Chàng Rể Đào Hoa

Chương 563: Đại hội võ đạo hòa bình!


2 năm

trướctiếp

Hướng dẫn: Bạn muốn đọc bất kì bộ truyện nào trên các app bản quyền một cách miễn phí nhanh nhất hãy tìm ngay trên TruyệnApp.

**********

Chương 563: Đại hội võ đạo hòa bình!

Lúc này.

Cả ba anh em Dương Thiên Mạnh đã mang xác của

Dương Chấn Kỳ đến phòng khách. Bác dâu cả và dì nhỏ vô cùng sợ hãi, cho nên không dám nhìn Dương Chấn Kỳ. “Những người khác đều lùi lại hết đi.

Trần Hoàng Thiên dặn dò một câu, dù sao thì quả thật cũng có chút đáng sợ.

Rất nhanh rất nhiều người đã nhanh chóng lui ra, trong phòng khách chỉ còn lại Trần Hoàng Thiên và ba anh em Dương Thiên Mạnh.

Mãi cho đến khi cơ thể của Dương Chấn Kỳ không còn lạnh nữa thì lúc này Trần Hoàng Thiên mới nhét một tham hoàng vào trong miệng của Dương Chấn Kỳ, Sâm hoàng để chủ động chui vào trong bụng của Dương Chấn Kỳ.

Tham hoàng chui vào trong bụng, cơ thể của Dương

Chấn Kỳ dần dần có độ ẩm. “Có hơi thở! Cha có hơi thở rồi!"

Dương Thiên Mạnh kích động đứng lên.

Theo tác động của tham hoàng, máu đông ở trên người của Dương Chấn Kỳ cũng đã bắt đầu tuần hoàn, mà trái tim của ông cụ bị thương, cho nên theo dòng máu chảy, dòng máu đỏ lập tức theo miệng vết thương chảy ra. Trần Hoàng Thiên lập tức dùng kim châm, từng cây một đâm vào huyệt vị ở tim của Dương Chấn Kỳ, khiến máu ngừng chảy ra.

Rồi sau đó lại sử dụng những loại thuốc mà anh đã chuẩn bị săn ở trong hòm thuốc, khâu lại băng bỏ vết thương cho Dương Chấn Kỳ.

Nhưng mà hơi thở của Dương Chấn Kỳ vô cùng yếu ớt, sau khi làm tốt mọi chuyện thì Trần Hoàng Thiên lại dặn dò mọi người: “Bây giờ cần phải đưa đi bệnh viện, cần dùng bình oxy để thở, còn những việc còn lại thì giao cho bệnh viện hoàn thành. “Được được được!”

Cả ba anh em bọn họ liên tục gật đầu, sau đó lập tức chuyện Dương Chấn Kỳ đến bệnh viện.

Trần Hoàng Thiên rửa sạch tay sau đó trở lại căn phòng.

Lúc nãy Phương Thanh Vân đã tắm rửa xong đang nằm ở trên giường, đầy tình thương của một người mẹ nói chuyện với Cẩm Niên, trên mặt là một nụ cười hạnh phúc.

Nhìn thấy Trần Hoàng Thiên đi vào thì Phương Thanh Vẫn nói: “Cậu ba, khăn tắm và sữa rửa mặt của anh em đều đã chuẩn bị xong, tôi cũng không chấp nhận được sự thật rằng anh đã chết cho nên lúc trước khi rời khỏi nhà họ Trần em đã mang cả quần áo của anh đến đây”

Trần Hoàng Thiên mỉm cười, đi vào phòng tắm.

Không bao lâu sau thì anh cũng tầm rửa xong, anh mặc đồ ngủ đi ra, ngồi xuống ở mép giường, sờ lên gương mặt nhỏ nhắn của đứa con trai mập mạp của mình, khỏe miệng cong lên một nụ cười hạnh phúc. “Cẩm Niên, gọi cha đi con.” Lúc này Phương Thanh Vân nói.

Cẩm Niên cười khanh khách với Trần Hoàng Thiên sau đó lộ ra hai chiếc răng nanh nhỏ: “Cha ơi. “Ôi chao!”

Trần Hoàng Thiên cười cười sau đó ôm con trai tung lên cao, xoay quanh vài vòng, khiến cho Cẩn Niên cười khanh khách không ngừng, lúc này Phương Thanh Vân vui đến phát khóc, nước mắt chảy xuống.

Đứa nhỏ cuối cùng cũng đã có cha rồi!

Đứa nhỏ có cha rồi, cũng sẽ được coi như là bảo bối, không bị các bạn khác bắt nạt, sẽ không phải chịu khổ nữa, cô ấy là mẹ của đứa nhỏ, từ tận đáy lòng cảm thấy vô cùng vui vẻ!

Rất lâu không có ôm con trai, lần này Trần Hoàng Thiên phải ôm lâu một chút, ở cùng với con và mẹ của con chơi cùng với nhau sau đó nói: “Anh đưa con trai sang ngủ với Tuấn Vũ, trong khoảng thời gian này em cũng đã phải vất vả nhiều rồi, anh nhất định phải bù đắp lại cho em mới được.

Phương Thanh Vân nghe thấy vậy thì gương mặt lại trở nên hồng hồng.

Từ sau khi được Trần Hoàng Thiên và ông cụ Trần cứu thì số lần mà Trần Hoàng Thiên chạm vào cô ấy thì có thể đếm trên đầu ngón tay, cho dù là lúc trước có thường xuyên ngủ chung với cô ấy trên một chiếc giường lớn nhưng rất ít khi đụng vào cô ấy mà cô ấy cũng không dám chủ động.

Mà bây giờ Trần Hoàng Thiên lại nói muốn bù đắp cho cô ấy, cô ấy cũng hiểu được những gì mà Trần Hoàng Thiên nói, mà cô ấy cũng rất muốn được như vậy.

Rất nhanh sau đó Trần Hoàng Thiên đã đưa Cẩm Niên ôm đến phòng của bà Ngô, đặt cậu bé lên giường của Tuấn Vũ, nói với bà Ngô: “Hai đứa nhỏ này và cả chú Lưu nữa, vất vả cho bà Ngô rồi.” “Không vất vả không vất vả.” Bà Ngô lắc đầu cười nói: “Chú Lưu của cậu cũng không còn chuyện gì đáng ngại cả, không cần tôi phải chăm sóc gì, còn hai đứa nhỏ cũng rất ngoan, không làm khó tôi, tôi hò hét thì bọn chúng cũng sẽ đi ngủ, cậu ba cứ vui vẻ ở bên cạnh với Phương Thanh Vân đi, từ khi biết tin cậu gặp chuyện không may thì từ lần đó đến nay, cô ấy cũng chịu nhiều cực khổ, ít nhất cũng gầy đi mười cân, hãy chăm sóc an ủi cô ấy thật tốt. “Chắc chắn rồi.

Trần Hoàng Thiên mỉm cười, rời khỏi căn phòng của bà Ngô.

Trở lại căn phòng, nằm ở trên giường, Trần Hoàng Thiên ôm Phương Thanh Vân vào trong lòng. “Gầy đến nỗi còn mỗi xương sườn thế này, trên mặt đều là vết thâm quầng, em chịu khổ nhiều rồi Thanh Vân

Trần Hoàng Thiên đau lòng nói.

Lúc này Phương Thanh Vân lắc đầu: “Không khổ, vì con của chúng ta, cái gì em cũng nguyện ý làm, em chỉ mong con chúng ta sống tốt” “Lúc cậu ba chưa trở lại, em vẫn chờ đợi trong lo lắng, sợ hãi bản thân sẽ không bảo vệ được con, hiện tại thì cậu ba cũng đã trở về, em cảm thấy rất yên tâm, con của chúng ta cũng an toàn”

Nói đến đây, cô ấy không nhịn được mà chảy ra hai hàng nước mắt hạnh phúc.

Trần Hoàng Thiên lau nước mắt cho cô ấy: "Từ giờ trở đi, không nên gọi anh là cậu ba nữa, chỉ cần gọi thắng tên anh là được, khoảng cách giữa anh và em không còn là chủ tớ nữa, mà cứ coi như là vợ chồng là được rồi.

Người phụ nữ này, vì con của anh, vì những người mà anh quan tâm, đã bỏ ra rất nhiều thứ, mặc dù trong lòng của anh chỉ có Dương Ninh Vân nhưng cũng không thể không để lại một chỗ cho cô ấy.

Huống chi cô ấy đối với anh là thật lòng, so với Dương Ninh Vân đối với anh còn thật lòng hơn, điểm này không thể phủ nhận được. ít nhất là tại thời điểm ở nhà họ trần, khi anh giống như một con chó thì cô ấy cũng không vứt bỏ anh, từ đầu đến cuối cũng không ghét bỏ anh, mà Dương Ninh Vân thì hoàn toàn ngược lại, khi anh còn là kẻ vô dụng bước vào nhà họ Dương thì cô vô cùng ghét bỏ anh.

Nhưng thứ tình cảm này lại luôn kỳ diệu như vậy, khi không chiếm được một người thì hết lần này đến lần khác giống như một con chó nhỏ thè lưỡi ra liếm bằng được, trong đầu óc và trong lòng luôn là hình ảnh người mà mình không chiếm được ấy, ngược lại là phụ tấm lòng của người tốt với mình.

Thông qua chuyện này, anh đã hoàn toàn tỉnh ngộ, cuộc đời ngắn ngủi, phải biết quý trọng những người bên cạnh, không nên lạnh lùng với người tốt với mình, để rồi phải khiến cho cả cô ấy và anh ân hận cả cuộc đời.

Đương nhiên chuyện này không phải là do anh thương hại cô ấy, mà là anh cho rằng cô ấy xứng đáng với tình yêu của anh.

Mà Dương Ninh Vân cũng xứng đáng với tình yêu của anh như vậy.

Anh cũng muốn được ích kỷ một lần, không muốn phụ lòng của ai trong bất kỳ hai người này! "Hu hu...""

Nghe những lời này của Trần Hoàng Thiên thì Phương Thanh Vân lập tức rơi nhiều nước mắt hơn. Cái mà cô ấy muốn không phải là một danh phận hay sao?

Hôm nay, Trần Hoàng Thiên đã cho cô một cái danh phận, chính cô ấy cuối cùng cũng có thể được coi là vợ chồng với Trần Hoàng Thiên, không còn là người phụ nữ bị Trần Hoàng Thiên phụ lòng!

Cô ấy cảm thấy rất vui vẻ, nhưng lại cảm thấy mình không có tư cách đó, vì vậy liền nói: “Cậu ba, cậu không ghét bỏ Thanh Vân đã từng làm một phục vụ quán bar, bị rất nhiều người đàn ông ôm hôn hay sao?"

Trần Hoàng Thiên nhẹ nhàng cười cười nói: “Anh không quan tâm mấy chuyện như vậy, bởi vì anh cũng không phải là một người đàn ông sạch sẽ, huống chi cũng do em vì con vì cái nhà này nên mới bị như vậy, em chính là người sạch sẽ nhất, làm sao mà anh có thể ghét bỏ được?"

Nói đến đây, Trần Hoàng Thiên hôn lên chiếc miệng nhỏ nhắn của cô ấy.

Một đêm như nằm mơ!

Sáng hôm sau.

Ở nước Mỹ phía xa, Hàn Tử Minh nhận được điện thoại của Lý Nam Cương gọi đến. “Minh chủ, đại nội mời chúng ta tham dự đại hội võ đạo hòa bình, nói muốn bảo vệ Lam Hoa luôn được hòa bình, đã tranh thủ vài chỗ tốt ở bên đó cho minh chủ, mục đích là về sau tất cả môn phải đều sẽ thân cận với môn phải của chúng ta thêm một chút, thành lập nên một liên minh võ đạo lớn đoàn kết với nhau, vậy thì anh có muốn đi hay không?” Lý Nam Cương hỏi.

Hàn Tử Minh nói: “Đi, tại sao lại không đi, hiện tại thì chưởng môn của Long Hổ Tông và phải Nga Mi đều đã được giải độc, đại nội sợ bọn họ sẽ đánh nhau với chúng ta cho nên muốn tác hợp cho mọi người cùng hòa bình phát triển, hơn nữa bọn họ cũng biết rõ là thế lực của chúng ta mạnh, cho nên có vẫn luôn cố gắng đứng về phe của chúng ta, chúng ta có thể nhận được nhiều lợi ích tốt như vậy, còn có thể áp chế lại những gia tộc môn phái không sợ chúng ta, chúng ta nhất định phải tham gia, về sau trong giới võ đạo của Lam Hoa này chúng ta chính là thiên hạ, trong giới võ đạo chỉ có một người có quyền lên tiếng, đó chính là Hàn Tử Minh tôi. “Vâng thưa minh chủ, bây giờ tôi sẽ đi thông báo cho mọi người biết, sẽ đi tham gia đại hội võ đạo hòa bình, để cho Hàn Môn của chúng ta là hoành tráng nhất!” Ba ngày trôi qua rất nhanh.

Đến ngày mở đại hội võ đạo hòa bình.

Ngày hôm nay, tất cả những gia tộc võ đạo từ khắp nơi trên đất nước đều đi đến thủ đô. Mà Trần Hoàng Thiên cũng xuất phát đến thủ đô. “Cậu ba, anh muốn làm cái gì thì em đều không ngăn cản, em chỉ hy vọng anh có thể bình an trở về, mọi người trong nhà đều cần anh, Cẩm Niên cũng cần có tình yêu của cha, anh nhất nhất định phải an toàn trở về anh có biết không?"

Phương Thanh Vân sửa lại cổ áo cho Trần Hoàng Thiên, giúp Trần Hoàng Thiên dán bộ râu giả, sau đó lại đội thêm một chiếc mũ cho Trần Hoàng Thiên, rất nhẹ nhàng nói.

Mặc dù Trần Hoàng Thiên đã bảo cô ấy gọi thẳng tên nhưng từ nhỏ đến lớn cô ấy đều đã gọi Trần Hoàng Thiên như vậy, đây cũng chỉ là cái xưng hô mà thôi, cô ấy vẫn thích gọi Trần Hoàng Thiên là cậu ba, bởi vì cô ấy biết ở trong tim của anh thì Dương Ninh Vân đã chiếm một vị trí lớn, nếu như cô gọi là ông xa hay là tên thì rất không ổn, sợ sau này nó sẽ trở thành thói quen, sau khi Dương Ninh Vân trở về nghe thấy thì sẽ cảm thấy không thoải mái.

Cô ấy biết rõ chuyện mình và con trai có thể còn sống sót là đều nhờ vào Dương Ninh Vân đang phải trả giá, cho nên cách nhìn của cô ấy đối với Dương Ninh Vân cũng đã thay đổi rất lớn, cảm thấy Dương Ninh Vân là một người phụ nữ ngốc nghếch luôn hãm hại Trần Hoàng Thiên như lúc trước nữa, mà bây giờ cảm thấy Dương Ninh Vân thật vĩ đại, vì cái nhà này mà hi sinh rất nhiều, càng lúc càng bội phục cô ấy.

Cho nên, cô càng cảm nhận rõ được vị trí của mình, không muốn khiến cho Dương Ninh Vân cảm thấy không thoải mái, cũng không muốn khiến cho Trần Hoàng Thiên khó xử.

Điều mà cô ấy muốn cũng không nhiều, đều đã được

Trần Hoàng Thiên đáp ứng, cô ấy cảm thấy vô cùng thỏa mãn. “Anh sẽ trở mà không bị say sứt một chút nào, anh nhất định phải cho hai người một mái ấm, một gia đình hạnh phúc cho nên nhất định anh sẽ không xảy ra chuyện gì?” Trần Hoàng Thiên mỉm cười, nói xong thì ôm lấy Phương Thanh Vân. “Vậy thì em cảm thấy rất yên tâm”

Khóe miệng của Phương Thanh Vân cong lên, nở ra một nụ cười ngọt ngào.

Mấy ngày nay, tối này Trần Hoàng Thiên cũng thương cô, khiến cho cô càng lúc càng quyến rũ động lòng người. “Trần Hoàng Thiên, mọi người chờ tin tức tốt từ con.” Dương Thiên Mạnh cười nói.

Trần Hoàng Thiên gật đầu: “Tình hình của ông cụ như thế nào rồi ạ?”

Dương Thiên Mạnh cười nói: “Trải qua ba ngày hồi phục, sức khỏe đã tốt lên rất nhiều, cha vừa rồi mới từ chỗ ông ấy trở về, ông ấy còn gọi tên của cha, còn nắm tay của cha một lúc lâu cũng không buông ra, sau đó cha nói con đã quay trở về, lại sắp đến thủ đô, cho nên cần phải đi xem cho nên ông ấy mới buông tay ra. “Mặc dù không thể nói chuyện bình thường được nhưng mà ý thức vẫn còn rất minh mẫn, qua mấy ngày nữa thì có thể nói chuyện bình thường được.”

Trước khi đến sân bay Trần Hoàng Thiên kê một đơn thuốc bổ trợ và thêm nhân sâm ngàn năm tuổi, đưa cho Dương Thiên Mạnh lấy thuốc và hầm cho ông cụ uống để ông khỏi bệnh nhanh hơn.

Sau một lúc nói chuyện.

Trần Hoàng Thiên cầm theo một chiếc va li có mật mã chứa Sâm hoàng đế ở bên trong, đi về phía sân bay.

Xế chiều ngày hôm đó, Trần Hoàng Thiên đi đến thủ đô, vì để tránh cho thân phận bị bại lộ, anh không vội vã đi đến nhà họ Trần để cứu Trần Hiếu Sinh mà trực tiếp đi đến đại nội.

Sáu giờ tối.

Resort Vân Vụ ở thủ đô.

Đây là một resort xa hoa ở vùng ngoại ô của thủ đô. Khi Trần Hoàng Thiên đến resort, bãi đỗ xe đã chứa đầy xe sang trọng từ khắp các nơi trên đất nước.

Bởi vì Trần Hoàng Thiên mang theo râu giả, lại còn về mắt trông giống người bốn chục tuổi cho nên không có ai nhận ra được.

Sau khi bước vào resort, có rất nhiều giọng nói bàn tán. “Đông Bắc Vương, hợp tác dựa vào Hàn minh chủ có phải là tốt hơn so với Trần Hoàng Thiên không?” “Xin chào gia chủ Vương, trước kia ông cũng rất thân cận với Trần Hoàng Thiên, hiện tại lại quay sang minh chủ Hàn, có phải là ông cảm thấy minh chủ Hàn có thực lực sức mạnh hơn Trần Hoàng Thiên hay không?" “Hôm nay là đại hội võ đạo hòa bình, thật sự là rất náo nhiệt, tuy nhiên minh chủ Hàn lại ở Mỹ xa xôi chữa bệnh cho Dương Ninh Vân, nhưng mà điều này cũng không khiến chúng ta giảm bớt sự ngưỡng mộ với cậu ta, phải đi theo bước chân của cậu ta!”

Nghe được những nghị luận này thì Trần Hoàng Thiên lập tức cau mày. “Ninh Vân có bệnh gì sao, tại sao lại đến Mỹ chữa trị?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp