Đỉnh Cao Phú Quý

Chương 297: Tâm tư của Bạch An Tương “Mẹ”


2 năm

trướctiếp

Khi nhìn thấy mẹ, Trình Uyên có chút mất hứng, nhưng vẫn khống chế được cảm xúc, mở cửa xuống xe.

Đây là một động tác cực kỳ đơn giản, nhưng Trình Uyên rất vất vả mới thực hiện được, cố gắng duy trì trạng thái tự nhiên, nhưng áo vest của anh đã ướt sũng.

“Uyên Uyên.” Mẹ anh giật mình khi nhìn thấy Trình Uyên, sau đó kinh ngạc kêu lên.

Trình Uyên muốn ôm mẹ một cái, tuy rằng dạng này sẽ khiến anh đau, nhưng đây là anh nghĩ.

Vì vậy, anh vẫn duỗi tay ra và ôm.

Nhưng…

“năm tệ …!”

Mẹ anh vươn tay đưa cho anh năm tệ. “Còn chưa ăn sao? Đi Tiểu Lâm mua hai cái bánh nướng vừng đi. Ta đi xào hai món.”

Trình Uyên sững sờ.

Vừa định nói gì đó, mẹ anh đã quay vào nhà với nụ cười trên môi.

“Vừa sáng sớm xào cái gì….đồ ăn”

Trình Uyên thở dài, phun ra nửa chữ, lại nuốt xuống, nhìn năm tệ trong tay, đáy mắt có chút ẩm ướt.

Vẫn là hương vị ban đầu, vẫn là công thức ban đầu.

Một người mẹ không biết nhiệt tình là gì, nhưng luôn khiến anh cảm thấy hạnh phúc.

Bạch Long xuống xe nói: “Tôi đi mua cho, đường đi như thế nào?”

Trình Uyên đưa cho anh ta năm tệ.

Bạch Long lắc đầu “Không cần.”

Làm sao những người như họ thiếu tiền được?

Trình Uyên cười khổ lắc đầu, đem tiền cố gắng nhét cho Bạch Long rồi nói. “Mẹ ta thích nghèo nhưng giản dị, anh không cầm bà sẽ không vui.”

Bạch Long sửng sốt, sau đó cầm lấy tiền.

Thời gian luôn làm con người ta buồn bã, vừa rồi Trình Uyên nhìn mẹ quay người đi vào nhà, bóng lưng hơi tiều tụy, tóc đen bạc trắng, đột nhiên nhớ tới người mẹ mà mình nhìn thấy sau khi trúng độc, ảo giác, trong lòng cảm thấy khó chịu.

Tân Dương …

Buổi sáng, Bạch An Tương tỉnh dậy, vươn vai ưỡn vai trên giường, bước đến cửa sổ ở tầng hai trong bộ đồ ngủ mỏng manh, khẽ đẩy cửa sổ ra để đón vài tia nắng đầu tiên chiếu vào.

Không khí nông thôn khiến cô cảm thấy đặc biệt dễ chịu, cô không khỏi nhắm mắt ngẩng đầu hít thở sâu vài hơi.

“Rung rung …”

Âm thanh rung động của điện thoại di động đã quấy rầy người đẹp , Bạch An Tương nhíu mày quay người đi lấy điện thoại.

Cuộc gọi là của Mục Tư Nhã.

“Hey em yêu, cô còn ở kinh thành sao?”



“Sao vậy?” Bạch An Tương ngập ngừng hỏi.

Trình Uyên giải thích cho cô ấy hiểu, hiện tại đừng tiết lộ vị trí của mình.

Tuy rằng điều này làm cho Bạch An Tương không vui, nhưng từ quan sát của Trình Uyên mấy ngày nay , cũng biết anh đang làm chuyện đại sự, cho nên cũng coi như ngầm đồng ý.

Còn về mối quan hệ và tình cảm giữa họ …

Bạch An Tương hiện tại khó có thể nói được.

Cô có chút cảm kích với Trình Uyên, chính anh trấn giữ trên cầu đá ở vườn thú để bảo vệ chính cô, với cái đó cô cũng có cảm động chút ít, nhưng là cảm khái …

Từ đầu đến cuối, Bạch An Tương không biết yêu là như thế nào, mà kết hôn thì lại mơ hồ hơn.

Bây giờ cô có cơ hội lựa chọn, cô có thể lựa chọn từ bỏ cuộc hôn nhân “Không trọn vẹn” này, lựa chọn lại cuộc sống của chính mình, tìm lại cảm giác yêu đương, để bù đắp những thiếu sót của tuổi thanh xuân.

Nhưng cô lại nao núng.

Người ta nói với cô rằng Trình Uyên rất tốt, ngay cả những người luôn khinh thường Trình Uyên,và Lý Tố Trân người chửi Trình Uyên nhiều nhất cũng phản đối việc ly hôn.

Cô nghĩ, có phải cô quá cố chấp không?

Hay cố gắng chấp nhận anh ấy một chút? Mà lại, anh ấy thực sự rất tốt.

“Lương Siêu, cô còn nhớ không?” Giọng của Mục Tư Nhã một lần nữa kéo Bạch An Tương từ trong suy nghĩ trở về thực tại.

“Nhớ chứ.” Bạch An Tương nói.

Lương Siêu là bạn học thời trung học của cô với Mục Tư Nhã.

“Lúc trước Lương Siêu không phải đi du học nước ngoài sao? Bây giờ về rồi. Nghe nói bây giờ phát tài, muốn đầu tư vào Tân Dương của chúng ta.” Mục Tư Nhã nói, “À đúng rồi, hắn cũng mua nhà ở Vịnh Ánh Trăng, và cách nhà cô không xa mấy,hắn nói rằng muốn để các bạn học cũ đi tới tham gia náo nhiệt một chút. “

“thế cô…cô đi không?” Bạch An Tương hỏi.

“Đương nhiên là tôi đi.” Mục Tư Nhã nói, “ngược lại là cô á, nếu cô không đi, Lương Siêu người ta sẽ là rất thất vọng.”

“…” Bạch An Tương.

“cô quên rồi sao? Hai năm cấp ba người ta theo đuổi cô hai năm.” Mục Tư Nhã dường như muốn trêu đùa Bạch An Tương. “hắn nói cô tại sao lúc đó trái tim cô cứng rắn như vậy?”

Năm hai cấp ba, Lương Siêu, vốn có gia thế tốt, bắt đầu theo đuổi Bạch An Tương, nhưng đáng tiếc Bạch An Tương không nghĩ tới, vì vậy, dù có rất nhiều người theo đuổi nhưng cô chưa từng đáp lại với bất cứ ai.

“Này, An Tương, cô đang ở kinh thành hay ở Tân Dương ? Tôi có thể nói cho cô biết, đây là cơ hội tốt.

Lương Siêu tới đây để đầu tư, tập đoàn của chồng cô không phải đang trong thời điểm khủng hoảng sao? Nếu cô đi , nói không chừng … ”Mục Tư Nhã nhắc nhở.

Nghe vậy, Bạch An Tương giật mình, liền nói: “Thôi, tôi sẽ gọi lại cho cô sau.”

Cô liền cúp máy sau khi nói xong.

Nói thật, nhìn thấy Trình Uyên bị thương ngày đó khiến cô rất cảm động, cho nên cô luôn cảm thấy mình nợ Trình Uyên còn sâu hơn cả nợ tình cảm.

Nếu có thể giúp được Trình Uyên, cũng có thể giảm bớt phần nào mặc cảm trong lòng của cô.



Ừm, đi thôi!

Sau khi tắm xong, cô soi gương trang điểm và mặc quần áo rồi xuống nhà đi ra ngoài.

Lúc này, Thời Dương đột nhiên ngăn cản Bạch An Tương.

“Chị dâu, chị đi đâu vậy?”

“Anh là ai? Anh vào bằng cách nào?” Bạch An Tương gặp Thời Dương, nhưng không biết anh ta tên gì, có quan hệ như thế nào với Trình Uyên.

Thời Dương nói, “Anh Trình kêu em ở dưới lầu, nhưng anh không có ở đây. Chị dâu, anh còn … đừng rời khỏi đây.”

Nghe vậy, Bạch An Tương không khỏi có chút tức giận, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp hỏi: “Ý của anh là, Trình Uyên muốn giam cầm tôi?”

“Đương nhiên là không phải, anh Trình Uyên chỉ là vì sự an toàn của chị.” Thời Dương nói.

Bạch An Tương lạnh lùng nói “Không cần.”

Sau khi nói xong, cô bỏ đi trong một cơn giận dữ.

Thời Dương có chút xấu hổ, không dám ngăn cản, sợ quan hệ giữa Bạch An Tương và Trình Uyên vì chuyện này mà trở nên xấu đi.

Hắn ta không thể cản và củng không thể mặc kệ, hắn đành chỉ có thể âm thầm theo dõi cô.

Trình Uyên kêu Thời Dương ở trong phòng suy nghĩ về sự việc của mình gây ra,đúng vào thời điểm đó, lúc rời đi anh liền gọi cho Lý Tịnh Trúc nhờ cô giúp Thời Dương xem, đoán chừng Thời Dương cũng bị trúng độc.

Lý Tịnh Trúc đi đến, mang theo dì hai, lẻn vào trong phòng.

Dì hai của Lý Tịnh Trúc dường như không già lắm, phong cách nói chuyện cũng rất kỳ quái, mở miệng nói: “Tôi tới giúp ngươi giải thoát.”

Thời Dương sửng sốt, quay đầu lại nhanh chóng phát hiện một người phụ nữ đang cầm dao.

Sau khi thấy đó là Lý Tịnh Trúc, hắn ta mới yên tâm.

Ý nghĩa ban đầu của giải thoát là giải trừ những con độc trùng trong cơ thể hắn ta.





Bạch An Tương rời khỏi nhà,rồi gửi một cái vị trí cho Mục Tư Nh , nói với cô ta rằng “Đến đón tôi.”

Thời Dương lặng lẽ đi theo phía sau.

Đồng thời, tại một thành phố giải trí bên cạnh Tập Đoàn Cẩm Đông.

Hoàng Đại Cường đang sống trong sung sướng.

Trước đây ông ta chưa bao giờ có loại cảm giác thích thú này, ngay thậm chí ông ta không thể nghĩ đến nó trước đây.

“Ta muốn mỹ nữ, muốn hai người!”

Đang nằm trong bể suối nước nóng, Hoàng Đại Cường hét vào mặt Kim Kiệt.

Kim Kiệt an bài cho hắn bao toàn bộ thành phố giải trí này, hiện tại gần như sắp đến tiệc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp