Cám Dỗ Ngoại Tình

Chương 242


1 năm

trướctiếp

“Vâng, ở nhà đợi cũng chán, vừa hay dì Linh ra ngoài mua đồ ăn, em chỉ nghĩ đi dạo với dì Linh sẽ tốt hơn là ở nhà một mình.” Đường Du Nhiên cười nói với Thời Ngọc Thao.

Cô không ngờ tin tức của Thời Ngọc Thao lại nhanh nhạy đến vậy.

Đường Du Nhiên cười nói với Thời Ngọc Thao, không để ý đến dì Linh ngồi ghế trước lúc nghe được câu này của Đường Du Nhiên, ánh mắt lặng lẽ rơi trên người Đường Du Nhiên.

Kỳ thực Đường Du Nhiên vừa chuẩn bị đi ra ngoài tài xế đã nhắn tinh Đường Du Nhiên ra ngoài cho Thời Ngọc Thao rồi.

Đây là Thời Ngọc Thao đã ra lệnh trước đó, bởi vì là thời điểm đặc biệt, Thời Ngọc Thao sợ tên điên Aker sẽ ra tay với Đường Du Nhiên nên đặc biệt chú ý đến sự an toàn của Đường Du Nhiên.

Bây giờ lúc Đường Du Nhiên ra ngoài phía sau luôn có xe bảo vệ chuyên đi cùng.

“Ừ, ra ngoài đi dạo chút cũng tốt.” Thời Ngọc Thao rất tin tưởng dì Linh, nghe Đường Du Nhiên nói ra ngoài với dì Linh trong lòng ngược lại yên tâm chút ít.

Đường Du Nhiên suy nghĩ một lúc rồi cầm điện thoại nói với Thời Ngọc Thao: “Tối nay anh muốn ăn gì? Lát nữa em với dì Linh chọn đồ ăn.”



“Anh ăn gì cũng được.” Thời Ngọc Thao nói, giọng mang theo nụ cười hiếm hoi: “Em mua những thứ em thích ăn là được rồi.”

Nói xong Thời Ngọc Thao lại lo lắng bỏ thêm câu: “Xong sớm về sớm với di Linh đi.”

“Vâng, em biết rồi, em sẽ chú ý, anh yên tâm.” Đường Du Nhiên vội trả lời.

Hai người lại nói thêm mấy câu Đường Du Nhiên mới cúp điện thoại.

Nửa giờ sau, xe đã đến trước cửa chuỗi siêu thị nhập khẩu rất nổi tiếng.



Dì Linh và tài xế xuống xe trước, tài xế cung kính đi vòng qua bên cạnh Đường Du Nhiên, giúp Đường Du Nhiên mở cửa xe.

Dì Linh vào siêu thị với Đường Du Nhiên, vốn là tài xề muốn vào cùng với Đường Du Nhiên, nhưng tài xế vừa đi đến lối vào siêu thị đã bị dì Linh ngăn lại: “Lão Trương, cậu đợi ở trên xe, hsi người tôi và cô Thời vào là được rồi, mua đồ nhanh thôi, một lát là xong rồi.”

Lão Trương nghe được lời này của dì Linh cũng ngại vào theo, nghĩ đến cậu Thời đã sắp xếp vệ sĩ chuyên bảo vệ cho cô Đường trong bóng tối, lại là ban ngày ban mặt, trong siêu thị người cũng rất đông, có lẽ cũng không xảy ra chuyện gì được thì gật đầu quay về trên xe.

Dì Linh đi sau Đường Du Nhiên vào siêu thị, Dì Ling dẫn Đường Du Nhiên và hai người đến khu vực bán nguyên liệu, chọn ra rất nhiều nguyên liệu nhập khẩu có chất lượng tốt, nhưng giá cả thì thật sự đắt đến dọa người.

Mất hơn nửa tiếng đồng hồ chọn nguyên liệu, Đường Du Nhiên và dì Linh đi đến khu mua sắm đồ dùng thiết yếu hàng ngày.

Lại thêm nửa giờ nữa, dì Linh thực sự chọn ra được rất nhiều thứ.

Đẩy bằng một giỏ hàng, gần như lấp đầy giỏ hàng.

Sau khi thanh toán hóa đơn, gói xong đồ, Đường Du Nhiên và dì Linh bao lớn bao nhỏ toàn đồ đạc, còn chưa ra đến cửa siêu thị nhập khẩu, sắc mặt dì Linh đột nhiên trắng bệch đi mấy phần, cảm thấy cả người vô lực, vội vàng đặt đồ trong tay xuống đất, một tay che bụng nhìn Đường Du Nhiên thở dài đau khổ.

Đường Du Nhiên thấy dì Linh đột nhiên như vậy bị dọa đến giật mình, bỏ đồ trong tay xuống, đưa tay đỡ dì Linh, vội lo lắng hỏi: “Dì Linh, sao vậy? Dì không thoải mái chỗ nào? Tôi đưa dì đi bệnh viện!”

Nói xong Đường Du Nhiên định đỡ dì Linh đi ra ngoài cửa siêu thị nhập khẩu, dì Linh bình tĩnh thầm dùng sức nắm lấy tay Đường Du Nhiên, cố nén sự không thoải mái của mình nhìn Đường Du Nhiên nói: “Cô Đường, không sao, không cần đến bệnh viện, bụng tôi trước giờ luôn không tốt, giờ đột nhiên đau bụng khó chịu, đau kinh khủng, muốn đi nặng…”

Chuỗi siêu thị nhập khẩu này có nhà vệ sinh, Đường Du Nhiên nghe dì Linh nói nhanh chóng nói với dì Linh: “Dì Linh, ở đây có nhà vệ sinh, dì đợi chút, tôi đưa dì qua.”

Nói rồi Đường Du Nhiên gửi đồ trong túi to túi nhỏ mới mua vào chỗ dịch vụ siêu thị, sau đó cô nhanh chóng dìu dì Linh đi vệ sinh trong siêu thị.

Dì Linh và Đường Du Nhiên vào nhà vệ sinh nữ, hai vệ sĩ nam làm nhiệm vụ bí mật bảo vệ cho Đường Du Nhiên không theo vào được nên lẳng lặng đợi cách nhà vệ sinh không xa.

Lúc này hiếm khi không có người khác đang đợi ở nhà vệ sinh.

Đường Du Nhiên đỡ dì Linh đi thẳng vào gian nhà vệ sinh ngăn cách, đỡ dì Linh ngồi vào bồn cầu, lúc này Đường Du Nhiên mới nói với dì Linh: “Dì Linh, vậy dì cứ đi vệ sinh trước đi, tôi đợi dì ở bên ngoài, có chuyện gì thì gọi tôi.”

Dì Linh gật đầu với Đường Du Nhiên, Đường Du Nhiên quay người định bước ra khỏi buồng thì một bàn tay đột nhiên từ phía sau vươn ra, trên tay còn cầm một chiếc khăn tay nhỏ, bịt chặt miệng lẫn mũi Đường Du Nhiên.

Đường Du Nhiên đã bị bắt cóc hai lần, ngay lúc chiếc khăn nhỏ vừa che miệng và mũi, trong lòng Đường Du Nhiên đã rơi lộp bộp, cả người rơi vào trạng thái đề cao cảnh giác,  lập tức ngừng hô hấp, ra sức giãy giụa.

Thế nhưng sức người phía sau hơn cô một chút, trực tiếp dùng một tay ấn vào vai Đường Du Nhiên, tay kia dùng khăn nhỏ che miệng và mũi của Đường Du Nhiên.

Đường Du Nhiên nhất thời không kêu lên được, trong lúc giằng co, Đường Du Nhiên không khỏi thở gấp mấy lần, chỉ cảm thấy có một mùi hăng hắc trên chiếc khăn tắm nhỏ từ chóp mũi của cô truyền ra.

Khoảnh khắc tiếp theo, Đường Du Nhiên chỉ cảm thấy toàn thân mềm nhũn, mí mắt nặng nề như có cục sắt rơi xuống, dù Đường Du Nhiên có muốn mở mắt ra đến cỡ nào đi chăng nữa, ý thức cuối cùng vẫn lại chìm vào bóng tối.

Trong nhà vệ sinh yên tĩnh chỉ có một tiếng vang nhẹ, Đường Du Nhiên không còn chút sức lực ngã xuống đất.

Thấy người đã hoàn toàn bất tỉnh, dì Linh mới nhả sức vội thả lỏng vai bị giữ của Đường Du Nhiên.

Chỉ thấy dì Linh đang cầm miếng vuông nhỏ có mùi hăng trong tay kia.

Giờ phút này, dì Linh không hề có vẻ mặt đau khổ như vừa rồi, chỉ là trên trán đã có một tầng mồ hôi lạnh mỏng.

Hai bàn tay buông thõng bên hông của dì Linh vẫn bất giác run lên.

Ánh mắt đầy tội lỗi nhìn Đường Du Nhiên đang hôn mê bất tỉnh trên mặt đất, trong lòng thầm nói: “Cô Đường… Tôi xin lỗi… Tôi thực sự rất xin lỗi, tôi không phải cố ý muốn hại cô đâu… Tôi cũng là không còn cách nào khác…Tôi thực sự là không còn cách nào khác…”

“Nếu tôi không làm như vậy, đứa con trai duy nhất của tôi cũng không còn nữa, vì cứu nó tôi chỉ đành làm như vậy, cô Đường, cô ở hiền gặp lành nhất định không sao, càng huống hồ cậu Thời lợi hại như vậy chắc chắn có thể cứu cô ra được…”

Dì Linh luôn biết con trai mình coi cá cược như mạng, trước bà ấy vẫn luôn khuyên con trai mình đừng cược nữa.

Nhưng dì Linh cưng chiều con trai mình từ nhỏ đến lớn, nên giờ con trai bà ấy căn bản là bỏ ngoài tai những lời của bà ấy nói.

Hôm qua, dì Linh đột nhiên về nhà là vì cậu con trai quý báu của bà ấy xảy ra chuyện xảy.

Lúc nhận được tin con trai xảy ra chuyện, cả người có phần gấp muốn nổi điên! Bà ấy có thế nào cũng không ngờ được chỉ có mấy ngày ngắn ngủi, con trai bà ấy vậy mà lại chơi ván bài thắng thua mấy trăm vạn với người khác! Thua cái là thua mấy hơn hai trăm vạn!

Con trai bà ấy đào đâu ra được hơn hai trăm vạn! Cho nên để trả được nợ cược mượn người ta hơn hai trăm vạn lãi cao để trả nợ cược.

Lãi suất cho vay nặng lãi tăng khủng khiếp, chưa đến hai ngày chưa trả, số tiền vay hơn hai trăm vạn đã vay đã trực tiếp lên hơn bốn trăm vạn.

Lúc đó dì Linh nhận được điện thoại của bọn vay nặng lãi, bắt con trai bà ấy rồi, kêu bà ấy qua trả nợ!

Hoặc là  lấy ra hơn bốn trăm vạn! Hoặc là chặt hai chân con trai bà ấy!

Chuyện vay nặng lãi như vậy, có rất nhiều lúc báo cảnh sát cũng vô dụng.

Những kẻ cho vay nặng lãi đó có đủ mọi cách để chỉnh bọn họ!

Hơn bốn trăm vạn đấy! Đây không phải là con số nhỏ!

Nếu như chỉ ít tiền mà nói, dì Linh có lẽ vẫn có thể mượn Thời Ngọc Thao, nhưng nhiều tiền như vậy, lại thêm nhà họ Thời xảy ra chuyện lớn đến thế, dì Linh thật sự nào không biết ngượng mà lấy họa con trai mình gây ra đi làm phiền Thời Ngọc Thao.

Cho nên dì Linh chỉ đành giấu Đường Du Nhiên và Thời Ngọc Thao đi gặp bọn cho vay nặng lãi kia

Hơn bốn trăm vạn dì Linh không lấy ra được, bà ấy bỏ hết tiền dành dụm của mình ra cũng chỉ được hai mươi vạn

Thật ra Thời Ngọc Thao luôn rất hào phóng với dì Linh, tiền lương cao hơn tiền lương của những người khác gấp mấy lần.

Có điều có đứa con không nên thân như vậy, tiền mỗi tháng của dì Linh hơn phân nửa bị đứa con trai tiêu tiền như nước này tiêu hết.

Dì Linh không cầm được ra tiền, thấy đám người đó dùng dao làm bếp định chặt chân con trai mình, dì Linh khóc lóc quỳ rạp xuống đất xin tha, nói chỉ cần đừng làm hại đến con trai bà ấy, kêu bà ấy làm cái gì để trả nợ cược bà ấy cũng làm.

Đối phương nghe được câu này của bà ấy thì dừng lại, sau đó kêu dì Linh giúp họ đưa Đường Du Nhiên ra ngoài, sau đó đánh ngất Đường Du Nhiên rồi giao Đường Du Nhiên cho bọn họ là được.

Chỉ cần làm tốt chuyện này, con trai bà ấy không cần bị chặt chân, chỗ lãi cao còn nợ kia cũng có thể xóa.

Dì Ling thực sự không còn sự lựa chọn nào khác, con dao làm bếp lạnh lẽo đã đặt vào chân con trai bà ấy, nếu bà ấy nói không thì chân của con trai bà ấy chỉ e thực sự sẽ bị chặt mất.

Vì vậy dì Linh đồng ý, bây giờ con trai bà ấy vẫn nằm trong tay những người đó, sau khi dì Linh giao Đường Du Nhiên cho những người đó, họ mới chịu thả con trai bà ấy đi.

Dì Linh nghĩ đến con trai, lau mồ hôi lạnh trên trán, vội vàng run run lấy điện thoại di động ra, soạn nhanh một tin nhắn gửi đến một số lạ: “Đã làm xong hết rồi, mau qua đưa người đi!”

Dì Linh gửi tin nhắn đi chưa được một phút, vệ sĩ chịu trách nhiệm bảo vệ Đường Du Nhiên ở bên ngoài thấy có một người phụ nữ trung niên đội mũ, mặc đồng phục của người quét dọn đang đẩy một thùng rác lớn đi vào phòng vệ sinh nữ.

Cả hai vệ sĩ không ai để ý đến nữ nhân viên dọn dẹp bình thường này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp