Gả Ăn Chơi Trác Táng

Chương 140


2 năm

trướctiếp


Thẩm Minh lao ra khỏi cửa, đi ngang qua chỗ ngoặt liền thổi vang một chiếc còi, bên đường lập tức có một người khất cái đứng lên, Thẩm Minh thúc ngựa tiến lên, thấp giọng hỏi: “Vương Tư Viễn đang đi hướng nào?”
 

“Vương phủ.”
 
Khất cái cung kính trả lời: “Nhìn phương hướng, hẳn là đi về nhà.”
 
Thẩm Minh gật gật đầu, sau đó nói: “Ngươi cứ làm như không có nhìn thấy ta.”
 
Nói xong, Thẩm Minh liền chạy nhanh đi hướng khất cái chỉ.
 
Hắn tính toán tốc độ đi đường của xe ngựa cùng với khoảng cách giữa hai bên, trên đường còn mượn đao, cung tiễn, cùng với một ít công cụ cần thiết để làm cơ quan đơn giản từ tai mắt ngầm của Cố Cửu Tư.
 
Tiếp theo hắn cõng hai thanh đại đao, trên tay chân cũng đều buộc đoản đao, mang theo cũng tiễn cùng với hai hộp mũi tên đầy rồi vọt tới con đường mà Vương Tư Viễn nhất định sẽ đi qua.
 
Hắn nhìn thoáng qua nền đất, sau khi xác định chưa có xe ngựa đi ngang qua đây thì mới bắt đầu bố trí cơ quan ở trên mặt đất. Chờ Thẩm Minh dùng dây thừng, đá,... chuẩn bị bẫy xong rồi, hắn liền bò lên bờ tường ở gần chờ Vương Tư Viễn.
 
Mưa đêm thu làm ướt quần áo của Thẩm Minh, hắn nằm ở trên mái hiên vẫn ẩn núp không nhúc nhích. Đột nhiên hắn lại phảng phất cảm thấy bản thân như về tới thời điểm chưa gặp được Cố Cửu Tư, khi đó một mình hắn hành tẩu giang hồ, ngoại trừ Hùng ca ra thì cũng không có bằng hữu nào nữa, cũng không có người thân. Hùng ca không giúp được hắn chuyện gì, cho nên hắn vĩnh viễn là một người cô đơn.

 
Hắn giết qua tham quan, từng làm sơn phỉ, một mình cướp của người giàu đi tế bần, bôn ba đào vong.
 
Hắn giống một con sói cô độc, hung ác lại tuyệt vọng hành tẩu ở trong thế giới ảm đạm, không có ánh sáng này.
 
Là Liễu Ngọc Như và Cố Cửu Tư mang đến hy vọng cho hắn, là bọn họ làm cho hắn nhìn thấy được, hóa ra trên thế giới này, vẫn còn người quyền cao chức trọng nhưng có lương tri như vậy. Hắn không cần lẻ loi phấn đấu ở trong thế giới này.
 
Đạo nghĩa mà hắn thủ vững cũng không buồn cười, thế gian mà hắn chờ đợi, cũng có người giống như hắn, không màng tính mạng mà mong ngóng.
 
Hắn có bằng hữu, hắn có Cố Cửu Tư làm Cửu ca, có Chu Diệp, có Diệp Thế An, thậm chí hắn còn bởi vì dừng lại bước chân mà mềm lòng dạ, hắn vậy mà còn thích một cô nương, định ngày sau kiến công lập nghiệp để có thể cưới nàng.
 
Hắn phảng phất như là mơ một giấc mộng vừa dài dòng lại mỹ lệ, nhưng mà lúc trận mưa thu này vừa rơi xuống, một tấc lại một tấc dội tỉnh hắn, hắn mới chậm rãi tỉnh dậy.
 
Tất cả những điều này đều là ảo mộng, hắn vĩnh viễn đều vào không được vòng tròn này, hắn vĩnh viễn đều chỉ là một con sói cô độc.
 
Hắn học không được sự ẩn nhẫn trên quan trường, cái gì hắn cũng không có, điều hắn có, từ trước tới nay đều chỉ là cây đao ở trong tay này.
 
Hắn am hiểu nhất, từ trước tới nay đều không phải là làm một người thị vệ, một binh sĩ.
 
Hắn am hiểu nhất——
 
Thẩm Minh đè thấp người nhìn xe ngựa của Vương Tư Viễn chậm rãi đi tới, hắn rút ra ba cây mũi tên từ trong hộp ở bên cạnh người, lặng yên không một tiếng động cài lên cung tên, ngắm ở trên mấy người đang che chở xung quanh xe ngựa.
 
Trước khi xe ngựa chạy vào hẻm, nghiền quá dây thừng hắn mới chuẩn bị xong không lâu, mũi tên liền bắn ra, lập tức bắn trúng ba người!
 
Rồi sau đó Thẩm Minh giơ tay thả dây cung, trong lúc mọi người còn đang hoảng loạn liền nhanh chóng dùng mũi tên ngăn lại đường đi của những người này. Hắn mang theo một loại bình tĩnh siêu phàm mà nhìn máu loãng tràn ra trên mặt đất, nghe thanh âm hoảng loạn của bọn họ, nhìn đạn tín hiệu bay lên bầu trời, vang lên “Bùm” một tiếng.
 
Trong nội tâm của hắn là một mảnh thanh minh, hắn rõ ràng hiểu được.
 
Đời này của hắn, chuyện duy nhất mà hắn có thể làm tốt được, chính là giết người.
 
Hắn nhanh chóng dùng hết mũi tên, sau khi đã tiêu hao xong đợt địch nhân đầu tiên, trong lúc đối phương còn chưa chưa kịp phản ứng lại, hắn đã trực tiếp lao xuống từ trên mái hiên, hạ xuống nóc xe ngựa của Vương Tư Viễn.
 
Nhưng hắn vừa mới xuất hiện thì thị vệ của Vương Tư Viễn lập tức bắn mũi tên, ép cho hắn chỉ có thể lăn xuống mặt đất.
 

Thẩm Minh quét sạch người xung quanh một lần, hắn tính toán số lượng người đang ở đây cùng với thời gian để nhóm tiếp viện gần nhất chạy tới, Thẩm Minh rút đao ra, bắt đầu chém giết bọn họ.
 
Hắn chỉ cần nhanh, căn bản là không màng sinh tử, nên cho dù phải nhận lấy một đao của đối phương để hạ gục bọn họ thì hắn cũng chấp nhận.
 
Vì thế tất cả chỉ phát sinh ở trong một khoảnh khắc, xa phu của Vương Tư Viễn thấy một mình Thẩm Minh ác chiến với hơn mười thị vệ đứng đầu như vậy, hắn liền sợ tới mức vội vàng quay đầu xe ngựa trở lại đường cũ.
 
Mà lúc này, Thẩm Minh đã một đao chém xuống đầu của người cuối cùng, sau đó hắn liền đuổi theo hướng xe ngựa đang chạy. Hắn giơ tay phóng đao, thanh đao thẳng tắp xuyên qua ngực của xa phu, cùng lúc đó, ngựa dẫm lên trên sợi dây thừng hắn đã sớm bố trí tốt, sau khi nó hí vang một tiếng liền hung hăng nện xuống mặt đất.
 
Thẩm Minh xách thanh đao chạy qua, cả người hắn đều nhuộm máu, trên người mang theo miệng vết thương lớn lớn bé bé, hắn thở ra hổn hển, dùng đao vén lên tấm màn.
 
Vương Tư Viễn trốn ở trong xe ngựa, cả người ông ta đều đang run lẩy bẩy, giống như là sợ chết khiếp rồi.
 
Thẩm Minh vươn tay về phía ông ta, Vương Tư Viễn điên cuồng đá hắn, lớn tiếng kêu la: “Thẩm Minh, ngươi làm càn! Người của ta đã đi gọi tiếp viện rồi, nếu ta xảy ra chuyện không may, cả ngươi và Cố Cửu Tư đều chạy không thoát đâu!”
 
Thẩm Minh không thèm quan tâm ông ta, hắn trực tiếp kéo người ra ngoài, hạ đao một cái liền đập ông ta hôn mê bất tỉnh.
 
Sau đó hắn khiêng Vương Tư Viễn lên, nhảy vào bên trong nhà của người dân ở lân cận rồi vòng qua ngõ nhỏ, chạy tới thành thị ở bên cạnh.
 
Sau khi chạy như điên hồi lâu, Thẩm Minh rốt cuộc tìm được một khu dân cư cực kỳ hẻo lánh. Hắn kéo Vương Tư Viễn nhảy vào trong, âm thầm quan sát hộ dân này hồi lâu, đợi sau khi xác định được bố cục của toàn bộ phòng ở cùng với số người trong nhà xong, hắn liền thừa dịp người nhà này đang ngủ, vừa vào cửa liền trực tiếp đánh hôn mê cả nhà chủ nhà rồi trói hết lại, che đi hai mắt, tiếp đó mới kéo Vương Tư Viễn đi vào.
 
Hộ nhà này ủ rượu nên trong nhà có một cái hầm để rượu, Thẩm Minh kéo lê Vương Tư Viễn vào hầm rồi cột ông ta lên trên ghế, bịt kín hai mắt lại, sau đó hắn lấy rượu ra, trực tiếp hắt ở trên người Vương Tư Viễn.
 
Vương Tư Viễn bị rượu hắt tỉnh, ông ta bừng tỉnh dậy rồi lập tức rống to: “Thẩm Minh?! Ngươi trói ta ở chỗ nào? Ngươi không muốn sống nữa đúng không?!”
 
“Ông lại rống thêm một tiếng” Thẩm Minh lạnh như băng mà nói “Ta liền chém đi một ngón tay của ông.”
 
Nghe được lời này, Vương Tư Viễn ngay lập tức câm họng. Trong phòng lặng yên như tờ, Vương Tư Viễn cũng là người đã nhìn thấy qua nhiều chuyện, ông ta nhanh chóng bình tĩnh lại, còn chậm rãi khuyên nhủ Thẩm Minh: “Thẩm Minh, ta biết, ngươi là bị ép tới nóng nảy, nhưng chuyện này không phải là không thể thương lượng. Cố Cửu Tư là muốn tu sửa Hoàng Hà cho tốt, ta cũng không phải không thể chấp nhận, chúng ta đừng động tay động chân như vậy, nhé. Ta dù sao cũng là mệnh quan triều đình, thị vệ của ta đều nhìn thấy ngươi, nếu ta xảy ra chuyện gì, dựa theo luật pháp của Đại Hạ thì ngươi sẽ bị tru di tam tộc.”
 
Thẩm Minh không nói lời nào, hắn uống một ngụm rượu,Vương Tư Viễn thấy hắn không nói lời nào liền cho rằng hắn đã bị thuyết phục, ông ta tiếp tục khuyên nhủ: “Ngươi hiện tại thả ta ra, ta đảm bảo sẽ bỏ qua chuyện ban nãy. Hơn nữa Cố Cửu Tư muốn nói chuyện gì, ta đều có thể thương lượng với hắn, ít nhất trên chuyện tu sửa Hoàng Hà này, ta tuyệt đối sẽ không tiếp tục ngăn cản. Ta biết ngươi lợi hại, ta tuổi lớn, chịu không nổi lăn lộn như vậy……”
 
“Người nhà Tần Nam ở chỗ nào?”
 
Thẩm Minh trực tiếp mở miệng, Vương Tư Viễn sửng sốt một lát, sau đó ông ta mới miễn cưỡng cười rộ lên: “Này…… Chỗ nào……”
 
Ông ta còn chưa nói dứt lời, Vương Tư Viễn liền cảm giác có cái gì đó lạnh như băng để ở trên móng tay của mình
 
“Vương đại nhân, ngươi biết không” thanh âm của Thẩm Minh thật nhẹ “Ta trước kia, xuất thân là sơn phỉ, ta nhìn qua cảnh bọn họ thẩm vấn phạm nhân rất nhiều lần, có rất nhiều loại biện pháp, thường dùng nhất chính là rút móng tay.”
 
“Thẩm…… Thẩm đại nhân……” giọng nói của Vương Tư Viễn run rẩy, Thẩm Minh bình tĩnh nói “Vương đại nhân, ông lớn tuổi rồi, ta nghĩ, ông hẳn là không muốn chịu loại đau đớn này. Cho nên còn phiền toái ông thành thật một chút, đừng ra vẻ nữa. Ta lại hỏi ông lần nữa” kim sắt đột nhiên đâm vào đầu ngón tay của Vương Tư Viễn, cùng lúc, Thẩm Minh dùng một khối giẻ lau trực tiếp nhét vào miệng Vương Tư Viễn, chặn lại tất cả tiếng rống thống khổ của ông ta, Thẩm Minh nhàn nhạt nói “Người nhà của Tần đại nhân, ở chỗ nào?”
 
*** ***
 
Lúc Vương Tư Viễn bị tập kích mà bắn ra đạn tín hiệu, Cố Cửu Tư còn đang ở trong thư phòng suy nghĩ biện pháp, hắn chợt nghe thấy tiếng đạn tín hiệu bắn lên, Cố Cửu Tư quay đầu nhìn qua, còn hơi chút kinh ngạc mà hỏi: “Đây là tín hiệu nhà ai?”
 
Loại đồ vật như đạn tín hiệu này, chủ yếu là dùng khói hoa chế thành nên sẽ có dấu hiệu khác nhau. Ngày thường tuy rằng Cố Cửu Tư cũng thường xuyên nhìn thấy, nhưng là lần đầu tiên nhìn thấy đạn tín hiệu được phóng ở trong thành. Bởi vì động thủ ở trong thành, tiếp viện sẽ tới cực nhanh, rất khó làm ra được chuyện gì.
 
Mộc Nam nghe được Cố Cửu Tư hỏi như vậy liền trả lời: “Nô tài lập tức cho người đi hỏi thăm.”
 
Nói xong, Mộc Nam liền đi ra ngoài, hắn đi ra ngoài không được có bao lâu thì Cố Cửu Tư liền nghe được bên ngoài truyền tới tiếng bước chân dồn dập, sau đó nghe giọng nói của Hổ Tử vang lên: “Cửu gia, không xong rồi, Thẩm Minh bắt cóc Vương Tư Viễn mất rồi!”
 
“Cái gì?!”
 
Cố Cửu Tư ngẩng đầu, cả gương mặt đều là sự khiếp sợ: “Ngươi nói ai bắt cóc ai?”
 
“Chuyện mới xảy ra không bao lâu, người của ta báo lại, nói là Thẩm Minh hỏi bọn họ hướng đi của Vương Tư Viễn, sau đó liền mượn đao với mũi tên, ta vốn dĩ định đến bẩm báo với ngài nhưng mới vừa đến cửa thì đã thấy Vương Tư Viễn bắn đạn tín hiệu, rất nhiều thị vệ của Vương gia bây giờ đã chạy đến hẻm Bạch Y tiếp viện.”
 
“Phái người đi qua.” Cố Cửu Tư lập tức nói “Không thể để cho bọn họ bắt được Thẩm Minh.”
 
“Ta đã cho người đi qua rồi” Hổ Tử trả lời, lại có chút khó xử mà nói “Nhưng…… Ta nghĩ, chuyện này nếu là ngài muốn ra mặt chu toàn, có phải là, không quá thỏa đáng không?”
 
Cố Cửu Tư bị hắn nhắc nhở như vậy liền phản ứng lại.
 
Thẩm Minh vốn chính là người của hắn, hiện giờ đệ ấy lại đi bắt cóc Vương Tư Viễn, mặc kệ Vương Tư Viễn có tội hay không thì hiện giờ ông ta cũng là mệnh quan triều đình, ở dưới tình huống không có bất luận chứng cứ gì để hạch tội mà lại đi chặn giết quan viên, vậy chẳng sợ ngày sau Vương Tư Viễn bị định tội thì đây cũng sẽ là trọng tội của Thẩm Minh.
 
Nếu hắn không nhúng tay, sau này lại đẩy Thẩm Minh ra, vậy thì có thể nói đây là chuyện do một mình Thẩm Minh làm. Nhưng hiện tại một khi hắn phái người đi tiếp viện, vậy thì chuyện sẽ biến thành hắn sai sử Thẩm Minh đi làm.
 
“Thẩm Minh không có mượn người của chúng ta, cho dù là người của ta, hắn cũng đã nói là bọn họ cứ làm như chưa nhìn thấy hắn……”
 
Hổ Tử do dự mà nói: “Ý của Thẩm Minh…… Ta cảm thấy, Cửu gia hẳn là hiểu được.”
 
Vì sao lại một người đi, vì sao lại không rên một tiếng mà đi.
 
Chính là vì không muốn liên lụy hắn, thậm chí sau này, Thẩm Minh còn có thể bảo hắn tự mình đưa đệ ấy đến quan phủ.
 
Cố Cửu Tư biết ý của Thẩm Minh, hắn nhịn không được siết chặt nắm tay, căng thân mình, hắn cảm thấy có cái gì vọt lên yết hầu, kẹt ở chỗ đó, đau tới mức hốc mắt hắn cũng nhức nhối.
 
“Đi tìm……”
 
Hắn khàn khàn lên tiếng: “Không thể để cho bọn họ tìm được hắn trước.”
 
“Nhưng là……”
 
“Đi tìm!”
 
Cố Cửu Tư rống to: “Ta mặc kệ hắn nghĩ như thế nào, ta cũng mặc kệ các ngươi nghĩ như thế nào” Cố Cửu Tư bình tĩnh nhìn Hổ Tử, cắn răng nói “Ta sẽ không để hắn một người đi gánh vác những việc này. Đi tìm hắn, mang hắn bình an trở về cho ta.”
 
Hổ Tử nghe Cố Cửu Tư nói như vậy, hắn hít sâu một hơi, cuối cùng mới trả lời: “Dạ.”
 
Chờ sau khi Hổ Tử dẫn người đi ra ngoài, Cố Cửu Tư vẫn đứng ở tại chỗ, sau một hồi, hắn mới đột nhiên vươn tay ra hất văng tất cả đồ vật ở trên bàn, để bọn nó rơi nát trên mặt đất.
 
Liễu Ngọc Như vừa mới nghe tin liền lập tức chạy tới, nàng vừa đến cửa thư phòng thì nhìn thấy cảnh Cố Cửu Tư hất đồ vật. Nàng ngẩn người, Cố Cửu Tư đỏ hoe hai mắt, hắn ngẩng đầu lên, nhìn thấy người tới là Liễu Ngọc Như thì mới thu liễm lại cảm xúc, thấp giọng nói: “Sao nàng lại tới đây?”
 
“Ta nghe báo Thẩm Minh đã xảy ra chuyện.”
 
Liễu Ngọc Như mím môi nói: “Nên mới lại đây hỏi một chút.”
 
Cố Cửu Tư ừ hử, sau đó tự mình ngồi xổm xuống bắt đầu dọn dẹp đồ vật. Liễu Ngọc Như phất phất tay cho hạ nhân rời đi hết. Liễu Ngọc Như cũng ngồi xổm người xuống cùng nhặt đồ với Cố Cửu Tư, nàng bình tĩnh nói: “Đệ ấy làm sao vậy?”
 
“Tự mình đi bắt cóc Vương Tư Viễn” giọng của Cố Cửu Tư còn mang theo giọng mũi “Hiện tại lại không tìm thấy bóng dáng đâu.”
 
Liễu Ngọc Như không nói chuyện, hai người bọn họ ngồi xổm trên mặt đất cùng nhau thu dọn đồ vật, phảng phất như là đang thu dọn nội tâm đang hỗn loạn kia của Cố Cửu Tư.
 
Động tác của Liễu Ngọc Như rất chậm, thật ổn trọng, Cố Cửu Tư nhìn bàn tay thon dài trắng nõn của nàng chậm rãi sửa sang lại đồ vật hắn hất loạn, khi mấy thứ kia một lần nữa trở về vị trí cũ, hắn giống như cũng ở trong quá trình này, không tiếng động mà đạt được sự bình tĩnh nào đó.
 
Hắn ngồi xổm trên mặt đất, khàn khàn lên tiếng nói: “Ngọc Như, nàng nói, vì sao lại không có chuyện gì thay đổi đây?”
 
Tay của Liễu Ngọc Như dừng lại, Cố Cửu Tư cũng ngẩng đầu lên, đỏ mắt nhìn nàng: “Vì sao, năm đó ta không cứu được Văn Xương, mà hôm nay, ta vẫn còn giống như vậy?”
 

“Vì sao mà bọn họ luôn ngu như vậy? Văn Xương phải đi về cứu người nhà của hắn, A Minh lại muốn dùng mạng của đệ ấy để đi đổi đạo nghĩa, bọn họ vì sao lại ngốc như thế? Bọn họ vì sao lại không rõ” Cố Cửu Tư rốt cuộc miễn cưỡng không được nữa, nghẹn ngào thành tiếng “Chỉ có còn sống thì mới có biện pháp tiếp tục.”
 
“Vì sao ta cứ không thể nào khuyên được bọn họ?” Cố Cửu Tư nhắm mắt lại, Liễu Ngọc Như vươn tay ra ôm người này vào trong ngực, Cố Cửu Tư dựa vào nàng, thân mình hắn run rẩy, phảng phất như là tìm được nơi để dựa vào “Vì sao cứ phải một mình đi làm anh hùng, một người đi gánh vác tất cả mọi chuyện? Bọn họ vì sao lại không thể chờ một chút, chờ một chút thì có lẽ ta sẽ có cách mà?”
 
“Vì sao lại nhất định phải chọn con đường như vậy……”
 
Liễu Ngọc Như không nói chuyện, nàng vỗ nhẹ vào lưng hắn, không tiếng động mà trấn an hắn, nghe hắn nói: “Vì sao lại, nhất định phải một người đi đây?”
 
“Bởi vì” Liễu Ngọc Như ôn hòa lên tiếng “Đệ ấy là huynh đệ của chàng. Cửu Tư” nàng than nhẹ thành tiếng “Chàng với bọn họ đều là cùng một loại người.”
 
Ai cũng muốn đưa đồ tốt nhất cho đối phương, ai cũng không muốn liên lụy người khác.
 
Chính là, ai cũng đều muốn giúp đỡ đối phương, ai cũng đều muốn cho đối phương sống thật tốt.
 
“Cửu Tư” Liễu Ngọc Như chậm rãi nói “Sẽ luôn có biện pháp. Chỉ cần còn sống, tất cả đều sẽ có cơ hội thay đổi. Chúng ta tìm được hắn trước đã, được không?”
 
Cố Cửu Tư không nói chuyện, hắn dựa vào nàng, hồi lâu sau mới trả lời một tiếng: “Được.”
 
Hắn khàn khàn nói: “Ta đi tìm đệ ấy.”
 
“Ta đi cùng chàng.”
 
Liễu Ngọc Như cầm hắn tay, nàng nắm chặt tay hắn ở trong lòng bàn tay: “Đệ ấy sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”
 
Cố Cửu Tư hít sâu một hơi, rốt cuộc cử động thân mình, hắn đứng dậy, sau đó cũng vươn tay kéo Liễu Ngọc Như dậy.
 
Liễu Ngọc Như cầm khăn lau nước mắt giúp Cố Cửu Tư, hai người đang muốn nói chuyện thì chợt nghe thấy bên ngoài truyền đến âm thanh của quan binh, sau đó có một giọng nam gầm lên: “Cố Cửu Tư, ngươi giao Thẩm Minh ra đây!”
 
Nét mặt Cố Cửu Tư rét lạnh, Liễu Ngọc Như vỗ vỗ mu bàn tay hắn, trấn an nói: “Bình tĩnh một chút.”
 
Cố Cửu Tư gật gật đầu, hắn vừa đi ra ngoài liền thấy một thanh niên đứng ở trong mưa, hắn ta nhìn qua chắc là tuổi gần 30, Cố Cửu Tư nhận ra được, đây là con trai thứ hai của Vương Tư Viễn, Vương Thụ Sinh, đại công tử của Vương gia nhận chức ở Đông Đô, nhị công tử lại ở Huỳnh Dương chăm sóc sản nghiệp của Vương gia với Vương Hậu Thuần. Sắc mặt của Cố Cửu Tư bình tĩnh, lạnh nhạt nói: “Vương nhị công tử tìm Thẩm công tử có chuyện gì sao?”
 
“Ngươi bớt giả bộ hồ đồ đi” Vương Thụ Sinh rõ ràng là tức đến khó thở, hắn cả giận nói “Hắn bắt cóc phụ thân ta, ngươi nhanh chóng giao người ra đây. Bắt cóc đại thần chính tứ phẩm của triều đình ngay giữa đường, Thẩm Minh hắn lấy gan ở đâu ra? Cố đại nhân” Vương Thụ Sinh nguội giọng nói “Vương mỗ khuyên ngài đừng cố tình bao che, nếu không, tội danh bắt cóc mệnh quan triều đình này, ai cũng đều không đảm đương nổi.”
 
“Bắt cóc Vương đại nhân?” Cố Cửu Tư giả vờ kinh ngạc “Vương đại nhân bình thường lúc đi ra ngoài luôn mang theo nhiều thị vệ như vậy, một mình Thẩm công tử là có thể bắt cóc Vương đại nhân?”
 
“Cố Cửu Tư!”
 
Vương Thụ Sinh xông về phía trước nhưng bị người ở bên cạnh ngăn lại, người nọ là quản gia của Vương phủ, hắn lôi kéo Vương Thụ Sinh, thấp giọng nói: “Công tử, bình tĩnh.”
 
Nói rồi, người này liền tiến lên, cung kính chắp tay thi lễ với Cố Cửu Tư: “Cố đại nhân, tại hạ là Vương Hạ, quản gia của Vương phủ, mới vừa rồi là công tử nhà ta do đại nhân mất tích nên trong lòng nóng nảy, cử chỉ có thất lễ, mong ngài bao dung.”
 
“Không sao.”
 
Cố Cửu Tư lạnh nhạt nói: “Chỉ là bản quan thật sự không biết Thẩm công tử đang ở nơi nào. Hắn đã sớm từ quan rồi, không phải do bản quan quản lý, các ngươi tìm lầm người rồi.”
 
“Cố đại nhân” Vương Hạ cười cười “Kỳ thật vương phủ biết, Thẩm công tử bất quá là muốn mang đại nhân đi uống ly trà mà thôi, chỉ cần đại nhân bình an trở về, bất quá chỉ là uống một ly trà, không phải chuyện gì lớn.”
 
Lời này Cố Cửu Tư vừa nghe liền hiểu được, là Vương Hạ nhượng bộ, chỉ cần Vương Tư Viễn trở về, bọn họ liền có thể không xử lý chuyện này.
 
Cố Cửu Tư mím môi, hắn do dự một lát, rốt cuộc nói: “Bản quan thật sự không biết tung tích của Thẩm công tử.”
 
“Ngươi……” Vương Thụ Sinh nôn nóng nói, Cố Cửu Tư cắt ngang lời hắn “Chỉ có thể nói, chúng ta sẽ cố hết sức tìm hắn.”
 
Lời này ý tứ chính là Cố Cửu Tư sẽ giúp bọn họ, Vương Hạ thở ra một hơi, hắn lùi một bước, cung kính nói: “Vậy công tử nhà ta, xin đợi tin lành.”
 
Cố Cửu Tư gật gật đầu, sau khi Vương Hạ và Vương Thụ Sinh cáo từ xong, bọn họ liền dẫn người rời đi. Đợi bọn họ rời đi rồi, Cố Cửu Tư lập tức kêu mọi người tới, bắt đầu tìm kiếm Thẩm Minh ở khắp nơi.
 
Những người khác đều mò mẫm đi tìm, nhưng Cố Cửu Tư và Liễu Ngọc Như hiểu được, lấy năng lực của Thẩm Minh, nếu đệ ấy đã trốn đi rồi, bọn họ muốn chủ động tìm được đệ ấy thì quá khó khăn.
 
Mà thời gian càng dài, cơ hội sống sót của Vương Tư Viễn càng nhỏ. Nếu Vương Tư Viễn chết rồi, vậy bọn họ cũng không bảo vệ Thẩm Minh được.
 
Bởi vậy, những người hiểu biết Thẩm Minh như Cố Cửu Tư và Liễu Ngọc Như cũng chỉ có thể tự mình đi ra đường, dùng phương thức nguyên thủy nhất để tìm hắn.
 
Vương gia đã đóng thành, Thẩm Minh ra không được, hơn nữa nếu hắn bắt cóc Vương Tư Viễn, nhất định là vì chứng cứ, không thể nào đi quá xa.
 
Vì thế Cố Cửu Tư cùng Liễu Ngọc Như liền bước ở trên đường cái, đi qua từng phố từng phố, hô tên của hắn.
 
Mưa thu một chút cũng không dừng, tên của Thẩm Minh cứ một tiếng lại một tiếng quanh quẩn ở trên phố xá. Mà Thẩm Minh, sau khi đã băng bó miệng vết thương của mình xong, lại cởi trói dây thừng cho hộ gia đình kia, sau đó khiêng lên cái xác đã không ra hình người của Vương Tư Viễn, hủy đi chứng cứ rồi nhảy ra khỏi nhà hộ dân này.
 
Sau khi hắn tùy ý ném thi thể của Vương Tư Viễn ở trong một cái ngõ nhỏ liền nghe được âm thanh của Liễu Ngọc Như.
 
Giọng nói của Liễu Ngọc Như đã nghẹn lại nhưng vẫn cố chấp gọi tên hắn.
 
Hốc mắt của Thẩm Minh nóng lên, hắn cúi đầu vội vàng rời đi.
 
Nhưng mà khắp nơi ở trong thành, tựa hồ đều là tên của hắn, hắn cứ luôn nghe thấy có người đang kêu hắn, Ấn Hồng, Hổ Tử, Liễu Ngọc Như……
 
Một tiếng lại một tiếng gọi hắn.
 
Thẩm Minh.
 
Đệ trở lại đi.
 
Chúng ta sẽ không bỏ mặc đệ đâu.
 
Thẩm Minh, ngươi trở về đi.
 
Hắn không dám nghe mấy tiếng gọi đó nữa, hắn cảm giác bản thân mình phảng phất như là vong hồn lang thang trong đêm khuya, nghe thấy mấy tiếng kêu này, sẽ không kìm nén được mà quay trở về.
 
Vết thương trên người hắn lại bị xé ra, máu thấm ra ngoài.
 
Hắn đã có chút không chịu nổi, sau đó liền tùy ý lẻn vào một quán rượu. Ban đêm thế này, quán rượu đã đóng cửa từ sớm, hắn lấy trộm một hũ rượu rồi kéo miệng vết thương ra, tưới rượu lên.
 
Đột nhiên hắn lại nghe thấy âm thanh của Cố Cửu Tư truyền tới từ bên ngoài.
 
Giọng nói của Cố Cửu Tư đã khàn khàn, cứ như là dây thanh quản trực tiếp bị xé toạc ra, còn mang theo cảm giác huyết tinh, vừa nghe đã cảm thấy đau đớn.
 
Nhưng hắn vẫn đang kêu.
 
“Thẩm Minh.”
 
Đệ trở về.
 
Thẩm Minh dừng lại động tác, tiếp theo hắn liền nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng bước chân mỏi mệt, sau đó hình như có người ngồi ở ngoài cửa.
 
Cố Cửu Tư mệt mỏi.
 

Hắn đã đi tìm hơn nửa buổi tối, có chút đi không được nữa. Vì thế hắn ngồi xuống, dựa vào cửa lớn của quán rượu để nghỉ tạm một lát.
 
Nhưng mà sau khi hắn ngồi xuống không lâu liền nghe được một tiếng gọi: “Cửu ca.”
 
Cố Cửu Tư đột nhiên ngồi thẳng người, đang muốn mở miệng thì lại nghe Thẩm Minh nói: “Ca đừng nhúc nhích, nếu ca xông vào thì ta sẽ lập tức đi luôn. Có chút lời, đệ muốn nói với ca.”
 
“A Minh” Cố Cửu Tư không dám động đậy tiếp, hắn biết, lấy khả năng của Thẩm Minh, nếu hắn mạnh mẽ xông vào thì đệ ấy nhất định sẽ chạy đi mất, vì thế hắn chỉ có thể mở miệng khuyên “Ta đã thoả thuận xong với Vương gia rồi, chỉ cần đệ giao Vương Tư Viễn ra thì bọn họ sẽ bỏ qua tất cả chuyện hôm nay.”
 
“Ông ta chết rồi.”
 
Thẩm Minh mở miệng, Cố Cửu Tư lập tức cả kinh, Thẩm Minh nhanh chóng nói: “Chịu hình không nổi nên đi rồi. Đệ hỏi ra được vị trí của người nhà Tần đại nhân rồi, hiện tại đệ đi cứu người, trước hừng đông, đệ sẽ đưa người đến cửa sau của Cố phủ, ca cứ chờ ở đó nhé. Ông ta còn khai ra rất nhiều chuyện, tất cả đều là vụ án mà ông ta phạm phải lúc trước, chứng cứ đệ sẽ để lại đây. Ca không nên gấp gáp xử lý bọn họ, chờ binh của Vĩnh Châu tới rồi lại ra tay.”
 
Nói rồi, Thẩm Minh dừng lại một chút.
 
Hắn che lại miệng vết thương, sợ Cố Cửu Tư nghe ra được sự khác thường trong giọng của mình, hắn nhịn một lát, cuối cùng nói: “Ca không cần để lộ ra là đã gặp được ta, tất cả đều là ta làm. Bọn họ sẽ cho rằng ta đã lấy được chứng cứ nhưng còn chưa đưa được cho ca, nên sẽ liều mạng đuổi giết ta, qua mấy ngày, đợi binh của Vĩnh Châu đến rồi thì ca có thể động thủ.”
 
“Vậy còn đệ?”
 
Cố Cửu Tư dựa vào trên ván cửa.
 
Lần đầu tiên hắn phát hiện, Thẩm Minh cũng thật là thông minh.
 
Đệ ấy cũng có thể tính toán tất cả mọi chuyện, lên kế hoạch rất tốt, để cho tất cả mọi người thoát ra được. Hắn dựa vào ván cửa, khàn khàn nói: “Đệ đi đâu?”
 
Nói rồi, Cố Cửu Tư khàn giọng nói: “Diệp Vận hồi âm cho đệ rồi, đệ không xem sao?”
 
Nghe được tên của Diệp Vận, trong nháy mắt Thẩm Minh chợt thấy hoảng hốt, một lát sau, hắn mới chậm rãi nói: “Ca giúp đệ xem là được rồi.”
 
“Loại chuyện này” Cố Cửu Tư nhịn không được, trong giọng nói đã kèm theo tiếng khóc nghẹn ngào “Làm gì có huynh đệ nào có thể xem giúp đệ?”
 
Nghe được tiếng khóc nức nở của Cố Cửu Tư, Thẩm Minh nghèn nghẹn cười.
 
“Cửu ca” hắn bình thản nói “Có phải ca khóc vì ta không?”
 
“Ta không có.”
 
Cố Cửu Tư chửi nhỏ: “Đệ cút ra đây cho ta.”
 
“Cửu ca” Thẩm Minh ngẩng đầu lên, nhìn trần nhà đen nhánh ở trong phòng “Đừng ấu trĩ. Đường đệ đã chọn xong rồi, đệ không hối hận. Kỳ thật là đệ còn thấy rất vui vẻ” Thẩm Minh cong lên khóe miệng “Có nhiều người để ý đệ như vậy, đệ thật sự rất vui vẻ.”
 
“Thẩm Minh……”
 
“Cửu ca” Thẩm Minh ôn hòa nói “Cảm ơn ca.”
 
Cố Cửu Tư không nói chuyện, hắn nắm chặt nắm tay, khắc chế cảm xúc của chính mình. Đợi sau một hồi, hắn mới nói: “Đệ đừng nói cảm tạ ta, đệ ít nhất phải nói với ta một câu hẹn gặp lại.”
 
Bên trong không có tiếng trả lời.
 
Cố Cửu Tư hốt hoảng trong lòng: “Thẩm Minh?”
 
Vẫn là không có trả lời, Cố Cửu Tư đột nhiên đứng dậy, hắn đá vào cửu mấy cái thì cửa lớn mới bật ra, sau đó hắn liền hô: “Thẩm Minh?!”
 
Trong phòng là một mảnh trống rỗng, chỉ có một xấp lời khai đang bị đè lại bởi một chiếc ngọc bội ở chỗ thềm cửa.
 
Chiếc ngọc bội kia là Cố Cửu Tư cho đệ ấy, vì lúc vừa đến Đông Đô, Thẩm Minh cảm thấy bản thân hắn không đủ phong nhã, cho nên Cố Cửu Tư liền tặng cho hắn một chiếc ngọc bội, để cho hắn đi ra ngoài cũng có tư bản để khoe khoang.
 
Cố Cửu Tư cong lưng, run rẩy buông tay cầm lấy ngọc bội cùng tập lời khai thấm máu kia.
 
Hắn run môi, hơi hơi hé miệng nhưng hồi lâu lại một câu cũng nói không ra lời.
 
Gió cuốn mưa thu, càn rỡ mà ùa vào, trang giấy trong tay Cố Cửu Tư tung bay.
 
Hắn cứ như thế mà đứng yên ở trong quán rượu thật lâu. Chờ tới khi Liễu Ngọc Như tìm được hắn thì trời đã sắp sáng.
 
Liễu Ngọc Như vừa thấy Cố Cửu Tư ngơ ngác đứng ở nơi đó liền xông về phía trước, nàng nôn nóng hỏi: “Sao chàng lại ở chỗ này?”
 
Nói xong, nàng nhìn thoáng qua vết máu ở trên mặt đất, nhanh chóng nói: “Chàng nhìn thấy Thẩm Minh rồi? Người đâu?”
 
“Đi rồi.”
 
Cố Cửu Tư khàn khàn lên tiếng.
 
Liễu Ngọc Như ngẩn người, nhưng rất nhanh nàng đã bình tĩnh lại, Cố Cửu Tư sẽ không cố ý không giữ lại Thẩm Minh, nàng lập tức nói: “Chỉ cần còn sống là được, chúng ta đi về trước đi.”
 
Sau đó nàng duỗi tay kéo Cố Cửu Tư. Cố Cửu Tư vẫn luôn không nói chuyện, Liễu Ngọc Như dẫn hắn trở về phủ đệ. Vừa đến phủ đệ, Mộc Nam liền đuổi tới, nôn nóng nói: “Đại nhân.”
 
Cố Cửu Tư giương mắt nhìn về phía Mộc Nam, Mộc Nam nhỏ giọng nói: “Tìm thấy người nhà của Tần đại nhân rồi, mới sáng sớm đã có người đưa tới cửa sau, hiện nay đã dẫn vào nhà rồi, chúng ta làm gì bây giờ ạ?”
 
Liễu Ngọc Như nghe được lời này liền quay đầu sang, rất là bất an nhìn về phía Cố Cửu Tư.
 
Đôi tay của Cố Cửu Tư giao vào nhau ở trong tay áo, hắn âm thầm siết chặt chứng cứ, chậm rãi nhắm lại hai mắt.
 
“Cửu Tư?”
 
Liễu Ngọc Như có chút kinh ngạc, cuối cùng Cố Cửu Tư mới mở miệng: “Cầm lấy lệnh bài của ta đi, lập tức ra khỏi thành, đi điều 3000 tinh binh ở Tư Châu tới đây.”
 
Nói xong, hắn mới mở mắt ra, trong mắt đều là lạnh lẽo: “Hiện tại, ta cần phải đi gặp Lý đại nhân.”
 
 



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp