Chàng Rể Vạn Người Mê

Chương 120: Chỉ bàn lợi ích, không nói tình cảm.


2 năm

trướctiếp

Trung tâm thành phố Đà Nẵng. Giao thông đông đúc, cảnh vật sầm uất.

Những kiến trúc san sát nhau trong thành phố, có một tòa nhà 33 tầng, văn phòng bao phủ bởi kính trong suốt.

Ban đầu tên gọi là “Tòa nhà Tô Nhuệ”.

Giờ đây là Công ty Phong Đỉnh, chi nhánh công ty ở Lâm Sơn

Lúc này, trên tầng 33 cao nhất, tại văn phòng chủ tịch, có hai cô gái xinh đẹp đang ngồi đối diện nhau.

“Giám đốc Lương, hai ngày này, chúng ta đã bàn qua vài hạng mục, nhưng nếu như Phong Đỉnh chúng ta muốn đứng vững ở Lâm Sơn, trước tiên chúng ta cần phải hợp tác với các công ty lớn có thực lực mạnh.”

“Hiện tại hạng mục đang hot nhất ở Lâm Sơn chính là ngành than đá kiểu mới, với sự hỗ trợ của chính sách thành phố, có triển vọng phát triển, đối với chúng ta mà nói là sự lựa chọn tốt nhất.

Trương Miên trên người mặc bộ vest trắng đẩy trượt tài liệu trong tay từ phía trên bàn đi qua. Mời đọc truyện trên truyen99.vip

Lương Niệm Huyền nhận lấy liếc nhìn một cái, mắt chăm chú dừng lại xem xét một phần tài liệu, gật đầu: “Công ty Hưng Phúc? Tôi đã đọc qua tài liệu của công ty ngày vào ngày hôm qua, công ty khai thác than đá kiểu mới, vốn đã rót là 4,1 tỷ, lại được thành phố hỗ trợ mạnh mẽ về chính sách, đây quả thực là một dự án hot và rất tốt!"

“Chị Miên, xem ra chúng ta có những ý tưởng cũng rất trùng hợp!” Lương Niệm Huyền ngẩng đầu cười nói.

"Là giám đốc Lương nhìn xa trông rộng!” Trương Miên mỉm cười, chợt nhíu mày lại, nói: "Nhưng Hưng Phúc đang là một món hời rất lớn, và cũng có không ít người đang nhòm ngó, chúng ta lại là doanh nghiệp ngoài ngành, nghĩ đến muốn nắm cổ phần của họ trong tay, sợ là rất khó!”

“Đã điều tra qua bối cảnh của công ty này chưa?” Lương Niệm Huyền không thể nhịn được hỏi.

Trương Miên nhẹ gật đầu, “Công ty Hưng Phúc phụ thuộc vào tập đoàn Liêu Thiên, tập đoàn Liêu Thiên nắm trong tay 70% việc kinh doanh than đá của Đà Nẵng, chúng ta có thể nắm được Hưng Phúc, chỉ sợ cũng không qua được Liêu Thiên!”

“Tập đoàn Liêu Thiên?”

Lương Niệm Huyền ngẩn người một lúc, đầu vô thức nghĩ đến một người.

“Được, tôi biết rồi, việc này giao cho tôi, tối nay tôi sẽ liên hệ với người của tập đoàn Liêu Thiên thương lượng, xem có thể hợp tác được hay không!” Lương Niệm Huyền đột nhiên lên tiếng nói.

“Ấy, giám đốc Lương, cô có quen người bên tập đoàn Liêu Thiên sao?” Trương Miên hơi kinh ngạc, cho dù quan hệ của các cô ở giữa Hồ Chí Minh, không ngờ rằng Lương Niệm Huyền vậy mà lại quen biết người của tập đoàn Liêu Thiên.

“Ừm, khi còn đi học, cha tôi sợ tôi ở nhà không chăm chỉ học hành, thế là đưa tôi đến Đà Nẵng để học trung học, lúc ấy lớp học có bạn học tên là Liêu Văn Cương, cậu ấm nhà giàu nổi tiếng ở Đà Nẵng, năm trước khi họp lớp nghe nói cậu ta đã tiếp nhận công việc kinh doanh của dòng họ, hiện tại là giám đốc tập đoàn Liêu Thiên!”

“Cô quen biết giám đốc Liêu?” Mặt Trương Miên vui mừng, chợt vội vàng gật đầu: “Vậy thì quá tốt rồi, nếu như hạng mục này có thể bàn tiếp, chúng ta đến Đà Nẵng xem như có khởi đầu tốt đẹp vang dội, chắc hẳn về sau những công ty khác nhìn thấy thực lực của chúng ta, đều sẽ chủ động đến tìm chúng ta hợp tác!”

“Tôi sẽ cố gắng hết sức!” Lương Niệm Huyền cười khổ nói.



Thật ra cô và Liêu Văn Cương cũng không quá thân quen, chẳng qua lúc tan học Liêu Văn Cương hay cản đường cô, muốn theo đuổi cô làm bạn gái anh ta.

Chẳng qua là lúc đấy Lương Niệm Huyền cảm thấy người này quá xốc nổi, mà lại đang tuổi cố gắng học tập, cho nên căn bản cũng không có quan tâm đến cậu ta.

Nhưng vì từng là bạn cùng lớp, Lương Niệm Huyền cảm thấy Liêu Văn Cương dễ nói chuyện hơn một chút.

Buổi chiều, Lương Niệm Huyền nhờ vào bạn học liên hệ với Liêu Văn Cương.

Liêu Văn Cương nghe nói cô đã đến Đà Nẵng, lúc này liền qua điện điện thoại cười nói, đồng thời hẹn cùng nhau dùng cơm tối.

Buổi tối, bảy giờ hơn.

Tại một nhà hàng kiểu Pháp ở trung tâm thành phố.

Lương Niệm Huyền và Liêu Văn Cương ngồi đối diện nhau.

“Niệm Huyền, cậu xem cậu đến Đà Nẵng làm việc cũng không nói với tôi một tiếng, đúng rồi, bây giờ cậu ở đâu? Ở nội thành tôi có căn biệt thự đang để trống, nếu không tôi đưa chìa khoá cho cậu, cầm ở đi!” Liêu Văn Cương trìu mến nhìn người đẹp trước mắt nói, rồi liền đem một bộ chìa khoá ra.

Nữ phục vụ thức ăn bên cạnh nhìn lấy chìa khóa liền vội chạy đến, trên mặt nhịn không được lộ ra sắc mặt ao ước, biệt thự trung tâm thành phố, nói ít cũng phải bảy tám trăm triệu, anh chàng đẹp trai này, là cậu ấm giàu có nha! Mời đọc truyện trên truyen99.vip

Lương Niệm Huyền thì vội vàng đặt dĩa xuống, khoát tay áo: “Không không không, không cần, cái kia, tôi cùng đồng nghiệp ở trong chung cư của công ty, đi làm cũng thuận tiện, thật không cần!”

“A? Vậy cậu có xe không? Chiếc Ferrari của tôi, cậu cầm lái đi, tôi có xe, mỗi ngày đều không dùng đến, cậu cầm chìa khoá lái đi!” Liêu Văn Cương lại đem một chìa khoá chiếc Ferrari để lên trên mặt bàn.

Nữ phục vụ đã muốn ngất đi. Anh chàng đẹp trai này cũng có quá tiền rồi đó?

Đây là trong nhà có mỏ sao!

Không sai, người ta thật đúng là mỏ khai thác.

Nhà họ Liêu ở Đà Nẵng là một trong ba gia tộc giàu có nhất, kiểm soát toàn bộ 70% việc kinh doanh khai thác than đá của Đà Nẵng.

Anh ta tuyệt đối là một cậu ấm nhà giàu ở Đà Nẵng!

Lương Niệm Huyền liền nhíu mày, tự hỏi tại sao lúc học trung học Liêu Văn Cương lại có loại tính cách này, vẫn xốc nổi như vậy.

Mặc dù cô không thích, nhưng giờ phút này tất nhiên là không thể biểu hiện ra ngoài.

“Ha ha, thật sự không cần, giám đốc Liêu, chúng ta vẫn nên nói chuyện hợp tác đi! Lương Niệm Huyền trực tiếp mở miệng nói ra.

“Này, Niệm Huyền, nhìn tôi, gọi giám đốc Liêu thật xa lạ quá, cứ gọi tôi là Văn Cương, cậu đừng quên, lúc trước tôi đã theo đuổi cậu đấy, nếu lúc đó cậu đồng ý, thì hiện tại chính là bà chủ nhỏ thứ hai của nhà họ Liêu nhà tớ rồi, những thứ này còn không phải của cậu đi!” Liêu Văn Cương cười híp mắt miệng nói, ánh mắt có chút trần trụi liếc nhìn lên người Lương Niệm Huyền.



Nụ cười trên mặt Lương Niệm Huyền nụ cứng một chút, che che cổ áo, chợt nói: “Chuyện quá khứ chúng ta cũng đừng nhắc nữa, khi đó còn nhỏ, hiện tại chúng ta đều đã kết hôn, có gia đình riêng của mình, vẫn nên lấy sự nghiệp làm trọng!

“Không sai, chúng ta đều đã kết hôn, nhưng cái này cũng không ảnh hưởng đến tình cảm tôi dành cho cậu đúng không?” Liêu Văn Cương cười cười.

“Cậu muốn hạng mục của Hưng Phúc sao?”

“Tôi có thể cho cậu, nhưng tối hôm nay, tôi đã đặt xong căn phòng ở Nhật Đan, chúng ta có thể đến đó nói chuyện tốt hơn!” Liêu Văn Cương sờ sờ cằm, trên mặt thản nhiên nở ra một nụ cười khinh bạc.

Lương Niệm Huyền sửng sốt một chút, sắc mặt trong nháy mắt lạnh xuống, nhíu lại đôi mi thanh tú nói: “Giám đốc Liêu, anh đây là ý gì?

“Ha ha, cô xem cô kìa, kích động như vậy làm gì?” Liêu Văn Cương vội vàng mở miệng nói.

“Cô cũng đã nói, chúng ta đều là người trưởng thành rồi, chơi đùa mà thôi, coi như là giao dịch. Chúng ta chỉ nói lợi ích không nói tình cảm, chỉ cần đêm nay cô phục vụ tôi tốt, tôi đem 30% cổ phần Hưng Phúc tặng cho Phong Đỉnh các cô, cô cảm thấy thế nào?”

Liêu Văn Cương nói, đã vươn bàn tay to béo, hướng thẳng đến bắt lấy cái cằm bóng loáng của Lương Niệm Huyền. Mời đọc truyện trên truyen99.vip

“Vô sỉ!”

Lương Niệm Huyền vội vàng đứng lên, trực tiếp cầm ly rượu đỏ trong tay hất ra ngoài, liền tức giận đùng đùng hướng phía ngoài cửa nhà hàng đi.

Liêu Văn Cương liếm môi một cái, nhịn không được cười lạnh: “Hừ, người phụ nữ Liêu Văn Cương tôi để ý đến, không có một ai có thể chạy thoát!”

Đột nhiên móc ra điện thoại bấm dãy số: “Alo? Giữ kiểm soát Hưng Phúc cho tôi, bất luận Phong Đỉnh đề ra điều kiện gì cũng không được đồng ý, từ nay về sau, toàn bộ công ty than đá ở Đà Nẵng, đều không được hợp tác cùng Phong Đỉnh, tôi muốn toàn ngành công nghiệp chặn đứng Phong Đỉnh!”

....

Đối với ngành than đá Đà Nẵng, nhà họ Liêu quả thật không phải kiểm soát chỉ dùng để trưng cho đẹp, mà ngày thứ hai, toàn bộ các ngành nghề doanh nghiệp liền tung ra tin tức muốn chặn đứng công ty Phong Đỉnh.

Chuyện này truyền khắp toàn bộ chi nhánh công ty Phong Đỉnh.

Thậm chí trước đó có mấy công ty đang cùng Phong Đỉnh thương lượng hợp tác cũng bị ảnh hưởng đến, thậm chí có trực tiếp từ chối hợp tác.

Phải biết, công ty Phong Đỉnh ở Hồ Chí Minh là nơi mua sắm hàng đầu, có không ít nhân viên đều là nhân viên cũ từ Hồ Chí Minh đến, lập tức có chút giận.

“Hừ, cũng không biết giám đốc mới họ Lương này làm sao đắc tội Nhà họ Liêu, để Phong Đỉnh chúng ta lọt vào tình trạng bị ngành than đá chặn đứng toàn bộ! Lần này chẳng những phương án với Hưng Phúc không có hi vọng, mà những hạng mục trước đó chúng ta vất vả thương lượng toàn bộ bị cắt đứt!”

“Loại người không có kinh nghiệm cũng có thể làm tổng giám đốc, quả thực quá buồn cười!”

“Này! Ai bảo người ta có khuôn mặt thần tiên chứ? Cô còn chưa nghe qua sao? Tôi cũng đã từng nghe qua. Vị giám đốc Lương này chính là bí mật nhỏ của ông chủ chúng ta!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp