Đại Tống Phong Lưu Tài Tử

Quyển 4 - Chương 300: Tặng huynh một người con gái (1)


2 năm

trướctiếp

Tuy nhiên thông qua một tên lính gác ông ta cũng biết họ hiện đang bị Hắc Hãn dân tộc Hồi Hột đuổi theo. Tình thế thực sự nguy cấp. Bởi vậy sáng sớm hôm này ông ta mang theo đại quân tới nghĩ cách cứu viện.

Sau một hồi giải thích rõ ràng. Hai toán đại quân rốt cục hợp thành một khối.

Thạch Kiên và Tư La còn kịp tới chào hỏi lẫn nhau. Ngọc Tố Phủ cũng mang theo đại quân đuổi tới. Tư La chỉ vào Ngọc Tố Phủ, cao giọng nói:

- Tạp Địch Hãn. Lá gan của ngươi ghê gớm thật. Dám mang theo đại quân tiến vào địa bàn của ta. Chẳng lẽ tính kiên nhẫn của ngươi không còn hay sao?

Hiện tại Tây Vực có ba thế lực lớn dân tộc Thổ Phiên của Tư La và chính quyền Tây Hạ của Nguyên Hạo còn có chính quyền Hắc Hãn Vương triều Khách Lạp Hãn của Ngọc Tố Phủ rất hùng mạnh. Bình thường Ngọc Tố Phủ cũng không dám trêu chọc gì tới Tư La. Hơn nữa giờ lại còn đang ở trên địa bàn của người ta. Nhưng Tư La cũng không muốn trêu chọc Ngọc Tố Phủ và chính quyền Trung Nguyên với chính quyền Thổ Phiên vốn cũng chẳng giống nhau. Chính quyền của Khách Hãn làm theo các chính sách cũ Một Đại Hãn. Một Phó Hãn nếu Đại Hãn có gì bất trắc thì Phó Hãn lập tức tiếp nhận chức quyền. Hiện tại chính là nếu Tư La lợi dụng thiên thời địa lợi để mà giết Ngọc Tố Phủ luôn ở chỗ này. thì cũng không ảnh hưởng tới Hắc Hãn ngược lại làm dân tộc Thổ Phiên gây sự với một kẻ địch hùng mạnh.

Cho nên hắn chỉ có thể cưỡi trên lưng ngựa mà quát lớn. Cũng chẳng ra mệnh lệnh cho binh lính động thủ.

Ngọc Tố Phủ từ trong đám đại quân đi tới. Gã cưỡi trên lưng ngựa cười cười mà xấu hổ. Nói:

- Tư La Tán Phổ ( Tư La nghĩa là vì đứa con. Tên của hắn vốn là Khi Nam Lăng Ôn). Ta chỉ muốn cùng Thạch đại nhân nói chút sự tình. Thật không ngờ mạo phạm tới các hạ. Xin các hạ bỏ quá cho.

Tư La và Thạch Kiên thiếu chút nữa thì bị Ngọc Tố Phủ chọc cười. Gã bảo muốn cùng Thạch Kiên nói chút chuyện. Thế mà mang theo đến mấy vạn quân tới tận đây.

Sau khi nói xong, Ngọc Tố Phủ cưỡi ngựa. đi đến giữa hai đôi quân đang đối đầu nhau. Lại nói:

- Vị kia là Thạch đại nhân. Có phải là người bản Hãn vừa nhìn thấy?

Lúc này hai quân vì đều không muốn chiến đấu. Đã lùi ra cả cây số. Theo hắn đi vào giữa không gian ấy. Phía sau hắn cũng không mang theo binh lính. Chỉ đem theo một thiếu nữ. Thiếu nữ này tóc đen như sóng cuộn nhấp nhô. Trên mặt che bằng tấm lụa mỏng. Không thể nhìn rõ dung nhan. Chỉ có điều vóc dáng nàng trông thực tôn quý. Và một bộ váy hoa bó sát vào thân thể. Càng tôn thêm dáng vẻ thắt đáy lưng ong của nàng.

Đương nhiên nàng cũng là người Hồi Hột. Thiếu nữ người Tống nếu trên người mặc y phục như vậy. Chính là thiếu dạy dỗ. Cũng sẽ bị người ta đàm tiếu.

Thạch Kiên không biết hắn ta định làm trò gì. Tuy nhiên hiện tại chỉ có hai người này. Chính là bọn họ dù có sức trói hổ. Thạch Kiên còn mang theo súng lục phòng thân nên cũng không sợ gì bọn họ.

Vì thế hắn cưỡi ngựa. Từ trong đại quân đi ra. Đi tới trước mặt Ngọc Tố Phủ. Nhìn ở đây mới thấy Ngọc Tố Phủ thân hình cao lớn. Diện mạo uy nghiêm. Thạch Kiên trong lòng thầm khen một tiếng một nam tử hán. Hắn làm một lễ. Nói rằng:

- Tại hạ ra mắt Địch Nhĩ Hãn các hạ.

Hắn vẫn giữ thái độ ôn hòa như cũ. Vì lúc này Ngọc Tố Phủ đuổi theo khiến hắn vất vả vô cùng. Nhưng bọn họ còn chưa thực sự cho binh lính của mình gây thiệt hại cho bọn Thạch Kiên. Bởi vậy Thạch Kiên cũng không muốn cùng với gã kết hạ thâm cừu. Dân tộc du mục này còn cần cẩn thận xử lý thật tốt.



Ngọc Tố Phủ cũng còn thi lễ với hắn. Gã cười một tiếng. Nói rằng:

- Tại hạ ra mắt Thạch đại nhân.

Sau đó gã hướng về phía người thiếu nữ đang ở phía sau gọi một tiếng. Thiếu nữ đó bèn từ từ bỏ tấm khăn che mặt xuống.

Thiếu nữ cuối cùng cũng cởi bỏ tấm lụa che mặt. Lập tức hé lộ ra phía sau tấm mạng che là một thiếu nữ với gương mặt má đào, thiếu nữ này dáng vẻ cực kỳ xinh đẹp. Miệng không tô son mà đỏ thắm. Mi cong. Con ngươi rất sáng. Đôi mắt rất sắc. Nàng hướng về phía Thạch Kiên nở nụ cười tươi tắn. Khiến cho hắn cảm giác như thể một đóa hoa vừa nở rộ.

Thiếu nữ này có thể so sánh được với Hạ Viện. Hạ Viện điềm đạm đáng yêu khiến cho người khác có cảm giác muốn bảo vệyêu thương. Nhưng thiếu nữ này tựa như đóa hoa mùa xuân. Mang theo ánh nắng tươi đẹp. Mang theo cả ánh sáng mặt trời.

Chỉ có điều Thạch Kiên thấy khó hiểu. Hành động này của Ngọc Tố Phủ là có ý tứ gì? Thiếu nữ này là người như thế nào với hắn ta. Con gái của hắn ta? Thê thiếp của hắn ta? Chẳng lẽ hắn ta muốn đem người con gái này tặng cho mình?

Hắn còn đang bận nghĩ ngợi lung tung. Thiếu nữ kia đã cất lên âm thanh trong trẻo nói:

- Ngọc Tố Nô Hương đã ra mắt Thạch đại nhân.

Tuy rằng Hán ngữ của nàng không được chuẩn. Nhưng thanh âm cũng dễ nghe..

Thạch Kiên tuy rằng không biết Ngọc Tố Phủ bày ra việc này làm gì. Nhưng vẫn chắp tay thi lễ. Nói:

- Bản quan ra mắt Ngọc Tố cô nương.

Ngọc Tố Phủ lại cười cười. Hắn ta nói:

- Lần này ta thật xấu hổ. Khiến cho Thạch đại nhân bị sợ hãi. Đầu tiên ta xin tạ tội cùng người.

Thạch Kiên nghĩ thầm quả nhiên là một đời vương giả. Da mặt dày. Lần này chỉ là gây kinh động đơn giản như vậy sao? Nếu không phải Tư La vừa mang một đại quân đuổi tới kịp. E rằng quân đội của ta đều đã bị ngươi tiêu diệt sạch rồi.

Nhìn thấy Thạch Kiên không trả lời. Ngọc Tố Phủ ngượng ngùng cười ha hả. Nói rằng:

- Nhưng Thạch Kiên là một người thông minh. Ngài đương nhiên hiểu được tâm tư của ta. Lần này ta tới cũng không phải muốn làm hại Thạch đại nhân. Chỉ là muốn mời Thạch đại nhân quay về làm khách của Khả Hãn chúng ta. Ta cũng sẽ đối với Thạch đại nhân cung kính như thượng khách. Chỉ có điều ta cũng biết bản tính Thạch đại nhân. Cho nên mới đưa theo đại quân tới đây.



Nói tới đây. Gã lại cười ra vẻ mắc lỗi. Hiện tại Ngọc Tố Phủ cũng đoán được Thạch Kiên đã hiểu rõ dụng ý của mình nên định nói thẳng ra ngược lại sẽ tốt hơn. Lúc này quân của Tư La đang bảo vệ Thạch Kiên. Nếu gã không thể đưa Thạch Kiên trở về cũng không muốn vì vậy mà sau này có thêm nhiều kẻ địch hùng mạnh.

Mời về làm Khách cảu Khả Hãn. Tuy rằng như vậy đối với Thạch Kiên là không công bằng. Nhưng là một vương gia. Gã ắt phải vì Khách Lạp Hãn mà chịu trách nhiệm. Vì vậy dù sao gã cũng hy vọng Thạch Kiên có thể hiểu được tâm ý của mình.

Lúc này Thạch Kiên mới nói:

- Tạp Nhĩ Hãn các hạ. Không biết ngươi có biết qua cuốn “Tam Quốc” ta viết hay không?

Ngọc Tố Phủ gật đầu một cái. Ba cuốn sách mà Thạch Kiên đã viết khi còn thiếu niên. Thực là nhà nhà đều biết “Tây du hiếu ký” dành cho tất cả các thiếu niên đọc. “Hồng lâu mộng” dành cho tất cả nữ độc giả. “Tam quốc diễn nghĩa” dành cho tất cả nam độc giả.

Đặc biệt là cuốn “Tam quốc”. Ở Tây Vực tôn sùng võ lực lại càng được hoan nghênh.

Thạch Kiên nói:

- Như vậy ngươi nhất định biết Từ Thứ vào doanh trại Tào thân thể ở doanh trại Tào nhưng trong lòng lại nhớ chuyện xưa ở Hán.

Ý tứ trong lời nói của Thạch Kiên. Là cho dù ngươi có bắt được ta. Ta cũng sẽ giống như Từ Thứ kia. Suốt đời không cho ngươi một lời khuyên, ngươi đến lúc cũng nhận thấy ta thực không dùng được. Nếu ta làm ngược lại thì ta có tội với triều Tống.

Ngọc Tố Phủ nghe xong tỉnh ngộ kêu lên một tiếng:

- Bản Hãn đều đã quên mất việc này. Trước ta người nước Liêu đã từng làm rồi.

- Người nước Liêu?

Thạch Kiên nhướn mày. Chuyện Vương triều Khách Lạp Hãn cũng hướng Liêu quốc xưng thần. Hắn cũng biết chuyện đó. Vả lại hai nước còn có một vùng đất xác định giao tiếp nhau. Đó là Núi A Nhĩ Thái Sơn dài tám bộ và không gian hồ A Lạp. Hiện tại đó là đường ranh giới giữa hai quốc gia (đường biên giới Ca-dắc-xtan). Nhưng đó cũng là vùng biên giới xa nước Liêu nhất. Sao nước Liêu cũng tham dự vào được?

Nhìn thấy Thạch Kiên vẫn còn nghi ngờ. Ngọc Tố Phủ liền giải thích:

- Thời gian trước, khi bản Hãn ở Bát Lạt Sa (vương đô của Hắc Hãn). Sứ giả nước Liêu đến Khách Lạp Hãn chúng ta. Nói rằng chỉ Thạch đại nhân có thể đến thành Đại Truân. Kể về những việc thần kỳ Thạch đại nhân có thể làm. Còn nói chỉ cần bản Hãn có được sự trợ giúp của Thạch đại nhân. Lập tức có thể khiến cho Khách Lạp Hãn chúng tôi hùng mạnh hơn lên. Vì vậy ta phái vài thám tử ở lại bên cạnh thành Đại Truân. Nghe ngóng tin tức về Thạch đại nhân. Tiếp đó nhận được tin người quả thực đã tới thành Đại Truân. Đầu tiên ta tặng năm vạn lượng bạc cho họ tộc Trọng Ni để bọn họ giữ Thạch đại nhân ở lại. Vì sợ Thạch đại nhân không chịu đến Khách Lạp Hãn chúng ta mới phải đem theo chút binh mã.

Người Hồi Hột vốn lòng dạ ngay thẳng. Dù sao hiện tại không còn hy vọng gùi nên hắn dễ dàng đem toàn bộ chuyện này nói ra.

Thạch Kiên nghe xong thấy buồn cười. Một chút binh mã? Một chút binh mã mà là năm vạn người. Chỉ sợ rằng toàn bộ quân đội Khách Lạp Hãn các ngươi đều điều đến đây cả. Không phải là một ít chắc là vài lần năm vạn người quá. Tuy nhiên nghe đến người nước Liêu thì hắn sửng sốt. Trước hết nghĩ đến việc chính hắn đi tới Khách Lạp Hãn. Khiến cho Khách Lạp Hãn trở nên hùng mạnh. Đối với nước Liêu nhìn chung cũng không có lợi. Người này đưa ra chủ ý này nhất định đã tính đến chuyện hại người không tính tới lợi cho mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp