Chàng Rể Đào Hoa

Chương 125: Đừng đi, hãy ở lại!


2 năm

trướctiếp

**********

Chương 125: Đừng đi, hãy ở lại!

Dứt lời, một mảng tĩnh mịch!

Mọi người giương mắt nhìn, đều nhìn về phía Trần Hoàng Thiên giống như thấy quỷ, trong mắt tràn đầy khiếp sợ, nghi hoặc, không giải thích được, phẫn nộ, khó có thể tin được và có nhiều biểu cảm phức tạp khác.

Cậu ta vậy mà nói cậu Hàn không xứng làm con chó của cậu ta?

Trời ơi! Cậu ta điên rồi sao? Sao lại dám làm ra vẻ như vậy chứ! Vì vậy, thế hệ trẻ của nhà họ Lý, giờ này khắc này nội tâm đều rít gào không ngớt.

Hàn Vinh lúc này càng tươi cười cứng ngắc, lúng túng muốn chết.

Ban đầu muốn cùng Trần Hoàng Thiên kết bạn, đến lúc đó cũng có thể khoe khoang, mình cùng chủ tịch Hoàng Gia Entertainment cùng là bạn bè, có nhiều thể diện trong quan hệ.

Nhưng kết quả là? Người ta căn bản thấy anh ta chướng mắt, nói anh ta làm chó cũng không xứng, điều này cũng làm mặt mũi đều biến mất hết “Đúng vậy, người ta là chủ tịch của Hoàng Gia Entertainment, ngồi trên hàng nghìn tỷ USD, kết bạn với chủ tịch của Hoàng Gia Entertainment, cho dù là cha mình cũng không có tư cách cùng anh ta kết giao bạn bè, mình thì tính là cái gì, quả thực làm chó của người ta cũng không xứng."

Nội tâm Hàn Vinh chua xót không ngớt.

Ngay lúc anh ta muốn mở miệng nói lời từ biệt, Lý Hoàng An đột nhiên nhảy ra ngoài, chỉ vào mũi Trần Hoàng Thiên mắng to: “Cậu Hàn kết bạn với mày, là cho mày mặt mũi, con mẹ nó mày vậy mà không biết xấu hổ, dám nói cậu Hàn làm chó cũng không xứng với mày, máy tính là cái thá gì, cậu Hàn làm... “Con mẹ nó!"

Không đợi Lý Hoàng An nói hết lời, Hàn Vinh một cước đá bên hông anh ta, đạp cho anh ta đến ngã lăn lóc. "Cậu Hàn, anh đây là.." Lý Hoàng An sửng sở: “Tôi trút giận cho cậu Hàn, sao cậu Hàn lại đá tôi?" “Tôi cần anh trút giận cho tôi ư?

Hàn Vinh tức giận nói: “Ngài Trần nói không sai, tôi chính là làm chó cũng không xứng, anh nhảy ra đây làm gì, ở đây có phần anh nói chuyện sao?” “Cũng chính là xem anh cùng ngài Trần có quan hệ thông gia, tôi không so đo với anh, bằng không con mẹ nó tôi đã làm thịt anh rồi!" “Thực sự tức chết tôi, luôn luôn có những người gian xảo như cậu muốn hại tôi."

Nói đến đây, anh ta nhìn về phía Trần Hoàng Thiên, đột nhiên thay đổi sắc mặt, cười hắc hắc nói: "Ngài Trần, thật xấu hổ, quấy rầy, tôi đây liền cáo lui, tính hoá đơn giúp ngài."

Dứt lời, hắn vung tay lên, mang theo mấy người anh em, trốn ra ngoài phòng.

Một nhóm đàn em của nhà họ Lý bị bỏ lại trong sự kinh ngạc.

Một lúc lâu sau, Lý Hoàng An gãi đầu một cái, vẻ mặt gượng ép nói rằng: “Cậu Anh ta sẽ không phải là bị đánh đến ngu chứ, người ta đều nói làm chó cũng không xứng, mà anh ta cũng không tức giận, trái lại lại tức giận với người xã giận giúp anh ta, còn tính tiền cho người đã mắng anh ta, thực sự là không hiểu nổi, quá khó hiểu. “Cái này đâu chỉ khó hiểu, khẳng định là giống như bị mê hoặc!" Lý Thu Cúc cũng không nhịn được nói, chỉ cảm thấy thế giới này quá điên cuồng.

Khi trở lại nhà họ Lý, đã là hơn mười một giờ.

Chỉ có điều trong ngày vui như vậy, đến giờ phút này tất cả mọi người đều không ngủ, họ vẫn tụ tập ở đại sảnh trò chuyện về thế hệ sau của nhà họ Lý sau này phát triển và tiền đồ, cùng với địa vị của nhà họ Lý ở Phật Châu chẳng còn là vấn đề khó.

Khi thấy Lý Hoàng An cùng mấy người trẻ không vui trở về, mợ cả liền nhịn không được mở miệng hỏi: “Gia Tuấn, làm sao lại chau mày lo lắng, người nào chọc giận con mất hứng, là con rể của dì hai sao?” “Đúng vậy mẹ, chính là cậu ta!"

Lý Hoàng An tức giận thở hồng hộc ngón tay chỉ về hưởng Trần Hoàng Thiên, tức giận nói: "Cậu ta không chỉ chọc con tức giận, còn chọc toàn nhà họ Lý chúng ta mất hứng!" “Cái gì?"

Các trưởng bối nhà họ Lý mỗi người đều vẻ mặt hoài nghi. “Hoàng An, nó không có chọc chúng ông mất hứng mà?" Lý Vĩnh Xuyên nghi ngờ nói. "Bác hai, ông là không biết, cháu nói ra, đảm bảo ông sẽ rất tức giận!" Lý Hoàng An nói như đinh đóng cột. "A..."

Lý Khánh Viễn, Lý Vĩnh Xuyên, Lý Vĩnh Hàn, Lý Vĩnh Thương, bốn anh, cũng với con cái bọn họ, tất cả đều tò mò đứng lên. “Nói nhanh lên một chút xem, nó làm chuyện gì." Lý

Vĩnh Xuyên giục. “Được.” Lý Hoàng An nhìn về phía Trần Hoàng Thiên, hùng hồn nói: “Cậu ta ở Hoàng Gia Entertainment, đánh Hàn Vinh con trai của chủ tịch tập đoàn bất động sản Thuấn Hoa.. 11 "Cái gì?"

Không đợi Lý Hoàng An nói hết lời, một đời nhà họ Lý, hai đại trưởng lão toàn bộ tức giận. “Trời ạ! Sao nó dám đánh cậu Hàn chứ?" “Đúng là nghiệp chướng, cha của cậu Hàn là người giàu có thứ hai ở Phật Châu, nằm giữ hơn hai mươi tỷ tài sản, gấp tài sản nhà họ Lý chúng ta mười mấy lần, sao nó lại dám đánh cậu ta, xem như dụng phải trời rồi!" “Muốn chết, nó thật sự muốn chết, nhà họ Hàn nhất định sẽ trả thù nó, thậm chí còn liên lụy đến nhà họ Lý chúng ta!"

Lý Tú Lam đương nhiên biết sức mạnh của nhà họ Hàn, biết được Trần Hoàng Thiên đánh Hàn Vinh, bà ta nhất thời cũng chấn động: “Tùy tiện, mày thật là tùy tiện, cậu Hàn là người có thể đánh sao, cho là một chút võ thuật đó là có thể đánh cả thiên hạ phải không? Tao cho mày biết, nhà họ Hàn tài sản hơn 20 tỷ, dùng tiền đều có thể đập chết mày, mày thật đúng là một tai tinh, người khác tìm tới cửa, không được nói là con rể của tao, tao sợ bị mày hại chết" "Mẹ!" Dương Ninh Vân vội vàng nói: “Là Hàn Vinh tát vào mặt Bảo Trân, còn muốn đánh con, Trần Hoàng Thiên lúc này mới đánh anh ta..." "Vậy nó ngăn cản là được rồi, tại sao lại phải đánh người ta, con có biết nhà họ Hàn ở Phật Châu khủng khiếp như thế nào hay không? Dậm chân một cái, Phật Châu cũng phải run lên, người như vậy, là người nó có thể đánh sao?" Không đợi Dương Ninh Vân giải thích hết, Lý Tú Lam tức giận chen vào nói.

Dương Ninh Vân trợn mắt, hết sức phát điện nói “Cả nhà Hàn Vinh cũng không kích động, mẹ kích động cái gì chứ, Hàn Vinh đã nói xin lỗi chúng con, mọi chuyện cũng đã giải quyết rồi, hơn nữa anh ta cũng sẽ không trả thù, mẹ còn tức giận cái gì, lẽ nào Trần Hoàng Thiên không giúp, con và Bảo Trần bị đánh gần chết, mẹ mới hài lòng phải không?"

Lý Tú Lam lập tức xìu xuống, nói thầm: “Vậy con không nói rõ ràng với mẹ “Mẹ cũng không cho con nói rõ đã nổi giận rồi." Dương Ninh Vân cứng họng.

Lý Tú Lam trừng mắt liếc cô: “Mẹ tức giận biết không, nhìn con vẫn còn không vui, thì không phải là con gái ngoan của mẹ nữa?"

Dương Ninh Vân cứng họng.

Lý Khánh Viễn lúc này mở miệng nói: "Hoàng An, Ninh Vân nói là sự thật sao, cậu Hàn nói lời xin lỗi với bọn họ, mọi chuyện giải quyết rồi?" “Đúng là giải quyết rồi ông nội." Lý Hoàng An tức giận nói: “Thế nhưng cậu Hàn đến phòng kết giao bạn với nó, nó lại nói cậu Hàn làm chó của nó cũng không xứng, đuổi người của họ ra ngoài, đơn giản là quá đáng tới chết" “Cái gì?"

Lời kia của Lý Hoàng An vừa thốt ra, toàn bộ đều kinh ngạc đến ngày người lần thứ hai. “Nó thật sự nói như vậy?” Lý Khánh Viễn nghiêm mặt nói. “Đúng vậy ông nội, không tin người hỏi em trai em gái bọn họ, lúc đó bọn họ cũng ở đó, đều nghe thấy được " Lý Hoàng An nói. “Đúng vậy ông nội, nó đúng là nói cậu Hàn lâm chó của nó cũng không xứng, còn nói cậu Hàn cút, nó khiến cậu Hàn mất mặt trước nhiều người như vậy."

Rất nhiều người trẻ đứng ra làm chứng. “Mày...

Lý Khánh Viễn, Lý Vĩnh Xuyên, Lý Vĩnh Hàn, Lý Vĩnh Thương, bốn anh em đều chỉ tay hướng Trần Hoàng Thiên, bị tức thiếu chút nữa hộc máu ra ngoài.

Rất nhanh, cậu cả nhảy ra ngoài, chỉ vào Trần Hoàng Thiên giận không kiềm được nói: “Mày có biết hay không, nhà họ Lý chúng ta muốn sử dụng công trường đang thi công của bất động sản Thuấn Hoa, từ đầu đến cuối công ty đều không lấy được những kiến trúc khác, nếu như mày cùng cậu Hàn kết giao bạn bè, có thể mời cậu ta đến nhà họ Lý chơi, chúng ta long trọng tiếp đãi cậu ta, có thể làm cậu ta vui vẻ, cậu ta sẽ nói vài điều tốt đẹp về chúng ta trước mặt bố cậu ta, rất có thể bố cậu ta sẽ cho chúng ta một số công trường. "Nhưng mày lại? Vậy mà lên tiếng nói người ta làm chó cũng không xứng, mày có biết là đã bỏ lỡ một người bạn rất có năng lực hay không? Còn khiến nhà họ Lý chúng ta bỏ qua một cơ hội kiếm tiền?"

Trần Hoàng Thiên nghe vậy nhất thời khó chịu nói: "Tôi dạy bạn bè có nguyên tắc của tôi, anh ta khi dễ vợ của tôi, đánh em vợ tôi, tại sao tôi phải cùng người như vậy kết giao bạn bè?" “Về phần nhà họ Lý các người, không có bản lĩnh đoạt công trường của bất động sản Thuấn Hoa, đó là chuyện của các người, liên quan gì đến tôi, trách móc tôi xong rồi sao? Hình như tôi không thiếu nợ các người cái gì?" "Mày..." Cậu cả tức giận á khẩu không trả lời được. “Hay!" Lý Tú Lam đứng dậy, nói rằng: “Con rể tôi giúp các người, hay hại tôi, đến lúc đó các người có tiền, có phải đứng trước mặt tôi khoe khoang, con rể tôi không giúp các người là chính xác!"

Lý Khánh Viễn vừa nghe, ngay lập tức bùng nổ, ngón tay hướng về phía cửa lớn, hét lên: "Cút! Cút cho tôi! Tôi không có đứa con gái này! Gia đình các người đều cút ra ngoài cho tôi!"

Thân thể Lý Tú Lam chấn động, mới phát hiện mình nói sai, vội vàng nói: “Ba, con... “Cút ra ngoài!" Lý Khánh Viễn căn bản không muốn nghe bà ta giải thích.

Lý Tú Lam bĩu môi, nói thầm câu: “Cút thì cút, có cái gì ghê gớm, tôi sẽ suốt đêm về nhà, không tham gia hôn lễ này, cũng không phải tôi không đủ tiền để đãi tiệc rượu, về nhà tôi sẽ đãi một bàn tiệc trị giá ba trăm triệu cho gia đình chúng tôi ăn."

Nói xong, bà ta đi đến chỗ chị em Dương Ninh Vân và Trần Hoàng Thiên, đi ra ngoài.

Lý Khánh Viễn thiếu chút nữa bị tức đến ói máu, nổi trận lôi đình nói: “Có bản lĩnh thì mãi mãi đừng bước chân vào nhà họ Lý nữa, thực sự là tức chết tôi, sớm biết mày vì tư lợi mà như thế, lúc nhỏ nên bóp chết mày!"

Loảng xoảng!

Đồ đạc bị Lý Khánh Viễn ném vỡ vài món.

Đúng lúc này, điện thoại di động của ông ta vang lên. Thấy là một số lạ, ông ta bình tĩnh lại, nhận nghe điện thoại: "Xin chào, ai đó?" "Là đồng sự trưởng Lý Khánh Viễn sao?" Đối phương cười khanh khách hỏi. “Là tôi, cậu là?"

Đối phương ha hả cười nói rằng: “Tôi là Hàn Thuấn Hoa chủ tịch của bất động sản Thuấn Hoa, con tôi trở về nói với tôi, ở Hoàng Gia Entertainment đánh cháu ngoại của ông, bị cậu Trần dạy dỗ một trận, cậu Trần dạy dỗ đúng, con trai tôi chính là thiếu chỉnh đốn, để bày tỏ áy náy, tôi quyết định cho nhà họ Lý toàn bộ các công trường của bất động sản Thuấn Hoa để làm, ông có thể hay không nói với cậu Trần, nói cậu ấy đừng tức giận không?"

Lý Khánh Viễn vừa nghe nhất thời mắt lóe lên ánh sáng vàng, nói liên tục có thể, liền cúp điện thoại, hướng ra ngoài chạy di. “Tú Lam đừng đi ở lại! Một nhà các con ở lại! Ba vừa rồi nhất thời kích động mắng các con, ba tha lỗi cho các con, đừng rời khỏi nhà họ Lý mà!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp