Cừu Nhỏ Chạy Đâu Cho Thoát

Chương 209


2 năm

trướctiếp


Cuối cùng Tô Mộng cũng biết ý đồ của Bạch Tiểu Vũ, người phụ nữ này quá xảo quyệt.

“Minh, em đau quá.

” Bạch Tiểu Vũ khóc như mưa nhìn Đường Minh.

Đường Minh ôm chặt cô ta vào lòng, “Tiểu Vũ, là Tô Mộng làm em bị thương?”
“Không, không phải em, là Bạch Tiểu Vũ tự rạch tay mình.


Tô Mộng xua tay liên tục.

Cô ta không ngờ đây là một cái bẫy của Bạch Tiểu Vũ, cô ta cố ý để mình nhìn thấy bộ dạng buồn bã của cô ta.

Dựa theo tính cách của mình thì sẽ chế nhạo cô ta, cô ta có ý dụ mình vào toilet rồi sử dụng khổ nhục ké.

Vốn Đường Minh đã hiểu lầm mình, bây giờ nhìn thấy cảnh tượng này chắc chắn sẽ không tin mình.

“Cô ấy ngốc hay điên mà tự đối xử với bản thân mình như thế? Tô Mộng, vốn tôi chỉ nghĩ cô điêu ngoa tùy hứng, nhưng không ngờ cô lại độc ác như vậy!”
“Minh, đừng trách cô Tô, là lỗi của em, em không nên xuất hiện ở đây.

Em chỉ muốn đứng ở xa nhìn anh, không nghĩ sẽ làm phiền anh, nhưng lại làm cô Tô cảm thấy chói mắt.

Xin lỗi, tắt cả đều là lỗi của em, hôm nay là ngày cưới của anh, anh đừng giận.

Máu trên tay cô ta giống như một đài phun nước, màu sắc ghê người đau lòng đâm sâu vào mắt Đường Minh.

“Tiểu Vũ, đến bây giờ em còn nói giúp cô ta?”
“Minh, đừng nghe từ một phía Bạch Tiểu Vũ nói.

Cô ta sử dụng khổ nhục kế, muốn có được sự đồng cảm của anh.

Người phụ nữ này là một con thú đội lốt da người, rất độc ác, anh không được tin cô ta!
Phải rồi, anh chỉ cần lấy con dao này đi xét nghiệm dấu vân tay liền biết, trên đó không hề có dấu vân tay của eml”
Bạch Tiểu Vũ nắm chặt vạt áo của Đường Minh nói: “Minh, em không trách cô Tô, hôm nay là ngày vui của anh, quên chuyện này đi.

Nếu tiếp tục làm ầm ï lên sẽ ảnh hưởng không tốt đến anh, khoảng thời gian này mặt trái của anh đã đủ ảnh hưởng tới nhà họ Đường rồi.

Em không muốn vì em mà liên lụy tới anh.


Những gì Bạch Tiểu Vũ nói không phải là không có lý, nếu lúc này giới truyền thông phát hiện ra điều gì có thể viết, nhất định sẽ đưa tin tràn lan.

“Anh đưa em đến bệnh viện.

” Đường Minh bề Bạch Tiểu Vũ rời đi.

Mặc dù Đường Minh không có chỉ trích Tô Mộng quá đáng, nhưng Tô Mộng biết trong lòng Đường Minh rất chán ghét mình.

Bạch Tiểu Vũ chết tiệt, cô ta chắc chắn biết Đường Minh sẽ không làm vấn đề trở nên tồi tệ hơn, sẽ không điều tra kỹ lưỡng, cho nên cô ta mới không sợ.

Con đĩ này cao tay hơn cô ta tưởng nhiều, Đường Minh có thành kiến với mình, sau sự việc này, ác cảm của Đường Minh sẽ càng sâu hơn.

Ninh Nhụy nhìn bóng lưng Bạch Tiểu Vũ rời đi, trong lòng thở dài, vì yêu một người, yêu đến mức hèn mọn tính trăm phương ngàn kế, hai người sẽ bền lâu không?
Đường Minh ôm Bạch Tiểu Vũ rời đi từ cửa sau, “Tiểu Vũ, chịu đựng một chút, rất nhanh sẽ tới bệnh viện thôi.


“Minh, xin lỗi, em đã gây phiền phức cho anh, em không muốn làm phiền anh, em chỉ… em chỉ muốn nhìn thây anh.


Bạch Tiểu Vũ đã khóc rất lâu, hai mắt đỏ hoe, vừa mới dặm rất nhiều phấn nền, sắc mặt của cô ta trông rất tái nhọt, rất đáng thương.

Không giống như người ăn mặc lộng lẫy lúc trước, hôm nay Bạch Tiểu Vũ cũng không trang điểm đậm máy, càng khiến người ta cảm thấy đáng thương.

“Tiểu Vũ, không phải lỗi của em, tất cả đều là lỗi của Tô Mộng.

” Đường Minh cần thận đặt cô ta lên ghé phụ.

Đã lâu Bạch Tiểu Vũ không cảm thấy loại dịu dàng này, tối hôm qua lúc Đường Minh ngủ ở phòng bên cạnh cô ta đã nghĩ đến.

Cô ta tuyệt đối không cam lòng để Đường Minh kết hôn với Tô Mộng, làm ầmï lên sẽ không có lợi cho ai cả.

Cuối cùng, cô ta quyết định dùng khổ nhục kế là tốt nhát, chỉ có dùng khổ nhục kế Đường Minh mới trở về bên cạnh cô ta.

Quả nhiên cô ta đoán không sai, cô ta đã thắng, chắc chắn Đường Minh hận chết Tô Mộng.

Bạch Tiểu Vũ nhập viện đột xuất, Đường Minh cảm thấy áy náy liền chăm sóc Bạch Tiểu Vũ chu đáo, mỗi ngày Tô Mộng đều ở trong phòng trống một mình, nghiến răng nghiền lợi.

Cuộc chiến giữa hai người âm thầm bát đầu.

Tô Cẩm Khê không biết ân oán giữa hai người họ, cô đang thoải mái lười biếng ngâm mình trong nước.

Sau khi ngâm mình trong nước nóng, cô cảm thấy mọi mệt mỏi đều tan biến, cô lấy quần áo ra thay.

Hai người nọ cũng nói rất nhiều chuyện, Yamamoto nhìn má Tô Cẩm Khê đỏ bừng sau khi ngâm mình trong nước nóng.

“Cô Tô, buổi tối chúng ta cùng nhau thưởng thức một bữa cơm được không?”
“Đây là vinh dự của tôi.

” Tô Cẩm Khê liếc nhìn Cố Nam Thương, ở bên cạnh anh ấy cô có một cảm giác an toàn không thể giải thích.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp