Yêu Chiều Vô Hạn Người Đàn Ông Chung Tình Của Tôi

Chương 116: 59.1: Đi Theo Anh


2 năm

trướctiếp

Lúc chạng vạng, phu thê Đoàn Thị cùng trở về khách sạn. Không còn gì vui bằng.

Vừa mới trở về, Ngải Tử Lam không thể dằn lòng mà vội vào phòng tắm để tắm, Đoàn Hồng Huyên thì ra ban công gọi điện thoại. Đợi đến khi Ngải Tử Lam mang theo hương thơm mới, mang dép lê mềm đi ra, Đoàn Hồng Huyên cũng vừa lúc gọi điện thoại xong, từ ban công đi vào phòng khách.

“Tắm thật sạch sẽ.” Đoàn Hồng Huyên ánh mắt không rời Ngải Tử Lam, ánh mắt sâu thẳm quỷ quyệt, như biển sâu kia không thấy đáy, cô vừa bước ra từ bồn tắm, thơm ngon như miếng thạch, khiến cho người ta không nhịn nổi mà tới gần.

Ngải Tử Lam chớp chớp mắt, làm ra bộ không hiểu, như không có việc gì nói: “Cái gì a?”

Thấy Ngải Tử Lam liền như vậy muốn tránh ánh mắt hắn, Đoàn Hồng Huyên liền vội lên trước ôm lấy eo cô, kề sát tai cô mà thì thầm: “Trợ lý Ngải, tối nay có một bữa tiệc, chúng ta gặp bên đối tác.”

“Dạ.” Đột nhiên đối mặt thân cận, Ngải Tử Lam cả kinh, sau khi nghe được lời của Đoàn Hồng Huyên cũng trấn tĩnh trở lại, nhẹ nhàng đáp một tiếng.

Dù sao thì lần này tới Hawaii kỳ thực là để công tác, bàn chuyện hợp tác với đối phương.

“Em…..có cần đi mua chiếc váy trang trọng?” Ngải Tử Lam một mặt mờ mịt hỏi.

Trong hành lý mà trợ lý Lý chuẩn bị chỉ có đầm mà không có váy trang trọng, đây thật là khó cho cô rồi, dù cho những chiếc đầm đó cũng được coi là rất đẹp.

Ánh mắt Đoàn Hông Huyên nhìn Ngải Tử Lam khẽ sáng lên, nghĩ một hồi, trầm giọng nói: “Không cần, như này cũng rất đẹp rồi. Chỉ là một bữa tiệc thôi mà.”

Đối tác đó đang sống trong một biệt thự ở đảo Hawaii, đam mê du lịch, thiên tính hướng ngoại thích vui chơi, ngay cả chuyện bàn việc hợp tác cũng thích bàn tại bữa tiệc, vừa ăn vừa uống vừa vui chơi. Điểm này hợp với văn hóa bàn rượu của người Trung Quốc.

Nếu đã là tiệc tùng, tự nhiên cũng không cần câu nệ như vậy, hào phóng và đường hoàng là được rồi, càng thích hợp.

Chỉ trong chốc lát, Đoàn Hồng Huyên đã tắm rửa sạch sẽ chỉnh trang đàng hoàng, anh ta mặc bộ đồ vest hưu nhàn, mặt mày như hoa, ánh mắt hiên ngang, khí chất tuyệt luân, khiến cho Ngải Tử Lam người con gái này cũng thầm khen ngợi.

Địa điểm cụ thể của bữa tiệc lại không biết, do bên đối tác kia phái xe tới rước, để thuận tiện trong mọi trường hợp, Đoàn Hồng Huyên cũng để Lưu Tín đi cùng.



Chiếc xe hơi màu đen chậm rãi dừng trước cổng khách sạn, tất cả cho thấy khí chất bất phàm của chủ nhân, tài xế mặc bộ đồ vest đen cung kính đứng đợi ở xe.

Như vậy, phu thê Đoàn Thị cùng Lưu Tín bước lên xe hướng về địa điểm bữa tiệc.

Màn đêm buông xuống, đèn hoa rực rỡ, ánh đèn neon lấp lánh, đi qua vô số đường phố, đến nơi mới biết, bữa tiệc lần này cư nhiên lại tổ chức trên một chiếc du thuyền sang trọng, có thể nói là sự sáng tạo khác người, khiến cho Ngải Tử Lam càng lúc càng hiếu kỳ đối với vị đói tác kia.

Lên du thuyền, bữa tiệc đã bắt đầu được một lúc, nam nữ các quốc gia mặc tây phục khắp nơi du tẩu, bên tai vang lên tiếng dương cầm du dương, Ngải Tử Lam một thân váy liền áo tươi mát trong đám người rõ ràng là không được chính thức long trọng cho lắm.

“Woa” Đối với cảnh như vậy, Ngay cả Lưu Tín cũng cất lên sự tán thưởng.

“Đi theo anh.” Đoàn Hồng Huyên khẽ nói, dắt Ngải Tử Lam đi qua vô số nam nữ, cuối cùng trên chiếc sofa ở một góc khuất cũng đã trông thấy chủ nhân của bữa tiệc này, cũng chính là đối tác của bọn họ, Lâm tổng.

Lâm tổng trắng trẻo tuấn tú, tà mị ương ngạnh, bên trái bên phải ôm ấp mấy cô gái ăn mặc gợi cảm, phập phồng lộ liễu, lười biếng cầm một điếu thuốc, nhẹ nhàng phiêu phiêu mà hút, cười cười nói nói với kẻ bên cạnh, tựa như đang ở thiên đường.

Thấy phu thê Đoàn Thị tới, Lâm tổng ngước ngước mắt, nụ cười xán lạn, ánh mắt tà tứ, ôn thanh cười nói: “Đoàn tổng đã tới, còn đưa tới cả một tiểu mỹ nhân, còn không mau nhường chỗ, hoan nghênh hoan nghênh.”

“Lâm tổng, xin chào.” Đoàn Hồng Huyên một mặt lãnh khốc, lạnh lùng chào hỏi. Ngải Tử Lam khoác tay hắn, dựa vào bên người hắn, không nói lời nào.

“Nghe nói Đoàn tổng kết hôn rồi a, bên cạnh vẫn còn có mỹ nhân đi cùng, thật diễm phúc a.” Lâm tổng không ý tứ gì, trên miệng ba hoa, ánh mắt lướt tới trên người Ngải Tử Lam.

Đoàn Hồng Huyên nghiêng nghiêng người, ngăn trở ánh mắt của Lâm tổng, khẽ nhíu mày, đối với Lâm tổng không mặn không nhạt nói: “Lâm tổng lại đùa rồi.”

Sớm đã nghe Lâm tổng là một kẻ phóng đãng, suốt ngày chơi bời, hôm nay vừa nhìn quả nhiên là vậy. Chỉ là, ở trong giới kinh doanh mấy năm, Đoàn Hồng Huyên nhìn người không chỉ qua bề ngoài, mà còn xem thực lực đằng sau của đối phương. Đây cũng là nguyên nhân mà Đoàn Hồng Huyên muốn tự mình tới Hawaii công tác.

“Đoàn tổng hiếm khi tới một chuyến, phải chơi hết mình mới được. Mấy người các ngươi phải chăm sóc chu đáo cho anh ấy đó.” Lâm tổng thấy bộ dạng không gần nữ sắc của Đoàn Hồng Huyên, tính chơi bời phóng đãng trong lòng càng nổi lên, để cho những cô gái bên người tay chân không đứng đắn di chuyển khắp người hắn, nụ cười tà tứ, thấp giọng hạ lệnh.

Nhận được lệnh, mấy cô gái lả lơi kia liền vội xông đến, giống như muốn bủa vây Đoàn Hồng Huyên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp