vật như vậy ở tiên kinh, ngặt nỗi tôi cũng chưa được thấy tận mắt bao giờ nên chẳng biết nó tròn méo thế nào. Nghe đâu nó hiếm lắm đấy, chắc chỉ có mấy Đại Võ Thần trụ cột sở hữu."

"Không sao, tôi chỉ cần biết vậy là đủ rồi." Đường Hi ngừng một lát, "Thế còn mấy người Mạc Ngôn? Tôi muốn hỏi về pháp lực và khí tức của bọn họ, có thể cảm ứng đối phương chỉ bằng pháp lực không?"

Lần này Nhạc Viên thật sự tròn mắt.

"Cô rốt cuộc là đang muốn hỏi cái gì? Mấy chuyện về quỷ không phải cô là người biết rõ nhất sao?"

Đường Hi làm như không thấy mà thúc giục cô nàng trả lời, bản thân thì lại bắt đầu chạy động cơ với những suy luận rời rạc miên man. Không phải Đường Hi không nghĩ ra được đáp án, mà là cô muốn khẳng định lại tính toán của mình qua lời của Nhạc Viên. Ừ thì trông có vẻ không giống lắm nhưng không thể phủ nhận Nhạc Viên là thần sáng tạo của thế giới này. Ý Chí Thế Giới phải dựa theo logic của cô nàng mà hoạt động, từ đó có thể từ Nhạc Viên mà phán đoán nguồn cơn của sự việc, vì ít nhiều gì cô nàng và Ý Chí Thế Giới cũng có sự đồng bộ nhất định về tư duy.

Nhạc Viên xoa xoa huyệt thái dương, "Hẳn là có. Pháp lực là nguồn sức mạnh thuần túy muôn hình vạn trạng, không ai giống ai, nếu tiếp xúc đủ lâu thì có thể không cần nhìn vẫn cảm ứng được chủ thể. Nhưng không phải ai cũng làm thế, chỉ có những người khả năng cảm thụ cao mới phân biệt được, nó giống như nhắm mắt viết chữ vậy, rất dễ nhầm lẫn."

Đây là lí do Mạc Tuyết San có thể không nghĩ ngợi mà chạy đến chính xác chỗ Đường Hi, suy cho cùng cô nàng và Mạc Bối Vy đã quá quen thuộc nhau rồi.

Đường Hi chau mày, bắt đầu hỏi câu hỏi khiến Nhạc Viên không thể tin vào thính giác của mình được nữa.

"Câu hỏi cuối cùng! Giả sử tình huống Phỉ Hân Nghiên gặp nạn, vô tình gặp được Lạc Kỷ, nếu nàng chủ động cầu cứu thì liệu có bao nhiêu khả năng Lạc Kỷ sẽ giúp Phỉ Hân Nghiên?"

Nhạc Viên: ...

Nhạc Viên: ???

Vẫn là Nhạc Viên: !!!

Rốt cuộc thì Đường Hi cô đang toan tính cái gì?!!!

Cô nàng trừng lớn mắt, biểu thị nghe không hiểu cô nói gì, nghẹn ứ đến muốn lật bàn.

Đường Hi thật sự không có thời gian ngồi giải thích từng cái một cho Nhạc Viên, huống hồ đó đơn thuần chỉ là nghi vấn mơ hồ của cô, chưa thể nói trước cái gì.

"Cô cứ trả lời đi!"

Mặt Nhạc Viên lúc này đã méo đến không thể méo hơn được nữa, giống như muốn đêm bốn chữ 'phi thường bất mãn' viết lên để phẫn nộ với Đường Hi vậy. Nhưng cô nàng vẫn nhịn xuống đáp lời:

"Gần như một trăm phần trăm Lạc Kỷ sẽ giúp Phỉ Hân Nghiên." Nhạc Viên nghĩ ngợi rồi nói tiếp, "Anh ta đối với nàng là nhất kiến chung tình, chấp niệm lớn không thể tả!"

Nghe được câu trả lời này, kẻ đang thần thần bí bí là Đường Hi cũng không nhịn được ngoác miệng ra cười, còn Nhạc Viên là con người tội nghiệp bị cô quay như chong chóng, đại não như đình chỉ hoạt động, mặt đần thối ra.

Cô nàng mở miệng muốn yêu cầu lời giải thích, nhưng còn chưa nói được gì, cánh cửa sắt đã mở toang ra.

Rầm một tiếng.

Ánh sáng chói lọi rọi thẳng vào mắt khiến Nhạc Viên nhíu mày, mãi khi thích nghi được với luồng sáng đột ngột, cô nàng nhìn thấy hai bóng người xuất hiện trước cửa, nhất thời bị dọa cho hồn vía bay mất.

Người vừa tới chạy vội đến gần Đường Hi, giọng nói dâng lên sự lo lắng: "Mạc cô nương, cô không sao chứ?"

Nhạc Viên chứng kiến cảnh này thì trợn tròn mắt, ú ớ mãi không thành lời. Bỗng một tiếng kim loại khẽ khàng va chạm vang lên, còng sắt trên tay chân bị cắt đứt ngay tức khắc, nhẹ nhàng như cắt một miếng đậu phụ.

Người còn lại bước tới chỗ Nhạc Viên, đỡ cô nàng đứng dậy. Cô nàng ù ù cạc cạc cứ như vậy bị kéo lên, người kia còn ân cần mở lời:

"Ninh Tuệ chân quân, ngươi vất vả rồi."

Nhạc Viên: .......?

Nhạc Viên quay ngoắt đầu qua nhìn Đường Hi như bản năng của gà con tìm mẹ. Đường Hi biểu cảm không có tí bất ngờ nào, thong thả xoa xoa cổ tay bị chà xát đỏ lên, miệng còn nở một nụ cười lương thiện.

"Đa tạ Phỉ cô nương đã tương trợ, ân đức này tôi nhất định sẽ nhớ mãi không quên."

Đúng vậy!

Người đến chính là nữ chính công dung ngôn hạnh, hoa nhường nguyệt thẹn của chúng ta Phỉ Hân Nghiên!

Nhưng đồng thời đi cùng nàng...

Con mẹ nó vậy mà là 'nam phụ bất hạnh' Lạc Kỷ!!!

Nhạc Viên: (╯°Д°)╯ ┻━┻

Nhạc Viên: Đặt lại bàn về chỗ cũ.

Nhạc Viên: Lật bàn lần 2 (╯°Д°)╯ ┻━┻

Ai đó làm ơn nói cho cô nàng biết chuyện quái gì đang xảy ra vậy?!!

Nữ, nữ chính Phỉ Hân Nghiên tại sao lại đang đi cùng Lạc Kỷ?!!!!!

***

Nắng nhàn nhạt buổi xế chiều len lỏi qua từng tán lá, khiến cho cả mảnh rừng vốn xanh um tươi tốt trở nên hiền hòa đến lạ. Bầu trời nhuộm màu đỏ cam, từng gợn mây êm đềm trôi, khắp trời ngập trong những cánh chim sải dài bay lượn, quả thật là mỹ cảnh sống động, tốt đẹp vô cùng.

Thế nhưng dưới khung trời huyền diệu ấy, một thiếu nữ thất thểu chạy giữa chốn thâm sơn rừng già, y phục nàng lấm bẩn, đôi chỗ bị cây nhọn cắt rách, thậm chí da thịt nàng cũng loáng thoáng vết máu đã khô.

Phỉ Hân Nghiên mặt cắt không còn một giọt máu, nàng vừa chạy vừa hoảng sợ nhìn về phía sau, tựa như con thú nhỏ khiếp đảm đang bỏ trốn khỏi mãnh hổ. Không ai biết nàng đang chạy khỏi cái gì, nhưng bước chân Phỉ Hân Nghiên vẫn không dừng lại, thật sự là chạy đến bán mạng.

Nhưng suy cho cùng nàng vẫn là một con người bình thường, không thể chống chịu được cơ thể đang dần cạn sạch thể lực. Phỉ Hân Nghiên ngã xuống nền đất lạnh lẽo, đầu gối và lòng bàn tay đều đã bị xước chảy máu, nàng cắn răng gượng dậy, nhưng vừa ngước mặt lên đã đối mặt với lưỡi kiếm ngay dưới cằm. Nếu ban nãy Phỉ Hân Nghiên là con tin có giá trị uy hiếp, vậy bây giờ nàng là phạm nhân. Một phạm nhân sắp bị tra khảo.

Mà kẻ thẩm vấn nàng chính là con quỷ đang cầm kiếm ở phía đối diện!

Vương Diệu hờ hững nhìn Phỉ Hân Nghiên thảm thương ngồi bệch trên đất, dùng mũi kiếm ép nàng ngẩng mặt lên.

"Mạc Bối Vy ở đâu?"

Phỉ Hân Nghiên cả người đều run rẩy, sự sợ hãi bủa vây đôi mắt nàng thành một mảng tối tăm, nhưng vẫn quật cường mím môi không nói.

Tại sao cơ sự lại ra nông nỗi này?

Để biết đầu đuôi câu chuyện, trước tiên chúng ta hãy trở về khoảnh khắc sau khi Phỉ Hân Nghiên trơ mắt nhìn Đường Hi bị dẫn đi, nàng một mình rời khỏi nơi đó, đám thiên binh chỉ nhìn một cái rồi đồng loạt biến mất, không ai động vào một sợi tóc nàng. Mất một lúc để đảm bảo xung quanh không còn bóng người, Phỉ Hân Nghiên vội trốn sau gốc đại thụ, lòng bàn tay lấy ra một mảnh giấy đã bị vò cho nhàu nát.

Ngay cái lúc mà Đường Hi nắm tay an ủi nàng, thật ra đã ngấm ngầm nhét mảnh giấy vào tay Phỉ Hân Nghiên. Phỉ Hân Nghiên tinh ý phối hợp, mới không tiếp tục níu cô lại. Còn nói về việc đây là giấy gì, Đường Hi chỉ có thể vuốt mũi cười gượng.

Tờ giấy này không nghi ngờ là bức họa mà Phỉ Hân Nghiên đã tặng cô. Đường Hi cảm thấy đẹp, liền bỏ vào không gian hệ thống, gần như lúc nào cũng đem theo bên người. Ai ngờ rơi vào hoàn cảnh bất khả kháng, cô đành đề chữ trên mặt sau, vò giấy lại trong lòng bàn tay rồi kín đáo đưa cho Phỉ Hân Nghiên.

Còn về phần ai mới là người viết chữ, ha ha, chính là bạch hồ con bé nhỏ gọi thân mật là A Ly chứ ai!

Vì lo rằng sự xuất hiện của A Ly sẽ gây nghi ngờ không đáng có, Đường Hi vẫn luôn để A Ly trong không gian hệ thống.

Hệ thống của nhiệm vụ giả không có khả năng can thiệp vào bất cứ thứ gì ở thế giới, song nó có toàn quyền với không gian hệ thống của mình. Thế nên 1802 đã cho phép A Ly tác động lên vật phẩm trong không gian hệ thống, đại khái là vậy.

Phỉ Hân Nghiên mở tờ giấy, thoáng chốc gương mặt xinh đẹp lộ vẻ băn khoăn. Nhưng còn chưa để nàng thắc mắc, từ phía sau đã truyền đến tiếng bước chân. Phỉ Hân Nghiên ngay lập tức giấu tờ giấy đi, hơi thở như dừng hẳn lại, chỉ còn tiếng chân ngày càng tiến gần.

Một bóng dáng mĩ nam anh tuấn hào kiệt xuất hiện sau tán cây lớn um tùm, mắt ngài mày phượng, dung mạo sắc sảo mà tà mị đến lạ. Vương Diệu ung dung phe phẩy chiết phiến trong tay, bộ dạng vẫn thiếu đứng đắn như mọi ngày, nhưng đáy mắt toàn là lạnh lẽo.

"Phỉ cô nương, ta biết cô ở đó."

"..."

"Cô có muốn bước ra cùng ta trò chuyện một chút không?" Anh ta cong môi, nghiêng đầu, tông giọng cũng nâng cao lên nghe thật hòa ái dễ gần. Nhưng bầu không khí càng trở nên ngột ngạt bất thường.

"..."

Vương Diệu chỉ vừa dứt lời, Phỉ Hân Nghiên đã chạy đi trước, lao thẳng về con đường thoát khỏi cánh rừng. Trong bốn người Mạc Bối Vy, nàng không thích tiếp xúc với Vương Diệu nhất. Có lẽ vì khoảng cách chủng tộc, nên Phỉ Hân Nghiên vẫn luôn giữ phòng bị với quỷ tộc, nàng mến họ không có nghĩa là nàng không cảnh giác với họ. Linh cảm mách bảo Phỉ Hân Nghiên, Mạc Ngôn là người nguy hiểm nhất trong bốn người.

Nhưng kẻ đáng ngờ và cần dè chừng nhất, lại là nam nhân hay cười ngả ngớn lúc nào cũng mang điệu bộ phóng khoáng này.

Không phải nàng nghĩ rằng anh ta xấu xa, nhưng cảm giác kì lạ đối với người này khiến Phỉ Hân Nghiên không thể nào tin tưởng anh ta.

Vương Diệu cảm thán một tiếng, gấp quạt trong tay, "Xem ra là cô không muốn rồi."

Chớp mắt một cái, bóng dáng anh ta đã hoàn toàn biến mất, tốc độ mắt thường không cách nào nhìn thấy.

Vương Diệu tìm được đến đây, tất nhiên là đi theo Đường Hi, à không, nói đúng hơn là anh ta 'bị đưa' đến đây. Ngay từ khi Đường Hi nhấc chân ra khỏi Quỷ Cung, 1802 đã nhắc nhở cô rằng cô đang bị bám theo. Đường Hi đối với chuyện này sớm đã tâm lặng như nước, cô trước hết đến chợ đen, cắt đuôi được Vương Diệu rồi mới đến kinh thành.

Về phần Vương Diệu, vì sao anh ta theo sau Đường Hi? Ha ha, không phải lí do sến sẩm gì đó đâu, anh ta theo dõi cô hoàn toàn là vì hiếu kì.

Khác với cô nàng bất chấp tin tưởng tri kỉ Mạc Tuyết San, Vương Diệu là một kẻ đa nghi luôn mang phòng bị. Ngay từ cái ngày chợ đen xảy ra chuyện, anh ta đã chú ý cô có chỗ bất thường, thêm cái lần phát nộ vô ý đã triệt để khiến Vương Diệu nghi ngờ Đường Hi. Thế nhưng Vương Diệu vẫn không nói gì, anh ta chỉ đứng đằng sau, vừa quan sát vừa cười nửa miệng, chực chờ cái giây phút người khác không chú ý, lật tẩy bí mật của vở diễn. Vương Diệu không muốn tìm hiểu nguyên nhân đằng sau hành động kì lạ của Đường Hi, anh ta chỉ muốn hứng thú với mục đích cuối cùng sau bức màn.

Khi Đường Hi sơ suất, cô đã để lộ ra sự bất thường của mình, và hiếu kì với sự bất thường đó, Vương Diệu đã đuổi theo cô.

Đường Hi: ┐('∀`)┌

Cô cũng rất bất đắc dĩ đó?

Không còn cách nào khác, Đường Hi đành phải chạy vào chợ đen để tránh sự truy đuổi của Vương Diệu. Và như chúng ta đều biết, đường xá ở chợ đen chín khúc mười tám cong, người xuôi kẻ ngược, đi lại nườm nượp như lễ hội, hỗn tạp đủ các loại khí tức người và quỷ, huống hồ cửa ra vào chợ đen không chỉ có một. Đường Hi cứ như thế thuận lợi trốn ra khỏi đó, song việc Vương Diệu tìm được cô chỉ là chuyện sớm muộn.

Và cô cũng thuận lý thành chương, tiện thể cho anh ta vào luôn kế hoạch, ngay cả việc Vương Diệu truy sát Phỉ Hân Nghiên cô cũng đã tính trước rồi.

Người như Vương Diệu chắc chắn đã sớm nhận ra mình bị tính kế, dù vậy vẫn rất phối hợp làm như không biết, diễn thật tròn vai.

Đường Hi đối với kiểu người như này chỉ có thể nhún vai.

Đúng là không nên dây vào nhân vật phản diện nhưng có đầu óc mà.

Và như Đường Hi dự tính, anh ta thật sự ép cung Phỉ Hân Nghiên, nàng dù bị đe dọa cũng nhất quyết không nói, xung quanh im ắng đến cùng cực.

Trong mảnh giấy, cô đã yêu cầu nàng như vậy.

Vương Diệu nhíu mày, lộ ra vẻ mặt mất kiên nhẫn hiếm thấy, sau đó anh ta hừ một tiếng, cười lạnh. Lưỡi kiếm trắng muốt giương cao lên như hành quyết, phản chiếu hết cái đường nét sắc lẻm vào mắt Phỉ Hân Nghiên.

Với thanh kiếm đó, cộng với sức lực của quỷ tộc, ai cũng phải rùng mình khi biết chắc rằng phàm là con người đều chẳng thể chịu một chém.

Phỉ Hân Nghiên ánh mắt như dại ra, nàng nhắm chặt mắt, cắn môi, từng tấc da thịt đều run rẩy.

Một kiếm chém xuống!

Keng!

Tiếng kim loại vang lên thật lớn, Phỉ Hân Nghiên vội vã mở mắt ra, nàng đã không bỏ lỡ cái nhìn kinh ngạc trong giây lát của Vương Diệu. Nhưng chỉ vừa chớp mắt một cái, đã thấy anh ta nhếch môi cười.

Thanh kiếm kia sớm đã bị đánh văng qua một bên, cắm thẳng xuống mặt đất. Vương Diệu mở quạt trong tay, đáy mắt đều là ý cười, tình thế hoàn toàn không có chỗ nào tốt.

Đối diện đó từ khi nào đã xuất hiện một thân ảnh xa lạ. Hắn không di chuyển nhưng lại mang đến cảm giác chính khí, ưu nhã đứng ở đó đối mặt với Vương Diệu, khí thế bất phàm, tay nâng lên giữa không trung, không ai khác là người vừa đánh bay thanh kiếm sắp lấy mạng Phỉ Hân Nghiên.

Chỉ thấy Vương Diệu dùng chiết phiến che đi nụ cười của mình, lẩm bẩm:

"Mạc muội à, ngươi lại đoán đúng nữa rồi."

***

3730 từ


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp