Đại Tống Phong Lưu Tài Tử

Quyển 4 - Chương 193: Kết võng (thượng)


2 năm

trướctiếp

Từ thời Đông Hán tới nay, Giang Hoài là một châu quận trung tâm quan trọng và có vị trí chiến lược, Lư Châu có rất nhiều món ăn nổi danh. Như gà nướng, hàm vịt chưng đậu phụ phơi khô. Tuy nhiên Triệu Dung và Triệu Cận là ai? Các nàng cũng chẳng chú ý gì tới mấy món đồ ăn đó. Chỉ đi theo Thạch Kiên vui vẻ là chính. Hơn nữa đi dạo lâu như vậy, các nàng cũng thấy mệt mỏi, muốn được nghỉ ngơi ăn uống.

Khi bọn họ ăn được một lúc, thì bên ngoài trên đến thanh âm của một nam tử:

- Ngươi thật không biết tốt xấu.

Vốn trên lầu không ít thực khách, thanh âm khá ồn ào, nhưng tiếng của y rất lớn, nên trong nhã gian mới vẫn nghe thấy.

Sau tiếng này, thực khách trên lầu đột nhiên yên tĩnh. Sau đó Thạch Kiên lại nghe thấy một tiếng tát vang lên. Tiếp đó thiếu nữ hát rong vừa rồi vừa khóc vừa nói:

- Cầu xin công tử hãy bỏ qua cho tiểu nữ.

Thạch Kiên thấy ngạc nhiên, không ngờ mình chỉ đi ngang qua đây mà gặp được chuyện thế này. Hắn đẩy mành ra, hắn thấy một thanh niên mặc áo choàng, bên cạnh còn có vài gia nô, thiếu nữ kia đang ôm lấy mặt quỳ phía dưới hắn.

Triệu Dung và Triệu Cận cũng đi ra, Triệu Cận không hiểu gì, hỏi Thạch Kiên chuyện gì xảy ra. Thạch Kiên cười khổ, kiếp trước hắn thấy nhiều kịch bản như vậy trên TV lắm. Hắn đang định bước ra ngăn cản thanh niên này, dĩ nhiên là anh hùng cứu mỹ nhân, lấy thân báo đáp thì miễn.

Nhưng một thanh niên đã đoạt trước một bước, đi tới trầm giọng nói:

- Giữa ban ngày ban mặt, ngươi dám cưỡng bức dân nữ!

Vị thiếu gia kia đưa tay mở quạt phe phẩy, khiến Thạch Kiên buồn bực là mặt trái phiến giấy chính là bản sao chép “Nhạc dương lâu lý” Thạch Kiên viết. Y cợt nhả nói:

- Tên tiểu hắc than này biết bản công tử là ai không? Mà dám quản lão tử hành sự.

Thanh niên liền nói:

- Vương tử phạm pháp, xử tội giống thứ dân, ngươi nếu xuất thân phú quý, càng phải là tấm gương tốt, không phải vì thế mà làm xằng làm bậy.

Thiếu gia này chưa dứt lời, Thạch Kiên lại đem ánh mắt nhìn trên người thanh niên vừa nói kia. Hắn thấy thanh niên này mặt khá đen, khó trách vị thiếu gia kia gọi y là hắc than, đương nhiên không thể so sánh với người da đen được. Nhưng lúc này hắn lại sửng sốt, bởi vì hắn thấy trên trán người thanh niên này có một dấu ấn. Hắn nghĩ thầm không phải trùng hợp quá thế chứ?

Câu nói này hiển nhiên khiến vị thiếu gia kia không vui, hắn đánh mắt về phía mấy gia nô. Mấy gia nô này hiểu ý, xông thẳng tới thanh niên kia. Xem ra vị thiếu gia này gia thế hiển hách, mọi người thấy gia nô lao về phía thanh niên kia, đều như gặp ôn thần, chủ động tránh đường.

Thấy mấy người thanh niên cao to xông tới, thanh niên mặt đen kia quát:

- Thế này là sao. Ngươi còn muốn trước mặt bao người dung túng gia nô hành hung!

Thạch Kiên ở một bên nhìn thấy đối mặt với mấy người đàn ông tráng kiện vạm vỡ này, y có vẻ hơi lo lắng, nhưng y vẫn đứng hiên ngang ở chỗ cũ, đồng thời cũng đem thiếu nữ hát rong che chắn ở phía sau lưng. Thạch Kiên đứng bên cạnh thấy y nắm chặt hai nắm tay. Ngọn đèn trên lầu sáng ngời, có thể nhìn rõ gân xanh hiện ra trên tay y. Điều đó cũng không rõ là do y lo lắng hay phẫn nộ. Thạch Kiên có thể lý giải được, cho dù hắn không chính xác về người kia. Hiện giờ không có kỳ thi lên tiến sĩ, hắn cũng không rõ lịch sử ghi chép y đỗ tiến sĩ vào lúc nào. Nhưng năm nay hắn có xem công báo, trên bảng tiến sĩ không có tên của y. Vị công tử kia ở trước mặt mọi người dám kiêu ngạo như thế thì gia cảnh hẳn không thấp. Còn tên hắc nhân này, nếu hắn không đoán sai, gia thế của y hiện tại cũng không mạnh. Với địa vị hiện tại của y đối kháng với vị công tử này cũng chẳng dễ dàng gì.

Thân thể thanh niên hắc diện không quá yếu, nhưng Thạch Kiên biết hắn chỉ là một văn nhân, muốn đối phó với vài gia nô là không có khả năng. Nếu chẳng may mình thật sự đoán trung thân thế của y, Thạch Kiên cũng không muốn y bị nhóm ác nô này đánh đập.

Thạch Kiên đang định nháy mắt cho nhóm người hộ vệ Chu Lạp bên mình giúp thanh niên vượt của ải này. Thật không ngờ trên tiệc rượu lại xuất hiện một người, tên đó nói:

- Tề công tử. Dừng tay đi. Ngươi làm vậy không tốt cho thanh danh của lệnh tôn lắm đâu.

Nói xong y đi đến trước mặt thanh niên hắc diện kia. Dùng cánh tay che chở cho hắc diện thanh niên, không cho bọn gia đinh này làm tổn thương đến thanh niên hắc diện đó. Đây là một trung niên vạm vỡ, vô cùng khôi ngô. Tuy nhiên khi hắn nói với vị công tử kia có mang theo nét tươi cười trên khuôn mặt, xem ra là cũng e ngại tên ăn chơi trác táng này.



Công tử kia vừa thấy đại hán liền cười ha hả, như nhìn thấy chuyện vô cùng kỳ quái. Y chỉ vào mũi mình, sau đó nhìn người kia:

- Trương đại đoàn luyện, ngươi nói ta không được làm. Thật không? Nhưng ngươi có tư cách gì mà nói ta? Đừng quên ngươi phạm phải tội gì mới bị điều từ kinh thành về Hòa Châu.

Sau đó y quay đầu hỏi một người có vẻ như là quản gia:

- Theo sách thì đây gọi là cái gì ấy nhỉ?

Quản gia kia đáp:

- Một con chuột. Đây là Thạch đại nhân nói. Nghe nói đây là dẫn theo “thạc thử” trong “Kinh thi”

Công tử kia lại nói:

- Đúng. Một con chuột. Từ khi nào mà chuột cũng có thể giáo huấn người.

Nói tới đây y lại quay đầu nhìn đối thủ rồi ra vẻ khó hiểu hỏi vài người:

- Chẳng lẽ đầu năm nay chuột cũng thành thứ tốt như vậy?

Mấy người kia lập tức cười to.

Nhưng thực khách trên lầu cũng không phụ họa, bọn họ cũng hiểu rất rõ. Người thanh niên cao to này có thể không sợ cấp trên, đứng ra cứu thanh niên hắc diện, mặc kệ có phải hắn phạm vào chuyện gì không biết, nhưng ít nhất so với phẩm tính của vị công tử kia thì còn tốt hơn nhiều lắm.

Thạch Kiên thấy sau khi thanh niên cao to kia đứng ra, vị thiếu gia kia cũng đã ngừng tay, chỉ có điều nhìn 3 người bọn họ như hổ rình mồi, thì cũng không kêu hộ vệ đi hỗ trợ nữa. Chuyện phát sinh lúc này khiến hắn cảm thấy hứng thú. Theo như lời nói của vị thiếu gia kia, thanh niên cao to này là người ở đoàn luyện, thì phải là võ quan bát phẩm. Đương nhiên đây là một võ quan, nhưng không nhất định phải có võ tướng đảm nhiệm, ngược lại phần lớn là nhậm chức theo văn bản, đặc biệt là ở nội khu, như Phạm Trọng Yêm lúc đầu cũng là một quân chức. Hơn nữa Lư Châu cũng có một quân là Bảo tín quân, về phần tội mà công tử ca kia nói, Thạch Kiên cũng không biết. Nửa năm nay, Lưu Nga vì củng cố chính quyền, đã tiến hành thay đổi một lượng lớn quan viên. Hơn nữa vì vụ án cấm quân tham ô và án Thiên lý giáo, rất nhiều quan viên cũng bị liên lụy vào. Giờ vị công tử ca này nói y đến từ kinh thành, lại là chuột, rất có khả năng có liên quan đến vụ án tham ô binh khí ở kinh thành, e là địa vị của y ở kinh thành cũng không cao. Nếu là mệnh quan triều đình trên ngũ phẩm thì Thạch Kiên không thể không biết.

Thạch kiên thấy y nghe xong lời công tử ca kia nói, khuôn mặt thoáng đỏ. Y lúng túng nói:

- Mặc kệ ngươi nói thế nào. Hôm nay ngươi không thể động thủ.

Sau đó hắn xoay người lại nói nhỏ với thanh niên hắc diện kia:

- Ngươi đấu không lại hắn đâu, hắn là thiếu gia của Tề tri châu.

Lúc này Thạch Kiên đã đến gần giữa sân, đúng là vì tò mò với thanh niên hắc diện này. Hắn chạy tới gần thanh niên hắc diện, vừa lúc nghe được câu thanh niên cao to nói. Tề tri châu. Không phải Tề Cảnh tri châu của Lư Châu sao. Thạch Kiên cũng có nghe nói qua về người này. Người này cũng không có gì nổi bật. MÌnh ở Hòa Châu rất gần Lư Châu mà cũng không nghe thấy hắn làm chuyện ác gì, thế nào mà nuôi dưỡng được đứa con ai cũng không nhường này? Với địa vị hôm nay của Thạch Kiên cũng sẽ không e ngại Tề Cảnh, hơn nữa Tề Cảnh cũng không phải quan viên được kinh thành trao quyền lớn. Mà ngay cả quan lớn thì thế nào, không phải bây giờ Vương tể tưởng thấy mình còn phải khách khí sao. Trong giây lát, Thạch Kiên bừng tỉnh sợ hãi, nhận ra chẳng có ai có thể quản chế được mình, hèn gì khiến lão Thái hậu phải sinh nghi.

Bây giờ hắn không định ra tay, hắn muốn nhìn xem 2 người kia, đặc biệt là thanh niên hắc diện xử lý chuyện này thế nào. Còn có thanh niên cao to kia, y chỉ là một quan bát phẩm, so với chức quan của Tề Cảnh khác biệt quá lớn, hơn nữa lại là người lãnh đạo trực tiếp của y. Nếu Tề Cảnh không vừa ý, có thể sẽ gây phiền toái cho y, cũng khiến cho quan viên bị điều xuống này cả đời cũng đừng nghĩ đến việc ngẩng đầu. Như vậy phẩm tính của thanh niên cao to kia cũng không tồi, thế nào lại có dính líu đến vụ án tham ô ở kinh thành chứ?

Hắn lại nhìn thanh niên hắc diện kia, thấy sau khi biết tên ăn chơi trác táng này là con của Tề Cảnh, trên đầu y đổ đầy mồ hôi, không biết là do trời nóng hay là có hơi sợ hãi. Nhưng Thạch Kiên thấy tay y nắm chặt, trong mắt ánh lên nét cương quyết, chỉ bằng phẩm tính này của y, mặc kệ y có phải là người trước kia mình kính ngưỡng không, cũng khiến mình phải kính nể. Hiện giờ tạm thời không xuất hiện, Thạch Kiên lui ra phía sau một bước, hắn lặng lẽ hỏi một người bên cạnh xem chuyện gì đã xảy ra.

Chuyện rất đơn giản, giống như hắn nghĩ vậy. Thiếu nữ này ở trong hát rong, sau đó vị Tề thiếu gia này vào ăn cơm, nhìn trúng nàng, muốn nàng vào phủ làm thiếp. Thạch Kiên nghe tới đó không kìm nổi nhìn lại tướng mạo thiếu nữ này lần nữa, thiếu nữ lúc này đang quỳ trên mặt đất, nhìn màn tranh chấp phía trước, trong mắt lộ vẻ sợ hãi, nàng đến giờ vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, hay là sẽ phát sinh chuyện gì.

Nàng quỳ ở đây khiến cho người ta cảm thấy sự yếu đuối, như lá vàng trước gió. Nhưng Thạch Kiên rất nghi ngờ, thiếu nữ này có thể coi là có tư sắc, nhưng quốc sắc thiên hương thì không phải, sao lại đáng giá khiến vị thiếu gia này hành hung trước mặt bao người? Hay là y thích giọng hát của thiếu nữ này? Có trời mới biết tên ăn chơi trác tác này nghĩ thế nào.

Tuy nhiên phía sau chuyện này còn có một chuyện xưa động lòng người. Đó chính là thiếu nữ này còn có một anh trai, liên tiếp thi không đỗ, giờ đã hơn 20 tuổi. Hai anh em này gia cảnh bần hàn, còn có một mẹ già, ẩnhanh trai ngày thường ngoại trừ đọc sách cũng không làm gì. Thiếu nữ này bị buộc phải đến đây hát rong nuôi gia đình, bởi vậy thực khách nơi này rất kính trọng nàng.

Thạch Kiên không kìm nổi thoáng nhớ đến Thân Nghĩa Bân, nếu y không phải gặp được mình, chỉ sợ cũng không có nơi phát huy tài hoa, trừ phi hắn giống Trương Nguyên, Ngô Hạo khi, đầu nhập vào Tây Hạ. Khó trách trong lịch sử chưa từng nghe qua một nhân vật tên Thân Nghĩa Bân.



Hắn không hỏi hạ giọng nói:

- Thi khoa à? Cũng muốn “vượt vũ môn” sao?

Tiếng nói của y rất nhỏ, như tiếng muỗi kêu, ngay cả Vương Triều bên cạnh cũng không nghe thấy gì.

Tuy nhiên công tác này có thể nói là rất khó khăn, không thua gì tiến hành cải cách chế độ quân sự trong Tống triều. Kỳ thi khoa là gốc rễ quốc gia, thực tế kỳ thi khoa này chính thức được thực thi dưới triều Võ Tắc Thiên. Trước kia trên danh nghĩa cũng có kỳ thi khoa, nhưng bị các sĩ tộc nắm giữ, rất ít hàn môn lọt vào tấm nhìn của triều đình. Nếu không phải Võ Tắc Thiên lúc ấy một tay thay đổi, kỳ thi khoa còn không biết đến sao giờ mới phát huy đúng tài năng. Tuy rằng lúc ấy Võ Tắc Thiên muốn kỳ thi khoa là để nhiều hàn tộc tiến vào triều đình, tiêu trừ sự uy hiếp của sĩ tộc với bà. Có thể nói kỳ thi khoa ở Tống triều ngày càng hoàn thiện không thể không nói có quan hệ với người đàn bà này. Đương nhiên kỳ thi khoa Tống triều đã hủy bỏ “Công tiến” để tránh việc nhờ người làm hộ. “Công tiến” là tập tục xấu thời Đường, ảnh hưởng đến trình độ khoa cử công chính. Tống triều tăng mạnh quản lý cuộc thi: quan viên là tiến sĩ đương nhiệm sẽ có trách nhiệm nghiệm chứng thân phận và đức hạnh người đi thi. Phải có đủ ngũ bảo: không được đại nghịch, bất hiếu, bỏ vợ, bí mật buôn bán với ngoại tộc, không phải là người tu hành hoàn tục. Bài thi được niêm phong. Dán tên để giám khảo không biết danh tính thí sinh; còn chế độ sao chép, đem bài thi chép lại một lần, để tránh việc giám khảo có thể nhận ra bút tích của người thi mà giở trò. Giám khảo và sĩ tử có quan hệ thông gia, quan hệ sư đồ đều có chế độ tránh gian lận riêng. Thời Tống Thái Tông, các đệ tử được quan to trung lễ bộ tiến cử phải thi vòng hai. So với thời Đường tiến bộ không ít. Để tuyển nhiều nhân tài vào triều hơn, ngoại trừ khoa cử (bao gồm tiến sĩ, thường xuyên có), còn có chế cử (đặc cử) và ấm bổ, như Dương Văn Quảng chính là ấm bổ, mình và Trương Tề Hiền cùng là đặc cử. Còn có rất nhiều người không được triều đình trọng dụng, nổi tiếng nhất là Trương Nguyên, Ngô Hạo, bọn họ chỉ có thể làm Hán gian để chứng minh tài hoa của mình. Còn có cả Thân Nghĩa Bân bên cạnh mình nữa.

Ngay lúc hắn trầm tư, tình thế trong sân đã xảy ra biến hóa. Bây giờ thế cục hơi loạn, thực khách chủ động tránh ra bốn phía như tránh ôn thần. Mà cách một tấm bàn này chính là Trương đoàn luyện, phía sau Trương đoàn luyện là thanh niên hắc diện, bên cạnh thanh niên hắc diện chính là thiếu nữ đang quỳ trên đất. Ban đầu thanh niên hắc diện đứng chắn trước người thiếu nữ, nhưng bị Trương đoàn luyện vì yểm hộ y mà đẩy sang bên cạnh. Cứ như vậy, 3 người bọn họ tạo thành một hình tam giác. Đồng thời bên cạnh bọn họ, là nhóm Thạch Kiên đứng thành một hàng, tuy nhiên bọn họ đứng xa Tề thiếu gia hơn. Lúc này Tề thiếu gia tức giận 2 người kia không biết điều phá hủy chuyện tốt của hắn, nên không chú ý tới hàng người Thạch Kiên. Những người này đứng cách đều bàn rượu, trên bàn còn đặt thức ăn vẫn nóng hổi.

Tề thiếu gia này nhìn 2 người kia, không hiểu sao mà thấy tức giận, nếu có thể, gã sẽ kêu thủ hạ chính là đám gia nô kia đánh cho Trương đoàn luyện không biết điều kia một chút. Nhưng không thể làm vậy. Dù sao tên kia cũng là mệnh quan triều đình, cho dù là viên quan bị lưu đày chẳng có gì đáng kể, nhưng cũng không thể tùy tiện ra tay được.

Cảnh này khiến gã càng thêm phẫn nộ, gã thậm chí có thể thấy toàn bộ thực khách đang nhìn hắn chê cười. Vì thế gã đi đến bên cạnh thiếu nữ hát rong, nâng chân đá vào thiếu nữ này một phát.

Ngay khi chân của gã đá vào người thiếu nữ, thanh niên hắc diện kia vội chạy tới trước người thiếu nữ, dùng thân thể ngăn chân của gã. Một cước này phóng ra kèm với toàn bộ lửa giận, tuy gã ham mê tửu sắc nhưng ế sức lực cũng rất lớn, va phải đùi thanh niên phát ra một âm thanh trầm muộn. Đó là do chân của gã chạm vào xương đùi thanh niên này tạo ra.

Đau. Đây là điều đầu tiên 2 người cùng cảm thấy. Thanh niên hắc diện không khỏi xoa xoa nơi phần đùi bị đá. Mà lúc này Tề thiếu gia bị lực phản chấn bắn ra, đụng vào một cái bàn, ngã ra đất. Cái bàn vì thế bị nghiêng, mặt gã hứng trọn một bát đậu hủ, trên mặt còn có mấy khối chân giò lợn, trên đũng quần gã là một đĩa thịt cá chép kho tàu, chấn động hơn là con cá chép kia còn nảy lên nảy xuống mấy cái.

Nhìn gã thảm hại như vậy, rốt cục đám người kia không kìm nổi, không để ý gì đến quyền thế của gia đình gã, bật cười ha hả.

Gã đứng dậy, lần này thì thực sự tức giận, gã bất chấp Trương đoàn luyện có phải mệnh quan triều đình không, quát to:

- Đánh tiểu tử đó cho ta!

Thanh niên hắc diện kia thấy sự tình ngày càng lớn, nhíu mày, nhưng nghe Tề đại thiếu nói những lời này, y giận dữ hét:

- Ai dám! Coi thường vương pháp ở đây!

Thạch Kiên lúc này cũng phát hiện biến hóa trong sân. Hắn nhìn thanh niên hắc diện, khi y thấy vài tên gia nô đang tiến lại gần, lại càng tỉnh táo, y dùng thân hình không mạnh khỏe lắm của mình chắn trước mặt thiếu nữ, vẻ mặt chính nghĩa lẫm liệt. Thạch Kiên bỗng nhiên cả kinh, thanh niên này đối mặt với cường quyền không hề chịu khuất phục, khuấy động nơi mềm yếu nhất trong tâm linh hắn. Bọn người Triệu Dung nhìn Thạch Kiên trầm tư, không biết hắn đang nghĩ cái gì.

Thanh niên này tinh thần trọng nghĩa cuối cùng cũng khiến tất cả mọi người trên lầu xúc động. Ngay cả vị võ quan Trương đoàn luyện kia cũng không ngoại lệ, y xắn tay áo nói:

- Con mẹ nó. Cùng lắm thì lão tử không làm quan. Làm con mẹ nó đi.

Lời nói này cực kỳ thô lỗ, Triệu Dung và Triệu Cận ở phía sau Thạch Kiên nghe xong đều đỏ mặt. Triệu Dung tuy giống Thạch Kiên, đều tán thưởng võ quan này, cũng phải xì một tiếng khinh miệt.

Trương đoàn luyện sau khi nói xong, đầu tiên là dùng 2 tay túm tóc của 2 tên gia đinh, dùng sức đập vào nhau, khiến 2 cái đầu va vào nhau. Giống như Thạch Kiên đoán, y đúng là xuất thân từ võ quan, nếu không thân thể không thể khoẻ mạnh như vậy. Nắm đấm của 2 gia đinh kia cũng chạm vào y, nhưng y không thèm quan tâm, mà sau khi 2 đầu gia đinh chạm vào nhau, chúng thấy trong mắt hiện đầy sao.

Trương đoàn luyện thuận thế đẩy, khiến 2 gia đinh không khỏi lảo đảo về phía sau. Đúng lúc 1 tên gia đinh va vào người Tề đại thiếu, 1 người ngã sang hai hướng khác. “Rầm” một tiếng, lại thêm một cái bàn bị đẩy ngã. Lần này không phải chỉ là đậu hủ nữa, mà là canh đậu hủ non, bên trong còn một đầu cá lớn. Có lẽ nhân phẩm của Tề đại thiếu gia rất tốt, hôm nay mới thể hiện ra, gã vừa định đứng lên, bát canh đậu hủ nện đúng đầu gã. Gã ném cái chậu đi, nhưng nước canh khiến gã không mở mắt ra được. Gã tức giận kêu ầm ĩ, mà không biết trên đầu gã còn một đầu cá lớn đang nằm gọn ở đó.

Trông bộ dáng gã chật vật lại khiến toàn bộ người trên tửu lâu mỉm cười. Triệu Cận đứng sau lưng Thạch Kiên cũng cười khanh khách không ngừng. Thạch Kiên thì như không thấy, trước mắt hắn chỉ thấy thanh niên hắc diện kiên nghị kia như hóa thành một tòa núi cao ngất, khiến sâu trong tâm hồn hắn cảm thấy xúc động. Hắn lại nghĩ tới rất nhiều người, có cả Gia Cát Lượng trong “Tam Quốc”, hay Nhạc Phi - tác giả của “Chính khí ca”, Vu Khiêm, Sử Khả Pháp, Tổ Địch, còn có cả thanh niên hắc diện trước mắt này nữa. Trong đầu hắn hiện lên chuyện xưa của những người này, hắn đột nhiên nghĩ, chuyện bọn họ có thể làm được, tại sao mình không thể làm được! Có lẽ những người ở thế giới trước của hắn nói đúng là không nên với quá cao, nhưng bây giờ hắn nắm giữ nhiều tri thức siêu việt cả ngàn năm, thậm chí danh vọng so với bọn họ còn cao hơn, vì sao mình không thể siêu việt hơn bọn họ. Kỳ thật cho tới bây giờ, bản thân hắn cũng băn khoăn rất nhiều, nói chuyện với Chân Tông, Lưu Nga cũng vô cùng cẩn thận, làm việc cũng tính toán trước sau. Nhìn hắn phá đại án trong cung dễ như trở bàn tay, nhưng hết thảy đều đã nằm trong kế hoạch của hắn, không hề có nguy hiểm gì. Nói cho cùng hắn vẫn sợ chết.

Nhưng bây giờ lại tránh sự nghi kỵ của Lưu Nga như thế nào, cùng lắm thì như Khấu lão quật tử bị lưu đày vài lần, ngay cả nguy cơ tử vong cũng không có. Sợ cái gì! Hắn bỗng nhiên ngửa mặt lên trời cười to.

Khi Thạch Kiên vừa hiện thân, do các bên hoàn toàn chú ý đến trong sân, nên không mấy ai để ý. Khi thực khách nhìn một hàng nhiều người bọn họ, đặc biệt có mấy người khí độ, biết bọn họ không phú thì quý, có rất nhiều thực khách khôn khéo nhìn trộm bọn họ. Lúc này khi Thạch Kiên cười to, tất cả đều không hiểu hắn cười gì. Đương nhiên nếu lúc này Thạch Kiên mới mười hai tuổi thì bọn họ có thể nhận ra, vì khi đó có lưu truyền bức họa chân dung của hắn. Nhưng sau khi Thạch Kiên vào kinh làm quan ngày càng lớn, ai dám bán bức họa của hắn, cho nên bọn họ thật không ngờ người mà mình kính ngưỡng lại đang đứng trước mặt mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp