Gả Ăn Chơi Trác Táng

Chương 141


2 năm

trướctiếp


Hạ nhân đi thông báo cho Lý Ngọc Xương xong, Cố Cửu Tư cũng thừa dịp lúc này cho người đi lấy nước ấm, sau đó hắn đi vào phòng chuẩn bị tắm gội thay quần áo.
 

Lúc hạ nhân đi lấy nước ấm, Cố Cửu Tư ngồi ở bên cạnh bàn, hắn nhìn chằm chằm lời khai trên trang giấy, những thứ này đều do Vương Tư Viễn khai ra, đằng sau còn có chữ ký của ông ta, bên trên còn dính vết máu. Trên cái danh sách này, từ trên xuống dưới, gần như bao gồm toàn bộ quan viên của Huỳnh Dương. Có thể thấy được, sau lưng tất cả quan viên ở Huỳnh Dương, đều đứng một đám gia tộc bản địa, bọn họ cày cấy ở trên mảnh đất này trong nhiều thế hệ, bồi dưỡng hài tử từ khi còn nhỏ để đưa vào quan trường, sau lại để hài tử phụng dưỡng ngược lại cho gia tộc.
 
Vương, Trần, Triệu, Lý.
 
Bốn gia tộc này gần như cầm giữ tất cả quan chức cùng sản nghiệp của Vĩnh Châu, quan viên ở Vĩnh Châu, đều phải phụ thuộc vào những gia tộc này để mà tồn tại.
 
Huỳnh Dương là châu phủ của Vĩnh Châu, quan viên ở Huỳnh Dương như vậy, chẳng khác nào đại đa số các quan viên ở Vĩnh Châu đã chia phe xong, trên phần danh sách này, cho dù là quan viên được triều đình phái tới hay là quan viên ở địa phương, gần như là không có một ai may mắn thoát khỏi, tất cả đều có quan hệ với Vương gia.
 
Nếu Cố Cửu Tư muốn động những người này, căn cứ vào chuyện những người này đã phạm phải, có thể nói là phải rửa sạch toàn bộ quan trường của Huỳnh Dương một lần.
 
Bọn họ sẽ cho phép sao?
 
Cố Cửu Tư thở hắt ra một hơi, đúng lúc này, Liễu Ngọc Như bưng canh gừng đi vào trong phòng, nghe được một tiếng thở hắt ra của Cố Cửu Tư, nàng đi tới bên cạnh hắn, ôn hòa hỏi: “Đang buồn rầu chuyện gì vậy?”
 
Hỏi xong, nàng nhìn lướt qua lời khai ở trên mặt bàn rồi đưa canh gừng cho hắn, Cố Cửu Tư bưng bát canh gừng lên uống, Liễu Ngọc Như đứng ở phía sau hắn, vừa giúp hắn bóp bả vai vừa nói: “Phần lời khai này khó xử lý?”

 
“Khó.”
 
Cố Cửu Tư trực tiếp mở miệng nói: “Ta biết là quan viên Huỳnh Dương khó xử lý, nhưng ta không hề nghĩ tới, lại khó xử lý tới như vậy. Nếu xử hết tất cả những quan viên này, vậy Huỳnh Dương liền rối loạn.”
 
Liễu Ngọc Như bóp vai cho hắn, chậm rãi nói: “Vậy chàng định làm thế nào?”
 
Cố Cửu Tư không có trả lời, Liễu Ngọc Như nói tiếp: “Cũng không thể xử lý hết tất cả đi?”
 
“Tội của Vương Tư Viễn, nhất định phải được xác định.”
 
Nói rồi, Cố Cửu Tư nhắm mắt lại: “Chỉ khi định tội được Vương Tư Viễn thì Thẩm Minh mới có đường sống.”
 
“Vậy những người khác thì sao?”
 
Cố Cửu Tư không nói chuyện.
 
Nếu không xử lý, vậy khác nào lại làm thất vọng những chứng cứ mà Thẩm Minh phải liều mạng để lấy về này, làm sao trả lời được chất vấn của bá tánh bên dưới?
 
Nếu để cho những quan viên này dễ dàng chạy thoát, bọn họ lại không thể ở tại Vĩnh Châu cả đời, đợi sau khi hắn với Lý Ngọc Xương rời khỏi đây rồi, những người này sẽ ngóc đầu trở lại rất nhanh, sau đó, Vĩnh Châu sẽ lại không có bất luận cái gì thay đổi.
 
Nhưng muốn xử bọn họ, thì làm sao bây giờ?
 
Nhiều người như vậy, xử lý xong rồi thì ai tới làm việc, người tới làm việc có chắc chắn là sẽ làm tốt hơn quan viên bây giờ hay không?
 
Hơn nữa nếu thật sự động nhiều người như vậy, ai tới chấp hành?
 
Cố Cửu Tư nhắm mắt lại, hắn có chút mệt mỏi. Nước ấm đã lấy xong, Liễu Ngọc Như liền nhắc nhở hắn một tiếng, Cố Cửu Tư gật gật đầu, đứng dậy đi vào phòng tắm.
 

Liễu Ngọc Như ngồi ở trước bàn, cầm lấy lời khai mà Thẩm Minh cho, nàng lẳng lặng xem lời khai trong chốc lát. Nàng biết băn khoăn của Cố Cửu Tư, sau khi nàng suy nghĩ một hồi, đợi Cố Cửu Tư đi ra từ trong phòng tắm, Liễu Ngọc Như mới nói với hắn: “Kỳ thật, cũng không cần phải xử lý tất cả.”
 
Liễu Ngọc Như suy tư nói: “Phạm vi của vụ án này quá rộng, chàng có thể hướng Đông Đô xin một đạo đặc xá, đối với những quan viên không có vụ án nào liên quan tới mạng người thì chỉ cần giao nộp tiền phạt là được. Cứ như vậy, dùng tiền là có thể giải quyết được vấn đề, mọi người cũng không cần giương cung bạt kiếm nữa.”
 
Cố Cửu Tư không nói chuyện, hắn lắng nghe ý kiến của Liễu Ngọc Như, Liễu Ngọc Như trầm tư, tiếp tục nói: “Lập tức là tới kỳ thi mùa thu rồi, sau kỳ thi lần này, triều đình sẽ lập tức có thêm rất nhiều, rất nhiều người, tới lúc đấy lại bãi nhiệm những quan viên nộp phạt trước đó. Dùng cách nước ấm nấu ếch như vậy, cứ từng bước từng bước tới thì sẽ không dễ xảy ra sự cố gì đâu.”
 
Cố Cửu Tư suy nghĩ một hồi, kỳ thật lời của Ngọc Như cũng không khác biệt lắm so với suy nghĩ của hắn.
 
Muốn rửa sạch nhiều quan viên như vậy trong một lần là không thực tế, chỉ có thể như vậy, xử lý xong đám ác độc nhất trước, sau đó lại từng bước rửa sạch quan trường.
 
Chỉ là hắn không nghĩ tới chuyện để cho cho bọn họ nộp tiền phạt, Cố Cửu Tư do dự trong chốc lát rồi mới nói: “Nếu như nộp tiền phạt, chỉ sợ bá tánh sẽ khó mà đồng ý.”
 
Đối với bá tánh mà nói, dùng tiền đổi mạng, sự công chính uy nghiêm của pháp luật sẽ mất đi.
 
Liễu Ngọc Như gật gật đầu: “Đúng vậy, cụ thể thế nào, chàng cũng phải thương lượng một chút với Lý đại nhân. Còn đạo đặc xá này, sợ là chàng cần phải thỉnh cầu đấy.”
 
Cố Cửu Tư lên tiếng: “Để ta điều binh mã ở Tư Châu lại đây trước, đến lúc đó có cả ân huệ lẫn uy nghiêm, hẳn là sẽ có biện pháp khác.”
 
Hai người đang nói chuyện thì bên ngoài chợt truyền đến tiếng thông báo, nói là Lý Ngọc Xương đã tới rồi. Cố Cửu Tư vội vàng khoác một cái áo ngoài, sau đó liền chạy ra ngoài gặp.
 
Lý Ngọc Xương đang chờ Cố Cửu Tư ở thư phòng, sau khi Cố Cửu Tư bước vào cửa liền hành lễ với Lý Ngọc Xương rồi nói: “Lý đại nhân.”
 
“Tìm ta có chuyện gì?”
 
Thần sắc của Lý Ngọc Xương bình tĩnh, Cố Cửu Tư giải tán hạ nhân, đồng thời cho Mộc Nam ra lệnh bọn họ đi xa một chút, cuối cùng hắn còn đi kiểm tra trái phải một vòng, đợi khi xác nhận không có bất cứ ai trốn ở trong phòng rồi, hắn mới đóng cửa lại.
 
“Chuyện gì mà nghiêm trọng thế?”
 
Lý Ngọc Xương nhíu mày, Cố Cửu Tư dựa lưng vào cửa, nhỏ giọng nói: “Đêm qua ta tìm được Thẩm Minh rồi.”
 
Lý Ngọc Xương hơi sửng sốt, sau đó hắn lập tức phản ứng, vội vàng la lên: “Thế Vương Tư Viễn đâu?”
 
“Chết rồi.”
 
Nghe được lời này, Lý Ngọc Xương hít ngược vào một hơi khí lạnh: “Hắn điên rồi!”
 
“Hắn lấy được chứng cứ rồi.” Cố Cửu Tư nhỏ giọng mở miệng “Vương Tư Viễn khai ra rất nhiều người, có lời khai của ông ta, chúng ta đã có lý do để bỏ ngục tất cả những người này. Chờ sau khi bỏ ngục rồi, lại xem xét những chứng cứ khác.”
 
“Bao nhiêu người?”
 
Lý Ngọc Xương trực tiếp mở miệng, Cố Cửu Tư thấp giọng nói: “Từ bát phẩm trở lên, 231 người.”
 
Toàn bộ quan viên Huỳnh Dương cũng bất quá mới gần 300 người, nghe được con số này, Lý Ngọc Xương liền trở nên trầm mặc. Cố Cửu Tư giương mắt nhìn hắn: “Lý đại nhân nghĩ như thế nào?”
 
“Ta phải về Đông Đô.”
 
Lý Ngọc Xương nói thẳng: “Việc này đã không phải là chuyện ta và ngươi có thể giải quyết được nữa.”
 
“Không thể về.”
 
Cố Cửu Tư quyết đoán mở miệng: “Thẩm Minh đã giết Vương Tư Viễn, quan viên Huỳnh Dương hiện giờ nhất định là đang trông gà hoá cuốc, một khi chúng ta có bất cứ dị động gì, ta sợ là bọn họ sẽ động thủ. Nếu ngươi về Đông Đô, vậy chính là trực tiếp nói cho bọn họ biết, ngươi đã lấy được chứng cứ, hơn nữa cũng biết bản thân không có năng lực xử lý vụ án này, ngươi nghĩ bọn họ sẽ thả chúng ta đi sao?”
 
Lý Ngọc Xương lại im lặng, Cố Cửu Tư nói tiếp: “Ta đã cho người cầm lệnh bài đi Tư Châu điều binh lại đây, bệ hạ sớm nghĩ tới cục diện hiện giờ nên đã chuẩn bị binh mã ở Tư Châu. Trong vòng bốn ngày, binh mã ở Tư Châu hẳn là sẽ tới. Chúng ta cứ dây dưa bốn ngày, chờ binh mã tới thì chúng ta có thể trực tiếp nắm giữ Huỳnh Dương, bắt đầu phá án.”
 
“Đây là mệnh lệnh của bệ hạ?”
 
“Ta có kiếm Thiên Tử.”
 
Nghe được lời này, Lý Ngọc Xương nghĩ một hồi, cuối cùng mới nói: “Vậy hiện giờ ngươi tính toán như thế nào?”
 
“Ngươi cứ làm bộ như không biết việc này.” Cố Cửu Tư tiếp tục nói “Tiếp tục phá án, ta lại tiếp tục tìm Thẩm Minh, chờ qua bốn ngày ——”
 
Cố Cửu Tư giương mắt nhìn về phía Lý Ngọc Xương, Lý Ngọc Xương cũng trong nháy mắt liền sáng tỏ: “Chờ binh mã ở Tư Châu tới Huỳnh Dương.”
 
Cố Cửu Tư thương lượng với Lý Ngọc Xương xong, Lý Ngọc Xương lại nghĩ nghĩ, rốt cuộc vẫn là hỏi: “ Thẩm Minh đang ở chỗ nào?”
 
“Ta không biết.”
 
Cố Cửu Tư rũ xuống hai mắt: “Hiện tại ta chỉ hy vọng, hắn mạnh khỏe thôi.”
 
Cố Cửu Tư với Lý Ngọc Xương thương lượng xong, hai bên liền trở về nơi ở của mình, Lý Ngọc Xương tiếp tục thẩm tra vụ án của Phó Bảo Nguyên, Cố Cửu Tư lại tiếp tục phái người đi tìm Thẩm Minh ở khắp nơi.
 
Chờ tới buổi chiều ngày hôm đó, người của Vương gia cuối cùng cũng tìm được nơi hành hình Vương Tư Viễn, sau đó lại lần theo vết máu mà tìm được thi thể của Vương Tư Viễn. Thi thể bị Thẩm Minh dùng lửa đốt trụi đến nỗi còn mỗi khung xương, bọn họ chỉ có thể căn cứ vào vị trí chiếc răng mà ông ta thiếu để xác nhận thân phận. Đợi sau khi người của Vương gia xác định cái xác này là của Vương Tư Viễn rồi liền gọi tất cả những người trong nhà họ Vương tới chặn ở trước cửa nhà Cố Cửu Tư, nói phải đòi một phần công đạo.
 
Bọn họ đứng ở cửa cãi cọ ầm ĩ, Cố Cửu Tư không có đi ra ngoài, Lý Ngọc Xương thì đứng ở cửa, phảng phất như là đã biến thành thần giữ cửa, nghe người nhà họ Vương gầm lên.
 
“Lý đại nhân, Cố Cửu Tư dung túng cho kẻ giết người, hơn nữa còn là giết đại quan chính tứ phẩm của triều đình, ngài cần phải làm chủ cho chúng ta.”
 
Vương Thụ Sinh mặc áo tang, trên đầu bọc vải bố trắng, hai mắt hắn đỏ hoe, nói: “Hôm nay cần phải bắt giữ Cố Cửu Tư, tóm được Thẩm Minh trở về để điều tra ra manh mối, bằng không chúng ta nhất định không đi!”
 
“Đúng!” Những người khác đứng ở đằng sau cũng hô to “Không đi! Công đạo, chúng ta muốn công đạo!”
 
“Chứng cứ.” Thần sắc Lý Ngọc Xương vẫn lãnh đạm, Vương Thụ Sinh ngẩn người: “Cái gì?”
 
“Ngươi nói Cố Cửu Tư dung túng cho kẻ giết người, chứng cứ.” Lý Ngọc Xương nghiêm túc giải thích, Vương Thụ Sinh lập tức nổi giận: “Thẩm Minh là người của hắn, Thẩm Minh giết người, còn không phải chứng cứ? Có nhiều thị vệ nhà chúng ta nhìn thấy Thẩm Minh bắt cóc người như vậy, còn có thi thể của phụ thân ta hôm nay…… Thi thể……”
 
Trong thanh âm của Vương Thụ Sinh mang theo nghẹn ngào, người ở bên cạnh vội vàng trấn an hắn, Vương Thụ Sinh trầm tĩnh lại, sau đó mới nói: “Phụ thân ta cũng đã xác định bỏ mình, như thế, còn không phải đã đủ chứng cứ để bắt Cố Cửu Tư sao?”
 
“Thẩm Minh trước đây là mệnh quan triều đình.” Lý Ngọc Xương Bình tĩnh mở miệng “Sau này lại từ quan ở lại tại Huỳnh Dương. Hắn không phải nô tịch, lấy đâu ra quan hệ chủ tớ với Cố Cửu Tư?”
 
“Lý đại nhân” quản gia Vương Hạ mở miệng “Ngày thường Thẩm Minh liền ở bên cạnh Cố Cửu Tư, mọi chuyện đều nghe Cố Cửu Tư chỉ huy, ngài nói bọn họ không phải chủ tớ, không khỏi quá mức gượng ép.”
 
“Ngươi nói bọn họ là chủ tớ” Lý Ngọc Xương giương mắt nhìn về phía Vương Hạ “Chứng cứ.”
 
Vương Hạ bị chặn họng. Vương Thụ Sinh tiến lên một bước, gầm lên thành tiếng: “Lý Ngọc Xương, chuyện nên theo lẽ thường như vậy, ngươi sao lại cứ càn quấy như thế, chẳng lẽ ngươi còn bắt ta chứng minh phụ thân ta là phụ thân ta sao?”
 

“Chẳng lẽ không cần sao?”
 
Lý Ngọc Xương nhíu nhíu mày: “Mọi việc đều cần có chứng cứ, ngươi nếu muốn xác nhận bản thân với Vương đại nhân có mối quan hệ cha con ruột thịt, chẳng lẽ không cần chứng minh?”
 
Lời này làm cho Vương Thụ Sinh nghẹn một cục tức ở cổ, xém chút là thở không ra hơi, Lý Ngọc Xương canh giữ ở trước cửa, hai tay hợp lại để ở trước người, hắn bình tĩnh nói: “Lý mỗ làm việc đều theo luật pháp, nói chứng cứ thực tế. Nếu làm việc bằng tâm, vậy ta hoài nghi các ngươi đều có liên quan tới vụ án của Phó Bảo Nguyên, vậy thì có thể bắt giữ toàn bộ không?”
 
Bọn họ đều không nói lời nào, một lát sau, Lý Ngọc Xương mới nói tiếp: “Cố Cửu Tư với Thẩm Minh đích xác là có quan hệ, nhưng chuyện này cũng không đủ để chứng minh việc Cố Cửu Tư sai Thẩm Minh giết Vương đại nhân, hiện giờ Cố Cửu Tư còn đang tìm kiếm Thẩm Minh, các vị ở chỗ này tiêu phí thời gian để dây dưa với ta thì không bằng nên đi truy nã Thẩm Minh đi, Thẩm Minh trở về rồi, tất cả tự nhiên sẽ tra ra manh mối.”
 
Lời này làm bọn họ quay đầu nhìn nhau, một lát sau, Vương Hạ mới chậm rãi lên tiếng nói: “Lời Lý đại nhân nói, cũng có lý.”
 
“Hiện giờ chuyện quan trọng nhất” Vương Hạ trộm nhìn thoáng qua Vương Thụ Sinh, nhỏ giọng nói “Hẳn là tìm được Thẩm Minh.”
 
Vương Thụ Sinh mím môi, một lát sau, hắn nâng tay lên, hành lễ với Lý Ngọc Xương rồi lập tức xoay người sang chỗ khác, vội vàng dẫn người rời đi.
 
Vương Hạ cùng Vương Thụ Sinh đi ở trên đường, Vương Hạ liền nhỏ giọng nói: “Nhìn bộ dáng Lý Ngọc Xương với Cố Cửu Tư như vậy, không giống như là đã lấy được chứng cứ, chứng cứ hẳn là còn ở trên người Thẩm Minh.”
 
“Sao lại nói như vậy?”
 
Vương Thụ Sinh lạnh mặt, Vương Hạ tiếp tục nói: “Nếu đêm qua Cố Cửu Tư nhìn thấy Thẩm Minh, hẳn là sẽ phái người giúp Thẩm Minh đi đón gia quyến của Tần Nam. Nhưng đêm qua là một mình Thẩm Minh đi cướp người nhà Tần Nam.”
 
“Một mình?” Vương Thụ Sinh quay đầu, phẫn nộ nói “Không phải ta đã nói phải trông giữ người cho cẩn thận sao!”
 
“Chúng nô tài không nghĩ tới động tác của hắn sẽ nhanh như vậy” Vương Hạ vội vàng cáo tội “Đêm qua mọi người còn đang tìm đại nhân, nhân mã vốn dĩ đã không đủ, hơn nữa nô tài nghĩ Thẩm Minh chỉ có một mình như vậy, hắn còn bị thương, lá gan làm sao có thể lớn như thế mà dám một mình đi cướp người?”
 
“Các ngươi có bao nhiêu người trông coi.”
 
“Hai mươi người.”
 
“Hai mươi người?” Vương Thụ Sinh cao giọng “Hai mươi người mà còn để bọn họ chạy được?”
 
“Ngài yên tâm” Vương Hạ lập tức nói “Thẩm Minh bị trọng thương, ta đã cho người đuổi theo rồi.”
 
Vương Thụ Sinh không nói chuyện, Vương Hạ tiếp tục phân tích nói: “Thẩm Minh cứu Tần Nam xong liền trực tiếp rời khỏi Huỳnh Dương, vậy hắn cũng chỉ có một đoạn thời gian trước hừng đông là có thể ở cùng Cố Cửu Tư. Nhưng nếu đêm qua Cố Cửu Tư lấy được chứng cứ thì hôm nay hắn với Lý Ngọc Xương đã rời khỏi Huỳnh Dương rồi.”
 
“Chuyện này bọn họ quản không được.” Vương Thụ Sinh lạnh giọng mở miệng nói, một lát sau, hắn nghĩ một hồi, rốt cuộc vẫn là nói “Ngươi đi hỏi thăm các nơi đóng quan xung quanh xem, một khi bọn họ nhận được bất cứ tin tức gì” Vương Thụ Sinh nhìn thoáng qua Vương Hạ, nhàn nhạt nói “Sẽ được lễ lộc đàng hoàng.”
 
“Hiểu được.” Vương Hạ lập tức đồng ý.
 
Vương Thụ Sinh náo loạn một lần như vậy xong liền dẫn người rút lui.
 
Cố Cửu Tư với Lý Ngọc Xương lúc này chỉ chờ quân ở Tư Châu chạy tới, còn Thẩm Minh thì một đường bị người đuổi giết, ngày đêm chạy như bay về Đông Đô.
 
Con đường bọn họ đi phải gần nửa tháng, hắn một đường không ngủ không nghỉ, ra roi thúc ngựa, tám trăm dặm kịch liệt chạy trở về, vậy mà chưa tới ba ngày đã đến nơi.
 
Sát thủ một đợt lại một đợt xông tới, đuổi theo hắn tới Đông Đô. Một canh giờ trước khi vào Đông Đô, hắn còn đang xử lý đợt sát thủ mới nhất, sau đó lại nghiêng ngả lảo đảo vọt vào Đông Đô.
 
Hắn không biết mình đang đi nơi nào.
 
Mất máu làm cho cả người hắn có chút mê mang, hắn che lại miệng vết thương lớn nhất, đần độn chống lên bức tường trong ngõ nhỏ bước về phía trước.
 
Sau khi vào thu rồi, mưa liền rơi xuống không ngừng, hắn đạp lên trên phiến đá xanh gồ ghề, nước bắn lên, làm cho hắn cảm thấy có chút lãnh.
 
Hắn đi một hồi lâu, rốt cục cũng đi không được nữa, cuối cùng cả người nằm liệt ở trên mặt đất.
 
Trong đầu óc là một mảnh mê mang, hắn biết bản thân mình phải làm gì đó, hắn nhớ được bản thân tới Đông Đô là vì có chuyện gì đó phải làm, nhưng hắn không nhớ ra được.
 
Hắn nằm ở trên mặt đất, cảm giác máu từ từ chậm rãi chảy đi, hắn không biết chính mình có phải là sắp chết rồi hay không, hắn không cảm giác được đau đớn, chỉ cảm thấy lạnh.
 
Bên cạnh có xe ngựa từ xa xa chạy đến, hắn mơ hồ nghe được thanh âm của một tiểu cô nương đang nói chuyện.
 
“Tiểu thư, lần sau ngài đừng xem sổ sách trễ như vậy nữa, lại gấp nữa cũng phải chăm sóc cho bản thân mình trước chứ, đại công tử nói, trong nhà nuôi được ngài, bảo ngài không cần phải nhọc lòng như vậy.”
 
Tiểu cô nương nói xong, một giọng nói vừa bình tĩnh lại vừa lạnh lùng, trong trẻo vang lên.
 
Thanh âm này, Thẩm Minh cảm thấy có chút quen thuộc……
 
Không, kỳ thật không chỉ là quen thuộc.
 
Hẳn là thanh âm mà hắn triều tư mộ tưởng(*), ngày đêm nhớ mong, từng giây từng phút đều nghĩ tới.
 
“Đại công tử nói đùa với ngươi đó, ngươi đừng cho là thật.”
 
Thanh âm kia vang lên, chậm rãi nói: “Dù sao ta cũng phải tìm chút chuyện để làm, Ngọc Như đang bận rộn ở bên ngoài như vậy, ta cũng không thể kém hơn nàng ấy, không phải sao?”
 
Nói rồi, người kia liền cười bảo: “Cũng không biết bọn họ ở Vĩnh Châu thế nào rồi?”
 
Diệp Vận……
 
Nghe được giọng nói này, trong lòng Thẩm Minh liền hô ra tên của nàng.
 
Hắn thấp giọng thở hổn hển, hắn muốn gọi nàng, nhưng hắn không còn sức lực nữa. Hắn cảm giác được hồn phách của mình đang rời khỏi thân thể, hắn thờ ơ lạnh nhạt với tất cả mọi thứ xung quanh, cũng không thể điều khiển thân thể mình làm ra động tác gì nữa.
 
Xe ngựa dần dần tới gần, hắn rõ ràng nghe được lời người bên trong nói.
 
Nàng nhắc tới hắn.
 
Nàng nói: “Tính tình của Thẩm Minh lỗ mãng, không biết ở Vĩnh Châu có gây rắc rối cho Ngọc Như hay không.”
 
“Bất quá ta cũng không cần lo lắng, hắn gặp phải rắc rối gì, đều sẽ có Cố Cửu Tư bao che cho, ba huynh đệ bọn họ mặc chung một chiếc quần mà.”
 
“Ngươi nói tính hắn trẻ con? Kỳ thật là cũng không phải, chỉ là yêu hận ở trong lòng hắn, so với người khác thì rõ ràng hơn mà thôi.”
 
Diệp Vận……
 
Thẩm Minh nghe tiếng xe ngựa đi qua bên người hắn, trong cổ họng hắn chợt phát ra một tiếng nức nở cực nhỏ, cực nhẹ.
 

Ở lại.
 
Hắn muốn gọi nàng —— ở lại, nhìn ta với.
 
Không phải là cứu ta.
 
Mà là nhìn ta.
 
Hắn nghĩ, hắn tới rồi, hắn rốt cuộc đã trở về từ Huỳnh Dương.
 
Bất luận tương lai như thế nào, là sống hay là chết, chung quy hắn đã về tới Đông Đô, chung quy hắn đã nhìn thấy nàng một lần nữa.
 
Nhưng chiếc xe ngựa kia không dừng lại, nó phảng phất như là thời gian, phảng phất như là vận mệnh, chuyển động không ngừng nghỉ về phía trước, nghiền quá huyết nhục của hắn.
 
Nước mắt pha tạp với nước mưa chảy xuống từ trên mặt của Thẩm Minh, hắn thống khổ nhắm mắt lại, nhưng cũng chính ở trong một giây đó, xe ngựa ngừng lại.
 
“Chỗ đó……”
 
Diệp Vận vén lên màn xe, ló đầu ra ngoài nhìn, nàng nhíu mày nhìn bóng dáng của Thẩm Minh ở trên mặt đất, sau đó có chút do dự nói: “Có phải là có người hay không?”
 
Nói rồi, Diệp Vận nghiêng người, bước ra từ trong xe ngựa, nàng bung ô bước xuống xe, đi tới trước người Thẩm Minh.
 
Thẩm Minh ngã ở trên mặt đất, tóc tai che khuất khuôn mặt hắn, Diệp Vận nghiêng dù che ở trên người hắn, sau đó ôn hòa hỏi: “Ngài có sao không?”
 
Thẩm Minh không nói gì, nha hoàn ở bên cạnh đuổi theo tới, nàng ta đạp lên nước ở trên mặt đất, sau đó liền phát hiện giày của mình bị đổi màu. Nha hoàn đó sợ hãi kêu lên một tiếng: “Máu!”
 
Nói rồi, nha hoàn giữ lại Diệp Vận, vội vàng nói: “Tiểu thư, người này không phải người tốt đâu, chúng ta đi thôi.”
 
Diệp Vận nhíu nhíu mày, nàng cẩn thận nhìn chằm chằm người này một lát, sau đó mới phát hiện trên người hắn đều là miệng vết thương, nàng do dự một lát, cuối cùng vẫn là quyết định xoay người đi.
 
Nếu chỉ là một người đang thương nào đó ngã ở trên mặt đất, nàng sẽ cứu. Nhưng người này mang theo đầy vết thương như vậy, nàng cũng không muốn tự tìm phiền toái cho mình.
 
Nhưng lại trong khoảnh khắc nàng xoay đi kia, cái người vẫn luôn không thể nhúc nhích đó, lại dùng hết sức lực toàn thân, bắt lấy góc váy của nàng.
 
Hắn túm rất lỏng, sau đó lại cố hết sức, mơ hồ không rõ phun ra một âm tiết.
 
Người bên cạnh không nghe được rõ ràng, nhưng Diệp Vận lại nghe ra được.
 
Hắn gọi, Diệp Vận.
 
Chẳng sợ thanh âm này xen lẫn nghẹn ngào cùng hàm hồ, nhưng nàng lại vẫn nghe ra được âm sắc quen thuộc trong thanh âm kia.
 
Nàng khiếp sợ quay đầu lại, nhìn cái người bị thương tới độ không rõ là ai nằm trên mặt đất kia.
 
Nàng cuống quít ngồi xổm xuống, buông dù, duỗi tay đi đỡ lấy mặt người nọ.
 
Nha hoàn vừa kinh ngạc lại vừa sợ hãi, vội vã ngăn cản Diệp Vận, nói: “Tiểu thư, tiểu thư ngài cẩn thận, dơ……”
 
Nàng nói còn chưa dứt lời, Diệp Vận đã vén ra đầu tóc của Thẩm Minh, nàng đỡ lấy khuôn mặt của Thẩm Minh, nhìn gương mặt dính đầy máu của hắn.
 
Thẩm Minh nhìn nàng, cố hết sức nở ra một nụ cười tươi.
 
“Vì sao ngươi lại ở chỗ này?”
 
Diệp Vận khiếp sợ mở miệng, Thẩm Minh không trả lời được, hắn chỉ là nhìn chằm chằm nàng không chớp mắt.
 
Bàn tay đặt ở trên cánh tay nàng run run nâng lên một ngón tay, miễn cưỡng dùng đầu ngón tay dính đầy máu chỉ về hướng nàng.
 
Đầu ngón tay kia vẫn luôn run rẩy, Diệp Vận ngơ ngác nhìn đầu ngón tay của hắn.
 
Tuy là hắn không nói chuyện nhưng nàng lại vẫn có thể hiểu được ý của hắn như cũ.
 
Có lẽ là vui đùa, nhưng là nàng biết.
 
Điều hắn muốn nói chính là, nàng.
 
Vì sao lại ở chỗ này? Vì sao lại trở về? Vì sao hắn lại ở giữa ranh giới sống và chết, chẳng sợ thần chí đã không rõ nhưng vẫn ngã ở nơi cách Diệp phủ không xa.
 
Lại thêm nhiều lý do nữa, kỳ thật bất quá chỉ là bởi vì một chuyện ——
 
Nàng.
 
Diệp Vận ở chỗ nào, Thẩm Minh cũng sẽ ở chỗ đó.

 
(*)Triều tư mộ tưởng: 朝思暮想: Có ý cả ngày lẫn đêm đều đang tưởng niệm, hình dung nỗi nhớ mong tha thiết.
 
 



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp