Nữ Phụ Công Lược Truyện

Chương 136: Nữ vương thần minh (hết)


2 năm

trướctiếp

Sau khi sinh tiểu Hỏa, hai người quyết định đặt tên là Họa Quyết. Từ sau khi ra đời, Nhàn Vũ đã gần như bỏ mặc công việc mà nuôi dưỡng "cô con gái nhỏ" của mình. Nhìn đứa bé dần dần từng ngày lớn lên vô tư, ngoại hình xinh xắn đáng yêu vô cùng. Khiến ai đến cũng muốn nhéo một cái vào má.

Đưa con gái đi chơi giờ là một trong những sở thích của Hoàng Sư cùng với Nhàn Vũ. Tuy tấu sớ vẫn còn nhiều nhưng chẳng bao lâu hai người cũng làm hết. Vì có liên kết linh hồn nên ba người lúc nào cũng vui vẻ, hạnh phúc.

Khiến cho hạ nhân ai cũng thấy vô cùng thích gia đình này. Thường thì trong hoàng thất tuyệt đối không có được cảnh tượng ấm áp này vì lúc nào cũng vô cùng nhiều phi tần cùng với những cuộc đấu tranh không hồi kết để tranh giành vị trí hoàng đế. Nhưng đến với thời kì này là một khái niệm khác và vô cùng mới mẻ với mọi người.

Một nhà ba người cứ như thế suốt gần hai thập kỉ, đến lúc Họa Quyết lớn khôn rồi Nhàn Vũ liền không vướng bận gì mà trao lại ngôi vị cùng với quyền lực cho cô.

Trong suốt hai mươi năm, có tin nghe nói Họa Lan đã chết nơi biên cương do bị ám sát, người chết xác thì bị mọi người ném sau núi nơi biên quan kia rồi bị động vật ăn xác mất.

Đây cũng coi như bài học cho người đời tốt nhất không nên động vào họ. Còn đám sát thủ mà giết được Họa Lan cô không cần phải suy nghĩ nhiều lắm liền có thể biết là người vẫn đang chăm con bên cạnh mình. Nhìn khuôn mặt chân thành lúc nào cũng tràn đầy yên mến nhìn về phía mình, Nhàn Vũ thấy vô cùng ấm áp. Đã lâu thật lâu rồi cô không thấy được ánh mắt như vậy........

Sau khi trao ngôi vị lại cho Họa Quyết, hai người cũng không ở lại trong cung điện xa hoa mà cùng nhau ra ngoài sống ẩn thế, không thì du lịch khắp nơi. Tiền dù sao cũng luôn không xài hết được thì đâu cần lo lắng gì.

Đi đến mẫu quốc của Hoàng Sư, hai người làm náo loạn ở đây một thời gian rồi lại hành tẩu giang hồ tiếp. Châm ngôn lúc nào cũng là sống vui vẻ, lạc quan. Khiến người dân ở đây sống hạnh phúc còn đám tham quan thì lần lượt cáo lão về quê.

Ảnh hưởng của họ vô cùng lớn đến với hoàng quyền các nước. Vì họ lúc nào "đến thăm" không ai có thể phòng bị được. Ở đâu cũng có thể nghe nói đến danh tiếng "lẫy lừng" của hai người. Dù đã đi đến khắp các nước lân cận nhưng chỉ cần mẫu quốc có việc gì là họ nhất định bảo vệ tận cùng.

Nhàn Vũ và Hoàng Sư dù giờ đã đến gần trung niên nhưng cả người vẫn vô cùng khỏe mạnh, cơ thể dẻo dai luôn như hình với bóng. Sau bao năm du lịch ngoài giang hồ thì đến tận lễ thành hôn của Hỏa Quyết diễn ra họ mới quay về.

Nhìn con gái mình kết hôn, hai người đều không có ý kiến gì. Dù sao họ đây cũng từng được coi là một cặp đôi chênh lệch đến khủng khiếp, từng suýt bị ném đá một thời. Với lại con gái bị họ bỏ bê mấy năm nay dù sao sống cũng rất an nhàn, cuộc sống viên mãn. Sau khi cô bé năm nào hoàn toàn trưởng thành là họ sống cuộc đời hai người với lại. Với lại từ nhỏ, cô cùng Hoàng Sư đã gắn sự xuất hiện của cô bé với thế giới này. Vậy nên sau khi họ chết, tiểu Hỏa cũng sẽ sống ở nơi này cho đến khi lìa đời.

Lại thêm mấy chục năm sau, đã đi khắp muôn nơi rồi lại trở về khu nhà mà hai người đã từng cùng chung sống khi chưa thành vợ chồng sống. Quản gia năm ấy vẫn tiếp tục trông nom cho ngôi nhà ấy. Dù đã lớn tuổi nhưng không hề ở nhà dưỡng lão mà cùng các con chăm chỉ lo cho chủ nhân của chỗ này. Các người giúp việc thì cũng đã thay được mấy lần người nhưng những người làm lâu năm ở đây vẫn luôn truyền tai nhau về tình cảm của đôi phu thê này.

Từ những người lâu năm, ai ai cũng biết được họ luôn yêu thương chăm sóc nhau. Hai người tuy tuổi đã cao nhưng vẫn giữ được nhan sắc tuyệt vời. Họ giữ cho ngoại hình không đoán được ra tuổi. Nhiều người hỏi còn ngỡ ngàng tột cùng.

Nữ chủ nhân lúc nào cũng luôn đi cùng nam chủ nhân đi khắp nơi, dù đã ở tuổi xế chiều nhưng hai người vẫn như một đôi chim uyên ương thắm thiết yêu thương nhau. Đi đâu cũng có đôi có cặp, mãi không xa rời. Nhiều khi còn có người có chút nhan sắc muốn quyến rũ nữ chủ nhân nhưng đều thất bại, họ đều bị nam chủ nhân đánh cho hấp hối rồi đuổi việc. Sau đó liền là cảnh nữ chủ nhân bị đuổi ra khỏi phòng ngủ cầm gối đến thư phòng và mất ít nhất ba ngày để dỗ dành người yêu của mình.

Đến tận khi nam chủ nhân mắc bệnh nặng, nữ chủ nhân là y sư lúc nào cũng chăm sóc cho đến khi hết bệnh khiến cho hạ nhân ai cũng ngưỡng mộ họ. Rồi khi qua đời, hai người đã cùng nhau nắm tay rồi cùng xuống hoàng tuyền, khu nhà này được chuyển nhượng cho một đôi nhân tình đã hẹn thề một đời một kiếp mãi không nìa xa. Tuy hai người cũng là một đôi uyên ương vô cùng thắm thiết nhưng trong mắt hạ nhân của nơi này không có bất kì người nào có thể sánh được với đôi tình nhân đầy hạnh phúc đấy......

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp