Tinh Hán Xán Lạn, May Mắn Quá Thay

Chương 66: Chiều tới cung đình


1 năm

trướctiếp

Trong lúc mọi người còn đang ngây người kinh ngạc, chỉ có Tiêu phu nhân kịp thời phản ứng lại, lập tức ra lệnh ——

"A Thanh, chuẩn bị triều phục cho đại nhân. Niệu Niệu đừng ăn nữa, mau về phòng thay y phục đi, mặc bộ khúc cư sáng màu bằng gấm lăng hoa kia ấy, A Trữ, mang cho Niệu Niệu một chuỗi ngọc trai với ngọc kê là được rồi."

"A mẫu, bộ xiêm y kia hơi cũ rồi mà, hay là mặc bộ gấm châu quang đỏ sẫm thúc mẫu mới tặng con nhé..." Sắp đi gặp nguyên thủ quốc gia đấy, chẳng lẽ không nên hùng dũng oai vệ khí thế bừng bừng sao, điểm giác ngộ ấy Thiếu Thương vẫn phải có.

"Con thì biết cái gì, bệ hạ thích đơn giản, hơn nữa con vừa mới từ hôn, mặc đồ đỏ đeo vàng bạc đầy người thì còn ra thể thống gì."

"Niệu Niệu, nghe lời mẫu thân con đi, hiện tại con chẳng có mối hôn sự tốt nào, so với Hà Chiêu Quân cả nhà đã chết kia còn thê thảm hơn, cũng may bộ dáng con lớn lên xinh đẹp, ăn mặc mộc mạc chút cũng không sao."

Thiếu Thương: ......

Trình mẫu vô cùng hưng phấn, được Trình Ương dìu một mạch tới cổng trong, không ngừng hoan hỉ truy hỏi: "Lần này tiến cung có phải lấy lại được hôn sự rồi không, phải không phải không hả?"

Một chân Trình Thủy giẫm lên ghế đạp, không nhanh không chậm đáp lại một câu: "A mẫu đừng nghĩ đến Lâu gia kia nữa, việc này dừng tại đây, về sau nếu lại có người tới cửa cầu thân Niệu Niệu, lão tử không hỏi cái khác, chỉ nhìn mặt, chỉ nhìn mặt", lời này thành công khiến cho Trình mẫu tức giận đến nỗi ngất xỉu, ba huynh đệ Trình Vịnh vội vàng đỡ lấy thân hình to lớn của tổ mẫu, nhìn theo một hàng cung sử cùng xe ngựa chậm rãi đi xa.

Bên trong xe, nội tâm Thiếu Thương căng thẳng, không ngừng tự hỏi lần tiến cung này là vì chuyện gì, thực ra phu thê Trình Thủy cũng vô cùng khẩn trương, đều không biết lý do được triệu vào cung lần này là gì. Tiêu phu nhân chỉ đành ậm ờ nói: "Có lẽ là liên quan đến chuyện từ hôn với Lâu gia, chắc không phải chuyện gì lớn đâu, dù sao chúng ta cũng là suy nghĩ vì đại cục, chẳng lẽ bệ hạ có thể trách phạt hay sao?"

Thiếu Thương yên tâm buông xuống tảng đá trong lòng.

Từ Trình phủ xuất phát khoảng nửa canh giờ mới tới cổng cung thành, Thiếu Thương theo thói quen vén mành xe lên nhìn ra ngoài, tức khắc kinh ngạc đến nỗi nghẹn một hơi trong cổ họng — Chỉ thấy hai cánh cổng cung điện hùng vĩ to lớn sừng sững ở hai bên, giống như gót chân người khổng lồ thời viễn cổ đạp trên mặt đất, người qua kẻ lại ở nơi đó trông nhỏ như những con kiến.

Thiếu Thương vô thức vươn đầu ra ngoài cửa sổ, gần như ngửa thành một góc vuông, mãi đến khi nghe thấy tiếng trách cứ của Tiêu phu nhân, nàng mới rụt cổ lại, tiểu hoàng môn cưỡi ngựa đi bên cạnh cười nói: "Tiểu thư Trình gia chưa từng tới cung thành, khó trách lại giật mình. Có điều dạng cửa khuyết như thế này, từ nam đến bắc còn có mười mấy cổng nữa cơ." Thiếu Thương nghe xong líu cả lưỡi.

Trình Thủy nhìn ra bên ngoài, đang muốn đỡ thê tử xuống xe, lại nghe thấy tiểu hoàng môn kia nói, "Trình giáo úy không cần xuống xe, bệ hạ đã dặn dò, nữ quyến đi chậm, không biết khi nào mới đến được Vĩnh Lạc cung. Trước hết cứ ngồi xe đi vào, đến trước lối phụ thì đổi sang kiệu là được rồi."

". . . Chúng ta tới bắc cung?" Trình Thủy giật nảy mình, "Lại còn là chỗ của Hoàng Hậu nương nương?"

Tiêu phu nhân cũng kinh ngạc nhíu mày, Thiếu Thương không biết nam cung bắc cung là gì, có điều nàng biết Vĩnh Lạc cung kia đúng là nơi ở của Hoàng Hậu.

Tiểu hoàng môn khách khí gật đầu nói phải, hô xa giá tiếp tục tiến về phía trước. Một đường xuyên qua Minh Đường* cao chót vót được canh giữ bởi cung binh mặc giáp nhẹ và những chiếc nỏ bọc thép, đi qua con đường rộng lớn thẳng tắp như rồng lớn bay lượn nơi chân trời, lại vòng qua khu kiến trúc nam cung đồ sộ, cuối cùng cũng tới lối phụ nối hai cung nam bắc. Tiêu phu nhân và Thiếu Thương đổi sang một chiếc cung kiệu màu đen có mái che vô cùng trang trọng, Trình Thủy thì nhất quyết xuống xe đi bộ cùng đám người.

*Minh Đường: là nơi thiên tử coi việc triều chính cũng như là nơi trăm quan chầu vua.

Tới cổng bắc cung, ba người Trình gia bắt đầu đi bộ, lần đi này lại mất gần nửa canh giờ.

Nam cung không phải cung điện, bắc cung cũng không phải cung điện, mà đây là khu kiến trúc tập hợp rất nhiều các cung điện, lầu cao và cơ quan hành chính. Thiếu Thương nhìn cửa cung trùng điệp đến hoa cả mắt, sau đó cũng không nhớ nổi mình đã đi qua mấy tầng cửa, mấy tầng tháp lâu, lúc này mới tới một tòa cung điện mái cong phi phượng hùng vĩ tráng lệ, Thiếu Thương ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy trên tấm hoành phi trước cửa cung được đề hai chữ "Vĩnh Lạc" uốn lượn.

Tiểu hoàng môn nhanh chóng truyền tin cho thủ vệ cung nga đang canh giữ trước cửa, sau đó nghe thấy tiếng truyền báo vang vọng xuyên qua từng lớp từng lớp cho đến khi không nghe được gì nữa, đáy lòng Thiếu Thương kinh hãi, không biết tòa cung điện này rốt cuộc sâu đến mức nào.

Không qua bao lâu, bên trong có người bước ra mời ba người Trình gia tiến vào, lần này lại đi gần một khắc mới đến thiên điện, Thiếu Thương mệt thở không ra hơi, liếc mắt trông thấy Trình Thủy tinh thần phấn chấn, Tiêu phu nhân thần sắc tự nhiên, không khỏi âm thầm khâm phục.

Ngước mắt nhìn lên, chỉ thấy Hoàng đế hôm ấy đã gặp ở núi Đồ Cao mặc thường phục ngồi trên hồ sàng, bên cạnh còn có một vị phu nhân trung niên xinh đẹp thanh nhã, trong lòng Thiếu Thương hoang mang, đoán không ra đây là Hoàng Hậu hay phi tần.

Cũng may phu thê Trình Thủy đã lập tức tiến lên hành lễ, miệng nói "Bệ hạ và hoàng hậu nương nương", Thiếu Thương thở phào một hơi, vội vàng dựa theo bộ dáng phụ mẫu mà hành lễ. Trông thấy tư thế vụng về của thiếu nữ phía dưới, hoàng hậu nhíu mày thoáng nhìn qua hoàng đế, hoàng đế vờ như không thấy, mỉm cười cho ba người Trình gia bình thân, đồng thời ban thưởng ghế nệm.

Trình Thủy tạ ân xong, cung kính cúi đầu nói: "Không biết hôm nay bệ hạ tuyên triệu là có chuyện gì muốn phân phó chúng thần."

Khuôn mặt Hoàng đế hiền hoà: "Trình khanh không cần đa lễ, hôm nay trẫm muốn ban thưởng cho ngươi, thưởng ngươi vì đã cùng trẫm phân ưu. Nhà ngươi có thể tự mình hủy bỏ hôn ước với Lâu gia, quả thực đã chịu thiệt thòi rồi."

Trình Thủy và Tiêu phu nhân cúi đầu nhìn nhau một cái, trong mắt hai người đều hiện lên ý "Quả là thế".

Tuy nhiên Thiếu Thương lại nghĩ lão hoàng đế này nhất định là có máu mật thám, bọn họ vừa chân trước từ hôn về nhà ăn cơm trưa, chân sau đã được tuyên vào cung, đúng là tốc độ của xã hội thông tin.

"Thần không dám nhận. Cả nhà Hà tướng quân trung liệt, bảo vệ bách tính, tận trung vì nước. Gia đình thần vô cùng cảm phục, đương nhiên muốn hoàn thành tâm nguyện trước lúc lâm chung của tướng quân." Trình Thủy làm ra vẻ mặt vừa chịu uất ức lại vừa cảm động, kỹ thuật diễn kịch max điểm.

Hoàng đế mỉm cười: "Ái khanh quá khiêm tốn, thưởng vẫn phải thưởng. Vị này chính là nữ nhi của ái khanh phải không, qua đây, ngồi gần lại đây một chút, để trẫm và hoàng hậu nhìn kỹ ngươi nào."

Trình Thủy bị hai chữ "Ái khanh" làm cho rùng mình, tóc gáy dựng hết cả lên; Tiêu phu nhân lại lo lắng nhìn sang nữ nhi.

Thiếu Thương thình lình bị điểm tên, trong lòng hơi e sợ. Nàng cố gắng trấn định, đứng dậy tiến lên một bước nhỏ, lúc đứng dậy còn rất linh hoạt kéo theo nệm về phía trước, sau đó lại ngồi xuống ngay ngắn. Nàng tự thấy lần này cử chỉ nhanh nhẹn linh hoạt, nhẹ nhàng đúng mực, nhưng lại khiến cho hai cung nga vốn đang ở một bên chờ hầu hạ ngây ra tại chỗ.

Lần này hoàng hậu đâu chỉ cau mày, trực tiếp quay sang nhìn hoàng đế. Phu thê Trình Thủy thấy tình hình như vậy, trong lòng hô to không ổn, mồ hôi túa ra trên trán, song lại không dám lên tiếng chỉ điểm nữ nhi tại ngự tiền.

Thần kinh Hoàng đế rất kiên cường, tỏ ra như không nhìn thấy vẻ mặt giật mình của hoàng hậu, cũng không để ý bộ dáng hoảng sợ của vợ chồng Trình thị, vẫn hiền hoà nói: "Ngồi gần thêm chút nữa, xa như vậy làm sao nói chuyện." Thiếu Thương vừa muốn đứng dậy lần nữa thì lại nghe thấy hoàng đế nói, "Ngươi không cần đứng!" Thân thể Thiếu Thương vừa thẳng lên lập tức cứng lại, nàng ngơ ngác, không biết hoàng đế có ý gì.

Lúc này hai cung nga kia rốt cục đã có đất dụng võ, vội vàng tới trước thực hiện chức trách. Một người đỡ lấy Thiếu Thương nhẹ nhàng nghiêng người đứng lên, người kia khom lưng đưa nệm tới trước mặt đế hậu cách ba bốn bước, sau đó lại đỡ Thiếu Thương nhẹ nhàng ngồi vào chỗ.

Thiếu Thương bị người xoay qua xoay lại một hồi như con rối, thế mới biết vừa rồi hành động của mình sai cực kỳ sai, nội tâm nàng đổ một trận mồ hôi như thác Nicaragua—— quả nhiên loài linh trưởng có vú đứng trên đỉnh quyền thế không phải loại tầm thường, kẻ ngốc này xin cho điểm tuyệt đối!

Trông thấy vẻ mặt ngạc nhiên sửng sốt của thiếu nữ, hoàng đế mỉm cười trấn an nàng, sau đó nhìn sang hoàng hậu từ đầu đến cuối chưa có động tĩnh gì. Hoàng hậu không tán thành lắm nhìn qua hoàng đế, lúc này mới đoan trang mở miệng: "Trình tiểu nương tử, tên ngươi là gì?"

Thiếu Thương hoàn hồn đáp: "Ta, ừm, thần. . . ừm, dân. . . ừm, " nàng hộc máu, tại sao không có ai huấn luyện nàng lễ nghi khi vào cung thế, "Tiểu nữ tên Thiếu Thương, nghĩa là dây đàn."

Hoàng hậu dừng một chút, nói: "Thiếu Thương, tên rất hay. Năm nay ngươi bao nhiêu tuổi?"

Thiếu Thương lại ngây ra một lát, rốt cuộc thân thể này bao nhiêu tuổi? Cũng may nàng phản ứng nhanh, nhớ tới thường ngày mọi người trong nhà nói chuyện phiếm, vội vàng trả lời: "Tiểu nữ còn năm. . . à. . . sáu, bảy tháng nữa là cập kê."

Khuôn mặt đoan trang của hoàng hậu hình như đã xuất hiện vết nứt, hoàng đế ở bên cạnh ho nhẹ một tiếng.

Vợ chồng Trình thị ngồi phía sau hận không thể giậm chân đấm ngực, sớm biết con gái nhỏ nhanh như vậy đã diện Thánh, thì cho dù bọn họ nhịn cơm cũng phải huấn luyện lễ nghi cung đình ngay trong đêm mới được!

Hoàng đế cảm thấy nhất định phải tự mình ra tay, lập tức hòa ái nói: "Hôm nay ngươi và nhi tử Lâu thị từ hôn, trong lòng có buồn không?"

Nội tâm Thiếu Thương mắng to, đôi vợ chồng hoàng gia này người trước còn khó đối phó hơn người sau, vấn đề này bảo nàng trả lời thế nào?! Trả lời không buồn, chẳng phải nàng quá vô tình lạnh lùng hay sao; trả lời rất khó chịu, đau đến nỗi không muốn sống, như vậy không phải sẽ lộ ra trước đó hoàng đế khen ngợi đều là xây dựng trên cơ sở ép buộc đấy ư?

Nàng cân nhắc trong chốc lát, đáp: "Hồi bẩm bệ hạ, nhà thần tuy không muốn thất hứa, nhưng cũng biết việc này không làm không được."

Hoàng đế cười hỏi: "Lời này có ý gì?"

Thiếu Thương lấy hơi, cố gắng không để cho âm thanh run rẩy: "Tiểu nữ từng đọc được một câu trong sách rằng "Trời đất bất nhân, coi vạn vật như chó rơm*". Cách đây mấy tháng, tiểu nữ đã chứng kiến thảm trạng của dân chúng sau chiến tranh tại Hoạt huyện nơi thúc phụ trong nhà đang làm việc. Tiểu nữ nghĩ, chính bởi vì thiên địa vô tình, lạnh lùng đối đãi thế gian, chúng ta làm người thì càng nên sống nhân từ hơn, nên hỗ trợ giúp đỡ lẫn nhau mới phải. Nếu chỉ biết đến lợi ích bản thân mà mặc kệ nước mắt của người khác, vậy có khác gì loài cầm thú đâu." Nói xong lời kịch đứng đắn này, nàng cảm thấy phổi mình cũng sắp hết không khí đến nơi, nhanh chóng cúi đầu ngồi xuống, không dám có thêm bất cứ cử chỉ dư thừa nào.

Hoàng đế khẽ cười một tiếng, hoàng hậu trái lại không cười, khi nhìn về phía thiếu nữ, hai đầu lông mày lộ ra mấy phần kinh ngạc.

Tiêu phu nhân nhắm mắt thầm than: Thôi rồi.

Sau khi Hoàng đế cười xong, lại rất nghiêm túc biểu thị hết sức hài lòng với lời nói này, còn khen Trình Thủy và Tiêu phu nhân hai câu rằng biết dạy nữ nhi. Trình Thủy vui vẻ nhận lời khen, còn Tiêu phu nhân lại ngượng ngùng nói không dám.

Chưa khen được mấy câu, hoàng đế đã sai tiểu hoàng môn đưa ba người Trình gia tới gian bên cạnh tạm thời nghỉ ngơi.

Hoàng đế không thích cầu kỳ, cung thành dù được xây dựng cao lớn, nhưng trong cung lại không hề bày biện xa hoa, tất cả bài trí đều lấy đơn giản nhã nhặn làm chủ đạo, Thiếu Thương cùng cha mẹ ngồi trong một gian sương phòng đơn giản, một hồi lâu sau cũng không ai nói lời nào, cuối cùng vẫn là Thiếu Thương bát quái phá vỡ im lặng, "Ầy, a phụ, không ngờ hoàng hậu nương nương còn đẹp hơn cả a mẫu đấy."

Tiêu phu nhân cau mày: "Không được nói bậy. Quý nhân há có thể tùy ý nghị luận!"

"Nhưng đây là sự thật mà, hồi trước không phải a phụ cho nữ nhi mấy viên trân châu lấy từ biển sao. Hoàng hậu nương nương rực rỡ chói mắt tựa như trân châu kia vậy, quả là diễm lệ."

Trình Thủy tức giận nói: "Có bản lĩnh thì vừa nãy nói đi, có khi bệ hạ và nương nương cao hứng sẽ thưởng cho con nữa đấy, bây giờ nói thì được cái gì."

Thiếu Thương chu mỏ: "Nói ở trước mặt thì lại thành nịnh nọt rồi, con không nói được. . ."

Tiêu phu nhân nhịn cả nửa ngày, rốt cục thấp giọng mắng: "Con cũng chỉ biết nói mấy chuyện vớ vẩn này, bình thường bảo con đọc nhiều sách thì con lại lôi ra một đống đạo lý. Ta nói cho con biết, "Trời đất bất nhân, coi vạn vật như chó rơm" không phải là xem vạn vật như heo chó, lạnh lùng vô tình, mà là thiên địa đối đãi vạn sự vạn vật đều như nhau, tất cả đều phát triển thuận theo tự nhiên! Con đã rõ chưa!"

Thiếu Thương giật mình: "Hóa ra là ý này sao? Nhưng mà. . . con cũng có sai nhiều đâu, đúng là thiên địa không quan tâm thế nhân, vậy nên mọi người mới phải giúp đỡ lẫn nhau mà!"

Trình Thủy vội vàng hát đệm: "Niệu Niệu nói cũng không sai, ta từng nghe huynh trưởng của tam đệ muội luận kinh trong Thái Học, lời trong điển tịch cũng phải xem xem giải thích thế nào, nếu như hợp tình hợp lý thì cũng không phải không được."

"A phụ nói đúng lắm!" Thiếu Thương kéo tay áo phụ thân vui vẻ đáp lại.

"Ồ, xem ra Trình giáo úy rất có kiến giải đối với điển tịch." Tiêu phu nhân lạnh mặt, "Ta cũng không làm khó cha con các người, vậy hai người nói thử xem, Câu "Trời đất bất nhân" này này là vị tổ tiên nào nói."

Trình Thủy lập tức cứng họng, lắp bắp: "Cái này, cái này cái này. . ."

"A phụ đừng sợ, có con đây!" Thiếu Thương vô cùng tự tin vỗ bả vai Trình lão cha, "Chúng ta cùng thử đoán xem."

Trình Thủy rất không cho nữ nhi nhà mình mặt mũi, nói: "Con đừng có khoe khoang, biết thì biết, không biết thì không biết. Đừng để a mẫu con chê cười."

"A phụ đang quét đi uy phong nhà mình đấy à!" Thiếu Thương chống nạnh nổi giận, "Được, vậy con nói. Đầu tiên, con đã từng đọc qua câu này. Đương nhiên là nữ nhi đọc sách không nhiều, cũng chỉ biết mấy cuốn quan trọng như Bách Gia Chư Tử* mà thôi." Sinh viên ngành tự nhiên cũng có các môn học tự chọn về văn hóa lịch sử đấy nhé, khụ khụ, mặc dù nàng học cũng mơ mơ hồ hồ chẳng đâu vào đâu.

*Bách Gia Chư Tử: là những triết lý và tư tưởng ở Trung Hoa cổ đại nở rộ vào giai đoạn từ thế kỷ thứ 6 đến năm 221 TCN trong thời kỳ Xuân Thu Chiến Quốc.

" Khổng viết thành nhân, Mạnh viết thủ nghĩa, Tuân tử cảm thấy nhân tính bản ác, vậy nên câu "Trời đất bất nhân" có lẽ không phải do ba vị này nói. Pháp gia* nói ưu và nhược, Mặc gia* giảng về tình yêu thương, Người trước chỉ quan tâm đến lợi ích của thế giới, nào có thời gian tìm tòi nghiên cứu xem trời đất có nhân từ hay không, người sau lại cảm thấy thế đạo này quả thực quá nhân từ, sao mọi người lại không trân trọng lẫn nhau cho được. Cho nên cũng không phải bọn họ! Cuối cùng, chỉ còn lại Lão Tử, Trang Tử của Đạo gia. . ."

*Pháp gia: là một trong bốn trường phái triết lý ở thời Xuân Thu Chiến Quốc, mang nhiều tính cách triết lý chính trị thực tiễn với châm ngôn "khi thời đại thay đổi, những đường lối cũng thay đổi". Đại diện của phái Pháp gia là Hàn Phi Tử.

*Mặc gia: là một trường phái triết học Trung Quốc cổ đại do Mặc Tử sáng lập. Phát triển cùng thời với Nho Gia, Đạo Gia, Pháp gia. Tư tưởng chủ trương chủ yếu gồm: Giữa người với người bình đẳng, yêu quý lẫn nhau...

*Đạo gia: chủ trương "Thuận theo tự nhiên", cho rằng khi mà phải dùng đến pháp luật thì đại đạo đã hỏng. Trái ngược với tư tưởng Pháp gia là dùng pháp trị dân.

Trình Thủy nghe xong rất muốn cười, Tiêu phu nhân nhìn nữ nhi, khóe miệng mơ hồ lộ ra ý cười không dễ nhận thấy.

Thiếu Thương dứt khoát: "Lời này hẳn là Lão Tử nói."

Tiêu phu nhân mỉm cười hỏi "Tại sao không phải là Trang Tử?"

"Bởi vì sách của Đạo gia, nữ nhi mới chỉ đọc có Lão Tử." Thiếu Thương cười tủm tỉm đáp, "Nữ nhi căn bản chưa từng đọc Trang Tử!"

Ngoại trừ mấy câu "Hút gió uống sương", "Sống có gì vui", "Trang Chu mộng hồ điệp" trên sách võ hiệp ra, thêm được nửa câu Bắc Minh có cá, kỳ danh là Côn gì gì đó, thì nàng chưa từng đọc qua sách Trang Tử.

Trình Thủy sững sờ nửa ngày, quay đầu hỏi thê tử: "Con bé nói có đúng không, đúng không đúng không?" Dáng vẻ lo lắng giống Trình mẫu vừa nãy y như đúc.

Tiêu phu nhân trừng trượng phu một cái, xoay người ngầm thừa nhận.

"Thế mà lại đoán đúng rồi?!" Trình Thủy vui mừng khôn xiết, nhưng cũng không dám cười to, thấp giọng ha ha nói, "Ta đã nói Niệu Niệu nhà mình thông minh mà! Khụ khụ, đương nhiên đều là công lao của phu nhân! Cảm ơn phu nhân đã sinh cho ta một đứa con thông minh đáng yêu nhường này." Ý chí cầu sinh khiến cho hắn nửa đường thay đổi phương thức khoe khoang.

Tiêu phu nhân nhìn đôi cha con đang dương dương tự đắc, cuối cùng không thể kìm nén được nữa mà khẽ nở nụ cười.

. . .

Lúc này hoàng đế và hoàng hậu đứng bên ngoài cánh cổng gỗ cũng nhẹ nhàng rời đi, thái giám và cung nga sau lưng đều im lặng đuổi theo.

Đi thẳng đến một tòa cung điện khác, hoàng đế mới cười ra tiếng: "Ta đã nói rồi, Tử Thịnh nhất định sẽ không coi trọng một nữ tử vô dụng. Tuy tiểu nương tử Trình gia này không được dạy dỗ đến nơi đến chốn, nhưng phẩm tính ngay thẳng, hoà nhã vui vẻ, cũng khá tốt."

Hoàng hậu mỉm cười thở dài: "Bệ hạ đừng có giả bộ nữa, chỉ cần nàng có thể khiến cho Tử Thịnh nhìn bằng con mắt khác, vậy đã là ngàn tốt vạn tốt rồi."

"Vừa nãy con bé còn khen hoàng hậu diễm lệ đấy, nàng đừng có vờ như không nghe thấy nhé!" Hoàng đế mỉm cười trêu chọc.

Hoàng hậu cố gắng kìm nén, cuối cùng vẫn bật cười: "Bệ hạ tính khi nào thì nói, đúng rồi, mới nãy ngài còn cho triệu Vạn Tùng Bách, chẳng lẽ muốn giật dây từ hắn?"

Hoàng đế xua tay: "Nhanh quá không tốt, lại thành ra Tử Thịnh rình mò vị hôn thê nhà người ta đã lâu, ít nhất phải qua hơn tháng nữa."

Hoàng hậu thầm nghĩ: Chẳng lẽ không đúng sao.

Trong lòng hoàng đế đã định, thong thả nói: "Chắc người nhà Trình khanh cũng nói chuyện xong rồi, sai người qua truyền bọn họ tới, tối nay chúng ta ăn một bữa cơm nhỏ đi."


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp