[Xuyên Nhanh] Hệ Thống Lưu Manh

Chương 187: Du lịch thế này à?! (7)


3 năm

trướctiếp

Ngay khi chính mắt nhìn linh hồn Quân Niệm rời khỏi Tuyết Ly vô thức níu lấy nhưng lại bất lực mà xuyên qua

bất ngờ chẳng thể bất ngờ hơn..



"…" Hắn vậy mà bỏ mình ở lại?!

"…" Chơi vậy ai chơi??



Quân Niệm!!!!!

Nội tâm điên cuồng gào thét nhưng nhanh chóng bị kéo về.. người đàn ông gục trên mặt đất có phản ứng trở lại ngước mắt nhìn cô có chút khó hiểu sau lại đầy chán ghét lạnh lùng nói

- Cô ở đây làm gì?

"…" Linh hồn chính chủ trở về.. ai nói cô nên làm gì đi?!

- Anh đưa tôi đến mà!

Nhìn vẻ mặt vô tội lạnh nhạt của cô, hắn liền có chút ngạc nhiên.. đưa tay xoa xoa trán vài cái liền kì lạ hỏi lại cô

- Tôi đưa? Đến đây làm gì?

Tuyết Ly suy nghĩ một hồi cũng nhanh chóng nói thật với hắn

- Ba mẹ anh kêu chúng ta về, định rước thêm vợ cho anh nhưng anh từ chối..

- Tôi từ chối?!

Nhìn ra ánh mắt khinh bỉ của hắn, Tuyết Ly liền muốn tán cho vài phát.. nhưng cũng đúng là Niệm Niệm từ chối.. nên bây giờ mặc cho giải thích thế nào hắn cũng chả hiểu, nghĩ xong cô liền trấn tĩnh mở lời

- Anh có thể vô hỏi lại họ và thay đổi quyết định của minh, tôi về trước!

Vừa dứt lời cô liền nhanh chóng xoay người đi, ở lâu hơn nữa thì chết mất..

Nhìn bóng dáng nhanh chóng khuất tầm mất cơ hồ có chút xa lạ, Quân Niệm dơ tay lại xoa xoa lấy đầu còn đau nhức mà xoay người vào lại bên trong giải quyết hậu quả Tuyết Ly cùng Niệm Niệm để lại..

đó chính là ăn chửi liên hoàn bắn của phụ mẫu mình!



Tuyết Ly chốn một góc liên tục gọi muốn liên lạc với hệ thống nhưng chẳng được phản hồi, liền sinh ra có chút lo lắng.. nhớ kĩ lại trạng thái ban nãy của hắn..

hình như rất thống khổ?!

Tuyết Ly hình như chưa từng thấy trạng thái này của hệ thống nhà mình.. nhưng ở sâu trong trí nhớ lại từng xuất hiện hình bóng như thế..

Có chút khó chịu chẳng giải thích nổi, Tuyết Ly đứng lên tiếp tục bước về phía căn nhà của nguyên chủ như trong trí nhớ.. mở cửa úp thẳng người vào gối suy tư chẳng biết bao lâu lại nghe tiếng bước chân nặng nề tiến thẳng vào cửa phòng cô gõ mạnh

- Tuyết Ly!! Cô bước ra đây cho tôi..

Tuyết Ly lật mình nhìn cánh cửa truyền tới từng đợt mạnh bạo mà nhíu chặt mày khó chịu mở ra

nhìn hắn một thân ăn khổ cô cũng chẳng muốn suy đoán thêm mà cất lời

- Chuyện gì?

Hắn nhìn cô như thế càng thêm bực bội mà lớn tiếng

- Cô đừng tưởng tôi không biết, mặc kệ cô có bỏ bùa mê gì cho tôi thì Quân Niệm tôi cũng tuyệt đối không thích cô.. cô liệu an phận không thì..

- Vậy li hôn đi!

Chẳng đợi hắn nói hết cô liền xen ngang cắt đứt..

Thoáng chốc không khí tĩnh lặng đến mức nghe được tiếng hít thở phả ra từ 2 người, hắn nhanh chóng cười khẽ một cái chóng tay lên tường tạo một tiếng động thật lớn ghì chặt từng tiếng lạnh lẽo với cô

- Tuyết Ly.. cô tưởng tôi không dám à?! Ai là người bám riết lấy tôi chẳng buông, bây giờ lại dễ dang buông tha.. lạc mềm buộc chặt?

- Ha.. bất quá cô dùng cách này không tồi! Nhưng đáng tiếc lại dùng sai người rồi..

Tuyết Ly ngước mắt lạnh nhạt đối diện hắn mỉm cười lấy lệ mà trực diện đối mắt với nhau

- Anh nghĩ tôi đùa?

- À.. vậy cứ đưa đơn đây, tôi luôn phụng bồi!

Cái tay trắng nõn nhỏ nhắn cứ ngỡ chẳng mấy sức mạnh lại đẩy hắn ra một phát chao đảo lùi về sau

cánh cửa nhanh chóng khép lại, trả lại một cảm giác bức ác chẳng thành lời..

Cô ta bị điên ư?

Quân Niệm bừng tỉnh xoay người qua phòng mình nhưng lại kì quái nhìn về cánh cửa đóng chặt kia một lần nữa

ý nghĩ Tuyết Ly thay đổi lại nhanh chóng bị hắn bác bỏ, không lí nào một con đĩa bám dai hắn như thế lại từ bỏ?

Ha.. vậy ngày mai tôi liền cho cô đơn li hôn, xem tới đó cô khóc lóc cầu xin tôi!

Cánh môi cong lên chán ghét một mạch quay thẳng về phòng riêng của mình chẳng màn để ý thêm những việc làm kì lạ của hắn hôm nay..



- -- Tại Không Gian ----

- Quân Niệm ngươi sao rồi?

Chủ thần lần nữa xuất hiện trước mặt hắn đầy mệt mỏi dò hỏi

- Tôi.. tôi không sao!

Nói rồi hắn nhanh chóng xoay người nhìn khắp không gian muốn tìm hình bóng của Tuyết Ly nhưng..

- Tuyết Ly đâu?

Nhìn vẻ mặt khó xử của chủ thần hắn liền như muốn nổ tung ra, từng trận nóng rát trên hoa văn cánh quạt giữa trán đốt cháy càng thêm hừng hực mà rít rào

- Tôi hỏi ông Tuyết Ly đâu?

- Quân Niệm bình tĩnh!!

Ông nhanh chóng giữ chặt lấy hắn mong kịp thời ngăn cản nhưng đã muộn..

hoa văn giữa trán kia nứt ra vang lên một tiếng lạnh óc như thủy tinh vỡ.. từ sâu tiếng la hét khốn khổ của hắn lại tách ra một mảnh linh hồn với diện mạo y hệt nhau



phong ấn.. đã bị phá hủy!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp