Bạch Nhật Đề Đăng

Chương 57: Gặp lại


8 tháng

trướctiếp

Edit: Ys

Dường như Đoạn Tư không cảm thấy lời này của mình có vấn đề gì, hắn tựa lưng vào ghế ngồi, lười nhác nói: “Trong mấy năm ta vừa quay lại Nam Đô, Tĩnh Nguyên suốt ngày tam ca ơi tam ca à, cái này cũng tốt, cái kia cũng tuyệt, khen không trùng một câu nào – nhưng đó đều không phải khen ta. Chị dâu ta nói nàng ấy quá yêu anh trai, nhưng ta thấy người nàng yêu không phải anh trai mà là ngươi.”

Phương Tiên Dã giơ tay chỉ vào Đoạn Tư, cảnh cáo nói: “Đoạn Thuấn Tức, ngươi lại muốn làm gì?”

Nhiều năm qua, hắn ta đã nhìn rõ Đoạn Tư là một tên sốc nổi điên cuồng, Đoạn Tư mà điên lên thì đừng nói là tự bóc trần thân phận, ngay cả tạo phản hắn ta cũng tin hắn dám làm.

Đoạn Tư mỉm cười bẻ ngón tay Phương Tiên Dã xuống, nói: “Nếu ngươi cũng thích em gái ta, ta cảm thấy chưa chắc không thể kết thành một đoạn lương duyên.”

Phương Tiên Dã lập tức bác bỏ: “Ngươi đang nói mê nói sảng cái gì vậy. Ngươi là Đoạn gia phái Đỗ Tương, ta là môn khách Bùi quốc công, trong mắt người đời chúng ta là tử địch, đây cũng là điều chúng ta cần làm. Nếu ta cưới em gái ngươi thì ra cái gì? Còn nữa, nếu ngươi không kể chuyện bảy năm ở Đại Châu cho nàng ấy nghe, nàng ấy nhất định không thể nào chấp nhận ta, dựa vào tính cách của nàng ấy, nếu đã biết những việc này thì sao có thể giấu được? Ngươi muốn hại chết nàng ấy?”

Đoạn Tư chăm chú nhìn Phương Tiên Dã một lát, cười khẽ một tiếng: “Nói nhiều lí do như vậy, thế nhưng không có một câu nào là không thích nàng ấy.”

Phương Tiên Dã nhất thời cứng họng, hắn ta khẽ cắn môi, quay đầu đi uống ước hạ hoả.

Đoạn Tư hiếm khi không thừa thắng xông lên, hắn rũ mắt im lặng, theo tiếng tỳ bà thanh thuý nổi lên, Lạc Tiện cô nương cất giọng ngâm nga giai điệu: “Người dạy ta thu lại mối hận, xoá đi dỗi hờn, ăn năn hối lỗi, thay đổi tính tình, thương dòng nước chảy, ngoảnh nhìn bể khổ, sớm ngộ nhân quả…” Giọng ca nhẹ nhàng da diết không ngừng.

Cuối cùng hắn cũng mở miệng, nhẹ giọng nói: “Phương Cấp, ta thích một cô nương.”

Chén trà của Phương Tiên Dã đụng vào bát trà, vang lên tiếng “cạch” nhỏ. Hắn ta hơi hiểu ra mà nhìn về phía Đoạn Tư, quan sát một lúc rồi mới nói: “Xem ta nàng không thích ngươi?”

Đoạn Tư lắc đầu, không biết là muốn nói “Không thích” hay là “Không biết”.

“Nàng không cùng ngươi về Nam Đô?”

“Không, nàng về nhà rồi.”

Đây không giống Đoạn Tư, Phương Tiên Dã có chút kinh ngạc nghĩ.

Dựa vào tác phong hành sự của Đoạn Tư, từ trước đến nay hắn am hiểu nhất là thắng vì đánh bất ngờ, bám riết không tha, thứ không thiếu nhất chính là thủ đoạn, việc không thể nhất chính là hiểu lòng người, chuyện nắm chắc ba phần cũng muốn làm thành mười phần.

Chỉ nghe Đoạn Tư thở dài một tiếng: “Gia cảnh của nàng rất tốt, lại là con gái duy nhất, nếu muốn ở bên nhau thì ta phải ở rể mới được.”

Phương Tiên Dã lại bị sặc trà đến nỗi ho khan.

Đoạn Tư quay đầu lại nhìn hắn ta, trong mắt hàm chứ ý cười như có như không, hắn trấn an Phương Tiên Dã: “Ngươi yên tâm, ta bị nàng từ chối rồi. Ở trong mắt nàng, đừng nói Đoạn gia Nam Đô, Đại Lương hoặc là cả thiên hạ cũng chẳng là gì cả.”

Dừng một chút, Đoạn Tư tiếp: “Tiên Dã, ngươi cũng cảm thấy trên đời này không có ai không thể rời xa người nào đó, cũng không có ai không có người nào là không được, đúng không?”

Mắt Phương Tiên Dã giật giật, hắn ta than nhẹ một tiếng, đặt bát trà lên bàn.

“Đúng vậy.” Hắn ta trả lời như vậy.

Đoạn Tư im lặng một lát, lúc ngẩng đầu lên lần nữa đã khôi lúc lại ý cười, nói: “Có lẽ là thế.”

Phương Tiên Dã nhíu mày.

Hắn ta luôn cảm thấy tinh thần Đoạn Tư có chút không giống ngày thường, cũng không đến mức có vấn đề gì lớn, nhưng dường như Đoạn Tư không biểu đạt cảm xúc của mình giống như người bình thường, tựa như bên trong có hai cái râu nhỏ tự coi nhau là kẻ địch.

“Ngươi làm sao vậy?”

“Yên tâm, chuyện trên triều đình tuyệt sẽ không kéo chân sau của ngươi.”

Đoạn Tư nói rất nhẹ nhàng.

Hắn quả thực cũng nhẹ nhàng biểu diễn một màn tranh cường đấu khí với Phương Tiên Dã, từ khi tiết mục cụt hứng bỏ về được Lạc Tiện cô nương thêm mắm dặm muối lan truyền ra ngoài, toàn bộ Nam Đô đều biết bọn họ như nước với lửa, hệt như đảng phái phía sau bọn họ.

Tuy Vương công tử không mấy liên quan đến chuyện này nhưng ít nhiều cũng tính là người châm ngòi thổi lửa, thế là chẳng biết sao cũng cảm thấy tự hào, lại cùng Đoạn Tư xưng huynh gọi đệ. Hắn ta nghe nói cha hắn ta và phụ thân Đoạn Tư cố ý để Đoạn Tư cưới em gái hắn ta, bèn nhiệt tình giật dây thay cho hai người. Hôm nay Đoạn Tư vừa đi vào Ngọc Tảo Lâu thì trông thấy Vương công tử và một nữ tử mặc váy hồng dùng quạt tròn che mặt ở cạnh lan can lầu hai đang liều mạng vẫy tay với hắn.

Đoạn Tư khẽ nhíu mày, thuận thế mỉm cười rạng rỡ, đi đến trước mặt Vương công tử ngồi xuống, nói: “Ngươi mang lệnh muội tới chỗ này là muốn khiến ta rớt đài sao?”

“Nam nhân tìm hoan mua vui là chuyện thường, tiểu muội là tiểu thư khuê các tri thư đạt lý như vậy, sao có thể để ý việc ngươi tìm hồng nhan tri kỷ?” Vương công tử không chút để ý tươi cười, diện mạo hắn ta tuy không tồi, nhưng quanh năm sa vào tửu sắc, ánh mắt đã vẩn đục dâm tà.

Đoạn Tư dời mắt nhìn nữ tử bên cạnh hắn ta, cô nương kia buông quạt tròn trong tay xuống, để lộ gương mặt dịu dàng thanh tú, mày liễu mắt hạnh, có chút tò mò đánh giá hắn.

Đoạn Tư hành lễ nói: “Tại hạ Đoạn Tư, chào cô nương.”

Nữ tử đáp lễ, nói: “Tiểu nữ Tố Nghệ, ra mắt công tử.”

Những cái khác Vương công tử không biết, nhưng việc ở nơi phong nguyệt lại có chút nhãn lực. Lời còn chưa nói được hai câu đã đi với các mỹ nhân của hắn ta, để lại Đoạn Tư và tiểu muội của hắn ta ở bàn tiệc, dặn dò Đoạn Tư thay hắn ta đưa Vương Tố Nghệ về phủ.

Vương Tố Nghệ hơi khẩn trương nắm chặt cán quạt tròn, thi thoảng lại liếc mắt về phía Đoạn Tư. Đoạn Tư bèn bật cười xán lạn, hắn dựa vào cửa sổ nhìn nàng ấy, nói: “Có phải ngươi không muốn tới nơi này gặp ta không?”

“Không có…”

“Thật ra ngươi rất để ý việc nam nhân uống hoa tửu, đúng chứ?”

Vương Tố Nghệ giật mình, không rõ vì sao mình mới ngồi ở đây một lát đã bị một người bạn cùng lứa nhìn thấu. May mà Đoạn Tư đã nhanh nhẹ dời đề tài, ôn hoà nói chuyện với nàng ấy một cách vô thưởng vô phạt, phần nhiều là về phong cảnh Nam Đô và chuyện thú vị của các thế gia. Đề tài không đến mức nhàm chán, Vương Tố Nghệ lại cảm thấy người này dường như cũng không muốn tìm hiểu nàng ấy lắm.

Đột nhiên trên không trung truyền đến tiếng sấm sét, Vương Tố Nghệ kinh hãi thiếu chút nữa hất văng chén rượu, chén rượu vừa nghiêng đã được Đoạn Tư đỡ lấy trong nháy mắt, nàng ấy vô cùng kinh ngạc – nàng ấy không để ý Đoạn Tư đã hành động từ lúc nào.

Đoạn Tư cười rộ lên, hắn nói: “Cẩn thận.”

Đây là nụ cười dịu dàng nhất từ lúc hắn vào cửa tới nay, tựa như đang liên tưởng đến hồi ức thú vị nào đó.

Vương Tố Nghệ hắng giọng, có chút ngượng ngùng nhìn đường phố bên ngoài lan can, nói: “Trời mưa rồi.”

Đoạn Tư cũng nhìn xuống qua khung cửa sổ, tiếng sấm kia vang lên, bầu trời âm u giáng xuống một trận mưa to tầm tã, hạt mưa đáp xuống nền gạch trên đường bắn lên bọt nước cao một thước, đất trời giăng kín hơi nước mông lung, người đi đường sôi nổi bung dù, không có dù thì ôm đầu hốt hoảng tránh mưa, nhất thời đường phố trở nên náo nhiệt hoảng loạn, mỗi người một vẻ.

“Đúng vậy, mưa mùa hè…” Đoạn Tư đang nói chợt im bặt.

Vương Tố Nghệ buồn bực quay đầu nhìn hắn, lại thấy trên mặt Đoạn Tư không có ý cười, hắn mở to hai mắt nhìn chằm chằm vào một nơi nào đó trên đường, tựa như không thể tin nổi, cảm xúc lay động trong mắt khác hẳn với thiếu niên vừa mới trò chuyện vui vẻ vừa rồi.

Nàng ấy còn chưa kịp đặt câu hỏi, chớp mắt một cái đã thấy Đoạn Tư chống tay lên bàn xoay người nhảy xuống lan can, vạt áo tung bay nhảy xuống mái hiên lầu một dưới sự hô hoán kinh ngạc của thực khách, rồi lại nhảy xuống bám vào mái hiên giảm xóc giây lát rồi đáp xuống mặt đường. Nàng ấy vừa hít vào một hơi, bóng dáng màu tím nhạt của Đoạn Tư đã biến mất vào cơn mưa to trên đường phố, không thấy tăm hơi đâu nữa.

Vương Tố Nghệ nhất thời không phản ứng kịp, nàng ấy nghĩ Đoạn Tư gấp gáp không xuống bằng cầu thang, hai mắt nhìn chằm chằm về một phía như sợ chỉ chớp mắt thôi sẽ không còn thấy nữa, rốt cuộc là đã thấy cái gì?

Nàng ấy chưa bao giờ nghĩ sẽ thấy Đoạn Tư điên cuồng và tuỳ tiện như vậy.

Đoạn Tư chạy vội qua những người sôi nổi bung dù hoặc là tránh mưa trên đường một cách lưu loát, dựa vào tốc độ và sự nhạy bén học được từ trong những cuộc chém giết tàn khốc, hắn linh hoạt né tránh chạy qua đám người, không có bất luận kẻ nào có thể làm chậm bước chân hắn. Gió cuốn nước mưa quất vào thân kiếm Phá Vọng bên hông hắn phát ra tiếng leng keng, quần áo hắn ướt sũng nước, bọt nước bẩn thỉu dính lên giày, mọi người dường như đang nghị luận xem hắn đang làm gì, thế nhưng hắn lại như không nghe thấy gì cả.

Giữa muôn vàn chúng sinh, trong âm thanh ồn ào, trong đầu óc trống rỗng của hắn chỉ có một đôi mắt.

Hơi thở hắn dồn dập, mãi đến khi hắn nắm được tay một cô nương đang cầm cây dù hình sen đỏ, kéo nàng đến độ lảo đảo phải quay người lại.

Cô nương kia trông thực xa lạ, lông mày thẳng và đôi mắt to tròn không có gì nổi bật, mặc một bộ váy đối khâm dài màu ngà thêu vân văn đơn giản, tóc cũng lấy một cây trâm ngọc vấn nửa đầu, phần tóc còn lại rối tung ở phía sau. Thoạt nhìn nàng chỉ là một cô nương bình dân tầm thường nhất ở Nam Đô, một tay cầm dù đứng trong mưa, cái tay còn lại bị hắn nắm chặt cầm một món đồ chơi làm bằng đường, thậm chí có chút buồn cười.

Nàng cay mày muốn rút tay mình ra, cả giận nói: “Ngươi là ai! Tên háo sắc phương nào!”

Ánh mắt Đoạn Tư khẽ nhúc nhích, hắn gắt gao nhìn chằm chằm nàng, bọt nước trong làn mưa to tầm tã lăn xuống từ ngọn tóc giữa mày hắn thấm vào trong mắt, ấy thế nhưng hắn vẫn không chớp mắt lấy một cái.

“Quên ta nhanh như vậy sao?”

Hắn nở nụ cười rạng rỡ.

“Tại hạ Đoạn Tư, Tư trong Phong Lang Cư Tư, tự Thuấn Tức.”

Dừng một chút, hắn gằn từng chữ một: “Hạ Tư Mộ.”

Cô nương kia không một tiếng động giằng co với hắn một lát, chậm rãi giãn mày. Nàng thở phào nhẹ nhõm, giơ dù lên đỉnh đầu hai người, che đi mưa gió cho hắn.

“Bị ngươi nhận ra rồi, tiểu hồ ly.”

Đoạn Tư càng nhắm chặt tay nàng hơn, Hạ Tư Mộ dường như không nhận ra, thoải mái hào phóng nói: “Rốt cuộc làm thế nào mà ngươi nhận ra ta?”

Hắn im lặng trong chốc lát, tầm mắt dừng lại trên đồ chơi bằng đường trên tay nàng, nói: “Còn có ai khác vẽ đồ chơi bằng đường hình con quạ sao.”

Hạ Tư Mộ xoay đồ chơi bằng đường trong tay, món đồ chơi bằng đường này nàng còn chưa bắt đầu ăn, hình vẽ là một con quạ đen khá cẩu thả, rất khó để Đoạn Tư nhận ra.

Bọn họ đứng trên cây cầu đá, Đoạn Tư đứng cao hơn nàng mấy bậc thang. Cả người hắn ướt đẫm, nước từ cánh tay hắn chảy xuống dính ướt ống tay áo và cổ tay nàng. Hai mắt hắn hình như cũng dính nước, thuỷ ngọc bị ném vào trong nước phảng phất như muốn hoà tan vào trong làn mưa lớn.

Đôi mắt hắn chứa đựng ý cười, nói: “Ngươi tới Nam Đô.”

“Ừ.”

“Vì sao không nói với ta?”

Giọng điệu hệt như bạn bè hàn huyên bình thường.

Hạ Tư Mộ như cảm thấy hoang đường, khuôn mặt xa lạ mang theo nét đạm mạc quen thuộc, nàng quay đầu lại nói: “Ta tới Nam Đô có chuyện của ta, không phải tới tìm ngươi, vì sao phải nói với ngươi?”

“Cho nên, ngươi không định gặp ta?”

“Nam Đô cũng không lớn, chẳng phải ngươi đã gặp được rồi sao?”

Có vẻ Đoạn Tư còn muốn nói gì đó, lời chưa kịp ra khỏi miệng đã thấy một góc áo màu trắng ngừng giữa bọn họ, người tới nhàn nhã nói: “Thật trùng hợp, Đoạn tướng quân, sao ngươi lại giữ chặt bạn ta không buông vậy?”

Đoạn Tư quay đầu, thấy một nam tử mặc áo trắng, trên áo thêu bản đồ 28 vì tinh tú màu vàng. Nam tử tóc dài đến eo, dùng dây cột tóc cột sau đầu, dung mạo hắn ta tinh xảo như dao khắc, đôi mắt sâu thẳm tựa đêm tối. Thứ không hoàn mỹ chính là khí sắc hắn ta không tốt lại cực kỳ gầy ốm, tay còn cầm một cái gậy chống chạm khắc hoa mộc màu trắng cao đến vai, nhìn trông ốm yếu và không tiện đi lại.

Phía sau hắn ta là một nữ tử áo tím mỹ lệ, cụp mi rũ mắt an tĩnh cầm dù cho hắn ta.

Đoạn Tư đảo mắt qua lại giữa hắn ta và Hạ Tư Mộ một vòng rồi hành lễ với hắn ta: “Quốc sư đại nhân, Tử Cơ cô nương.”

Quỷ Vương và quốc sư đương triều vậy mà lại có giao tình tốt.

Quốc sư Phong Di cười rộ lên, hắn ta quay đầu nói với Hạ Tư Mộ: “Vừa quay đầu một lát ngươi đã đi làm cái đồ chơi bằng đường, ngươi ăn không ra mùi vị gì, sao lại thích mấy thứ này thế?”

Hạ Tư Mộ hừ một tiếng, nói: “Tự lo cho ngươi đi, cơ thể kém như vậy còn cố tình chọn ngày mưa ra ngoài đi bộ, ngại mạng mình dài quá phải không?”

“Mỗi người đều có việc làm kỳ quặc riêng, không cần truy cứu. Chúng ta đi đi?”

“Đi.”

Bọn họ đối thoại rất quen thuộc và thân mật, tựa như có sự ăn ý ngầm hiểu mà không cần nói ra. Nhìn qua có vẻ quốc sư đã quen nàng rất lâu rồi, hơn nữa đối với nàng mà nói, hắn ta có thể khiến nàng vui lòng hơn bất kỳ con quỷ nào ở Quỷ Vực.

Quốc sư đại nhân cũng là người sống.

Hạ Tư Mộ muốn xoay người nhưng tay lại bị Đoạn Tư kéo – hắn vẫn không định buông tay ra. Hắn chỉ nhìn nàng, không nói lời nào, cũng không tươi cười như không có việc gì như lúc nãy, lông mi ngọn tóc hắn đều dính nước, từng giọt nước rơi xuống.

Hạ Tư Mộ im lặng một khắc rồi nhẹ nhàng cười, dùng sức rút cổ tay mình ra khỏi tay Đoạn Tư, sau đó đưa cán dù đang cầm trong tay cho hắn, để hắn cầm.

Đoạn Tư rũ mắt nhìn tay nàng, thân thể mà nàng sống nhờ này có một bàn tay ấm áp và mềm mại, bao phủ lên mu bàn tay hắn, tạm dừng một lát, không nhẹ không nặng vỗ về tựa như trấn an.

Nàng lại kéo bàn tay còn lại của hắn, bỏ món đồ chơi làm bằng đường hình quạ đen của nàng vào trong tay hắn, xuyên qua món đồ chơi làm bằng đường màu hổ phách, nàng cười xán lạn: “Giúp ta nếm thử xem có ngọt không.”

Giống như khi bọn họ đứng trên tường thành Lương Châu lúc ban đầu, mỗi người đều có bí mật riêng, ngươi tới ta lui thăm dò qua lại như vậy. Nàng đổi một thân thể, đổi một dung mạo, nhưng từ nơi sâu trong ánh mắt vẫn có thể nhìn ra là cùng một linh hồn, phản chiếu cùng dáng hình hắn, cùng đưa cho hắn một món đồ chơi làm bằng đường.

Sau đó Hạ Tư Mộ buông tay Đoạn Tư ra, Phong Di bung dù, nàng đi tới dưới dù hắn ta, đưa lưng về phía Đoạn Tư phất phất tay coi như từ biệt, cùng Phong Di và Tử Cơ đi xa.

Giống như mọi lần nàng rời đi, lần này nàng cũng không quay đầu lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp