Gả Ăn Chơi Trác Táng

Chương 147


2 năm

trướctiếp


Khí thế của cuộc tập kích to lớn mà lại còn xảy ra thình lình như vậy làm cho tất cả phú hào hương thân bên trong thành tham dự việc đều hoảng sợ xanh mặt, cho dù là Vương Thụ Sinh thì trong nội tâm cũng có vài phần bất an, nhưng trên mặt hắn vẫn ra vẻ trấn định mà quay sang nói với Vương Hạ: “Ngươi đi nhìn xem, có phải là Cố Cửu Tư mang viện binh tới không.”
 

Vương Hạ đã sớm muốn đi xem, hắn lập tức nhanh chóng dạ vâng một tiếng rồi rời đi.
 
Ông chủ Trần bị nhốt ở trên vị trí của mình thấy thế liền phẫn nộ mà nói: “Còn nhìn cái gì mà nhìn, nhất định là Cố Cửu Tư dẫn người quay lại đánh chúng ta!”
 
“Quay lại thì làm sao!”
 
Vương Thụ Sinh gầm lên: “Chẳng lẽ chúng ta còn có thể dừng tay sao?!”
 
Lời này làm cho bọn họ trầm mặc lại, Vương Thụ Sinh nhìn bộ dáng hoảng loạn của mọi người ở trong phòng, hắn vừa bực mình trong lòng, lại vừa lo lắng thế cục bên ngoài, sau khi để lại người trông giữ bọn họ xong, Vương Thụ Sinh liền cất bước đi ra ngoài.
 
Hắn một đường cưỡi ngựa chạy như bay tới cổng thành, sau khi hắn bước lên tháp canh thì cũng vừa lúc Vương Hạ đã trở lại, ông ta cung kính nói: “Hiện giờ còn chưa thấy binh mã của Cố Cửu Tư ạ, chỉ nghe thấy người ở ngoài thành kêu la, công tử, bây giờ làm sao đây ạ?”
 
“Bây giờ làm sao? Bây giờ làm sao ngươi còn hỏi ta?” Vương Thụ Sinh cả giận nói “Đi ra ngoài bắt người đi!”
 
“Vậy huyện nha bên kia……”

 
“Tiếp tục tấn công!” Vương Thụ Sinh lập tức nói “Trước hừng đông, ta nhất định phải nhìn thấy Liễu Ngọc Như.”
 
“Nhưng mà sợ là nhân lực không đủ ạ.” Vương Hạ do dự mà nói “Binh lính bên trong thành tổng cộng mới có hơn 3000 người, sau cuộc chiến đấu kịch liệt hôm nay, binh lính vẫn còn di chuyển được bất quá chỉ tới hai ngàn người, nghe âm thanh này, sợ là ngoài thành phải hơn một ngàn người đi, không có số lượng người gấp đôi, nghênh chiến sợ là sẽ xảy ra sai lầm.”
 
Vương Thụ Sinh không nói gì, một lát sau, rốt cuộc hắn mới nói: “Đi ra ngoài thành nghênh địch, nếu là không địch lại, rút quân về, tới lúc đó nếu Liễu Ngọc Như còn chưa ra thì châm một mồi lửa đốt huyện nha.”
 
“Một mồi lửa đốt” Vương Hạ lập tức cả kinh nói “Người ở bên trong sợ là đều không sống được, đến lúc đó thì làm sao chúng ta kiềm chế Cố Cửu Tư ạ?”
 
“Thua rồi, thua rồi” Vương Thụ Sinh lạnh giọng nói “Còn kiềm chế cái gì? Thêm một người chết cũng là thêm một người đồng hành.”
 
Vương Hạ nghe được lời này, tâm cũng lập tức lạnh xuống, hắn đã hiểu được ý định của Vương Thụ Sinh, mặc dù trong lòng thấy sợ hãi thì cũng chỉ có thể dạ vâng đi xuống thực hiện.
 
Vương Hạ phân phó binh lính đi ra ngoài thành, sau lại sai gia đinh đi lấy dầu cùng với củi đốt.
 
Sau đó thì huyện nha lập tức trở nên ổn định hơn, Liễu Ngọc Như nghe thấy bên ngoài đã không có âm thanh gì nữa, nhưng nàng lại không dám lơ lỏng nửa phần, lông mày vẫn luôn nhíu chặt lại. Ấn Hồng nghe được tiếng bên ngoài rút binh đi liền lập tức xụi lơ ở trên mặt đất, nàng ấy vỗ nhẹ ngực của mình: “Cuối cùng cũng không có việc gì.”
 
Nói rồi, Ấn Hồng quay đầu nhìn thấy Liễu Ngọc Như còn đang vò khăn ở bên cạnh, không khỏi nói: “Phu nhân, cô gia đã tới cứu chúng ta rồi, vì sao ngài lại còn mặt ủ mày cau? Ngài nghe bên ngoài xem, bọn họ đều đi rồi.”
 
“Bọn họ đi rồi.” Liễu Ngọc Như vui vẻ không nổi, cúi đầu, ảm đạm nói “Là đi tìm cô gia nhà ngươi.”
 
“Cô gia lợi hại như vậy” Ấn Hồng không thèm để ý mà nói “Sẽ không có việc gì đâu.”
 
Liễu Ngọc Như cười khổ một chút, cũng không có nhiều lời.
 
Nàng cúi đầu cho người ta băng bó miệng vết thương, trong lòng lại yên lặng cầu nguyện cho Cố Cửu Tư.
 
Mà ở ngoài thành Huỳnh Dương, con cháu của Vương gia dẫn đầu quân đội Huỳnh Dương, một đường chạy tới nơi phát ra tiếng động, Cố Cửu Tư đứng ở trên cao theo dõi động tĩnh trong thành Huỳnh Dương.
 
Hắn mặc một thân áo ngoài màu đỏ có hoa văn thêu bằng chỉ vàng, áo trong thuần một màu trắng, tóc dùng kim quan buộc lên một nửa, lưng đeo trường kiếm, đón gió đứng ở trên đỉnh núi, nhìn qua có vẻ phá lệ đáng chú ý.
 
Người ở trong rừng không thấy được nơi xa, bọn họ cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ là dựa theo phân phó của Cố Cửu Tư mà tiếp tục hô hào.
 
Vương thị mưu nghịch, phải tru cửu tộc, đồng đảng đồng tội, cứ việc cân nhắc.
 
Vương gia bạch ngân tam thiên vạn, giai vi bách tính bạch cốt đôi, kim nhật tặc nhân nhược bất tử, Vĩnh Châu tái nan kiến thanh thiên.
 
……
 
Thanh âm kia phiêu đãng vào trong thành Huỳnh Dương, một đợt lại một đợt, cực kỳ kiên nhẫn, không hề thấy phiền.
 
Cố Cửu Tư tính toán khoảng cách giữa hai bên, đợi binh lính chạy tới khoảng cách hắn dự tính xong, Cố Cửu Tư lập tức nói với Từ La: “Rút!”
 
Nói rồi, Cố Cửu Tư với đám người Từ La lập tức chỉ huy, bảo vệ bá tánh nhanh chóng chạy đi.
 

Bá tánh tán loạn chạy vào trong rừng, binh lính vừa tiến vào rừng bị một đống bẫy rập đón đầu, sau một lúc người ngã ngựa đổ, binh lính quân đội lập tức trở nên rối loạn. Cố Cửu Tư nắm chặt kiếm cùng đi ở cuối hàng với Từ La để bảo hộ bá tánh, một đường đưa bá tánh chạy trốn. Dân chúng ngay cả mặt của binh lính như thế nào cũng chưa thấy qua thì đã chạy tán loạn đi hết.
 
Những bá tánh này đều là thôn dân ở địa phương, vừa chạy thoát được liền rẽ sang một con đường khác, chạy tới đỉnh núi bên cạnh.
 
Cố Cửu Tư với đám người Từ La trốn ở trên cây, quan sát thấy mấy binh lính này tiến vào lục soát tìm người liền thuận tay giết một ít tên bị lạc đàn. Không tới chốc lát, đám binh lính này liền phát hiện người bên mình cứ ít đi một chút lại một chút, sau đó ở bên đỉnh núi khác lại có tiếng la vang lên.
 
Người đi đầu ý thức được có gì đó không đúng, lập tức lớn tiếng hô: “Rút! Rút lui về!”
 
Nói rồi, người đi đầu liền dẫn binh lính lập tức rời khỏi khu rừng.
 
Chờ sau khi lui ra ngoài xong, binh lính cũng không dám trì hoãn lâu, lập tức quay về thành bẩm báo.
 
Vương Thụ Sinh ở trên tháp canh thấy quân đội trở về, nguyên bản cứ nghĩ là đã bắt được Cố Cửu Tư, kết quả lại nghe bọn họ bẩm báo như vậy, hắn lập tức giận dữ: “Cái gì gọi là không thấy được người? Các ngươi đi vào nhiều người như vậy, mắt mù hết rồi?!”
 
“Bên trong rừng rậm thật sự rất phức tạp, Cố Cửu Tư lại không giao chiến chính diện với chúng ta, ta……”
 
“Câm miệng!”
 
Vương Thụ Sinh lớn tiếng giáo huấn, Vương Hạ trầm mặc một lát, sau đó lại chậm rãi nói: “Công tử, nếu Cố Cửu Tư đã xác định sẽ nghênh chiến với chúng ta vào buổi sáng, vậy không bằng chúng ta cứ ở đây chờ hắn tới là được. Hiện giờ việc cấp bách, chính là bắt sống được đám người Liễu Ngọc Như, sau đó thu xếp đường lui cho tốt.”
 
Vương Thụ Sinh không nói chuyện, một lát sau, hắn mới hít vào một hơi sâu rồi nói: “Ngươi nói đúng.”
 
Nói rồi, hắn bước lên trước một bước, thấp giọng nói: “Mang tất cả mọi người trong nhà đi hết đi, đừng quay đầu lại, đi một đường thẳng tới Ích Châu.”
 
Vương Hạ cung kính hành lễ, sau đó liền mang theo người đi xuống.
 
Mà ở trên đại đường trong Vương gia, các gia trưởng lão gia chủ đang hơi có chút nôn nóng mà uống trà, một gã sai vặt tới bưng trà lên cho Triệu lão gia, Triệu lão gia nâng chung trà lên, thấy được dòng chữ trên đĩa lót xong, sắc mặt của ông ta lập tức thay đổi.
 
Nhìn thấy sắc mặt của Triệu lão gia không đúng, những người vẫn luôn quan sát Trần lão gia liền không kiềm được mà hỏi: “Trà của Triệu lão gia là trà gì vậy?”
 
“Cũng là giống của chư vị thôi” Triệu lão gia ổn định tinh thần, nói tiếp “Nhưng trà của Vương gia, sợ là không giống với chúng ta.”
 
Nghe được lời này, tất cả mọi người ở đây đều nhìn thoáng qua nhau một cái, bọn họ đều nhìn ra được là Triệu lão gia đã biết chuyện gì rồi.
 
Tiếng hô ở bên ngoài vẫn luôn lặp lại không ngừng, Trần lão gia chậm rãi nói: “Xem ra Cố Cửu Tư là cực kỳ chán ghét Vương gia, tới tới lui lui đều là chuyện của Vương gia cả.”
 
“Lại nói tiếp, chuyện này vẫn là do Thụ Sinh bởi vì tuổi trẻ mà xúc động, nhịn không được chuyện này” Triệu lão gia lau đi chữ viết trên đĩa lót rồi thong dong đặt qua một bên, sau đó chậm rãi nói “Còn mấy nhà chúng ta, người trong nhà nhiều, có mấy hài tử có tiền đồ một chút, nhưng cũng có rất nhiều đứa nhỏ bất quá chỉ là người thường. Rốt cuộc quan trọng nhất vẫn là còn sống, các ngươi nói có đúng không?”
 
Người thông minh nói chuyện đều vòng vo, nói mấy câu như vậy, tất cả mọi người đều hiểu được ý tứ của Triệu lão gia.
 
Chuyện này chủ yếu vẫn là do Vương gia, chuyện đi tới hôm nay cũng là do Vương Thụ Sinh nhịn không được chuyện phụ thân mình bị giết, mà người Cố Cửu Tư muốn giết, cũng chính là Vương gia. Mấy nhà bọn họ ở trong quan trường là có một ít đứa nhỏ, lúc trước cũng là vì che chở những đứa nhỏ này nên mới đi theo Vương Thụ Sinh làm chuyện ám sát Khâm sai. Nhưng là ngoại trừ những đứa nhỏ trên quan trường đó, gia tộc của bọn họ vẫn còn rất nhiều người thường không có liên quan tới sự kiện lần này. Nếu hiện giờ thật sự đi chung với Vương gia tới cuối đường, đến lúc đó Vương gia chạy hết, bọn họ lại chịu đại tội, hết bị xét nhà lại bị diệt tộc. Chi bằng bọn họ từ bỏ một số người, ít nhất có thể để lại một ít núi non, tương lai có lẽ còn có thể dựa vào đám nhỏ trong tông tộc mà Đông Sơn tái khởi.
 
Đã nói tới chỗ này, lại không có ai nói tiếp.
 
Hiện giờ nếu lại có ai nói tiếp nữa, vậy là quyết tâm muốn bước xuống khỏi con thuyền này, nhưng là đoàn người ai cũng đều không tin ai, chỉ sợ vừa có người đi đầu thì lập tức sẽ có người đi mật báo cho Vương Thụ Sinh. Tính mạng của đám người bọn họ hiện giờ đều đang ở trong tay Vương gia, ai cũng không thể qua loa được.
 
Mọi người đều cảm thấy lo lắng, nghi kỵ lẫn nhau. Mà Vương Thụ Sinh đã hoàn toàn từ bỏ việc bắt giữ Cố Cửu Tư, tự mình dẫn người chạy tới trước cửa huyện nha.
 
Vương gia đã chuẩn bị xong dầu cùng với củi lửa, còn dẫn theo hai ngàn người, trực tiếp bao vây lại huyện nha.
 
Ở bên trong huyện nha, đại đa số người bên Liễu Ngọc Như đều đã bị thương nhưng bọn họ vẫn cầm đao, tạo thành một vòng bảo hộ mọi người ở trong huyện nha.
 
“Liễu Ngọc Như!”
 
Vương Thụ Sinh đứng ở ngoài cửa hô to một tiếng: “Ngươi đi ra đây cho ta!”
 
Tiếng kêu này, cả trong lẫn bên ngoài đình viện đều nghe thấy được, Liễu Ngọc Như ở nội viện thì chỉ nghe thấy được tiếng ồn ào ở bên ngoài, không tới một lát, Mộc Nam liền tiến vào, cung kính nói: “Phu nhân, Vương Thụ Sinh đang gọi ngài ở bên ngoài.”
 
Liễu Ngọc Như do dự một hồi, cuối cùng vẫn là đứng dậy đi ra, nàng dẫn theo người một đường đi tới ngoại viện, đứng ở chỗ này liền có thể nghe thấy động tĩnh ở ngoài cửa.
 
Vương Thụ Sinh đợi ở bên ngoài trong chốc lát, sau đó hắn liền nghe thấy tiếng Mộc Nam nói: “Phu nhân nhà ta đã tới, ngài có chuyện gì thì nói đi.”
 
“Liễu Ngọc Như, phu quân Cố Cửu Tư của ngươi hiện giờ đã ở ngoài cửa thành, hắn đang chờ gặp ngươi.” Vương Thụ Sinh lớn tiếng nói “Chúng ta không cần tiếp tục đánh nhau như vậy, chỉ cần ngươi vừa đi ra, ta liền tha tội chết cho tất cả mọi người bên trong.”
 
“Vương đại nhân nói đùa.”
 
Liễu Ngọc Như bình tĩnh nói: “Nếu Vương đại nhân dễ dàng lấy mạng chúng ta như thế, vậy hà tất gì nhất định đòi thiếp thân đi ra? Tự ngài vào bắt là được. Bất quá ngài là không có biện pháp xử lý lang quân nhà ta ở ngoài thành lại cũng không có biện pháp gì với chúng ta, dự định dụ dỗ một nữ tắc như ta đi ra ngoài, coi như là làm tấm chắn cho cái thành Huỳnh Dương này mà thôi.”
 
“Cố phu nhân vậy mà lại rất tự tin vào bản thân mình nhỉ.”
 
Vương Thụ Sinh cười: “Ta muốn bắt các ngươi thì khó, nhưng ta muốn các ngươi chết thì lại rất dễ dàng. Liễu Ngọc Như, ta nói cho ngươi, hiện tại ta đã cầm toàn bộ dầu ở trong thành tới đây, cũng mang theo đủ củi đốt và rơm rạ, nếu ngươi vẫn không chịu ra, vậy cũng đừng trách ta động thủ.”
 
“Vương đại nhân” nghe được lời này, Lạc Tử Thương vẫn luôn đứng ở bên cạnh Liễu Ngọc Như liền lên tiếng, hắn cười lạnh nói “Nếu ngươi dám dùng một mồi lửa thiêu cháy chúng ta, ngươi liền mất đi nhược điểm của Cố Cửu Tư. Hơn nữa, nếu ta chết ở chỗ này, vậy ngươi cũng cần phải cân nhắc lại thật kỹ.”
 
“Lạc đại nhân” Vương Thụ Sinh lập tức nói “Tại hạ cũng không tình nguyện làm địch nhân với ngài, ngài cũng không có ý định làm địch nhân với tại hạ. Tại hạ chỉ là muốn cầu một đường lui, nếu ngài nguyện ý liền mở cửa ra, giao Cố phu nhân ra đây, chỉ cần Cố phu nhân đi ra rồi, tại hạ bảo đảm, tuyệt đối sẽ không động tới huyện nha nửa phần.”
 
Lạc Tử Thương trầm mặc lại, Vương Thụ Sinh tiếp tục nói: “Lạc đại nhân, hiện giờ ta đã không còn đường để đi nữa, con thỏ nóng nảy cũng biết cắn người, huống chi là Vương Thụ Sinh ta?”
 
Không có người nói gì nữa, Ấn Hồng thấy tất cả mọi người xung quanh đều không tỏ thái độ, nàng lập tức đỏ mắt, vội vàng nói: “Không được, phu nhân không thể đi ra ngoài! Bọn họ rõ ràng là muốn bắt phu nhân để áp chế cô gia, đến lúc đó…… Đến lúc đó……”
 
Đến lúc đó, nếu là Cố Cửu Tư không vào bẫy rập chịu chết, Liễu Ngọc Như cũng liền không sống được.
 
Nếu là Cố Cửu Tư đi vào bẫy rập chịu chết…… vậy Liễu Ngọc Như sợ là, cũng không sống được nữa.
 
Chung quy kết quả vẫn là đi chết.
 
Ấn Hồng nôn nóng muốn cầu xin mọi người, nhưng mà tất cả mọi người đều không nói chuyện, ai cũng quay sang nhìn Liễu Ngọc Như, một lát sau, rốt cuộc Liễu Ngọc Như mới trả lời: “Vậy thỉnh cầu Vương đại nhân chờ một chút, thiếp thân rửa mặt chải đầu rồi sẽ đi ra.”
 
“Nửa canh giờ.”
 
Vương Thụ Sinh lập tức nói: “Nửa canh giờ sau, ta không nhìn thấy người liền thiêu trụi cái phủ nha này.”
 
“Được.”
 
Liễu Ngọc Như đồng ý một tiếng, nàng xoay người sang chỗ khác, nói với Ấn Hồng: “Đi múc nước, ta tắm rửa một cái.”
 
Ấn Hồng đứng tại chỗ không nhúc nhích, Liễu Ngọc Như đi vào trong phòng, bình tĩnh nói: “Múc nước.”
 
Ấn Hồng rõ ràng ý cảnh cáo trong thanh âm của Liễu Ngọc Như, hai mắt nàng đỏ bừng, dậm dậm chân rồi cũng dẫn người đi múc nước.
 
Liễu Ngọc Như đi kiếm một bộ quần áo mới rồi lấy trang sức mà Cố Cửu Tư mua cho nàng ra, sau đó mới dỡ tóc.
 
Lúc sau, nàng phảng phất như là sắp đi tham gia một buổi yến hội long trọng, hết tắm gội, thay quần áo, vấn tóc, trang điểm thật tinh xảo rồi lại cắm bộ diêu nạm bạch ngọc có rũ ngọc trai ở hai bên tóc, tiếp đó Liễu Ngọc Như đứng dậy, tròng lên một thân áo tím thêu hoa trắng rồi dang hai tay, xông cả người bằng viên hương đã được nung ấm từ trước.
 
Chờ làm xong tất cả mọi thứ, bên ngoài liền truyền đến giọng nói của Mộc Nam: “Phu nhân, đã sắp nửa canh giờ rồi ạ.”
 
Liễu Ngọc Như ừ một tiếng, bình tĩnh nói: “Mở cửa đi.”
 
Sau khi nói xong, cửa lớn được mở ra, Liễu Ngọc Như liền thấy mọi người xếp thành hai hàng đứng ngay ở ngoài cửa, nàng giương mắt nhìn ra bên ngoài, thần sắc vừa bình tĩnh lại vừa thong dong. Lý Ngọc Xương nhìn nàng, trong lòng cũng cảm thấy không nỡ, hắn chậm rãi nói: “Cố phu nhân, ngươi……”
 
Không đợi hắn nói xong, Liễu Ngọc Như lại chợt cười rộ lên: “Lý đại nhân không cần suy nghĩ nhiều.”
 
Liễu Ngọc Như bình tĩnh nói: “Mọi người đều sẽ bình an.”
 
Lý Ngọc Xương nghe được lời này, cũng không biết Liễu Ngọc Như là muốn an ủi, hay là còn chưa rõ ý nghĩa chuyến đi này. Nhưng hắn cũng không thể nói thêm điều gì vào lúc này nữa.
 
Hắn thở dài, không có trả lời.
 
Liễu Ngọc Như cất bước đi ra cửa, mọi người đều đồng loạt nhìn theo nàng, nàng đi đường cũng không hề quay đầu lại, phong thái trấn định lại thong dong.
 
Cũng không biết là ai ngẩng đầu lên, thị vệ đột nhiên quỳ xuống, mang theo tiếng nức nở mà nói: “Cung tiễn phu nhân.”
 
Sau đó hai hàng thị vệ kia liền giống như sóng triều, theo từng bước chân không nhanh không chậm của Liễu Ngọc Như mà đồng loạt quỳ xuống. Một tiếng lại một tiếng vang lên nói: “Cung tiễn phu nhân”, “cung tiễn phu nhân.”...
 
Liễu Ngọc Như không dừng bước, không nói gì, cũng không quay đầu lại.
 
Chuyện này là trách nhiệm của nàng.
 

Tất cả mọi người đều biết, vốn dĩ Liễu Ngọc Như là phu nhân, nàng hẳn là nên ở trong nội viện, trở thành người cuối cùng mà mọi người phải che chở. Chẳng sợ tất cả bọn họ đều chết trận ở phía trước thì vị nữ tử này, cũng nên là vị cuối cùng chết đi.
 
Nhưng mà nàng lại lựa chọn lấy mạng của bản thân để đổi lấy mạng của bọn họ, lấy tấm thân gầy yếu của nữ tử mà đứng ở đằng trước, bảo vệ bọn họ.
 
Liễu Ngọc Như đi đến trước cửa, nàng nhìn thấy vết máu loang lổ ở trên cửa lớn huyện nha, cuối cùng mới dừng lại bước chân, một lát sau, nàng xoay người lại, hai tay giao nhau đặt ở trước người, nhẹ nhàng khom lưng.
 
“Cảm tạ chư quân(*).”
 
Vừa nghe câu nói đó, lông mi của Lạc Tử Thương liền run rẩy.
 
Ngay một khắc trước khi Liễu Ngọc Như xoay người, hắn đột nhiên gọi một tiếng: “Liễu Ngọc Như!”
 
Liễu Ngọc Như dừng lại bước chân, hắn rốt cuộc nói: “Ta dẫn ngươi về Dương Châu.”
 
Nhưng đáp lại hắn, lại chỉ có hai chữ “Mở cửa.” đầy trầm ổn của Liễu Ngọc Như.
 
Cửa “Kẽo kẹt” một tiếng rồi chậm rãi mở ra, Liễu Ngọc Như liền thấy một rừng người ở bên ngoài.
 
Bọn họ đông đúc như kiến, Vương Thụ Sinh đứng ở đầu, dẫn theo binh lính giống như Tu La dẫn theo lệ quỷ bò ra từ địa ngục, cách một cánh cửa như hai bên âm dương đối mặt nhìn nhau.
 
Bên trong cửa là sống, bên ngoài cửa là chết.
 
Liễu Ngọc Như hơi nhún người, hành một lễ với Vương Thụ Sinh, ngữ điệu ôn hoà mà nói: “Vương công tử.”
 
“Cố phu nhân.”
 
Vương Thụ Sinh cười đáp lễ, tiếp đó nói: “Mời.”
 
Liễu Ngọc Như gật gật đầu, không chút do dự bước qua ngạch cửa đi ra ngoài.
 
Chờ nàng bước xuống bậc thang, quay đầu lại thì thấy cửa lớn phủ còn chưa có đóng, tất cả mọi người đều đang đứng nhìn nàng, tựa hồ như nàng chỉ cần nguyện ý quay đầu lại liền có thể trở về. Nhưng Liễu Ngọc chỉ Như nhẹ nhàng cười rồi nói: “Đóng cửa đi.”
 
“Phu nhân!”
 
Ấn Hồng rốt cuộc nhịn không được, khóc thét lên thành tiếng, nàng ấy muốn nhào tới Liễu Ngọc Như nhưng lại bị Mộc Nam bắt lấy, hắn giữ chặt Ấn Hồng, run rẩy thân mình, không nói gì.
 
Liễu Ngọc Như phất phất tay, lặp lại một lần: “Đóng cửa đi.”
 
Cửa chậm rãi đóng lại, Liễu Ngọc Như cũng quay đầu sang, xoay người nhìn về phía tháp canh rồi nói với Vương Thụ Sinh: “Là muốn lên tháp canh đúng không?”
 
“Cố phu nhân tựa hồ một chút cũng không sợ?”
 
Vương Thụ Sinh có chút kinh ngạc với bộ dáng của Liễu Ngọc Như, hắn không kiềm được mà cất tiếng hỏi. Liễu Ngọc Như ở dưới sự chỉ dẫn của hắn bước lên xe ngựa, hai người cùng chui vào xe, Liễu Ngọc Như liền nhàn nhạt nói: “Ta sợ cái gì?”
 
“Ngươi biết sẽ xảy ra chuyện gì sao?”
 
“Đơn giản là ngươi bắt ta để uy hiếp Cố Cửu Tư thôi, để cho chàng từng bước một đi vào khuôn khổ, cuối cùng bị ngươi bắt.”
 
“Ngươi cảm thấy Cố Cửu Tư nguyện ý dùng mạng của hắn để đổi lấy mạng của ngươi sao?”
 
Vương Thụ Sinh cảm thấy có chút thú vị, hắn nhìn Liễu Ngọc Như rồi nói: “Ta nghe nói cảm tình của các ngươi rất tốt.”
 
“Ngươi cảm thấy thế nào?” Liễu Ngọc Như nhìn Vương Thụ Sinh, Vương Thụ Sinh cười rộ lên “ Vậy ngươi cho rằng ta sẽ nghĩ như thế nào đây?”
 
“Ngươi cảm thấy chàng sẽ không vậy.” Liễu Ngọc Như khẳng định mở miệng, Vương Thụ Sinh gật đầu nói “Cho nên ta sẽ lợi dụng ngươi như thế nào? Dù sao ngươi cũng không uy hiếp được Cố Cửu Tư.”
 
“Hắn sẽ không dùng mạng của hắn đổi lấy mạng của ta, nhưng nếu ta chết thì có khả năng hắn sẽ bị loạn. Ngươi hẳn là đã bố trí rất nhiều cung tiễn mai phục ở đó, nếu ngươi giết ta ngay trước mặt hắn, tất nhiên là hắn sẽ bị rối loạn, sau đó thì ngươi mới ra tay.”
 
Vương Thụ Sinh có chút cười không nổi nữa, Liễu Ngọc Như bình tĩnh nói: “Ngươi cho rằng thế nào? Ta có thể nghĩ được tới vậy thì hắn không thể nghĩ được sao?”
 
“Hắn thông minh hơn ta rất nhiều.”
 
“Vậy thì lại thế nào?” gương mặt Vương Thụ Sinh rốt cuộc cũng cứng lại “Liền coi như hắn biết thì hắn sẽ không bị rối loạn sao?”
 
“Vương Thụ Sinh” Liễu Ngọc Như khuyên hắn, “Ngươi còn có đường lui.”
 
“Ta còn có đường rút lui?” Vương Thụ Sinh trào phúng thành tiếng “Ngươi đừng làm thuyết khách thay cho tên phu quân tốt kia của ngươi.Ta trải qua nhiều chuyện như vậy rồi, chẳng những ám sát hắn, hiện giờ lại còn chỉ huy quân đội chèn ép huyện nha, ngươi nói ta còn có đường lui? Ngươi nói thật lòng cho ta biết, Cố Cửu Tư sẽ tha cho ta tội chết?”
 
Liễu Ngọc Như không trả lời, Vương Thụ Sinh nói tiếp: “Hắn để cho Thẩm Minh giết cha ta, hiện giờ lại muốn giết ta, hôm nay liền coi như ta không lấy được tính mạng của hắn thì ít nhất ta cũng phải lấy mạng người nhà của hắn. Ta muốn làm cho hắn, liền coi như là còn sống thì cả đời này cũng phải áy náy mà sống. Bởi vì, ngươi là vì hắn nên mới chết.”
 
Vương Thụ Sinh chộp lấy cằm của Liễu Ngọc Như, tàn nhẫn nói: “Ngươi nhớ được phải hận hắn, nếu không phải hắn nhất định muốn sửa cái Hoàng Hà chó chết này, nhất định phải tra vụ án, vì bá tánh mà đòi con mẹ nó công đạo gì đấy thì ngươi sẽ không phải chết, biết không?”
 
Liễu Ngọc Như lẳng lặng nhìn hắn, lại nói: “Ta là bị ngươi giết.”
 
Đôi mắt của nàng bình tĩnh tới làm cho người khác sợ hãi: “Ta nếu muốn hận, cũng là hận ngươi. Nếu muốn nguyền rủa, đương nhiên cũng là nguyền rủa ngươi.”
 
Vương Thụ Sinh không nói chuyện, hắn gắt gao nhìn chằm chằm nàng, sau một hồi mới xô nàng ra, cả giận nói: “Bà điên.”
 
Hai người cùng nhau tới được tháp canh, hiện giờ đã sắp sáng sớm, bầu trời đúng là lúc tối nhất, Vương Thụ Sinh cho người trói Liễu Ngọc Như lại rồi treo ở trên tháp canh.
 
Liễu Ngọc Như vẫn luôn không nói chuyện, nàng chưa từng chịu khổ như vậy bao giờ, tay bị treo ngược lên như vậy, cảm giác sợi dây thừng thô ma sát ở trên làn da non nớt của nàng, Liễu Ngọc Như đau tới nhịn không được mà run lên.
 
Vương Thụ Sinh cười rộ lên: “Cuối cùng vẫn chỉ là một nữ nhân.”
 
Liễu Ngọc Như không nói gì, sau khi nàng bị trói xong liền bị treo ở trên tháp canh, nàng không muốn bản thân suy nghĩ nhiều nên nhắm nghiền mắt lại.
 
Trời chậm rãi sáng lên, chim tước ở xung quanh chợt kêu to, bay tán loạn từ trong núi rừng ra.
 
Liễu Ngọc Như nghe thấy tiếng ca lảnh lót của thanh niên truyền tới từ nơi xa, thanh âm kia vừa quen thuộc lại vừa xa xôi, tựa hồ như là ở sinh nhật nàng năm ấy, thiếu niên kia vui sướng hát vang.
 
Quân bất kiến hoàng hà chi thủy thiên thượng lai, bôn lưu đáo hải bất phục hồi(*)
 
Liễu Ngọc Như chậm rãi mở ra hai mắt, lập tức liền nhìn thấy thanh niên mặc y phục màu đỏ rừng rực như lửa, kim quan rực rỡ lung linh ở chỗ xa.
 
Hắn một người một kiếm, cưỡi một con ngựa trắng, chân đạp nắng sớm, miệng cất tiếng ca, chạy từ nơi xa mà đến.
 
Gió thu cuốn theo cỏ khô, làm tung bay góc áo thêu hoa văn bằng chỉ vàng của hắn, Cố Cửu Tư ngừng ở dưới tháp canh, ngẩng đầu nhìn nàng.
 
Một đôi mắt của hắn mang theo ý cười xán lạn, che lấp tất cả cảm xúc.
 
Tất cả mọi người nhìn hắn, còn ánh mắt của hắn lại chỉ biết dừng ở trên người Liễu Ngọc Như.
 
Hồi lâu sau, rốt cuộc hắn mới mở miệng, tất cả mọi người đều cho rằng hắn muốn nói gì đó quan trọng, lại chỉ thấy hắn hô to một câu.
 
“Liễu Ngọc Như, ta tới cứu nàng đây!”
 
Liễu Ngọc Như chợt cười rộ lên.
 
Nàng một bên cười, một bên khóc lóc.
 
Tất cả đau đớn đều không thấy đau nữa, tất cả cực khổ đều không thấy khổ nữa.
 
Vương Thụ Sinh nghe được lời này của Cố Cửu Tư thì lập tức nổi giận đùng đùng, hắn nhìn Cố Cửu Tư, lớn tiếng nói: “Cố Cửu Tư, người của ngươi đâu?!”
 
“Người của ta?”
 
Cố Cửu Tư nhướn mày nhìn lại hắn, tay hắn dắt ngựa, trên vai khiêng kiếm, nói vang: “Không phải ta đang ở chỗ này sao?”
 
“Binh lính của ngươi đâu?!”
 
Vương Thụ Sinh lập tức mở miệng hỏi, hắn hơi có chút khẩn trương, tối hôm qua khí thế lớn như vậy, nói Cố Cửu Tư chỉ có một mình, ai có thể tin được?
 
Cố Cửu Tư nhếch cằm chỉ vào trong thành: “Người của ta ở trong thành nha.”
 
“Nói hươu nói vượn!”
 
“Ngươi không tin?”
 

Cố Cửu Tư nhướng mày: “Vậy ngươi cứ mở cổng thành để ta vào, xem người của ta có phải là ở trong thành hay không?”
 
Vương Thụ Sinh không dám trả lời, Cố Cửu Tư tiếp tục nói: “Mấy nhà các ngươi, lá gan cũng thật là lớn, ngụy trang gia đinh thành bá tánh, giả tạo bạo loạn, ám sát Khâm sai, vây công huyện nha, các ngươi là đang làm gì vậy? Đây là mưu phản! Biết mưu phản là tội gì không? Là đại tội phải tru di cửu tộc, mấy tên rắn độc Vĩnh Châu các ngươi, nuốt được cái tội này sao?”
 
“Bất quá ta rất là hào phóng” Cố Cửu Tư lớn tiếng nói “Ta chỉ muốn xử lý Vương gia, mấy nhà khác nên thừa dịp hôm nay lấy công chuộc tội, tội mưu nghịch này, ta có thể cầu xin Bệ hạ đối xử khoan hồng, không tiếp tục truy cứu!”
 
“Công tử” Vương Hạ nghe được lời này liền có chút nóng nảy “Không thể để hắn nói thêm gì nữa.”
 
“Lại nói bá tánh ở Vĩnh Châu này nha, đều là đồ nhu nhược sao? Bị người ta khi dễ nhiều năm như vậy, có một người tới ra mặt giúp các ngươi, các ngươi cũng không dám  sao? Không dám thì thôi, lão tử trả tiền, hò hét cổ vũ một ngàn văn, dám ra tay là 3000 văn, giết một người mười lượng bạc trắng, chém được Vương Thụ Sinh thì một trăm lượng……”
 
“Cố Cửu Tư!” Vương Thụ Sinh giật lấy tóc của Liễu Ngọc Như, sau đó gác đao lên trên cổ của nàng “Ngươi còn muốn mạng của nàng ta hay không?”
 
Nghe được lời này, Cố Cửu Tư liền yên tĩnh lại, hắn nhìn vẻ mặt thống khổ của Liễu Ngọc Như, sau đó ánh mắt dừng ở trên trâm cài trên đầu nàng.
 
“Vương Thụ Sinh” Giọng nói của Cố Cửu Tư thật bình tĩnh “Nói đi nói lại, ngươi bất quá là muốn ta đền mạng cho phụ thân ngươi mà thôi, ngươi buông nàng ra, ta đưa mạng của mình cho ngươi.”
 
Lời này làm cho tất cả mọi người sửng sốt, ngay cả Liễu Ngọc Như, cũng cảm thấy khiếp sợ.
 
Nàng lập tức điên cuồng giãy giụa, phẫn nộ quát lên: “Chàng đi đi! Cố Cửu Tư, chàng đi cho ta!”
 
“Câm miệng!”
 
Vương Thụ Sinh phản ứng lại, hắn vui vẻ hô lên: “Không nghĩ tới Cố đại nhân còn là một kẻ si tình, như vậy, ngươi rút kiếm tự vẫn đi.”
 
“Ngươi cho ta là thằng ngốc sao?” Cố Cửu Tư tức tới nở nụ cười “Ta tự vẫn xong rồi mà ngươi không chịu thả người thì làm sao?”
 
“Vậy ngươi muốn thế nào?”
 
“Ngươi thả nàng ra trước.”
 
“Ta thả ra rồi ngươi chạy mất thì làm sao?”
 
“Ngươi mở cửa thành ra, để ta đi vào thành.”
 
Cố Cửu Tư lập tức nói: “Ngươi thả nàng ra, chỉ cần ngươi để nàng ra khỏi thành, đi ra khỏi tầm bắn, ta liền tự sát.”
 
Lời này làm cho Vương Thụ Sinh có chút do dự, Vương Hạ nhìn một hồi, sau đó mới ghé vào bên tai của Vương Thụ Sinh rồi nói: “Chúng ta đã mai phục xong cung thủ ở trong thành, công tử cứ dụ hắn tới đó là được.”
 
Vương Thụ Sinh suy tư, cuối cùng mới nói: “Vậy ngươi bỏ hết đồ lại, áo trong vào thành!”
 
Áo trong vào thành, vậy chính là coi hắn như tội phạm mà đối đãi, hơn nữa cũng không để hắn ẩn giấu bất cứ giáp mềm phòng thân gì.
 
Liễu Ngọc Như còn muốn giãy giụa thì lại nhìn thấy Cố Cửu Tư không nói một lời, lập tức xoay người xuống ngựa, cởi áo ngoài ra, gỡ kim quan xuống, bỏ lại trường kiếm, chỉ mặc một thân áo mỏng, đi chân trần đứng ở trước cửa thành, sau đó lớn tiếng nói: “Mở cửa thành đi!”
 
Thấy hắn gỡ xuống tất cả vũ khí, rốt cuộc Vương Thụ Sinh mới chịu kéo Liễu Ngọc Như lên, vừa mới cởi bỏ dây thừng của nàng xong, Liễu Ngọc Như lập tức bò dậy khỏi mặt đất, đẩy ra tất cả mọi người ở xung quanh rồi nghiêng ngả lảo đảo chạy từ trên tháp canh xuống.
 
Vương Thụ Sinh cũng không để người cản nàng, Liễu Ngọc Như một đường chạy rất nhanh. Nàng mất đi sự bình tĩnh, ổn trọng trước giờ, chỉ biết điên cuồng mà chạy về phía cửa thành ở dưới lầu, trong mắt nàng hàm chứa nước mắt, như là một tiểu cô nương hơn mười tuổi vừa phải chịu một ủy khuất cực lớn, muốn chạy đi tìm cái người có thể bảo hộ nàng cả đời kia.
 
Nàng chạy như điên, gió gào thét mà thổi qua, chờ sau khi nàng chạy tới cửa thành, quần áo trên người nàng đều hỗn độn, búi tóc tản ra, nhìn qua liền thấy cực kỳ chật vật.
 
Nàng thở hổn hển, nhìn cửa thành mở ra một chút, đầu tiên là nắng sớm chiếu vào trước, sau đó là bóng dáng người kia dần dần hiện ra.
 
Hắn chỉ mặc một thân áo đơn mỏng manh, tóc dài tán loạn ở sau lưng, hai chân trần đứng ở trước cửa thành, xung quanh hắn đều là binh lính, tất cả bọn họ mặc giáp cầm kiếm, thần sắc ai nấy đều nghiêm nghị, chỉ có hắn là vẫn duy trì bộ dáng bất cần đời như cũ, phảng phất như là một người không có chuyện gì nên nhàn nhã đi đạp thanh ngắm hoa, đối với mấy chuyện linh tinh phiền lòng này thì không để ý lắm.
 
Liễu Ngọc Như thở hổn hển, hai người cách nhau khoảng ba trượng nhưng ai cũng không động đậy.
 
Cố Cửu Tư lẳng lặng đánh giá nàng, nụ cười của hắn chậm rãi tản ra, hồi lâu sau, hắn mới vẫy vẫy tay với, trong thanh âm mang theo vài phần nghẹn ngào.
 
“Ngọc Như” hắn nói “Lại đây đi.”
 
Liễu Ngọc Như không có một chút do dự nào, nàng lập tức nhào vào trong lồng ngực của hắn.
 
Cũng chính là ở trong nháy mắt kia, mặt đất vang lên tiếng rung ù ù, Vương Thụ Sinh hét lớn: “Bắn tên!”
 
Sau đó liền có hàng ngàn hàng vạn mũi tên lửa bắn từ ngoài thành tới, mà mũi tên bên phe Vương Hậu Sinh cũng bay về phía Cố Cửu Tư, cùng lúc đó binh lính của Cố Cửu Tư ở quanh đó lập tức dựng lên tấm khiên bảo vệ hắn hắn.
 
Bất quá chỉ trong một khoảnh khắc đó mà xung quanh đã đã loạn thành một đống, tiếng mắng chửi, tiếng chém giết, tiếng hô của binh lính, binh hoang mã loạn, phong hoả lang nhân(*), tia nắng cùng máu nhuộm đẫm buổi sáng hôm nay, mà hai người bọn họ lại cái gì cũng không quan tâm, còn không coi ai ra gì mà ôm lấy nhau, phảng phất như mọi chuyện trên thế giới này đều không liên quan tới bọn họ.
 
“Thời gian này không có ta ở bên, nàng sợ không?”
 
Cố Cửu Tư ôm lấy nàng, phảng phất như là tìm lại được trân bảo bị mất. Liễu Ngọc Như nghẹn ngào thành tiếng: “Ta không sợ?”
 
“Lá gan lớn như vậy sao?”
 
Cố Cửu Tư cười khẽ.
 
Liễu Ngọc Như khụt khịt, túm lấy quần áo của hắn.
 
“Ta biết……”
 
Nàng khóc lóc nói: “Ta biết chàng sẽ trở về.”
 
Nghe được lời này, Cố Cửu Tư nâng tay lên đặt trên tóc của nàng, hắn nghiêng mặt, cúi đầu hôn nhẹ lên gò má Liễu Ngọc Như một cái.
 
“Ngọc Như thật ngoan” thanh âm của hắn ôn nhu, hắn nhìn khuôn mặt tèm nhem của nàng, khàn khàn nói “Về sau, ta sẽ không bao giờ để cho nàng phải chịu khổ như vậy nữa.”
 
“Nàng thật sự là tâm can của ta nha.”
 
Thật sự là tâm can.
 
Thoáng chạm vào liền đau, bị thương nhẹ một cái thôi cũng sẽ đau đến tuyệt vọng.
 
Chẳng sợ hắn phải hy sinh mạng của mình thì Cố Cửu Tư cũng luyến tiếc để cho trần thế này làm dơ một góc váy của tâm can bảo bối của hắn.
 
Đây là Liễu Ngọc Như, là thê tử của hắn.
 
Chẳng sợ ở bên ngoài hung hãn như vậy, thì ở trước mặt hắn, nàng vĩnh viễn là một cô nương như kiều hoa, cần hắn nâng ở trong lòng bàn tay.


 
(*)Chư quân: 诸君: Là một xưng hô có tính chất kính trọng.
(*)Quân bất kiến hoàng hà chi thủy thiên thượng lai, bôn lưu đáo hải bất phục hồi: 君不见黄河之水天上来,奔流到海不复回: Là một câu trong bài “Tương Tiến Tửu” của Lý Bạch.
(*)Binh hoang mã loạn: 兵荒马乱: Hình dung cảnh tượng hỗn loạn do chiến tranh tạo thành.
(*)Phong hỏa lang nhân: 烽火狼烟: Là hình ảnh khói báo động bốc lên, dấu hiệu báo động có địch tấn công.. 
 
 



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp