Đỉnh Cao Phú Quý

Chương 339: Gió nổi lên Âm thanh này…


2 năm

trướctiếp

Tôn Phỉ Phỉ trầm mặc nửa ngày mới chậm rãi quay đầu lại, liền nhìn thấy trên mặt Trình Uyên đang mỉm cười.

Cô đang cầm ly rượu, liền giật mình tỉnh giấc nửa chừng “trình …”

Trình Uyên đặt ngón tay vào giữa môi cô, ra vẻ im lặng “cô uống nhiều rồi, tôi sẽ đưa cô về.”

Tôn Phỉ Phỉ hai má ửng đỏ, âm thầm gật đầu, khẽ nói nhỏ “Được.”

Nói xong, Trình Uyên kéo tay Tôn Phỉ Phỉ đi, chuẩn bị đi ra ngoài.

“Dừng lại!”

Lúc này năm sáu người đàn ông trong phòng đang ép cô ấy uống, nhất là tên ria mép nâng cóc rượu đập mạnh xuống bàn,rồi đứng dậy hét lớn: “CMM ngươi là ai?”

Trình Uyên quay đầu lại, khinh thường liếc hắn một cái,rồi kéo Tôn Phỉ Phỉ đến sát mình, nhàn nhạt nói: “Ngươi không xứng để biết ta là ai.”

“Ôi đệch, thằng ranh con nào đến đây mà khẩu khí lớn như vậy ?”

“Tôi nghĩ tiểu tử thúi này muốn ăn đòn!”

“xử hắn!”

Năm sáu người đàn ông đều đứng dậy, bao vây lấy Trình Uyên.

Nếu không nhìn kỹ, khó có thể phát hiện ra, quả thật Trình Uyên đeo airpods bên tai, đúng lúc này, một giọng nói “truyền đến” từ trong tai nghe.

Giọng nói đó không phải là Trần Đông.

Trình Uyên không có đáp lại, mà là giương mắt quét qua đám người vây quanh mình và Tôn Phỉ Phỉ, lạnh lùng nói: “Nếu không muốn chết, tốt hơn hết cá ngươi nên ngoan ngoãn ngồi lại cho ta.”

“ta Ở cái tuổi này, không ai dám nói chuyện với Lão Tử bằng cái giọng điệu này.” tên ria mép ánh mắt cũng lạnh lùng.

Nhìn thấy bộ dáng này, Tôn Phỉ Phỉ đã bị dọa sợ.

Trình Uyên không biết, nhưng cô lại biết lai lịch của tên Quang này.

Vì vậy, cô nhanh chóng dứt tay ra khỏi Trình Uyên, đứng ở trước mặt Trình Uyên rồi xin lỗi “Thật sự xin lỗi anh Quang , đây là anh trai của em, anh ấy không biết anh, người không biết không có tội, anh giơ cao đánh khẽ. . . “

“Cút đi!” tên Râu ria đột nhiên đẩy ra Tôn Phỉ Phỉ ra một bên “Lão tử muốn làm cái gì, không đến lượt phụ nữ như cô chỉ điểm.”

Nhìn thấy Tôn Phỉ Phỉ bị tên ria mép đẩy, Trình Uyên hai mắt chợt co rút lại.

Cũng đúng lúc này.

Một cảm giác kinh hoàng mạnh mẽ đột nhiên quét qua cơ thể anh.

Cảm giác ớn lạnh từ sau lưng anh.

Không biết từ khi nào trong phòng này có thêm một người khác, người này không phải người của tên ria mép,mà cũng không phải của Trình Uyên.

Người này đứng ở phía sau Trình Uyên và duỗi tay ra.





Cùng lúc đó.

Trong bãi đậu xe bên ngoài Câu lạc bộ đêm triệu Hoa.



Một chiếc xe thương mại Alpha lặng lẽ dừng lại ở đó.

Cửa sổ thủy tinh bị người ta gõ gõ, khi hạ cửa xuống, từ bên trong xuất hiện một cái đầu ,sắc mặt đầy lạnh lùng, “Làm sao rồi?”

Người gõ cửa kính xe là một người phụ nữ thấp và béo, cô ta mỉm cười nhìn người đàn ông mặt lạnh trước mặt.

“Thiếu chủ muốn tôi đưa ngươi đến tây thiên.”





Trên hành lang của hộp đêm Triệu Hoa, một người phục vụ bưng khay gõ cửa phòng, phát hiện phòng không có người nên liền bước vào.

Sau khi bước vào, người phục vụ nhanh chóng đặt khay lên bàn, sau đó từ trong quần áo lấy ra một túi giấy nhỏ, bên trong mở ra một ít bột, sau đó người phục đó đổ bột vào ly rượu đỏ trên khay.

Sau khi hoàn thành những điều này, người phục vụ đó thành thạo vo tròn tờ giấy bột thành một quả bóng và nhét nó vào túi của mình.

Đúng lúc này, giọng nói của một người nào đó vẻ thô bạo vang lên “Đổ nhiều vào như vậy, phải lắc lắc cho nhanh tan.”

Người phục vụ cảm thấy có lý, nhanh chóng cầm ly rượu lên, vừa định lắc lắc, nhưng lại đột nhiên quay đầu lại nhìn về phía phát ra âm thanh.

“Ai?”

Trong bóng tối, một tia sáng lóe lên, và sau đó tia sáng đó được lóe sáng với tốc độ khó có thể phân biệt bằng mắt thường.

“Vút!” Với một tiếng.

Một thanh phi đao bay xuyên qua cổ của người phục vụ,và cố định ở trên bức tường phía sau, người phục vụ này mất khả năng khống chế, và tạo ra những tiếng ồn ào.

Có thể thấy sức mạnh của loại phi đao này quá lớn.





Quay trở lại phòng của Trình Uyên.

Người đàn ông đột nhiên xuất hiện phía sau Trình Uyên từ trong người rút ra một cây côn có mũi nhọn hình thù kỳ quái, ước chừng dài hơn một mét.

Sau đó…

Có một “xẹt”, như thể bị cắt.

Đầu người đàn ông này liền nghiêng đến 90 độ, và một vết cắt đáng sợ xuất hiện, vết cắt được thấy rõ rệt và phụt ra một dòng máu giống như một vòi phun nước.

Sau đó, hắn ta ngã xuống đất lặng lẽ đi gặp ông bà tổ tiên.

tên ria mép vây quanh Trình Uyên, cùng đám người của hắn, đều là sửng sốt.

Những người như bọn hắn hay bắt nạt kẻ yếu, dựa vào nhiều người hơn để ức hiếp, nhưng ngược lại chưa từng thấy qua thể loại này.

Đặc biệt là người chết trước mặt rồi mà còn lại chết một cách kinh khủng.

Người bị chặt cổ đã chết, mắt mở nhìn chằm chằm, có chết cũng không biết chết như thế nào, thật là quá bi thảm.

Tôn Phỉ Phỉ cũng kinh hãi, lập tức tỉnh cả rượu, sắc mặt từ đỏ thành trắng.

Đối với tên ria mép, cổ họng của hắn mắc nghẹn, và đôi chân của hắn không thể không lắc lư như cái máy rung.

Lại nhìn Trình Uyên.



Gió nhẹ mây bay, mặt không đổi sắc.

Phía sau Trình Uyên, Trần Đông chùi con dao của mình trên người sát thủ đã chết, lau sạch vết máu, rồi nhét lại vào trong người.

Về phần nó được nhét ở đâu thì không ai biết, đây thật ra là thứ mà Trình Uyên vẫn luôn tò mò.

“đã Biết có người giết ngươi, vậy mà còn chạy ra ngoài giả bộ anh hùng cứu mỹ nhân.” Trần Đông hiển nhiên có chút bất mãn.

Trình Uyên nhún vai “Tôi không ra, thì bọn hắn có ra à?”

“Hừ!” Trần Đông nghẹn ngào thờ dài.

Xoay người, Trình Uyên đưa tay về phía Tôn Phỉ Phỉ.

Tôn Phỉ Phỉ nhìn Trình Uyên với ánh mắt đờ đẫn, liền bị anh kéo lên.

“Cái này … đại ca, chúng tôi … chúng tôi chỉ …”

tên ria mép một bên cà lăm và và một bên run rẩy.

Sau khoảnh khắc này, ngực của tên ria mép này ngay lập tức xẹp xuống, cổ duỗi thẳng ra,cúi nhẹ xuống giống như một tên nô lệ.

Hai cô gái cùng đi với Tôn Phỉ Phỉ kinh hãi ôm lấy nhau, co rụt lại thành như một quả bóng.

Trình Uyên liếc mắt một cái, vỗ vỗ bờ vai của tên râu mép hỏi: “Ngươi vừa rồi mới nói là định xử ta sao?”

“Không, không, tôi chỉ là ….nói … đùa thôi …”

“phù!”

Như cảm thấy lời nói của mình không có sức thuyết phục, tên Ria mép này kinh ngạc quỳ xuống trước mặt Trình Uyên, những hạt mồ hôi lấm tấm trên trán, vừa như mới sau cơn mưa chợt hiện ra.

“Đại ca đừng giết tôi, tôi sai rồi, tôi có mắt không thấy Thái Sơn, tôi…”

Tên Ria mép nhanh chóng quỳ lạy Trình Uyên.

Khi những người đi cùng hắn nhìn thấy điều này, tất cả đều quỳ xuống trước mặt Trình Uyên, và bắt đầu quỳ lạy sấp mặt trước Trình Uyên.

Kể cả hai cô gái đi cùng Tôn Phỉ Phỉ, cũng quỳ xuống trước mặt Trình Uyên.

“Đại ca, xin tha mạng!”

“Đại ca xin đừng giết tôi!”

Giết người, loại chuyện này rất xa vời với thường dân.

Một số người khi nghe thấy từ này còn bị dọa đến re nước tiểu, huống chi là đối mặt với “con quỷ” giết người không chớp mắt trước mặt đây.

mà cũng giống như tên ria mép này,giả sử hắn có thể là một ông trùm xã hội đen đi, hắn có thể dám đánh người, nhưng khi nói đến giết người, cho hắn 10..

lá gan, hắn cũng không dám.

Trình Uyên mặc kệ bọn hắn, mà là hướng về Trần Đông nói: “Những người này, nhìn thấy chúng ta, anh nói nên làm cái gì?”

Trần Đông nhàn nhạt đáp: “Hoặc là giết, hoặc là khoét mắt, cắt lưỡi.”

“Thật là tàn nhẫn!” Trình Uyên cau mày.

Sau đó, có mùi nước tiểu trong phòng bốc lên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp