[Xuyên Nhanh] Hệ Thống Lưu Manh

Chương 172: Quay về quá khứ (4)


3 năm

trướctiếp

Cô được nhận rồi..

chiều tối hôm nay cô có thể đi làm liền, thời gian làm việc phù hợp cho công việc chính thức vừa mới xin kia.. từ 8h tối cho đến 1h sáng..

Đành mạo hiểm vậy..



Tuyết Ly sắp xếp lại tâm trạng của mình, ăn một bữa cơm đầy đủ một xíu với lát thịt mỏng mà hạnh phúc mỉm cười

nếu như vậy bắt đầu từ tháng sau cô sẽ dư dả.. lúc đó thì có phải luôn sẽ ấm no hạnh phúc sao?!

thật tốt..

Nhìn nụ cười hiếm hoi của cô Quân Niệm càng không biết làm sao..

nội tâm hắn chẳng yên mà luôn bồn chồn lo lắng từng hồi..



Vô dụng nhất không phải là bỏ cuộc, vô dụng nhất là khi bản thân có sức nhưng cũng chỉ có thể đứng đó nhìn người mình yêu thương tự thân chịu đựng mà mình chẳng làm được gì!



Tuyết Ly đi từ sớm tiến vào thay bộ đồ phục vụ, bồi những bàn khách lớn.. họ cũng khá hào phóng đôi lúc lại bo hẳn cho cô vài trăm ngàn

Cô thực sự biết ơn hên mà bản thân gầy gò chẳng mấy tư sắc như mấy chị bên kia.. nếu không thật chẳng biết thế nào

Yên ổn được bữa đầu tiên, cô có chút hứng khởi mà vui vẻ về nhà.. đêm đã tối đen như mực nhưng mà chẳng che đi được nụ cười của Tuyết Ly, chỉ một ngày hôm nay cô ấy đã được tận 1 triệu

thật vui biết bao..

Quân Niệm đi cạnh cô thì không vui như thế, hắn quan sát xung quanh đầy cảnh giác.. thật chẳng thể nào yên tâm cho đến khi cô bình an về tới trước hẻm nhà trọ



Gì thế..

đi vào một chút liền nhìn thấy quần áo và đồ đạc quăng tứ tung trên nền cát bụi bặm

miệng treo nụ cười đơ lại giá rét, đông cứng não bộ bất chợt lạnh tanh.. cúi đầu xếp gọn lại quần áo vương vãi đầy đất của mình

Tuyết Ly ấm ức tức giận đi lại gõ cửa nhà bà chủ phòng đầy mạnh bạo.. đôi tay run run chẳng kiềm chế mà bạo phát

tiếng cửa 'rầm' lớn một cái mở toang ra, bà ta chẳng thèm dòm lấy mà thẳng giọng chửi

- Mày điên à!!

Tuyết Ly nghe tay cuộn chặt lấy quần áo càng thêm khắc chế mà nhẫn nhịn mở lời nấc nghẹn

- Bác hứa cho con một tuần mà, sao lại tự tiện vứt đồ của con..

Bà ta cũng chẳng biểu tình gì nhìn cô đành khinh rẻ mở lời sẳng giọng lớn tiếng thu hút cả một dải người tụ tập hóng chuyện

- Mày mà trả thì cũng chả biết làm cái nghề gì bây giờ mới về, khôn hồn thì biến lẹ đừng để tao nói thêm bẩn hết cả miệng..

- Bà đừng quá đáng!!!

Mắt cô đọng nước đỏ tươi ngước đầu hung hăng cải lại lời bà ta..

- Mày giờ mà không biến, hay đợi đàn em tao tới thì lúc đó không biết chuyện gì đâu nha con..

nghe được hâm dọa, một bầy người ở đó cũng không ai hó hé gì bênh vực cô gái nhỏ gầy kia mà còn phụ họa thêm vài lời cai nghiệt

Đúng rồi đi lẹ đi người ta còn ngủ!

Đêm hôm mới về thì chỉ có thể làm gái..

Con gái bây giờ vì tiền cái gì cũng làm..

Cút xéo giùm cái đi!!



Tuyết Ly tròn mắt rơi tí tách từng giọt cay đắng cúi đầu tiếp tục nhặt lấy vài vật dụng của mình rồi nhanh chóng rời đi..

Giữa đêm đen trời chuyển lạnh lại càng thêm rét

tay xoa xoa sóng mũi có chút tê tê đau rát, đắng chát cổ họng mà ôm người bên cạnh công viên không người mà thui thủi bật khóc thật lớn

tại sao chứ..

cô làm gì sai sao..

không có mà..

rõ ràng không có..

khóc vì những tủi hờn chẳng ai thấu.. vì những cố gắng ngày đêm nhưng bất lực trước khắc nghiệt của cuộc đời.. từng giọng ai oán cứ phản hồi vọng lại tâm can lạnh buốt chẳng hồi kết



tôi không có..



Nước mắt rơi lả chả chẳng ai lau đi cứ theo dòng hoặc định mà xóa nhè tầm nhìn..

những ánh đèn chập chờn lanh quanh.. thanh âm đêm tối lại chẳng thể nào nói hết tiếng lòng lạnh băng ấy..

cô ấy..

chẳng có ai cả..



Cô càng đau thì Quân Niệm càng khốn khổ, hắn tức tối muốn phá cấm chế tàn hình mà xé miệng từng tên có mặt ban nãy.. nhưng dường như chủ thần đã dự đoán được chuyện này trước khi cho hắn đi nên đã phong bế linh lực đó..

giờ hắn chỉ còn là một tên vô dụng nhìn Tuyết Ly của hắn khóc bi ai như thế.. từng giọng nấc nấc đến gần sáng chẳng ngừng..

hắn ngồi cạnh ôm lấy ngực trái đau quặn từng hồi rồi chẳng kiềm được mà gào khóc cùng cô..



Em lạnh lắm đúng không?!

Không ấy em giải thoát rồi về với tôi đi!

thế giới này toàn lũ cặn bã.. chẳng ai tốt với em cả..

Tuyết Ly.. về nhà với Niệm Niệm đi..

tôi bảo vệ em.. chắc chắn bảo vệ em chu toàn..

ai dám ăn hiếp em tôi sẽ không ngần ngại mà giết chết nó..



Đôi tay thon dài giơ lên hướng về đôi mắt đã sưng đỏ của cô gái bên cạnh vô lực.. xuyên qua



Điều tôi hối hận nhất là chẳng thể tham gia vào sinh mệnh của em

Tuyết Ly..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp