Chàng Rể Vạn Người Mê

Chương 108: Nhận con nuôi


2 năm

trướctiếp

"Hóa ra, hóa ra ngài là anh hùng sao? Kẻ họ Lưu này đã đắc tội ngài rồi!" Lưu Lập Thành lau mồ hôi lạnh nói.

Giờ phút này, ngay cả lời nói của mẹ đỡ đầu cũng không còn ích lợi gì nữa, dù sao thân phận của Cố Bách Thiên cũng không bao giờ có thể bị lay chuyển được.

Hôm nay nhà họ Lương đã được định sẵn cái kết suy tàn, bọn họ còn phải ngồi đây làm gì. Lưu Lập Thành vội vàng nói một tiếng với Phương Thái Nghĩa, sau đó dẫn người rời khỏi nhà họ Lương.

Vào thời điểm này, sắc mặt của người nhà họ Lương đều xám ngoét như tro tàn.

Bà lớn hung hăng siết chặt cây gậy ba-toong, dường như chỉ hận không thể bóp nát cây gậy vậy.

Hết rồi!

Tất cả đều hết rồi!

Còn gì là nền tảng của nhà họ Lương, mối quan hệ của nhà họ Lương?

Tất cả chỉ là một trò đùa!

Bất cứ người nào có mặt ở đây ngày hôm nay đều có thể dễ dàng khiến cho nhà họ Lương không ngóc đầu lên nổi.

Nhà họ Lương này còn có tư cách gì để tỏ ra hơn người nữa đây? Còn tư cách gì để khiêu khích Cố Bách Thiên?

Tiền bạc, quyền lực, địa vị, mối quan hệ, từ trên xuống dưới nhà họ Lương, từ già đến trẻ đều bị diệt ngọn trong nháy mắt.

Những người khách đến dự chỉ có thể lắc đầu, hôm nay nhà họ Lương đã hoàn toàn bị đánh bại, tất cả mọi thứ đều rơi vào tay Cố Bách Thiên.

Mặc dù Cố Bách Thiên là con rể của nhà họ Lương, nhưng trước kia mọi người đều có thể nhìn ra quan hệ của hai bên, đơn giản là như nước với lửa. Từ nay về sau, chỉ sợ cái từ "nhà giàu" này không thể sát cánh cùng nhà họ Lương nữa rồi!

"Bách Thiên à, mẹ nói cái gì nhỉ, à, con thật may mắn. Từ sáng sớm, lúc chúng ta mở cửa cho con vào nhà, mẹ đã thấy đứa nhỏ này không giống những người bình thường, mà là trời sinh một cặp với Niệm Huyền nhà chúng ta, giỏi hơn không biết bao nhiều lần so với những người trẻ tuổi nhà họ Lương!"

Trần Ngọc Lan bước tới, cười nói, bà không nói Cố Bách Thiên là phế vật nữa, mà đây là lần đầu tiên bà xưng là mẹ.

Dù sao Trần Ngọc Lan ở nhà họ Lương ngầm chịu đựng lâu như vậy, cuối cùng hôm nay cũng được nở mày nở mặt.

Thậm chí lúc này còn dám buông lời sỉ nhục người nhà họ Lương.

Lương Niệm Huyền khẽ cắn môi, trong lòng vừa kích động lại vừa có chút phức tạp.

Cô không biết rốt cuộc bản thân còn bao nhiêu điều chưa biết về chồng mình.

Nhớ lại trước đây mỗi khi cô gặp khó khăn đều có thể chuyển nguy thành an, mọi rắc rối đều được giải quyết, chuyện này dù ít hay nhiều cũng chắc chắn có liên quan đến Cố Bách Thiên.



Giờ nghĩ lại thì thấy mặc dù chồng mình không nói gì nhưng vẫn ở sau lưng bảo vệ cô!

Nghĩ đến điều này,trong lòng Lương Niệm Huyền vô cùng cảm động.

Chút khúc mắc cuối cùng trong lòng cô bây giờ dường như đã đông cứng rồi tan rã!

"Cút!"

"Cút hết cho tao!"

Ở phía sau, bà lớn đứng ngẩn ngơ trong giây lát rồi thẹn quá hóa giận, trực tiếp ném cây gậy ba-toong xuống đất, chỉ vào Lương Nhất Bá quát to: "Lương Nhất Bá, từ hôm nay trở đi, cả gia đình các người đã bị tao đuổi ra khỏi nhà này, sau này vĩnh viễn đừng nghĩ đến việc bước chân vào sân nhà tao nữa!"

Mọi người ào ào nhìn sang.

Không ai nghĩ tới giờ phút này bà lớn lại làm như vậy, thật sự muốn đuổi gia đình Lương Nhất Bá ra khỏi nhà họ Lương sao?

Đây là muốn cắt đứt quan hệ với con trai mình ngay tại chỗ!

"Mẹ, con là con trai của mẹ, làm sao mẹ có thể đuổi con ra khỏi nhà họ Lương!" Trong lòng Lương Nhất Bá tức giận đến phát khóc, ông không biết ông đã làm sai điều gì mà mẹ lại muốn đuổi mình ra khỏi nhà họ Lương.

Thật ra bà lớn đang lạt mềm buộc chặt, bà lớn biết bây giờ muốn Cố Bách Thiên bỏ qua cho nhà họ Lương, trả lại cổ phần cho bọn họ là điều không thể, nên bà lớn cũng chỉ còn cách thông qua con trai mình để ép Cố Bách Thiên!

Giờ phút này Lương Nhất Bá đau lòng muốn chết, ông không hề nhìn ra được ý đồ của mẹ mình.

Nhưng Cố Bách Thiên lại nhìn ra được, thầm nghĩ bà lớn này không đi làm diễn viên thì thật đáng tiếc, vì vậy anh không nhịn được mà cười lạnh: "Nếu như bà muốn thông qua bác trai để ép tôi thì bà tính toán sai rồi!"

Vừa dứt lời, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến âm thanh báo tin: "Phó chủ tịch Lý của tập đoàn Mậu Dịch đến!"

Lý Vi Lượng mặc vest theo phong cách của nước Anh vội vàng bước vào sân, anh ta nhanh chóng đưa bản hợp đồng trong tay cho Cố Bách Thiên: "Xin lỗi Bách Thiên, tôi bị kẹt xe nên tới chậm một chút!"

"Không muộn, vừa kịp lúc!" Cố Bách Thiên mỉm cười tiếp nhận bản hợp đồng, giơ lên trước mặt bà lớn: "Từ giờ phút này, nhà cũ của nhà họ Lương là tài sản của Cố Bách Thiên tôi, vì vậy người cần ra khỏi nơi này chính là người nhà họ Lương! Với tư cách là thế hệ trước của nhà họ Lương mà bà không tuân theo quy tắc của tổ tiên, không tài không đức nên sẽ không còn tư cách đứng đầu nhà họ Lương nữa! Từ nay về sau, người đứng đầu nhà họ Lương chính là bố vợ của tôi, Lương Nhất Bá!"

Cố Bách Thiên vừa nói vừa quay người về phía người nhà họ Lương: "Mấy người nghe cho rõ đây, nếu như mấy người thừa nhận bố vợ của tôi là chủ nhân của nhà họ Lương thì từ nay về sau, mấy người đều sẽ có cổ phần trong công ty của nhà họ Lương. Cố Bách Thiên tôi cũng thừa nhận mối quan hệ họ hàng với mấy người. Nghĩ kỹ, nếu đồng ý thì đứng sau lưng bố vợ tôi, lựa chọn như thế nào thì tùy mấy người."

Vừa dứt lời, sắc mặt của mọi người đều ảm đạm và hiện lên vẻ do dự. Trong chốc lát, có người đưa ra lựa chọn ngay lập tức, không một chút do dự nào, đứng ra sau lưng Lương Nhất Bá.

Có người thứ nhất thì sẽ có người thứ hai, người thứ ba,.. Cuối cùng, hầu hết người nhà họ Lương đều đứng ở sau lưng Lương Nhất Bá, thừa nhận thân phận chủ nhân của ông!

Lúc này, mấy người bên phía bà lớn đều mắt lớn trừng mắt nhỏ, vẻ mặt nhăn như khỉ, trông khó coi cực kỳ.

"Mấy người, mấy người dám làm trái lời tôi?" Bà lớn tức giận đến xanh mặt, ánh mắt nhìn chằm chằm vào nhóm người kia.

Bà không nghĩ tới bình thường những người này đối xử với bà như chủ nhân của nhà họ Lương, vậy mà bây giờ lại phản bội bà, điều này khiến bà tức đến run người, chỉ muốn cầm gậy batoong lên đánh cho mỗi người một trận Lương Phúc và Lương Dĩ Thâm cũng nghiến răng căm hận.



Bọn họ là những người đàn ông duy nhất của nhà họ Lương, vậy mà đám người họ Lương này lại không đứng cùng bọn họ, ngược lại chạy sang nịnh nọt Cố Bách Thiên.

Nhưng đối với người họ Lương, đàn ông thì làm sao?

Ha ha, cơ nghiệp nhà họ Lương thì liên quan gì đến bọn họ?

Tiền bạc mà bọn họ có thể nằm trong tay mới là thứ đúng đắn.

Hơn nữa bọn họ đã khó chịu với tính trọng nam khinh nữ của bà lớn từ lâu, chính nghĩa thì được ủng hộ, xấu xa sẽ bị trừng phạt. Nên ba bà cháu này xứng đáng nhận được kết quả như vậy!

"Mẹ..." Lương Nhất Bá lắc đầu, ông thật sự không muốn thành ra như thế này với mẹ mình, nhưng bà lại không ngừng ép ông, dù hôm nay ông thắng thì trong lòng ông cũng không quá vui mừng, ngược lại suy nghĩ lo lắng cho bà lớn cứ luẩn quẩn không dứt trong đầu.

"Mày đừng gọi tao là mẹ, tao không làm nổi! Khụ khụ.. Khụ khụ khụ! Bà lớn vừa mắng vừa họ khan dữ dội, thật sự là bị chọc cho tức giận đến cực điểm. Lương Nhất Bá vội vàng chạy tới đỡ lấy bà lớn.

"Mẹ, bất kể lúc nào mẹ cũng là mẹ của con, con còn phải phụng dưỡng mẹ tuổi già nữa!" Lương Nhất Bá sợ bà lớn không chịu nổi, vội vàng mở miệng an ủi.

Dù sao phận làm con đầu có thể thù hận cha mẹ mình, đó không phải là rất bất hiếu hay sao!

"Thôi thôi, tao đã già rồi, nhường vị trí chủ nhân của nhà này cho mày cũng không phải là không thể, chẳng qua là mày phải đối xử tốt với hai đứa cháu trai của mày!" Bà lớn thở dài một tiếng, sắc mặt tái nhợt, trong nháy mắt như già đi mười tuổi.

"Mẹ, mẹ yên tâm, Phúc và Dĩ Thâm vĩnh viễn đều là cháu của con!" Lương Nhất Bá vội vàng an ủi.

"Được rồi, nếu đã như vậy bây giờ mẹ sẽ để cho hai đứa bọn nó làm con nuôi của con. Hiện tại con cũng lập người thừa kế đi, để cho Lương Phúc và Lương Dĩ Thâm làm người thừa kế đầu tiên. Bọn chúng đều là những đứa trẻ ngoan, nhất định sẽ phụng dưỡng con đến cuối!" Bà lớn bỗng nhiên chuyển mục đích, ánh mắt lóe lên một tia sáng rồi mở miệng nói.

Mọi người đều sững sờ!

Chết tiệt!

Mạch suy nghĩ của bà lớn này cũng quá kỳ lạ rồi!

Vì để cho hai đứa cháu trai có được tài sản nhà họ Lương mà lại nghĩ ra biện pháp nhận nuôi!

"Nhận nuôi?" Cố Bách Thiên cười giễu cợt.

"Bà nội, có lẽ bà nghĩ nhiều rồi, cháu đã viết tên vợ cháu là Lương Niệm Huyền lên tất cả tài sản rồi. Trong tương lai, người thừa kế phải là con của cháu với Niệm Huyền mới đúng!" Cố Bách Thiên nói với vẻ mặt hài hước.

Cái tài sản nhỏ của nhà họ Lương này thì nói làm gì khi chỉ huy Cố anh còn không để trong mắt.

Nhưng anh tuyệt đối sẽ không cho phép Lương Phúc và Lương Dĩ Thâm dẫm lên đầu vợ mình!

Mà những câu nói này như một

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp