Ma Nữ Nghê Thường

Chương 55: Trắng đen


2 năm

trướctiếp

Lời của nàng vào tai, trong chớp mắt cái đầu tiên dâng lên không phải ngạc nhiên, mà là sợ hãi. Nhưng một cái chớp mắt tiếp theo, trong lòng liền loại bỏ sự sợ hãi này, không chỉ là bởi vì lí trí, cho dù về tình cảm tôi thật sự không cho rằng nàng sẽ lặp lại hành động tuổi ấu thơ, đã nhiều năm như vậy, nàng trưởng thành thay đổi là rõ ràng. Vì lẽ đó, sau khi sợ hãi rút lui, làn sóng tiếp theo, là mơ hồ hy vọng.

- Tại sao? Tại sao không an táng?

Bởi vì hy vọng hiện lên, gần như là không thể chờ đợi được nữa, gấp rút truy hỏi nàng, ngước nhìn nói chuyện quá khó khăn, tôi cũng vận khí công nhảy lên cây, nhưng vì quá hấp tấp không lưu ý bị lá cây quẹt trúng khóe mắt. Có chút chật vật híp mắt, cũng không nghĩ ngợi nhiều, bàn tay nắm trụ cây ổn định liền ngồi xổm người xuống, cánh tay còn lại đặt lên bả vai Luyện nhi, vội vàng nói:

- Không phải ngươi nói sư phụ đã qua đời sao? Vì sao không táng, lại vì sao bây giờ mới nói? Chẳng lẽ trong đó còn có ẩn tình gì khác hay sao?

Tôi cấp bách, nàng lại không gấp, ngồi trên cây mặc tôi vịnh vai nàng, còn thuận thế vươn tay trái ra xoa nhẹ chỗ mắt của tôi, cười nói:

- Ngươi gấp cái gì? Lúc đó ngươi khóc, mấy chi tiết nhỏ kia sẽ không nói rõ, sau đó không đề cập tới thôi. Ta vốn tưởng rằng bái tế chính là lập bài vị đốt giấy gì đó, thấy mấy người trong trại thường làm như vậy, ai biết ngươi còn muốn viếng mồ mả.

Ấm áp nhẹ nhàng chạm trên mặt, trong lòng khẽ rung động, ngay lập tức thu liễm lại, càng vô tâm giải thích cúng tế linh hồn người chết và tế mộ phần là khác nhau, chỉ tùy động tác của nàng, dùng mắt còn lại nhìn thẳng nàng nói:

- Rốt cục còn chi tiết gì chưa nói rõ, bây giờ có thể nói cho ta biết không?

Nàng gật đầu, tay hờ hững tiếp tục xoa, miệng nói:

- Thực ra chính là chuyện ngươi hỏi, ngươi hỏi ta tại sao không an táng sư phụ, thế nhưng vào lúc ấy, ngay cả sư phụ chết ở nơi nào ta cũng không biết, muốn an táng cũng không an táng được...

Một câu này, khiến cho lồng ngực nhảy một cái, hy vọng vốn dĩ là mơ hồ liền gần thêm chút.

- Không biết?

Tôi nhanh chóng tiếp được câu chuyện, giọng nói vô thức cao mấy phần:

- Nhưng là, trước đó ngươi rõ ràng khẳng định với ta... Lẽ nào, tuy rằng nói như vậy, kỳ thực ngươi cũng không tận mắt thấy người chết đi?

Luyện nhi đầu tiên là gật gù, tiếp theo lại lắc đầu, nhìn tôi nhíu mày nói:

- Ta quả thực không tận mắt thấy người chết, có điều người thật sự là chết rồi.

- Không tận mắt nhìn thấy, làm sao có thể dễ dàng kết luận sinh tử của một người như vậy!

Hy vọng càng lúc càng lớn, giống như "tuyệt xử phùng sinh" (có đường sống trong chỗ chết), quá phấn khởi làm tôi khó có thể tự kiềm chế, thanh tuyến không khỏi cao thêm chút, lời thốt ra vừa gấp vừa vang còn mang theo ý trách cứ nàng.

- Ngươi không tin ta?

Nàng thu tay về, vẻ mặt thay đổi, cắn môi, trong mắt hiện ra một tia lạnh lùng.

Thật ra câu kia gần như là quát lớn, tôi nghe được kinh ngạc một hồi, trong lòng vốn đã căng thẳng, sau đó nhìn thấy vẻ mặt Luyện nhi bị tổn thương, tôi lập tức hối hận không ngớt, thầm mắng chính mình quá kích động, vội vã nắm lấy bàn tay nàng chưa kịp thu hồi hoàn toàn, đem âm thanh cố gắng thả nhẹ, áy náy mềm giọng nói:

- Luyện nhi, Luyện nhi ngươi đừng tức giận, từ nhỏ đến lớn có khi nào ta không tin ngươi? Chỉ là ngươi hãy hiểu cho tâm tư của ta, dù cho một chút khả năng, ta cũng hy vọng sư phụ người vẫn còn tại nhân gian a...

Nàng nghe giải thích xong, trừng mắt nhìn tôi, sắc mặt hòa hoãn xuống, nhăn mày nói:

- Những gì ngươi nói ta hiểu, thật ra ta cũng hy vọng sư phụ còn sống, nhưng người thật sự đã chết rồi, đây cũng không phải là nói bậy, ta dẫn ngươi đi xem chứng cứ.

Dứt lời nàng lật tay nắm lấy tay tôi, thả người từ trên cây đại thụ nhảy xuống, bồng bềnh chạm đất, liền dắt tôi hướng về Hoàng Long động. Tôi bị nàng kéo đi, trên mặt tuy không biểu hiện gì, nhưng trong lòng từ lâu đã thấp thỏm, không biết là chờ mong hay lo sợ, bất an cùng Luyện nhi đi vào trong động, nàng buông lỏng tay, một mình đi về góc trái tìm kiếm gì đó. Góc kia chỉ có mấy cái rương gỗ nhỏ, là chỗ bọn tôi cất sách vở trang giấy, ngoại trừ có mấy quyển sư phụ thấy hứng thú lấy cất riêng, còn lại toàn bộ đều chất đống ở đó. Luyện nhi lúc này lấy ra từng quyển từng quyển một, lật qua loa bên trong rồi bỏ qua, giống như đang tìm gì đó, cứ như vậy lặp lại mấy lần, cuối cùng hoan hô một tiếng, từ bên trong quyển sách màu lam cũ kĩ rút ra một tờ giấy.

- Tìm được rồi! Ngươi nhìn.

Nàng xoay người nhảy qua, nhét tờ giấy vào tay tôi. Tôi nhìn nàng, tiếp tục nhìn xuống, hít một hơi ổn định tinh thần, nhìn chăm chú tờ giấy mỏng manh kia, tỉ mỉ quan sát mới phát hiện, sao có thể là tờ giấy, đây rõ ràng là một phong thư, mặt trên ghi tên đầy đủ mọi thứ, không phải phong cách cẩn thận của sư phụ thì là ai!

Trong thư nội dung ngắn gọn sáng tỏ, mở đầu hai câu nhắc nhở Luyện nhi tuy đã hoàn thành, nhưng phải nhớ kỹ thiên ngoại hữu thiên, nên tiến không lùi, không được lười biếng, sau đó ngòi bút xoay chuyển, phân phó nói rằng chia li này tức là vĩnh biệt, đừng tìm kiếm đừng nhớ nhung, chỉ cần ba năm sau, cũng chính là ngày hẹn ước hai mươi năm, đưa tin người qua đời báo cho Trinh Càn đạo trưởng ở đạo quán trên đỉnh núi Lạc Nhạn, nhờ đạo trưởng chuyển cáo lão công của người là Hoắc Thiên Đô, cũng chính là sư công của chúng ta là được...

- Đêm đó tỉnh dậy, trong động không người, không biết người dùng cách gì mà có thể rời đi lại không kinh động đến ta, nhưng mà lúc đó thân thể của người đã sớm tàn phế, nửa thân dưới không thể chuyển động, nửa đoạn trên cũng kém xa, Hoa Sơn khắp nơi lại nguy hiểm, lại thêm trời đông giá rét, ngoài tìm lấy cái chết ra thì còn gì nữa đây? Hơn nữa nhìn thấy phong thư này, còn có thể nghĩ tới cái gì khác?

Lúc tôi đọc thư, Luyện nhi ở bên cạnh lặng yên giảng giải, chờ nàng nói xong cũng vừa lúc tôi xem xong, bình tĩnh liếc nhìn dòng chữ "Tuyệt bút" trên giấy một lát, mới chán nản ngồi xuống bên cạnh bàn, đỡ trán, rồi lại có chút không cam lòng, lẩm bẩm nói:

- Có thể... có thể sư phụ chỉ là muốn bất chấp hiểm nguy, đập nồi dìm thuyền quyết đánh đến cùng (*), mới để lại một phong thư nhìn như di thư như thế này...

(*): dựa theo tích: Hạng Vũ đem quân đi đánh Cự Lộc, sau khi qua sông đã dìm hết thuyền, đập nỡ nồi niêu để binh sĩ thấy không còn đường lui, phải quyết tâm đánh thắng quân địch.

- Không có khả năng.

Luyện nhi không chút lưu tình cắt đứt niềm an ủi của tôi, dứt khoát nói:

- Sư phụ đến cả hai mươi năm hẹn ước còn vứt bỏ, huống hồ sư phụ như hiện tại, căn bản là Hoa Sơn người cũng không thể tự thoát ra được, còn có thể đi đâu mạo hiểm? Kỳ thực nếu ta là sư phụ, nhất định cũng làm như vậy, tìm một nơi thanh tĩnh không ai có thể nhìn thấy thong thả chết đi, tránh cho di thể bị người khác nhìn được, hỏng mất dáng vẻ lúc người còn sống.

Nàng một lời kiên quyết mà tự tin, dường như đoán đúng tâm tư của sư phụ. Thực ra sâu trong tận đáy lòng tôi tin lời nàng, Luyện nhi ngạo nghễ quyết tuyệt cùng sư phụ cực kỳ giống nhau, có thể nói là nhất mạnh truyền thừa, gặp phải chuyện cực đoan, nàng phỏng đoán tâm ý của sư phụ, lý giải lựa chọn hiển nhiên chính xác hơn tôi, điểm này không thể nghi ngờ. Hơn nữa, cũng không phải tôi không hiểu, chỉ là...

Khẽ thở dài, nhìn phong thư một lần nữa, sau đó đứng lên xếp kỹ trả lại cho người bên cạnh, nhìn nàng kẹp lá thư vào trong, đặt trong góc thật cẩn thận, mới mở miệng nói:

- Ta biết làm như vậy có chút không đúng, hơn nữa sư phụ cũng đã nói đừng tìm đừng tưởng niệm, nhưng có câu "sống phải thấy người chết phải xác", việc này suy nghĩ vô căn cứ cũng không phải biện pháp. Luyện nhi, hay là chúng ta bỏ ra chút thời gian tìm kiếm một vòng quanh núi xem sao, cũng coi như làm cho bản thân mình an tâm, được không?

Nàng đang thu dọn chồng sách vở bị lật lộn xộn, nghe xong cũng không quay đầu lại, tùy ý nói:

- Được thôi, ta thì không có vấn đề, muốn tìm cùng ngươi tìm là được, ngược lại hiếm khi trở về, ở thêm một hồi cũng không sao, cũng muốn nhìn xem rốt cục ngươi đúng hay là ta đúng.

Nghe giọng điệu của nàng liền biết nàng còn chút giận dỗi, bước vài bước tới gần vừa cùng nàng dọn dẹp vừa dè chừng hỏi:

- Này... trại Định Quân Sơn của ngươi, rời đi lâu như vậy không sao chứ?

- Việc này không cần ngươi nhọc tâm, ta tự có biện pháp. Huống hồ hằng năm đều sẽ rời đi một hai lần, có thể xảy ra đại loạn gì?

Có lẽ đã nhận ra tôi cẩn thận từng chút một, nàng ngồi thẳng lưng liếc tôi một cái, vẻ mặt nguôi giận nở nụ cười:

- Hôm nay sao lại giống bà già lẩm cẩm vậy? Không giống ngươi chút nào, ta lẽ nào lại là người dễ giận như vậy, ta mới không thèm để ý tới hai câu ngươi vừa nói đâu!

Phải là đến bây giờ mới không thèm để ý đi... Câu này tất nhiên tôi không nói ra, thấy nàng mỉm cười liền biết nàng đã hoàn toàn hết khó chịu, thở phào nhẹ nhõm, sự việc xem như là yên ổn rồi, mặc dù cách rất xa việc mà tôi dự định làm suốt dọc đường đi, nhưng chung quy vẫn phát triển theo chiều hướng tốt, thậm chí có thể nói tốt đến mức muốn cũng không dám nghĩ tới.

Sống phải thấy người, chết phải thấy xác, trước đó, hy vọng rất nhỏ nhoi, nhưng là vẫn tồn tại.

Sau khi thương lượng chuyện này thật tốt, liền quyết định ở lại dài lâu, Hoa Sơn lớn như vậy, bảo là muốn tìm nhưng không có chút manh mối để biết phải bắt đầu từ đâu, cho nên hôm nay chưa cần gấp rút, trước hết dọn dẹp trong động thật chu đáo, có thể hảo hảo sinh hoạt rồi nói sau. May mà nơi này đối với chúng tôi đều là việc quen dễ làm, thu dọn sách vở, hơi cự nhau chút về chuyện phân chia công việc, Luyện nhi liền ra ngoài một vòng, chưa tới nửa canh giờ đã mang về một ít thịt rừng cùng đồ vật quý hiếm, mà tôi trong lúc đó cũng tranh thủ chụm củi nhóm lửa, lấy nước rửa nồi, ngoài động có củi khô muối ăn đầy đủ, đơn giản làm một bữa ăn lót dạ, tiếp tục nghỉ ngơi một hồi, lại bắt đầu tổng vệ sinh bên trong động.

Quét dọn kiểu này, lúc trước mỗi năm cũng làm một lần, nên giặt nên phơi, nên lau nên quét, mỗi người mỗi việc ngăn nắp gọn gàng, hầu như không cần nói cũng biết chính mình nên làm việc gì và đối phương lại nên làm cái gì, thế cho nên tôi cũng không đặc biệt đi quản Luyện nhi, chỉ là ấn theo tiết tấu bản thân làm việc, mãi cho đến khi bước đến trước thạch thất nhỏ nơi sâu xa nhất, mới bắt đầu chần chừ.

Chiếu theo phân công ngày trước, thu dọn thạch thất này là nhiệm vụ của tôi, chỉ là lần này trở về, cố ý vô tình, đều trốn tránh đến gần nơi đây, đừng nói chi là vào bên trong nhìn xem, sợ sẽ tăng phần thương tâm...

Lúc này tôi đứng trước tấm màn che, do dự chốc lát, cuối cùng vẫn là quyết tâm, nhẹ nhàng đẩy hai bên màn che tiến vào. Có lẽ do tâm lý, đặt chân bước, chỉ cảm thấy bên trong tối tăm, hai năm qua sợ là Luyện nhi cũng chưa từng đi vào, do đó không khí bên trong không tốt, mơ hồ còn ngửi thấy chút mùi ẩm mốc, xung quanh tích bụi, so với bên ngoài mới chính là cảm giác đã lâu không có người ở. Nhưng là khắp nơi bài trí, vẫn như năm đó, đến cả áo khoác đều tiện tay vứt lên chăn đệm, giống như chủ nhân vừa mới thay đổi quần áo. Tôi cứ nhìn như vậy, đứng ngây ra một lát mới sờ sờ mũi đi tới, cầm lấy chiếc khăn đã được thấm ướt chuẩn bị trước tiên lau chùi sạch sẽ đồ dùng bị bụi bám đầy, nào ngờ vừa chạm được bàn đá đã nghe Luyện nhi ở bên ngoài liên tục kêu gọi. Nàng kêu gấp, tôi nhất thời nghe không ra tâm tình bên trong, cũng không kịp nghĩ ngợi, ném khăn lau lập tức lao ra ngoài e sợ có sự cố gì đó phát sinh. Đến nơi đã thấy người kia đứng trước chiếc ghế đá nhỏ, đối diện là một đống quần áo chưa được thu dọn, trong tay cầm cái gì mà lộ vẻ vui sướng hài lòng. Thấy nụ cười rực rỡ này, tâm liền buông lỏng, nhưng không biết nàng gấp gáp gọi tôi như vậy có việc gì, đành nghi hoặc tiến tới, nghiêng đầu nhìn nàng hỏi:

- Sao vậy Luyện nhi? Sốt ruột gọi ta đến đây làm gì?

Nàng đang nhìn vật gì đó trong tay cười vui vẻ, thấy tôi lại gần hỏi, con ngươi chuyển động, không giải thích ngay, chỉ cười "khanh khách" kéo tôi nói:

- Vừa lúc vừa lúc, ngươi xoay qua chỗ khác đi, ta có đồ tốt cho ngươi!

Không biết nàng lại giở trò quỷ gì, nhưng không muốn khiến nàng mất hứng, đành nghe lời xoay người đầy bụng nghi vấn, chợt cảm thấy sợi tóc được nhẹ nhàng đẩy ra, có mùi thơm ngát tiến gần, cần cổ vừa ấm vừa lạnh, có thứ gì đó được buộc vào, chỗ xương quai xanh cồm cộm một khối đồ vật trơn nhẵn lạnh lẽo, sờ lên như ngọc, so với ngọc lại lạnh lẽo cứng rắn hơn mấy phần. Luyện nhi ngay phía sau lưng, khoảng cách thật gần, nàng cười khẽ nói bên tai:

- Cứ tưởng là không tìm được nữa, không nghĩ tới qua mấy năm như vậy còn có thể "lại thấy ánh mặt trời", đã như thế, nên tận dụng nó. Bây giờ sư phụ không ở đây, hai ta mỗi người một viên, cũng coi như "bất cải sơ trung" (không thay đổi so với dự tính ban đầu).

Lúc này mới cúi đầu nhìn thử, chỉ thấy quanh cổ vòng thêm một đoạn dây màu đỏ, chính giữa đan thành lưới nhỏ, bao phủ một vật cứng được ai đó chạm khắc qua, màu trắng tinh khiết, mới nhìn qua rất dễ hiểu lầm là ngọc, cẩn thận nhìn lại, chẳng qua chỉ là viên đá màu nho nhỏ.

Quay đầu lại, Luyện nhi đã lui về sau một chút, tay đặt giữa cổ của chính mình sờ qua sờ lại, buông tay xuống thấy tôi nhìn nàng, liền cười "khanh khách" chỉ cổ nàng, bên trên cũng được đeo một sợi dây tương tự, chỉ là màu sắc không giống, toàn thân như mực.

- Trắng cho ngươi, đen của ta, thế nào?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp