Gả Ăn Chơi Trác Táng

Chương 125


2 năm

trướctiếp


“Được rồi, được rồi” Cố Cửu Tư cảm nhận được ánh mắt đánh giá của mọi người xung quanh, hắn có chút xấu hổ mà vỗ vỗ lưng của Thẩm Minh, sau đó nói “Nín khóc trước đã chờ lên xe ngựa rồi kể chi tiết cho chúng ta nghe.”
 

“Vậy đệ có thể lên xe trước không?” Thẩm Minh buông Cố Cửu Tư ra, khụt khịt dò hỏi, Cố Cửu Tư vẫy vẫy tay “Nhanh lên đi, bộ dạng này của đệ cũng quá mất mặt rồi.”
 
Thẩm Minh không nói hai lời, vừa quay đầu liền nhảy ngay lên chiếc xe ngựa lớn nhất.
 
Cố Cửu Tư nhướn mày: “Hắn vậy mà cũng thật biết chọn xe.”
 
“Mấy thứ công văn, quan ấn đều mang theo cả chưa?” Liễu Ngọc Như đi tới bên cạnh, Cố Cửu Tư nhớ lại một chút, sau đó mới xác nhận nói “Mang theo hết rồi.”
 
“Kiếm Thiên tử mà bệ hạ ngự tứ cho chàng cũng mang theo rồi à?”
 
Trước khi đi, Phạm Hiên có ban cho Cố Cửu Tư một cây kiếm Thiên tử , thấy kiếm như thấy vua, có thanh kiếm này trong tay, Cố Cửu Tư làm việc cũng sẽ thuận lợi hơn rất nhiều.
 
Cố Cửu Tư gật gật đầu: “Ta đã dặn Mộc Nam cất kỹ rồi.”
 
Liễu Ngọc Như lên tiếng: “Đồ vật ta đã kiểm kê xong hết rồi, có thể khởi hành thôi.”

 
Hai người vào trong nhà để tạm biệt cha mẹ, nên chuẩn bị cái gì thì đều đã chuẩn bị xong rồi, lúc này hai người mới bước lên xe ngựa.
 
Sau khi lên xe ngựa, hai người ngồi xuống chỗ đối diện Thẩm Minh, Thẩm Minh cũng đã khóc gần xong, lúc này người đã bình tĩnh hơn rất nhiều. Đoàn xe bắt đầu khởi hành đi, Cố Cửu Tư ngồi trong xe khảy khảy lá trà, hỏi Thẩm Minh: “Nói đi, vì sao lại khóc thành như vậy?”
 
“Ca hỏi ta như vậy, ta liền không nói.”
 
Thẩm Minh nghe được lời này liền lập tức không vui, hắn xoay đầu đi, nói: “Tự mình đoán đi.”
 
Cố Cửu Tư tặc lưỡi một tiếng: “Thấy đệ như vậy còn cần đoán?”
 
“Vậy ca đoán đi nha.” Thẩm Minh nhướn mày, rất là kiêu ngạo mà nói, Cố Cửu Tư đổ nước vào ấm ở bên cạnh để ngâm lá trà, chậm rãi nói: “Đi đưa phấn mặt cho Diệp Vận rồi đúng không?”
 
Thần sắc Thẩm Minh không thay đổi: “Ca bảo ta đi đưa mà, không phải ta đi đưa rồi sao?”
 

“Người ta bảo không cần đúng không?”
 
Lúc này sắc mặt của Thẩm Minh mới có chút mất tự nhiên. Cố Cửu Tư buông ấm nước, đắp lại nắp ly trà, sau đó cười cười nhìn về phía Thẩm Minh: “Không nhịn được mà nói ra tình cảm của bản thân với người ta rồi?”
 
Sắc mặt của Thẩm Minh hoàn toàn thay đổi, còn nụ cười của Cố Cửu Tư cũng trở nên càng sâu sắc: “Nói không chừng, đệ còn chưa kịp nói xong thì đã bị người ta cự tuyệt rồi?”
 
“Cố Cửu Tư!” Thẩm Minh gầm ra tiếng “Ca cho người theo dõi ta!”
 
“Theo dõi đệ?”
 
Cố Cửu Tư cười nhạo thành tiếng, sau đó tràn đầy khinh thường mà nói: “Lãng phí nhân lực. Chút tính toán này của đệ với Diệp Vận, ta không cần dùng đầu óc cũng có thể nghĩ ra được.”
 
Mặt Thẩm Minh đỏ lên, cả gương mặt đều là một vẻ nghẹn một bụng tức nhưng lại không có chỗ xì, hắn kịch liệt thở hổn hển, nói: “Vậy ca……Vậy ca còn bảo ta đi làm chuyện mất mặt như vậy làm gì!”
 
“Chuyện đó có thể gọi là mất mặt sao?” Vẻ mặt của Cố Cửu Tư lộ vẻ đương nhiên “Theo đuổi cô nương người ta, bị người ta cự tuyệt, cái này gọi là tình thú, cái này cũng có thể gọi là mất mặt sao? Đệ thích nàng thì đệ  phải nói ra, không nói ra thì cả đời nàng ấy cũng không biết. Còn nói ra mà nàng ấy không thích đệ, vậy không phải là rất bình thường sao? Có ai từ khi sinh ra đã thích người khác hả? Nàng không thích đệ thì đệ liền theo đuổi, đối với người ta chu đáo săn sóc, theo đuổi người ta cho tốt, dỗ này rồi lừa này, tặng quà với đưa tiền nhiều chút, hỏi han ân cần với nói nhiều lời hay lên, có biết nói chuyện như thế nào không?”
 
Cố Cửu Tư nhìn Thẩm Minh bị mình mắng tới ngơ ngác cả người thì lập tức thấy vui vẻ: “Không biết nói đúng không? Ta nói với đệ, đệ người này phải ăn chút đau khổ, bị cự tuyệt một chút thì mới biết được nặng nhẹ thế nào. Ta nói đệ, hôm nay đệ mà không khóc một trận này thì khi há miệng cũng chỉ biết tiếp tục nói hươu nói vượn mà thôi, Diệp Vận nếu có thể đi theo đệ, xưng Thẩm thị, vậy về sau ta đổi giọng gọi đệ là ca luôn.”
 
“Được rồi, hiện giờ trong lòng đệ ấy không quá tốt, chàng cũng ít nói hai câu đi.” Liễu Ngọc Như thấy Cố Cửu Tư nói thật quá đáng liền lén trừng mắt hắn một cái, Cố Cửu Tư ho nhẹ một tiếng, lập tức thu liễm lại rất nhiều, hắn không nói nữa mà chỉ cúi đầu uống chén trà trong tay. Liễu Ngọc Như nhìn Thẩm Minh, rồi như trấn an mà nói: “Đệ cũng đừng quá khổ sở, trong lòng Vận Nhi có nút thắt, một thời gian cũng sẽ không thể dễ dàng chấp nhận người khác, nàng ấy cũng không phải là nhằm vào đệ. Đệ cứ thế mà tùy tiện tới nói thẳng như vậy thì nàng ấy khẳng định là sẽ không đồng ý rồi, đường ngày sau còn dài, từ từ đi tới là được.”
 
Thẩm Minh nghe được lời này, trong lòng trở nên yên ổn hơn rất nhiều, hắn thở dài: “Tẩu tử, tỷ nói từ từ đi tới, vậy làm sao để từ từ đi tới vậy?”
 
“Đệ cứ suy nghĩ về sau làm sao đối tốt với nàng ấy hơn là được.”
 
Liễu Ngọc Như thở dài: “Nàng ấy từng chịu khổ nhiều rồi, đệ cũng biết, bởi vì đã từng chịu khổ nên trong lòng nàng ấy hoặc nhiều hoặc ít sẽ có bất an, không dám có chờ mong gì vào tương lai, cũng không dám gửi gắm nhiều vào hôn sự. Vận Nhi hiện giờ, phỏng chừng là đang chờ Diệp gia an bài, an bài thế nào, thì là như thế đó. Nếu đệ thật sự thích nàng thì lần này đi Hoàng Hà làm việc cho tốt rồi trở về được thăng cấp, trước không nói nàng có thích đệ hay không, ít nhất phải làm cho Diệp gia để mắt tới đệ trước.”
 
Thẩm Minh ngẩn người, hắn thói quen không nghĩ nhiều như vậy. Liễu Ngọc Như thấy hắn ngây người liền hiểu được hắn không hiểu mấy chuyện này, vì thế nàng nói càng thêm cẩn thận: “Diệp gia lại như thế nào thì cũng là dòng dõi thư hương, lấy thân phận của Diệp Vận, vốn là nên gả vào nhà cao cửa rộng. Chỉ là nàng ấy trước đây đã gả đi một lần, Diệp gia chỉ sợ là sẽ không tìm được cho nàng ấy một mối nhân duyên quá tốt, hoặc là gả cho quan lớn làm thiếp, hoặc là gả thấp cho sĩ tộc xuống dốc làm thê, đương nhiên, tốt nhất là tìm một vị đại quan hơi lớn tuổi, làm vợ kế cho người ta. Chỉ là, cứ khơi khơi như vậy mà gả đi thì cũng coi như là kết hôn rồi, ở trong lòng người khác, ít nhiều gì cũng sẽ thấy khinh thường Diệp Vận. Mà đối với Diệp Vận, trong nội tâm nàng ấy sẽ vĩnh viễn cảm thấy, chuyện năm đó đã thật sự hủy diệt bản thân rồi. Đệ nếu thật sự thích nàng, ít nhất cũng phải làm cho Diệp gia tán thành trước, làm cho Vận Nhi cảm thấy, liền coi như cho tới hôm nay, nàng ấy cũng không có gì khác lúc trước, nàng ấy không cần gả thấp.”
 
“Đây là thể diện mà đệ có thể cho nàng, cũng là đang chữa khỏi miệng vết thương của nàng ấy. Vết thương trong lòng nàng ấy khỏi rồi thì mới có thể đi học thích một người khác.”
 
Lời Liễu Ngọc Như nói làm cho Thẩm Minh yên tĩnh lại. Hắn lẳng lặng nghe, một hồi lâu sau lại hỏi câu: “Nàng ấy của trước kia, có phải là một cô nương rất kiêu ngạo không?”
 
Liễu Ngọc Như nghe được lời này liền cười rộ lên: “Thật sự là rất kiêu ngạo. Nói nàng ấy phải gả cho một người, không chỉ cần anh tuấn tiêu sái, văn võ song toàn mà còn phải là quan to lộc hậu, đỉnh thiên lập địa, phải là một vị anh hùng.”
 
Những lời này cũng coi như là thật sự rất trẻ con thì Thẩm Minh cũng nghiêm túc ngồi nghe, sau một hồi mới trả lời một câu: “Đệ đã biết.”
 
Liễu Ngọc Như đang muốn nói gì đó thì xe ngựa chợt ngừng lại, Cố Cửu Tư vén màn lên xem, đã thấy xe ngựa đi tới trước cửa thành rồi. Người thủ thành nhận lấy công văn, sau đó liền lục tục thả bọn họ ra khỏi cửa thành, xe đi tới ngoài thành rồi, Cố Cửu Tư mới chợt thấy người của Lễ Bộ đang chờ ở cửa, cả đoàn xe của Lạc Tử Thương cũng đã dừng ở bên.
 
Lạc Tử Thương giống như đã sớm chờ ở chỗ này, thấy Cố Cửu Tư tới, hắn với người của Lễ Bộ cùng nhau đi tới trước xe ngựa. Cố Cửu Tư dẫn Thẩm Minh xuống xe chào hỏi với quan viên của Lễ Bộ cùng với Lạc Tử Thương.
 
Người của Lễ Bộ đưa danh sách cho Cố Cửu Tư, sau đó giới thiệu một chút về người mà triều đình an bài cho hắn chuyến này, về sau Thẩm Minh sẽ khơi thông quan hệ với những người này sau, Thẩm Minh nhận được lời này, sau khi dạ vâng xong liền đi qua một bên nói chuyện phiếm, làm quen với mọi người trong đội ngũ. Mà Cố Cửu Tư hàn huyên một hồi với người của Lễ Bộ xong cũng đưa tiễn người đi. Chờ người của Lễ Bộ đi rồi, Cố Cửu Tư mới quay đầu lại nhìn về phía Lạc Tử Thương.
 
Lạc Tử Thương ăn mặc một thân thường phục, thấy Cố Cửu Tư nhìn về phía hắn, ý cười trên môi liền như gió xuân phất qua, cũng không thấy được nửa phần khói mù, nhìn thấy nụ cười như vậy, ai cũng đều không thể tưởng tượng được bút tích của trận ám sát đêm qua chính là của người này.
 
Cố Cửu Tư không nói chuyện, Lạc Tử Thương liền mở miệng trước, hắn cung cung kính kính nói: “Lần này đi ra ngoài, mong được Cố đại nhân chiếu cố nhiều hơn.”
 
Cố Cửu Tư mỉm cười nhìn Lạc Tử Thương, cũng đáp lễ nói “Hẳn là Cố mỗ nhờ Lạc đại nhân chiếu cố mới phải.”
 
“Lần này đi ra ngoài, Cố đại nhân là chủ sự, tất cả đều nghe Cố đại nhân an bài, làm gì có chuyện Lạc mỗ chiếu cố Cố đại nhân?”
 
Lạc Tử Thương cười cười, bộ dáng cung kính có lễ làm người khác khó có thể sinh ra ác cảm với hắn, Cố Cửu Tư cũng cười cười: “Cũng không phải là ta thoái thác, hiện giờ sắc trời đã không còn sớm nữa, chúng ta vẫn là nên khởi hành đi.”
 
Hai bên khách sáo xong, Cố Cửu Tư liền phái Thẩm Minh đi dẫn đầu, dẫn hai đội nhân mã hướng về phía đông mà đi. Dựa theo quy hoạch của Lạc Tử Thương, lần này bọn họ đi tu sửa Hoàng Hà chủ yếu là bắt đầu từ Huỳnh Dương. Huỳnh Dương là điểm phân nhánh của sông Hoàng Hà, liên tiếp có kênh đào, Đại Vinh lúc trước đã tu sửa Hoàng Hà vài lần nhưng đều phải bỏ dở nửa chừng, chuyện tu sửa Hoàng Hà này, hao tài tốn của, mỗi lần quy hoạch đều phải tốn bao nhiêu tiền, cuối cùng ngân sách chi xuống dưới, đều vẫn luôn không bao giờ đủ. Nhưng sửa Hoàng Hà , tốn tiền, không sửa, gần Hoàng Hà có rất nhiều nơi là điểm sản xuất lương thực trọng yếu, đến lúc lũ lụt tràn lan ra, càng tốn tiền hơn. Tới cuối cùng, thái độ của triều đình với Hoàng Hà cũng đều là được chăng hay chớ, lúc bản thân tại vị thì không thành vấn đề, ai có vấn đề thì là do người đó xui xẻo.
 
Liễu Ngọc Như với Cố Cửu Tư cùng lật xem sổ sách ghi lại chuyện trị thuỷ trước đây của Hoàng Hà mà Hoàng đế phái người chép cho bọn họ, Liễu Ngọc Như xem được một lát, sau đó chợt ngẩng đầu lên, có chút do dự mà nói: “Chàng nói, hiện tại vì sao bệ hạ lại quyết tâm quản lý Hoàng Hà?”
 
“Ừ?” Cố Cửu Tư đưa mắt nhìn về phía Liễu Ngọc Như, Liễu Ngọc Như cau mày: “Chàng xem, Đại Vinh trước đây còn coi như cường thịnh, mấy lần tu sửa Hoàng Hà, quân chủ đều cảm thấy quá sức. Hiện giờ Đại Hạ đang loạn giặc trong giặc ngoài, Lưu Hành Trí dã tâm bừng bừng, thái độ của Dương Châu lại ái muội không rõ, lúc này đi sửa Hoàng Hà, bệ hạ không lo lắng sao?”
 
“Nàng suy nghĩ nhiều quá rồi” Cố Cửu Tư cười rộ lên “Bất quá chuyện nàng nói cũng không phải là không có lý. Sửa Hoàng Hà được thì đó chính là quốc thái dân an, sửa không được, diệt quốc cũng không phải là không có khả năng. Bệ hạ quyết tâm sửa Hoàng Hà, đương nhiên là có suy tính của hắn.”
 
“Chàng nói ta nghe một chút?”
 
Liễu Ngọc Như buông hồ sơ, đầy mặt tò mò, Cố Cửu Tư lười biếng chống cằm, tay vẫn lật hồ sơ, không chút để ý mà nói: “Thứ nhất, bệ hạ là chắc chắn Lưu Hành Trí hiện giờ sẽ không xuất binh. Theo hiểu biết của chúng ta, nội đấu bên Lưu Hành Trí còn chưa có kết thúc, liền coi như đã kết thúc thì phỏng chừng Lưu Hành Trí cũng cần có thời gian hồi phục. Hai châu Kinh, Ích đều không thể so với Đại Hạ, Đại Hạ chính là kế thừa lại toàn bộ của cải của Đại Vinh, hai châu Kinh, Ích cái gì cũng không có, tất cả đều là do bản thân bọn họ cày cấy lại một lần nữa, cho nên bọn họ phải đợi Lưu Hành Trí xuất binh, đại khái là còn phải đợi hai ba năm nữa đi. Mà lúc chúng ta gần xuất phát, bệ hạ có nói với ta, lâu nhất là đến mùa hè năm sau, lúc đó Hoàng Hà cần phải sửa xong rồi.”
 
Liễu Ngọc Như nghe như vậy liền nhíu nhíu mày.
 
Cố Cửu Tư ngẩng đầu nhìn nàng, thở dài nói: “Nàng nhìn nàng xem, nói mấy chuyện này đó liền nhọc lòng, nếu là nhọc lòng như vậy, ta cũng không nói.”

 
“Chàng nếu là không nói thì ta mới nhọc lòng nha.” Liễu Ngọc Như vội vàng cười rộ lên, ghé lại gần nói “Thứ hai là gì?”
 
“Thứ hai là, suy nghĩ của bệ hạ, hiện giờ tân triều mới lập, đúng là lúc nên đưa ra cải cách toàn diện, ngày sau đợi triều đình vững chắc rồi, lại muốn động cái gì cũng khó khăn. Lúc trước Đại Vinh liên tục tu sửa Hoàng Hà thất bại, kỳ thật nguyên nhân trung tâm nhất chính là quân Đông Đô căn bản không quản được quan viên ở mấy địa phương đó, tiền vừa cầm tới tay, bọn họ cứ một tầng rồi một tầng tham ô xuống, tự nhiên là vĩnh viễn không đủ. Bệ hạ xuất thân là Tiết độ sứ, trong lòng hắn cũng rõ ràng mấy thứ này, hắn ban cho ta kiếm Thiên tử, ý tứ đã rất rõ ràng, ta không chỉ phải tu sửa Hoàng Hà, còn phải sửa trị mấy quan viên kia, xử lý bọn họ tới khi thành thật, ngoan ngoãn thì thôi, miễn cho ngày sau pháp lệnh của triều đình còn không đưa ra được Đông Đô.”
 
Liễu Ngọc Như nghe xong, lòng liền có chút trầm xuống, nàng liền coi như hiểu được lời Giang Hà nói, chuyện này làm xong rồi thì chính là chuyện tốt, làm không xong…… Sợ là cả tính mạng cũng khó bảo toàn.
 
Liễu Ngọc Như thở dài: “Chúng ta chỉ có mấy người như vậy, nếu là bọn họ nổi lên suy nghĩ xấu xa……”
 
“Cho nên ta mới phải tìm một vị trí cho Thẩm Minh.”
 
Cố Cửu Tư suy tư, Liễu Ngọc Như có chút nghi hoặc, Cố Cửu Tư cười cười rồi nói: “Nàng đừng lo lắng, những chuyện này ta đều có tính toán hết rồi. Ta lại nói thêm một chút cho nàng nghe về ý tưởng của bệ hạ đi, thứ ba chính là, bệ hạ đang suy tính đến lâu dài. Mấy kênh đào này cách Đông Đô quá gần, một khi xảy ra lũ lụt ở kênh đào, cũng sẽ uy hiếp rất lớn tới Đông Đô. Hơn nữa phụ cận Hoàng Hà đều là ruộng tốt, vốn là nơi sản xuất lương thực trọng điểm, nếu là có thể sửa tốt để cho bá tánh chăm chỉ sản xuất lương thực, yên tâm mà sinh hoạt, vậy sau này quốc lực của Đại Hạ mới coi như là hưng thịnh. Hoàng Hà sửa xong rồi, không chỉ có thể giải quyết nội hoạn, lương thực ngày sau cũng sẽ không cần lại lo lắng, chiến tranh với Lưu Hành Trí, cũng sẽ có nắm chắc. Hơn nữa bệ hạ cũng hiểu được tư tưởng của nàng, khi tu sửa Hoàng Hà sẽ trực tiếp xây kênh đào ra tới sông Hoài, ngày sau vận chuyển lương thực trong quốc gia cũng không cần lo lắng, đây chính là cơ nghiệp trăm năm. Quan trọng nhất chính là, nhiều chỗ tốt như vậy, còn là để Dương Châu trả tiền, Dương Châu trả số tiền này, ít nhất trong 5 năm liền không có khả năng xuất binh, bệ hạ cũng sẽ an tâm.”
 
Liễu Ngọc Như nghe vậy, gật gật đầu nói: “Bệ hạ suy tính rất xa.”
 
Cố Cửu Tư ôm Liễu Ngọc Như ở trong ngực, trả lời: “Nàng cũng đừng lo lắng nhiều quá, tới Huỳnh Dương rồi, nàng nên làm cái gì thì làm cái đó, những chuyện khác để ta đi an bài. Nàng đến Huỳnh Dương là định xây dựng kho hàng?”
 
“Đúng vậy.” Liễu Ngọc Như gật gật đầu “Một phương diện là để xây kho hàng, còn phương diện khác là định nhìn chỗ này một cái, xem có sinh ý gì có thể làm không.”
 
Hai người một đường đi thương lượng với nhau, qua mười ngày sau liền tới Huỳnh Dương rồi.
 
Quan viên Huỳnh Dương đã sớm nghe được tin Cố Cửu Tư muốn tới, từ sáng sớm tinh mơ đã chờ ở cửa thành Huỳnh Dương. Đoàn người Cố Cửu Tư trước nghỉ ngơi ở khách điếm ngoài thành một đêm, sáng sớm ngày hôm sau, Cố Cửu Tư mặc vào quan phủ, đợi mọi người chuẩn bị thoả đáng rồi mới đi vào thành Huỳnh Dương.
 
Tới cửa thành, Liễu Ngọc Như ngồi ở trong xe ngựa vén màn xe nhìn ra, liền thấy có cả trăm người tới đón bọn họ, đám người hoặc là mặc quan phục, hoặc là mặc áo gấm, đều chỉnh tề đứng ở bên ngoài, nhìn qua giống như còn có bộ dạng thiên tử đi vi hành, Liễu Ngọc Như buông màn xe, nàng quay đầu cười với Cố Cửu Tư: “Xem qua chắc là có hơn trăm người tới đón tiếp chàng, huyện lệnh Huỳnh Dương cũng coi như là có lòng.”
 
“Quan lớn nhất ở chỗ này cũng chỉ là chính lục phẩm, ta là chính tam phẩm,” Cố Cửu Tư nhướn mày cười cười “Không phải là nên nịnh bợ ta cho tốt sao? Có điều nha” Cố Cửu Tư buông sách, phủi phủi quần áo của mình, thần sắc của hắn bình đạm mà nói “Những người này hoà nhã với chúng ta, cũng không phải là bởi vì bản thân chúng ta, ngày sau, liền coi như đổi thành một con chó mặc thân quan bào này của ta tới đây, bọn họ cũng sẽ cung kính dập đầu, khen đây là một con chó tốt, lông sáng da bóng. Lời bọn họ nói đừng để ở trong lòng, cũng không thể để trong lòng.”
 
“Ta hiểu được.”
 
Liễu Ngọc Như trả lời, khi nói chuyện, xe ngựa đã dừng ở cửa thành Huỳnh Dương, xe ngựa mới vừa dừng lại, Cố Cửu Tư liền nghe thấy bên ngoài truyền đến một tiếng gọi vừa nhiệt tình lại vừa kích động: “Cố đại nhân!”
 
Cố Cửu Tư dùng quạt bạch ngọc nhấc lên một góc màn xe, sau đó liền chợt thấy một gương mặt trắng trẻo mập mạp, nhìn qua ước chừng khoảng 40-50 tuổi, trong ánh mắt của ông ta đều là kích động, phảng phất như là gặp được đại nhân vật nào đó mà ông ta đã sùng bái lâu rồi, ông ta cao hứng nói: “Cố đại nhân, hạ quan là huyện lệnh của Huỳnh Dương, Phó Bảo Nguyên, hạ quan đợi Cố đại nhân đã lâu!”
 
Cố Cửu Tư cười cười, khiêm tốn nói: “Để cho Phó đại nhân đợi lâu.”
 
Nói xong, Mộc Nam liền cuốn lên màn xe cho Cố Cửu Tư đi ra, nhưng hắn vừa mới ló đầu ra liền thấy một cánh tay trắng đưa tới, Phó Bảo Nguyên cung kính nói: “Cố đại nhân, ta đỡ ngài.”
 
Cố Cửu Tư: “……”
 
Hắn hiện giờ vừa mới thành niên, cần một người sắp 50 tuổi tới đỡ sao?
 
Hắn chỉ là vừa chợt ngừng như vậy, nhưng Phó Bảo Nguyên như là đã lập tức đoán được suy nghĩ của Cố Cửu Tư, ông ta vội nói: “Thân thể của Cố đại nhân cường tráng, đang ở độ tuổi chính trực, trẻ khỏe, hạ quan đây là gấp gáp muốn biểu đạt quan tâm, Cố đại nhân ngàn vạn đừng để trong lòng.”
 
Cố Cửu Tư miễn cưỡng cười cười, nhiều người đang nhìn như vậy, hắn cũng không thể vừa tới liền vả mặt Phó Bảo Nguyên nên chỉ có thể cười nói: “Phó đại nhân hẳn là coi như trưởng bối của tại hạ, làm sao lại có đạo lý để trưởng bối tới đỡ xuống xe ngựa? Cảm tạ tâm ý của Phó đại nhân.”
 
Nói xong, Cố Cửu Tư cũng trực tiếp xuống xe ngựa, sau đó vươn tay vào trong xe ngựa.
 
Lúc này mọi người mới chú ý tới, còn có một nữ tử khoác chiếc áo ngoài màu tím bằng gấm, thêu họa tiết hoa rơi, áo đơn màu trắng, đầu đeo trâm bạch ngọc ngồi ở trong xe ngựa, nàng vươn tay ra đặt ở trên tay Cố Cửu Tư, Cố Cửu Tư nhìn nàng, nhỏ giọng dặn dò một câu: “Bậc thang cao, cẩn thận chút.”
 
Nữ tử nhẹ giọng trả lời, đỡ tay Cố Cửu Tư bước đi xuống. Tất cả mọi người đều quan sát hành động giữa hai người, mà Phó Bảo Nguyên cũng lập tức nói: “Vị này chắc là phu nhân?”
 
Cố Cửu Tư nghe được lời này, rốt cuộc mới lộ ra một nụ cười phát ra từ nội tâm: “Đúng vậy, đây là phu nhân của ta.”
 
Vừa mới dứt lời, Phó Bảo Nguyên liền điên cuồng khen Liễu Ngọc Như một trận, Liễu Ngọc Như bị khen tới ngốc, Cố Cửu Tư ở một bên lại càng tươi cười vui vẻ hơn. Phó Bảo Nguyên cũng nhìn ra điểm để lấy lòng Cố Cửu Tư, lúc nói chuyện càng là cố gắng khen Liễu Ngọc Như, Liễu Ngọc Như cũng không biết Phó Bảo Nguyên này là ăn cái gì lớn lên, khen người khác không hề bị trùng lặp ý, làm cho người nghe nhịn không được mà có chút lâng lâng.
 
Nói thêm vài câu, Lạc Tử Thương cũng bước xuống từ trên xe ngựa, Phó Bảo Nguyên nhìn lướt qua quan phục của Lạc Tử Thương, lập tức nói: “Vị này chính là Lạc thị lang đi?”
 
Lạc Tử Thương cười cười, trả lời: “Gặp qua Phó đại nhân.”
 
Phó Bảo Nguyên lại lập tức bắt đầu nhiệt liệt khen ngợi Lạc Tử Thương một trận, sau khi khen xong, Phó Bảo Nguyên liền dẫn Cố Cửu Tư cùng với Lạc Tử Thương quay đầu lại, nhìn trăm người đứng ở cửa thành, bọn họ vừa quay đầu lại, Phó Bảo Nguyên liền phất tay hô: “Lớn tiếng chút!”
 
Sau khi hắn nói xong, đột nhiên có hồng phúc(*) được thả từ trên cửa thành xuống, hai tờ hồng phúc viết hai dòng chữ to:
 
Cố thượng thư thân lâm Huỳnh Dương đắc sinh huy bồng tất (*)
 
Dân chúng Huỳnh Dương cung chúc thượng thư nguyện sự như ý
 

Biểu ngữ: Cung nghênh thượng thư
 
Sau khi hồng phúc rơi xuống xong, mọi người đều đồng loạt quỳ xuống, cùng nhau hô to: “Cung nghênh Cố thượng thư đích thân tới Huỳnh Dương!”
 
Một đợt hành động này doạ Cố Cửu Tư tới ngơ ngác, mà Liễu Ngọc Như cũng ngây người nửa ngày không nói nên lời, Thẩm Minh càng là ngơ ngẩn nhìn cảnh tượng này không biết phải nói cái gì, chỉ có Lạc Tử Thương là đã gặp nhiều mấy người nịnh bợ như vậy rồi, cho nên hắn đứng ở bên cạnh mà sắc mặt không hề thay đổi, vẫn duy trì nụ cười giống như gió xuân
 
Hơn nửa ngày sau, Phó Bảo Nguyên bước tới gần Cố Cửu Tư, nhỏ giọng nói: “Đại nhân, ngài có vừa lòng không?”
 
Cố Cửu Tư nghe được lời này liền nhíu mày: “Không cần làm mấy việc hao tài tốn của lại vô dụng như thế này nữa.”
 
“Không nhọc dân, không tốn tiền” Phó Bảo Nguyên vội vàng phất tay nói “Đều là mọi người tự nguyện, nghe được Cố đại nhân muốn tới nên mọi người đều thật sự thấy vui vẻ. Cố đại nhân muốn tu sửa Hoàng Hà, đây là việc có lợi cho Huỳnh Dương, có lợi cho Đại Hạ, có lợi cho thiên thu……”
 
“Phó đại nhân” Cố Cửu Tư nghe một hồi, rốt cuộc nhịn không nổi nữa liền đánh gãy ông ta “Chúng ta nên vào thành trước đi?”
 
“A đúng, vào thành, vào thành” Phó Bảo Nguyên vội vàng nói “Cố đại nhân chu đồ mệt nhọc, cũng nên vào thành để nghỉ ngơi thoải mái một chút, chúng ta trước vào thành dùng cơm đi.”
 
Nói xong, Phó Bảo Nguyên lập tức dẫn đoàn người của Cố Cửu Tư đi vào trong thành.
 
Căn nhà mà Phó Bảo Nguyên chuẩn bị cho Cố Cửu Tư là căn ở vị trí tốt nhất trong thành, khoảng cách tới phố chính chỉ có một cái hẻm nhỏ, không coi như là xa nhưng là vừa lúc nhờ một con hẻm nhỏ này mà sân nhà yên tĩnh hơn rất nhiều. Nhà cửa không coi như là lớn nhưng sau khi vào cửa, nơi nơi chốn chốn có thể thấy được sự xa hoa lịch sự tao nhã. Phó Bảo Nguyên đi theo đằng sau Cố Cửu Tư, vừa dẫn Cố Cửu Tư đi vào, vừa nói: “Đây là căn nhà được, Lương gia, một gia đình phú thương ở trong thành cho quan phủ mượn dùng ạ, ông chủ Vương nói, ngài thích ở chỗ này bao lâu liền ở bấy lâu, nếu là phu nhân thích thì cứ ở lại luôn cũng không có chuyện gì.”
 
Ý của câu này thật rõ ràng, chính là muốn đưa tòa nhà này cho Cố Cửu Tư. Cố Cửu Tư nghe được những lời này liền vội nói: “Phó đại nhân nói đùa, ngân lượng thuê toà nhà, Cố mỗ sẽ ấn theo giá thị trường mà trả lại cho ông chủ Lương.”
 
“Hạ quan hiểu được” Phó Bảo Nguyên nhìn nhìn Lạc Tử Thương ở sau lưng Cố Cửu Tư, cười nói “Cố đại nhân đạo đức tốt, hạ quan hiểu. Số tiền tá túc này vốn là nên do quan phủ địa phương trả, không cần đại nhân lo lắng. Đại nhân” trong lúc nói chuyện, Phó Bảo Nguyên đã đưa đoàn người tới nhà ăn, phòng bếp đã chuẩn bị xong các món ăn mang lên, Phó Bảo Nguyên mời đám người Cố Cửu Tư vào bàn rồi nói: “Cố đại nhân, ban đêm hạ quan sẽ dẫn quan viên Huỳnh Dương mở tiệc để đón gió tẩy trần cho ngài, hiện tại ngài cứ nghỉ ngơi trước đi, chờ buổi tối hạ quan sẽ cho người tới đón ngài, ngài thấy như thế nào?”
 
Cố Cửu Tư ước gì Phó Bảo Nguyên nhanh chóng đi đi, hắn vội vàng đồng ý, sau đó cho Thẩm Minh tiễn người đi ra ngoài.
 
Chờ Phó Bảo Nguyên đi rồi, mọi người ngồi xuống bàn ăn thì Lạc Tử Thương mới cười nói: “Phó đại nhân cũng thật là một người biết làm việc.”
 
Cố Cửu Tư nhìn Lạc Tử Thương: “Xem ra, Lạc đại nhân là đang cảm thấy cao hứng.”
 
“Phó đại nhân vẫn luôn đi theo bên cạnh Cố đại nhân, làm sao lại có chuyện của Lạc mỗ?”
 
Lạc Tử Thương nói, hắn chủ động cầm lấy chiếc đũa, sau lại ngẩng đầu nói với Liễu Ngọc Như: “Sáng sớm cũng nên đói bụng rồi, ăn cơm đi.”
 
Nói xong, hắn cũng không nhìn Liễu Ngọc Như nữa, mà cúi đầu, tự bắt đầu gắp đồ ăn ăn.
 
Liễu Ngọc Như ngẩn người, đợi sau khi hồi thần, nàng liền làm bộ như không nghe thấy, cầm chiếc đũa lên bắt đầu gắp đồ ăn, còn quay sang nói với Cố Cửu Tư: “Cửu Tư, ăn cơm.”
 
Cố Cửu Tư ứng thanh, ngược lại cũng nhìn không ra hờn giận, hắn cầm lấy chiếc khăn từ trong tay thị nữ ở bên cạnh, lau sạch tay xong liền cầm lấy một đĩa tôm luộc đặt ở trước mặt mình, sau đó bắt đầu thong thả ung dung lột tôm.
 
Hắn vừa lột vừa nói chuyện an bài tiệc rượu buổi tối với Lạc Tử Thương, sau khi lột xong, hắn cũng không ăn mà để lại vào trong đĩa.
 
Đợi lúc Thẩm Minh trở về liền thấy trước mặt Cố Cửu Tư đã có một chồng tôm được lột vỏ sạch sẽ rồi, hắn lập tức cảm thấy vui vẻ, vội nói: “Cửu ca, ca lột tôm chờ ta sao? Chia cho ta một cái……”
 
Nói xong, hắn liền đưa chiếc đũa ghé qua, Cố Cửu Tư nhanh tay dùng chiếc đũa của mình chặn lại chiếc đũa của Thẩm Minh, sau đó đặt cái đĩa tới trước mặt Liễu Ngọc Như, còn lộ ra một gương mặt ghét bỏ rồi nói với Thẩm Minh: “Muốn ăn thì tự đi mà lột.”
 
Liễu Ngọc Như ngẩn người nhìn đống tôm ở trước mặt, lúc này nàng mới ý thức được, tôm này hoá ra là hắn lột cho mình.
 
“Lâu rồi không ăn tôm” Cố Cửu Tư lại nhận lấy khăn nóng từ thị nữ, hắn lau sạch tay một lần nữa rồi mới quay đầu nhìn Liễu Ngọc Như, sau đó cười nói “Ăn hẳn một đĩa như vậy, có phải là thấy thoải mái hơn không?”
 
(*)Hồng phúc: 横幅: nghĩa hiện đại là khẩu hiệu, biểu ngữ.
 
(*)Sinh huy bồng đắc: 生辉蓬荜: nghĩa là khách quý tới chơi, làm cho chủ nhà cảm thấy rạng rõ, kiêu ngạo hơn rất nhiều.
 
 



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp