Tinh Hán Xán Lạn, May Mắn Quá Thay

Chương 64: Đầu lâu và nước mắt


2 năm

trướctiếp

Edit: Tường Hy

Beta: Trứng

Một vị danh nhân nào đó đã từng nói, trẻ con mới phân biệt đúng sai, người trưởng thành chỉ nói chuyện lợi ích.

Vì thế, khi Thiếu Thương còn đang ngẩn người giận dỗi trong phòng, Tiêu phu nhân đã mặt mày rạng rỡ cáo từ Lâu phủ. Mẹ chồng nàng dâu nhị phòng vừa nói cười vừa tiễn người ra cửa, nhị thiếu phu nhân thậm chí còn theo xe ngựa "đưa" Tiêu phu nhân hồi phủ. Trở về phủ vẫn chưa hết chuyện, nhị thiếu phu nhân còn vào phủ chuyện trò uống rượu, hai người tán gẫu vui vẻ dường như hận gặp nhau quá muộn.

Thiếu Thương tránh ở cửa nội viện quan sát, chỉ thấy Tiêu phu nhân đưa nhị thiếu phu nhân ra ngoài, cử chỉ thân mật.

"Quân cô của cô hiền lương nhã nhặn, A Nghiêu ngây thơ chưa hiểu chuyện, Lâu quận thừa và nhị công tử đều ở bên ngoài, hiện giờ nhị phòng đều phải dựa vào mình cô chống đỡ rồi..."

"Hôm nay nói chuyện với phu nhân còn hơn cả mười năm đọc sách. Hiện giờ xem ra cũng là ta tầm mắt nông cạn, mới chỉ đưa đẩy chút lợi ích nhỏ bé trong nội trạch, lại không biết ngoài kia trời cao biển rộng thế nào."

Hai người tâm đầu ý hợp vừa đi vừa nói, thiếu chút nữa là thành phiên bản les của Mười tám lần đưa tiễn*. Thiếu Thương nấp ở sau cửa không nhịn được mà oán thầm, đột nhiên bị móng vuốt của Tiêu chủ nhiệm vồ trúng, xách đến Cửu Truy đường giáo huấn: "... Con nhớ cho kỹ, về sau hôn sự với A Nghiêu có thành hay không đều không được trở mặt thành thù với Lâu gia."

*Mười tám lần đưa tiễn: một cảnh trong nhạc kịch "Lương Sơn Bá Chúc Anh Đài".

Thiếu Thương cười lạnh một tiếng: "Trở mặt thì trở mặt thôi, cùng lắm là cả đời không qua lại với nhau nữa."

"Đúng là lời con nít." Tiêu phu nhân ngồi ngay ngắn bất động: "Con thường nói số mình không may mắn, sao con biết tương lai mình sẽ không phải đi cầu xin người mà con đã từng đắc tội?"

"Đại bá mẫu của A Nghiêu là một kẻ dối trá!"

"Bà ta là kẻ dối trá, nhưng con cũng không thể nói ra, trong lòng hiểu là được rồi."

"Con không muốn bấm bụng chịu đựng, người chỉ sống một lần mà thôi!"

"Rất nhiều người đều thích nói "người chỉ sống một lần", nhưng trên đời này nhẫn nhịn một chút mới có thể sống được. Tương lai nếu Ương Ương sống lâu hơn con, ta đây cũng chẳng thấy lạ gì. Lùi một bước trời cao biển rộng, ta không bắt con phải nén giận mà là muốn con đừng đặt vào mình vào khốn cảnh vây hãm, nên ngẩng đầu nhìn xem những điều khác ở bên ngoài."

Thiếu Thương đứng dậy, hai chân dẫm thật mạnh lên sàn nhà bóng loáng: "Mẫu thân, hài nhi xin cáo lui trước."

"Con đi đâu?" Tiêu phu nhân hỏi.

"Con đi xem những điều khác ở bên ngoài!" Thiếu Thương đáp: "Tìm xem có cách nào sống lâu hơn chút không."

"Hôm nay con đừng ra ngoài, ta và nhị thiếu phu nhân vừa bàn xong rồi, sau giờ ngọ A Nghiêu sẽ qua đây."

Thiếu Thương không dám tin quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào Tiêu chủ nhiệm: "... Chân A Nghiêu còn đang què đấy!"

"Lâu gia không thiếu tôi tớ, khiêng tới là được. Nếu sau này hôn sự của con và A Nghiêu không thành, con có muốn lần gặp mặt cuối cùng của hai đứa lại là hỏi về vết thương trên chân hắn không?"

"Ai nói vậy, lời cuối cùng con nói với A Nghiêu rõ ràng là "Nếu huynh không lật lọng, ta tuyệt đối không lùi bước"!"

"Con vẫn nên quên hai câu này đi thì hơn." Tiêu phu nhân vịn lấy tay Thanh Thung phu nhân vẫn đang cúi đầu nhịn cười, chậm rãi đứng dậy đi vào trong phòng: "Sau này nếu chuyện của con với A Nghiêu mà thành, tiểu phu thê sẽ còn nhiều lời thề non hẹn biển nữa. Nếu như không thành, con còn muốn học thuộc hai câu này rồi ngâm nga cho lang tế tương lai chân chính hay sao?"

Thiếu Thương nhìn dáng người yểu điệu của Tiêu chủ nhiệm, mệt mỏi ngã ngồi xuống ghế. Nàng nhận ra rằng, trận khẩu chiến này không nằm ở chỉ số thông minh, mà là kết quả của việc một nữ nhân đã trải qua sự đời kinh nghiệm phong phú nghiền ép một tiểu nữ sinh, chưa đánh đã thua.

Buổi chiều, quả nhiên Lâu Nghiêu được khiêng tới.

Đôi thiếu niên với hôn ước lung lay sắp đổ hòa nhã ngồi nói chuyện một hồi, hiềm nghi đã tiêu tan nhưng cũng đành bó tay không biết phải làm gì với khốn cảnh trước mắt. Cho dù Thiếu Thương có hơi ngang ngược nhưng cũng biết không thể nào mặc kệ tất cả, suy cho cùng ở thời đại này nàng vẫn phụ thuộc vào gia đình. Về phần Lâu Nghiêu, phụ thân ở tít Đông quận nơi Duyện Châu xa xôi, người đưa tin vừa đi vừa về cũng không thể mấy ngày là xong, đoạn thời gian này hắn càng thêm mờ mịt. Thiếu Thương chí ít còn có thể quẳng ra hai câu tàn nhẫn, còn hắn một câu cũng chẳng thể mở lời.

Vốn dĩ chuyện bát quái này càng truyền càng hăng, cũng may đại loạn qua đi mọi việc đều cần xử lý, nào là trừng trị phản thần giáng tướng, rồi lại xét nhà tịch thu chém đầu, sau đó còn phải sắp xếp lại vị trí quyền lực đang bị bỏ trống tại Phùng Dực quận. Đây đều là những điểm nóng danh lợi hàng thật giá thật, cuối cùng cũng làm dịu đi sự chú ý của bá tánh đối với gút mắc hôn sự của ba nhà Hà Lâu Trình.

Đến sáng ngày thứ ba, nhóm trưởng bối còn đang khí định thần nhàn ngồi lại với nhau thi xem ai kiên nhẫn hơn, lúc này Lâu Nghiêu chợt nghe được một tin tức, trong đầu hắn lập tức nảy ra một "ý kiến hay" có thể nói là vượt qua chỉ số thông minh của mình, ngay sau đó tức tốc chạy nhanh đi tìm vị hôn thê.

"... Ngày hôm qua Hà Chiêu Quân đã tới đô thành." Mới đầu Thiếu Thương còn chưa hiểu rõ ý hắn, "Chúng ta chủ động đi khuyên nàng?"

"Đúng! Đây gọi là rút củi dưới đáy nồi!", Lâu Nghiêu hưng phấn đến nỗi trán đổ mồ hôi, "Chỉ cần tự nàng ta không muốn gả, người khác còn có thể nói gì được. Như vậy tất cả phiền toái đều không còn nữa!"

"Vậy nàng ta chịu sao?" Thiếu Thương vô cùng hồ nghi, mấy ngày trước mới nghe Viên Thận nói một đống đạo lý nhân quả, nghe ra được Hà thị nhất định muốn trói chặt Lâu Nghiêu.

"Nàng ta cũng đâu có thích ta!" Lâu Nghiêu lại cảm thấy chuyện này vô cùng nắm chắc, "Ta rất rõ ràng tính khí của nàng ta, đến lúc đó chỉ cần ta tỏ ra cực kỳ ghét bỏ, nàng ta nhất định chịu không nổi!"

Thiếu Thương nửa tin nửa ngờ, song cuối cùng vẫn quyết ý chữa ngựa chết thành ngựa sống, nàng nhớ tới lời nhắc nhở của Tiêu phu nhân, lại vội vàng nói: "Chúng ta phải khách khí một chút, cả nhà An Thành quân vừa gặp nạn, nếu chúng ta làm quá mức, khó tránh khỏi bị người khác nói là tới cửa ức hiếp!"

Đôi chim sẻ thì thầm thảo luận kế sách hơn nửa ngày, sau đó dẫn theo vài gia đinh hộ vệ, hộ tống chiếc xe diêu đỏ vàng kim của Thiếu Thương ra khỏi cửa, hai người ngồi xuống không nói gì, trong lòng đều lo lắng không yên về con đường mịt mờ phía trước.

Xe chạy không đến một canh giờ, xa xa đã thấy lá cờ chiêu hồn màu trắng tung bay trên nóc đại trạch Hà thị, hai người sợ hãi nhìn nhau, chần chờ đứng tại chỗ không dám tiến lên phía trước. Không bao lâu sau, chợt thấy một chiếc xe ngựa bọc tầng lớp vải trắng chạy ra từ cửa Hà phủ, một đường chạy nhanh về phía này, Thiếu Thương vội vàng cho xe diêu nhỏ tránh sang một bên nhường đường, ai ngờ chiếc xe kia vừa đi ngang qua bọn họ thì bất chợt dừng lại.

Trong lúc mọi người đang nghi hoặc, một khuôn mặt gầy yếu không chút huyết sắc ló ra từ trong xe, Thiếu Thương và Lâu Nghiêu đồng thời rụt về sau một chút, người này đúng là Hà Chiêu Quân đã lâu không thấy!

"... Thì ra là các ngươi." Vẻ mặt Hà Chiêu Quân bình tĩnh, đôi má phính từng mang theo nét trẻ con nay đã gầy đến nỗi hóp lại, cặp mắt vừa to vừa sáng giờ chỉ còn ánh nhìn lạnh lẽo âm u.

Hai kẻ Lâu Trình không hiểu sao thấy hơi chột dạ, giống như đi ăn trộm bị bắt quả tang. Thiếu Thương xấu hổ cười gượng mấy tiếng: "Ha ha, ta, ta, ...ta và A Nghiêu đang muốn tới tìm ngươi..."

"Tới tìm ta làm gì?"

Hai người nghẹn một hơi, khi nãy đã bàn bạc xong, giờ này lại không thốt lên được một lời.

Nhìn vẻ mặt khó xử muốn nói lại thôi của bọn họ, Hà Chiêu Quân dường như đã hiểu ra điều gì, lạnh lùng cười nói: "Ta đang muốn đi làm một chuyện, không biết liệu Trình tiểu nương tử có nguyện ý lên xe đồng hành với ta?"

Thiếu Thương lập tức cảnh giác quan sát xe ngựa Hà gia, Lâu Nghiêu vô cùng nghĩa khí ưỡn ngực chắn ở phía trước, lớn giọng nói: "Đồng hành cái gì, ngươi và Thiếu Thương cũng không quen, có chuyện gì thì nói với ta này!"

Hà Chiêu Quân nhìn thân hình nhỏ bé dịu dàng của Thiếu Thương, mỉm cười tự giễu: "A Nghiêu, không phải ngươi vẫn luôn muốn có một con ngựa hãn huyết hiền lành sao. Phụ thân đã tới thương đội phía bắc tìm cho ngươi, vốn muốn để ngũ huynh mang về đây, nào ngờ lại xảy ra chuyện..." Giọng nói nàng càng ngày càng thấp, "Lát nữa ta gọi người đưa tới cho ngươi."

Lâu Nghiêu giống như một quả khí cầu bị đâm thủng, tức khắc xìu xuống.

Hà Chiêu Quân lại nói: "Ta sẽ không làm hại Trình nương tử, nếu ngươi không tin, hay là ta lập lời thề trước tên phụ thân?"

Lâu Nghiêu tiếp tục ỉu xìu, im lặng không nói gì.

Thiếu Thương âm thầm cười lạnh, bộ dáng bi thương như vậy, khi dễ nàng chưa thấy việc đời sao. Nàng điềm nhiên hỏi: "A Nghiêu, trước đây nàng ta đã từng hại người nào chưa?"

Lâu Nghiêu hồi hồn, lập tức đáp: "Có! Đầu năm ngoái nàng còn đẩy biểu muội của tam tẩu vào hồ nước, trên mặt nước lúc ấy vẫn còn băng mỏng đấy."

Thiếu Thương sửng sốt, nghe đến trình độ kỹ thuật này, nàng lại thấy hơi yên tâm.

Hà Chiêu Quân nói: "Trình tiểu nương tử, ngươi muốn đoạt lang tế với ta, lại không dám lên xe của ta sao?"

Thiếu Thương ngăn lại Lâu Nghiêu đang muốn mở miệng, đưa cho hắn dây cương cùng với roi trúc, tự mình xuống xe diêu, ngẩng đầu nhìn Hà Chiêu Quân, đáp: "Ngươi không cần khích ta, vốn dĩ ta cũng muốn nói rõ ràng mọi chuyện với ngươi."

Lâu Nghiêu sốt ruột muốn ngăn cản, Thiếu Thương làm bộ như sắp vỗ vào cái chân bị thương của hắn, Lâu Nghiêu bị dọa lùi về phía sau.

Thiếu Thương buồn cười: "Huynh đừng dông dài nữa, ta mang theo hộ vệ mà. Với lại nếu ta thực sự xảy ra chuyện gì, sẽ không có ai ép huynh lấy nàng nữa, cũng coi như giúp huynh một phen!"

Lâu Nghiêu ngẫm nghĩ: "Thế này đi, ta đi bộ trở về, nàng mang theo xe diêu, nếu thấy có điều bất ổn thì lập tức lên xe chạy đi."

Thiếu Thương liếc qua sắc mặt không tốt của Hà Chiêu Quân, cố ý cười nói: "Huynh yên tâm, An Thành quân có lợi hại thì cũng chẳng phải yêu ma quỷ quái. Có điều xe diêu đưa ta cũng được, lát nữa ta còn phải trở về nhà nữa." Nói xong, nàng nhanh nhẹn leo lên xe ngựa Hà gia, gia đinh Trình phủ lập tức tập hợp lại phía sau xe, bắt đầu cẩn thận đề phòng.

Hà Chiêu Quân vẫn đang vén rèm cửa sổ, nhìn chằm chằm Lâu Nghiêu đang khó khăn vịn vào tùy tùng nhà mình xuống xe, đột nhiên nói: "Chẳng lẽ nàng ta không ghê gớm hơn ta sao? Ngươi chọn tới chọn lui, cuối cùng lại chọn một người như thế."

Lâu Nghiêu lắc đầu: "Thiếu Thương và ngươi không giống nhau, tuy nàng ấy cũng có lúc hung dữ, nhưng thực ra rất phân rõ phải trái. Cho dù gặp phải chuyện không muốn cỡ nào, chỉ cần có đạo lý rõ ràng, nàng ấy đều sẽ chấp nhận. Bất cứ chuyện gì ta cũng có thể bàn bạc với nàng, có những suy nghĩ ngốc nghếch trong đầu ta không dám nói với cha mẹ huynh tỷ, nhưng lại nguyện ý nói cho nàng nghe."

Nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của Hà Chiêu Quân, ngón tay nâng mành run nhè nhẹ, Lâu Nghiêu tiếp tục nói: "Ta không thích nhất là chọi gà, nhưng năm ấy vì tranh giành một người hầu, ngươi cứng rắn ép ta đi, ta không đi ngươi lại khóc nháo. Ta bất đắc dĩ dùng số tiền lớn mua một con gà trống, nhưng cuối cùng vẫn thua, ngươi trách ta làm mất người của ngươi, chua ngoa mắng ta vô dụng. Những chuyện như vậy, từ nhỏ đến lớn không biết đã bao nhiêu lần. Hắn ngẩng đầu nhìn Hà Chiêu Quân, "Ta không hiểu, nếu ngươi đã chướng mắt ta như vậy, vì sao còn muốn gả cho ta."

Toàn thân Hà Chiêu Quân bắt đầu run rẩy: "... Ta là vì ngươi, bọn họ nói ngươi văn không được võ không xong, là kẻ vô dụng nhất Lâu gia, ta muốn để ngươi vươn lên, để ngươi có được thanh danh! Nếu ngươi không thích chọi gà đấu chó, ta cũng từng cố ý mở thiết yến cho ngươi so tài bắn tên, đua ngựa, đao pháp, đầu hồ với người khác..."

"Nhưng ta không thể đứng đầu." Lâu Nghiêu bình tĩnh nói, "Ta chỉ đứng hạng trung, song chỉ cần ta không đúng ý ngươi, ngươi sẽ lập tức ầm ĩ không ngớt. "Vì tốt cho ta" như vậy, ta không thích."

Hà Chiêu Quân nhìn thiếu niên mình bầu bạn từ nhỏ đến khi trưởng thành, vóc dáng cao lớn, vai lưng dày rộng mạnh mẽ, lời nói không hấp tấp nóng nảy giống như trước kia, mà lại có trật tự, thong dong điềm tĩnh. Hai người mới xa cách ngắn ngủi mấy tháng, nhưng lúc này tựa như đã mấy năm không gặp.

Nàng nhắm hai mắt lại, buông mành suy sụp lùi vào trong xe.

Lâu Nghiêu ngạc nhiên nhìn cửa sổ xe đã đóng lại, nếu là trước đây, không biết vị hôn thê cũ này còn muốn chửi bới ầm ĩ thêm bao lâu nữa, không ép hắn nhận sai thì tuyệt đối không xong, nhưng sao lúc này lại...?!

Bánh xe chuyển động, xe ngựa Hà gia dần dần đi xa, Lâu Nghiêu vẫn đứng tại chỗ nhìn về phía ấy.

Hà Chiêu Quân thoáng nhìn qua khung cửa sổ, sau đó quay đầu nói với vị khách bên trong: "A Nghiêu quả thực rất lo lắng cho ngươi, tình cảm mấy tháng của các ngươi so ra còn hơn cảm tình mười mấy năm giữa ta và hắn."

"Không phải nhiều năm đều là cảm tình, mà còn có ân oán." Thiếu Thương lắc đầu, thiếu nữ này chắc chắn không biết triết lý vũ trụ "Thanh mai trúc mã vĩnh viễn đánh không lại trời giáng".

Hà Chiêu Quân tựa vào vách xe, chậm rãi nói: "Có điều hắn đi theo ngươi... thật sự tốt hơn khi còn ở bên ta. Nói chuyện làm việc đều có chừng mực... Hắn, hắn trưởng thành rồi."

Thiếu Thương cảm thấy đây chính là chỗ khiến người ta muốn hộc máu nhất. Lâu Nghiêu của hiện tại so với Lâu Nghiêu khi còn ở hậu viện Doãn gia cãi nhau với Hà Chiêu Quân mạnh hơn không biết bao nhiêu, đây đều là do nàng vất vả dạy dỗ bồi dưỡng ra đấy! Nhưng bây giờ lại có kẻ muốn xuống núi hái đào, công lý ở đâu, ở đâu hả?!

Hà Chiêu Quân dường như cũng có cùng suy nghĩ với nàng, vẻ mặt mỏi mệt nói: "Lần đầu tiên gặp ngươi, ngươi trông thấy ta và hắn cãi nhau, khi đó dù thế nào ta cũng không nghĩ được sẽ có ngày hôm nay."

Thiếu Thương hừ một tiếng, âm dương quái khí nói: "Lần đầu gặp nhau, An Thành quân vô cùng uy phong, ngươi còn nói với ta "Nhìn cái gì, nhìn nữa ta móc mắt ngươi!"."

Hà Chiêu Quân nghe xong câu này, không biết tại sao đột nhiên cười rộ lên, cười không ngừng, cười ra cả nước mắt: "... Mắt, ha ha, mắt, ta quả thực rất thích nói câu này... Phó mẫu của ta đẩy ta và ấu đệ vào mật thất, tặc binh Tiêu gia ép hỏi bà ấy chúng ta ở đâu, bà không chịu nói, bọn chúng liền móc mắt bà, chặt đứt tứ chi! Ta trơ mắt nhìn cảnh tượng ấy, cũng không dám nhúc nhích... Ha ha, từ nhỏ ta đã không có mẫu thân, là phó mẫu dốc lòng chăm sóc, nuôi dưỡng ta trưởng thành, nay ta lại nhìn bà ấy chịu tra tấn mà chết, ha ha,... Đúng là báo ứng, báo ứng!"

Thiếu Thương không dám nói tiếp nữa, yên lặng nhích ra phía sau, chờ Hà Chiêu Quân ổn định lại, nàng mới thấp giọng hỏi: "Rốt cuộc là ngươi muốn đưa ta đi đâu?"

Hà Chiêu Quân dùng khăn trắng lau đi nước mắt, lạnh lùng nói: "Tới rồi, tự ngươi ra ngoài nhìn đi."

Lúc này xe ngựa dừng lại, nàng ta lập tức đứng dậy bước ra ngoài, Thiếu Thương đi theo phía sau, vừa ngẩng đầu liền giật mình, lúc trước ba vị huynh trưởng kéo nàng đi khắp đô thành đã từng tới nơi này, đây đúng là phủ đình úy!

Ngoài phủ đã có quan lại canh giữ ở cửa, người nọ thấy Hà Chiêu Quân bèn chắp tay nói: "An Thành quân đến rồi, Ngô đại tướng quân đã phân phó, bên trong tất cả đã chuẩn bị xong."

Hà Chiêu Quân gật gật đầu, dẫn người tiến vào trong. Thiếu Thương ở phía sau liên tục lắc đầu, đại tiểu thư đúng là đại tiểu thư, nếu đổi lại là nàng, nhất định phải nhét ít bạc qua, sau đó nói vài câu cảm kích linh tinh "vất vả vất vả". Diêm Vương dễ chọc tiểu quỷ khó chơi, kết thiện duyên nhiều một chút cũng không thừa.

Thiếu Thương vốn tưởng rằng phải dạo qua nhà giam âm u ẩm ướt, ai ngờ lại đi một mạch đến pháp trường ở hậu viện trải đầy cát vàng, chỉ thấy ở đó đã có vài vị quan hành hình mặc quan phục hai màu đỏ đen, giữa pháp trường là hình đài bằng gỗ cao một thước, phía trên có một nam tử mặc trung y màu trắng đang quỳ gối.

Vừa trông thấy người này, Thiếu Thương lập tức nhận ra Hà Chiêu Quân ở phía trước đang run lên nhè nhẹ. Đợi khi đến gần, nàng lại phát hiện đó là một nam tử trẻ tuổi vô cùng anh tuấn cao lớn, mặc dù lúc này dáng vẻ sa sút, nhưng nét mặt cử chỉ không mất đi vẻ ngạo khí cao quý.

Hắn nhìn thấy Hà Chiêu Quân, mỉm cười nói: "Nàng đã tới rồi, là tới đưa tiễn ta sao?"

Hà Chiêu Quân nở nụ cười trào phúng: "Không, ta đến để lấy đầu ngươi, đem đi tế lễ cha huynh ta."

Vẻ mặt nam tử kia buồn bã: "Là ta có lỗi với nàng."

Hà Chiêu Quân nói: "Thế tử khách khí như vậy, có phải lại có chuyện muốn nhờ ta giúp đỡ?"

Thiếu Thương đang cảm thán trong bụng "Đẹp thế mà đi làm giặc", nghe xong lời ấy mới phát hiện bầu không khí giữa đôi phu thê sắp tan đàn xẻ nghé này có chút quái dị.

Tiêu thế tử ôn nhu nói: "Nếu nàng còn nhớ chút tình cảm phu thê, mong nàng hãy giúp ta tìm tung tích Thiện Cơ, an bài thỏa đáng cho nàng ấy..."

Lời còn chưa dứt, Hà Chiêu Quân đã tức giận đến nỗi bật cười, lạnh lùng đáp: "Tình cảm? Tình cảm gì? Là tình cảm mang đầu đại ca và tứ ca ta cắm trên mũi thương khiêu khích cha ta, hay là tình cảm loạn mã giẫm đạp ngũ ca ta thành thịt nát?! Hay là một đao đâm chết tẩu tẩu đang mang thai của ta?!"

Khóe môi Tiêu thế tử run rẩy: "Những chuyện đó... đều không phải do ta làm."

"Ta biết." Hà Chiêu Quân lau đi nước mắt, mỉa mai nói: "Xưa nay ngươi vẫn luôn rêu rao nhân nghĩa độ lượng, tất nhiên sẽ không làm những chuyện đó, là đám huynh đệ muốn lập công của ngươi làm, mà phụ thân ngươi cũng ngầm đồng ý. Nhưng bọn chúng đều đã chết trong loạn quân rồi, ta cũng chỉ có thể đòi nợ từ ngươi! Ta nói thật cho ngươi biết, bệ hạ nhân từ, vốn niệm tình Tiêu gia mấy đời hiển vinh, muốn để ngươi chết toàn thây, là ta thượng tấu khẩn cầu đem ngươi bêu đầu thị chúng!"

Sắc mặt Tiêu thế tử trắng bệch, không dám tin nói: "Ngươi, tiện nhân nhà ngươi, vậy mà..."

"Còn có con cái do cơ thiếp của ngươi sinh ra, để xem trên đường lưu đày còn mấy kẻ có thể sống sót." Hà Chiêu Quân lộ ra vẻ mặt tàn nhẫn, nàng ngẩng đầu nhìn sắc trời, thi lễ nói với mấy vị quan hành hình bên trên, "Canh giờ đã điểm, xin hãy hành quyết!"

Vị quan viên mặc quan phục đỏ thắm gật đầu, phất tay cho đao phủ đi lên. Đốt giấy vàng, tế quỷ thần, hai thầy mo đứng một bên nhảy múa, cuối cùng phun rượu khai đao, đại đao giơ lên cao, mạnh mẽ chém xuống...

Thiếu Thương vội vàng nhắm mắt quay đi, khi mở mắt ra đã thấy Hà Chiêu Quân tự mình tiến lên, nhặt lấy đầu lâu kéo theo vết máu dài lăn xuống từ hình đài, hai tên tùy tùng dùng vải dầu giúp nàng bọc lại.

Hà Chiêu Quân mang một thân đồ tang, cứ vậy ôm đầu lâu chậm rãi bước tới, ánh mắt quật cường, trên mặt đều là nước mắt, vết máu tí tách từ đầu lâu lan ra y phục trắng như tuyết, sắc đỏ thê lương, âm u quỷ dị.

Thiếu Thương cảm thấy không thể thở nổi, trái tim nảy lên kịch liệt, lồng ngực dường như sắp vỡ tung.

Những quan viên còn lại ở pháp trường thu dọn, Thiếu Thương vô thức đi theo Hà Chiêu Quân bước ra ngoài, thẳng đến khi ra cửa phủ đình úy, nàng đột nhiên lẩm bẩm nói: "Ta không thể giao A Nghiêu cho ngươi, ngươi luôn ức hiếp nhục nhã hắn..."

"Ngươi cảm thấy sau này ta còn dám không?" Hà Chiêu Quân chợt quay đầu lại, vẻ mặt như cười như khóc: "Trước khi phụ thân tắt thở đã gọi ta đến bên người, dập đầu với ta một cái, nói rằng có lỗi với ta, sau đó cho ta hai bạt tai thật mạnh, mỗi bạt tai là một câu nói. Câu đầu tiên, về sau không còn ai thay ta che mưa chắn gió, sau này dù có mưa bão thế nào cũng chỉ có ta tự mình chống đỡ! Câu thứ hai, tương lai của Hà gia và ấu đệ phải nhờ vào ta! Ngươi cảm thấy ta còn dám ức hiếp đắc tội với bất cứ kẻ nào khác sao, còn dám sao?!"

Hai mắt nàng đẫm lệ, trong làn sương mờ nhớ tới mình hồi nhỏ cho dù đắc tội người nào, gây ra bao nhiêu họa, cha huynh luôn không ngại phiền hà mà giúp nàng giải quyết hậu quả, nhưng rốt cuộc sau này nàng không thể thấy họ nữa rồi, rốt cuộc không còn ai yêu thương nàng như vậy nữa rồi. Giọng nàng sắc nhọn kêu lên: "Ngươi đừng tưởng rằng ta không dám đối nghịch với ngươi, nếu cha huynh ta có thể sống lại, cho ta mười tám Lâu gia ta cũng không cần!"

Suy cho cùng Hà Chiêu Quân vẫn chỉ là một thiếu nữ, không thể tiếp tục giả vờ bình tĩnh tàn nhẫn, nàng ngồi xổm trên đất khóc nấc lên, đầu lâu trong tay rơi sang một bên, vải dầu bung ra, lộ ra khuôn mặt người chết đáng sợ bên trong.

Chân tay Thiếu Thương lạnh lẽo, chậm rãi tiến lên muốn nhặt lại đầu lâu kia, chợt nghe phía sau truyền đến giọng nói quen thuộc khiến người an tâm. "Thiếu Thương, sao ngươi lại ở đây, ta nhìn thấy xe diêu của ngươi!"

Thiếu Thương nhanh chóng quay đầu lại, trông thấy Lăng Bất Nghi vội vã cưỡi ngựa chạy đến, trong ánh nắng chiếu rọi, người nọ tựa như một vị thần linh trẻ tuổi tuấn mỹ, nàng chợt cảm giác có dòng nước dâng lên nơi đáy mắt.

Lăng Bất Nghi thấy vẻ mặt tái nhợt yếu ớt của nàng, lập tức phi thân xuống ngựa, bước nhanh đến bắt lấy tay nàng. Cúi đầu trông thấy đầu lâu trên mặt đất, hắn nhấc lên cùng vải dầu ném cho tùy tùng Hà gia đứng một bên, "An Thành quân không cần để nàng nhìn thấy một màn hù dọa như vậy, hai nhà Lâu Trình vốn đã bàn việc thoái hôn rồi."

Hà Chiêu Quân chậm rãi đứng dậy lau nước mắt, cười lạnh nói: "Chưa từng thấy Thập Nhất Lang thương hương tiếc ngọc như vậy, Trình tiểu nương tử, ngươi đã có một vị..."

"Vừa nãy ngươi còn nói không dám đắc tội với bất kỳ kẻ nào." Thiếu Thương đột ngột ngắt lời, "Vậy hiện tại ngươi đang làm gì đây. Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, ta có thể tin sau này ngươi sẽ đối tốt với A Nghiêu không?" Nói xong nàng quay đầu muốn rời đi, lại phát hiện Lăng Bất Nghi còn đang nắm chặt tay mình.

"Bây giờ toàn thân ngươi đều là mồ hôi lạnh, không thể hứng gió, ngồi xe của ta trở về đi." Bàn tay thon dài hữu lực của Lăng Bất Nghi cầm lấy cánh tay mềm mại tinh tế của nàng, nhìn như ôn hòa nhưng tuyệt không cho phép trái lời, kéo nàng bước về phía xe ngựa đen tuyền.

Lúc này nội tâm Thiếu Thương đang loạn như ma, trong đầu đều là hình ảnh máu me khủng bố kia, bèn gật đầu đồng ý.

Ai ngờ xe Lăng Bất Nghi không chuẩn bị trước ghế đạp, Thiếu Thương đang muốn dùng cả tay lẫn chân trèo lên, Lăng Bất Nghi ở phía sau đã đặt một tay lên khung xe, tay kia giữ lấy eo nàng nhẹ nhàng nâng lên, đưa thiếu nữ lên xe ngựa.

Lăng Bất Nghi quay đầu lại, nhìn khuôn mặt đang kéo căng của Hà Chiêu Quân, lạnh lùng nói: "An Thành quân, trên đường tại hạ áp giải nghịch tặc về đô thành đã nói qua, đừng cho rằng người trong thiên hạ đều nợ nhà ngươi, Hà tướng quân trung dũng đáng khen là thật, nhưng ông ấy sơ suất khinh giặc cũng là thật. Phụ tử Tiêu gia xảo ngôn dối trá, đê hèn tỏ ra yếu thế, lừa được lệnh tôn buông bỏ cảnh giác, phòng bị nơi lỏng, chẳng lẽ ngươi không rõ?! Nếu không cho dù biến cố xảy ra chóng vánh, dựa theo sắp xếp của bệ hạ cũng không thể đến nỗi thảm liệt như vậy. An Thành quân, hiện giờ mọi người đều thương xót ngươi tỷ đệ cô độc, nhưng ngày tháng còn dài, là thiện chí giúp người hay là gây thù khắp chốn, chỉ trong một ý niệm của ngươi mà thôi. Tại hạ hy vọng ngươi tự thu xếp ổn thỏa."

Nói xong câu này, hắn ném roi ngựa trên thắt lưng cho Lương Khâu Phi đang đứng một bên, xoay người lên ngựa.

"Lăng đại nhân..." Thiếu Thương cúi đầu ngồi trong xe, hai tay chống lên đầu gối, cơ thể vẫn khẽ run, lại mạnh mẽ kìm nén nói: "Ta sẽ không từ hôn, nàng đáng thương là chuyện của nàng, có liên quan gì đến ta! Thiên hạ biết bao nhiêu người đáng thương, chẳng lẽ phải nhường từng người một hay sao! Ta đã quyết ý, tuyệt không thay đổi!"

Lăng Bất Nghi mặc kệ cô nương mạnh miệng, khẽ mỉm cười, nói một câu dường như chẳng liên quan: "Ngươi yên tâm, Phùng Dực không giống như Hoạt huyện."

Thiếu Thương hoảng hốt ngẩng đầu, khuôn mặt tái nhợt hiện lên một tia ửng đỏ, vừa sợ vừa nghi hoặc nhìn hắn.

"Tuy Hà tướng quân đáng trách ở chỗ khinh địch, nhưng ông ấy có dũng cảm bù lại, mang theo năm nhi tử cùng thân tín toàn tộc tiến lên, ngay cả vợ con cũng không kịp thu xếp, trong đêm đã lấy số ít tâm phúc bảo vệ thành trì, đồng thời triệu tập đại đội nhân mã, ngày tiếp theo lập tức vây kín phản quân Tiêu thị, ngắn ngủi ba ngày đã tiêu diệt toàn bộ Tiêu tặc."

Thiếu Thương ngẩng đầu, khuôn mặt nhỏ tái nhợt lấp lánh ánh sáng, không biết do mồ hôi hay là nước mắt.

"Vậy nên không có nhiều loạn quân chạy thoát làm cường đạo, mặc dù có số ít loạn binh, nhưng Hà tướng quân đã nhanh chóng phi ngựa thông báo với quận huyện thôn dã, sớm chuẩn bị đề phòng ổn thỏa." Lăng Bất Nghi nhìn đôi mắt to đong đầy nước mắt của thiếu nữ, dịu dàng nói, "Ngươi yên tâm, tất cả mọi người đều ổn, không có bãi tha ma ngoài thành Hoạt huyện, ngươi cũng không cần đến núi hoang tế lễ vong hồn người chết nữa..."

Trước mắt Thiếu Thương hiện lên hình bóng cô gái nhỏ nhận hết lăng nhục thoi thóp trong y lư, nàng trằn trọc giãy dụa, cuối cùng vẫn lạnh băng ra đi trong lồng ngực mình, tỳ nữ nhỏ có má lúm đồng tiền thích nghe nàng thổi sáo, nhóm mẹ góa con côi cửa nát nhà tan khàn giọng khóc than, còn có từng tầng thi thể bên ngoài nhà săn hừng hực lửa cháy... Nàng không thể kiềm nén thêm nữa, hai tay che mặt cúi đầu nức nở.

Lăng Bất Nghi lẳng lặng ngồi đó, không chạm vào thiếu nữ dù chỉ là góc áo, kiên nhẫn chờ nàng trút hết tích tụ trong lòng.

......

Thiếu Thương khóc đến nỗi choáng váng đầu óc, trong lúc hoảng hốt dường như nàng được Lăng Bất Nghi ôm xuống xe ngựa. Trông thấy tiểu thư trở về, lão quản sự Trình Thuận kích động té ngã một cái, cũng không biết có nặng hay không.

Nàng hàm hồ nói lời tạm biệt với Lăng Bất Nghi, lau khô nước mắt, từng bước đi về phía nhà chính, cung kính dập đầu hành lễ với Trình Thủy và Tiêu phu nhân, sau đó kiên định nói: "A phụ, a mẫu, ngày mai chúng ta tới Lâu gia từ hôn thôi."

**********


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp